[ Jouzai ] Đứa trẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-OOC

- Hunting Dogs Jouno x Võ Trình Zai.

______

1.

Dazai Osamu một thành viên của Trụ sở Võ Trình Thám bị Cưỡng bức bởi Saigiku Jouno thành viên của Hunting Dogs.

Vì một lần nhiệm vụ Saigiku trúng hương dược liều mạnh của địch ở khách sạn.

Và trùng hợp hơn là...Dazai cũng có nhiệm vụ ở khách sạn,tìm địch và bằng chứng để kết tội và bắt địch.

Và cậu cũng đã liên lạc với Kunikida Doppo trông coi ở ngoài khi cậu đã tìm được bằng chứng và khi địch có ý định chạy trốn.

Và cậu cũng suy đoán đúng, cậu tìm được bằng chứng và hắn đã chạy, cậu cũng vậy không đuổi theo bởi vì...kế hoạch của cậu không bao giờ sai hay thất bại.

Trong khi đi tới gần khách sạn mà gã đàn ông kia đặt sẵn.

Cậu liền bị bàn tay nào đó kéo cậu vào trong và đóng cửa, tên kia đẩy cậu bên giường, cậu cũng vậy mà hoảng chút.

Hắn ta không có lý trí hay ý thức nào nhận dạng được cậu,hắn bị dục vọng che mờ mắt không biết cậu là trai hay gái mà xé áo cậu đang mặc và ném áo choàng gió cát xuống đất.

Đè người cậu ra và hôn cậu rồi cắn vai,cổ,đùi,môi cậu khiến nó sưng và rỉ máu.

Cậu hoảng hốt kêu đau, đây là lần đầu tiên... cậu sợ hãy trước cảnh tượng trước mắt cậu.

Cậu dãy dụa muốn thoát nhưng sức lực và thể chất cậu dưới mức trung bình không thể đấu lại kẻ trên trung bình.

Và điều đặc biệt hắn ta không nhận thức cậu là ai.

____________

"..." Dazai mở mắt nhìn lên trần nhà,hoảng hốt mà bật dậy cầm chăn che thân thể mình, đôi mắt không thể dấu sự nước mắt đang chảy xuống của em được.

Băng gạc của em đều rải rác khắp nơi trên giường,và giường cũng vậy mà có dấu nhớt màu trắng đục, thân em và bụng em cũng vậy,phía dưới của em rát và...đau nó bị sưng đỏ.

Băng gạc trên người vừa ở thân em liền có dấu đỏ trên thân với bầm tím,dấu hôn và vết cắn,có thể thấy...hắn ta "Làm" em tới mức nào.

Môi bị sưng lên đỏ và đôi mắt sưng lên vì khóc.

Đùi và đôi chân em đều vết cắn và hôn với máu đầy ám muội.

Em liền rời khỏi giường ,dù phía dưới đau và rát tới đâu,em phải rời khỏi đây trước khi kẻ đang ở trên giường vẫn còn chưa tỉnh,em liền tìm chiếc áo khoác gió cát của mình và tìm chiếc quần mặc với sửa soạn nó lại và không để bất cứ thứ gì.

__________

"....kinh tởm..." Dazai ở trên đường đi lên,mái tóc rũ xuống khiến đôi mắt em không ai nhìn thấy,em chỉ cúi đầu mà nhìn.

kinh tởm.

kinh tởm.

Nếu họ biết...sẽ kinh tởm mình mất.

mình cũng không quan tâm về điều này.

Dù sao... mình cũng không trong sạch đâu,cái thứ nhớt nhớt ở trong bụng mình và phía dưới của mình..vẫn còn...

Odasaku... nếu anh thấy tôi như vậy...anh có kinh tởm tôi không?

Những chuyện đêm qua cũng làm đủ em ám ảnh,em không nghĩ về điều này khi nó xảy ra,cũng đủ khiến em không tin vào trước mắt mình.

Em âm thầm đi vào đám đông,về căn nhà của mình,tắm rửa sạch sẽ bản thân mình.

______

Tại chỗ khách sạn.

Một chàng trai với mái tóc trắng và phần dưới mái có chút màu đỏ,ngồi dựa vào thanh giường,bàn tay liền cầm điện thoại nói chuyện gì đó ở đối phương.

"... Nhiệm Vụ Thất Bại." Anh chỉ nói như vậy, ngắn gọn rồi cúp máy,mặc kệ đối phương qua điện thoại nói gì.

Anh nhắm mắt, thật chất anh bị mù mù cả hai con mắt,nhờ các giác quan nhạy bén của mình, anh có thể nghe được đường đi,âm thanh và các loại cảm xúc của nhân loại,...

Anh biết...anh...tối hôm qua..đã cưỡng bức một người.

Graa!!! Anh vò tóc mình,tặc lưỡi quay hướng bên cạnh,anh không biết người đó là ai...chỉ nhớ âm thanh giọng nói của người đó.

Là một Quân Cảnh lại làm chuyện này với người ta, một phần ký ức ùa về, chậc... bất cẩn nên trúng dược hương liều mạnh của tên địch đó.

Vừa hay... người đó là Nam!!!

Anh liền đứng dậy mà dọn mở hỗn độn mình vừa làm.

______

Tại Trụ sở Võ Trình Thám.

Mọi người đều làm việc bình thường, Kunikida Doppo vẫn vậy, vẫn bấm bấm các bàn phím lên máy tính.

Hai anh em Tanizaki cũng thường ngày.

Nakajima Atsushi cũng thường ngày Vớt Dazai từ con sông.

Nhưng mà...sự biểu hiện và sức khoẻ của Dazai rất...khác biệt,bụng của anh ấy dần to lên, tất cả mọi người đều không thấy hay biết,vì Dazai luôn mặc bộ đồ áo thun rộng và áo khoác gió màu cát.Mọi người cũng thấy sự kỳ lạ và thay đổi của Dazai anh ấy không mặc bộ áo sơ mi hay mình thường ngày mặc mà thay vào đó là bộ áo thun rộng.

" Yah...Tôi muốn thay đổi một chút thôi,bộ lạ lắm hả?" Dazai cười mỉm nhìn mọi người lo lắng cho mình,Dazai rất nhát gan về sự cảnh trước mắt mình.

Mọi người nghe thấy vậy cũng an tâm nhưng mà trừ vị Bác sĩ Yosano Akiko.

Dazai luôn tránh né cô khi cô muốn kiểm tra tình trạng của cậu.

Điều đặc biệt là,Món ăn yêu thích của cậu Cua Thịt Hộp, cậu không ăn và không đụng vào nó. Cái lúc mà mọi người đi tiệc do Xã Trưởng làm ra để ăn mừng, Nakajima cầm món cua mà cậu thích nhất,khi cậu cầm ngồi và tới gần nó.

Cảm giác muốn ói ngay lập tức, cậu ôm miệng mình, gương mặt có chút nhăn nhó,mọi người trong Võ Trình Thám không để ý vì họ đang làm đồ ăn trừ Yosano Akiko ra.

Cậu chạy khỏi chỗ vừa nãy,đi tìm nhà vệ sinh.

"Oẹ...Oẹ..." Dazai ôm bồn cầu,ói dưới đó,ói xong,dựa vào tường,mồ hôi từ trên trán xuống ra, gương mặt có chút xanh xao.

Điều mà cậu biết...khi đụng vào món cua,cá... cậu đều thấy trong người khó chịu và.. muốn ói ngay lập tức, cảm giác buồn nôn ập đến.

Cậu lại ói lần nữa.

Bữa tiệc liền kết thúc,Yosano liền hỏi thăm Dazai. Nhưng cô không thấy Dazai đang ở đâu, khi mà bữa tiệc bắt đầu cô chỉ thấy Dazai đi tới chỗ món cua mà Nakajima để lại lên bàn mà Dazai ngồi, thấy Dazai tới gần món cua và cậu ta ôm miệng rồi chạy phòng vệ sinh...sau đó không còn thấy Dazai ở đâu nữa.

" Atsushi, cậu có thấy Dazai không?" Yosano liền quay đầu nhìn Nakajima hỏi.

Nakajima bị hỏi liền giật mình rồi cũng từ từ bình tĩnh.

" Anh ấy nói là anh ấy có chút việc muốn giải quyết và nói là mọi người cứ ăn trước đi." Nakajima trả lời,nhìn Yosano sắc mặt có chút lo lắng.

Nghe được câu trả lời như vậy,cô liền cũng không hỏi thêm.

Dù gì cậu ta cũng không thích náo nhiệt.

Và Bữa tiệc kết thúc, mọi người đều về nhà nào thì nhà náy.

Buổi sáng của Yokohama,ánh chiều tà chiếu vào cây xanh ở bên lề đường,gió vu vơ bay vào khắp nơi,mây xanh ngắt ngơi từ trên không, xuất hiện bảng của Bệnh viện và toà nhà rộng trắng ngắt.

" Chúc mừng cậu, Cậu đã mang thai được 3 tuần rồi." Vị Bác sĩ cười mỉm nhìn cậu.

"...D..Dạ...!?" Dazai nghe thấy vậy liền sốc, không tin vào tai mình vừa nghe được,đứng hình trong vòng 5 giây.

"Bác sĩ... ông có khám kĩ không..t..tôi là con trai đó! Con trai..con trai thì làm sao mà có thai?" Dazai liền nhìn Bác sĩ,bàn tay liền nắm chặt.

Vị Bác sĩ nghe thấy vậy liền đứng dậy rồi nhìn cậu.

" Rất tiếc tôi đã khám kĩ, cậu thật sự đã có thai ,tuy trên đời này chỉ có con gái mới mang thai được nhưng mà.. cậu chính là kẻ đặc biệt nhất trong nam giới, cậu có thể mang thai và không có lời lẽ nào..con trai không thể mang thai cả." Vị bác sĩ liền lấy giấy tờ mà mình đã in và nó cũng là giấy tình trạng cơ thể của Dazai.

Bác sĩ liền quay nhìn cậu.

" Cậu muốn phá thai sao ? Hay là giữ?" Vị bác sĩ nói.

Trong đầu của Dazai liền có suy nghĩ như vậy.

Phá...hay giữ?

Mình nên làm gì.

Dazai liền nhìn bụng mình,bàn tay cũng thuận theo mà sờ nó,xoa xoa nhẹ.

Odasaku...

Cậu nhắm mắt rồi thở dài, cậu liền mở mắt nhìn vị Bác sĩ.

"Tôi sẽ giữ nó." Dazai liền quyết định nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ. Ông thấy vậy liền lấy tờ giấy đưa cho cậu rồi khuyên cậu nên ăn những thứ dinh dưỡng cho đứa trẻ trong bụng cậu." Đây, đây là tờ giấy tình trạng của cậu và việc mang thai, cậu chỉ cần ăn những món bỗ dưỡng cho cậu và đứa trẻ, hãy tránh xa món cá và cua nếu cậu không muốn ốm nghén tiếp." Bác sĩ ân cần đưa cho cậu.

Cậu thấy vậy liền cảm ơn vị bác sĩ,quay đầu bỏ đi.

Dazai không muốn đi bệnh viện và rất ghét đi tới bệnh việc bởi vì mùi sát trùng quá nồng,vì muốn làm rõ việc mình có thai hay không nên đành đi ( bởi vì Dazai đã mua que thử thai để kiểm tra và nó liền xuất hiện hai vạch và cậu không tin nên mua tiếp và kết quả nó vẫn như vậy).

Quay lại hiện tại.

Là căn nhà mà Dazai ở.

Em ngồi lên sofa rồi nhìn TV, ở bàn, nó có tô cháo và sữa.

"...Ực...ực..hah~" Dazai ăn tô cháo mà mình làm.

Thật chất thì em cũng biết chút ít về làm bữa ăn,em làm tô cháo thì... nó thất bại từ dưới lên.

Nào là thành cơm.

Nào là đen thùi lùi.

Nào là,....

Rất nhiều và nhiều, cuối cùng em cũng thành công,em liền uống sữa bò mà em đã mua,em uống xong,em liền xoa bụng mình .

Rồi trầm tư.

" Mình có nên...từ chức hay không?" Dazai lẩm bẩm một mình, một tay cầm hộp sữa đã cắm óng hút từ lâu, rồi hút mà uống." Mình nghĩ là nên, mình không muốn...ai sẽ biết mình mang thai."

Đúng nhỉ? Là con trai mà mang thai vừa là ' không biết ' bố đứa trẻ là ai nữa.



2.

" Hả!!? Dazai từ chức!!!" Kunikida Doppo bất ngờ nhìn Xã Trưởng.

Xã trưởng nói,Dazai vừa đưa đơn từ chức rồi bỏ đi không chờ Xã trưởng nói.

Dazai đã đưa đơn từ chức vào sáng nay,và cũng là lúc Edogawa Ranpo làm công tác từ nước ngoài mới về đây.

Nakajima Atsushi đứng hình thành tượng đá, cậu không nghe lầm chứ? Dazai anh ấy từ chức!!

" Vì cái gì mà Dazai Từ chức? Tại sao?" Với lượng thông tin này Yosano không thể tin được nhưng cũng sẽ tin,Dazai...hắn ta có thể làm theo mình thích thoả đáng. Cô còn chưa nhìn kỹ tình trạng của hắn mà hắn.... từ chức.

"Anh Dazai từ chức? Vì sao chứ!!" Miyazawa Kenji nhìn Xã Trưởng.

"... cậu ta nói... cậu ta không phù hợp với việc này,chưa để tôi nói, cậu ta đã quay lưng bỏ đi." Xã trường Fukuzawa Yukuchi trả lời câu hỏi của các thành viên ' vì sao Dazai từ chức '.

" Ngài không ngăn cản ngài ấy sao? Anh ấy đã đi đâu!!" Nakajima Atsushi dần mất kiểm soát, trên mặt nổi gân xanh,bàn tay dần hoá hổ.

" Nakajima Atsushi,bình tĩnh đi." Kunikida Doppo liếc nhìn Nakajima Atsushi, cậu ta dần mất kiểm soát.

Atsushi nghe thấy vậy liền bình tĩnh.

" Chúng ta mau tìm tên ngốc đó thôi!!!" Edogawa Ranpo từ đâu đến liền xuất hiện.

Ranpo cũng biết chuyện đã xảy ra,bởi ' Siêu lý luận ' của anh,anh có thể biết được tất cả.

" Và tìm tên Vô Trách nhiệm đã làm Dazai của chúng ta Mang thai!" Ranpo vừa nói vừa đen mặt,anh siết chặt tay mình, viên kẹo từ trong miệng nó đã nát thành cát bụi từ hồi nào,vị của nó liền chẳng ngon.

" Phải Tìm anh ấy và tìm tên vô trách nhiệm đã làm anh ấy ma--" mọi người liền dừng chữ 'ma--' mọi người liền đứng hình rồi lắp bắp nhìn Ranpo.

"..M..Mang...Th..Thai?" Mọi người liền không tin vào tai muốn xác định lại.

Xã trưởng nghe vậy cũng đứng hình theo.

Mang thai?

Dazai mang thai!!!?

Tại Port Mafia.

Về tin Dazai từ chức đã khiến Mori Ougai phải cười hahahah từ văn phòng của mình.

" Hah... Fukuzawa, ông cũng không thể nuôi dưỡng được ' mèo ' đâu." Mori Ougai chống cằm mà cười mỉm.

Ông liền nhìn người cán bộ đang quỳ xuống và nói toàn bộ mình đã nghe trộm, Nakahara Chuuya_Cán bộ Mafia Cảng.

" Thưa Boss...và một điều nữa." Chuuya liền không ngẩng mặt lên,vì tin tức về Dazai cũng khiến anh phải... uống rượu để tin về điều này.

" Còn chuyện gì nữa sao? Ngươi nói đi." Mori Ougai liền nhìn Chuuya.

Chuuya nghe thấy vậy liền hít thở sâu rồi nói.

"Dazai Hắn ta Mang Thai." Chuuya liền nói.

" Thì ra là vậy....!.! Hả? Mang thai!!?" Mori Ougai vừa câu trước liền gật đầu rồi câu sau ông liền đứng dậy.

Ông không nghe lầm chứ? Dazai Mang Thai?

Mang Thai?

" Vậy...ai đã làm Dazai Mang Thai." Mori trầm mặt mà nói,đằng sau là sát khí âm u, Elise cũng nghe thấy vậy liền Tức giận.

"...thần cũng không biết." Nên nói sao giờ? Cái thằng vô trách nhiệm vẫn đang nhờ Võ Trình Thám tìm kiếm, người thì tìm Dazai người thì tìm Thằng vô trách nhiệm,Chuuya mà biết ai làm Dazai mang thai á hả? Anh sẽ dùng dị năng của mình nghiền nát nó!!

"  Được rồi...Cán bộ Nakahara Chuuya nghe đây,bằng mọi giá phải tìm được Dazai và dẫn Akutagawa Ryuunosuke đi theo đi." Mori Ougai liền ra lệnh,nhìn lên tấm gương.

" Vâng." Chuuya liền lui xuống.

"..Mang Thai sao?" Mori Ougai liền
trầm mặt.

(...)

" Nè nè,Jouno ngươi bị gì vậy? Từ khi Nhiệm Vụ kia thất bại ngươi cứ thất thần ra, hiếm khi thấy cậu như vậy nha ~" Teruko Oukura với hình hài trẻ con liền giọng nói trêu chọc mà nhìn Jouno.

Suehiro Tecchou với gương mặt không tia cảm xúc nào mà nhìn Saigiku Jouno.

Cũng gật đầu đồng ý lời nói của Teruko.

Nói thì cũng đúng, tên Jouno này cứ vò đầu rồi thất thần như người mất hồn.

"..." Saigiku Jouno không biết mình nên nói gì,có nên nói thật cho hai bọn họ không? Nếu nói thật thì về chuyện Thành viên Hunting Dogs Saigiku Jouno Cưỡng bức...con nhà người ta.

Jouno liền xoa xoa thái dương rồi ngước mặt mình.

"Trong lúc làm nhiệm vụ của 5 tuần trước...tôi bị trúng hương dược của kẻ địch mà Nhóm chúng ta được giao nhiệm vụ bắt hắn...tôi..đã cưỡng bức.. một kẻ mà tôi không biết." Jouno vừa nói vừa uống trà.

Hai người kia nghe thấy vậy liền sét đánh ngang tai.

Rồi từ từ nhìn Jouno.

Teruko Oukura hùng hổ mà nắm chặt cổ áo của Saigiku Jouno.

" Hả!!? Vậy 'cô gái' đó ở đâu!! Cậu làm vậy không khác gì là một thằng vô trách nhiệm cả!!!" Teruko Oukura tức giận mà nhìn Jouno.

Cũng may là ở đây là phòng luyện tập cho thành viên nhóm.

Suehiro Tecchou đồng tình rồi thốt lên câu.

" Đồ vô trách nhiệm.."

" Và điều đặc biệt, đối phương không phải là con gái mà là con trai." Jouno liền cởi bỏ bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình.

Cô và Suehiro nghe thấy liền sốc.

Rồi chửi Jouno vài câu .

" Phải tìm được người ta và trách nhiệm đi thằng*beep* " Teruko tặc lưỡi nhìn Jouno .

" Tìm? Tôi cũng đã cố tìm khi làm nhiệm vụ,tôi không biết, đối phương đang ở đâu nữa." Jouno thở dài mà xoa trán.

Bất lực... không biết nên làm gì.

" Không được!!! Bằng mọi giá phải tìm được đối phương." Teruko hùng hổ nói rồi quyết tâm mà đứng phắt dậy,quay nhìn Suehiro và Saigiku, rồi liền hỏi Saigiku." Vậy cái lúc ngươi tỉnh... ngươi có nhặt thứ mà đối phương quên lấy hay cái gì đại loại không?"

Saigiku nghe như vậy,móc ra cái miếng băng gạc trắng tầm cỡ dài 2m, giơ lên,coi như là bằng chứng.

" Jouno có thể dễ dàng tìm kiếm được đối phương bởi vì cậu ta có các giác quan rất nhạy bén, cậu ta cũng từng nghe giọng nói của đối phương... nhỉ?" Suehiro Tecchou phát biểu rồi nhìn hai người.

Teruko liền gật đầu.

" Đúng vậy... với dòng ký ức mơ hồ, tôi cũng nghe được giọng nói của người kia." Saigiku Jouno lên tiếng.

Quyết định của Hunting Dogs, phải tìm bằng được đối phương!!

Họ cũng hoài nghi về băng gạc trắng này.

Không lẽ đối phương bị thương nên quấn băng gạc?

Hay là bị thương ở tay?

Hay là...sở thích? Sở thích gì lạ vậy?

3.

Mọi thứ liền cứ theo dòng chảy trôi qua như nước ,họ cũng không ngừng tìm đối phương và Ranpo thì chưa biết cha của đứa bé là ai vì anh chưa đủ thông tin về nó.

Dần dần mọi thứ liền theo thời gian,họ vẫn không tìm được đối phương và dần.. bỏ cuộc?

Một đôi bàn chân, với Hành lý màu đen,dừng giữa chừng ở sân bay, thân hình cao ráo nhưng ốm yếu và băng gạc trắng đầy người, mặc bộ áo cổ lọ đen với chiếc áo gió cát, mặc quần đen.

Mái tóc nâu phồng phềnh mượt mà,sóng mũi cao,long mi dài,đôi mắt nâu diều như vực thẳm lung linh, gương mặt trắng sứ, đôi môi hồng hào,với chiếc kính được đeo lên ( không phải kính cận, kính bình thường thôi) .

"Papa, nơi này là Yokohama sao? "

Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh của chàng trai tóc nâu, với khuôn mặt trắng trẻo và phủng phỉnh, gương mặt đôi chút giống (?) Với đôi mắt nâu diều giống chàng trai tóc nâu.

Mái tóc trắng với phần mái và đuôi đằng sau màu đỏ,mái tóc của nhóc giống Như Two Block, ở trên đỉnh đầu có phần màu nâu.

Mặc bộ áo thoáng và rộng với áo choàng đen.

" Được rồi được rồi, Jou-chan,hai ta đi thôi." Người được gọi là Papa vừa kêu tên đứa nhóc tên là Dazai Osamu .

Còn đứa nhóc kia tên là Dazai Jouto

Là con trai của Dazai Osamu.

"Vâng!" Jouto phấn khởi nhìn papa mình.

Cứ thể cả hai rời khỏi sân bay,quay về nơi của papa mình.

Đứa trẻ tên Jouto cũng thấy tò mò về Yokohama này,Papa kể rằng nó rất đẹp và tuyệt vời,có năng lực gia nè rồi tổ chức,ba canh tư tưởng luôn!!

Tuyệt!!!

Nghe thấy mà tò mò và phấn khích luôn!!!

Cả hai đã đi đến ga tàu,tầm mấy tiếng là tới nơi,Jouto ngủ gật,Dazai thấy vậy liền để đầu của con mình dựa vào đùi mình.

*Ting*

Ga tàu liền tới nơi mà Papa nói,Jouto cũng vậy ngay lập tức đứng dậy,phụ papa xách hành lý dù chỉ ít thôi,cả hai liền rời khỏi Tàu.

"Jouto,nghe này...con hãy ở yên đây,papa đi mua đồ chút lát,nghe chưa?" Dazai dặn dò con mình, đường nơi đông đúc, liền dẫn Jouto ngồi có chiếc ghế gỗ ở cạnh tường.

Dazai bỏ đi mà mua đồ ngay lập tức,Jouto cũng biết Papa mua cho các cô chú và bạn thân của papa chứ gì.

Nghe mà thú vị ghê!! Thật muốn nhìn thấy họ... muốn nhìn thấy bố.

Papa nói rằng bố vẫn còn ở nước ngoài làm công tác nên chưa về.

Buồn quá!!!

" ...." Jouto liền quay nhìn chỗ khác,nhìn thấy một ông chú đang doạ cô bé tóc cam, ông chú kia mặc đồ đỏ quân phục như quân cảnh, ông chú cứ nhắm mắt mà nói chuyện.. vậy là mù hả?

Đe doạ hay cảnh cáo gì đó với cô bé tóc cam, với hai người đằng sau không cản ông chú có màu tóc giống mình nhưng khác đỉnh đầu và tóc.

Jouto liền đi sang chỗ cô bé tóc cam và ông chú doạ người.

" Ahh-- cháu xin lỗi chú nhé cháu trượt chân." Jouto ánh mắt ngây thơ vô số tội với một bên chân mất đôi giày mà papa tặng mình vào sinh nhật.

Ừ... chiếc đôi giày màu xám trúng vào mặt của Người kia.

"Hahahhhh- Jouno ngươi cũng có ngày này!" Người con gái tóc hồng với quân phục đỏ liền cười phá.

Saigiku Jouno liền hướng mặt Jouto.

" Nói dối không hay đâu cậu bé, đây là cố ý hay cố tình?" Jouno với gương mặt cười mỉm.

"Dạ cháu Vô ý..." Jouto liền nói.

Nhóc đi tới liền nhặt cái chiếc giày rồi giơ tay tỏ ý kéo cô bé kia lên.

" Chị không sao chứ?" Jouto nhìn cô bé.

Cô bé lắc đầu tỏ ý không sao.

" Này.. cậu bé,làm lơ người lớn không hay chút nào đâu." Jouno ngồi xổm mà xoa đầu cậu nhóc,khi nhóc vẫn còn lo lắng tình trạng của cô bé kia.

Cô bé nhận thấy sát khí từ người đằng sau liền quay lưng chạy đi,bỏ luôn Jouto đang bị Jouno xoa đầu.

" Vậy chú không nên doạ trẻ con như vậy, không là sẽ bị hiểu lầm là người Xấu đấy ." Jouto cười híp mắt quay đầu nhìn Jouno.

Suehiro Tecchou nhìn chằm chằm Jouno rồi Jouto... giống nhau thế?

" Nhìn nhóc không phải người ở đây, nhóc mới tới sao? Không lẽ lạc đường rồi?" Jouno đứng dậy không ngồi xổm,anh ta cũng không quên rút bàn tay đang xoa đầu nhóc tì này.

Jouto hiếm khi nhăn mặt nhìn Jouno.

" Ông chú, ông là người đầu tiên khiến tôi khó chịu đấy,tôi có tên đàng hoàng." Jouto cầm chiếc búp bê len hình cậu mà papa đan cho.

" Vậy ta cũng có tên đàng hoàng, không phải ông chú nhé." Jouno cười.

"Ta tên là Saigiku Jouno."

"Cháu tên là Dazai Jouto."

" Chị tên là Teruko Oukura."

"Anh tên là Suehiro Tecchou."

" Họ Dazai? ..." Teruko Oukura liền thốt lên.

Không phải là kẻ bị Hai tổ chức tìm kiếm sao? Dazai Osamu.

" Papa!!!" Jouto liền vui mừng khi nhìn thấy Dazai,chạy tới chỗ em,làm lơ ba thánh áo choàng đỏ,papa đúng là vị cứu tinh của con!

4.

" Đây là nhà của Papa sao? Tuyệt thiệt!!!" Jouto liền nhìn quanh trong nhà.

Được dọn dẹp,ngăn nắp gọn gàng,sạch sẽ nữa, giống như có ai đã dọn nó rồi vậy.

"Papa,con muốn đi ra ngoài chơi!!" Jouto liền nói lên, ngước nhìn Papa với biểu hiện sợ hãi.

Jouto lo lắng hỏi thăm Papa mình.

"Papa? Người sao vậy?" Jouto nhìn.

Papa biểu hiện có sự sợ hãi,lo lắng,tim đập nhanh,mồ hôi có giọt nhỏ trên trán.

" Không sao,papa không sao đâu,Jouto nè..cái người mà con gặp tại Ga tàu, hãy tránh xa người ấy ra nhé." Dazai vừa nói vừa ổn định lại tinh thần,rồi cúi xuống nhìn Jouto,xoa đầu thằng bé.

"..." Jouto không nói gì liền gật đầu, không hỏi vì sao phải tránh xa người kia ra,bởi vì Jouto biết...Papa sẽ không nói sự thật cho Jouto đâu nếu Jouto hỏi.

Papa nói dối,papa có sao thì có,cái người tên Saigiku Jouno có quan hệ gì đó với papa nên papa sợ hãi và lo lắng.

Nhất định con phải làm rõ chuyện này mới được!!!

" Papa...có thật là Ba đang ở nước ngoài làm công tác không về không?" Jouto mạnh dạn nhìn Dazai,Dazai cũng vậy mà nhìn Jouto,bốn mắt nhìn nhau, vực thẳm, vực sâu.

"Sao con hỏi vậy? Tất nhiên là Ba con ở nước ngoài làm công tác công việc rồi." Dazai cười mỉm nhìn Jouto.

"...Vâng..." Jouto ỉu xìu trả lời papa,đi từ Tokyo rồi về Yokohama, khiến Jouto mệt mỏi muốn ngủ,và thế là đi tới Sofa mà ngủ luôn.

Đúng là Sâu lười.

Papa nói dối...papa thừa biết,con có các giác quan nhạy bén từ nhỏ có thể gọi là bẩm sinh cũng được,con nghe được nhịp tim,sự sợ hãi,sự thật,dối trá,oan ức,lòng người,mồ hôi,...

Dazai nhìn Jouto rồi thở dài.

Chuyện này cũng không thể giấu nổi được.

Thật không nghĩ tới,Hai Cha Con gặp được nhau mà không biết đối phương là con/cha của mình .

[Yokohama__buổi chiều]

" Oáp ~ ngủ thoải mái quả a." Jouto đứng dậy vươn tay lên,giọng nói vẫn còn ngái ngủ.

Nhóc liền rời khỏi giường,papa thật tốt a~vẫn còn thói quen cũ.

Liền đi vệ sinh cá nhân,ngủ chiều thoải mái ghê, muốn ngủ tiếp a.

Jouto mới 5 tuổi và nhóc có chút trưởng thành và chiều cao thì.. cũng cao 1m45 ( gen trội của Jouno và Dazai:)) )

"Jou-chan,con ở nhà nha,papa có chút chuyện phải đi,papa đã làm xong món ngạnh đậu hủ mà con thích,papa đi đây." Dazai nói vọng về phía dưới, tiếng cửa mở và đóng cửa.

Jouto nghe từ Ngạnh đậu hủ liền sáng mắt và nhóc cũng không quên phóng tới cửa sổ áp mình gần nó và nhìn phía dưới thấy papa cầm hoa màu trắng rồi đi.

Jouto liền chạy nhanh mở cửa và phóng tới phía dưới tìm món ngạnh đậu hủ, thấy nó được nắp đàng hoàng trên bàn, không nhẫn nhịn mà nhanh tay ăn.

Ngon quá!!꒰⁠⑅⁠ᵕ⁠༚⁠ᵕ⁠꒱⁠˖⁠♡ Papa mãi đỉnh!!

" Giờ thì triển khai thôi!! Theo dõi Papa!!!" Jouto lên giọng quyết tâm,thay đồ quần áo.

*Bịp*

Khói bụi nhoè nhẹ, với làn gió thổi nhẹ cành cây gần chiếc mộ được danh tên: S.ODA.

Với chiếc hoa trắng được đắp đầy với bình hoa.

"Odasaku,tôi đã trở về rồi đây,anh biết không? Tôi có một cậu con trai đấy,thằng bé nhìn rất giống hắn ta,thằng bé có khứu giác thính giác với các giác quan rất tốt,thằng bé vừa thông minh và hiểu chuyện nữa, có siêu năng lực gia đỉnh ơi là đỉnh, tên nó là Tái Nhân Tạo,dù ai chém nó hay đứt tay thì thằng bé liền Tái tạo nó và tay bị đứt liền hồi phục." Dazai kể hết mọi chuyện về Jouto,kể hết sự dũng mãnh và hiểu chuyện của đứa trẻ.

Dazai vừa vừa ngồi,cầm ly rượu mà mình đã mang.

Rồi uống một ngụm, mái tóc che đi đôi mắt.

" D..Dazai..- S..San!?" Một giọng nói từ đằng sau em phát ra.

Em liền quay đầu nhìn, cũng có chút ngạc nhiên.

" Atsushi-kun,5 năm cậu trưởng thành hơn rồi,coi bộ c--."em đứng dậy nhìn Nakajima,chưa kịp nói xong câu sau liền bị cắt ngang lời bởi cái ôm của Nakajima.

Nakajima liền khóc mà ôm chặt người phía trước.

Cuối cùng cũng đã thấy Dazai-san rồi!!

" Ây, tôi không có hứng thú ôm nam nhân đâu!!!" Dazai liền mè nheo vùng vẫy cái ôm,ôi chao cái hậu bối này sao mà thể lực mạnh thế? Cậu ta ôm em,em sắp nghẹt thở mất rồi!!!

" Hức.. hức cuối cùng cũng thấy được Dazai-san,tại sao anh từ chức vậy hả?!!" Nakajima liền bỏ cái ôm và nắm chặt vai người kia. Nakajima thật trưởng thành và cao hơn Dazai nhà của chúng ta luôn.

" Chuyện này thì... rất khó giải thích." Dazai gãi đầu, cười gượng nhìn Nakajima.

" Được rồi,đi đi tới Trụ sở Võ Trình Thám,mọi người rất nhớ anh đấy." Nakajima liền kéo tay em và nắm chặt nó.

Dazai thấy vậy liền phản kháng, vùng vẫy cái bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình.

Nakajima mặc kệ sự vùng vẫy của Dazai, Nakajima kéo Dazai về phía trước.

Dazai vẫn còn chưa nói lời tạm biệt với Oda mà?

Nakajima vẫn kéo bàn tay của Dazai mặc kệ Dazai vùng vẫy tới mức nào,bỗng có một bàn tay,dứt khoát kéo Dazai về phía khác,bàn tay vừa nắm chặt cổ tay của Dazai liền bị một thanh đao làm xước da.

Khiến nó chảy máu.

Nakajima liền nhìn người phía chủ mưu làm ra chuyện này, với quân phục màu đỏ của quân cảnh, tóc dài ngắn,mái tóc màu trắng và phía chiếc mái phía trước chi chít màu đỏ.

Híp mắt cười mỉm .

" Cậu đang làm em ấy đau tay đấy." Saigiku Jouno lên tiếng,bàn tay che đi Dazai phía sau, một bên tay đưa kiếm vào vỏ kiếm.

Cuối cùng tôi cũng đã tìm được người...

5.

Quay lại ga tàu.

"  'Papa'. ?Đó không phải là Dazai Osamu sao?" Teruko Oukura bất ngờ nhìn bóng lưng Jouto chạy về phía Dazai.

"..." Suehiro Tecchou nhìn băng gạc dài 2m đang nằm trên bàn tay Saigiku,rồi nhìn Dazai từ xa có băng gạc trên cổ dù đã mặc chiếc áo cổ lọ,và phát hiện đôi bàn tay đầy băng gạc.

Nhìn Jouno rồi nhìn Jouto.

Tóc thì khác nhau nhưng màu tóc thì giống nhau trừ cái đỉnh đầu có nâu ít, gương mặt có chút na ná với Jouno trừ đôi mắt và đối phương bị cưỡng bức quên dọn hay để lại là Băng gạc, và cấp trên có nói cái trong nhiệm vụ cũng có Thành viên Võ Trình Thám nhúng vào,là hai người được cử đi.

Vậy... kết luận chỉ có một: đối phương mà Hunting Dogs tìm kiếm là Dazai Osamu là người bị Saigiku Jouno cưỡng bức...và sinh cho Saigiku Jouno cậu con trai?

Ý vậy là..cái tên nhóc Dazai Jouto này là con trai của Saigiku Jouno và Dazai Osamu!!?

"...đó là..." Saigiku Jouno gần như đã phát hiện, hướng mặt bóng lưng Jouto.

Và hay Dazai thấy ba vị quân cảnh liền hoảng hốt và ngạc nhiên, có phần lo lắng nhìn Jouto.

Rồi dẫn Jouto đi chỗ khác và rời khỏi ga tàu ngay lập tức.

Là trốn tránh tôi sao?

" Jouno!! Đừng nói là.. người tên Dazai Osamu kia..."Teruko nhận ra điều gì đó quay sang nhìn Jouno .

Saigiku liền khẽ gật đầu, Suehiro Tecchou và Teruko Oukura liền chuẩn bị muốn tóm đối phương bị Saigiku ngăn cản.

" Chuyện này..cứ để tôi lo đi " Saigiku.

" Ừ... chúc cậu cố gắng." Suehiro.

"...." Teruko.

(....)

Saigiku Jouno đi bước tới chỗ nghĩa trang, bởi vì anh biết...Dazai sẽ tới đây,và cứ thế anh liền phát hiện ra... cậu ngươi hổ kéo tay của đối phương..Dazai?

Anh liền phóng tới và chạy tới vị trí âm thanh đó.

Tim đập, bất ngờ, hoảng hốt.

*Xoạch*

" Cậu đang làm em ấy đau tay đấy." Saigiku Jouno kéo Dazai phía sau mình,bàn tay vừa rút kiếm liền bỏ kiếm vào vỏ bàn tay còn lại giơ lên bảo vệ Dazai.

" Hunting Dogs? Mau đưa anh ấy ra!!" Nakajima Atsushi tức giận trừng mắt nhìn Jouno,bàn tay liền hoá thành bàn tay hổ.

"Atsushi, cậu về đi,tôi không còn là Thành viên của Võ Trình Thám nữa,tôi đã từ chức rồi." Dazai vừa nói vừa xoa cổ tay,nhìn Nakajima.

Nakajima nghe thấy vậy liền nắm chặt lòng bàn tay,nhìn Saigiku Jouno rồi nhìn Dazai.

Tên Saigiku Jouno là người của Quân cảnh làm việc cho chính phủ,mọi thông tin Dazai từng là người của Port Mafia , rất nguy hiểm nếu anh ấy gần hắn ta .

"Nhưng--" Nakajima Atsushi lên tiếng muốn phản bác liền bị Dazai cắt ngang.

"Nakajima Atsushi." Dazai nhìn Atsushi,ánh mắt sắt lạnh và lạnh nhạt,cảnh cáo Atsushi rằng: cậu mau đi đi.

Atsushi liền giật mình khi được gọi họ tên,rồi cúi gầm mặt,quay lưng bỏ đi.

" Tôi sẽ tới Trụ sở thăm mọi người và...sẽ làm một chén Chazuke và Ngạnh đậu hủ." Dazai lên tiếng mỉm cười.

Nakajima nghe thấy vậy liền không ủ rũ nữa và thay vào đỏ là những bông hoa xung quanh đầy màu sắc.

Thấy được Nakajima bỏ đi,Dazai liền quay lưng đi chỗ cũ, Saigiku Jouno cũng theo em.

Từng bước chân và từng bước chân.

Từng cử động và từng cử động.

"Odasaku,tôi phải về rồi...hôm khác tôi sẽ tới, giờ đây tôi phải có chút chuyện cần giải quyết...Tạm biệt."Dazai vừa nói vừa cầm túi,quay lưng bỏ đi làm lơ người áo choàng đỏ.

Rời khỏi chỗ nghĩa trang, Saigiku Jouno vẫn như vậy theo em.

Dazai đi chậm là Saigiku liền đi chậm,Dazai dừng là Saigiku liền dừng,Dazai chạy nhanh là Saigiku liền chạy nhanh,Dazai đi phải Saigiku liền đi phải,Trái cũng vậy, giữa cũng vậy,...

Em liền nổi trên trán thành 💢 nhìn Saigiku.

" Quân cảnh - san,anh đi theo tôi nhiều như vậy..anh không thấy mệt và khó chịu sao?" Dazai chịu hết nổi mà phải ngước nhìn Jouno.

....

"...Tôi..Tôi.." Saigiku Jouno ấp úng .

" Tôi,Tôi gì? Không lẽ anh tính bắt tôi sao? Nè..còng tay tôi nè." Dazai nói rồi giơ hai tay ra trước mặt anh.

Giọng nói có phần run và...sợ hãi.

Không phải chuyện Bắt đi..mà là chuyện về 5 năm trước.

5 năm...Dazai đã chịu khổ tới mức nào.

Saigiku liền kéo Dazai vào lòng mình,ôm Dazai để không em chạy trốn.

" Xin lỗi,tôi xin lỗi,tôi sẽ chịu trách nhiệm với em,xin lỗi.. hãy tha thứ cho tôi..em đánh tôi hay mắng tôi cũng được chỉ cần em tha thứ cho, chỉ cần em ở bên cạnh tôi,tôi sẽ bù đắp tất cả cho em mà em chịu đựng bấy lâu nay." Saigiku vừa nói vừa ôm chặt Dazai.

Còn Dazai nghe thấy vậy liền, giọt lệ rơi xuống,hai bàn tay liền đấm vào ngực anh.

" Khốn khiếp!! Anh có biết không!!? Tôi.. tôi phải chịu cảnh anh làm nhục tôi,tôi phải chịu đau sinh thằng bé ,đối với tôi cái cảnh mà anh cưỡng bức tôi là ám ảnh của tôi,tôi cố gắng quên hết thảy tất cả trong cái ác mộng đều là nó và là nó,tôi không ngủ được và khó ngủ,tôi đành chuyển Tokyo ra ở và tạm sống một thời gian,và sau khi sinh thằng bé,tình trạng của tôi còn tệ hơn lúc trước,tôi không quan tâm." Dazai liền nói ào ào, giọt lệ vẫn còn rơi,bàn tay cũng không ngừng đánh vào ngực anh, rồi nói tiếp .

" Tôi làm việc và làm việc chăm sóc thằng bé,mua sữa,tả,bím, quần áo,tối ngày đêm tôi phải thức khuya chăm thằng bé khi thằng bé khóc,thằng bé hay khóc vào nửa đêm,tôi không ngủ được,bởi vì tôi phải dùng thuốc ngủ thì mới ngủ,tôi ghét ồn ào..và tôi..tôi có ý định giết thằng bé...n.. nhưng tôi không làm được..." Dazai ngừng đánh vào ngực anh,em nắm chặt góc áo của anh,cúi gầm mặt, giọt lệ vẫn cứ vậy từ từ rơi.

" T- um.." Dazai vừa cúi gầm mặt vừa muốn nói tiếp liền bị Saigiku với hai bàn tay của anh áp vào má em làm em ngẩng đầu nhìn anh.

Saigiku liền hôn vào Môi Dazai,Dazai liền ra sức đẩy anh liền bị bàn tay anh để đằng sau gáy em rồi ấn nó,hôn sâu vào môi em.

Dazai ngừng việc phản kháng.

Saigiku liền nhả ra .

Mà... ở đây là chỗ đông người, cũng có người người nhìn vào.

" Chắc là vợ chồng với nhau cãi nhau thôi,anh với em cũng vậy mà nhỉ." Một cô gái nhìn lên thấy hai người đẹp đôi và...chụp luôn ảnh, nói với bạn trai.

Vợ chồng người ta cãi nhau, không nên xía vào.

Dazai nghe thấy vậy liền cũng không nói gì,hôn ở đông người..em cũng biết xấu hổ chứ!!!

" ..." Saigiku nhịn cười , với sự đáng yêu của cậu vợ nhỏ của mình.

À... người con trai có ấn tượng  xấu đầu tiên đối với Jouno và ngước lại.

" Jouto sao? Thằng bé có lẽ đang ở võ trình thám.. sự xuất hiện của ba tổ chức." Dazai cười mỉm và cũng dụi đi nước mắt.

" Hai ta đón con trai về thôi."

"Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh." Dazai bỏ đi.

"Ơ!? Này..Dazai!! Osamu..Osamu chờ anh!!" Saigiku Jouno liền chạy theo em.



6.

"...." Dazai Jouto hiện tại cậu nhóc đang ở Võ Trình Thám là chỗ quán Uzumaki,đang ngồi lên Sofa,nắm chặt lòng bàn tay.

Hứng chịu mọi sát khí và nguy hiểm của từng người.

Xã trưởng.

Thành viên ADA .

Thủ Lĩnh Port Mafia.

Cán bộ Nakahara và Ozaki.

Anh em Akutagawa.

Hunting Dogs.

Đội trưởng.

Và anh chị vừa gặp tại ga tàu.

Biết vì sao nhóc ở đây không?

Tóm tắt ngón gọn,Bắt đầu theo dõi papa ---> trên đường gặp Ranpo---> Ranpo chú ý tới Jouto và suy luận ra Jouto là con trai của Dazai, nghĩa là Dazai đã về đây ----> Ranpo kêu Kunikida dẫn đứa trẻ Jouto đi ---> đi tới trụ sở ---> nói hết tất cả về Jouto ---> Chuuya nghe lén tới Mafia Cảng báo với boss---> đồng thời Hunting Dogs cũng ở đó và hai người ở ga tàu phát hiện Jouto ---> chạy tới bỏ lại đội trưởng --->đội trưởng thấy vậy đi theo --> Mafia Cảng và Hunting Dogs tập trung tại Võ Trình Thám --> và cứ thế đội trưởng Hunting Dogs biết về Saigiku cưỡng bức Dazai Osamu và Dazai Osamu sinh cho Saigiku một cậu con trai ---> mọi ánh mắt đổ dồn vào Jouto.

" Có thật... cậu bé này là con của Dazai-san chứ ?" Nakajima Atsushi khó tin lên tiếng, khiến bầu không khí âm trầm lên.

Ực...đáng sợ quá.

Jouto run rẩy ngước nhìn nhận được nhiều ánh mắt liền cúi gầm mặt.

"Này này!! Làm gì cháu tôi đấy, thằng bé đang run luôn kìa." Teruko phá vỡ bầu không khí âm trầm này.

" Cậu nhóc... cậu có thật là con trai của Dazai Osamu?" Mori Ougai lên tiếng, không chú ý tới lời của Teruko, chống cằm nhìn lên ,đằng sau là Chuuya,đằng sau ở trái là Ozaki Kouyou.

"...đúng vậy,con chính là con trai của Papa,mọi người là bạn của Papa hả?" Jouto mạnh dạn lên tiếng,nhìn từng người từng người.

Nakahara Chuuya nghe thấy vậy liền ngạc nhiên mở to mắt.

Xã trưởng liền muốn lên tiếng thì bỗng tiếng cửa mở và giọng nói liền cắt ngang.

" Này này,mấy người đang phỏng vấn con trai hơi mức đấy, dừng lại ngay cho tôi." Từ bóng tối đi ra.

Là Dazai!!

" Dazai-san/Dazai!!!" Mọi người liền dồn lên nhìn Dazai người thì ngạc nhiên người thì vui mừng.

"Papa!!!" Jouto thấy Dazai liền chạy tới ôm chầm Em,vui mừng tới sắp khóc rồi.

Nakahara Chuuya thấy Dazai liền phóng tới muốn đấm tên cá thu này.

" Đừng làm thương tổn tới Osamu,ly xa xa đi Cán bộ Nakahara Chuuya." Một bàn tay kéo hai ba con nhà Dazai, với thanh kiếm được rút ra và chỉa thẳng vào trán của Nakahara.

Là Saigiku Jouno!

" Ngươi đừng có xía vô chuyện của ta tên Quân cảnh kia!" Nakahara tức giận trừng mắt nhìn Saigiku.

Saigiku vừa cười vừa nói liền tắt nụ cười đi.

" Jouto là con trai của ta,Osamu là 'Vợ' của ta..vì cái gì tôi không xía vô? Tôi cũng nên có trách nhiệm với Vợ con mình, cũng nên bảo vệ vợ mình ...tại sao không xía vô?" Saigiku liền nói.

"Đủ rồi!!" Dazai quá quá nhức đầu,mà phải xoa thái dương.

" Papa, có thật là chú Saigiku là ba con không?" Jouto nghe thấy Saigiku vừa nói liền muốn khẳng định.

Không nói dối, vậy là ba mình thật hả?

Haizzz... không thể giấu được sự thật rồi...

"..." Dazai liền gật đầu.

Jouto thấy vậy liền sáng mắt quay sang Jouno ôm chầm lấy anh.

"Ba!ba!ba..!!" Jouto ôm Saigiku .

Saigiku cũng vậy ôm Jouto,hai cha con đoàn tụ với nhau.

Dazai liền quay sang nhìn mọi người.

Em liền ngồi xuống ghế sofa vừa Jouto ngồi,em liền liếc sang nhìn Saigiku, Saigiku nhận thấy liền nâng Jouto lên, rồi ngồi xuống bên cạnh Dazai.

...

...

...

...

" Vậy là... cậu với Saigiku sẽ kết.. kết hôn?" Ranpo liền lên tiếng,vị hương kẹo ngọt cũng không còn ngọt nữa.

"... cứ..coi là vậy đi..." Dazai xoa xoa đầu Jouto đang dụi vào lòng mình.

" Hừ.. muốn cưới Dazai dễ lắm sao? Phải qua ải của bọn tôi làm ra." Hai vị thủ lĩnh của tổ chức lên tiếng.

" Dazai, cậu sẽ vẫn là thành viên của Võ Trình Thám,đơn từ chức..tôi không duyệt, cậu sẽ vẫn còn là Thành viên Võ Trình Thám." Xã trưởng liền lên tiếng .

Dazai nghe thấy vậy không có chút bất ngờ chỉ vâng rồi im lặng.

Saigiku ngươi chịu khổ chút nhé.

" Thật Vinh Hạnh khi hai vị ra đề tài." Saigiku mỉm cười.

Nakajima Atsushi liền nhếch mép,có trò vui rồi.

Akutagawa Ryuunosuke thì nắm chặt tay toả sát khí nhìn Saigiku.

"Nhẹ nhàng chút nha,đừng có làm quá." Dazai liền giải vây rồi nói.

"Dazai-kun,ghế cán bộ vẫn còn chi bằng cậu gia nhập vào Cảng Mafia đi." Mori Ougai với gương mặt dày của mình liền nói.

" Mori-san, ông đã nói với tôi câu này bao nhiêu thì tôi từ chối bấy nhiêu." Dazai liền mỉm cười,bế Jouto đang ngủ.

" Haizz,tôi phải về rồi... ngày mai tôi sẽ tới làm việc, việc báo cáo giao cho Kunikida-kun ~" Dazai với chất giọng trẻ con trêu chọc.

*Rắc*

Cái bút nó gãy từ lâu.

Và cứ thế ai về nhà nấy và tất nhiên Saigiku bỏ đồng đội đi theo vợ, ở nhà vợ luôn.

Saigiku cũng khuyên Dazai về nhà mình nhưng Dazai từ chối,vì lý do.

" Nga nga,tôi không quen ở chỗ khác đâu..à mà..Anh Cút Khỏi Nhà Tôi Cái!!!" Dazai vừa nói vừa tức giận.

Saigiku Jouno mặt dày như Boss Mafia Cảng,quỳ xuống ôm chầm đôi bàn chân của người vợ tên là Dazai Osamu.

Năn nỉ xin lỗi mới xong đấy.

Và cũng là hai cha con gặp mặt nhau,cả hai không khác gì là bạn,Jouno thì chiều Jouto, cùng Jouto phá nhà phá cửa phá nhà hàng xóm,chọc chó cho nó dí rồi chạy.

Đúng là hai con báo!

Và ăn vặt cái Cua Thịt Hộp Của Dazai khi Dazai đi làm việc mà không hẳn làm đâu,ẻm lười lắm. Việc báo cáo đều giao cho Nakajima, Kunikida sắp tới 'bệnh tim' và ' bệnh hổ' muốn đột quỵ ngay lập tức.

Hai cha con trộm xoài,trái cây nhà hàng xóm,phá tan căn bếp mà Dazai làm ngạnh đậu hủ.

Và thế là cả hai quỳ vào vỏ sầu riêng.

" Hai người biết sai chưa!!?" Dazai tức giận nhìn hai con báo, từ khi Jouto biết Jouno là ba mình, thằng bé liền nghịch ngợm hơn so với lúc trước.

"Vâng,Anh/con biết sai rồi, hãy tha thứ cho anh/con, lần sau sẽ không tái phạm." Cả hai ương ương với giọng ỉu xìu.

"Còn lần sau?"

"Dạ!dạ! Không lần sau!!!" Cả hai giật mình nói.

[Yokohama _Buổi Tối/20:25]

24/7 là sinh nhật của Jouto.

Dazai Jouto sẽ không họ Dazai nữa mà là Saigiku Jouto.

Vậy...

" Hay là em đổi họ đi Osamu,họ Saigiku, Saigiku Osamu." Saigiku mỉm cười,giọng nói có phần trêu chọc và mong chờ.

"... ý gì đây? Tôi vẫn theo họ Dazai!!!" Dazai phồng má nhìn Saigiku.

" Hảo hảo,hôm nay là sinh nhật tròn 6 tuổi của con,Ba và papa đừng chọc nhau nữa!!" Jouto không muốn làm bóng đèn .

Jouto buồn mà Jouto không dám nói.

" Được rồi được rồi,hát một bài đi." Dazai.

" Happy birthday to you,Happy birthday to you,Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to you... Chúc mừng sinh nhật con Jouto!!" Dazai đưa quà cho Jouto.

Nến liền được thổi,Bánh kem màu xanh có hình Doraemon.

*Keng*

*Keng*

Dazai liền chạy tới mở cửa.

" Whoa,Bánh ngọt!!" Ranpo phóng tới.

" Thật là...trễ một phút nhỉ?" Kunikida Doppo nhìn đồng hồ trên tay.

" Hiếm khi Kunikida-kun trễ đó ~" Dazai liền trêu chọc.

" Được rồi Được rồi,mọi người vào đi."

Thành Viên ADA,Thành viên PM, Thành viên Hunting Dogs và... Sakaguchi Ango.

"Sao không vào đi...Ango?" Dazai có chút nhíu mày khi nhìn thấy Ango, nhưng mà thôi, trêu chọc Ango hơi quá rồi.

Ango được nhận sự đồng ý cũng có chút vui mừng,anh cũng bất ngờ khi nghe tin Dazai có con.

Và cứ thế mọi người tặng quà cho đứa con trai của mình.

Người tặng thỏ.

Người tặng hình có Chazuke.

Người tặng đồng hồ.

Người tặng kẹo.

Người tặng có hình mèo.

Người tặng áo Kimono.

Người tặng có búp bê hình Dazai.

Người tặng váy?

Người tặng thanh kiếm?

Ngườì tặng rượu!!?

Người tặng nón.

Người tặng,....

Dazai-xoa xoa thái dương, cái ba người kia.. có vấn đề không hả!!?

" Chúc mừng sinh nhật nha Nhóc Jouto!!!" Ranpo vui mừng lên tiếng, vẫn mãi mê nhìn liếc chiếc bánh kem xanh hình Doraemon.

" Hai,cháu cảm ơn chú!!" Jouto cười mỉm.

Đây là lần đầu tiên nhiều người tham dự vào sinh nhật mình vậy.

Màn cắt bánh kem bắt đầu, có hai bánh kem lận nha.

Và cứ thế trong đêm đều có tiếng cười, nói,vui đùa với nhau.

Dazai nhìn lên bầu trời.

" Ngồi ở đây sao không ăn cùng mọi người đi?" Saigiku nói vào tai Dazai hà hơi vào nó.

" Saigiku Jouno,ngứa đòn lắm hả?" Dazai quay đầu nhìn Saigiku.

*Chụt*

Một phát hôn vào môi nhanh như chuồn chuồn.

" S.A.I.G.I.K.U.J.O.U.N.O !!!" Dazai tức giận đỏ mặt,thẹn hoá giận,đấm vào bụng Saigiku,dù sức lực có chút yếu.

"Ặc--.. được rồi..hai ta xuống ăn cùng con đi." Saigiku ôm bụng bị đấm đau như kiến cắn , xoa đầu Dazai rồi nắm bàn tay Dazai đi tới chỗ Jouto.

Cả hai đan tay vào nhau,Dazai thì nhìn chỗ khác.

...

" Được rồi,chụp một tấm đi!!" Jouto lên tiếng.

Đây là sự hiếm hoi nhất trong đời, phải chụp ảnh để làm kỷ niệm .

Nghe những lời mà Jouto nói,mấy đứa liền hớn hở vui mừng và thấy thú vị.

*Tách*

Tiếng máy ảnh chụp lên, có hình hai anh em nhà Tanizaki bôi kem vào mặt nhau.

*Tách*

Hình Ranpo ăn bánh kem và Yosano với Xã Trưởng.

*Tách*

Hình Ango,Teruko, Suehiro, Fukuchi ngồi với Jouto và tạo dáng .

*Tách*

Atsushi,Izumi,Ozaki, cầm bánh kem và ăn.

*Tách*

Mori, Elise giơ tay thành ✌️ mỉm cười..

*Tách*

Hai anh em Akutagawa, Gin thì chọt má Jouto, Akutagawa thì mặt quạo cũng chọt má Jouto.

*Tách*

Kenji với Kunikida chụp cùng Jouto,Kenji thì Ôm Jouto Kunikida vẫn như cũ cầm quyển sổ 'lý tưởng '.

*Tách*

Nakahara uống rượu cùng Fukuchi.

*Tách*

Dazai cùng Saigiku với Jouto chụp chung bôi kem vào mặt nhau.

Và cuối cùng.

*Tách*

Cả nhóm tụ tập,Mafia Cảng bên trái,ADA bên phải, người lùn thì phía trước, người cao thì phía sao, giữa là Jouno Jouto Dazai,và ở giữa trên họ là Hunting Dogs với Ango.

Gia đình nhà Saigiku ngồi xuống, Saigiku nắm tay Dazai phía sau,giữa là đứa con của họ Saigiku Jouto.

Với mèo Tam Thế Đực ngồi trên đùi Jouto nhìn thẳng vào mấy ảnh. Người cười, người quạo, người miễn cưỡng.

           _End_

______

Ô oa!! Tưởng tượng ra thì thấy hạnh phúc quá huhuhuhu(⁠。⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠).

Thật muốn có cái linh đình như vậy (⁠´⁠;⁠ω⁠;⁠`⁠).

Hahahaha!! Tất nhiên Sau này Saigiku sẽ phải Qua ải mà Hai vị Boss đề ra, đồng đội và nhóm sẽ gánh(⁠☞゚⁠ヮ゚⁠)⁠☞.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro