lời hứa không thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chỉ vừa lấp ló bên khung cửa sổ, nhưng nó đủ để rọi đến một thân người đang co ro trên chiếc giường rộng lớn mang dáng hình của một kẻ cô đơn tuyệt vọng.

Mắt hé mở một cách vô hồn, nhìn vô định lên trần nhà một cách thờ ơ và mỏi mệt. Lắng nghe tiếng chim hót ngoài khung cửa sổ, tiếng hót rất hay nhưng tại sao anh lại cảm thấy đau đớn đến như vậy?

Hôm nay là tròn 49 ngày cậu ra đi, cậu vì cứu anh, vì cứu một con người không có lí lẽ như anh, vì cứu một con người đã không tin tưởng cậu mà bây giờ cậu đã ra đi mãi mãi… Anh không muốn chuyện này xảy ra một chút nào cả, trong thâm tâm anh đã rất hối hận, vô cùng hối hận…

“Cốc cốc cốc”

“Boun dậy chưa? Hôm nay là 49 ngày của thằng bé, dậy ra với em đi con.”

Tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào, là tiếng của mẹ. Anh mệt mỏi nâng thân người ngồi dậy, khẽ đưa tay xoa nhẹ mi tâm một chút, cất bước vào nhà vệ sinh để sốc lại tinh thần. Anh hất nước vào người, nhìn gương mặt mình trong gương, anh khẽ mĩm cười trấn an bản thân rằng “rồi chuyện gì cũng sẽ qua thôi”. Được một lúc, anh cuối cùng vướt ngược mái tóc ra phía sau, đứng thẳng người và bước ra ngoài.

Bên ngoài chỉ là những người thân trong gia đình của anh và cậu, không có thêm một ai nữa. Mẹ cậu mỉm cười nhìn anh rồi cất giọng nói:

“Boun ra với em đi con, ở đây có mọi người lo rồi.”

Bà vừa nói vừa chỉ vào tấm di ảnh của cậu được đặt trên bàn phía giữa căn phòng. Anh nhìn vào, vẫn là nụ cười đó, vẫn là gương mặt đó, vẫn là cậu nhưng nay đã xa vời quá rồi…

“Để con làm phụ mọi người, con…”

“Làm sắp xong cả rồi, con ra với em đi, hôm nay là 49 ngày của thằng bé, nó có thể về đấy. Ra đấy nói chuyện với em, thằng bé chắc là nhớ con lắm.”

“Vâng.”

Nghe cả nhà nói như vậy, anh cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài ra đấy với em. Cất bước đi về phía tấm di ảnh, anh ngồi xuống cạnh nó, đưa tay miết nhẹ vào khung bên ngoài, chợt nhận ra rằng anh nhớ gương mặt này quá…

“Prem, đã 49 ngày anh và em xa nhau rồi đấy, ở bên đó em có khỏe không?” vừa nói anh vừa di di tay trên di ảnh của cậu “ở đây… anh nhớ em lắm”
---
Đã nửa ngày trôi qua, mọi người trong nhà cũng ra ngoài cả, có lẽ mọi người muốn dành ngày hôm nay để anh được ở bên cạnh cậu. Anh vẫn ngồi đó, bên cạnh di ảnh của người mà anh yêu thương mà không nói gì cả, anh chỉ im lặng và nhìn, anh muốn nhìn thật kĩ, anh muốn khắc thật sâu đường nét gương mặt này vào tâm của mình, anh muốn hình ảnh của cậu sẽ luôn luôn rõ nét trong trái tim của anh…

“Prem, anh nhớ em”

Một giọt nước mắt của anh rơi xuống gò má gầy gò, anh vẫn mặc cho nó rơi mà không lau đi, chỉ hôm nay thôi, anh muốn mình yếu đuối một lần. Những ngày qua anh đã dặn lòng mình là không được khóc, không được rơi nước mắt. Anh sợ, nếu anh khóc, bên kia Prem sẽ không yên lòng. Nhưng bây giờ anh không kiềm được nữa rồi… cho anh yếu đuối hôm nay nhé em!?

“Anh biết… anh biết anh sai khi không tin tưởng em”

“Anh biết ngày hôm đó anh không nên bỏ ra ngoài khi chưa giải quyết hết mọi chuyện”

“Tất cả là lỗi của anh… nhưng bây giờ anh nói đã không còn ích lợi gì nữa rồi…”

Anh gục mặt xuống bàn, anh không muốn, anh rất hối hận, thực sự hối hận, giá như ngày hôm đó anh đừng nóng giận, giá như ngày hôm đó anh nghe cậu giải thích, giá như anh lựa chọn tin tưởng cậu thay vì quát tháo cậu, giá như….. Anh đưa ra hàng ngàn câu giá như, nhưng trên đời này làm gì có hai từ “Giá như” cơ chứ!?

“Boun, anh đừng khóc” một giọng nói phát ra phía trên đỉnh đầu của anh, là giọng của Prem

“Prem, là em sao?” Anh ngước mắt lên nhìn, hình ảnh của cậu ẩn hiện trong không khí, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra là cậu đang cười với anh…

“Boun, là em” cậu mỉm cười dịu dàng

“Prem… em thật sự về đây sao…?” hai hàng nước mắt của anh một lần nữa lăn dài trên má

“Boun, đừng khóc, nếu anh khóc em sẽ không cam lòng mà đi đâu” cậu đưa bàn tay của mình lên chạm vào gò má có phần hóp vào của anh, lau đi giọt nước vẫn còn vươn trên đấy

“Prem, anh biết anh sai rồi... haaa... nhưng anh nói làm gì... bây giờ em đâu thể về lại bên anh được nữa…”

“Anh không cần dằn vặt vì em, em không sao cả” cậu vẫn mỉm cười nụ cười dịu dàng đó “Boun, nghe em, hãy cất kí ức của chúng ta đi và tìm một hạnh phúc mới được không anh?”

“Prem, anh…”

“Em biết anh sẽ làm được mà, khoảng thời gian mà em được ở cạnh anh em thật sự rất hạnh phúc, nhưng nó đã kết thúc rồi” Cậu nắm hờ lấy đôi bàn tay của anh “Boun, hứa với em anh phải đi tìm hạnh phúc cho mình nhé?”

“Prem…” anh nhìn vào đôi mắt của cậu

“Boun, anh phải hứa thì em mới an lòng mà đi được”

“Được, anh hứa, anh hứa với em”

“Cảm ơn anh, Boun. Cảm ơn vì thời gian qua đã yêu thương và cưng chiều em. Đến lúc em phải đi rồi. Phải sống thật hạnh phúc nhé, em yêu anh”

Nói rồi thân ảnh cậu cũng từ từ mờ dần đi và cuối cùng là không còn trên thế gian này nữa. Anh vẫn chăm chăm nhìn vào khoảng không đó-nơi vừa nhìn thấy cậu, cậu quay về một cách bất ngờ và rời đi một cách nhanh chóng... như thể chuyện đấy chưa từng xảy ra. Chợt anh nhớ đến lời hứa lúc nãy, lời hứa này... là thật sao?
---

30 năm sau:

Tại một lăng mộ có phần cũ kĩ, có lẽ là đã có từ lâu rồi, xuất hiện hình bóng của một người đàn ông trung niên và một cậu nhóc. Người đàn ông đó đặt một bó cúc trắng lên phần mộ, cất giọng nói:

“Chào em, anh lại đến thăm em đây”

“Anh xin lỗi, anh đã không thể thực hiện lời hứa của mình với em, không có một ai có thể thay thế hình bóng của em trong tâm anh cả”

“Anh giờ đây cũng không còn tha thiết gì với thứ tình yêu ngoài xã hội kia nữa rồi, anh chỉ muốn sống một cuộc sống an lành mà thôi”

Nói rồi, Boun kéo tay cậu nhóc bên cạnh mình lên một chút, vẫn giọng nói ấy cất lên:

“Đây là cậu nhóc anh nhận nuôi, anh đã đi thiện nguyện rất nhiều nơi kể từ ngày đấy, nghe có vẻ hơi ngu ngốc nhưng anh muốn làm thật nhiều việc thiện ghi cả tên anh và em, để sau này chúng ta lại có thể gặp lại nhau”

“Ông ơi, ai vậy ạ?” Cậu nhóc ngây ngô cất tiếng hỏi

“Là người yêu của ông lúc còn trẻ, về nhà ông sẽ cho con xem ảnh của em ấy nhé?” Anh bế đứa nhóc lên, lại ngước mắt nhìn về tấm bia mộ chứa tên của người mà anh yêu thương

“Xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa khi xưa với em, con tim anh mách bảo rằng ngoài em ra anh chẳng thể yêu thêm được một ai nữa”

“Em là duy nhất trong cuộc đời của anh. Kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau, hẹn em kiếp sau chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời em nhé”

“Những người yêu nhau rồi sẽ về bên nhau, không ở kiếp này thì sẽ gặp nhau ở kiếp khác, anh tin là như vậy. Prem, anh yêu em!”

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro