Chương 34: Ngươi không hiếm lạ, không cần thì thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Ngươi không hiếm lạ, không cần thì thôi.

Edit +  Beta: Ruby

--------------

Giang Tiểu Mãn biết được tung tích Trảm Tiên kiếm, trong lòng cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Ngày ấy trở lại Trường Nhạc Cung, Giang Tiểu Mãn thừa dịp Thái tử không chú ý, nháy mắt ra dấu cho Nam Cung Tuyết, cũng ở buổi tối về Thông Thiên tháp lén lút hẹn trước cùng Nam Cung Tuyết , buổi tối ngày thứ hai gặp mặt.

Buổi tối ngày thứ hai, Giang Tiểu Mãn cùng Nam Cung Tuyết cùng đến chỗ hòn non bộ giấu Trảm Tiên kiếm.

Dọc theo đường đi Giang Tiểu Mãn không ngừng nhắc nhở cho Nam Cung Tuyết, bảo Nam Cung Tuyết ngàn vạn không thể trộm thanh kiếm kia. Mãi cho đến tiến vào trong cơ quan hòn non bộ, hai người đứng trước Trảm Tiên kiếm , Giang Tiểu Mãn vẫn là không ngừng.

"Ngươi ngàn vạn không thể đụng vào." Giang Tiểu Mãn nghiêm túc nói. 

"Biết rồi, ngươi nói một trăm lần rồi đó." Nam Cung Tuyết bị cậu nói đến mức đều sắp phát điên, "Ngươi có thế để cho ta xem kỹ càng một chút được không?"

Giang Tiểu Mãn không thể làm gì khác hơn là lùi về sau một bước, sốt sắng mà nhìn tay Nam Cung Tuyết, canh phòng nghiêm ngặt Nam Cung Tuyết coi có động tác gì.

Tiểu thuyết xem đến bây giờ, cậu cũng biết chỉ cần Nam Cung Tuyết muốn cái gì, Thái tử không có không cho. Kiếm này chắc chắn cũng giống như vậy, chỉ cần Nam Cung Tuyết chịu mở miệng, kiếm này tuyệt đối lập tức sẽ xuất hiện ở trong tàng phẩm của Nam Cung Tuyết.

Mà Giang Tiểu Mãn biết được bây giờ còn không thể để cho Nam Cung Tuyết lấy, bởi vì đây không phải đồ vật của cậu , cậu mang Nam Cung Tuyết đến xem, đã là kế sách cân nhắc vạn bất đắc dĩ.

"Trên kiếm này còn có hoa văn nha..." Nam Cung Tuyết phát hiện được hoa văn nhỏ bé trên thân kiếm, tò mò ló đầu ra xem.

Giang Tiểu Mãn vừa nhìn nàng để sát vào, lập tức hô: "Đừng dựa gần như vậy!"

Nam Cung Tuyết động tác hơi ngưng lại, quay đầu nhìn về cậu lườm một cái, "Ngươi không cho ta nhìn rõ ràng, ta làm sao trở lại làm một cây?"

Giang Tiểu Mãn nói: "Những người khác cũng không biết kiếm này đến cùng hình dáng ra sao, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế ấy!"

"Ta không quản." Nam Cung Tuyết vừa nói vừa lao về đằng trước một chút.

Giang Tiểu Mãn vừa nhìn nàng tới gần liền sốt ruột. Cậu ban đầu tưởng tượng là bất quá hai người tiến vào lượn một vòng, toàn bộ hành trình bất quá 3 phút, xem xong liền đi. Nhưng bây giờ ít nhất qua mười phút , thời gian trôi qua càng lâu, cậu càng căng thẳng.

Cậu không nên mang Nam Cung Tuyết tới, lúc trước nên dùng những phương pháp khác để giữ lại Nam Cung Tuyết.

Cậu hối hận rồi, cậu thật hối hận, nếu xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?

Cậu bị phạt thì thôi đi, nếu như liên lụy Vinh Đình làm sao bây giờ?

Giang Tiểu Mãn bước nhanh về phía trước, che ở trước mặt Nam Cung Tuyết.

Giang Tiểu Mãn nghiêm túc nói: "Nam Cung tiểu thư, chúng ta nhìn ra đủ lâu, cần phải đi."

Nam Cung Tuyết lầm bầm nói: "Ngươi cũng quá nhỏ mọn đi? Ta nhìn thêm vài lần, nó là sẽ hư hay là thế nào ?"

Giang Tiểu Mãn vẫn kiên trì, không cho nhìn.

Nam Cung Tuyết nhìn cậu vẻ mặt kéo căng, một đôi lông mày dài nhíu lại, bộ dáng rất rất rất là nghiêm túc.

Rõ ràng là một khuôn mặt thiếu niên, vẫn còn muốn dùng tư thái trưởng bối tới dọa nàng. Nhìn xem, trên eo kia còn mang theo một Tiểu Kim Miêu vàng óng, một bộ dáng thần khí.

Nam Cung Tuyết sóng mắt lưu chuyển, cuối cùng yêu kiều 'hừ' một tiếng, nói rằng: "Được thôi."

Giang Tiểu Mãn cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy chúng ta đi nhanh đi, bị phát hiện sẽ không tốt."

"Ai sẽ phát hiện nơi quỷ quái này?"

"Đi thôi đi thôi."

Thời điểm hai người từ mật thất trong hòn non bộ đi ra, mặt trăng đã lên tới giữa bầu trời đêm.

Hai người dọc theo đường đi không nói gì, chỉ không tiếng động mà vội vàng đi, cuối cùng ở trước Trường Nhạc Cung nói lời từ biệt.

Giang Tiểu Mãn vừa về tới Thông Thiên tháp, liền hư thoát mà đổ nhào lên giường.

Quá tốt rồi, lần này cuối cùng cũng coi như có thể lưu lại vai nữ chính đi? Nếu như yêu đương nếu không có thể thành công, Thái tử cũng không nên trách cậu ...

Giang Tiểu Mãn dỡ xuống gánh nặng trong lòng, một giấc ngủ được đặc biệt quen thuộc.

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, trời đã sáng choang. Giang Tiểu Mãn đêm qua quá buồn ngủ, ngay cả quần áo cũng không kịp đổi liền ngủ. Cậu rửa mặt qua, liền thay đổi một thân đạo bào sạch sẽ, bắt đầu hoạt động một ngày của cậu .

Lúc vừa tới hoàng cung, cậu không tìm được chuyện gì ngoại trừ vuốt mèo cùng ăn ra. Hiện tại qua một đoạn thời gian như vậy, cậu tìm cho mình không ít chuyện làm.

Thông Thiên tháp thường ngày không cho người ngoài tiến vào, bởi vậy mỗi ngày sau khi ăn sáng, cậu sẽ trước tiên quét dọn Thông Thiên tháp. Quét tước một đoạn, cậu liền bắt đầu đọc sách viết chữ.

Đọc sách là bởi vì nội dung tiểu thuyết có hạn, cậu phải tận lực rút thông tin có liên quan đến xã hội này, mà luyện chữ thì lại là vì chữ bút lông của cậu thực sự quá xấu, lần trước viết cho tiểu thái giám tờ giấy, tiểu thái giám xem không hiểu, còn chạy về tới hỏi cậu ở trên là viết những thứ gì, thực sự mất mặt.

Thời gian không sai biệt lắm , liền đến chỗ Thái tử ăn cơm. Cơm nước xong, về Thông Thiên tháp ngủ.

Tỉnh ngủ, ở khắp nơi trong hoàng cung  tản bộ tìm người nói chuyện, vừa khéo nắm giữ tin tức mới trong cung đình, đồng thời xoát xoát độ hảo cảm mọi người đối với cậu.

Buổi tối ăn cơm xong, rửa ráy, sau đó bắt đầu bắt đầu luyện tập ảo thuật.

Ảo thuật thứ này chú ý chính là thuần thục, cậu mỗi ngày ít nhất sẽ bỏ ra một canh giờ luyện tập ảo thuật, đồng thời thử nghiệm mở rộng một ít tạp kỹ mới, vẫn luôn luyện đến mức mệt nhọc mới ngủ.

Ngày hôm đó Thái tử không ở đó, Giang Tiểu Mãn tự mình ăn cơm trưa, mãi cho đến lúc bữa tối mới nhìn thấy Thái tử.

Giang Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Thái tử liền vui vẻ, cậu chỉ cần nghĩ đến mình thành công giúp Thái tử giữ lại lão bà, đáy lòng cứ vui vẻ .

"Tiên nhân ngày hôm nay rất vui vẻ?"

Giang Tiểu Mãn mặt mày hớn hở nhìn Thái tử: "Nhìn ra được?"

Thái tử nhìn cậu kiểu ngốc ngốc, nhếch miệng: "Tiên nhân gặp được chuyện tốt gì?"

"Khà khà." Giang Tiểu Mãn cười thần bí, "Không nói cho ngươi."

"Để cô đoán xem." Thái tử một tay chống má, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Giang Tiểu Mãn, "Ngày hôm nay lại ở hậu cung ăn được điểm tâm gì?"

"Không phải."

"Thấy được con mèo con nào đó?"

"Cũng không phải."

"Hay là cô ngày hôm nay khen ngươi ?"

"Càng không phải vậy!" Giang Tiểu Mãn khoát khoát tay , "Bần đạo đều tám mươi, Thái tử làm sao cứ coi ta là thành đứa nhỏ đây? Bần đạo cũng là sẽ vui vẻ vì một ít chuyện của người lớn ."

"Chuyện của người lớn, đến cùng chuyện gì?"

"Lại không nói cho ngươi."

Thái tử xem Giang Tiểu Mãn vui vẻ đến chân dưới đạo bào đá đá lên, cũng không lại hỏi đuổi tận cùng không buông.

Hắn tiếp tục nhìn Giang Tiểu Mãn, chợt phát hiện có chỗ không giống , liền hỏi: "Tiên nhân, Tiểu Kim Miêu của ngươi đâu?"

"Hả?" Giang Tiểu Mãn không rõ, cúi đầu vừa nhìn, Tiểu Kim Miêu cậu treo trên eo không thấy.

"Đi đâu rồi?" Thái tử nhíu mày.

"Hẳn là quên ở Thông Thiên tháp." Giang Tiểu Mãn gãi đầu một cái nói "Sáng sớm thay đạo bào, có thể là thắt ở trên bộ đạo bào kia ."

Ăn xong cơm tối, Giang Tiểu Mãn vừa về tới Thông Thiên tháp, ngay lập tức liền đi tìm Tiểu Kim Miêu của cậu.

Sáng sớm thay lại bộ đạo bào kia còn chưa giặt, vẫn treo ở kia. Cậu đưa tay liền mò bên hông đạo bào, không có.

Cậu cầm lấy đạo bào run run lên, vẫn không có.

Giang Tiểu Mãn bắt đầu cuống lên, vội vã nằm sát xuống đất xem có lăn tới dưới gầm giường hay không, nhưng dưới giường vẫn như cũ không có cái gì.

Đi đâu rồi?

Tiểu Kim Miêu là bảo bối của cậu, cậu mỗi ngày đều phải mang theo, có phải là cậu lúc sáng sớm kỳ thực đã buộc Tiểu Kim Miêu lên bộ y phục trên người hay không?

Giang Tiểu Mãn trưa hôm nay đều ở trong Thông Thiên tháp chạy tới chạy lui mà quét tước, cậu vội vã giơ đèn, ở khắp nơi Thông Thiên tháp đều lật qua một lượt.

Không có, nơi này không có, nơi đó cũng không có... Thông Thiên tháp dọn dẹp chỉnh tề bị cậu lật đến mức hỗn loạn cực kỳ, cậu đứng ở bên trong đồ vật ngổn ngang, tóc tai bị mồ hôi dính ướt, quần áo cũng ướt đẫm.

Không có... Đi đâu rồi?

Buổi chiều ở trong hoàng cung chạy hết một vòng, có phải là khi đó rơi mất hay không? Giang Tiểu Mãn vừa nghĩ tới đó, ngay lập tức liền chạy ra cửa.

Trời đã tối rồi, Giang Tiểu Mãn nhấc theo đèn lồng, lo lắng ở trong hoàng cung đi khắp nơi.

Ở đâu rồi? Rốt cuộc ở đâu? Ta ngày hôm nay đều đi nơi nào? Đúng rồi, ta đi qua ngự hoa viên.

Giang Tiểu Mãn vội vã đi đến ngự hoa viên, ngự hoa viên buổi tối không có một bóng người, đen kịt một màu. Giang Tiểu Mãn sợ quỷ, thường ngày vừa nhìn thấy địa phương đen kịt một màu này, khẳng định lập tức bước nhanh đi qua.

Nhưng cậu hôm nay hoàn toàn không để ý tới, cậu cúi đầu tìm khắp nơi, tìm không ra, nằm trên mặt đất tiếp tục tìm.

Mặt trăng lên đến giữa trời, côn trùng kêu vang chít chít.

Giang Tiểu Mãn đem chung quanh ngự hoa viên tìm khắp một lượt, nhưng ngự hoa viên quá lớn, mãi đến tận thời điểm cây nến đèn lồng cháy hết, cậu cái gì đều không tìm được.

Cậu ngẩng đầu lên, bất lực mà nhìn trời cao.

Xa xa triều dương đã thoáng dâng lên, cậu lại là tìm cả đêm.

Thái giám cùng cung nữ buổi sáng đã đi ra, cậu không thể tiếp tục tìm .

Giang Tiểu Mãn cúi đầu bước nhanh trở lại Thông Thiên tháp, đạo bào trên người cậu đầy bùn lầy, cậu cởi đạo bào ra, cưỡng bách mình lên giường nằm một hồi.

Nhưng mà cho dù cậu muốn ngủ, cậu cũng hoàn toàn ngủ không được, cậu vừa nhắm mắt liền nghĩ đến dáng dấp ôn nhu mà lúc trước Thái tử cho cậu Tiểu Kim Miêu .

Cậu làm sao có thể làm mất Tiểu Kim Miêu  đây?

Bữa trưa, Giang Tiểu Mãn miễn cưỡng lên tinh thần đi đến Trường Nhạc Cung.

Một bữa cơm Giang Tiểu Mãn ăn mà không biết vị, Thái tử nói cái gì với cậu,  cậu hoàn toàn không biết được.

"Tiên nhân?"

Vai Giang Tiểu Mãn bị vỗ một cái, cậu lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hoảng hốt nhìn về phía Thái tử.

"Làm sao vậy? Sắc mặt như thế tái nhợt?"

"Không... Không có chuyện gì, chính là mệt mỏi." Giang Tiểu Mãn miễn cưỡng cười cười với Thái tử, "Bần đạo... Bần đạo muốn đi về trước ngủ một giấc, đã đến giờ ngủ trưa."

Giang Tiểu Mãn đã không có sức làm bộ chuyện gì cũng không phát sinh, chỉ có thể nhanh chóng rời đi. Nhưng mà cậu trước khi rời đi, chợt nghe Thái tử hỏi: " Tiểu Kim Miêu của ngươi đâu?"

"A?" Giang Tiểu Mãn cả người run lên.

"Hôm qua không mang, hôm nay cũng không mang, cũng không phải là tặng người khác chứ?"

"Không có." Thái tử ngữ khí mặc dù mang ý cười, mà Giang Tiểu Mãn không dám quay đầu lại nhìn biểu tình Thái tử, chỉ có thể thấp giọng nhanh chóng nói, "Hôm nay quên mang, ta đi về trước."

Giang Tiểu Mãn sau khi nói xong cũng không ngẩng đầu lên, bước nhanh rời đi.

Vinh Đình nhìn bóng lưng Giang Tiểu Mãn, nụ cười trên mặt biến mất, lông mày hơi nhíu lại.

Tiểu tiên nhân này tại sao lại không vui? Bị người ta khi dễ?

Vinh Đình nghĩ tới đây liền phiền muộn, hắn hướng phía ngoài hô: "Tiểu Tuyết Tử, thu dọn một chút."

Tiểu Tuyết Tử vào phòng thu dọn, động tác cung nữ này có chút thô lỗ, Vinh Đình thường ngày nhìn nàng như vậy liền không đành lòng mà ở trong lòng suy nghĩ tiểu tiên nhân kia tại sao lại yêu thích nữ tử như vậy.

Nhưng mà hắn hôm nay không tâm tư nghĩ những thứ này, hắn chỉ là nhìn dĩa đường cao trên bàn kia còn không ăn xong, nghĩ đường cao này có phải là không hợp khẩu vị tiểu tiên nhân, nên đổi chút điểm tâm khác?

Bỗng nhiên trước mắt có thứ gì đó lóe lên một cái, Vinh Đình sững sờ.

Đó là cái gì?

Chỉ thấy Tiểu Tuyết Tử đang lúc thu dọn, bên hông dường như lộ ra vật gì đó màu vàng. Vinh Đình lại nhìn, chỉ thấy đó là một con mèo nhỏ màu vàng.

Đó là Tiểu Kim Miêu hắn cho tiểu tiên nhân.

Tim của hắn bỗng chốc lạnh xuống.

"Bảo Đồng Quang đi vào."

Giang Tiểu Mãn sau khi trở lại Thông Thiên tháp, liền chưa từ bỏ ý định, tại trong Thông Thiên tháp một tìm một lần nữa. Không có chính là không có, cậu bất kể tìm mấy lần đều là không có.

Có phải là rơi xuống chỗ khác hay không? Nhưng ban đêm cậu đã đi tìm qua ngự hoa viên, cậu hôm qua là đi ngự hoa viên... chờ một chút.

Có phải là ngày hôm trước đã rơi mất hay không?

Ngày hôm trước cậu mang Nam Cung Tuyết nhìn xong Trảm Tiên kiếm, trở về mệt đến mức trực tiếp ngủ, cũng không chú ý tới Tiểu Kim Miêu còn ở đó hay không.

Nói không chắc là lúc xem Trảm Tiên kiếm liền rơi mất.

Chạng vạng, Giang Tiểu Mãn lại tới trước hòn giả sơn kia.

Tà dương còn chưa xuống núi, nhưng nơi hoa viên hẻo lánh từ trước đến giờ thập phần âm lãnh, bây giờ đã là mơ màng âm thầm.

Giang Tiểu Mãn ở từ giữa hòn non bộ kia quanh quanh quẩn quẩn đi tới, dọc theo đường đi cúi đầu nhìn, liền muốn nhìn xem có Tiểu Kim Miêu của cậu hay không.

Nhưng mà vẫn không có.

 Mật đạo  bố trí  ở trước hòn giả sơn có mấy hòn đá nhỏ lộn xộn, Giang Tiểu Mãn không hề từ bỏ, quỳ trên mặt đất đẩy mấy hòn đá nhỏ ra.

Trên cục đá mọc đầy rêu xanh, ẩm ướt lạnh lẽo, trên tay Giang Tiểu Mãn dính đầy bùn,  trong khe móng tay xưa nay sạch sẽ cũng tràn đầy bùn bẩn. Trong lúc hoảng loạn tìm kiếm, tay cậu bị đá vụn cắt một chút, máu chảy ra. Nhưng mà cậu thấy máu trên tay, lại không một chút nào cảm thấy đau.

Cậu chỉ cảm thấy bất lực, cậu không biết nên làm gì.

Cậu làm mất bảo bối của cậu , đó là bảo bối Thái tử cho cậu ...

"Tiên nhân."

Trong lúc hoảng hốt, Giang Tiểu Mãn nghe thấy âm thanh Thái tử.

Giang Tiểu Mãn cho là đây là ảo giác, nhưng mà lúc ngẩng đầu, lại thấy xe lăn của Thái tử xuất hiện ở trước mặt cậu .

"Điện hạ, sao người lại tới đây?"

"Ngươi sao mà đến, thì cô sao mà tới."

Giang Tiểu Mãn không hiểu ý tứ của những lời này, bỗng nhiên Thái tử giơ tay lên.

"Tiên nhân, ngươi xem một chút đây là cái gì?"

Trên đầu ngón tay Thái tử  móc lấy sợi dây của tiểu Kim Miêu, tiểu Kim Miêu dưới ánh chiều tà dương tản ra kim quang, Giang Tiểu Mãn nhìn thấy Tiểu Kim Miêu kia, đôi mắt nhất thời sáng lên.

"Nó làm sao ở đây!" Giang Tiểu Mãn vừa kích động vừa vui sướng, không khống chế được mà ngốc lên bắt đầu cười ngây ngô, cười đưa tay ra muốn đi lĩnh về Tiểu Kim Miêu của cậu.

Nhưng mà khi khoảnh khắc đầu ngón tay của cậu chạm đến Tiểu Kim Miêu, Thái tử nhấc tay, mạnh mẽ nện Tiểu Kim Miêu xuống đất.

"A..." Giang Tiểu Mãn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiểu Kim Miêu rơi xuống đất.

Hoàng kim cực mềm, Tiểu Kim Miêu vừa đập xuống đất, nhất thời đập đến mức biến dạng, một đôi mắt to ngốc vù vù bị đập ngang bằng, chỉ còn lại một con lẻ loi mà nhìn Giang Tiểu Mãn.

"Thứ cô cho ngươi, ngươi không hiếm lạ, không muốn cũng được."

Một chút tà dương cuối cùng cũng xuống núi, Giang Tiểu Mãn chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro