Chương 27: Động phòng hoa chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tan triều từ rất lâu, nàng vẫn không thấy Lôi Thừa Vũ tới.

Ninh Nhược Đình biết hắn giận nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không thấy mình làm gì sai.

Nàng buồn bực tới Ngự uyển, lại thấy hắn ngồi trong một tiểu đình không xa, ung dung thưởng trà.

Lôi Thừa Vũ ngẩng lên, tầm mắt rơi đúng vào thân ảnh quen thuộc.

Hắn chỉ liếc qua, lại vờ như không thấy nàng.

Trong lòng Ninh Nhược Đình chùng xuống. Hắn thế mà lại coi nàng như không khí!

Nàng bực bội vô cùng, chuyện tối qua người nên tức giận là nàng mới đúng, sao hắn lại ở đây nổi nóng cái gì?

" Hoàng thượng!"

Ninh Nhược Đình nhún người xuống một chút, hắn vẫn như cũ lờ nàng đi. Nam nhân này, có lúc cư xử như trẻ con!

" Hoàng thượng, người giận ta sao?"

Hắn miễn cưỡng mở miệng:" Sao trẫm có thể giận phúc tinh được?"

Còn ngoan cố nói không.

" Nếu không, tại sao người lại lạnh nhạt với ta, vờ như không thấy ta?" Giọng nói nàng đã trở thành cao giọng chất vấn hắn.

Tiểu Thanh và Lý Đằng đứng bên ngoài trong tíc tắc trao đổi ánh mắt, không xong rồi!

Lôi Thừa Vũ cũng vì lời này mà mất bình tĩnh" Không phải quý phi nói chúng ta không phải phu thê hay sao? Vậy tại sao trẫm phải quan tâm nàng?"

" Hoàng thượng cũng đã nói ta là phúc tinh! Từ bao giờ thực sự trở thành thê tử của người?" Nàng cũng không chịu thua, lớn tiếng lại với hắn. Nhưng không biết vì sao nói xong câu này, vành mắt lại nóng lên, Ninh Nhược Đình mím môi, nhất quyết không cho nước mắt rơi xuống.

Lôi Thừa Vũ nhìn thấy tiểu nữ nhân muốn khóc, trong lòng đã tan ra, thế nhưng vẫn cứng rắn không chịu nhượng bộ. Xem hắn đi, những lời đã nói trước kia với nàng đến giờ, bị nàng đem ra chống lại hắn, đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.

" Trẫm đối với nàng như vậy, nàng còn không hiểu..." Mấy lời sau định nói lại nuốt vào trong, còn ở đây đôi co với nàng, Lôi Thừa Vũ sợ mình sẽ bóp chết nữ nhân trước mặt. Nữ nhân này có những lúc rất thông minh, nhưng sao bây giờ lại quá mức ngốc, nàng không thể để ý đến những điểm tốt của hắn, lờ đi những lời hắn nói trong quá khứ hay sao?

Ninh Nhược Đình không ngờ hắn tức giận như vậy, nhất thời ngây ngốc không biết nói gì.

Hắn bực tức bỏ đi, không thèm nhìn nàng một cái.

Nàng ảo não vô cùng, đứng ngây ra đó, đến khi Tiểu Thanh lên tiếng mới hồi hồn, liền ủ rũ bảo Tiểu Thanh cùng nhau trở về cung.

Vừa vào trong, Tiểu Thanh đã phân phó các cung nữ ra ngoài hết, chỉ còn nàng và Ninh Nhược Đình.

Tiểu Thanh mở lời " Nương nương!"

Nàng thật không hiểu, bình thường chủ tử thông minh như vậy, tại sao trên phương diện tình cảm lại quá chậm chạp.

" Nương nương, lúc nương nương trúng độc ở biên ải, Lý thị vệ đã chữa trị cho người phải không ạ?"

" Phải, việc này ta cũng chưa nói, làm sao mà ngươi biết?"

