PN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PN 1 - Tiếng chuông đồng hồ, tiếng pháo và tiếng tim đập.

Hôm 30 Tết, Dụ Thần và Hạ Hứa lăn lê trên giường đến trưa mới dậy.

Trong suốt hai ngày ở nhà này, quả thực hai người có hơi "hoang dâm vô độ", làm bất kể ngày đêm, như thể muốn bù lại cho tất thảy năm tháng đã đi lướt qua nhau. Hạ Hứa vốn là người dễ kích động, Dụ Thần cũng bỏ hết lớp áo giáp bình tĩnh thường ngày xuống, mặc cho anh châm lửa trên người mình. Hai thân thể quấn quýt lấy nhau, vừa là xuân dược, vừa là thuốc giải cho nhau.

Dù cơ thể Hạ Hứa có tốt đến mấy thì cũng không chịu được cảnh "vận động" liên tục, hông đã ê ẩm đến không còn tí sức nào, phía sau cũng trương trướng khó chịu. Lại hiếm khi có cơ hội lười biếng, nên anh cũng nằm bệt trên giường, không muốn đứng lên.

Dụ Thần để anh nằm gối lên khuỷu tay mình, tay mò xuống dưới, cầm lấy thứ đang "hứng khởi" vì buổi sáng của anh. Vừa hôn môi anh, hắn vừa dịu dàng xoa nắn, nghe tiếng anh khàn khàn rên rỉ thì kéo tay anh xuống, để cả hai cùng an ủi cho nhau. Lúc thả tay ra, hắn lấy giấy lau lau rồi ôm anh cùng ngủ.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi tình dục ngai ngái, nhưng ai cũng không muốn đứng dậy. Hạ Hứa hôn cái chóc lên hầu kết hắn, rầm rì bảo: "Không được... Em không còn gì để bắn nữa đâu..."

Hắn khẽ cười, véo cơ bụng anh một cái: "Hứa à, sao có thể tùy tiện nói mình "không được" cơ chứ?"

Anh "ưm" một tiếng, cọ cọ lên người hắn, nhắm mắt lại muốn ngủ: "Không được là không được mà, đàn ông thì phải thành thực. Em ngủ tí đã, tối mình làm tiếp."

Trong mắt Dụ Thần đong đầy sự cưng chiều, vuốt ve tóc anh tựa như muốn trấn an, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn.

Chắc là tối không làm nữa được rồi - hắn nghĩ. Chỗ đó của anh đã hơi sưng, hắn không nỡ để anh phải khó chịu.

Dù chính anh lại chẳng để ý đến chút khó chịu đó tí nào.

---

Mặt trời đã lên cao, Hạ Hứa tỉnh dậy vì đói. Dụ Thần bưng chén cháo gồm năm loại ngũ cốc mà hắn ninh đã lâu lên, anh nhận lấy nó, ăn hai ba miếng đã hết sạch.

Hắn đang tìm quần áo cho anh, thấy anh để bát xuống bàn thì cười: "Muốn nữa không?"

Anh trần trụi nằm trên giường, không mặc gì cả, hai chân mở rộng, hai tay xoa xoa bụng chỗ dạ dày: "Thôi, dành bụng ăn cơm tất niên."

Động tác này vừa có vẻ đáng yêu vừa hơi hơi... quyến rũ. Tim hắn lại run lên, để một bộ đồ lót giữ ấm và một cái quần nhỏ sạch lên giường.

Hạ Hứa từ từ mặc đồ vào. Liếc qua tủ quần áo, anh chợt bảo: "Dụ Thần này."

"Hửm?"

"Em muốn mặc đồ của anh."

Hắn bước đến, chỉnh chỉnh cổ áo của bộ đồ giữ ấm cho anh, thầm thấy hơi buồn cười nhưng chưa nói gì cả. Lời vừa dứt là anh đã hối hận, thầm mắng mình quá tùy ý, lập tức kiếm cớ nói: "Em vốn ít đồ, lúc về đây cũng không mang gì theo. Tí nữa mình phải ra ngoài đấy thôi, anh cho em mượn một bộ đi!"

"Thích mặc đồ của bạn trai hả?" Hắn cười nói.

Mặt anh đỏ lên: "Có cho hay không thì bảo một câu!"

Hắn lục lọi trong tủ một hồi; lấy ra đủ bộ từ áo ba lỗ, áo len, áo khoác, quần, thậm chí cả quần lót: "Mời anh Hứa thay quần áo ạ."

---

Trên đường khá là vắng. Từ trên xuống dưới Hạ Hứa đều là đồ của Dụ Thần, đủ cả khăn quàng cổ lẫn găng tay. Lúc anh cúi xuống, còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam thoang thoảng, rất là thoải mái.

Lúc đầu, Dụ Thần định đặt cơm tất niên ở ngoài, nhưng Hạ Hứa không cho, nhất nhất muốn tự tay làm. Hắn biết anh không giỏi chuyện bếp núc, mà chính hắn cũng chẳng giỏi giang gì; nên cuối cùng đành mua vài món chính ở nhà hàng, rồi mua nguyên liệu làm mấy món phụ, mua thêm ít pháo nữa, rồi cả hai bắt đầu bận rộn.

Dù kỹ năng làm bếp của Hạ Hứa cực kỳ đáng nghi ngờ, nhưng anh được cái tay chân nhanh nhẹn. Không biết có phải vì trinh sát quanh năm phải dùng dao hay không, mà kỹ thuật thái đồ của anh hóa ra lại rất được. Thái ra từng lát thịt mỏng, dao gõ cành cạch trên thớt, hòa với tiếng muôi đĩa loảng xoảng và tiếng nồi canh sôi lục bục, tạo nên một bản nhạc bình dị mà ấm áp.

Nhìn gò má nghiêng nghiêng khi nghiêm túc làm việc của anh một lúc, hắn liềm ôm anh từ phía sau, hôn lên vành tai anh một cái. Nơi thịt mềm mại ấy chợt đỏ lên, anh xoay lại, tay vẫn cầm dao, "hung dữ" nói: "Đừng quấy, bếp trưởng còn đang làm việc đấy!"

Lúi húi từ xế chiều đến tối mịt, cuối cùng cũng xong một bàn cơm nóng hổi. Ở ngoài, đã có trẻ con nhà ai không chờ nổi nữa, bắt đầu đốt pháo rồi. Trên TV là chương trình ca múa đêm xuân.

Hạ Hứa đẩy đĩa sườn xào chua ngọt và đậu phụ Ma Bà mình làm đến trước mặt Dụ Thần: "Ăn thử xem, tuy trông hơi xấu chút, nhưng em đã thử rồi, ăn được lắm đấy."

Hắn gắp một tiếng sườn vào miệng, nhổ xương ra, nhấm thật chậm thật chậm, rồi bảo: "Đúng là ngon lắm."

Thực ra cũng không hẳn là khó ăn, chỉ là... chẳng có vị gì cả. Tuy là thịt loại ngon, nhưng bị hầm lâu quá, thành ra thịt vừa dai vừa cứng, như thể đang gặm gỗ vậy.

Hạ Hứa thở dài, kéo đĩa sườn về chỗ mình: "Thôi, để tự em ăn vậy."

Dụ Thần lại kéo nó lại, rồi đẩy đĩa tôm đã bóc vỏ đến chỗ anh: "Em ăn cái này đi."

Tôm chấm xì dầu, ăn rất vừa miệng. Hắn lại múc cho anh một bát canh, gắp móng giò cho anh, thêm cả thịt cá, ngay cả rau dưa gắp vào bát anh cũng là chỗ tươi ngon nhất.

Hạ Hứa nhìn cả quá trình hắn làm vậy, nhưng cũng không cản. Hắn cho gì thì anh ăn nấy, lúc hắn tách móng giò cho anh, anh còn nhân cơ hội mút ngón tay hắn một cái, đầu lưỡi gẩy gẩy lên nó.

Hắn mỉm cười, ngón cái lau đi hạt cơm bên khóe miệng anh, rồi bỏ vào miệng mình.

Ngay trước mặt anh.

Lúc thu dọn bát đũa, anh không cho hắn rửa. Hắn đứng bên nhìn anh rửa bát, chợt nghe anh bảo: "Có việc này...em phải nói với anh."

"Hửm?"

"Em nấu... dở nhất đội." Môi anh mấp máy: "Sau này chúng ta ở với nhau, đành phải ra ngoài ăn vậy, hoặc là anh chịu khó xuống bếp..."

Hắn cười cười: "Nấu tệ mà hôm nay em vẫn nấu đấy thôi."

"Em chỉ muốn thử làm cho anh ăn một lần." Anh tắt nước đi: "Bố mẹ em mất khi em còn rất nhỏ, em không nhớ được nhiều về họ. Em chỉ nhớ ba em nấu ăn rất ngon, mẹ em muốn ăn gì là ba sẽ làm cho mẹ. Sau này khi chúng ta sống với nhau... em cũng muốn nấu cho anh ăn."

Rồi anh lại vò vò tóc, mặc cho tay đang ướt: "Dù là... chẳng ngon mấy."

Dụ Thần đến gần, kéo hông anh lại, để anh áp sát vào lồng ngực mình, trán kề trán anh: "Về sau cứ để anh nấu. Tuy là anh không giỏi lắm, nhưng em muốn ăn gì, anh đều sẽ đi học đề về nấu cho em."

Mắt anh hơi sáng lên, khóe miệng cong cong, nhìn chăm chú vào hình bóng mình trong mắt hắn. Mấy giây sau, anh vươn tay ra, mạnh mẽ áp gáy hắn xuống, hôn nghiến lên môi hắn, không cho hắn từ chối.

Mà hắn cũng chẳng muốn cự tuyệt.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu. Pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời ngoài cửa sổ, ánh lên những vệt màu lấp lánh trong mắt hai người.

Lúc tách ra, Hạ Hứa liếm liếm môi, trong miệng có mùi máu - không biết là anh cắn nứt môi hắn hay hắn cắn trúng môi anh. Nhưng mùi máu tươi này tựa như một liều thuốc độc ngọt ngào, dù là đau đớn... nhưng vẫn khiến người khác mê muội.

Anh đùa: "Muốn ăn nấm độc không?"

Hắn cũng cười, hùa theo: "Chiên xào hầm cách thủy, làm đến khi em hài lòng mới thôi."

... Chữ "làm" này, có vẻ là có hai nghĩa thì phải.

Vào thời khắc qua năm mới, họ không thức chờ, đốt hết pháo thì lên giường nghỉ luôn. Hạ Hứa muốn làm, nhưng hắn lại lắc đầu, chỉ bôi thuốc cho anh. Khi thoa thuốc, ngón tay hắn vói vào thăm dò, kiên nhẫn nghiến lên một điểm. Anh mềm oặt dựa trên đùi hắn, thoải mái rên hừ hừ.

Trước khi chuông đồng hồ điểm 12h, bọn họ đã tắt đèn, thân mật ôm nhau ngủ.

Anh đã thiếp đi. Hắn kéo chăn lên, để anh dựa vào vai mình, tay nhẹ nhàng che tai anh đi.

Ngoài cửa sổ là tiếng pháo đì đùng, làm căn phòng nhỏ chỉ bật chiếc đèn ngủ này nom quá yên lặng, nhưng cũng rất ấm áp.

Đối với những người đang yêu nhau, thì tiếng chuông mừng năm mới và tiếng pháo ồn ã nọ cũng không thể che giấu đi tiếng hai trái tim đang chung nhịp đập.

Bình thản, và an yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro