44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không chạy, cũng không sợ, chủ yếu là cậu ngại phiền thôi, nếu có thể không dính dáng thì cậu sẽ cố gắng hết sức để tránh xa.

Trong phòng học tối om, ánh đèn ngoài hành lang yếu ớt xuyên vào chỉ có thể khiến người ta miễn cưỡng nhìn ra được chỗ nào có bàn, chỗ nào không, cũng chỉ thấy được mơ hồ.

Rất mập mờ.

Không ai phát hiện ra nơi góc chết trong lớp, có hai người đang thân mật không một kẽ hở.

"Uầy, bọn con trai lớp mình nhàm chán thật đấy, ngoài lén lút tắt đèn ra thì biết làm cái gì nữa không?"

"Thôi kệ đi, đằng nào cũng tan học rồi."

"Về thôi về thôi."

Mấy bạn nữ còn trong lớp cũng đi rồi, Điền Chính Quốc rũ mắt, vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng khuỷu tay lại huých thẳng về sau, trực tiếp đánh vào phần bụng của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh kêu lên một tiếng đau đớn, rồi cười.
"Quốc Quốc, đánh tiếp đi."

Anh không chịu buông ra.

Điền Chính Quốc đơn giản bẻ tay Kim Thái Hanh, quay người lại hơi ngẩng lên nhìn anh.

Trong phòng quá tối, chỗ này lại là góc chết, dù có là ánh đèn ngoài hành lang hay từ cửa sổ cũng không thể chiếu được tới đây, nhưng Điền Chính Quốc vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương.

Tâm trạng anh ta không tệ.

Kim Thái Hanh khẽ nói: "Đại hội thể dục thể thao tôi sẽ thắng sô cô la về cho em, tôi nhớ em rất thích."

Đúng là nguyên thân thích sô cô la, có là sô cô la nguyên chất đắng nghét hay là ngọt thỉu thì đều thích. Nhưng Điền Chính Quốc lại ghét sô cô la, và thật ra Kim Thái Hanh cũng ghét chúng.

"Tôi không thích." Điền Chính Quốc nói: "Tôi không cần."

Sự từ chối quá mức rõ ràng, nét mặt cũng kháng cự, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Nụ cười nơi khóe miệng Kim Thái Hanh dần nhạt đi, anh nhìn người trước mặt, cố gắng đè nén không cho sự tàn bạo và ham muốn khống chế điên cuồng tuôn ra.
Màu mắt còn đen thẫm hơn cả bóng đêm trong phòng.

Nhưng anh không làm gì Điền Chính Quốc, anh đẩy vai trái của cậu, Điền Chính Quốc liên tiếp lùi lại về sau mấy bước, có chút bực bội nhìn Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc còn chưa kịp nói cái gì, Kim Thái Hanh đã thản nhiên nói: "Quốc Quốc, về nhà đi, nếu giờ em không đi thì sẽ không đi được nữa đâu."

"..." Điền Chính Quốc sửng sốt, động tác còn nhanh hơn cả tốc độ não vận hành, lúc đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại, cánh cửa đập vào trong khung rồi lại bắn ra, một bên mặt của Kim Thái Hanh hiện lên dưới ánh đèn mờ tối, vừa lạnh lùng mà u ám.

Điền Chính Quốc chạy xuống dưới lầu, không phải cậu sợ, là thứ khác. Cậu không nói rõ được cảm xúc này là gì, cậu chạy xuống dưới, ra đến ngoài trường, đến lúc nhìn thấy Điền Đại Chí mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Ở bên cạnh Kim Thái Hanh, giống như cả người cậu lơ lửng giữa không trung, không biết lúc nào sẽ rơi xuống, rơi cho tan xương nát thịt.

Điền Đại Chí mở cửa xe, đợi Điền Chính Quốc lên xe thắt dây an toàn xong mới vừa quay đầu xe vừa nói: "Bà con nhập viện rồi, hôm nào nghỉ con vào thăm bà đi."

"Sao bà lại vào viện ạ?"

Điền Đại Chí nói đến đây thì tức chết đi được, chán không chịu nổi: "Bà con bị hen suyễn, chính bà cũng biết, thế mà đêm qua lại dám uống trộm rượu nếp trong tủ lạnh, từ sáng sau khi con đi học là bắt đầu ho khù khụ, đến trưa là thở không ra hơi, đến chiều là đi cũng không đi được nữa. Đã dặn là không được ăn uống đồ lạnh rồi, còn không nghe, cứng đầu không chịu được!"

Điền Đại Chí không khác gì đang mắng đứa trẻ con, nhưng ông là con của bà, vì quan tâm nên mới vậy, tính bà Điền hơi hoạt bát, không quản được mà nói cũng không nghe.
Người già có lí lẽ của người già, bà cãi còn giỏi hơn cả bọn trẻ con.

Điền Chính Quốc hơi lo lắng: "Bác sĩ bảo sao ạ?"

"Tạm thời nằm viện quan sát một thời gian, già rồi nên có nguy cơ sẽ bị biến chứng." Điền Đại Chí thở dài, vành mắt cũng đỏ lên.

Điền Chính Quốc thấy chua xót, chỉ có thể an ủi: "Ba à, đừng lo quá, mấy bệnh này sẽ không có vấn đề gì đâu."

Điền Chính Quốc không rõ bà nội của nguyên thân qua đời lúc nào, đúng, là qua đời, nhưng không biết là lúc nào. Khi nguyên thân xảy ra chuyện thì trong nhà chỉ còn lại Điền Đại Chí và Đỗ Lệ Bình, bà Điền gần như là bỗng dưng biến mất. Có lẽ là phần mở đầu tác giả phục bút quá nhiều nên về sau cũng quên mất, có rất nhiều vai phụ được nhắc tới nhưng cứ thế biến mất không lời giải đáp.

Điền Đại Chí gật đầu, đột nhiên nghĩ ra cái gì, ông nói: "À đúng rồi, lần trước con nói là muốn đi du học, ba cho người liên lạc với vài văn phòng du học rồi, con muốn xem một chút thông tin không?"
Điền Chính Quốc sửng sốt: "Du học?"

Điền Đại Chí thấy bộ dạng này của Điền Chính Quốc là biết ngay: "Anh lại bốc phét cho sướng mồm đúng không? Tôi để thư kí vất vả mấy ngày, anh thì chỉ là tự dưng nổi hứng."

Điền Chính Quốc cũng không hiểu gì, cậu vỗ về Điền Đại Chí: "Lúc đầu con định đi, nhưng sau đó thì cảm thấy tiếng Anh của mình không tốt lắm nên thôi."

Điền Đại Chí hừ một tiếng: "Cũng tự biết trình độ của mình nhỉ."

Điền Chính Quốc: "..."

Trong truyện không đề cập tới việc nguyên thân muốn đi du học, và trên thực tế thì sau này nguyên thân cũng không có ra nước ngoài. Thành tích của hắn không tốt, nhưng cuối cùng vì Kim Thái Hanh mà chong đèn cày bài, nên vẫn tốt nghiệp được cấp ba.

Lúc điền nguyện vọng thi đại học, hắn muốn học ở gần trường của Kim Thái Hanh, nên điền tên một trường cao đẳng trái phép ở đối diện đại học A, còn giấu diếm Điền Đại Chí và Đỗ Lệ Bình.
Sau khi biết chuyện, đó là lần đầu tiên Điền Đại Chí đánh nguyên thân, Đỗ Lệ Bình cũng cả đêm không ngủ, nguyên thân trông thấy bà khóc.

Điền Chính Quốc rất thổn thức. Nguyên thân vì Kim Thái Hanh mà hoàn toàn đánh mất chính mình, cứ như thể bị trúng tà.

Trong nhà không có bà Điền bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Mỗi ngày của bà Điền ngoài việc đi cãi nhau rồi khiêu vũ với đám chị em ở bên ngoài thì chính là ở nhà chờ Điền Chính Quốc về, sau đó vây quanh Điền Chính Quốc.

Ngay cả Điền Đại Chí cưng chiều Điền Chính Quốc như thế cũng có đôi khi không chấp nhận được, nhiều lần phàn nàn với Đỗ Lệ Bình: "Em nói đi, cứ để Quốc Quốc như vậy có khi nào bị mẹ chiều hư luôn không?"

Đỗ Lệ Bình liếc ông một cái: "Anh còn có mặt mũi nói thế à?"

Điền Chính Quốc ăn nho, Điền Đại Chí có thể ngồi cạnh lột vỏ rồi dâng lên tận miệng, những khi đó thường là vì Điền Chính Quốc mải chơi game nên không rảnh tay. Bây giờ Điền Chính Quốc cả ngày nhốt mình trong phòng học bài, ngoài việc gửi mấy bài báo mạng như [Kinh hoàng nam sinh mười tám tuổi thức đêm ôn bài quá nhiều nên bạc đầu trong một đêm...] cho cậu thì ông còn dựng hẳn một cái phòng tập thể hình ở dưới tầng 1, chỉ sợ Điền Chính Quốc học nhiều quá mà sức khỏe suy giảm.
Nếu như Điền Chính Quốc bị chiều hư, Điền Đại Chí và bà Điền đều có trách nhiệm.

Điền Chính Quốc tắm xong, lăn qua lăn lại trên giường, nhưng có làm sao cũng không yên lòng, bèn mặc áo khoác vào rón rén chuồn ra ngoài, đón xe đến chỗ bệnh viện bà Điền nằm, Điền Đại Chí đã nói cho cậu biết phòng bệnh của bà.

Cậu hỏi y tá đường đến phòng bệnh, khi đẩy ra căn phòng đơn xa hoa, Điền Chính Quốc nhìn thấy một bà lão thấp bé ngồi bên cạnh cửa sổ, đang nhìn đèn đường bên ngoài.

Điền Chính Quốc gọi bà nội.

Bà Điền kinh ngạc quay đầu lại, bà đang đeo ống thở, tay còn đang truyền nước, không thể chạy ra chỗ cậu, nếu không thì chắc chắn bà đã nhảy dựng lên rồi.

Bà vui mừng rồi lại bắt đầu lầm bầm trách móc Điền Chính Quốc.

"Con nhìn xem đã mấy giờ rồi, mười rưỡi rồi! Ngày mai không đi học à?"
"Ba con làm một cái phòng tập thể thao ở nhà đấy, sau này nhớ phải tập thể dục hàng ngày, sức khỏe mới là quan trọng nhất, thi không đỗ đại học cũng không sao hết, cái nhà này dư sức nuôi con mà."

"Ba con đưa con đến à? Cái thằng chết dẫm đó!"

Điền Chính Quốc rót cho bà một cốc nước ấm: "Không ạ, con lo cho bà nên tự mình tới, ba mẹ con không biết."

Bà Điền ngượng ngùng hừ một tiếng, tiếp tục làu bàu: "Muộn như thế rồi, lỡ con gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Bà ở bệnh viện có bác sĩ y tá chăm sóc rồi, con cứ lo vớ lo vẩn làm gì?"

Miệng bà nói như vậy, nhưng trên mặt, trong mắt đều là ý cười mừng vui.

Điền Chính Quốc cũng không ở lại lâu, cậu chỉ định đến xem bà thế nào, nếu không thì cứ không cảm thấy yên lòng. Ngồi lảm nhảm với bà trong chốc lát, bà Điền bỗng đổi chủ đề, bà hỏi: "Đúng rồi, con với thằng bé nhà họ Kim kia thế nào rồi?"
Điền Chính Quốc: Thằng bé nhà họ Kim kia?

Điền Chính Quốc chớp mắt, bèn đánh trống lảng: "Bà à, sao nghe như bà còn thân với cậu ấy hơn con nữa? Sao lại gọi người ta là thằng bé nhà họ Kim?"

Bà Điền với cháu trai mình là có cái gì nói cái đó: "Bà ngoại của thằng bé đó thỉnh thoảng sẽ đến quảng trường nhảy cùng với bà, nhảy hết hai ba tháng bà mới biết cháu ngoại bà ấy tên là Kim Thái Hanh. Bà già đó nặng lòng, đến cũng chẳng bao giờ nói chuyện với ai, lúc khiêu vũ thì xị cái mặt ra, chẳng qua bà dạy cho bà ấy mấy động tác nên bà ấy mới chịu nói chuyện cùng. Hai ngày trước bà ấy bảo cháu ngoại bà ấy lại thi đứng đầu trường gì đó, bảo là đẹp trai lắm, rồi thì trong nhà ai cũng sợ nó. Bà nghe đã cảm thấy sao giống với thằng bé mà con kể thế, bèn hỏi thăm một chút, đúng thật."
Điền Chính Quốc: "..."

Đúng là Trái Đất tròn, thật có duyên.

Nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ hiển nhiên là, tại sao bà nội cũng biết Kim Thái Hanh? Nguyên thân còn khoe khoang về Kim Thái Hanh với những ai nữa?

Bà Điền tự mình nói tiếp: "Bà vẫn chưa gặp đứa bé kia, nhưng nghe con với bà ấy nói thì cũng biết thằng bé đó không tầm thường đâu. Quốc Quốc à, con không yêu được người như thế đâu."

Người già hiểu rõ và thấu đáo hơn ai hết, bản chất người nhà họ Điền đều rất đơn thuần trong sáng, nhà họ Kim thì nước đã sâu còn đen, Điền Chính Quốc thật sự không thích hợp với Kim Thái Hanh, người nào sáng suốt đều sẽ nhìn ra được.

Điền Chính Quốc gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Bà Điền nhìn cậu một hồi, xua tay: "Để bà gọi Điền Đại Chí đến đón con, cái thằng xúi quẩy đó, con trai mình chuồn ra ngoài cũng không biết, bà nhìn thư kí của nó đúng cầm tinh con khỉ, chắc chắn đã vơ vét được không ít béo bở rồi."
Điền Chính Quốc: "..." Hai chuyện này liên quan tới nhau sao?

Điền Chính Quốc khuyên nhủ bà Điền mãi, nhưng bà vẫn cương quyết phải đưa Điền Chính Quốc tới cửa thang máy. Điền Chính Quốc vừa đỡ bà, vừa nghe bà làu bàu, cảm thấy yên tâm vô cùng.

Dù có là đứng ở vị trí của nguyên thân hay là vị trí của chính cậu, cậu đều không mong người trong nhà sẽ xảy ra chuyện.

"Quốc Quốc à, gần đây con gầy lắm đó, đừng thức khuya học bài nữa."

"Vâng."

"Thằng bé nhà họ Kim kia, nếu như con thích nó thật thì chúng ta sẽ cùng nghĩ cách, sẽ nghĩ cách..."

Điền Chính Quốc im lặng rất lâu, không biết là vì dỗ cho bà Điền vui vẻ hay là vì gì khác, cậu khẽ gật đầu.

"Nhưng mà vấn đề là, nếu cưới thì con gả ra ngoài hay là thằng bé đó gả tới nhà mình nhỉ?"

Điền Chính Quốc: "..."

Bà Điền vẫn đang ở trong giai đoạn nguy hiểm, bà lại ra ngoài như vậy, y tá trực sợ hết hồn, vội vàng gọi hai thực tập sinh đang đứng ở bên cạnh sắp xếp lại đơn thuốc tới đỡ bà.
Bà Điền bám lấy thang máy, miệng còn lầm bầm mắng Điền Đại Chí là thằng xúi quẩy, Điền Chính Quốc vẫy tay với bà, bà cũng vẫy lại. Cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, bà Điền mới khoe khoang với hai cô gái đang đỡ mình: "Cháu trai tôi đấy, có phải nó rất ngoan rất có hiếu và rất là đẹp trai không?"

Dù là người thân hay là người bạn thích, ai cũng đều sẽ không nhịn được mà khoe khoang với người ngoài, giống như bà Điền khoe khoang về Điền Chính Quốc, hay giống như Điền Chính Quốc khoe khoang về Kim Thái Hanh.

Hai cô bé thực tập sinh cũng thật lòng phụ họa: "Vâng vâng ngoan lắm ạ, rất có hiếu, cũng rất đẹp trai, để bọn cháu đưa bà về phòng ạ."

Đã là mười một giờ đêm, trong thành phố vẫn sáng rực ánh đèn, người xe qua lại như mắc cửi, đèn đường điểm xuyết hai bên lề phố, bên trên vỉa hè có đầy các quầy bán hàng, khói lửa còn nồng nặc hơn cả ban ngày.
Điền Chính Quốc mặc một chiếc áo khoác dài màu lam nhạt, quần thể thao màu xám, vừa nhìn đã biết là vội vã chạy từ trong nhà ra. Cách ăn mặc của cậu không hề phù hợp với những bộ đồ thời thượng của người đi đường, trông cậu vô cùng sạch sẽ và tươi mát.

Trên quảng trường có người ca sĩ lang thang đang hát, ăn mặc rất hip-hop, cái đầu nhuộm đủ màu, nhưng lại đang từ tốn hát một bài ca dao. Người thanh niên ngồi trên chiếc ghế cao, giọng hát trầm thấp nồng nàn tình cảm.

Điền Chính Quốc đứng lại nghe bởi vì cậu rất quen thuộc bài hát này, bài hát đầu tiên cậu có thể đàn hoàn chỉnh chính là nó.

«Tiễn người đi»

Điền Chính Quốc hơi kinh ngạc, bài ca dao này cũng có ở thế giới của cậu, hình như cậu cũng không thấy tác giả đề cập gì đến nó ở trong tiểu thuyết. Người thanh niên có một phong cách hát rất đặc biệt, nhiều giai điệu đã được thay đổi, nhưng Điền Chính Quốc chỉ nghe chút ca từ là đã có thể nhận ra.
"Chỉ là một phút tình cờ,

Khi anh nhìn em,

Em cũng nhìn anh,

Nhưng anh chỉ liếc em một cái,

Còn em thì nhìn anh thật lâu, thật lâu

Hỡi người em yêu,

Anh hãy nhìn em thêm một cái đi,

Có lẽ anh sẽ yêu em nhiều thêm một chút."

Người thanh niên nghiêng đầu, hát rất tập trung, Điền Chính Quốc đi ra ngoài không mang theo tiền mặt, cũng không thấy trên đất để mã QR. Cậu đứng đó nghe hết cả bài hát, nhìn người thanh niên ngẩng đầu, dùng khẩu hình nói một câu "Nghe hay lắm".

Nét mặt Điền Chính Quốc rất chân thành khiến người thanh niên cười rạng rỡ. Những người làm nghệ thuật đại khái đều vậy, bạn khen tác phẩm của họ tốt sẽ khiến họ sung sướиɠ hơn cả khi bạn cho họ tiền.

Điền Chính Quốc đứng ở ven đường đón xe, tiếng còi xe trộn lẫn với tiếng người ồn ào náo nhiệt trên quảng trường sau lưng.
Trong đầu Điền Chính Quốc bỗng hiện lên một vài hình ảnh.

Nhìn khung cảnh này thì có vẻ như là ở trường học, trong hội trường lớn, nguyên thân ôm một cây đàn ghita, nhảy thẳng lên trên sân khấu, góc nhìn bỗng biến thành góc nhìn của nguyên thân.

Người ngồi ở hàng ghế đầu tiên chính là, Kim Thái Hanh.

Rõ ràng là cả người toàn đồ hiệu, một chàng trai rất phô trương lại ngạo mạn, hẳn là nên nhảy hip-hop hoặc là hát rap, nhưng khi ngồi xuống ghế, lời ca cất lên lại là một bản tình ca dân gian.

Vốn đã có một gương mặt ngoan ngoãn, khi yên lặng lập tức trở nên vô cùng mê người.

"Anh hãy nhìn em thêm một cái,

Có lẽ anh sẽ yêu em nhiều thêm một chút,

Mỗi ngày,

Em đều sẽ nhớ anh cả ngàn lần,

Hỡi người em yêu,

Anh hãy nhìn em thêm một cái,

Có lẽ anh sẽ yêu em nhiều thêm một chút."
Nguyên thân chưa hát xong Kim Thái Hanh đã đứng dậy bỏ đi, chàng trai kia lập tức ném cây đàn ghita, nhảy xuống khỏi sân khấu. Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc nhìn thấy hai người bọn họ ở cạnh nhau.

Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.

Nguyên thân đưa tay kéo Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh đứng lại nhìn nguyên thân, nguyên thân cười lấy lòng: "«Tặng cho người» do tớ viết có hay không? Tớ viết tặng cho cậu đấy."

Kim Thái Hanh im lặng một lát, khóe miệng nhẹ nhàng cười, lời nói ra lại tổn thương biết mấy: "Bình thường."

Nguyên thân có hơi xấu hổ, ừm một tiếng rồi lại nói: "Tớ cũng thấy vậy, thế để tớ sửa lại một chút, lần tới diễn văn nghệ Quốc Khánh tớ sẽ lại hát cho cậu nghe nhé!"

Kim Thái Hanh hé miệng nói một chữ, hình ảnh mất tiếng, rồi biến mất. Điền Chính Quốc đứng tại chỗ hoảng hốt nửa ngày, trông thấy một chiếc xe đi tới, bèn giơ tay đón xe.
Xe taxi giảm tốc độ chậm rãi dừng lại trước mặt cậu, Điền Chính Quốc kéo cửa xe đằng sau ra, ngồi vào trong.

Cậu ngồi xuống, vừa đóng cửa lại đã bị người ôm đầy cõi lòng, vẫn là hương bạc hà mát lạnh, vẫn là cảm giác áo len mềm mại sượt qua mặt cậu.

Điền Chính Quốc cứng đờ.

Ngón tay Kim Thái Hanh thuận theo xương sống của Điền Chính Quốc, lần mò vuốt ve lên trên, cuối cùng dừng lại ở gáy cậu, nhẹ nhàng ấn. Anh thở dài, có chút không biết nên làm sao:

"Sao muộn như vậy rồi còn ra ngoài một mình? Không an toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro