Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17. Uống nước dâm của em rể như sữa bò/ Em rể mới sáng sớm đã nứng

Liếm con cặc to lớn một hồi, môi cậu đều rất tê mỏi, không thể không nghỉ ngơi, cậu xoay đầu lại, suy yếu mà nói: "Nọa Nọa muốn đi ngủ..."

Anh rể không muốn dễ dàng buông tha cho cậu: "Con cặc to lớn của anh rể còn chưa liếm đủ thì không được ngủ."

"Đã liếm nhiều như vậy, miệng Nọa Nọa đau quá." Tuy rằng thân thể còn muốn nhưng cậu thật sự rất mệt mỏi. Hơn nữa hai cái miệng phía dưới cùng với cái miệng nhỏ ở phía trên đều đã sưng lên. Nếu còn tiếp tục khẳng định sẽ chảy máu mất, sẽ rất đau đó.

Thấy cậu thật không muốn, anh rể cũng không ép buộc. Dùng tay trừu động, đem tinh dịch bắn ra cho cậu ăn, sau đó mỹ mãn mà ôm cậu ngủ.

Chờ đến buổi sáng ngày hôm sau, Từ Nhu tỉnh dậy, cô đối với những chuyện xảy ra cái gì cũng không biết. Chỉ biết chỉ số thông minh em trai cô đã khôi phục bình thường, cô cũng vì vậy mới vui mừng đến ngất đi.

Từ Nhu từ trên giường đứng dậy, đi đến phòng khách xem thử, liền thấy chồng của mình từ trong phòng em trai đi ra.

Từ Nhu cũng không có hoài nghi, chỉ thuận miệng hỏi: "Nọa Nọa tỉnh sao?"

Lôi Minh tự nhiên đáp, hoàn toàn không có lộ ra bất kì dấu vết gì: "Không có, vẫn còn đang ngủ nướng, kêu thế nào cũng không chịu tỉnh."

Từ Nhu nhìn chồng cô cười đến nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Nọa Nọa vừa mới khỏi bệnh, để em ấy yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền em ấy."

Lôi Minh gật nhẹ đầu, đi đến phòng khách xem tin tức.

Từ Nhu nhẹ nhàng hỏi hắn: "Chồng à, bữa sáng anh muốn ăn cái gì, để em làm cho anh."

Lôi Minh ngạc nhiên hỏi cô: "Hôm nay cô không cần đi làm sao?"

Từ Nhu lấy tạp dề trên tường xuống, mặc vào người: "Trí lực Nọa Nọa khôi phục bình thường, em muốn ở bên cạnh em ấy một ngày cho nên đã xin nghỉ."

Nghe được Từ Nhu hôm nay xin nghỉ không cần đi làm, mày Lôi Minh không dấu vết mà nhíu một chút, tiếp theo nói: "Tôi ăn cái gì cũng được."

Từ Nhu vén tay áo, chuẩn bị làm thức ăn, trổ tài nấu nướng của bản thân.

Lôi Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, đem cô gọi lại nói: "Đúng rồi, cô lấy bình sữa bò trong tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng đi, lát nữa tôi sẽ uống."

"Vâng." Từ Nhu mở cửa tủ lạnh, đem bình sữa bò đặt ở ngăn giữ lấy ra.

Mở nắp bình ra, Từ Nhu cảm thấy không giống sữa bò bình thường. Thường sữa bò nên là màu trắng ngà, nhưng bình sữa bò này giống như bị nước pha loãng, hơn nữa hương vị cũng không giống, có chút kì quái.

Không biết có phải do nắp đóng không chặt nên làm sữa bị hỏng hay không.

"Chồng à, sữa bò này hỏng rồi, em đổi một bình khác." Từ Nhu liền muốn đem bình sữa ném vào thùng rác.

Cũng may Lôi Minh tiến mau một bước nói: "Đừng ném."

"Anh muốn uống sao, cái này bị hỏng rồi, một chút vị sữa đều không có, hình như bị hư rồi." Nói xong, Từ Nhu còn cầm cái bình ngửi thử, thật sự là đã bị hỏng. Bất quá cũng không quá hôi, chỉ là có một mùi xạ hương nhàn nhạt.

Đây là cái bình mật dịch mà cậu rất lâu mới tích góp được, vừa vặn đủ một bình. Lôi Minh liền muốn làm sữa bò uống, nếu như bị ném, hắn nhất định sẽ rất phẫn nộ.

Lôi Minh thực bình tĩnh mà nói với Từ Nhu: "Không hư, do vị vốn như vậy, bỏ vào lò đun nóng một chút, đợi lát nữa ta sẽ uống."

Từ Nhu vốn nghĩ sữa đã bị hỏng, nhưng là Lôi Minh lại kiên định như vậy, làm cô cho rằng đây thực sự là mùi của sữa bò, đành phải nghe theo lời hắn, đem sữa bò bỏ vào đun nóng.

Buổi sáng không nên ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ cho nên Từ Nhu nấu cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc, còn chưng một nồi sủi cảo màn thầu cùng bánh bao nhỏ. Tuy rằng nhìn tương đối bình thường, nhưng nhìn qua đã rất muốn ăn.

"Nọa Nọa còn đang ngủ, chúng ta ăn trước đi." Từ Nhu đem chiếc đũa đưa cho Lôi Minh.

Lôi Minh tiếp nhận chiếc đũa, gắp một cái màn thầu, cắn một ngụm, tiếp theo lại bưng sữa bò lên nhấp một ngụm.

Từ Nhu thấy Lôi Minh đem sữa bò nuốt xuống, cô lập tức hỏi: "Anh thấy hương vị như thế nào, thật sự uống được sao, không có hư hã?"

Nước dâm của cậu sao lại không uống được, hắn thật thích uống. Sau khi đun lên còn có một phong vị khác. Lôi Minh thậm chí còn luyến tiếc không muốn uống hết ngay, chỉ dám nhấp nhám từng ngụm nhỏ.

Khi Từ Nhu hỏi, Lôi Minh chép miệng thưởng thức dư vị nói: "Uống ngon nha, ngọt ngào."

Từ Nhu vẻ mặt hoài nghi: "Thật sự uống được sao?"

Cô vừa rồi ngửi qua, hương vị rõ ràng kì kì, sao lại có thể ngọt. Cô không thể nào tưởng tượng được ly sữa bò kia kỳ thật là nước dâm từ bên trong cái lồn dâm đãng non nớt của em trai cô chảy ra. Lôi Minh không tiếp tục trả lời, không kiêng nể gì mà uống hết.

Lôi Minh chỉ ăn qua một cái màn thầu rồi dừng đũa, chỉ có ly sữa bò kia thì một giọt cũng không thừa lại.

Từ Nhu thu thập chén đũa, tò mò hỏi hắn: "Anh mua sữa bò này ở đâu vậy, lần sau ta cũng muốn nếm thử."

Lôi Minh trả lời cho có lệ: "Bạn của tôi đưa đến."

Chờ Từ Nhu vào phòng bếp rửa chén, Lôi Minh bưng một chén yến mạch đi vào trong phòng cậu, đi đến giường đánh thức cậu: "Nọa Nọa, nên dậy ăn sáng rồi."

Cậu mở mắt ra, liếc mắt nhìn anh rể một cái, ngay sau đó đem tay nhỏ từ bên trong chăn vươn tới, hướng anh rể làm nũng nói: "Ôm một cái..."

Anh rể đem cháo yến mạch bưng trong tay đặt xuống, đem cậu bế vào lòng, cười xấu xa nói: "Sao lại chủ động như vậy, chị gái em vẫn còn ở bên ngoài."

Cậu vừa nghe đến lời này liền muốn đem anh rể đẩy ra.

Anh rể lại đem cậu kéo vào trong lòng ngực nói: "Cô ấy đang rửa chén, tạm thời sẽ không đến đây.

Cậu thở một hơi nhẹ nhõm nhưng vẫn kháng cự dùng tay đặt trên ngực anh rể: "Chị gái ở nhà, không thể... Sẽ bị phát hiện..."

Anh rể ôm eo cậu nói: "Tối hôm còn chủ động ngồi ở trên mặt tôi, dùng lỗ đít dâm cùng tôi hôn môi, sao hiện tại lại thẹn thùng rồi."

Nhớ lại cảm giác thoải mái đó, phần eo cậu bắt đầu nhũn ra, lại rúc vào trong lòng ngực anh rể, nhẹ nhàng mềm mại mà nói: "Anh rể, quần lót của Nọa Nọa ướt rồi, sẽ bị chị ấy nhìn thấy."

"Nhanh như vậy đã ướt rồi sao, để anh rể nhìn thử nào." Lôi Minh đem chân cậu mở ra, thật là ướt một mảng lớn, nước dâm đã tràn lan: "Nọa Nọa cũng thật nứng nha, mỗi lần đều chảy ra thật nhiều nước dâm đút anh rể uống, chị gái ngươi nếu biết sẽ hâm mộ chết ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro