Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chào đời

Vào khoảng thời gian người ta xem là đông chí, chính là thời điểm mà mặt trời xuống tới điểm thấp nhất lệch về phía nam trên bầu trời để sau đó bắt đầu quay về phía bắc, cũng là ngày bắt đầu cho mùa đông lạnh lẽo tại bắc bán cầu.

Cũng trong khoảng thời gian đó, tại bệnh viện M của thành phố N có một ca sắp sinh đang được người nhà đưa vào phòng sinh, hai vợ chồng kia hạnh phúc vì sắp chào đón một sinh mạng bé nhỏ.

Có một người phụ nữ đau quần quại nằm trên giường được các y tá đẩy vào phòng, cơn đau xuất phát từ cơn co tử cung, tạo nên cơn co thắt không do người phụ nữ đó tự điều khiển được. Người chồng chỉ biết cầu nguyện với ông trời để vợ ông vượt cạn thành công.

Người phụ nữ tên Tịch Mịch, trong bụng bà được các bác sĩ siêu âm là một đứa bé trai. Bà và chồng mình là Lạc Khởi đều mong ngóng đứa con trai này. Đứa con trai duy nhất của nhà họ Lạc.

Lạc Khởi đã bốn mươi tuổi, nhưng trông ông chỉ mới như ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi. Khuôn mặt ông là kiểu vuông chữ điền, nhìn vào rất phúc hậu.

Năm tháng trước, vợ ông cũng vừa mới hạ sinh cho ông một cô công chúa nhỏ đặt tên là Lạc Kim Phụng. Sau đó các bác sĩ lại phát hiện được còn có một sinh mệnh nhỏ bé đã được bốn tháng vẫn còn đang nằm trong bụng bà.

Hôm nay, chưa đến ngày sinh mà bác sĩ dự tính trước, nhưng Tịch Mịch lại đau bụng dữ dội, khuôn mặt Lạc Khởi xanh méc, ông gấp rút đưa bà đến bệnh viện.

Trong phòng đẻ là tiếng hét ầm ĩ của Tịch Mịch, đứa nhỏ lì lợm không chịu ra, khiến bà đau như muốn chết đi.

Sau một trận đau đớn, cuối cùng đứa bé cũng đã chào đời, thời gian là giờ dậu ngày 22/12. Bà nhìn thấy đứa bé trai được sinh ra vừa vui mừng vừa đau đớn nên đã ngất đi.

Mấy y tá đứng quây quanh bà vẫn đang quấn khăn cho đứa bé. Khi cô định bế đứa bé lên để lau phía dưới, cô y tá đã hét một tiếng la thất thanh vang vọng cả phòng.

"Á... đứa... đứa bé... có... có..." Cô vừa hét vừa chỉ về phía dưới của đứa bé.

Mấy y tá xung quanh thấy vậy cũng quây quanh xem. Trên mặt ai cũng hiện ra nét hốt hoảng. Không tin vào mắt mình.

Đứa bé như vậy lại là người song tính. Phía dưới là con chim bé nhỏ đỏ hỏn yếu ớt, sau đó còn nhìn thấy một bé bướm nho nhỏ, thứ mà không nên có trên người một đứa bé trai.

Mấy cô ý tá kinh ngạc không nói nên lời, đành bế đứa bé ra cho ba nó xem. Khi nhìn thấy y tá bế em bé ra, Lạc Khởi vui mừng đưa tay định bế đứa bé, nhưng lại để ý thấy nét kinh ngạc trên mặt cô y tá.

Ông sốt ruột hỏi cô: "Làm sao vậy? Vợ tôi có chuyện gì sao? Hay đứa bé bị làm sao?"

Cô y tá không biết nên trả lời ông như thế nào, đành đưa tay chỉ xuống phía dưới của bé cho ba bé nhìn rõ.

Nét mặt phúc hậu của Lạc Khởi khi nhìn thấy nơi đó cũng trở nên trắng bệch, mắt mở to, há hốc mồm không nói nên lời.

"Đứa... đứa bé này..." Lạc Khởi lắp bắp hỏi cô y tá.

Cô y tá nhìn mà cũng thương xót thay: "Là vợ ông vừa sinh..."

Ông hét lên, lùi ra xa ba bước: "Mấy người nói dối... Đây không phải con tôi"

Ông với Tịch Mịch cũng hay đi chùa cúng dường, thành tâm bái phật, không làm việc trái với lương tâm. Tại sao đứa con gái lại sinh ra bình an vô sự, còn đứa con trai mà hai người mong ngóng lại là một đứa quái vật vậy hả. Tại sao hai người lại tạo nên một cái nghiệp lớn như vậy chứ.

Lạc Khởi không chấp nhận được sự thật này, đẩy cô y tá đang bế đứa bé ra, chạy nhanh vào phòng tìm Tịch Mịch.

Cô y tá lảo đảo may mà không rơi đứa bé, cô nhìn đứa bé mà lòng đau như cắt, người ba đã như vậy thì mẹ sẽ như thế nào đây. Cô đành bế đứa bé đến phòng trẻ sơ sinh.

Tịch Mịch vừa vượt qua cơn đau đớn của đau đẻ. Người ta nói không đau gì bằng đau đẻ. Bà trong cơn đau muốn nhanh chóng nhìn thấy đứa bé để bà có thêm động lực chống đỡ. Cửa phòng mở ra là chồng bà nhưng trên mặt không phải là nét vui sướng của người cha vừa mới có đứa con trai, mà là một nét mặt đau khổ, đầy buồn bã.

Ông đi đến bên giường bệnh, nhìn chằm chằm Tịch Mịch, vẫn không thốt ra câu nào.

Tịch Mịch nhìn chồng có chỗ kì lạ, suy nghĩ không lẽ đứa bé xảy ra chuyện gì, mắt bà đỏ hoe yếu ớt nắm lấy tay Lạc Khởi hỏi: "Đứa bé... xảy ra chuyện gì sao?"

Lạc Khởi lặng im không nói, vốn dĩ lúc đầu ông tính vào đây ầm ĩ một trận, nhưng nhìn thấy vợ ông đau đớn vì mới vừa sinh đẻ xong cũng thấy đau lòng mà không mở miệng nổi.

Ông lắp bắp: "Nó... nó không phải con chúng ta... Nó là quái vật... Nó không nên có mặt trên đời này..."

Tịch Mịch nghe vậy liền kinh ngạc trợn trừng mắt, hất mạnh tay Lạc Khởi: "Ông nói cái gì vậy, tôi vừa mới sinh nó xong, cảm giác đau tôi còn đang chịu đây."

Lạc Khởi mền lòng đi đến lau đi nước mắt của Tịch Mịch: "Đứa trẻ đó... là... là người song tính... có hai bộ phận sinh dục..."

Tịch Mịch lắc đầu, hét lớn: "Ông đang nói sảng cái gì vậy?"

Lạc Khởi cũng hét lại: "Tôi không có nói sảng, nó là con bà, bà nói bà vừa đẻ nó ra đó thì bà nuôi đi."

Tịch Mịch nghe xong đau khổ mà ngất xỉu lần nữa.

Sau khi tỉnh lại, trong phòng bà không có một bóng người, bà nằm trên giường suy nghĩ miên man. Rốt cuộc là bà với chồng bà đã tạo nghiệp gì mà bây giờ lại nhận nghiệp báo lớn như vậy. Nó không nên có mặt trên thế gian này. Nó là quái vật.

Suy nghĩ như vậy một hồi, phòng bệnh mở ra, là chồng bà đem cháo đến. Bà nhìn ông rồi lại thở dài.

Thấy Lạc Khởi ngồi xuống bên cạnh giường, bà dùng hết sức năm lấy tay áo ông nói: "Tôi và ông có nên bỏ đứa bé không?"

Lạc Khởi kinh ngạc khi nghe vợ mình hỏi như vậy. Điều này ông cũng đã từng nghĩ qua, nhưng lúc nảy cũng đã đến phòng trẻ sơ sinh nhìn thử. Đứa bé cũng rất ngoan ngoãn, đỏ hỏn, nhăn nhúm nằm trong lồng. Ông cũng có chút xót xa, dù gì nó cũng là giọt máu của mình.

Gương mặt xinh đẹp của Tịch Mịch trải qua hai cơn đau đẻ cũng đã già đi mấy phần. Bà nắm tay áo ông khóc nức nở.

Lạc Khởi cũng không đành lòng, lúc nảy cũng chụp một tấm hình của đứa bé nên đã đưa cho bà xem. Tịch Mịch nhìn thấy đứa bé lại càng khóc lớn hơn.

Ý định vứt bỏ đứa bé lại càng hiện lên trong đầu bà.

Lạc Khởi ôm lấy bà xoa xoa, mềm giọng nói: "Dù gì cũng đã sinh, cũng đã trải qua đau đớn, cũng là giọt máu của hai đứa mình, cứ xem như nuôi một đứa trẻ nhặt được ở cô nhi viện, nhà mình cũng không thiếu tiền, xem nó như người ở trong nhà là được."

Tịch Mịch nghe vậy cũng bớt khóc, sụt sịt mũi, lại cảm thấy có chút đói bụng. Nên nói với Lạc Khởi: "Tôi đói bụng, ông đút tôi ăn cháo."

Lạc Khởi cũng không cảm thấy phiền mà phục vụ vợ mình, mở cháo đút bà từng muỗng một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro