28.29.30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ Cổ Xuống Núi [28] Kẻ Ngu Học Bùa Dĩ Nhiên Phải Đọc Sách Trước

*******

Vệ Thiên Di giận dữ: "Riết rồi người nào cũng điên hết!"

Ngay cả Thư Uyển Dung mà cũng thành đồng đội heo!

Nói thật, Vệ Thiên Di siêu cấp tức giận, sau khi nghe lời Chu quản gia nói thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Thế nhưng trước giờ rất sĩ diện, rất chú ý đến hình tượng bên ngoài, mà hiện giờ ngồi trong sân vườn đều là phu nhân có mặt mũi trong giới, thậm chí có không ít hàng xóm trong tiểu khu, cho dù Vệ Thiên Di tức giận cỡ nào cũng không có khả năng phát giận trước mặt bọn họ, vì thế chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn.

Tiếng cười nói trong sân truyền ra làm tâm tình Vệ Thiên Di muốn tan vỡ, ông nghẹn đến mức tím mặt, thầm mắng một đám ngu xuẩn, nghe thấy mấy chữ hội dưỡng sinh thì đầu óc cũng biến mất. Với đức hạnh của Vệ Tây bây giờ, không đánh người là may lắm rồi, nó có thể dưỡng với chả sinh gì chứ? Chỉ có nhóm phu nhân ngốc nghếch như Thư Uyển Dung, suốt ngày ở trong nhà ánh mắt thiển cận mới tin tưởng chuyện hoang đường này.

Sau đó phía sau lưng Vệ Thiên Di cót két một tiếng, cánh cổng còn chưa kịp khóa lại bị người đẩy ra.

Vệ Thiên Di quay đầu nhìn lại, lập tức thay đổi thành biểu cảm nghiêm nghị chào hỏi: "Lưu tổng, Uông tổng, Trịnh tổng, sao lại là mấy ông?"

Mấy người đàn ông đứng bên ngoài đều là bằng hữu có lui tới về phương diện kinh doanh, gia tài không nhỏ, trong lĩnh vực kinh doanh của mình đều có danh tiếng.

Mấy vị lão tổng tựa hồ cũng mới tan tầm, âu phục trên người còn chưa kịp thay, thấy Vệ Thiên Di thì cũng cao hứng, Lưu tổng đáp: "Ai nha, Vệ tổng cũng ở nhà sao?"

Vệ Thiên Di nghe thấy lời này thì cảm thấy không đúng lắm: "Mấy ông không phải tới tìm tôi à?"

Lưu tổng cười ha hả: "Không có không có, tan tầm rồi ai lại tới quấy rầy, tôi với vợ mới mua thẻ hội viên hội dưỡng sinh Thái Thương Tông nên đặc biệt tới bảo dưỡng một chút."

Vệ Thiên Di: "..."

******

Tâm tình Vệ Thiên Di trực tiếp vỡ nát, đã mấy ngày không chịu nói chuyện với Vệ Tây, còn cáu giận dọn đồ vào căn hộ trong nội thành ở vài ngày. Kết quả mấy ngày này không biết là không quen giường hay sao mà mỗi đêm đều trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, thế nhưng vừa về nhà cứ đầu dính gối là ngủ, chất lượng so với mấy chục năm trước cộng lại còn tốt hơn. Cứ vậy, Vệ Thiên Di phát hiện mình quá nhụt chí, vì ngủ ngon mà không thể không miễn cưỡng về nhà, mất quá vẫn làm ra vài hành vi chống cự, tỷ như mỗi ngày đều cài đồng hồ báo thức, trời còn chưa sáng đã hầm hừ thu dọn đồ đạc chạy đi làm, cố gắng không chạm mặt với người nhà.

Để đám hỗn trướng này tỉnh lại!

Thế nhưng sự kháng cự của ông căn bản không thể thay đổi bất cứ điều gì, hội dưỡng sinh ngày càng phát triển lớn hơn, khách hàng đầy nhà.

Thái Thương Tông dần dần cũng có chút danh tiếng trong giới, dù sao thì công ty này cũng có sản phẩm tiêu thụ thực tế, bất đồng với chuyện pháp sự huyền huyễn khó phân thật giả trước kia, tác dụng của vong ưu thảo mọi người có thể thấy bằng mắt thường.

Cho dù là người không tin linh dị thần quái, đặt một cây ở đầu giường liền có thể ngủ ngon. Người làm ăn kinh doanh có ai không áp lực? Nhất là người trung niên, đừng thấy vẻ ngoài sáng chói rực rỡ, lúc một mình thì áp lực phát triển công ty, gia đình không thuận cùng sức khỏe trung niên liền ập tới, áp lực lớn đến mức ngủ không yên giấc cũng không có gì kỳ lạ. Vì thế lượng tiêu thụ vong ưu thảo rất nhanh đã gia tăng gấp bội, không ít người ngoại trừ mua cho mình dùng, còn tặng cho bạn bè thân thích.

Thu chi của môn phái rốt cuộc cũng khá khẩm hơn, thế nhưng Đoàn Kết Nghĩa vẫn cảm thấy không hài lòng.

Vì thế anh ôm sổ sạch chạy tới tìm sư phụ sàm ngôn: "Sư phụ, trên mạng nói nếu muốn xí nghiệp phát triển thì không thể thỏa mãn với thành tựu trước mắt, phải luôn cải cách sáng tạo đồng thời giữ vững ưu thế hiện tại, để khách hàng thân thiết luôn có cảm giác mới mẻ, đó chính là đạo lý phát triển."

Vệ Tây răng rắc gặm sô cô la, môn phái rốt cuộc có tiền mua linh thực cho cậu, cảm giác có tiền quả thật rất tốt.

Nhị đồ đệ ở bên cạnh xử lý nghiệp vụ thế tục lành lạnh quay đầu liếc nhìn đại sư huynh có tiếng mà không có miếng, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân truyền tới, chỉ hận không thể đá cái tên vẽ chuyện căn bản không hay biết gì về độ nguy hiểm của Vệ Tây này bay ra ngoài.

Thế nhưng gian thần lộng quyền, thời thế đổi thay, chưởng môn ngu ngốc mải mê ăn vặt, tựa vào người nhị đồ đệ đồng ý gật đầu: "Anh nói có lý."

Đoàn Kết Nghĩa liền phấn khởi: "Vậy sư phụ, ngài nói xem tông môn chúng ta ngoại trừ vong ưu thảo thì còn sản phẩm gì có thể khai thác không?"

Đầu óc Vệ Tây vốn khá ngốc, bị hỏi như vậy liền há miệng suy nghĩ thật lâu, nghĩ tới mức sô cô la bị bóp trong tay cũng sắp tan ra mới vội vàng cắn mội cái, chậm rãi nói: "Bằng không chúng ta trồng thêm chút vô điều đi? Lão đầu nói thứ này sau khi phơi khô rồi ăn thì bất kể là vật sống nào cũng lập tức chết bất đắc kỳ tử. Trước đó vì sợ Mic ăn nhầm nên tôi không trồng."

Đoàn Kết Nghĩa: "...? ?"

"Làm ăn không phải có rất nhiều kẻ cạnh tranh sao? Bọn họ nhất định rất cần cái này, hơn nữa một gốc có thể trồng ra rất nhiều, vừa dễ lại có lời."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Đoàn Kết Nghĩa túa mồ hôi đầy đầu liếc nhìn sư đệ nhà mình, chỉ thấy sư đệ tựa hồ không nhịn được nữa, xụ mặt cắt đứt kế hoạch của Vệ Tây, chỉ huy Đoàn Kết Nghĩa: "Anh bảo người hái lá tầm đường xuống rồi sao như lá trà, sau khi sao ngâm nước uống, thứ này sau khi sao sẽ có mùi thơm đặc biệt, có thể điều dưỡng thân thể."

Lúc này Đoàn Kết Nghĩa giống như được đại xá, sau khi hỏi rõ dáng vẻ cây tầm đường thì vội vàng chạy đi, cảm thấy sư phụ mình có lúc thật đáng sợ.

Đoàn Kết Nghĩa vừa mới rời đi, Sóc Tông liền buông công việc, nghiêm túc xoay người nhìn chằm chằm Vệ Tây.

Nhị đồ đệ dương khí nặng, Vệ Tây rất thích dính lấy đồ nhi, lúc ăn sô cô la cũng dựa vào người đối phương lén hút vài ngụm. Hiện giờ đối phương quay người lại hại cậu cũng nghiêng theo, sau khi ngồi thẳng dậy thấy đồ đệ nhìn mình chằm chằm, suy nghĩ một chút liền khó hiểu giơ đồ ăn vặt trong tay: "Đồ nhi cũng muốn ăn à?"

Sóc Tông: "..."

Sóc Tông yên lặng một hồi, hé miệng cắn miếng sô cô la đưa tới bên mép, dời lửa giận qua chỗ khác: "Đoàn Kết Nghĩa cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết gây họa!"

Vệ Tây mặc dù không rõ Đoàn Kết Nghĩa đã gây họa gì, thế nhưng trước nay vẫn luôn cưng chìu đồ nhi dương khí thịnh vượng, một lần nữa tìm tư thế thoải mái gối đầu lên đùi đối phương: "Ừm."

Sóc Tông cúi đầu nhìn Vệ Tây, sắc mặt rốt cuộc khá hơn một chút, nhìn Đoàn Kết Nghĩa đã gọi nhóm Chu quản gia cùng hái lá tầm tường ngoài cửa sổ nói: "Tới lúc dạy một ít đạo pháp để anh ta có chuyện làm rồi."

Đoàn Kết Nghĩa đang làm việc ngoài sân không biết mình sắp rơi vào bể khổ, khó hiểu run lập cập, run xong thì tiếp tục cần thận hái lá tầm đường bỏ vào giỏ trúc nhỏ.

Nhóm khách nhân đang nói chuyện trời chuyện đất trong sân thấy động tác của Đoàn Kết Nghĩa cùng Chu quản gia thì hiếu kỳ hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"

Đoàn Kết Nghĩa rất có tinh thần xí nghiệp gia, không lúc nào không tận dụng cơ hội rao hàng, lập tức đáp: "Đây là sản phẩm mới sư phụ mới nghiên cứu, sau khi luyện chế xong có thể pha uống như lá trà, mùi vị rất thơm ngon, còn có lợi cho thên thể, có thẻ hội viên sẽ được giảm mười phần trăm, các vị có muốn mua một chút về dùng thử không?"

Mọi người nhìn đống lá cây trong giỏ, cảm thấy không có gì thần kỳ, vì thế hứng thú cũng không nhiều, chỉ có Lưu phu nhân mở miệng: "Sản phẩm mới nhất định phải ủng hộ, cho tôi một phần đi."

Ông chồng Lưu Văn của bà bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, cũng nhờ vong ưu thảo của Thái Thương Tông mà được chữa khỏi, có lẽ vì ngủ đủ giấc, tâm tình ưu sầu mấy năm nay cũng thay đổi, bầu không khí gia đình rực rỡ hẳn lên. Lúc này bà thực sự rất cảm kích Thái Thương Tông, mua chút lá trà có sao đâu?

Công việc nhận đơn đặt hàng của khách hiện giờ đã được Vệ Tây giao cho Thư Uyển Dung phụ trách vì lập được công lớn, đến giờ Thư Uyển Dung vẫn có cảm giác không chân thật, định giãy dụa một phen: "Bà có muốn suy nghĩ một chút không...không nói cái khác, chỉ riêng chuyện cây trà này lớn nhanh như vậy mà bà không thấy có gì đó không đúng sao?"

Liếc nhìn đám cây con trồng thành hàng đã cao tới tận hông mình, ánh mắt Thư Uyển Dung có chút kinh sợ, lúc mới trồng chỉ cao có một xíu mà thôi.

Thư Uyển Dung vừa nói vậy, nhóm chị em bên bàn trà liền rối rít khoát tay: "Bà bị ngu rồi sao, quên mất đứa con lớn nhà bà đã rải bùn trên núi Hi Mã Lạp Sơn vào đất à, ngay cả tóc của bà Trịnh còn mọc nổi, cây làm sao không lớn nhanh được chứ."

Thư Uyển Dung: "..."

Nhưng tuy nói vậy nhưng vì yếu tố giá cả nên khách hàng cũng không quá hứng thú với sản phẩm lá trà của Thái Thương Tông. Lá trà, trước không nói tới chuyện bọn họ vì đuổi theo thời thượng mà chuyển qua uống cà phê, chỉ nói về trà ngon thôi, nhà nào không có mấy bao long tỉnh bích loa giá một cân mấy lượng vô cùng đắt đỏ? Trà của Vệ Tây cho dù ngon nhưng có thể tốt hơn mấy thứ trân phẩm này sao?

Tầm đường vẫn chưa lớn hẳn, Đoàn Kết Nghĩa cũng không hái nhiều, sau khi xác nhận chỉ có một vị khách hàng thì chỉ hái một giỏ nhỏ. Nói thật rao cũng rao cho hoành tráng vậy thôi chứ trong lòng Đoàn Kết Nghĩa cũng đang lầm bẩm, dáng dấp lá tầm đường có chút giống lá liễu, nhìn rất bình thường, màu sắc đặc biệt xanh biếc, đưa lên mũi cũng không ngửi thấy mùi gì, thứ này quả thực khó tin có thể trở thành sản phẩm hot của tông môn như vong ưu thảo.

Vừa nãy lúc hái lá Chu quản gia có nghe Đoàn Kết Nghĩa nói chuyện, biết số lá này sau khi hái còn phải chế tác, nghĩ tới cái giá Đoàn Kết Nghĩa đưa ra, nghĩ rằng thứ này hẳn rất quý, thái độ cũng đặc biệt cẩn thận: "Đoàn tiên sinh, lá trà này còn cần phải sao, có cần tôi gọi người lập tức đi mua dụng cụ sao trà không?"

Suy nghĩ Đoàn Kết Nghĩa bị cắt đứt, trong lòng có chút không nắm chắc, ánh mắt đảo một vòng phòng bếp, khoát tay nói: "Không cần không cần, tùy tiện lấy cái nồi sạch cho tôi là được rồi."

Chu quản gia: "..."

"Đúng rồi." Đoàn Kết Nghĩa ngẩng đầu, trịnh trọng thỉnh cầu: "Tôi không biết sao trà nên không dùng tay không được, làm phiền ngài lấy luôn cái sạn hộ tôi nha."

Chu quản gia: "..."

Tiếp theo đó chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa thuần thục bật bếp, đổ lá trà vào nồi, sau đó cầm sạn hệt như chiên trứng mà đảo tới đảo lui.

Chu quản gia nhìn mà nhột người, lá trà bán đắt như vậy, quy trình chế biến có phải quá tùy tiện không!

Thế nhưng không ngờ Đoàn Kết Nghĩa đảo đảo một hồi, trong nồi bắt đầu chậm rãi truyền ra mùi thơm chưa bao giờ nghe thấy, Chu quản gia ngửi mà chấn động tinh thần.

Đi đôi với thời gian sao, lá tầm đường càng sao càng khô, mùi hương cũng ngày càng nồng, càng lúc càng nồng hơn, dần dần bay ra khỏi bếp, lan vào sân.

Âm thanh trò chuyện của nhóm phu nhân ngoài sân dần dần biến mất, nhiều người bắt đầu nhìn quanh, sau đó hỏi nhau: "Mùi từ đâu tới vậy?"

Mùi thơm này thật sự làm người ta thư thái, giống như hòa mình vào thiên nhiên làm người ta vô thức thả lỏng tinh thần, đắm chìm vào nó.

"Uyển Dung." Có người rốt cuộc tìm được ngọn nguồn, lắc lắc Thư Uyển Dung cũng đang khó hiểu: "Hình như là từ trong nhà bà truyền ra ấy."

Thư Uyển Dung còn chưa kịp phản ứng, cửa nhà đã mở ra từ bên trong, mùi thơm theo cánh cửa mở ra lại càng nồng đậm hơn, mọi người nhịn không được nhỏm dậy. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa cười híp mắt xách một túi giấy nhỏ từ trong nhà đi ra, nó tựa hồ chính là ngọn nguồn của mùi hương kỳ diệu kia.

"Xin lỗi đã để ngài chờ lâu, quy trình chế tạo lá trà tương đối phức tạp nên chậm trễ một chút." Đoàn Kết Nghĩa giao túi giấy cho Lưu phu nhân, đồng thời nói: "Vừa nãy có cân qua, khoảng sáu lạng, ngài mua hết sao? Hay chỉ mua một ít nếm thử?"

Vừa cầm lấy chiếc núi mùi thơm liền xộc vào mũi, Lưu phu nhân ngẩn người, còn chưa kịp trả lời đã nghe vị chị em ở bên cạnh chen vào hỏi: "Tiểu, Tiểu Đoàn à, lá trà này còn dư không? Mùi dễ ngửi như vậy, sao cho dì một phần đi."

Nào ngờ Đoàn Kết Nghĩa quay đầu nhịn bụi cây nhỏ bên kia rồi áy náy nói: "Xin lỗi phu nhân, vì là sản phẩm mới, với lại cây cũng chưa lớn, lần này chỉ là thử nghiệm mà thôi, không có dư, trước mắt chỉ có mỗi một túi trong tay Lưu phu nhân, muốn thêm nữa thì đợi thêm một đoạn thời gian."

Hiện trường trầm mặc một hồi, sau đó vài ánh mắt chậm rãi rơi vào túi giấy trên tay Lưu phu nhân.

Lưu phu nhân bình tĩnh ôm chặt túi giấy, xoay người đi thẳng về phía cổng: "Nhà tôi có chút chuyện, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi về trước."

Thư Uyển Dung: "..."

Nhóm chị em ngồi chung bàn vội vàng đuổi theo, Thư Uyển Dung đờ đẫn một mình ngồi đó, qua một lúc sau thì đờ đẫn đứng dậy đi vào biệt thự, vừa vào nhà liền thấy Đoàn Kết Nghĩa đang ở trong bếp vung sẻn luyện đảo nồi.

Tất cả mọi người đều bị bệnh thần kinh hết rồi sao?

Trước đó đâu có vậy, giờ phút này Thư Uyển Dung thực hoài niệm cuộc sống yên tĩnh bình thường trước kia.

****

Thế nhưng Thư Uyển Dung không biết, đại đệ tử mới chế biến ra túi trà đầu tiên của Thái Thương Tông cũng không vui vẻ chút nào.

Thậm chí còn chưa kịp tính xem lần này kiếm lời được bao nhiêu Đoàn Kết Nghĩa đã bị sư phụ cùng sư đệ gọi đến phòng sách, báo một tin không rõ là tốt hay xấu.

Sư phụ, rốt cuộc quyết định truyền thụ bản lĩnh cho anh.

Mới đầu Đoàn Kết Nghĩa rất cao hứng. Nói thật từ khi được sư phụ thu nhận, trừ bỏ mỗi ngày làm nô làm dịch cùng chứng kiến sư phụ bắt quỷ ăn quỷ thì không hề đề cập gì tới chuyện học hành làm anh cũng có chút bất an. Trừ bỏ thủ đoạn trộm vặt cùng ăn xin ngoài phố, anh căn bản không biết kỹ năng sinh tồn khác, ở bên cạnh sư phụ vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhất là sau khi xuất hiện nhị sư đệ vừa đẹp người lại tài giỏi thì càng tỏ rõ đại sư huynh anh cực kỳ vô dụng.

Vì thế lúc nghe tin này, Đoàn Kết Nghĩa cảm động tới rơi nước mắt: "Sư phụ, ngài muốn dạy gì vậy? Tôi nhất định sẽ học thật tốt, nhất định không để ngài thất vọng!"

Thấy đồ đệ cần cù như vậy, Vệ Tây vui mừng xoa cái đầu lớn hơi quá của đồ đệ: "Vậy sư phụ sẽ dạy anh vẽ bùa."

Nghĩ tới bản lĩnh của sư phụ, Đoàn Kết Nghĩa hứng thú bừng bừng hỏi: "Dạ sư phụ, trước tiên chúng ta học nguyên lý gì?"

Lập tức nghe Vệ Tây nhàn nhạt nói: "Hửm? Nguyên lý gì? Không có nguyên lý gì cả, nên vẽ thế nào thì vẽ thế ấy thôi."

Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy thì tâm tình kích động hơi nguội đi một chút, cảm giác có chút không đúng lắm, hóa ra học vẽ bùa dễ vậy à? Cứ cảm thấy đơn giản quá, không có chương trình gì cả.

Rất nhanh Đoàn Kết Nghĩa liền xác nhận được cảm giác của mình là hoàn toàn chính xác, bởi vì sư phụ trước nay vẫn luôn ôn hòa thiện lương của anh bắt đầu đánh người.

******

Trên mặt bàn bừa bộn vài tấm giấy vàng, một hũ mực đỏ đặt ở góc.

"Ngu! Sao anh lại ngu như vậy được hả?" Đầu bị đập một phát, Đoàn Kết Nghĩa mếu máo ôm đầu, chỉ thấy sư phụ tức giận mắng xong thì tiện tay cầm bút chấm mực đỏ, rút một tờ giấy vàng, vung bút vẽ liền một mạch, sau đó tức giận đập tờ giấy bùa vừa vẽ xong lên bàn: "Cứ vẽ như vậy là được! Chú chiêu phúc đơn giản như vậy mà cũng không học được, anh rốt cuộc có nghiêm túc học không vậy hả?"

Đoàn Kết Nghĩa nhìn chằm chằm lá bùa rối rắm như thiên thư, ủy khuất vô cùng: "Sư phụ, con thật sự rất nghiêm túc, nhưng sư phụ phải nói cho con biết ký hiệu này có ý nghĩa gì, cái điểm tròn này cùng cái vòng tròn này vì sao lại ở đây?"

"Nó nên ở đây thì phải ở đây! Làm gì mà vì sao vì xiếc nhiều vậy chứ?"

Vệ Tây thật sự muốn thanh lý môn hộ, đại đồ đệ sao lại ngu như vậy, ngay cả vấn đề nhỏ như vậy cũng phải hỏi vì sao? Vẽ bùa không phải dựa theo hiệu quả mong muốn mà vẽ sao? Cậu sinh ra đã biết thứ này rồi, tên ngốc này học lâu như vậy mà không thông được.

Lúc đang nói chuyện Đoàn Kết Nghĩa lại một lần nữa vẽ sai, Vệ Tây phát cáu đập đầu anh vài phát, cái đồ không mở mang trí tuệ này! Nếu không phải là đồ đệ mình tu nhận, lớn lên thành vậy, cậu thật sự muốn một hớp nuốt vào bụng.

Đoàn Kết Nghĩ ô oa gào khóc: "Khó quá a a a! Thứ này làm sao học được chứ!"

Vệ Tây hận rèn sắt không thành thép, gọi nhị đồ đệ an tĩnh vây xem ở bên cạnh: "Lục Khuyết, tới đây! Vẽ cho nó nhìn!"

Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư đệ mình lẳng lặng bước tới, tiện tay cầm bút, lẳng lặng vẽ một tấm bùa hoàn mỹ.

Lúc này Vệ Tây thật sự muốn tìm một cây gậy tới gõ cái đầu gỗ của đại đồ đệ: "Xem sư đệ anh đi! Xem sư đệ anh đi! Chỉ đơn giản vậy thôi mà!"

Sóc Tông: "..."

Sóc Tông nhíu mày, được khen cũng không vẻ, lần đầu tiên anh thấy có người dạy đồ đệ như vậy, lại nhịn không được ngăn cản Vệ Tây chuẩn bị nổi trận lôi đình: "...sư môn không có công pháp vỡ lòng gì à?"

"Sao phải xem cái đó?" Vệ Tây nổi giận đùng đùng: "Chú thuật không phải trời sinh biết à? Đồ nhi làm thế nào học được?"

"..." Sóc Tông khô khan nói: "Trời sinh."

"Đấy, không phải à! Cái tên sư huynh này của anh rõ là ngu xuẩn!"

Sóc Tông cảm thấy mệt mỏi, cũng lười giải thích nhân loại khác với mình: "...em* cũng biết anh ta ngu mà, ngu như vậy muốn học bùa chúa dĩ nhiên phải đọc sách trước."

Đoàn Kết Nghĩa lớn tiếng òa khóc, thầm nói, hóa ra mình thật sự là đồ ngu.

Vệ Tây cảm thấy lời nhị đồ đệ có lý, thế nhưng lại nhịn không được càng tức giận hơn, thật là, vốn nghĩ đại đồ đệ thông minh hiểu chuyện, kết quả đồ đệ đầu tiên thu nhận sau khi xuống núi lại ngu đến vậy!

*****

Nhưng Vệ Tây cũng không biết từ đâu lấy ra sách vỡ lòng, cũng may nhị đồ đề tài giỏi, đi ra ngoài một chuyến liền mang về một chồng thư tịch cao cỡ một người.

Vệ Tây thật sự không muốn dạy kẻ ngu, vì thế trách nhiệm dạy tri thức vỡ lòng tự nhiên chuyển lên người nhị đồ đệ, Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư đệ nhà mình tiện tay rút một quyển dày như cục gạch ném cho mình, lạnh lùng nói: "Trong vòng một tháng học thuộc quyển sách này, sau đó hẵn nói tới chuyện học bùa chú."

Đoàn Kết Nghĩa sửng sốt nhìn quyển [Dịch Kinh] trong tay, sau khi mở ra lại càng sửng sốt hơn, sao một câu cũng không xem hiểu?

"Một... một tháng, thuộc quyển sách này?" Đoàn Kết Nghĩa lao lực quá độ hỏi sư đệ: "Cậu nói nghiêm túc à?"

Chỉ thấy sư đệ bình tĩnh nhìn anh: "Vậy anh muốn học bùa chú với Vệ Tây trước?"

Đoàn Kết Nghĩa bị sư phụ đập tới ê ẩm cả đầu, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh suy xét hồi lâu mới ủy ủy khuất khuất quyết định bảo hộ tính mạng: "... không, tôi cảm thấy trước tiên học thuộc lòng thì tốt hơn."

Quyển dịch kinh này thật sự muốn cái mạng nhỏ của Đoàn Kết Nghĩa, anh học tới choáng đầu trướng não, thỉnh thoảng mới có chút thời gian thở hổn hển, nhất thời tràn đầy yêu thích với tất cả mọi chuyện trừ bỏ học tập, kinh doanh lại càng tích cực hơn.

Ngay lúc này, một vị khách ngoài dự đoán của mọi người đột nhiên xuất hiện ngoài cổng Vệ gia.

....*....

[Cáo] *xưng em là t quyết định đổi sớm cho ngọt ngào thôi, chứ bên trung chỉ có ta ngươi thôi nhé mn

....*....

Đồ Cổ Xuống Núi [29] Cố Nhân Viếng Thăm

******

Nhóm phu nhân ngồi ngoài sân đang thảo luận tin tức hot mấy ngày nay ở Bắc Kinh, đài truyền thông lớn cùng diễn đàn đều có người biết chuyện ra mặt lên tiếng, nói nào là thiên kim của ông chủ ông ty nào đó gần đây đột nhiên chia tay với vị hôn phu sắp cưới, hai bên huyên náo rất khó coi, cuối cùng vị hôn phu mới được thăng chức kia còn bị lão tổng công ty trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.

Mới đầu dân mạng cũng rất xúc động, nhất định là chuyện tình bi thảm của cặp uyên ương chàng nghèo và tiểu công chúa. Nào ngờ câu chuyện phát triển thực sự ngoài dự liệu của mọi người. Đầu tiên là vị hôn phu kia điên cuồng chạy tới cửa muốn cứu vãn, sau đó nhân viên công ty tận mắt nhìn thấy vị thiên kim tiểu thư kia ồn ào tranh cãi ngay trước mặt mọi người, trạng thái tinh thần của vị hôn phu kia thật sự không ổn lắm, lúc cãi vả ánh mắt tràn đầy tơ máu, tựa hồ còn mất lý trí muốn đánh bạn gái cũ. Hậu quả dĩ nhiên không cần phải nói, mới giơ tay đánh vài cái, ông chủ nghe tin gọi bảo vệ công ty tới bắt anh ta ấn ngã xuống đất, quyền đấm cước đá một phen rồi ném ra ngoài.

Nghe nói cha của vị thiên kim kia hay tin con gái bị đánh thì rất tức giận, trực tiếp phát ngôn tuyên bố không để người thanh niên tên Hoàng Phượng Tú kia tìm được việc làm ở đất Bắc Kinh này.

Sau đó tiếp tục công bố với công chúng, bởi vì phát hiện chuyện xấu của hôn phu con gái nên ông mới kiên quyết phản đối hôn sự này. Chuyện xấu này nhanh chóng được nhóm cư dân mạng thần thông quảng đại phanh phui, tin tức một cô gái trẻ tuổi nhảy lầu tự sát không được chú ý nhiều trước đó bị lôi lại, không ít hàng xóm trong khu ra mặt nói chuyện, vạch trần chuyện sau khi bạn gái cũ nhảy lầu tự sát không lâu thì Hoàng Phượng Tú liền dẫn thiên kim về nhà ăn cơm.

Nhất thời trên mạng đầy ắp hồi âm nhân quả luân hồi, thế nhưng dù sao chuyện này cũng có quan hệ khá xa với bạn mạng nên không rõ chi tiết nội tình như nhóm quý phu nhân bát quái bản xứ.

Nói rõ hơn là vị thiên kim trong sự kiện kia, có không ít phu nhân ở đây quen biết.

Có người nói: "Mấy bà biết không, tôi có gặp người kia rồi, giả trang tốt lắm, thoạt nhìn cao ráo đẹp trai lại đáng tin, nói năng tao nhã lễ độ, nghe nói còn tựa dựa vào sức mình phấn đấu mua được một căn hộ ở Bắc Kinh, mới đầu Ổ tổng hài lòng chàng rể tương lai này lắm, còn nói sau khi qua trăm tuổi muốn giao công ty cho cậu ta xử lý."

Âm thanh dừng một chút, sau đó giảm nhỏ xuống không ít: "Nhưng mà truyện trên đời này chính là huyền ảo như vậy, nghe nói biến thành như vầy là vì Ổ tổng mơ thấy một giấc mộng. Ngày đó nằm ngủ ông ấy đột nhiên mơ thấy một cô gái trẻ nói mình chính là người bạn gái đã nhảy lầu tự sát của người kia, cứ vậy ngồi đó kể chuyện của mình cho Ổ tổng nghe, nói cả một buổi tối. Lúc tỉnh lại Ổ tổng cũng cho rằng mình mơ mộng vớ vẫn, nào ngờ bảo người đi điều tra thì phát hiện hết thảy đều là thật! Con gái Ổ tổng không chịu tin, thế nhưng không biết vì sao mà gần đây người kia bắt đầu suy sụp tinh thần, tính tình trở nên nóng nảy, tùy tiện làm vài chuyện nhưng không che giấu kín liền bại lộ. Mọi người nói là nữ quỷ kia ngày ngày ám cậu ta báo thù, giờ việc cũng mất rồi, nghe nói còn bị bệnh, tình trạng này phỏng chừng phải bán nhà chữa bệnh, các bà nói coi có đáng sợ không?"

Mọi người rối rít hiều kỳ, có phu nhân hỏi: "Con cái kết hôn quả thực không đơn giản, vừa sợ chúng chọn sai đối tượng vừa sợ chúng chọn lung tung. Đúng rồi Uyển Dung, tôi nhớ đứa con lớn nhà bà trước kia đã định hôn ước với con gái nhỏ Vương gia đúng không? Bao giờ thì làm đám cưới?"

Chuyện Vương gia từ hôn đại đa số mọi người vẫn chưa biết, Thư Uyển Dung nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lúc tin tức kia truyền ra, nghe nói con bé ở trong nhà khóc khóc nháo nháo, nói mình bị lừa gạt bị tổn thương, sống chết không chịu gả. Lúc Vương gia tới nhà nói chuyện từ hôn, con lớn tỏ ra rất kháng cự, còn mấy lần tới cửa tìm cô bé giải thích, đáng tiếc đối phương không chịu gặp.

Nghĩ tới dáng vẻ mất hồn mất vía sau khi từ Vương gia quay về của đứa con lớn trong lần cuối gặp mặt, Thư Uyển Dung nhịn không được thở dài. Sau hôm ấy, Vệ Tây để lại một bức thư, mang theo thương tích vì bị cha đánh lặng lẽ bỏ đi, sau khi trở về thì biến thành dáng vẻ bá vương quấy nhiễu cả nhà không được yên bình.

Lúc này Thư Uyển Dung mới cẩn thận nhớ lại, nói ra thì từ khi trở về hình như con lớn chưa từng nhắc tới tên vị hôn thê của mình, cứ như đã quên mất sự tồn tại của người này vậy.

Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên một cái, sau đó đã bị hai vị khách tới viếng thăm cắt đứt.

*****

Lâm Hãn Dương cẩn thận đỡ vợ mình, được Chu quản gia dẫn đi xuyên qua khoảng sân vườn. Vào cửa thì thấy Vệ Tây, nước mắt Lâm phu nhân liền trào ra: "Đại sư! Đại ân đại đức của đại sư, vợ chồng chúng tôi không biết làm sao báo đáp!"

Vệ Tây có ấn tượng không tệ với người phụ nữ từng giúp mình mà không vì nguyên do gì này, ánh mắt liếc nhìn một cái, liền nhàn nhạt hỏi: "Bà có thai rồi à?"

Lâm phu nhân không giấu được kích động: "Mới kiểm tra được, đã hơn một tháng. Tôi và Hãn Dương đã chờ mong đứa bé này mười mấy năm, nếu không có ngài hỗ trợ..."

Vệ Tây khó hiểu nói: "Các người tự mình quyên góp làm từ thiện nên có đứa nhỏ, liên quan gì tôi."

Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy khó hiểu khi Lâm phu nhân cám ơn mình, thế nhưng vợ chồng Lâm gia lại nghĩ rằng Vệ Tây không muốn tranh công, lại càng thán phục hơn.

Sau khi giải quyết xong chuyện ở Phượng Dương trấn, hai vợ chồng quay về Bắc Kinh thì phát hiện công ty đổi vận. Những hợp đồng khó mà trước kia bàn bạc mãi vẫn không xong nay cứ như nước chảy mây trôi, hai vợ chồng cũng không quên lời Vệ Tây nhắc nhở trước khi rời đi, khoảng thời gian này mỗi khi gặp hoạt động từ thiện đều tham gia quyên góp. Mấy ngày trước hai vợ chồng mới tham dự tiệc rượu quyên góp tiền vì trẻ em bị bệnh ung thư, sau khi trở về thì Lâm phu nhân bắt đầu hay buồn nôn, Lâm Hãn Dương nghĩ rằng sức khỏe mới vừa chuyển biến tốt của vợ mình lại có vấn đề, hoảng sợ dẫn vợ tới bệnh viện kiểm tra, nào ngờ lại biết được niềm vui bất ngờ.

Lâm Hãn Dương kéo tay Vệ Tây nhét một bao lì xì, miệng không ngừng cảm tạ, sau đó mới giới thiệu vị khách mình dẫn tới: "Vệ đại sư, đây là bạn học Khâu Quốc Khải của tôi."

Khâu Quốc Khải là một người trung niên dáng người to béo, đỉnh đầu có vài cọng tóc lưa thưa. Ông cười ha hả nhìn Vệ Tây, ánh mắt đầy nghi ngờ, còn lặng lẽ kéo Lâm Hãn Dương kề sát tai chất vấn: "Đây chính là đại sư ông nói à? Sao nhìn không đáng tin chút nào vậy?"

Trẻ tuổi tạm thời không nói đi, lúc mới vào Khâu Quốc Khải đã thấy kỳ quái, tron sân có nhiều người phụ nữ ngồi tám chuyện như vậy làm gì giống chỗ ở của đại sư, rõ ràng là quán trà quán cà phê gì đó.

Lâm Hãn Dương nghe vậy thì biến sắc, dáng vẻ đối phương vừa vũ nhục tín ngưỡng của mình: "Không cho phép nói bậy!"

Khâu Quốc Khải yên lặng, quả thực không nghĩ ra vì sao bạn học từng tin tưởng chủ nghĩa duy vật của mình lại biến thành như vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ông cũng không phải người theo chủ nghĩa duy vật, nhớ tới Lâm Hãn Dương nói vị đại sư này có sức mạnh siêu cường đã đối phó con quỷ làm loạn trong nhà mình thế nào, cộng thêm gần đây bên người liên tục xảy ra chuyện quái lạ, Khâu Quốc Khải suy nghĩ một chút rồi quyết định ngựa chết thành ngựa sống: "Đại sư, chuyện là thế này."

Gần đây Khâu Quốc Khải cứ cảm thấy là lạ.

Sự nghiệp của ông rất thành công, gia đình mỹ mãn, vợ đẹp con thơ không thiếu, theo lý thì cuộc sống mỹ mãn không có gì xoi mói, thế nhưng cố tình hết lần này tới lần khác nhìn thấy bóng dáng kỳ quái xuất hiện trong nhà.

Mới đầu là lần đi công tác về nhà trước thời hạn, khi ấy nhà không mở đèn, nháy mắt mở cửa ra Khâu Quốc Khải nhìn thấy một bóng đen xẹt qua. Tốc độ bóng đen kia rất nhanh, cơ hồ lóe một cái liền không thấy tăm hơi, ông quay đầu nhìn lại, sân vườn trống rỗng không hề có gì cả. Khi ấy Khâu Quốc Khải bị dọa không nhẹ, vội vàng đánh thức mọi người trong nhà, thế nhưng người giúp việc cùng cô vợ đẹp lim dim mắt buồn ngủ đều nói là ông nhìn lầm rồi, đoạn thời gian Khâu Quốc Khải quả thực gặp áp lực khá lớn, cũng không nghĩ nhiều.

Nào ngờ chuyện ngày càng quá quắt hơn, sau chuyện bóng đen kia, Khâu Quốc Khải thường quyên gặp phải tình huống ly kỳ cổ quái, đang nằm ở nhà chơi di động thì mơ hồ nghe thấy tiếng mắng chửi, lúc đang nghiêm túc làm việc thì đột nhiên cảm thấy trên mặt đau xót, giống như mới bị ai đó đập một quyền. Tình huống phát sinh ngày càng ly kỳ hơn, tỷ như TV đang tắt tự động mở, cùng lúc với âm thanh truyền ra từ TV, ông lại nghe thấy tiếng mắng cùng cảm giác mặt bị đánh.

Khâu Quốc Khải thật sự hoảng sợ, người xung quanh đều nói ông gặp ảo giác, thế nhưng đau đớn trên mặt tuyệt đối chân chân thật thật. Ông thậm chí cảm thấy mặt mình bị đánh tới sưng lên, mặc dù vợ yêu vẫn kiên định nói là vì ông béo.

Khâu Quốc Khải sờ gò má béo tới sắp xệ xuống của mình, vì lời dỗ dành này của vợ mà ủ rủ cúi đầu.

Vệ Tây liếc nhìn Khâu Quốc Khải, nhỏ giọng hỏi đồ đệ: "Hai đồ nhi nói xem, ông ta với Tiểu Béo ai béo hơn?"

Nhị đồ đệ liếc mắt không thèm để ý tới cậu, đại đồ đệ Đoàn Kết Nghĩa vì có việc làm ăn mà không cần học thuộc lòng nên vô cùng hưng phấn, cẩn thận quan sát Khâu Quốc Khải một vòng rồi bẩm sư phụ: "Ông ta béo hơn một chút, Tiểu Béo mặc dù béo nhưng trên mặt đâu có nhiều thịt như ông ta, cứ hệt như quả bí đỏ ấy."

Vệ Tây liếc nhìn một cái... quả thực, mặt Khâu Quốc Khải nhìn hệt như quả bí đỏ!

Cậu không khỏi chậc chậc khen ngợi, thầm nghĩ, người to béo như vậy ăn vào bụng thì no biết bao nhiêu.

Lúc này Vệ Tây nghe nhị đồ đệ lạnh lùng hỏi đại đồ đệ: "Anh đọc sách thế nào rồi? Có nhìn ra người này có vấn đề gì không?"

Đoàn Kết Nghĩa đang vui sướng vì được sư phụ yêu thích lập tức yên lặng cúi đầu, nhưng sư đệ đã bảo anh nào dám không làm theo, liền tỉ mỉ quan sát diện mạo Khâu Quốc Khải, không có chút đầu mối nào gãi gãi đầu: "Không nhìn ra, tựa hồ không có gì hung ác cả, trừ bỏ có hơi béo cùng hơi đào hoa thì những thứ khác đều bình thường."

Dứt lời, còn không chờ sư đệ nói gì, Đoàn Kết Nghĩa đã vội vàng mếu máo ôm sách: "Nhất định là học nghệ tôi không tinh, tôi sẽ đọc sách nhiều hơn nữa, nói không chừng sẽ nhìn ra được."

Sóc Tông: "..."

Chỉ thấy Vệ Tây xoay qua nhìn mình: "Sao sư phụ cũng không nhìn ra gì vậy? Ông ta trừ bỏ hơi béo một chút thì những điểm khác đều thực bình thường, cùng lắm là có chút đào hoa thôi."

Sóc Tông yên lặng, cảm thấy xét theo góc độ nào đó thì hai thầy trò này thực sự làm người ta lo lắng.

Vợ chồng Lâm Hãn Dương nghe Khâu Quốc Khải kể lể thì đều cảm thấy sợ hãi, Lâm phu nhân lo lắng hỏi Vệ Tây: "Đại sư, ngài nói xem có phải ông ấy cũng gặp ác quỷ như chúng tôi không? Nghe ra còn đáng sợ hơn cả Phượng Dương Tiên, Phượng Dương Tiên chỉ trốn trong nhà làm loạn thôi, sao ông ấy lại bị đánh vào ban ngày ban mặt thế kia?"

Thấy có người ủng hộ mình, Khâu Quốc Khải lại càng hăng hái hơn, xắn ống quần nói: "Đúng vậy, các người nhìn này, con quỷ này thực sự rất hung ác, gần đây tôi phát hiện trên đùi có rất nhiều dấu vết thế này, tôi hoài nghi là bị nó ngắt."

Mọi người nhìn, Vệ Tây cũng nhìn mạch máu giăng đầy trên đùi Khâu Quốc Khải, ánh mắt chăm chú.

Lúc này âm thanh lạnh lùng của nhị đồ đệ truyền tới: "Trước không nói tới chuyện ông bị đánh, dấu vết này không liên quan tới chuyện quỷ quái tác quái."

Khâu Quốc Khải: "Hả?"

Sóc Tông: "Là vì dáng người ông quá béo, thiếu rèn luyện, máu huyết tắc nghẽn dẫn đến nửa người dưới bị giãn tĩnh mạch."

Mọi người: "..."

Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy thì lập tức đánh hơi được mùi tiền, vội vàng chào hàng: "Khâu tiên sinh, không vận động một thời gian dài rất có hại cho sức khỏe, tôi thấy ngài nhất định là bộn bề nhiều việc, không có thời gian thường xuyên tới phòng gym, không bằng cân nhắc làm thẻ hội viên Thái Thương Tông chúng tôi đi? Thẻ vàng khi làm pháp sự sẽ được giảm hai mươi phần trăm, chi tiêu ở hội dưỡng sinh cũng được bớt mười phần trăm. Chúng tôi còn có chuỗi hệ thống nhà ma cùng văn phòng thám tử tư sắp khai trương, chỉ cần có thẻ hội viên, hết thảy đều được giảm giá!"

Khâu Quốc Khải: "..."

Chờ, chờ chút.

Tạm thời gạt chuẩn đoán giãn tĩnh mạch vô cùng khoa học qua một bên, thẻ hội viên, hội dưỡng sinh, nhà ma cùng văn phòng thám tử tư là sao?

Sự nghiệp của vị đại sư này có phải có chỗ nào đó không đúng lắm không?

...*...

Đồ Cổ Xuống Núi [30] Chân Tướng

*******

Đoàn Kết Nghĩa dốc sức dụ dỗ một phen nhưng rốt cuộc không thể dụ được Khâu Quốc Khải làm thẻ.

Bởi vì càng lúc Khâu Quốc Khải lại càng cảm thấy công ty này không đúng lắm, nói thật thì ông cũng không tín nhiệm lắm với lời giới thiệu của Lâm Hãn Dương. Dù sao thì trước kia ông chưa từng nghe tới cái tên Thái Thương Tông này, tựa hồ chỉ mới xuất hiện ở thủ đô đoạn thời gian gần đây mà thôi, thấy thế nào cũng giống như đám thần côn gạt người lừa tiền, nếu không phải vì nhóm đại sư trong tự miếu mà ông tới bái lạy đều nói ông không giống bị quỷ quái ám thì ông đã không ngựa chết thành ngựa sống mà chạy tới đây.

Chuyện giãn tĩnh mạch tạm thời gạt qua một bên, chuyện Khâu Quốc Khải bị đánh quả thực cổ quái, Vệ Tây nhất thời không nhìn ra vấn đề, quyết định theo Khâu Quốc Khải quay về nhà xem một chuyến.

Lúc sắp lên đường Khâu Quốc Khải nhìn đoàn người đi tay không, rốt cuộc không kềm được hoài nghi trong lòng, hỏi: "Đại, đại sư, mọi người không cần mang theo gì cả à?"

Vệ Tây nghe vậy thì sửng sốt, Đoàn Kết Nghĩa phản ứng rất nhanh, vội vàng nói mình quên rồi kéo sư phụ qua thì thầm: "Sư phụ, trong sách mà sư đệ đưa con đọc có nói, rất nhiều cao nhân khi đi làm pháp sự sẽ mang pháp khí theo, gì mà kiếm gỗ đào rồi tiền âm dương này nọ, phái chúng ta có không?"

Vệ Tây: "Chúng ta không dùng cái đó."

"Con nghĩ chúng ta nên chuẩn bị một chút: "Đoàn Kết Nghĩa nói: "Sư phụ, ngài không biết, trong quyển bí kíp gây dựng sự nghiệp có nói, hoạt động của công ty nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng, như vậy mới làm khách hàng cảm thấy chúng ta vừa đáng tin vừa có thực lực hùng hậu. Có vài lúc nghi thức cũng rất quan trọng."

Vệ Tây suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, vì thế liền dẫn đồ đệ lên lầu lôi ra một cái ba lô phù hợp, thấy túi trống rỗng, nghĩ nghĩ một chút liền nhét vài quyển sách cùng mấy thanh sô cô la vào.

Sóc Tông: "..."

Kết quả Khâu Quốc khải nhìn thấy ba lô căng phồng thì yên tâm hơn rất nhiều, Sóc Tông lại càng trầm mặc hơn, đám khách hàng của Vệ Tây rốt cuộc là thành phần gì vậy?

Lúc đi ra ngoài, nhóm quý phu nhân ngoài sân thấy Vệ Tây thì rất nhiệt tình, rối rít chào hỏi: "Tiểu Tây, con đi đâu vậy?"

Đoàn Kết Nghĩa cười híp mắt trả lời: "Sư phụ nhận pháp sự của vị Khâu tiên sinh này, giờ tới nhà làm pháp."

Làm pháp...

Mọi người nghe vậy thì biểu cảm mỗi người một kiểu, chờ đến khi Vệ Tây ra khỏi cửa, mọi người mới nhịn không được hỏi Thư Uyển Dung: "... ... tôi cứ tưởng nghiệp vụ in trên danh thiếp Thái Thương Tông chỉ đùa cho vui thôi, kết quả con lớn nhà bà thật sự làm pháp sự à?"

Thư Uyển Dung: "..."

Bà bưng ly trà lên hớp một ngụm, vẻ mặt thẫn thờ, cái gì cũng không muốn nói.

******

Trên đường đi mới biết vị Khâu tiên sinh này hóa ra đầu tư lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhưng gia cảnh mấy đời trước giàu có nên cũng có thể xem phú N đại.

Có thể là vì khẩn trương nên Khâu Quốc Khải cứ lải nhải miết: "Aiz, người xung quanh đều hâm mộ tôi, nói tôi có sản nghiệp tổ tiên, không cần tay trắng gầy dựng sự nghiệp, thế nhưng thị trường kinh tế bây giờ phát triển nhanh như vậy, giữ vững thành tựu cũng không đơn giản. Đầu tư điện ảnh với truyền hình cũng không dễ, hạng mục gần đây công ty tụi tôi đầu tư suýt chút nữa đã rụng nụ rồi, nếu không phải vợ tôi vẫn luôn âm thầm ủng hộ thì tôi đã không kiên trì được đến giờ rồi."

Gần đây Đoàn Kết Nghĩa bị sư đệ bắt đọc sách không ít, có cơ hội cũng muốn thực hành một phen, nhìn mặt Khâu Quốc Khải liền suy đoán: "Khâu tiên sinh đã kết hôn lần hai đúng không?"

Khâu Quốc Khải ô một tiếng, rốt cuộc cảm thấy cao nhân mình tìm tới quả thực cũng có chút bản lĩnh: "Đúng vậy, tôi cùng vợ trước là liên hôn thương nghiệp, được bảy tám năm gì đó thì cô ấy muốn xuất ngoại phát triển, tụi tôi liền ly dị. Sau đó tôi gặp người vợ hiện tại, gặp trong một hạng mục đầu tư, cô ấy nhỏ hơn tôi mười tuổi, tụi tôi đặc biệt ân ái."

Nói xong, Khâu Quốc Khải liền mở hình vợ khoe với Đoàn Kết Nghĩa, rõ ràng rất tự hào. Đoàn Kết Nghĩa nhìn đại mỹ nữ trẻ tuổi yểu điệu trong hình, lại nhìn Khâu Quốc Khải, ánh mắt hâm mộ tới phát xanh.

Nhưng Đoàn Kết Nghĩa mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng lắm, phóng to nhìn vài lần, có chút không xác định nói: "Vợ ngài đào hoa lắm đúng không?"

Khâu Quốc Khải đắc ý cười ha hả: "Đúng vậy, dáng dấp cô ấy đẹp như vậy mà, nhiều người hâm mộ tôi lắm!"

Sóc Tông liếc mắt nhìn hình, lại nhìn Khâu Quốc Khải, thật sự không có lời nào để nói.

Đến nhà tổ Khâu gia, Khâu Quốc Khải có chút bóng ma tâm lý bụm mặt, thật sự không dám bước vào cửa nhà: "Đã mấy ngày tôi không về rồi, cứ về nhà là nghe thấy âm thanh kỳ kỳ quái quái đó, mấy lần trước sau khi TV tự dưng mở lên thì tôi lập tức dẫn vợ con dọn tới công ty ở, không ngờ hôm qua lúc đang họp thì lại có cảm giác bị đánh."

Lâm Hãn Dương lo lắng: "Âm hồn bất tán như vậy, nói không chừng là muốn mạng ông đi."

Khâu Quốc Khải lại càng sợ hơn, Sóc Tông liền lạnh lùng nói: "Ông tới công ty cũng vô dụng, tránh ở bên ngoài có thể giải quyết được vấn đề sao?"

Lâm Hãn Dương nghĩ cũng đúng, liền bảo tài xế đưa vợ mình về nhà trước, mình thì ở lại khích lệ Khâu Quốc Khải mở cửa.

Khâu gia thoạt nhìn không hề âm u ngột ngạt, ánh sáng cùng thông gió đều rất tốt, ban ngày bước vào nhà thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm của tia nắng mặt trời, bố trí có không ít dấu vết của nhóm trưởng bối lưu lại.

Sau khi vào nhà Khâu Quốc Khải lập tức chạy tới đốt nén hương cho cha mẹ, chắp tay xá vài cái: "Aiz, nếu không phải có trưởng bối bào hộ, nói không chừng tôi đã sớm bị con quỷ này hại chết rồi."

Lâm Hãn Dương an ủi vài câu, Vệ Tây dẫn đồ đệ dạo một vòng quanh nhà, phát hiện trên tường Khâu gia treo rất nhiều chân dung, có hình chụp, có tranh sơn dầu.

Người giúp việc trong nhà được cho nghỉ, Khâu Quốc Khải tự mình pha bình trà cho mọi người, giới thiệu: "Đây là ông nội tôi, đây là bà nội tôi, đây là bà cố tôi, đây là cha của bà cố tôi... nhà chúng tôi là đại gia tộc, từ thời tổ tiên cuối đời Thanh bắt đầu nghề kinh doanh mua bán."

Nhà tạm thời không nhìn ra vấn đề, ông giải thích: "Ban ngày hình như không có chuyện gì, thứ kia... đến khi mặt trời lặn mới tác quái."

Vệ Tây ừ một tiếng: "Không sao, vậy cứ chờ tới chạng vạng tối, tôi cũng có chuyện cần làm."

Khâu Quốc Khải cũng hiểu chút quy củ, nghi hoặc hỏi: "Đại sư muốn thừa dịp này lập đàn tế pháp à?"

Pháp sư dân gian trước khi làm pháp thường tế cáo thiên địa, cũng có thể xem là nghi thức khá phổ biến.

"Làm cái đó làm chi?" Vệ Tây móc di động ra: "Giờ này chắc bạn đấu địa chủ của tôi ol rồi."

Khâu Quốc Khải: "...? ? ?"

Kết quả Vệ Tây thật sự ngồi trên sô pha, không thèm để ý tới ông, trong phòng vang dội âm thanh máy bay trực thăng cùng lựu đạn nổ.

Khâu Quốc Khải ôm một đống dấu chấm hỏi ngơ ngác, Lâm Hãn Dương an ủi: "Đừng như vậy, đại sư bây giờ nhìn đáng tin hơn rồi, ban đầu lúc tới nhà tôi làm pháp, đại sư còn giả làm ăn mày chỉ lo ăn lo uống kia kìa, người ta không câu nệ tiểu tiết, năng lực nghiệp vụ đủ là được. Nói không chừng đại sư chơi game vì muốn giúp ông thả lỏng ấy."

Phải... phải không? Mặc dù Khâu Quốc Khải cảm thấy mình không hề thả lỏng được chút nào, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.

Ông không thể làm gì hơn là thấp thỏm chờ đợi, cũng không dám nhìn chiếc TV vẫn luôn ù ù cạc cạc tự mở lên, đến tận khi trời tối thì thực sự đứng ngồi không yên, lôi di động ra.

Lâm Hãn Dương liền hỏi: "Ông làm gì vậy?"

"Tôi sợ vợ lo lắng nên gọi điện cho cô ấy, nói là muộn một chút mới về công ty được."

Lâm Hãn Dương cũng là thê nô nên thực tán thưởng hành động của bạn mình, nào ngờ Khâu Quốc Khải vừa mới mở danh bạ thì đột nhiên biến sắc, động tác cũng khựng lại: "Hình như tôi vừa nghe thấy âm thanh kia!"

Mọi người lập tức nhìn qua, Vệ Tây thua cả buổi chiều cũng buông di động xuống, cùng nhị đồ đệ nhìn nhau một cái. Hai người bọn họ không nghe thấy gì cả.

Sắc mặt Khâu Quốc Khải trắng bệch cứng ngắc một hời, ngón tay đặt trên nút gọi do dự một hồi, cứ tưởng mình xuất hiện ảo giác, nghĩ một chút rồi tiếp tục nhấn gọi điện.

Cơ hồ là cùng lúc đó, trong căn phòng đóng kín cửa đột nhiên nổi lên một trận âm phong.

Vệ Tây cùng Sóc Tông bật dậy, lần này bọn họ nghe thấy, từ hướng cầu thang loáng thoáng truyền tới âm thanh tràn đầy phẫn nộ.... "Anh dám! !"

Nhưng trừ bỏ bọn họ thì chỉ có Khâu Quốc Khải nghe thấy, nhưng Khâu Quốc Khải không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy động tĩnh mà thôi, nhưng như vậy đã đủ dọa ông sợ gần chết, điện thoại cũng rơi xuống đất: "Lại tới nữa rồi! ! !"

Điện thoại rớt xuống đất một chốc thì được kết nối, một giọng nữ trẻ tuổi truyền ra: "Alo? Chồng ơi?"

Chỉ thấy một bóng dáng mờ mịt từ phía cầu thang lắc lư bay tới, hướng giọng nữ trong di động mắng: "Cái đồ không biết xấu hổ %¥#&*¥#@!"

Sóc Tông nghe một hồi liền trầm mặc, Vệ Tây rốt cuộc cũng thấy rõ dáng vẻ con quỷ này, có chút nghi hoặc nhíu mày, là một bà cụ béo thọ chung chính tẩm.

Lúc này bà cụ đang chống nạnh dựng mày, thoạt nhìn không hề hòa ái chút nào, mắng Khâu phu nhân trong điện thoại xong thì quay qua bắt đầu mắng Khâu Quốc Khải: "Anh là cái đồ ngu si ¥%#@&@..."

Người thọ chung chính tẩm là người khi chết không có chấp niệm, người bình thường chỉ cần không có âm khí quá nặng thì sẽ không cảm giác được, Khâu Quốc Khải mơ hồ nghe thấy âm thanh liền vội vàng cúp máy sợ hãi nhìn không trung: "Chính là âm thanh này! Chính là âm thanh này! Bình thường vẫn luôn quát mắng, buổi tối khi ngủ thì lại hát hò, vừa dọa người lại khó nghe!"

Vừa dứt lời, bà cụ quỷ đã giận dữ vung tay quất một bạt tai.

Khâu Quốc Khải bụm mặt, lại càng kinh hoảng hơn: "Wow a a a! ! !"

Nhìn Khâu Quốc Khải bị dọa tới sắp chết giấc, mặc dù cảm thấy thực kỳ quái nhưng rốt cuộc Sóc Tông vẫn tóm lấy bà cụ, nhưng đắn đo việc đối phương lớn tuổi nên động tác vẫn có chút khách khí. Nhưng nào ngờ bà cụ dũng mãnh vô cùng, quay đầu nhìn Sóc Tông, miệng thì hùng hùng hổ hổ. Lúc này Vệ Tây nổi giận, dám mắng đồ đệ tôi? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả?

Vệ Tây vung tay, một đạo ấn bay tới phong bế âm thanh của bà cụ.

Lúc này thì thật sự chọc trúng tổ ong vò vẽ, sau lưng đùng đùng một trận, cũng không biết từ đâu lòi ra một đống hồn phách, oa nha oa nha la ó nhào tới, cẩn thận nhìn lại thì tất cả đều là già yếu bệnh tàn.

Vệ Tây căn bản không sợ đánh hội đồng, thấy vậy lập tức xắn tay áo muốn nhào lên, lúc này nhị đồ đệ tựa hồ phát hiện gì đó, đưa tay ngăn cản: "Em xem dáng vẻ của bọn họ kìa."

Động tác xắn tay áo của Vệ Tây dừng lại, lúc này mới kịp phản ứng, bà cụ trong tay đồ đệ giống như đúc bức di ảnh Khâu Quốc Khải vừa giới thiệu khi nãy....

Chỉ một chút sửng sốt này, đám quỷ hồn kia đã bay tới bên người, ngược lại không tìm Vệ Tây gây phiền toái mà như ong vỡ tổ vây quanh Khâu Quốc Khải, điên cuồng đánh chửi. Có ông cụ quỷ phát cáu dùng quải trượng điên cuồng gõ đầu Khâu Quốc Khải, vừa gõ vừa mắng: "Cái đồ con bất hiếu! Đồ bất hiếu! Không quản được vợ cũng thôi đi, anh còn dám dẫn người về ức hiếp mẹ anh! ! !"

Khâu Quốc Khải bị đánh tới lăn lộn dưới đất, chỉ cảm thấy âm thanh vo ve bên tai trở nên ầm ĩ, không hiểu là xảy ra chuyện gì, thực sự hoảng sợ đến muốn chết giấc.

Vệ Tây: "Chuyện gì đây? ? ?"

Sóc Tông cũng trầm mặc, buông bà cụ ra đồng thời đưa tay bấm quyết, mọi người có mặt trong phòng chỉ cảm thấy có một tấm màn che trước mắt, sau khi tầm mắt trở nên rõ ràng thì đồng loạt kinh hãi.

Đoàn Kết Nghĩa nhảy nhỏm: "Từ đâu lòi ra nhiều người như vậy?"

Khâu Quốc Khải ôm đầu, thấy rõ là ai đánh mình thì biểu cảm kinh hoàng lập tức bị sửng sốt thay thế: "...ba ba?"

Bà cụ vừa được cởi bỏ phong khẩu chú liền gia nhập vào đoàn quỷ bắt đầu khuyên can, lúc này thấy con trai rốt cuộc cũng nhìn thấy mình thì nhịn không được rơi nước mắt: "Cái đồ ngu ngốc này! Đầu xanh biếc như vậy, rốt cuộc đến lúc nào anh mới phát hiện được! !"

*****

Bầu không khí trong phòng khách Khâu gia rốt cuộc trở nên khá cổ quái.

Khâu Quốc Khải rúc vào lòng mẹ mình ô ô gào khóc, biểu cảm Lâm Hãn Dương có chút co quắp: "... vậy là, con quỷ gần đây quấn lấy lão Khâu lải nhải nói chuyện kỳ thật chính là nhóm cô dì chú bác ạ?"

Ông cụ quỷ chống cụ quắt mắt: "Ai quấn nó? Tôi mới lười quản nó! Chỉ có mẹ nó ngày đêm không có việc gì đuổi theo nó thôi, sinh ra một đứa con ngu xuẩn như vậy đúng là mất mặt mà, tôi chưa đập chết nó là may rồi!"

Xem ra người đánh người khẳng định chính là ông cụ này, Đoàn Kết Nghĩa âm thầm di chuyển cách xa ông cụ một chút.

Lâm Hãn Dương cũng nghẹn lời, sau đó cảm thấy có chút vấn đề: "A? Không đúng, lão Khâu căn bản không nhìn thấy mọi người, cũng không nghe rõ mọi người nói gì, thế nhưng lão Khâu nói lần đi công tác về thì thấy một bóng đen, chẳng lẽ bóng đen kia không phải là mọi người?"

Lời vừa nói ra, nhóm liệt tổ liệt tông Khâu gia lập tức tỏ ra khó chịu, ông cụ quỷ căm hận nói: "Thừa dịp nó không có nhà nửa đêm nửa hôm tìm tới nhà, sao anh không tự dùng não mình nghĩ xem rốt cuộc là ai hả?"

"Mẹ! ! !" Khâu Quốc Khải ở trong lòng bà cụ quỷ lập tức òa khóc: "Huyên Huyên sao có thể đối xử với con như vậy! ! !"

"Ba anh giận tới mức chạy tới tận công ty đánh anh, tôi với ông nội bà nội anh nghĩ đủ cách nhắc nhở anh, thế mà anh vẫn không phát hiện!" Bà cụ quỷ vừa tức vừa đau tim, mắng xong thì nhịn không được xoa xoa gương mặt mũm mĩm của con trai mà rớt nước mắt: "Đừng khóc, xem gương mặt nhỏ nhắn của con này, gần đây chịu khổ không ít đi, gầy đến vậy rồi."

Lâm Hãn Dương: "..."

Lâm Hãn Dương cố gắng không nhìn tới gương mặt béo tới múp míp của bạn cũ, vẫn khó hiểu hỏi: "Không phải chứ, mọi người đã đưa ra gợi ý gì vậy? Con không nghe lão Khâu nói tới."

Ông cụ dộng mạnh quải trượng xuống sàn: "Không phải mở TV cho nó thấy à?"

Lâm Hãn Dương: "? ? ?"

Bà cụ quỷ giải thích: "Chúng ta mở phim [Trú Nhan]** cho nó xem, nhiều lần thế còn gì?"

Lâm Hãn Dương: "...A"

Lúc này Khâu Quốc Khải đã được mẹ mình trấn an bình tĩnh lại một chút, thế nhưng vẫn khóc nức nở tới không thở nổi. Lâm Hãn Dương cũng thông cảm, nói thật thì sự thật như vậy còn không bằng trong nhà thật sự có ác quỷ.

Nhưng tiếp theo nên làm gì đây? Vợ ngoại tình... chuyện này, xét ra thì không có chứng cớ, trực tiếp truy hỏi thì đối phương khẳng định sẽ không thừa nhận.

Chỉ thấy Khâu Quốc Khải lau nước mắt, hít hít mũi tức giận bật dậy, xoay qua nhìn Vệ Tây vì buồn chán mà tiếp tục vọc di động.

"Không được, cái gì ra cái đó, cho dù ly dị thì tôi nhất định phải giành quyền nuôi con." Nói xong, Khâu Quốc Khải tiếp tục thút thít hỏi Vệ Tây: "Đại sư, trước đó các người có nói là hội viên sẽ được giảm giá bên văn phòng thám tử tư, bây giờ còn tác dụng không?"

...*...

[Cáo] *thọ chung chính tẩm: ý là người này chết vì hết tuổi thọ, k phải bệnh tật đau ốm hay tai nạn.

** Trú Nhan: là một bộ phim của TQ, nhìn hình thì đoán nội dung là chuyện ngoại tình

...*... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#linhdị