" Lý thị vệ đã nói cho nô tì, muốn nô tì cho nương nương biết." Lúc nàng mới nghe xong, cũng không ngờ hoàng thượng yêu thương chủ tử đến vậy." Lúc ấy, để trị độc cho người, Lý thị vệ phải dùng ngân châm. Sau đó phải dùng nọc rắn để bức độc ra ngoài, cần đến... máu người thân của nương nương làm thuốc dẫn. Lúc ấy, hoàng thượng nói... phu quân cũng là người thân... hoàng thượng không do dự dùng đao cắt tay, lấy máu mình cứu nương nương!"

Ninh Nhược Đình nghe xong, nhất thời đờ đẫn.

" Thật... thật sao?" Nàng kích động hỏi lại.

" Vâng." Chủ tử à, Lý Đằng dù sao cũng là Nhất đẳng Ngự tiền thị vệ, có thể bịa chuyện sao? Nàng tiếp "Nương nương không biết, hoàng thượng cắt một đao ngang bàn tay, cho nương nương một bát máu, mà một cái nhăn mày cũng không có." Thế nhưng nương nương người a, một chút cảm động cũng không có, giờ hay rồi, hoàng thượng không biết giờ này đang ở nơi nao ôm sầu!

Nàng lúc này đã hiểu tâm ý của hắn. Nàng đã thấy vết thương còn chưa tróc vảy ấy, hắn lại gạt nàng nói rằng đó chỉ là vết thương do đao kiếm để lại thôi. Trời ơi, Ninh Nhược Đình, ngươi có thể dùng não một chút không!

Thật ra, máu người thân có lẽ chỉ là quan niệm mà thôi. Dùng máu có lẽ là để giảm bớt độc tố của nọc rắn để không gây nguy hiểm. Điều đó cũng không trọng yếu, nhưng một câu " phu quân cũng là người thân" thực khiến cho nàng cảm động.

" Mau, cùng ta tới chỗ hoàng thượng." Ninh Nhược Đình một chốc một lát thông suốt, hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài.

Vương tổng quản vào trong Ngự thư phòng " Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến."

" Bảo nàng ấy về đi." Lôi Thừa Vũ thoáng nhíu mày, gác bút chu sa lại, ngón tay đưa lên day day mi tâm. Tiểu nữ nhân này đến thật không đúng lúc, nàng lại muốn chọc giận hắn thế nào đây?

Vương Hàm bất đắc dĩ ra ngoài, lại lập tức trở vào.

" Hoàng thượng, quý phi nói sẽ đợi bên ngoài."

" Vậy cứ để nàng ấy đợi."

Ninh Nhược Đình biết hắn tức giận, cũng biết mình sai, cho nên đối với thái độ của hắn không có gì bất mãn, vẫn kiên quyết chờ đợi.

Lý Đằng đứng ngoài cảm thấy ái ngại, hoàng thượng cùng quý phi định giằng co như vậy đến khi nào?

Chưa đầy nửa canh giờ trôi qua, Lôi Thừa Vũ ngước mắt nhìn về phía cửa không biết bao nhiêu lần.

Hắn dù đã cố không quan tâm tới nữ nhân vô tâm vô phế như nàng, nhưng lại không đành lòng nhìn nàng chịu khổ.

Vương tổng quản lập tức hiểu ý " Quý phi nương nương vẫn ở bên ngoài ạ!"

Hắn không nói gì, lại cúi xuống phê duyệt tấu chương, thực ra trong lòng đã loạn.

Bây giờ cũng tới giờ ăn trưa rồi, nàng vẫn không trở về, ngoài trời lại lạnh, sức khoẻ thì kém như vậy.

Nàng, có lẽ đã hiểu được, nên mới tới đây?

Hắn rốt cuộc không đành lòng.

Ninh Nhược Đình ở ngoài đang chuyên chú đếm gạch dưới chân, đột nhiên nghe tiếng cửa mở ra. Nhìn thấy hắn, khoé môi nàng vô thức kéo lên nụ cười.

Lôi Thừa Vũ không nói không rằng, nụ cười của nàng lại vụt tắt. Không phải hắn hạ quyết tâm không bao giờ tha thứ cho nàng đấy chứ?

Hắn bước xuống thềm, trực tiếp kéo tay nàng đi.

" Hoàng thượng, người muốn đi đâu?"

Nàng đã đứng một lúc lâu ngoài trời lạnh, bị kéo đi bất ngờ, suýt thì ngã sấp xuống, vất vả mới theo kịp hắn.

" Gọi ta là gì?" Hắn đột ngột dừng bước, khiến nàng suýt nữa đâm sầm vào người hắn.

Ninh Nhược Đình mừng rỡ, xem ra hắn đã tha thứ rồi!

" Thừa Vũ..."

" Đừng nghĩ ta đã hoàn toàn tha thứ cho nàng!" Lôi Thừa Vũ dường như đọc được suy nghĩ của nàng ." Còn phải xem biểu hiện của nàng đã."

Nói rồi lại ôm nàng kéo đi.

" Thừa Vũ, đi đâu vậy?"

" Ăn cơm, nàng không thấy giữa trưa rồi sao?"

Tiểu Thanh trong lòng vui mừng, hoàng thượng và nương nương rất nhanh đã hoà giải rồi.

Lý Đằng lại không ngờ, chủ nhân vốn âm trầm lãnh khốc, trong một thời gian ngắn lại thay đổi nhiều như vậy. Càng không hiểu quý phi nương nương hôm qua làm cái gì chọc giận người, khiến bọn thuộc hạ như hắn cả ngày nay phải xem sắc mặt xấu. Thôi, coi như quý phi nương nương hiểu ra, cũng không cô phụ một mảnh tâm ý của bệ hạ.

Lôi Thừa Vũ cùng nàng về điện Minh Tâm, Ninh Nhược Đình đã thấy rất nhiều món ăn bày trên bàn, mới nhận ra bây giờ mình đói tới mức ngực sắp dán vào lưng. Xem ra trước khi kéo nàng về đây, hắn đã sớm sai truyền Ngọ thiện lên rồi.

Trước tiên thái giám tiến lên thử độc, sau đó hai người mới dùng cơm. Lôi Thừa Vũ vốn giản dị đạm mạc, không thích xa hoa, nên lúc hắn ăn cơm cũng không cần khoa trương quá nhiều thức ăn cùng người hầu hạ, điểm này làm cho Ninh Nhược Đình rất yêu thích.

Ninh Nhược Đình chuẩn bị gắp, lại thấy hắn đưa tay lên, nhấc hai cái đĩa lên.

Nàng mờ mịt nhìn hắn " Chàng làm gì thế?"

" Hai món này rất cay, nàng không ăn được đâu." Hắn đặt hai cái đĩa toàn màu đỏ về phía mình, đẩy hai đĩa thức ăn khác về phía nàng." Ăn cái này đi."

Lý Đằng ngạc nhiên tới mức không khép miệng lại được. Thế này... chủ nhân thật đem quý phi cưng chiều tới tận trời.

Vương Hàm cũng ngạc nhiên không kém, hoàng thượng giữ ngôi chí tôn, người người phải cúi đầu, từ bao giờ chăm sóc quan tâm người khác đến vậy?

Ninh Nhược Đình còn ngây ra, hắn đè thấp giọng bổ sung một câu "Nghe nói ăn cay, đến lúc đó sẽ bị đau bụng."

Ninh Nhược Đình còn ngây ra chưa hiểu, chợt nhớ ra ngày mai là nguyệt sự của mình, tức thời mặt đỏ như táo chín. Hắn biết ngày nguyệt sự của nàng thì thôi đi, vì nàng là phi tần độc sủng, cho nên Kính sự phòng cho hắn biết cũng không lạ, nhưng cái kia hắn từ đâu mà biết vậy?

Thấy ánh mắt nàng nhìn hắn chòng chọc, Lôi Thừa Vũ ho khan một tiếng, tuấn nhan hơi hồng lên, nói "Không phải lúc ở Xuyên Châu nàng bị đau đến không dậy nổi sao, lần đó ta đã đi hỏi thái y một chút kiến thức."

Ninh Nhược Đình cảm động lại xấu hổ, vùi đầu ăn cơm.

" Nhược Đình."

" Hửm?"

" Lần trước tới núi Thanh Lâm xảy ra chuyện, ngày mai ta phải tới đó tế lễ."

" Vậy ta..." mấy chữ " đi cùng chàng" chưa kịp thốt ra, hắn đã lập tức chặn lại.

" Nàng ở lại!"

Ninh Nhược Đình ảo não, hắn đi guốc trong bụng nàng hay sao?

" Ta sẽ mau chóng trở về thôi."

" Lần trước... là ai làm vậy? Chàng nhất định phải cẩn thận!"

" Ta biết rồi. Ta sẽ để Lý Đằng ở lại bảo vệ nàng."

Lý Đằng không nhịn được lên tiếng" Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm..."

" Đã có Đại vương gia và Nhị vương gia đi cùng ta rồi. Ngươi nhớ bảo hộ quý phi thật tốt!"

" Tuân lệnh."

Buổi chiều Ninh Nhược Đình buồn chán không có việc gì làm, chờ Tiểu Thanh sắc thuốc bổ mang lên.

" Nương nương, người uống thuốc đi ạ!"

" Ừm!"

" Vừa nãy...nô tì tới thái y viện bốc thuốc, gặp người của Đặng tài nhân ở đó."

" Ừ, nàng ta bị bệnh hả?"

" Chắc vậy ạ."

Ninh Nhược Đình cũng không quan tâm tới nữa.

Vương tổng quản vừa lúc bước vào.

" Nương nương, hoàng thượng truyền khẩu dụ, tối nay Vĩnh Thuỵ điện thắp đèn."

"Được rồi."

Tim nàng không nghe lời mà đập loạn.

Nghĩ nghĩ một lúc, cũng thông suốt. Dù sao nàng đã chấp nhận tiến cung, cũng phải sẵn sàng cho chuyện này. Nàng còn được hoàng thượng yêu thương hết mực, còn mong muốn gì hơn nữa? Hôm qua phản kháng như vậy, suy cho cùng là vì nàng bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị tinh thần thôi. Vả lại hôm nay biết được chuyện kia, nếu nàng còn cự tuyệt hắn, sẽ phải mắng mình là nữ nhân không có tim mất!

"Tiểu Thanh!"

"Nương nương có gì phân phó?"

" Tối nay hoàng thượng tới, chuẩn bị tươm tất cho ta một chút."

"Vâng!" Tiểu Thanh tuy chưa từng nghe thấy nàng ra mệnh lệnh như vậy, trên mặt lộ ra kinh hỷ, song cũng không có nhiều lời.

Nàng rất hài lòng, có một nô tì như vậy, thông minh hoạt bát, hiểu ý chủ tử. Từ khi vào cung đến nay tính ra cũng chưa lâu, nàng trưởng thành lên không ít, mà nha đầu này cũng khôn ngoan hơn nhiều rồi. Có đồng đội như vậy, đúng là thêm yên tâm.

Lôi Thừa Vũ đến, ra hiệu cho Vương Hàm đừng thông truyền. Hạ nhân nhìn thấy hắn, đều hiểu ý cúi đầu, mở cửa cho hắn.

" Nhược Đình!"

Nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, lại giật mình quay lại.

" Thừa Vũ!"

Hắn nhất thời ngây ngốc.

Suối tóc dài tuỳ ý xoã phía sau, váy lụa mỏng tôn lên dáng người yêu kiều. Mọi khi cung nữ ăn mặc thế này cho nàng, nàng đều không nhịn được thẹn thùng mà chui vào trong chăn, nhưng hôm nay lại cố ý đợi hắn, hơi ấm từ lò huân hương cùng than sưởi làm hai má phiếm hồng, đôi mắt sáng như ngọc, lấp lánh như sao, làn môi đỏ thắm nổi bật trên nước da trắng nõn, mĩ miều không sao kể xiết.

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, miệng đắng lưỡi khô. Trong con ngươi lãnh tĩnh bị một tầng dục hoả xâm chiếm, ánh mắt nhìn Ninh Nhược Đình như muốn đem nàng một ngụm nuốt vào bụng.

"A!"

Nàng bị hắn bế thốc lên, chưa kịp định thần, đã thấy sau lưng mềm mại ấm áp, cả người vững vàng nằm trên giường. Hai tay hắn chống xuống giường, bao vây nàng trong lòng.

Ninh Nhược Đình cố hít một hơi thật sâu, giữ cho bản thân mình bình tĩnh.Hắn lại vẫn thấy được vẻ hoảng loạn trong mắt nàng.

Trong lòng hắn bỗng chốc chùng xuống.

Lôi Thừa Vũ ngồi dậy " Ta sẽ đợi tới khi nàng sẵn sàng."

Lôi Thừa Vũ hắn muốn nữ nhân nào chẳng có? Nhưng nàng lại là người duy nhất khiến hắn động tâm, hắn không muốn bức nàng.

Lúc hắn sắp rời giường, bàn tay nhỏ bé của nàng lại nắm lấy tay áo hắn, giọng nói mềm nhẹ run rẩy " Ta... ta đã... sẵn sàng rồi."

Ánh mắt hắn trong nháy mắt thay đổi, Lôi Thừa Vũ xoay người, một lần nữa đem nàng áp dưới thân.

Vạt áo mỏng manh trượt xuống vai, lộ ra da thịt trắng nõn cùng cái yếm đỏ thêu hình uyên ương. Nhìn tiểu nữ nhân trong ngực mặt đỏ tai hồng, toàn thân Lôi Thừa Vũ như có lửa thiêu đốt, cúi đầu, nụ hôn rơi xuống trên trán nàng, rồi mắt, mũi, cùng đôi môi mềm mại của nàng dây dưa một lúc lâu. Đây không phải lần đầu tiên hắn được nếm thử hương vị của đôi môi này, nhưng lần nào cũng như lần đầu, khiến trong người hắn đốt lên dục hoả khó nhịn.

Lôi Thừa Vũ nắm lấy hai bàn tay Ninh Nhược Đình đang ngượng ngùng che trước ngực, áp hai tay nàng ở hai bên gối, mười ngón chặt chẽ đan vào nhau. Ninh Nhược Đình hồi hộp thở dốc, vừa sợ hãi lại kích động, lồng ngực phập phồng trước mắt hắn, không khác nào một loại khiêu khích trắng trợn. Hắn cúi đầu gặm cắn bờ vai quyến rũ, một tay kéo thắt lưng của Ninh Nhược Đình, khiến vạt áo trước ngực nàng hoàn toàn mở ra.

Ninh Nhược Đình càng thở gấp, dung nhan dưới ánh nến càng thêm mê người, Lôi Thừa Vũ lần nữa hôn nàng, muốn phân tán sức chú ý của tiểu nữ nhân này, để cho nàng bớt sợ hãi. Quả nhiên Ninh Nhược Đình bớt căng thẳng; thân thể thả lỏng bớt, Lôi Thừa Vũ nhân cơ hội này, một tay khẽ nâng người nàng lên, tay kia kéo dây yếm ở sau lưng. Ninh Nhược Đình đang thần trí hỗn loạn, đột nhiên thấy trước ngực mát lạnh, mặt nàng đỏ lựng như trái cà chua chín. Da thịt mềm mại nơi đó cảm nhận được bàn tay thô ráp chạm vào, cảm giác xa lạ khiến nàng không nhịn được mà cong lưng lên, Lôi Thừa Vũ dịu dàng vuốt ve tấm lưng trơn bóng, đôi môi ghé bên tai nàng thủ thỉ, giọng nói đã khàn đục: "Đừng căng thẳng."

Ninh Nhược Đình dần dần chìm vào ý loạn tình mê, đôi mắt đẹp lộ ra mê ly, một cỗ đau nhói đột ngột xâm chiếm, khiến nàng mở to mắt, đôi môi cũng mở ra, nhưng vì đau đớn quá bất ngờ tới nỗi không kịp kêu lên. Ninh Nhược Đình thở dốc, Lôi Thừa Vũ liên tiếp vuốt ve an ủi nàng, dỗ dành nàng.

Qua một hồi triền miên, Ninh Nhược Đình thật mệt lả, ngay lập tức thiếp đi.

Lôi Thừa Vũ trong mắt toát lên ý thoả mãn, ôm nàng thật chặt vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro