CHƯƠNG 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài triệu nói lớn không lớn nhưng cũng phải gom ở ba bốn tài khoản, chưa kể ngân hàng không dễ dàng ngay lập tức xuất ra số tiền lớn như vậy. Nhất thời, Nam Tuấn chưa biết phải giải quyết thế nào.

Ngay thời điểm ấy, Phác Doãn Kỳ đến.

Ông ta tỏ ra vô cùng sốt ruột, hoàn toàn không còn vẻ thong dong, nho nhã thường ngày. Ông ta tìm Chính Quốc: "Tiền tôi đã chuẩn bị đủ. Bất kể đối phương muốn bao nhiêu tôi cũng đều có. Tóm lại, nhất định phải cứu được Tiểu Anh.”

Chính Quốc khẽ giật mình, quay sang nói với Phác Doãn Kỳ: "Một triệu tệ. Bọn bắt cóc đòi một triệu tệ.”

Ông ta vội vàng gật đầu: "Được được. Ở đây vừa vặn có một triệu.”

Chính Quốc nhướn mày, vừa vặn có một triệu tệ? Trùng hợp vậy sao?

Hiện tại đã là một giờ sáng ngày hôm sau. Tiểu Anh đã bị bắt cóc bốn tiếng đồng hồ.

Phác Doãn Kỳ đã chuẩn bị đủ một triệu tệ, để vào vali không đủ. Phải dùng một chiếc xe nhỏ để chuyển tới. Phác Doãn Kỳ cho biết một triệu tệ ông ta vốn dĩ chuẩn bị để đầu tư cho một hạng mục. Người hợp tác cần tiền mặt nên phải sẵn sàng từ trước.

Tuyệt đối không phải là trùng hợp. Bọn cướp biết rõ Phác Doãn Kỳ đang có sẵn một triệu tệ nên mới bắt cóc Tiểu Anh đòi số tiền này, cũng rành rẽ mối quan hệ giữa ông ta và Tiểu Anh. Nếu như vậy, chúng chắc chắn là người thân của Tiểu Anh hoặc Phác Doãn Kỳ.

Chính Quốc đảo mắt về phía Phác Doãn Kỳ lên tiếng hỏi: "Thân phận của Tiểu Anh, là ông tự mình điều tra hay giao cho người khác?"

Phác Doãn Kỳ phản ứng lại: "Cậu nghi ngờ...?"

Chính Quốc gật đầu: "Đúng! Người kia nhất định biết ông và Tiểu Anh có quan hệ. Cũng nhận ra được thái độ của ông đối với cô ấy. Càng biết rõ chuyện ông có thể ngay lập tức chuẩn bị được một triệu tệ tiền mặt nên mới nhân cơ hội bắt cóc.”

Phác Doãn Kỳ bỗng chốc tỉnh táo hẳn: "Lẽ nào lại là hắn?"

"Là ai?"

"Quản gia của tôi, Tôn Vĩ. Tôi giao cho hắn việc điều tra thân phận của Tiểu Anh. Tôi cũng từng nói với ông ta, bản thân cảm thấy rất áy náy với hai mẹ con Tiểu Anh.” 

Nếu đã là quản gia, trong nhà có bao nhiêu tiền, ông ta dĩ nhiên cũng nắm được phần nào.

Chính Quốc nhớ lại việc lần trước gặp quản gia ở nhà họ Phác, lại nhớ đến hình dáng của kẻ bắt cóc, hẳn là không sai: "Hôm nay Tôn Vĩ ở đâu?".

"Ngày hôm qua hắn nói với tôi, ở quê xảy ra chút việc, phải về để xử lý nên xin tôi cho nghỉ vài ngày.”

"Ba ...". Đang trong phòng nghỉ, Diệp Khả nghe nói Phác Doãn Kỳ đến vội vàng chạy ra.

Ông ta nhíu mày: "Tại sao con lại ở đây?"

"Ba, hôm qua con suýt bị bắt cóc. May có anh Chính Quốc kịp thời ứng cứu.”

Nghe Diệp Khả nói anh mới nhớ ra đúng là lúc đó bọn bắt cóc định bắt Diệp Khả, sau lại bỏ cô ta lại.

Phác Doãn Kỳ gật đầu hờ hững: "Vậy con về nghỉ ngơi trước đi. Ở đây ba có chút việc quan trọng cần giải quyết.”

"Ba, không phải ba tới đón con sao?". Diệp Khả cắn môi, tỏ ra vô cùng tủi thân.

Ông ta vuốt cằm: "Con gái ruột của ba bị bắt cóc.”

"Vậy ... Phác Thái Anh là ...". Diệp Khả lấy tay bịt miệng, dường như không tin được chuyện này.

Chính Quốc chăm chú quan sát biểu hiện của Diệp Khả, một lúc sau, Phác Doãn Kỳ không còn kiên nhẫn đành lên tiếng: "Con ở đây không có việc gì, mau về trước. Không cần ở lại thêm phiền phức.”

Qua thái độ của ông ta, có thể thấy rõ, nếu người bị bắt cóc là Diệp Khả, e rằng ông ta không dễ dàng bỏ ra một triệu tệ. Bọn cướp cũng biết điều này, nên mới buông tha cho Diệp Khả mà bắt cóc Tiểu Anh. Như vậy, lúc ở hầm gửi xe, chúng cố ý bắt cóc Diệp Khả là có ý gì? Chẳng lẽ là để kéo dài thời gian? Nhưng làm sao chúng biết khi đó Diệp Khả sẽ xuất hiện ở hầm gửi xe? Hay là chỉ cần có người đến, chúng sẽ xông lên bắt cóc?

Diệp Khả thất thần quay trở lại phòng nghỉ. Lúc này, điện thoại của Chính Quốc reo vang.

Ra hiệu cho mọi người xung quanh im lặng, sau đó anh mới ấn nút nghe: "Tiền đã chuẩn bị đủ?"

"Đã chuẩn bị đủ".

"Tiền để ở trên xe. Nói Diệp Khả lái xe mang tới. Địa chỉ ta sẽ báo sau. Tút ...tút ..."

Cảnh sát có nhiệm vụ định vị vị trí, Chính Quốc cầm điện thoại trầm mặc.

"Chúng nói gì thế?"

Anh hít sâu một hơi nói: "Không có gì. Bọn bắt cóc yêu cầu Diệp Khả đem tiền đến.”

Vấn đề rất lớn. Tiền vừa mới chuẩn bị đủ, bọn bắt cóc đã gọi tới, khớp như vậy sao? Hơn nữa, chúng còn biết tiền không phải để trong túi hay vali mà để trong xe?

Như vậy chỉ có ba khả năng: Bọn bắt cóc có đồng loã ở nhà họ Phác, bọn bắt cóc đang ở nhà họ Phác hoặc chúng có tai mắt ở cục cảnh sát?

"Yêu cầu Diệp Khả mang tiền tới?" Phác Doãn Kỳ không biết đang nghĩ gì, khẽ nhíu mày.

"Tìm được rồi, địa chỉ ở ... Ở nhà họ Phác?". Qua hệ thống định vị, cảnh sát phát hiện cuộc gọi đến từ nhà họ Phác.

Bọn bắt cóc ở ngay trong nhà? Hay là đồng lõa của chúng ở đó, không chỉ đưa thông tin cho Tôn Vĩ mà còn giúp Tôn Vĩ liên lạc?

Cảnh sát vào phòng nghỉ gọi Diệp Khả, thông báo với cô ta sự việc phát sinh. Diệp Khả nhìn Phác Doãn Kỳ, giọng kiên định: "Ba, để con đi. Coi như báo đáp những năm ân tình của ba.”

Lúc này đã là một giờ rưỡi sáng, Tiểu Anh đã bị bắt cóc bốn tiếng rưỡi.

Bên ngoài, trời tối đen như mực, không có một chút ánh sáng, ngay cả ánh trăng cũng mờ mờ ảo ảo. Không gian âm u ấy khiến tâm trạng ai nấy cũng thêm phần nặng nề, dồn nén.

Cảnh sát trang bị đầy đủ cho Diệp Khả. Điện thoại lại vang lên...

"... u ...u ... Tiền đã chuẩn bị giao cho Diệp Khả mang đến ... u ... u ... cầm đến trung tâm thương mại, một người duy nhất."

Không chờ Chính Quốc trả lời, điện thoại đã ngắt. Thời gian đàm thoại chỉ ngắn ngủi vài giây. Cảnh sát chỉ định vị ra được cuộc gọi từ trong thành phố.

Nội thành tuyệt đối không phải là nơi Tôn Vĩ bắt cóc Tiểu Anh. Đầu tiên là ở gần nhà họ Phác, sau đó lại trong nội thành. Hai địa điểm này khoảng cách quá lớn. Cho dù lái xe cũng mất nửa giờ? Lẽ nào chúng còn có đồng loã?

Cảnh sát dặn dò Diệp Khả đi đường phải chú ý, luôn duy trì liên lạc. Sau khi Diệp Khả đi, một đội cảnh sát sẽ bám theo, nhưng khoảng cách rất xa.

Chính Quốc lệnh Tại Hưởng lên xe cảnh sát theo ngay phía sau.

Lúc này đã là hai giờ sáng. Tiểu Anh đã bị bắt cóc năm tiếng đồng hồ.

"Sếp, anh không đi sao?" Thấy Chính Quốc không đi theo xe đưa tiền chuộc, người trực tại văn phòng cảm thấy rất kỳ lạ, giờ này mà anh còn có thể đứng đây?

Anh lắc đầu: "Chúng ta không đi theo xe đó!” Bởi vì đây tuyệt đối là một cái bẫy.

"Sếp, bên kỹ thuật đã phân tích ra rồi.” Chí Mẫn cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi máy tính: "Hình ảnh phía trong hầm gửi xe đã được chỉnh sáng, bây giờ có thể xem rất rõ!”

Anh bước đến, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trên màn hình là hình ảnh anh và Tiểu Anh rời đi sau khi đã đậu xe. Khi ấy, bọn bắt cóc cũng lái xe tiến vào, đậu vào chỗ khuất gần xe bọn họ rồi bám đuôi theo sau. Đây là hình ảnh đầu tiên camera ghi lại được, anh tua đến thời gian chúng vào hầm đậu xe. Quả nhiên, bọn bắt cóc đã quay về chỗ đậu xe trước một bước, lập tức đi đến vị trí đỗ xe kia. Đó là góc chết của camera, hình ảnh tạm thời không có bóng người. Chỉ có Chính Quốc đi qua đi lại, lát sau mới gặp cảnh chúng bắt cóc Diệp Khả. 

Anh đột nhiên tua lại cảnh Diệp Khả tiến vào tầng hầm. Mọi người cùng nhau quan sát, Lisa nhìn màn hình hiển thị thời gian, Diệp Khả ở trong đó hơn một giờ đồng hồ? Tại sao cô ta không đi ra? Ở trong đó làm gì cả tiếng?

"Đi, chúng ta đến nhà họ Phác.” Chính Quốc đột nhiên lên tiếng.

"Nhà họ Phác?" Mọi người mù mờ.

"Bởi vì bọn bắt cóc ở ngay tại đó." anh vừa đi vừa giải thích: "Điều Lisa nghi ngờ không sai. Bởi vì bọn bắt cóc có đồng loã. Mà người này chính là Diệp Khả".

"Cái gì?"

Lúc này đã ba giờ sáng. Tiểu Anh đã bị bắt cóc sáu tiếng.

Thạc Trân lái xe. Chính Quốc ngồi ở ghế sau, vừa xem Chí Mẫn thao tác trên máy tính, theo dõi định vị điện thoại ở nhà họ Phác, vừa giải thích: "Chúng ta vẫn luôn thắc mắc, vì sao bọn bắt cóc ở hầm đậu xe lại bắt cóc Diệp Khả trước? Diệp Khả vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở đó? Giờ nghĩ cho kỹ, là do tất cả mọi chuyện nằm trong kế hoạch của bọn chúng.”

Bắt cóc Diệp Khả vì bọn chúng muốn kéo dài thời gian để tiện việc hành động, chúng muốn Chính Quốc rời khỏi Tiểu Anh, chúng có cơ hội bắt cô đi. Đó chính là nguyên nhân Diệp Khả xuất hiện ở tầng hầm và bắt cóc cô ta. Sau đó, bọn bắt cóc đem Tiểu Anh đến nhà họ Phác và bắt đầu gọi điện thoại đòi tiền chuộc. Tôn Vĩ là quản gia của nhà họ Phác. Hắn không biết về Chính Quốc nhưng cực kỳ hiểu rõ Phác Doãn Kỳ, hắn biết ngay lập tức ông ta có thể chuẩn bị một triệu tệ tiền mặt, cũng hiểu được áy náy của Phác Doãn Kỳ với mẹ con Tiểu Anh.

Thế nhưng để có thể đúng giờ gọi điện thoại đến đây thì cần Diệp Khả thông báo tình hình. Diệp Khả nói cho ông ta biết khi nào thì nên gọi điện thoại, khi nào thì tiền đã chuẩn bị xong. Cũng chính cô ta cho biết tiền là được dùng xe chở tới.

Một cuộc điện thoại khác định vị được từ nội thành gọi tới là vì nó đã được ghi âm sẵn, lại phát trùng ngay giờ phát thanh nên Chính Quốc nghe thấy nhiều tạp âm trong cuộc gọi như vậy.

Giải thích xong, nhìn đồng hồ, anh hơi sốt ruột. Bây giờ đã là ba rưỡi sáng, nếu anh không đoán sai, theo tốc độ xe thì bây giờ xe đã gần vào đến nội thành.

Đầu bên này, Chính Quốc cũng đã ở phía bên ngoài nhà họ Phác. Cả khu nhà đèn đuốc sáng trưng. Anh lệnh cho Thạc Trân đậu xe vào một góc rồi tiếp tục quan sát Chí Mẫn thao tác trên máy tính.

"Reng reng reng ..."

Điện thoại Thạc Trân vang lên, là Tại Hưởng gọi tới. Chính Quốc nhận điện, giọng Tại Hưởng đầy lo lắng: "Sếp, không ổn rồi. Chúng ta đã mất dấu Diệp Khả. Hiện giờ, ngay cả định vị cũng không thấy cô ta.”

Anh bình tĩnh: "Cậu báo tin cho cảnh sát, không cần tìm kiếm, lặng lẽ đến nhà họ Phác với tốc độ nhanh nhất.”

"Cái gì?" Tại Hưởng mù mờ không hiểu lời Chính Quốc nói.

"Cứ theo ý tôi mà làm, nhanh lên.”

"Dạ được!"

Bây giờ là bốn giờ sáng, bóng đêm dần tan, ánh sáng dần dần ló rạng. Phía đằng đông, sắc trời ửng hồng. Sắp sáng rồi. Tất cả đều phải kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro