Chương 100: Leo lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên ở đây không có dụng cụ cũng chẳng có dây thừng chuyên dụng để leo núi. Bọn họ đành phải dùng lại chiêu cũ, xé ga trải giường thành từng dải dài rồi buộc vào với nhau, miễn cưỡng dùng làm đai an toàn.

Trong lúc năm người đang chuẩn bị thì bác sĩ Vương và người phụ nữ lớn tuổi đứng ở một bên nhìn, Hướng Gia Quân nhìn dáng vẻ do dự của họ, hỏi: "Hai người không định ra ngoài à?"

Cậu nghĩ thầm có khi nào hai người này đã bị tẩy não rồi hay không, giờ mà vẫn cho rằng nơi giả dối này là chỗ an toàn, nghe cậu hỏi thì không gật đầu cũng không lắc đầu. Lát sau người phụ nữ mới ngập ngừng mở miệng: "Trước khi vào đây chúng tôi đã ký hợp đồng, sau khi thí nghiệm thành công thì sẽ có người tới đón chúng tôi ra khỏi đây... Bây giờ rời đi thì sẽ vi phạm hợp đồng mất."

Hóa ra là bị lừa vào đây, còn nói cái gì mà tiền bồi thường hợp đồng nữa chứ, có khi hai người này còn chẳng biết bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế nào.

Cậu cũng chẳng dư thời gian để khuyên bảo người khác, chỉ nói ngắn gọn: "Ở trong ở ngoài đều đầy xác sống rồi, nên chạy thì chạy đi."

Dứt lời thì không buồn để ý đến hai người kia nữa, đi theo thầy Hạ chui vào trong hang động.

Cửa hang cách mặt đất bên dưới chừng một mét, cậu nhẹ nhàng nhảy xuống rồi nhìn lướt một vòng. Bốn phía là bức tường đất đá thô sơ, nơi cậu đang đứng cũng không rộng, ước chừng diện tích chỉ gần gấp đôi buồng thang máy. Cậu cầm đèn pin soi lên phía trên, ánh sáng không thể chạm đến đỉnh, cứ như thể lối đi thẳng tắp này không có điểm cuối vậy.

Trên vách tường có hai hàng song sắt cắm song song vuông góc với mặt tường, giống kiểu tay cầm hình chữ nhật nằm ngang, khoảng cách giữa các thanh sắt vừa đủ để một người leo lên. Tay có thể nắm lấy thanh sắt, chân cũng có thể đạp lên nó, thế nhưng diện tích tiếp xúc giữa đế giày và thanh sắt khá nhỏ nên rất dễ giẫm trượt.

Cậu đi qua nắm thử, may mắn là cũng khá chắc chắn, hơn nữa còn được khảm sâu vào tường, không đến mức cũ mèm bao năm không tu sửa.

Hướng Gia Quân ngửa đầu nhìn bóng tối vô tận phía trên, trong lòng không khỏi hơi lo lắng. Tốt nhất là lối đi này có thể dẫn lên mặt đất, nếu không bọn họ sẽ bị chôn vùi dưới này mất.

Hạ Trầm quấn dải ga dài hơn bảy tám mét quanh hông rồi buộc nút thòng lọng, vừa làm vừa nói với bọn họ: "Tôi đi lên trước, đợi tôi buộc nó vào thanh sắt phía trên thì mọi người lên nhé."

Thầy Hạ muốn đi đầu thăm dò để những người đi sau có thể an toàn hơn. Hướng Gia Quân lo lắng cho tình hình của anh, muốn phản đối theo bản năng nhưng lời nói lại kẹt ở cổ họng. Từ trước đến nay cậu chưa từng nghi ngờ năng lực của Hạ Trầm, lúc này cũng không nên tạo thêm phiền phức làm lãng phí thời gian, cuối cùng cậu quyết định im lặng đứng cuối nhóm.

Cậu ở dưới soi đèn lên trên còn Hạ Trầm thì giắt đèn pin vào thắt lưng, động tác của anh rất nhanh nhẹn, gần như không tốn chút sức lực để leo lên phía trên. Không lâu sau anh đã leo đến độ cao mà Hướng Gia Quân không thể trông thấy nữa, cậu chỉ có thể nhìn thấy một chùm sáng không ngừng hướng lên trên, vừa nhanh vừa vững vàng.

Một lát sau chùm sáng ấy dừng lại, dải ga buông thõng vừa vặn cách mặt đất chừng một mét, lúc này đang đung đưa vì động tác buộc lại của Hạ Trầm.

Đến khi anh ra hiệu thì hai bạn nhỏ bắt đầu trèo lên trên, cầm dải ga quấn một vòng quanh cổ tay mình rồi dẫm lên thanh sắt đầu tiên. Khi trèo lên thì phần vải quấn quanh cổ tay cũng di chuyển theo, nếu có người không cẩn thận trượt chân thì có thể tóm lấy dải ga để giảm xóc, mấy giây đó cũng đủ để tự cứu lấy mình.

Hướng Gia Quân đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đến khi hai bạn nhỏ đã trèo được một khoảng kha khá thì Trang Phàm vẫn không thấy cậu có động tĩnh gì, hắn khó hiểu mà quay đầu nhìn cậu, "Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không trèo lên đi?"

Cậu lùi lại một bước, "Tôi bọc hậu, anh lên trước đi."

Trang Phàm không biết nói gì hơn, "Hai người các cậu hay thật đấy, đến đây để quay Người tốt việc tốt hả, được rồi, tôi lên tôi lên."

Hắn nói xong thì nhanh chóng leo lên, bởi vì thể lực tốt mà chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng.

Hướng Gia Quân cảm thấy may mắn vì sức lực của mình cũng đã khôi phục được không ít, vừa quấn vải vào tay vừa chuẩn bị tâm lý. Cậu thử giẫm lên thanh sắt đầu tiên rồi vươn tay nắm lấy thanh cao hơn, tay và chân đồng thời dùng lực, vừa đẩy vừa kéo người lên.

Quá trình diễn ra rất suôn sẻ, cậu thoải mái leo dần lên phía trên.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, những bước tiếp theo không hề do dự nữa, chốc lát sau đã nhìn thấy gót chân của Trang Phàm.

Bọn họ leo thêm vài bậc nữa thì dừng lại, giọng nói của Hạ Trầm vang lên ở trên cùng, nghe có vẻ không chân thực giữa không gian sâu thẳm, "Đã lên hết chưa?"

Câu này nên do người leo cuối trả lời, Hướng Gia Quân lên tiếng đáp lại anh, thầy Hạ nghe xong lại im lặng hồi lâu.

Nhưng rốt cuộc anh cũng không nói gì thêm với cậu mà chỉ tiếp tục việc của mình, "Vậy mọi người tháo dải ga ra, tôi sẽ leo lên tiếp, mọi người chờ tín hiệu của tôi."

Thật ra trong lòng Hướng Gia Quân rất bình tĩnh, ngoài quầng sáng hữu hạn của đèn pin thì xung quanh không còn một nguồn sáng nào cả, cho dù có cúi xuống thì cũng chẳng nhìn thấy bản thân đã leo cao nhường nào. Bọn họ chỉ cần không ngừng trèo lên trên, đảm bảo mỗi một bước đều giẫm đúng là được.

Có lẽ cả bốn người đều nghĩ như vậy, không ai mở miệng nói chuyện ngoại trừ những giao tiếp cần thiết. Mãi đến khi Hạ Trầm thả dải ga xuống lần thứ hai, họ chuẩn bị tinh thần để tiếp tục vượt qua thuận lợi như lượt đầu.

Hướng Gia Quân vươn tay phải lên, đúng lúc ngón tay cậu chạm được vào thanh sắt phía trên thì xung quanh lại bắt đầu chấn động.

Cậu tuột tay, may sao tay trái vẫn đang nắm chặt thanh sắt bên dưới nên miễn cưỡng ổn định được cơ thể, nhưng đột nhiên có rất nhiều cát sỏi bụi đất rơi xuống như mưa từ bên trên, phủ hết lên gáy cậu.

Toàn bộ bức tường khẽ rung lên, cậu chỉ có thể bám chặt lấy thanh sắt, dưới chân không dám nhúc nhích một li nào.

Còn chưa kịp phun ra mấy hạt cát bị rơi vào trong miệng thì đã nghe thấy tiếng than thở của hai người ở trên. Trang Phàm liên tục phủi cát bụi khỏi người còn Lưu Diệu thì bắt đầu lải nhải: "Ăn cả mồm đất luôn, sao tự dưng lại động đất nữa vậy, chẳng lẽ chỗ này sẽ bị sụp thật ư..."

Hướng Gia Quân có thể tưởng tượng tình cảnh của thầy Hạ lúc này, người đi đầu chắc chắn là chịu khổ nhiều nhất. Cậu đang định hỏi với lên xem anh sao rồi thì chợt nghe thấy có âm thanh gì đó truyền tới từ bên dưới.

"Im nào Lưu Diệu." Cậu nhắc.

Thiếu niên lập tức ngậm miệng lại, vì thế tiếng động phía dưới trở nên càng rõ ràng, giống như có người vừa chui vào cửa hang.

"Bác sĩ Vương?" Hướng Gia Quân cúi xuống hỏi lớn.

Động tĩnh dưới mặt đất dừng lại, giọng nói của người đàn ông vang lên: "Đúng... là tôi."

"Bây giờ lại muốn ra ngoài à? Từ từ đã, tại sao chỉ có một mình ông?"

Bác sĩ Vương không trả lời cậu, tiếp tục sờ soạng dọc vách tường tạo nên từng tiếng sột soạt, sột soạt.

Sao người này lại không nói lời nào? Quá kỳ lạ.

Hướng Gia Quân cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Đừng quan tâm đến ông ta, chúng ta đi tiếp đi."

Dường như Hạ Trầm cũng nghe thấy lời cậu, cả năm lại tiếp tục leo lên.

Nếu dựa theo khoảng cách mà Hạ Trầm ước tính, độ cao của lối ra này vào khoảng ba mươi mét thì hẳn là họ đã trèo được một nửa. Chỉ cần vững vàng leo xong nốt nửa sau thì chẳng bao lâu nữa bọn họ có thể ra ngoài rồi.

Hướng Gia Quân vừa dùng hai tay hai chân bám chặt vào vách tường vừa chú ý động tĩnh ở bên dưới.

Có vẻ bác sĩ Vương đã tìm được thanh sắt, tuy không có đèn pin nhưng vẫn sờ soạng bắt đầu trèo lên trên.

Mọi người vẫn giữ sự im lặng quỷ dị, mặc dù nhóm Hạ Trầm và bác sĩ Vương chỉ là người xa lạ nhưng đều có chung một mục tiêu là rời khỏi nơi này.

Không ngờ biến cố lại đột ngột xảy ra.

Phía dưới bỗng truyền tới một tiếng hét chói tai, ngay sau đó là chuỗi tiếng va đập. Hướng Gia Quân giật mình, nhưng cậu không nghe thấy tiếng rơi nào cả, có lẽ là do bác sĩ Vương vô tình trượt chân rồi hoảng hốt hét lên.

Nhưng giọng của người này hình như hơi khác thường, khuếch đại trong lối đi rồi đập thẳng vào màng nhĩ của họ.

Giây tiếp theo, Hướng Gia Quân như gặp ảo giác mà cảm thấy bên tai như có tiếng thì thầm rất nhỏ, nghe không giống tiếng người đang nói chuyện mà giống như âm thanh của quái vật đã bị giam dưới lòng đất hàng nghìn năm. Cậu leo thêm hai bậc, khẽ kéo ống quần của Trang Phàm, hỏi: "Anh có nghe thấy không?"

Suýt nữa thì Trang Phàm phản xạ có điều kiện mà vung chân đá cậu, may mà hắn dừng kịp rồi khó hiểu hỏi lại: "Nghe thấy gì cơ?"

"Thì là..." Hướng Gia Quân đang định giải thích thì âm thanh kia bỗng trở nên lớn hơn, cậu lập tức ngậm miệng ý bảo Trang Phàm hãy lắng nghe cẩn thận.

"Khoan đã," Có vẻ Trang Phàm đã nghe thấy, dừng một lát mới nói, "hình như là ở trong này mà."

Hướng Gia Quân không khỏi lo lắng, sau khi tay trái nắm chặt lấy thanh sắt thì dùng tay phải lấy đèn pin ra rồi soi xuống bên dưới. Tuy khoảng cách quá xa khiến cậu không soi tới mặt đất nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bác sĩ Vương.

Toàn thân ông ta bê bết máu.

Sống lưng cậu tê dại, nhanh chóng giắt đèn pin vào lại thắt lưng rồi ngửa đầu lên hô: "Mau lên! Tăng tốc leo lên đi!"

Trang Phàm cũng nhìn thấy tình trạng thê thảm của bác sĩ Vương, vội vàng truyền lời lên phía trên: "Đi đi đi, đừng dừng lại! Đừng quấn vải vóc gì hết nữa, trực tiếp trèo lên đi!"

Hướng Gia Quân đi cuối, còi cảnh báo trong đầu đã réo vang.

Tiếng rì rầm kia dần trở nên rõ ràng, rốt cuộc cậu cũng nghe rõ được, đó không phải là tiếng nói chuyện của ma quỷ mà là tiếng bước chân quái vật, cả một đàn quái vật.

Gã bác sĩ chết tiệt này đã mang lũ xác sống vào đây. Hướng Gia Quân không có thời gian để suy nghĩ về việc tại sao xác sống lại chui xuống được tận căn phòng này, giờ cậu chỉ quan tâm đến chuyện một khi chúng phát hiện ra thang sắt trên vách tường thì chắc chắn sẽ liều mạng đuổi theo.

Phía trên đã bắt đầu tăng tốc. Hướng Gia Quân muốn thử một chút, giơ chân đá mạnh vào thanh sắt bên dưới, thế nhưng ngoài một tiếng vang lớn thì thanh sắt chẳng hề sứt mẻ gì, vẫn cắm chặt vào tường.

Cậu không biết nên thất vọng hay nên khen ngợi chất lượng của công trình này nữa.

Thử xong Hướng Gia Quân tiếp tục ra sức đuổi kịp bước chân của đồng đội, giành giật từng giây để trèo lên cao hơn trước khi lũ quái vật ùa vào.

Nhưng chưa leo được hai bậc thì tiếng gào rú đã vọng vào cửa hang. Một đám xác sống chen nhau chui vào trong, những tiếng va đập liên tiếp lập tức lấp đầy toàn bộ không gian.

Cậu đánh một phát lên đùi Trang Phàm, "Đại ca ơi nhanh lên giùm em cái!"

"Nhanh lắm rồi! Tôi có cánh đéo đâu!" Trang Phàm hùng hổ quát nhưng lại lặng lẽ tăng nhanh tốc độ.

Hướng Gia Quân không nghe ra rốt cuộc có bao nhiêu xác sống, chỉ cảm thấy số lượng không hề ít. Xem ra tình hình trong tòa nhà đã trở nên rất tệ, phỏng chừng chẳng còn được mấy người sống sót.

Cậu vừa dồn tất cả sức lực leo lên trên vừa cầu nguyện cho lũ quái vật này ngu đi, đừng phát hiện ra thang sắt quá sớm.

Nhưng không bao lâu sau, cậu đã nghe thấy tiếng bác sĩ Vương kêu gào thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro