Chương 5: Những trận chiến hàng ngày của Sư tử và xà tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi rời khỏi kí túc xá vào ngày hôm sau, Ely đã nghe thấy đủ những tiếng xì xào bàn tán, mà đối tượng của những lời bàn tán đó không ai khác ngoài anh trai cô.

"Đó, nhìn kìa!"

"Kế bên thằng tóc đỏ đó? Thấy vết sẹo của nó không?"

Pansy cười ha hả:

"Anh trai mày nổi tiếng thế mà sao mày chẳng hưởng được miếng hào quang nào vậy?"

Elysai bỏ qua những lời cà khịa của các cô nàng Slytherin, cũng không chủ động đến tìm anh trai. Dù sao lịch học của hai đứa khác nhau, có trò chuyện cũng chẳng được bao lâu.

Tìm đường trong Hogwarts luôn là một thử thách lớn đối với đám học sinh mới, mà không chỉ thế, có những học sinh đã lên tới năm thứ ba rồi vẫn không thoát khỏi cảnh "lầm đường lạc lối." Nhưng đối với Elysia, đây không phải chuyện khó khăn gì.

Khả năng nhớ đường của cô vẫn luôn thuộc hàng thượng đẳng, tất cả đều là nhờ những chuyến gây sự oánh nhau hẹn hẻm nhỏ dạy dỗ hồi trước, chỉ cần một chút tính toán nhỏ cũng có thể biết mấy cái thứ cầu thang quái quỷ này di chuyển đến đâu. Vì thế, cả đám Pansy đều vui vẻ ríu rít đi theo chân người dẫn đường hạng A này mà không lo bị lạc.

Vào nửa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao và chuyển động của các hành tinh. Nó chẳng khác gì mấy Thiên văn học của Muggle cả.

Tiết học thú vị nhất đối với Ely chính là môn Bùa chú. Thật chờ mong cái cảnh được chỉa đũa vào mông thằng Dudley và biến nó thành cái mông lợn, đáng tiếc là phù thuỷ chưa thành niên như chúng không được phép thi triển bùa chú trước mặt Muggle.

Ely luôn rất chờ mong những tiết học chung với Gryffindor, tuy nhiên nó đều trở thành những tiết chẳng vui vẻ gì cho cam. Slytherin và Gryffindor luôn luôn đối đầu với nhau, cho dù chúng có là học sinh năm nhất chẳng thù oán gì nhưng đã sớm được truyền bá cái tư tưởng ấy. Nhìn cả một phòng học chém nhau trong tiềm thức đến long trời lở đất, hai anh em họ ngồi chung một chỗ hài hoà thân thiết lại trở nên vô cùng quái dị.

Thằng bạn tóc đỏ ồn ào tên Ron Weasley của anh trai có vẻ mang thành kiến vô cùng lớn với cô, ánh mắt cậu ta lúc nào cũng tràn ngập sự thù địch, thỉnh thoảng mở miệng ra là "lũ Slytherin thâm độc."

Nó khiến Ely vô cùng khó chịu, nếu không phải vì có Harry, cô đã sớm bem cho cậu ta một trận nhừ tử. Cũng may mắn làm sao khi đồng đội của cô cũng không hề hiền lành hút nào, Weasley nói một câu, đám Pansy liền sỉ vả mười câu với cái mặt đầy tàn nhang và bộ đồng phục cũ rích của cậu ta.

Ban đầu thái độ của Slytherin thật sự không tốt lắm, bởi cô có người anh trai ở bên Gryffindor, nhưng khi Elysia liên tục kiếm thêm điểm về, họ cũng đã dần dần chấp nhận.

Nếu Slytherin có người phụ trách kiếm điểm là cô, vậy bên Gryffindor cũng có, cô gái tóc xù tên Hermione Granger.

Giống như ở tiết bùa chú, cô và Granger là hai người đầu tiên thực hiện thành công phép Wingardium Leviosa. Ở tiết biến hình, vẫn là hai người thành công biến que diêm thành kim đầu tiên.

Những bữa ăn buổi sáng ở sảnh đường luôn là thời điểm hoàn hảo để hai nhà châm chọc nhau. Đám Gryffindor cố gắng thực hiện bùa chú để rồi phát nổ luôn là tiết mục giải trí nhất trong ngày, và rồi Slytherin lại buông lời vàng ngọc cà khịa. Ravenclaw và Hulfflepuff được xem drama miễn phí mỗi ngày, cả tuần trôi qua vô cùng vui vẻ sảng khoái.

Thỉnh thoảng Ely vẫn bất chấp cái nhìn kì thị của Gryffindor mà nhảy sang ngồi ăn với Harry, mặc kệ đám sư tử nhỏ ấy nghĩ gì.

Phản ứng lớn nhất vẫn luôn là tên đầu đỏ Weasley, cậu ta lớn tiếng:

"Bàn này không chào đón mày đâu, cái lũ Slytherin chúng mày sao mà không biết xấu hổ thế."

Elysia bật cười:

"Mày cảm thấy áp lực khi ngồi gần tao hả Weasley? Tao không biết mình lại có uy lực như thế đấy. Còn tao thì chẳng có tí trở ngại nào khi ngồi giữa đám sư tử chúng mày đâu."

Dãy bàn Slytherin phát ra từng trận cười vang, vả vào cái bản mặt thối của Weasley.

Harry yêu thương em gái mình nhất, đương nhiên trong những chuyện như thế này cậu nhóc không phản bác Ely, cũng không nói giúp nhà Gryffindor, chỉ kéo nhẹ tay áo cô.

Elysi đứng dậy, quay về dãy bàn Slytherin, cao giọng khiêu khích:

"Mày đã sợ tao như thế thì tao đành rời đi vậy, không tí nữa mày lại run rẩy không ăn nổi thì là lỗi tại tao rồi."

Ron tức đỏ cả mặt:

"Ai sợ mày chứ hả?"

Elysia thở dài:

"Không sợ thì mày có dám qua bàn bên này ngồi không?"

Cả đám rắn con quay qua nhìn đầu đỏ, cười khinh khỉnh.

Dĩ nhiên là cậu nhóc không dám, có điên rồi mới qua cái bàn toàn lũ thâm độc ấy ngòi, ai biết chúng nó có giở trò gì không.

Chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng nói lảnh lót của Pansy:

"Đùa tí thôi, chứ mày mà sang đây là mai bọn tao lại phải đổi cả một dãy bàn mới đấy."

Một cách uyển chuyển để chê Weasley thật bẩn.

Trận chiến ngày hôm nay Slytherin đại thắng.

Đến tận lúc này, Elysia mới hiểu tại sao lão nón phân loại lại phân cô vào Slytherin, thật sự quá hợp cạ rồi. Tuy rằng vẫn có vài kẻ đáng ghét, nhưng chí hướng và suy nghĩ của cả Slytherin luôn đi theo một thể, chả bao giờ xuất hiện chuyện phá team, nhất là khi đối đầu với lũ ồn ào Gryffindor.

"Nay học môn gì vậy?" Blaise hỏi.

"Độc dược, học chung với Gryffindor. Ngày hôm nay đám đó tiêu rồi."

"Phải ha, môn chủ nhiệm của chúng ta mà."

Giáo sư Severus Snape là chủ nhiệm nhà Slytherin, cũng là một người vô cùng thiên vị. Ông cũng y như tất cả các Slytherin khác, ghét cay ghét đắng lũ bốc đồng Gryffindor. Vì thế Gryffindor luôn nhận được giải thưởng vinh quang "Nhà bị trừ nhiều điểm nhất bởi giáo sư Snape."

Đám rắn nhỏ luôn cảm thấy hả hê khi chủ nhiệm của Gryffindor, giáo sư McGonagall lại là một người nghiêm khắc, công tư phân minh, bà chẳng dễ dãi một chút nào với đám Gryffindor, cũng không vô cớ trừ điểm Slytherin giống như giáo sư Snape đã làm.

"Ely." Harry bất chợt gọi cô khi cả hai rời khỏi sảnh đường.

Cậu chạy đến cạnh Ely, đưa bức thư cho cô.

Ely ngạc nhiên, bởi từ đầu tuần đến giờ đây là lần đầu tiên anh em họ nhận được thư hỏi thăm giữa hàng trăm những con cú đưa thư của các học sinh khác. Rồi lại thắc mắc, ai sẽ viết thư cho hai đứa mồ côi này chứ, dì dượng chắc chắn sẽ chẳng bao giờ làm điều đấy.

Nhìn đến chủ nhân của bức thư, Ely liền hiểu rồi, là lão Hagrid. Lão mời hai anh em đến căn chòi uống một tách trà vào lúc ba giờ, sau tiết học độc dược.

Tiết độc dược học ở một cái tầng hầm lạnh buốt và u ám, Slytherin là lũ duy nhất có thể thản nhiên với điều này, tại nơi ở của chúng cũng chỉ khá khẩm hơn nơi đây một tí.

Tiết độc dược này trôi qua không thể nào mà kỳ quái hơn. Elysia cảm thấy rõ ràng giáo sư cực kỳ ghét Harry, khi mà ông ấy cứ liên tục nhắm vào một mình anh. Có lẽ giáo sư cũng chẳng thích thú gì với cô, nhưng bởi cô là Slytherin nên ông mới bỏ qua.

"Potter, nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được gì?"

Harry ngơ ra, dĩ nhiên là không hiểu gì cả, thằng bạn đầu đỏ của anh ấy cũng chẳng giúp được gì. Nàng tóc xù Hermione giơ cao tay lên, thể hiện bản thân có bao nhiêu thông thái, nhưng rõ ràng giáo sư chẳng thèm để ý tới.

Harry đành đáp:

"Thưa thầy, con không biết."

Môi giáo sư cong lên khinh bỉ:

"Chà chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chẳng tới đâu."

Ông lại nạt thêm một câu khác: "Nếu ta bảo mi tìm cho ta một viên ngưu hoàng thì mi sẽ tìm nó ở đâu?"

"Potter, cây ô đầu với cây bả chó sói khác nhau chỗ nào?"

Liên tiếp, Harry đều không biết một câu nào cả. Nhà Gryffindor cứ thế đã mất một điểm.

Snape cười khinh khỉnh, lúc này mới chuyển đổi mục tiêu.

"Potter, phải, trò đấy. Trả lời cho ta ba câu hỏi vừa rồi."

Elysia khóc không ra nước mắt, cứ tưởng mình là Slytherin thì giáo sư sẽ tha cho một mạng chứ, đây đều là những câu hỏi khó, lỡ như cô không biết thì sao?

"Thưa giáo sư, lan nhật quang và ngải tây tạo thành thuốc ngủ cực mạnh mang tên Cơn đau của cái chết đang sống. Ngưu hoàng là sỏi kết lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Cây ô đầu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử."

Snape im lặng một lúc, sau đó nạt:

"Chúng bây còn ngồi đấy làm cái gì nữa, còn không mau chép vào tập."

Elysia thở phào, cuối cùng cũng được ngồi xuống.

Đọt nhiên cô nhận ra, tại sao bản thân lại biết câu trả lời nhỉ? Cô hoàn toàn không học qua, dĩ nhiên cũng chẳng hề chăm chỉ mở sách ra tam khảo trước giống mọt sách Gryffindor Granger, nên làm thế nào mà cô biết được? Nó cứ như được lập trình sẵn, chỉ cần ấn nút là tự động tuôn ra.

Snape vừa thấp giọng giảng bài, vừa nhìn lên khuôn mặt Elysia.

Quả nhiên, đứa nhóc này...

Tiếp theo, Snape chia những đứa trẻ thành từng đôi, thực hành một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Đứa nào cũng bị ông chê, ngoại trừ Malfoy, tên đầu bạc óng ánh được ông thích ra mặt. May mắn rằng cô được phân chung đội với Malfoy, không phải làm gì nhiều, chỉ cần ở một bên ngắm và làm những bước đơn giản.

Bỗng khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn phòng. Longbottom bên Gryffindor chẳng hiểu làm thế nào mà nấu chảy luôn cả cái vạc thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, cả lớp vội vàng trèo lên ghế để tránh, trong khi Longbottom bị chất độc văng trúng, mụn nhọt đỏ văng khắp tay chân.

Elysia không nhịn được chửi thầm:

"Thằng ngu!"

Chỉ nghe thấy bên tai có một giọng nói vừa đồng thanh với cô.

Cô và Malfoy nhìn nhau, cậu ta bật cười ngả ngớn:

"Tâm đầu ý hợp phết đấy nhỉ."

Elysia cười mỉa, ai thèm tâm đầu ý hợp với tên khó ưa này.

Snape quát Neville vài câu cho hả dạ sau đó mới đưa cậu ta đi trạm xá, và đương nhiên Griffindor lại mất thêm một điểm, vô cùng huy hoàng.

Đám rắn con hả dạ khi bước khỏi phòng học, Griffindor thì ủ rũ ê chề.

Harry và Elysia cùng nhau sánh vai đi đến căn chòi của Hagrid, sẽ rất hoàn hảo nếu như không có một kẻ chen chân vào, tên đần Ron Weasley. Nó phá hỏng hết tâm trạng của cô, thêm nữa là căn chòi nơi Hagrid ở thực sự chẳng sạch sẽ gì cho lắm.

Harry kể cho Hagrid nghe về trải nghiệm tồi tệ khi học với giáo sư Snape, nhưng lão chỉ cười ha hả:

"Snape đối xử như thế với tất cả mọi học sinh, không riêng gì cháu đâu, Harry. Không cần phải lo, có lý do gì để thầy ấy ghét cháu chứ?"

Nếu như không được trực tiếp cảm nhận, có lẽ Elysia cũng sẽ nói như Hagrid vậy. Giáo sư Snape ghét Harry, tuy rằng không phải kiểu hận thù, nhưng rõ ràng là cực kỳ chán ghét.

Điều gì làm thầy ấy chán ghét một thằng nhóc học sinh mới như thế nhỉ?

Elysia không hứng thú lắm khi ở nơi này liền xin phép về trước, ở chung với một đám sư tử quả nhiên là vô cùng mệt mỏi.

Hagrid nhìn hướng Elysia rời đi, rầu rĩ:

"Có phải Ely ghét bác rồi không nhỉ?"

Harry chưa kịp nói gì, Ron đã bô bô:

"Đám Slytherin đều như thế, để ý đến cậu ta làm cái gì chứ."

Harry nhíu mày phật lòng. Lần đầu tiên cậu cảm thấy khó chịu đến thế với người bạn của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đã xem thông báo mới chưa? Chúng ta lại phải học chung với đám Gryffindor môn bay đấy."

Malfoy nhớ lại tiết học bay đầu tiên hồi ấy, nhờ anh mà thằng Potter đó có cơ hội trở thành tầm thủ trẻ nhất từ trước đến giờ của trường, sau đó nó còn giành được trái Snitch theo một cách quái dị.

Hah, để xem nếu anh không động đến quả cầu của thằng Longbottom thì Potter trở thành tầm thủ kiểu gì?

Vào khoảng ba giờ rưỡi, tiết học bay bắt đầu. Slytherin luôn có thói quen tập trung sớm, nên khi tất cả đến đã đông đủ, đám Gryffindor mới lục tục chạy đến. Trên mặt đất 20 cán chổi đã xếp hàng ngay ngắn, trông nó cũng chẳng mới mẻ gì lắm, có vài cây còn trong tình trạng rách nát.

Elysia nghe đám Slytherin phàn nàn về chất lượng chổi của nhà trường, thà để cho chúng mang chổi từ nhà đi còn hơn. Từ đầu tuần đến giờ cô đã nghe mọi người bàn luận về Quiddict rất nhiều, nhất là đám con trai, đứa nào cũng cực kỳ thích thú. Chắc Malfoy là tên duy nhất chưa nhắc đến Quiddict một lần nào, nó chỉ giương ra bộ mặt khinh khỉnh mỗi khi có đứa nào khoe khoang mình giỏi cưỡi chổi bao nhiêu.

Elysia làm sao biết được, trong đầu của Malfoy lúc đó chính là: Thế qué nào ngày xưa mình lại y hệt như lũ này được nhỉ? Trẻ trâu hết chỗ nói.

Giáo viên môn Bay, cô Hooch có mái tóc xám ngắn và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng, mười phần anh khí.

Bà kêu mỗi đứa đứng kế một cây chổi, ra lệnh:

"Tay phải ướm trên cán chổi và hô: Lên."

Đứa nào đứa nấy gào to.

Có vài đứa làm cây chổi nhảy phắt lên tay, ví dụ như Harry và Malfoy. Một số đứa làm cho cái chổi nhúc nhích nhẹ, hoặc lăn lăn trên mặt đất, có đứa vì quá khẩn trương mà cái chổi bay vụt lên, đập thẳng vào người một cách đau điếng.

Nhưng Ely không tài nào ngờ được rằng, cái chổi của cô KHÔNG NHÚC NHÍCH MỘT TÍ NÀO CẢ!

Cả lớp học ngày hôm nay chỉ có mình cô và Longbottom trong tình trạng như vậy.

Cô nhìn thấy Malfoy đang đứng một bên cười chế giễu cô.

"Cần anh đây hướng dẫn không?"

Hướng dẫn cái chó gì khi mà hắn chỉ cần đưa tay ra là cái chổi đã tự động nhảy bật lên tay.

Elysia "chân thành" cảm ơn vì bài học hữu ích, không muốn nói chuyện với tên đáng ăn đòn này nữa.

Malfoy cười hả hê.

Nhìn khuôn mặt bực bội của Elysia bây giờ, không hiểu sao hắn lại nghĩ tới hình ảnh mấy còn mèo xù lông giương móng vuốt nhưng chẳng làm được gì.

"Ầy, từ từ đã nào." Hắn vòng qua phía sau lưng Ely, đột nhiên nắm lấy tay cô.

Ely giật bắn mình, da gà da vịt từ khắp cơ thể nổi lên. Thằng chóa này đang muốn làm cái gì đấy?

"Bàn tay úp xuống, thả lỏng tinh thần, như đang chơi một trò chơi vậy. Giọng hô phải dứt khoát, không được do dự."

Elysia làm theo cậu ta, cả hai cùng hô: "Up!"

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa khi thấy cán chổi bay lên, ai ngờ nó đập một cái thật mạnh làm Elysia đau điếng, nhanh nhẹn luồn lách, chui thẳng vào tay Malfoy.

Cả hai đứa cùng im lặng.

Một lát sau, Malfoy lăn ra đất cười, mặc kệ hình tượng vương tử quý tộc gì gì đó: "Này em gái, em đã làm chuyện táng tận lương tâm gì mà mấy cái chổi nó ghét bỏ đến thế?"

Mất mặt quá.

Elysia lườm cái chổi cháy cả mắt, sát khí tuôn ra chằm chằm vào nó. Cái chổi run rẩy kịch liệt, rõ ràng là rất sợ, nhưng nhất quyết vẫn không chịu nhảy lên bàn tay cô.

Elysia không hiểu tình trạng này, cô Hooch cũng cảm thấy kỳ lạ. Cuối cùng cô cho rằng cái chổi này đã quá lâu đời, không có sức chinh chiến nữa.

Đem một cái chổi mới tới, nhưng không ngờ tình trạng vẫn là như thế.

Elysia bực mình, bóp một phát gẫy đôi cái chổi, quay xuống nhìn cái còn lại.

"Mày mà còn chống đối tao, kết cục của mày sẽ còn thảm hơn thế."

Lần này cuối cùng thì nó cũng nghe lời, từ từ bay lên.

Cô Hooch bắt đầu dạy cho đám học trò cách chèo lên chổi để không bị tuột xuống, đi qua đi lại để sửa cho từng đứa. Malfoy bình thường chẳng có tí hứng thú nào với Quiddict ấy mà lại là đứa thực hiện chuẩn nhất, nó cũng phi cái chổi lên bay vài vòng cho oai, tiện thể giương mắt khiêu khích con mèo xù lông bên dưới.

Đời này, cà khịa Potter làm cái gì, em gái nó vui hơn, cũng đáng yêu hơn nhiều.

Trái ngược với Malfoy, Longbottom vì quá lo lắng mà đạp chân lấy đà bay lên, vụt đi như nắp chai rượu bị bật. Khuôn mặt nó xanh mét, cũng chẳng biết điều khiển chổi như thế nào để dừng lại. Cuối cùng, nó tuột khỏi cán chổi và...

"Gãy cổ tay, dậy nào con trai, không sao cả, dậy ta xem nào."

Cô Hooch đưa nó xuống bệnh xá, căn dặn cả lớp không đứa nào được leo lên chổi lượn lờ.

Thời khắc Draco Malfoy mong đợi đã tới. Để xem, nếu cậu không gây chuyện với quả cầu của Longbottom, Harry Potter làm cách nào để trở thành Tầm thủ của Gryffindor.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro