Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Dắt đi trung tâm thương mại

Hai người ngủ thẳng đến chín giờ sáng, vẫn là Lạc Tịch Dương tỉnh dậy trước. Cậu cảm thấy phía dưới của mình có cái gì đó cộm cộm, cứng cứng chôn trong người cậu. Lạc Tịch Dương không ngờ Thăng Lê Minh bắn vào trong cậu cũbg không rút con cặc của hắn ra

Lạc Tịch Dương động đậy thân muốn đem con cặc của Thăng Lê Minh ra khỏi người cậu.

Sau đó lại nghe một tiếng 'phốc' vang dội trong căn phòng yên tĩnh.

Cái đó của Thăng Lê Minh rời khỏi người cậu. Lạc Tịch Dương muốn ngồi dậy, lại bị Thăng Lê Minh ôm eo đè lại.

"Muốn rời giường à? Tôi xuống làm đồ ăn sáng cho em ăn nhé?"

Lạc Tịch Dương cảm thấy cậu lại yêu thích Thăng Lê Minh thêm mấy phần. Mặc dù vừa mới bị người ta chịch đến ngất xỉu. Nhưng mà từ trước đến giờ chưa có ai quan tâm cậu nhiều đến như vậy.

Lạc Tịch Dương xoay người ôm lấy Thăng Lê Minh, chui rút vào lòng ngực của hắn.

Thăng Lê Minh xoa đầu cậu: "Được rồi, đừng làm nũng nữa, tôi ôm em đi đánh răng, rửa mặt, còn phải rửa sạch lỗ đít ngậm đầy tinh dịch của tôi nữa."

Nói xong hắn xốc chăn lên, thân thể Lạc Tịch Dương lỏa lồ trong ánh nắng ban mai, hai đầu vú bị cắn sưng, còn lưu lại rất nhiều vết răng, bắp đùi bị Thăng Lê Minh bóp đến xung huyết, phía dưới không kẹp chặt chảy ra một ít tinh dịch, làm con cặc của Thăng Lê Minh muốn cương lên.

Thăng Lê Minh cũng mặc kệ, ôm cậu vào nhà vệ sinh, để cậu tự vệ sinh cá nhân, hắn cũng tự làm của bản thân.

Đánh răng xong, Thăng Lê Minh ôm cậu đến bồn tắm, giúp cậu tắm rửa, phải lấy con cháu của hắn vừa bắn vào bên trong cậu lúc sáng chứ.

Đi đến tủ quần áo muốn kiếm cho Lạc Tịch Dương một bộ, nhưng đồ của hắn làm sao cậu bận vừa, mà cái quần dài hôm qua đã bị nước dâm của cậu làm cho ướt nhẹp còn đang quăng ở dưới đất kìa.

Thăng Lê Minh xoay đầu nói với Lạc Tịch Dương: "Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi, tôi xuống làm đồ ăn sáng, làm xong tôi sẽ gọi em xuống ăn."

Lạc Tịch Dương gật đầu đi đến bên giường ngồi xuống, muốn đợi Thăng Lê Minh chuẩn bị đồ ăn sáng.

Thăng Lê Minh chọn đại một cái áo thun trong tủ, cùng với một cái quần đùi. Thăng Lê Minh cao to, đẹp trai. Nói hắn giống như móc treo đồ chạy bằng cơm, dù cho đưa bộ quần áo ngoài chợ đem cho hắn bận cũng sẽ trở thành hàng hiệu, nên Thăng Lê Minh bận gì Lạc Tịch Dương cũng đều thấy đẹp, cậu nhìn hắn đến thất thần.

Thăng Lê Minh đi đến tủ giường cầm điện thoại theo.

Còn Lạc Tịch Dương ngồi yên trên giường nhìn Thăng Lê Minh ra khỏi phòng.

Trong lúc đi xuống cầu thang, Thăng Lê Minh điện thoại cho quản gia của Thăng gia.

Người bên kia rất nhanh đã bắt máy, Thăng Lê Minh đã rất lâu mới chịu điện cho ông.

Giọng nói của đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên, ông quản gia năm nay đã gần năm mươi rồi.

"Alo, đại thiếu gia, lâu rồi mới thấy cậu điện cho tôi nha." Người đàn ông cười cười, mang theo giọng nói đầy hiền hòa.

"Vâng, bác Phúc, bác chọn mua cho cháu một chiếc quần jeans size S, gửi đến nhà cháu gấp, lấy loại tốt nhất, bác nói mấy dì trong bếp làm rồi gửi đến nhà cháu hai phần ăn sáng với."

Bác Phúc làm quản gia cho nhà họ Thăng cũng đã gần ba mươi mấy năm rồi, ông chính là đã nhìn Thăng Lê Minh lớn lên. Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia kêu làm đồ ăn gửi đến nhà, bình thường hắn đều tự làm mà.

"Cháu lấy cho ai vậy, size S nhỏ như vậy sao?" Bác Phúc nghi hoặc hỏi.

"Vâng size S, cho bạn cháu, bác gửi nhanh đến cho cháu đi."

"Được, bác biết rồi." Bác Phúc cũng không hỏi nhiều, nhận lời liền đi làm việc hắn nhờ.

Bác Phúc làm việc rất nhanh nhẹn, chưa được ba mươi phút đã gửi đồ đến nhà hắn. Thức ăn vẫn còn nóng hổi trong hộp đựng.

Mắt thẩm mỹ của bác Phúc rất tốt, tuy chỉ là một chiếc quần jeans đơn giản, những vẫn toát lên một vẻ rất đẹp.

Thăng Lê Minh chỉ là nói hai phần ăn sáng, mà mấy dì trong bếp lại làm cầu kì đến như vậy. Nhìn như ở nhà hàng năm sao.

Thăng Lê Minh dọn thức ăn ra bàn, mới đi lên gọi Lạc Tịch Dương xuống ăn sáng.

Mà từ lúc Thăng Lê Minh đi xuống lầu, Lạc Tịch Dương cũng không có ngủ nữa. Cậu ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn xung quanh phòng Thăng Lê Minh. Hôm qua đầu óc cậu mơ hồ, làm gì có thời gian ngắm nghía phòng của hắn.

Căn phòng này của Thăng Lê Minh còn rộng hơn cả phòng Lạc Khởi và Lạc Kim Phụng cộng lại. Chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, bên phải là tủ nhỏ kéo dài đến góc phòng. Bên trái là cửa sổ, cách một khoảng là kệ sách cùng bàn học và bàn vi tính.

Lạc Tịch Dương chưa từng nghĩ cậu có thể ở trong căn phòng rộng lớn như vậy.

Chiếc giường King size cậu có thể được nằm lên trên đó. Còn có ổ chăn ấm áp.

Mọi thứ bây giờ, đều là do Thăng Lê Minh cho cậu, hắn cho cậu tất cả mọi thứ, nhưng Lạc Tịch Dương không biết Thăng Lê Minh có đồng ý cho cậu một ít tình yêu của hắn hay không.

Trong lúc cậu há hốc miệng, nhìn lên trần nhà suy nghĩ miên man, Thăng Lê Minh đã đẩy cửa bước vào.

Hắn đi đến hôn trán cậu một cái, giọng điệu cưng chiều hỏi: "Làm sao vậy? Em đang suy nghĩ gì à?"

Lạc Tịch Dương lắc đầu, ôm lấy thắt lưng hắn.

Thăng Lê Minh đưa cho cậu một túi đồ nói: "Thay quần đi, chiếc quần kia đã bị nước dâm của em làm ướt rồi, tôi sẽ kêu người đem giặt sau."

Lạc Tịch Dương nghe hắn nói muốn đem cái quần dính nước dâm của cậu cho người khác giặt, cậu liền lắc đầu, làm sao để cho người khác giặt được, ngại chết mất.

Thăng Lê Minh không biết cậu nghĩ gì, thấy Lạc Tịch Dương lắc đầu cũng mặc kệ.
Hắn hối cậu mau bận quần vào rồi xuống lầu ăn sáng.

Lạc Tịch Dương nhìn thức ăn trên bàn liền cảm thấy đói bụng.

Sau khi hai người ăn xong, Lạc Tịch Dương rất tự giác đem chén đũa đến nhà bếp rửa, mà Thăng Lê Minh cũng không có cản cậu.

Lạc Tịch Dương biết phía dưới của mình vẫn còn rất đau, nhưng cũng không thể để Thăng Lê Minh phục vụ cậu mãi được.

Nhưng Thăng Lê Minh nhìn liền biết cái nhà họ Lạc kia chắc lúc nào ăn xong cũng bắt Lạc Tịch Dương dọn dẹp rồi đem chén đũa đi rửa.

Mẹ nó! Cái nhà chết tiệt!

Ăn sáng xong, Thăng Lê Minh nói muốn chở cậu đi trung tâm thương mại mua đồ cho cậu.

Lạc Tịch Dương lắc đầu không chịu đi, cậu đâu có muốn hắn mua cái gì cho cậu đâu.

Thăng Lê Minh lạnh giọng: "Ngoan, nghe lời, tôi nói đi là đi."

Cái tên dân chủ độc đoán này!

Lạc Tịch Dương chuẩn bị xong liền muốn đi ra cửa, hình như hôm qua Thăng Lê Minh đậu xe ở ngoài sân.

Mà Lạc Tịch Dương chưa đi được mấy bước, Thăng Lê Minh đã kéo cậu đi hướng khác, chính là đến garage xe nhà hắn.

Lạc Tịch Dương nhìn garage xe nhà Thăng Lê Minh còn tưởng hắn đang dắt cậu đến showroom ô tô.

Ở đây đậu hơn mười mấy chiếc xe, mà Lạc Tịch Dương thì không có am hiểu mấy cái xe này cho lắm. Nếu mà cậu biết được giá trị của mỗi chiếc ở đây chắc cậu đã ngất xỉu vì quá nhiều tiền.

Mỗi chiếc xe ở trong garage xe này, có bảy, tám chiếc là của hắn, còn lại đều là của Thăng Nghiệp.

Mà xe của Thăng Lê Minh chiếc nào cũng trên 10 triệu USD, mà Thăng Lê Minh lại rất thích lái chiếc Mercedes-Benz Maybach Exelero. (~184 tỷ VND)

Hắn thích chiếc xe này ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi vì diện mạo đậm chất thể thao cùng với đường nét trẻ trung, năng động.

Mặc dù thích xe hơi thiệt đấy, nhưng Thăng Lê Minh rất ít khi lái chúng, thứ nhất là hắn chưa có bằng lái, mà mấy tên cảnh sát của thành phố N làm gì dám bắt Thăng đại thiếu gia đây, thứ hai vì lái mấy chiếc này người ta nghĩ mình đang khoe của, hắn thấy rất phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro