Chương 12:Trêu chọc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌷 Edit by Lạc Đình(LacAnDinh080221.w🅰ttp🅰d.c0m).

Bách Tây cùng Bách Nhã ngồi xem phim ở phòng khách đến hơn 9h, đó là một bộ phim điện ảnh cũ.

Cuối phim, nam nữ chính sau 40 năm không gặp nhìn nhau cách một ngã tư đường. Màn hình mờ nhạt như một bức tranh thủy mặc, những người đi đường biến thành ảo ảnh chỉ có nam nữ chính là rõ nét. Một người đứng bên này một người đứng bên kia, giống như quay về hồi còn trẻ, bộ dạng lần đầu gặp gỡ cũng là lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Bách Tây xem phim mà hai mắt ửng đỏ. Cậu rất thích xem phim nghệ thuật, vì dễ đồng cảm nên cậu thường xuyên than ngắn thở dài.

Sau khi xem hết phim, cậu muốn cảm thán vài câu, kết quả quay đầu liếc một cái. Bách Nhã mặt không cảm xúc đang bóc một túi bánh quy, cả mặt đều là ý chí sắt đá, thấy cậu nhìn qua còn đưa túi bánh cho cậu: "Anh ăn không?"

Bách Tây: "..... Không ăn."

Cậu khéo léo từ chối ý tốt của em gái.

Bách Nhã gật đầu, vẻ mặt hiểu rõ: "Em hiểu, giới thời trang bọn anh muốn giữ dáng."

Bách Tây xác định lần thứ mười nghìn, cả đời cậu không thể nào cộng hưởng với Bách Nhã được.

Trên tivi đã chiếu hết bài hát kết thúc, Bách Tây nhìn thời gian rồi đứng lên: "Anh đi lên lầu trước nhé."

Bách Nhã cầm điều khiển chuyển sang gameshow giải trí cũng không nhìn anh trai: "Vâng, bái bai."

Bách Tây về phòng thì tắm một cái.

Cậu nằm bò trên giường, hơi muốn nói chuyện video với Thích Tầm, lại không biết hắn đã xong việc chưa. Khi cậu còn đang rối rắm thì nhận được tin nhắn của Thích Tầm, hắn hỏi cậu: "Em đang làm gì thế?"

Cậu trả lời ngay lập tức: "Không làm gì cả, đang ở phòng thôi ạ."

Hai giây sau, hắn gọi video tới.

Sau một giây, cậu đã bắt máy.

Có lẽ Thích Tầm cũng không nghĩ là cậu lại nhận máy nhanh như vậy.

Hắn cũng vừa mới tắm xong, nửa thân trên vẫn còn chưa mặc áo, chỉ mặc một cái quần ngủ mềm mại, tóc ướt sũng, những giọt nước còn đọng trên cơ ngực của hắn trượt một đường xuống dưới. Hắn hơi hạ mắt nhìn xuống màn hình đối diện với Bách Tây, đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn mờ tối càng rung động lòng người.

Hắn gợi cảm như một pho tượng nghệ thuật.

Bách Tây không có tiền đồ nuốt một ngụm nước miếng.

Trong đầu cậu như có một chiếc xe lửa chạy qua, nhưng cậu vẫn trả treo, câu mở đầu đã chỉ trích Thích Tầm: "Sao anh không mặc đồ đàng hoàng chút... quá là không tuân thủ nam đức, ở bên ngoài không biết thủ thân như ngọc."

Thích Tầm ngồi ở mép giường, đặt điện thoại lên giá đỡ đối diện với mình.

Ánh đèn đầu giường chiếu rõ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn, vai lưng rắn chắc rộng lớn giống như cố ý phơi bày cho Bách Tây nhìn.

"Anh không tuân thủ nam đức?" Lần đầu tiên hắn nhận được lời đáng giá như vậy, hắn ngạc nhiên nhướng mày: "Nếu anh thật sự không thủ thân, lúc này em không thể nhìn thấy anh đâu."

Bách Tây không hiểu: "Có ý gì?"

Thích Tầm: "Bên đối tác vừa nãy còn nhiệt tình mời anh ra ngoài uống hai ly, còn ngầm ám chỉ với anh rằng những người đi cùng đều là những cậu trai trẻ đẹp."

Hắn cười hơi khinh miệt: "Ngược lại hắn ta cũng khá khôn khéo đấy, biết anh không có hứng thú với phụ nữ."

Bách Tây vừa nghe thế thì lập tức xù lông.

"Đó là loại người gì vậy, bàn chuyện kinh doanh hay là dẫn mối." Cậu cau mày, hiếm khi nói ra những lời phàn nàn thô lỗ như thế.

Rõ ràng Thích Tầm không đi nhưng mắt cậu vẫn như tia X-quang dò xét hắn một lượt từ đầu đến chân, giống như sợ hắn bị người khác chiếm lợi.

Cậu hơi khó chịu hỏi: "Vậy anh trả lời hắn ta như vậy, lần sau hắn còn muốn mời anh nữa không?"

Cậu không vui nhưng không phải giận Thích Tầm.

Thích Tầm nuốt một ngụm nước miếng, hắn ngồi dựa vào đầu giường, trên người khoác một cái áo ngủ màu xám mỏng manh. Hắn bận rộn cả một ngày cũng hơi mệt mỏi, trong giọng nói còn mang theo một tia trầm thấp và lười biếng nhưng trái lại càng thêm trêu chọc người.

Hắn nhìn Bách Tây, khuôn mặt lười biếng nhưng ánh mắt lại rất ác liệt.

"Anh nói với hắn là anh đã có một cậu trai đẹp rồi. Nếu chọc người đó giận thì có lẽ anh sẽ không được vào nhà."

Bách Tây lập tức phát sốt.

Khí thế hùng hổ vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Không khí yên tĩnh được mấy phút, Bách Tây ôm chăn, trong phòng đang bật hệ thống sưởi, ấm áp như mùa xuân.

"Em nào có hung dữ như vậy đâu..." Cậu nhỏ giọng thầm thì nhưng mặt lại đỏ bừng, không biết do nóng hay là do bị trêu chọc nữa.

Trong tim cậu tràn ngập câu trả lời của Thích Tầm.

Thậm chí cậu còn hơi say mê mà nhìn hắn qua màn hình.

Trước đây khi còn yêu thầm, cậu cũng đã từng nghĩ, liệu có phải vì không có được nên cậu mới mê mẩn hắn như vậy không.

Ngộ nhỡ cậu thật sự hẹn hò với hắn, biết đâu bộ lọc của cậu bị vỡ, cũng đủ để cậu nhìn Thích Tầm một cách khách quan và bình tĩnh.

Nhưng hiện tại cậu đã hẹn hò với Thích Tầm được một thời gian rồi, dường như cậu lại càng yêu hắn nhiều hơn cả trước đây.

Dĩ nhiên hắn cũng có tật xấu, có chút ám ảnh cưỡng chế và bệnh sạch sẽ, có tính khó chịu khi rời giường, tính tình thì cố chấp rất khó bị thuyết phục.

Nhưng đó chỉ là những tật xấu nhỏ thôi, đặt trước những điểm mạnh thì dường như không đáng kể, giống như mặt trời xuất hiện trước ngôi sao, nhanh chóng bị giấu kín không thấy nữa.

Nhưng không biết Thích Tầm nghĩ cái gì mà sau khi nhìn Bách Tây một hồi thì hắn đột nhiên khụ một tiếng rồi kéo chăn che kín cơ thể.

Hắn hỏi Bách Tây: "Vừa nãy em đang làm gì thế?"

Bách Tây vẫn hơi mất tập trung: "Xem phim với Nhã Nhã, nhưng bọn em mãi mãi không thể nói chuyện cùng nhau được một lát."

"Vì sao?"

Cậu liếc hắn: "Em ấy giống anh, cảm thấy tất cả những cảm xúc rối rắm đều là ngu xuẩn, bọn anh có lẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện đó."

Thích Tầm bật cười.

Đúng là hắn có như vậy, nhưng đã không ít lần hắn bồi Bách Tây nói chuyện phim ảnh.

Hắn hỏi cậu: "Mấy ngày gần đây em đều ở nhà ba mẹ, không về chung cư sao?"

Cậu gật đầu: "Vâng, có lẽ hai ngày nữa sẽ quay về."

Cậu ấm ức kể lể: "Mẹ em đúng thật là, mới có mấy ngày không về nhà, mẹ bèn thay đổi cách thức dặn dì giúp việc nấu đồ ăn ngon, mấy ngày này cơ bụng của em đều lặn mất tăm rồi."

Cậu ngồi thẳng lên, vén áo ngủ cho hắn xem.

Bụng Bách Tây là một mảng bằng phẳng, trắng nõn săn chắc, ngược lại đúng là không có dấu vết tăng cân nhưng cho dù Thích Tầm có cầm kính lúp cũng rất khó có thể nhìn thấy cơ bụng—Bách Tây luyện tập không thành công rồi.

Vì thế hắn thức thời không nói gì.

Nhưng ánh mắt lại vô thức trầm xuống.

Eo cậu rất nhỏ, bụng thì trắng nhưng mông lại không có thịt, phát dục xong thì không tràn một nắm tay, khi ôm trong lòng cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Đôi khi ở trên giường, hắn luôn phải nhắc nhở mình không thể dùng quá nhiều sức, không cẩn thận có thể bóp nát eo của cậu.

Mới vừa rồi Bách Tây đỏ mặt nhìn hắn khiến hắn tâm viên ý mã*[1] không thể không kéo chăn lên che giấu.

*[1]: Phép ẩn dụ chỉ tâm trí của con người khó điều khiển, kiểm soát như con ngựa và con khỉ vậy. Tư duy giống như một con khỉ đang nhảy và ý thức giống như một con ngựa đang chạy. Miêu tả suy nghĩ về những điều trong lòng, và không thể bình tĩnh lại, một trái tim nóng nảy, bồn chồn.

Hiện tại Bách Tây vẫn đang vén áo ngủ..... Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.

Vẻ mặt Thích Tầm cổ quái nhìn Bách Tây, hắn thật sự rất khó không nghi ngờ chuyện này là do cậu vô ý.

Vốn dĩ Bách Tây vẫn đang nắm vạt áo, một lúc sau từ sự trầm mặc và ánh mắt vi diệu của Thích Tầm cậu cũng ý thức được cái gì đó.

Cậu yên lặng thả áo xuống.

Bầu không khí ái muội như ngừng lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng mang theo hơi nóng.

Bách Tây ho khan, ngay cả mắt cũng không dám nhìn trực diện Thích Tầm, nhỏ giọng nói: "Hay là anh... cái đó ...đi phòng tắm tự giải quyết một lần, cái đó, khách sạn không cung cấp máy bay sao. Cốc....."

Cậu nói năng hơi lộn xộn.

Thế nhưng Thích Tầm lại không nói chuyện.

Hắn cũng không phải là tăng nhân khổ tu, bạn trai đang cách một cái màn hình mặc dù không thể chạm nhưng hắn cũng không muốn khiến mình chịu khổ.

Ánh mắt hắn lướt từ lồng ngực của Bách Tây trượt thẳng xuống dưới, giọng nói càng trầm thấp mang theo giọng điệu như ra lệnh.

"Bách Tây, cởi quần áo ra."

Khi không nói chuyện, trong mắt hắn có một loại băng lãnh vi diệu.

Dưới giường chuyện gì hắn cũng hỏi ý kiến cậu nhưng trên giường hắn là tên dê xồm nói một không nói hai, rõ ràng đang khoác áo ngủ mềm mại nhưng trong mắt lại chứa đầy dục vọng kiểm soát.

Trái tim Bách Tây run rẩy.

Miệng cậu không nói nhưng trong lòng lại rất thích sự tương phản này của hắn.

Cậu cảm thấy Thích Tầm luôn là một người mâu thuẫn, vừa lạnh lùng vừa có trách nhiệm, vừa tri kỉ vừa không cho phản kháng.

Nhưng loại mâu thuẫn này lại rất mê người.

Cậu không phản kháng mà ngoan ngoãn cởi đồ ngủ.

Cậu sở hữu một khuôn mặt rất vô tội nhưng về vấn đề tình dục lại rất thẳng thắn. Cách màn hình cậu cười với Thích Tầm, đôi mắt ướt át, đôi môi hồng nhuận giống hệt yêu tinh ngây thơ.

Vừa rồi khi từ chối lời mời của đối tác Thích Tầm cũng không nghĩ nhiều, ngoài nguyên nhân hắn đã có Bách Tây ra thì cũng xuất phát từ nguyên tắc của chính hắn.

Nhưng giờ này khắc này, hắn lại nghĩ còn có chàng trai nào có thể xinh đẹp hơn Bách Tây của lúc này sao?

..... [email protected] + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.com

Sau khi kết thúc, Bách Tây nằm trên giường, đầu mày khóe mắt đều lưu lại sự vui sướng, bộ dáng lười biếng không muốn động đậy.

Nhưng cậu lại không muốn đi ngủ, giống như một con gấu túi nằm bò trên gối, rõ ràng đang ngáp nhưng vẫn muốn nói chuyện với Thích Tầm.

Cậu hỏi Thích Tầm: "Ngày kia anh mới về sao?"

Thích Tầm "uhm" một tiếng: "Có lẽ vậy."

Bách Tây hơi thất vọng.

Trước khi hắn xuất phát, cậu còn thề thốt nói bản thân không phải là yêu tinh dính người, không hề để ý chuyện bạn trai phải đi công tác.

Nhưng hiện tại cậu đang dẩu môi nhìn Thích Tầm, rất đúng lý hợp tình nghĩ, cậu chính là yêu tinh dính người, cậu muốn treo lên người Thích Tầm đấy.

Đều tại Thích Tầm biết cách trêu chọc cậu.

Tặng cậu hoa hồng còn cách màn hình quyến rũ cậu.

Cậu không kiềm được mà nhỏ giọng làm nũng: "Em rất muốn gặp anh....."

Từ cuối cùng vừa dính lại vừa mang theo tình cảm, còn rất mềm mại.

Thích Tầm yên lặng nhìn cậu.

Từ trước đến nay hắn không phải là người đam mê sắc đẹp, làm chuyện gì cũng chuyên tâm tuyệt đối.

Nhưng bộ dáng Bách Tây nhìn hắn giống như một đứa trẻ không nhận được kẹo, hơn nữa hắn biết cậu cũng không thật sự đòi hỏi gì hắn cả, chỉ là không kiềm nén được nhớ nhung.

Ngược lại khiến tim hắn mềm nhũn.

Hắn nói: "Em vẫn còn phép năm chứ, ngày mai anh cho người đến đón em. Đợi anh xong việc có thể đưa em đi chơi hai ngày."

Trong mắt Bách Tây như đốt lên một ngọn lửa.

Cậu dựng thẳng cơ thể, nghiêng đầu nhìn Thích Tầm nhưng trong lòng vẫn còn điểm vướng mắc: "Em còn phép năm nhưng em qua đó sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"

Thích Tầm lắc đầu.

"Sẽ không, nói không chừng hiệu suất của anh sẽ tăng lên một chút." Hắn nói: "Vì muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để ở bên em."

Bách Tây bật cười.

"Vậy em muốn đi."

***

🙄💢: Don't REUP!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro