⊹⊱QUYỂN I: Chương 101-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Tạp chí chụp ảnh.
 


Biệt thự cao cấp, ăn mặc hàng hiệu, Lục Thiên Thần hiển nhiên là dự định đem Đường Phong đóng gói trở thành một người minh tinh có khuynh hướng cảm xúc, mà không phải một loại bình dị gần gũi.

Nhưng trên thực tế cũng không tính là đóng gói, Đường Phong người này cùng với khí chất của bản thân vốn đã rất phù hợp với những vật phẩm xa hoa, khi người đàn ông tiền đồ vô lượng này mặc vào quần áo cao cấp của Gucci hoặc là Louis Vuitton, đeo đồng hồ Patek Philippe được sản xuất từ Thụy Sĩ, Lục Thiên Thần cũng không nhận thấy trên người Đường Phong có bất cứ thứ gì không hợp hoặc là bị cảm giác quần áo trang sức áp chế.

Có người cho dù mặc đồ sang quý vẫn không đẹp, mà có người mặc kệ là mặc quần áo hạ giá hay đồ sang trọng đều vẫn rất đẹp.

Có người trời sinh không phải là diễn viên hay ca sĩ, mà có người trời sinh đã định trước sẽ trở thành một siêu sao.

Chủ đề chụp ảnh của tòa tạp chí ngày hôm nay là - tự do, nhiếp ảnh gia mong muốn Đường Phong có thể thỏa thích biểu hiện tính chất đặc biệt của mình, thả lỏng, không nên dập theo khuôn mẫu, mọi người thích phẩm chất chân thành, cũng thích người có được phẩm chất này, minh tinh làm dáng cũng không có bao nhiêu người thích.

Chụp ảnh tạp chí đối với Đường Phong mà nói có thể coi là việc quen dễ làm, mà cậu cũng không có ý nghĩ muốn che giấu một ưu điểm này của bản thân, khi ống kính ngắm chuẩn đến cậu, người đàn ông này vẫn có thể tạo ra tư thế cực kỳ quen thuộc.

Ngay từ đầu là một vài bức ảnh tương đối nho nhã anh tuấn, tương tự quý tộc hiện đại, những bức ảnh này chụp ra rất khá, cũng rất đẹp, nhưng giống như nhiếp ảnh gia đã nói, Đường Phong cần đem tính chất đặc biệt của mình biểu hiện ra ngoài, nếu chỉ là muốn chụp đẹp, vậy trên đời này có một đống người mẫu có thể làm tốt hơn cậu.

Sau khi làm quen với nhiếp ảnh gia Đường Phong bắt đầu làm bừa, ngay từ đầu là kéo mở cà vạt đang chỉnh tề, nhiếp ảnh gia nhanh tay bấm máy mau chóng lưu giữ lại hình ảnh, nhiếp ảnh gia một bên tán thưởng biểu hiện của cậu, một bên âm thầm may mắn bản thân mình bấm máy đúng lúc, anh cho rằng mình đã bắt được một mặt tràn đầy quyến rũ của Đường Phong.

Nhiếp ảnh gia đã từng chụp cho không ít minh tinh, nhiều lúc hình ảnh trên bìa tạp chí chính là một tấm thành công duy nhất trong trăm tấm ảnh được chọn ra, ngay lúc nhiếp ảnh gia may mắn ngày hôm nay anh sớm bắt được "tấm ảnh thành công" của Đường Phong, người đàn ông này lại dùng tốc độ nhanh nhất nói cho anh, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

"Tôi nghĩ đến một vài tư thế mạnh dạn." Đường Phong dường như có chút chơi đến phát điên, đối với lần đầu tiên chụp ảnh tạp chí sau khi sống lại, cũng ứng với chủ đề "Tự do" này, cậu cần buông thả một chút.

Nhiếp ảnh gia vừa nghe tự nhiên là vui vẻ, bọn họ không sợ minh tinh có thể tạo ra tư thế tùy tiện, mà là sợ minh tinh căn bản không dám thử nghiệm: "Có thể, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được."

Sau đó Đường Phong kéo xuống cà vạt, dùng cà- vạt trói lại hai tay của mình, tạo ra một biểu tình động tác khoa trương lại vui vẻ hướng về phía ống kính, giống như là sợ hãi than cậu bị trói lại!

Nếu như nói một chùm ảnh chụp lúc đầu là thể hiện sức quyến rũ đàn ông của Đường Phong, như là thành thục, ổn trọng, lão luyện và quý khí, vậy thì ảnh chụp sau đó chỉ còn lại giấc mơ trẻ con phía sau một người đàn ông.

Đường Phong sẽ hướng về ống kính lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, cũng sẽ nằm tựa lên sô pha quần áo mất trật tự, một chân đặt lên mặt đất, một chân gác lên tay vịn sô pha, loại tư thế mở rộng này có đôi khi khiến cho nhân viên công tác ở hai bên mặt đỏ tim đập.

Ấn tượng của khán giả về Đường Phong hầu như chỉ dừng lại ở một loạt từ ngữ "Mỹ nam cổ điển" "Nho nhã dịu dàng" không hề có ý sáng tạo, nhưng nếu như bọn họ thấy được chùm ảnh này khẳng định sẽ có hiểu biết mới về Đường Phong, người đàn ông bề ngoài có vẻ chững chạc này lại híp mắt cắn ngón tay, sẽ mở một đôi mắt to đáng thương vô tội lấy lòng, cũng sẽ đảo mắt lộ ra biểu tình hung ác độc địa mà có sát khí. . .

Chụp ảnh tạp chí thuận lợi trước nay chưa từng có, nhiếp ảnh gia chẳng biết mệt mỏi cùng Đường Phong chạy loạn bên trong toàn bộ khu nhà cấp cao, Lục Thiên Thần vẫn ở gần đó đứng nhìn, chưa từng ngăn cản bất cứ hành động nào của Đường Phong, người này không chỉ có tiềm chất trở thành siêu sao, thậm chí cũng có thể đi làm người mẫu.

Một khi đối mặt với ống kính, toàn thân Đường Phong luôn luôn phát ra sức hấp dẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, Lục Thiên Thần có đôi khi xuất hiện một loại ảo giác, Đường Phong bình thường nói chuyện phiếm với anh có thật là Đường Phong hiện tại đứng trước ống kính?

Tác phong làm việc của Đường Phong rất dễ khiến cho người khác trở thành bạn của cậu, nếu như không phải buổi chiều nhiếp ảnh gia còn có công tác, không chừng bọn họ còn có thể ngồi tâm sự uống trà chiều cùng nhau.

Liên tục chụp ảnh nửa ngày, tất cả đều rất thuận lợi.

"Chờ một chút ở lại ăn cơm, Charles cũng sẽ đến đây." Tiễn bước tổ chụp ảnh của tòa tạp chí, Lục Thiên Thần nói.

Nghe có vẻ không khiến người khác chờ mong như vậy.

 
Chương 102: Ba người.
 

Sau khi chụp ảnh tạp chí còn có một khoảng thời gian mới tới bữa cơm, Đường Phong nhàn rỗi không có việc gì liền thẳng thắn đi ngủ, trước đó cậu cũng ở lại chỗ Lục Thiên Thần được một đoạn thời gian, lúc mở cửa phòng cậu có chút kinh ngạc phát hiện phòng ngủ dành cho khách vẫn là như cũ, không có thay đổi gì nhiều.

"Tôi cứ nghĩ anh sẽ đem ga trải giường hay gì đó đổi đi." Đi vào trong phòng, tùy ý kéo mở tủ áo, mấy bộ quần áo cậu để lại vẫn còn ở trong.

Lục Thiên Thần tựa ở cạnh cửa giản đơn để lại một câu: "Nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc ăn cơm tôi gọi cậu." Sau đó đóng cửa rời đi.

Đường Phong quen thuộc vọt vào phòng tắm tắm rửa, thân thể trần như nhộng tiến vào ổ chăn sạch sẽ ấm áp cuộn mình lại thành một cái nem rán, cậu thích ngủ khỏa thân, mỗi một lỗ chân lông trên da đều có một loại cảm giác giải phóng hô hấp.

Ánh nắng buổi chiều từ trong rèm cửa sổ thẩm thấu nên một màu quýt nhạt, cậu nhanh chóng ôm lấy chăn tiến vào trong giấc mơ, giấc ngủ ngắn ngủi luôn luôn dễ khiến người ta rơi vào một đám giấc mộng, những giấc mộng này thuộc về Fiennes, cũng có thuộc về Đường Phong hiện tại, giống như một cái mạng nhện to lớn quấn mọi người vào với nhau.

Cậu mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên mình đạt được ảnh đế cấp A+ trong lễ điện ảnh, khi MC đọc đến tên cậu, cậu cảm giác trái tim của mình nhảy lên rất nhanh, có một chút đau, cậu lúc đó một lần lại một lần nói cho chính mình, nghìn vạn lần đừng phát bệnh, nghìn vạn lần đừng ngất đi, đây chính là buổi quay trực tiếp, nếu như ngất xỉu vậy thì quá khôi hài, sẽ rất mất mặt.

Cậu đã quên mình làm thế nào đi lên sân khấu nhận thưởng, diễn thuyết gì gì đó cũng không nhớ, ký ức khắc sâu duy nhất chính là sau khi đi xuống sân khấu mượn lý do muốn đi WC mà đi ra ngoài vội vàng uống hai viên thuốc.

Gió đêm rất lạnh, đại sảnh yến hội náo nhiệt tỏa ra ánh sáng năm màu, cậu một mình đứng bên ngoài hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn sao đêm trên khắp bầu trời, sau đó mới biết bản thân cuối cùng đã bước lên con đường cậu mong muốn.

"Đường Phong, thân ái. . ."

Trong lúc lờ mờ dường như có người thổi hơi ấm ở bên tai cậu, cậu nhớ lúc trước ở nhà cậu có nuôi chó và mèo, chú mèo kia thích chui trong lòng cậu sưởi ấm, còn chú chó thì luôn luôn chạy đến bên liếm mặt cậu vào mỗi buổi sáng, giống như hiện tại, liếm liếm cái trán, chóp mũi, gương mặt còn có môi.

"Charles, đừng nghịch. . . Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cậu hơi mở mắt vươn bàn tay chặn lấy mặt của Charles, đem người từ bên cạnh mình đẩy ra.

Miễn cưỡng lật người một cái, quấn chặt chăn, hình dạng nửa híp mắt của cậu vừa nhìn đã biết là chưa tỉnh ngủ, lông mi vừa dài vừa đen giống như hai cái quạt để lại một bóng râm khoa trương quá mức nơi đáy mắt.

Ánh mắt Charles dừng lại trên bả vai lộ ra của Đường Phong, từ đồ dùng vào quần áo bên giường đến xem người đàn ông dưới chăn này khẳng định là trần như nhộng, anh đột nhiên cảm thấy mình đói khát khó chịu, bình thường cũng không có cảm giác mãnh liệt như thế, thế nhưng hiện tại, anh lại bị khát vọng mãnh liệt của mình dọa sợ, thì ra mình là một người đàn ông ham muốn không đủ như vậy?

"Thân ái, đã sáu rưỡi rồi, mau dậy đi ăn, ngoan." Mang theo giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, Charles lại nhấc người mình lên, cúi đầu hôn lên bờ vai trơn bóng của người kia.

"Sáu rưỡi?" Đường Phong xoa xoa cái trán, vậy là cậu đã ngủ tròn hai tiếng rưỡi đồng hồ, sao đầu lại choáng như vậy? Quả nhiên là ngủ quá lâu.

Charles một bên gật đầu một bên hôn: "Ừ ừ."

Thơm quá thơm quá, Đường Đường nhà anh nhất định là đã tắm trước khi đi ngủ, thật muốn toàn thân trên dưới đều liếm qua một lần.

"Charles, anh muốn ăn tôi sao?" Người đàn ông bắt đầu hồi phục thanh tỉnh nửa chống đầu, có chút buồn cười nhìn cái tên đang liếm cánh tay cậu, Charles như vậy nhìn qua có vẻ giống một chú cún con.

"Tôi ước gì hiện tại có thể nuốt cậu vào bụng!" Đàn ông vừa tỉnh ngủ quả nhiên là quyến rũ nhất, nhìn tư thế gợi cảm kia xem, còn có ánh mắt mơ hồ kia nữa, Charles nuốt nước miếng một cái, mê đắm đặt tay lên lưng Đường Phong.

Chết tiệt, cái chăn này có phải quá dày hay không?

"Đáng tiếc hiện tại tôi đã không phải là món ăn anh có thể ăn." Trong lòng người nào đó có ý xấu hướng về phía Charles chớp chớp mắt, ánh mắt lướt qua Charles nhìn về phía Lục Thiên Thần đứng ở cửa, "Ông chủ, phiền anh đem sinh vật đáng ngờ này mang đi ra ngoài."

Charles hoàn toàn bị đả kích: "Thân ái, cậu thật nhẫn tâm."

 
Chương 103: Ba người ( nhị )
 

Charles có chút buồn bực ngồi ở trước bàn ăn, ánh mắt kia tựa như một oán phụ nhìn chằm chằm vào Đường Phong đang chậm rãi nói chuyện với Lục Thiên Thần, anh có bao nhiêu tưởng niệm Đường Phong từ trong bệnh viện đi ra ở cùng anh trong vòng một tháng a.

Đường Phong lúc ấy muốn hài hước có hài hước, muốn tình thú có tình thú, là người đàn ông đáng yêu thường ngày ôn hoà hiền lành thông minh, buổi tối lại là siêu cấp yêu tinh khiến người ta yêu đến vô cùng, ôi, ngẫm lại thực sự là khiến người ta hạnh phúc mà tính phúc.

Nhưng hiện tại thì sao?

"Đường, cậu cứ như vậy ở trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với bạn thân của tôi sao? Tôi cảm thấy rất tức giận!" Dao nĩa trong tay cố sức cắm vào miếng thịt bò trên bàn ăn, Charles tàn bạo nói.

Đường Phong liếc nhìn Charles, sau đó. . . Cũng chỉ có thế.

Người đàn ông này thậm chí con không có ý định cùng Charles tiến hành nói chuyện một cái đề tài buồn chán, lập tức quay đầu tiếp tục trò chuyện với Lục Thiên Thần: "Tôi là một người đàn ông, phần diễn khỏa thân cũng không cần người thay thế, huống chi trong hợp đồng cũng nói không có cảnh quay khỏa thân chính diện, nhiều nhất cũng chỉ có cái lưng."

Mấy người còn trông cậy vào một người đàn ông sinh sống tại phương Tây cởi mở, sống đến sắp tới bốn mươi tuổi chỉ bởi vì lộ PP mà vô cùng xấu hổ sao? Đường Phong cho dù là lúc mười bảy tuổi cũng không có ý nghĩ này.

"Cái gì? Cậu phải diễn khỏa thân?" Lực chú ý của Charles rất nhanh bị câu chuyện của Đường Phong và Lục Thiên Thần hấp dẫn, anh thẳng thắn đem dao nĩa ném lên trên bàn, giống như một lão già tựa lưng lên ghế, kiên định phun ra một câu: "Tôi không đồng ý! Thân thể của cậu chỉ tôi mới có thể xem!"

Đường Phong điềm nhiên như không cầm lấy ly rượu nhấp môi một ngụm, oán giận lườm Lục Thiên Thần mặt than một cái: "Tôi không biết vì sao anh lại gọi Charles đến đây."

"Bởi vì chuyện chúng ta sắp trao đổi cần phải có Charles gia nhập." Ngón tay gõ lên mặt bàn, Lục Thiên Thần nhìn người bạn thân ngồi đối diện: "Chuyện phiền toái của Albert đều là do cậu gây ra."

"Hắc, đừng nói như vậy, tôi chỉ là muốn cho cái tên Albert biến thái không có phẩm vị kia biết, phẩm vị của Charles này có bao nhiêu cao, người tôi vừa ý có bao nhiêu tốt, mấy con mèo nhỏ bên người anh ta căn bản không thể so bì." Vuốt vuốt tay, đường nhìn của Charles rơi lên trên người Đường Phong đang bình tĩnh dùng bữa, than thở, "Mà trên thực tế tôi cũng đã cho Albert biết được điểm này, thế nhưng tôi thật không ngờ anh ta lại vô sỉ muốn cướp người với tôi như vậy."

"Mấy người thật giống như mấy đứa trẻ tranh giành đồ chơi." Cắt miếng thịt bò non đưa vào trong miệng chậm rãi nhai, Đường Phong bất đắc dĩ cười cười.

Lục Thiên Thần thiêu thiêu lông mi: "Bên trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ."

"Vậy đứa trẻ bên trong anh có cá tính gì?" Đường Phong hiếu kỳ hỏi.

Charles bị bỏ quên một bên lập tức chen vào: "Còn có thể là cái gì, cậu xem dáng vẻ núi băng của cậu ta chỉ biết cậu ta là một tên muộn tao, Đường thân ái, nhớ kỹ đừng đi quá gần Lục Thiên Thần, cậu ta nhìn thì có vẻ là tính tình lạnh nhạt, nhưng trên thực tế lại là một con sư tử chuyên ăn thịt người."

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng hiện tại hình như là bởi vì Albert, tôi sau đó còn phải đóng giả người bạn có mối quan hệ không bình thường với hai người các anh." Cứ tiếp tục tùy ý tán gẫu với Charles và Lục Thiên Thần như vậy, chủ đề này có khi đến mai mới có thể bàn lại, Đường Phong quyết định tự mình ra tay, dù sao việc này liên quan đến an toàn tự thân của cậu.

"Với Lục Thiên Thần là đóng giả, với tôi là thật." Charles đương nhiên vừa cười vừa nói.

"Vậy cậu hỏi ý kiến Đường Phong trước đi." Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói.

Đường Phong nhún vai: "Tôi không phải người dễ theo đuổi, nhất là ở tình huống hiện tại, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt."

"Tôi sẽ cho cậu không gian và thời gian để làm việc, mà vào lúc khác tôi chính là một tình nhân hoàn mỹ tuyệt đối!" Charles hết sức tự tin hất cằm.

"Vẫn câu nói kia, nhớ phải xếp hàng, cố gắng lên." Híp mắt cười cười, Đường Phong bắt đầu tỏ ý hoài nghi đối với việc có thể trò chuyện ra được kết quả gì đó trong bữa cơm này.
 

Chương 104: Ba người ( tam )
 

Kết thúc bữa cơm quả nhiên là không bàn ra bất cứ kết quả nào khiến người ta chấn động tinh thần, thậm chí là kết cục tổng kết miễn cưỡng cuối cùng khiến Đường Phong cực kỳ không hài lòng.

"Albert hiện tại sẽ không đến làm phiền tôi, tôi nghĩ chúng ta không cần đóng vai đội ngũ ba người ân ân ái ái ngay từ bây giờ." Đường Phong biểu thị kháng nghị, loại chuyện ba người này mặc kệ là trong điện ảnh hay trong sinh hoạt đều có vẻ có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Albert người này thay đổi thất thường, chúng tôi hay cậu cũng không thể bảo chứng lời anh ta nói nhất định là sự thực, cho dù anh ta nói thật cũng không nhất định sẽ luôn luôn thực hiện, anh ta là một người hay thay đổi, ý nghĩ tùy thời đều có thể cải biến." Lục Thiên Thần một đoạn nói này đã biểu lộ lập trường và thái độ của mình.

Đường Phong nhìn về phía Charles, kế hoạch ban đầu chính là do Lục Thiên Thần nói ra, cho nên Lục Thiên Thần tán thành cũng không khiến Đường Phong cảm thấy kinh ngạc.

"Tôi nghĩ Thiên Thần nói đúng, Trung Quốc không phải có một câu châm ngôn sao? Là 'Phòng cháy trước khi cháy', chúng ta hiện tại chính là phòng cháy trước khi cháy, Đường thân ái, đối với cậu mà nói như vậy cũng không có chỗ nào tai hại." Charles vẻ mặt cười hì hì khiến Đường Phong nghĩ đây mới là tai hại lớn nhất.

"Hai người sẽ không bởi vì thái độ của tôi mà thay đổi ý kiến, đúng không?" Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần ở bên trái một chút, lại nhìn Charles ở bên phải một chút.

Lục Thiên Thần chỉ là cười cười không nói chuyện, Charles đương nhiên nói rằng: "Đừng nói như vậy thân ái, giang hồ hiểm ác đáng sợ, chúng tôi chỉ là đang bảo hộ cậu."

"Cũng được, tôi đây đồng ý." Tiếp tục tranh chấp cũng không thể khiến kết quả thay đổi, vậy còn không bằng là đừng đi tranh chấp, Đường Phong phải đối mặt với một hiện thực cậu phải thừa nhận, cho đến hiện nay người mà cậu có thể dựa vào cũng chỉ có Lục Thiên Thần và Charles.

Cậu không biết hai người đàn ông này rốt cuộc là có thái độ thế nào với cậu, cậu đoán Charles chỉ là muốn lên giường với cậu, mà Lục Thiên Thần thì tốt hơn một chút, mặc dù cũng có ý nghĩ về phương diện này, nhưng từ chỗ Lục Thiên Thần xem ra cậu là một diễn viên tiềm năng có thể bồi dưỡng thành siêu sao, làm một người thương nhân, Lục Thiên Thần luôn luôn lấy lợi ích làm đầu.

Mà thái độ của Lục Thiên Thần lại quyết định việc Charles sẽ không đơn giản ra tay với cậu, Lục Thiên Thần và Charles hợp tác có thể phòng ngừa khả năng cậu và Albert nhấc lên quan hệ, tất cả mọi người bị vây trong một loại cân đối vi diệu.

Tạm thời mặc kệ loại cân đối này có thể duy trì liên tục bao lâu, Đường Phong hiện tại cần Charles và Lục Thiên Thần, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc và điểm mấu chốt của cậu, rất nhiều chuyện đều có thể hiệp thương thậm chí là thỏa hiệp, người ở tuổi này đã không như lúc còn trẻ, ngông cuồng muốn dựa vào tuổi trẻ và sức lực của mình đi đối nghịch với xã hội.

Dùng lời không dễ nghe mà nói thì đây là khéo đưa khéo đẩy, dùng lời dễ nghe một chút thì đây là thành thục, dùng bản chất một chút mà nói, đây chỉ là một loại phương pháp "người yếu" tìm kiếm bảo hộ cho mình giữa một đống mãnh thú, cậu sớm đã không còn là trâu nghé mới sinh, dưới tình huống không thể thỏa thuận với người khác thì trí tuệ giảo hoạt một chút cũng không có gì là sai.

"Rất tốt, vậy lúc nào cậu dọn về chỗ tôi, không bằng sau khi kết thúc ban huấn luyện siêu sao thì thế nào? Nói thật, tôi nghĩ quy định nhà trọ của học viên kia quá phiền." Charles vẻ mặt nóng lòng, ánh lửa trong mắt nhảy lên kịch liệt.

Người này có thể là anh tuấn vô địch, thế nhưng Đường Phong xem ra chính là một tên hoa hoa công tử tinh trùng đầy não, rất muốn đi qua cho Charles một cái tát.

"Dọn đến dọn đi không phải là quá phiền phức sao?" Chưa hề trực tiếp phủ định ý kiến của Charles, Đường Phong rẽ sang dụ dỗ Lục Thiên Thần.

"Cậu muốn dọn đi đâu?" Charles không phải ngu ngốc, mơ hồ cũng nghe hiểu ý nghĩa bên trong câu nói của Đường Phong.

Đường Phong mỉm cười nhìn về phía Lục Thiên Thần: "Nếu là ba người, tôi đây không thể chỉ ở cùng anh, đương nhiên cũng phải ở cùng Lục Thiên Thần, thế nhưng mỗi ngày chạy đến chỗ này rồi chạy đi chỗ kia thì quá mệt người, tôi muốn có một nơi ở, không muốn bôn ba mệt nhọc."

"Nói một chút suy nghĩ của cậu cho chúng tôi." Lục Thiên Thần nhàn nhạt cười cười, một người có thể thay đổi ý nghĩ, thói quen sinh hoạt và ham mê, chẳng lẽ còn có thể thay đổi cả IQ và EQ sao?

Charles cũng là vẻ mặt hiếu kỳ nhìn cậu, Đường Phong tay trái nắm Lục Thiên Thần, tay phải nắm Charles, cầm lấy bàn tay hai người: "Nếu là ba người, đương nhiên là ba người chúng ta ở cùng một chỗ."

Mặc kệ là đơn độc ở chung với Charles hay Lục Thiên Thần, như vậy đều khiến Đường Phong cảm thấy nguy hiểm, ba người là tốt nhất, quan hệ vững chắc lại kìm hãm lẫn nhau, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai, không có việc gì còn có thể ngồi cùng một chỗ chơi đấu địa chủ.

 
Chương 105: ba người ( tứ )
 

Sau bữa cơm Charles một chút cũng không có ý muốn trở về nhà, độc tài chuyên chế chạy đến phòng Đường Phong vọt đi tắm rửa, thay áo ngủ kéo dép lê đi trong nhà chạy xuống dưới lầu dựa vào Đường Phong đang ngồi trên sô pha nghịch laptop, tự giác đặt đầu lên vai cậu, nhìn chằm chằm vào máy vi tính.

"Làm thế nào để thân mật với ngựa của bạn?" Charles đọc ra dòng chứ trên màn hình máy vi tính.

Sau hoàng hôn mặt trời cũng xuống núi, trong phòng có điều hòa nhiệt độ, cho dù hai người đàn ông kề sát vào nhau cũng không nóng, Đường Phong cũng không ngăn cản hành vi thân mật của Charles, chí ít trong lúc cậu là Fiennes cùng bạn bè kề vai sát cánh cũng là chuyện rất tự nhiên.

"Ừ, đến lúc kết thúc ban huấn luyện sẽ có một cuộc thi tổng hợp, trước đó tôi cũng không giỏi cưỡi ngựa." Gãi gãi cái trán, Đường Phong thở dài, ngựa lớn cường tráng cao to so với ngựa con thấp bé ôn hòa khác nhau rất lớn, cái khác này giống như là chơi xe đồ chơi với đua xe thật vậy.

Phương diện chương trình học khác, như là biểu diễn, âm nhạc và vũ đạo, cùng với lễ nghi Đường Phong đều không lo lắng, chỉ riêng cưỡi ngựa là cậu không giỏi, so với những người khác cũng là kém một đoạn.

"Thân ái, cậu tìm tôi là được rồi, tôi có một trường đua ngựa ở Anh, nuôi không ít ngựa đẹp, bản thân tôi cũng là một tay nài ngựa đua ngựa thâm niên, "Charles bá đạo đoạt lấy laptop trong tay người kia, đầu tựa ở trên vai Đường Phong hôn hôn, ôn nhu nói, "So với chuyện xin giúp đỡ từ đống văn bản khô khan này, còn không bằng tôi, huấn luyện viên cưỡi ngựa thực sự."

Lục Thiên Thần từ chỗ quầy bar đi tới, cầm trong tay hai ly rượu whisky bỏ thêm đá lạnh: "Không cần lén lút giáo dục, mấy hôm trước Khải đã đến chỗ tôi trưng cầu ý kiến về vấn đề nguyên tố có thể thêm vào tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, suy xét Đường Phong vừa phải tham gia ban huấn luyện vừa phải tham gia tiết mục, tôi đã kiến nghị Khải thay đổi nội dung kỳ cuối của 《 tình nhân trong mộng 》 thành giáo dục cưỡi ngựa."

"Vậy cũng được, tôi sẽ đưa toàn bộ tổ làm phim đến nước Anh." Charles cười tủm tỉm nói, sau đó anh và Đường Phong sẽ đơn độc hai người cưỡi ngựa, anh sẽ đưa ngựa đơn độc đi vào trong rừng, ném tất cả mọi người đi thật xa, chỉ còn lại anh và Đường Phong ở trong rừng thích làm cái gì thì làm.

Đem một ly rượu whisky trong tay đưa cho Đường Phong, Lục Thiên Thần ngồi ở chỗ còn lại bên cạnh cậu, khóe miệng kéo lên: "Không, đi Anh quá lãng phí thời gian, quá xa, tôi đã mời Khải đến trường đua của tôi để quay, mà tôi lúc đó sẽ làm huấn luyện viên dạy cho các nam minh tinh còn lại."

"Không ai nói với tôi chuyện này!" Charles đưa ra kháng nghị, "Thật không công bằng!"

"Như vậy cũng tốt, tôi không thích bay đi khắp nơi trong khoảng thời gian ngắn." Nhấp một ngụm rượu whisky, Đường Phong tán thành ý kiến của Lục Thiên Thần, ở Anh vài ngày lại phải trở về, cậu ghét đi du lịch như vậy, choáng đầu.

Nếu Đường Phong đã nói như vậy, Charles cũng không thích hợp tiếp tục cãi cọ, anh chỉ là hoài nghi nhìn ly rượu whisky trong tay Đường Phong, lại nhìn ly rượu trong tay Lục Thiên Thần: "Vì sao không có của tôi?"

"Tôi chỉ có một đôi tay." Lục Thiên Thần nâng ly, ý tứ chính là muốn uống thì cậu tự đi mà lấy.

"Thấy sắc quên nghĩa." Tức giận bỏ lại một câu, Charles chạy đi lấy rượu.

Đường Phong thiêu thiêu mi, may là Charles và Lục Thiên Thần là bạn bè có giao tình không tệ, bầu không khí cũng coi như là hài hòa thoải mái.

"Hai người buổi tối không đi đâu hoạt động sao?" Ở trong trí nhớ của cậu, Charles và Lục Thiên Thần cũng không phải loại đàn ông ở nhà khuôn mẫu, mỗi ngày trên cơ bản đều là sau chín giờ tối mới về.

"Ở nhà cũng không tệ." Lục Thiên Thần nhàn nhạt nói một câu, trên khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì.

Charles sớm thay áo ngủ hiển nhiên là không có ý đi ra ngoài, ba người đàn ông dù sao cũng không thể ngồi trên sô pha cùng nhau nhìn tám giờ hoàng kim, Đường Phong đề xuất không bằng đánh bài, cậu gần đây rất thích đấu địa chủ, hai người còn lại cũng không có dị nghị.

Ba người ngồi cùng một chỗ uống rượu hút thuốc rồi đánh bài, Lục Thiên Thần và Charles hiển nhiên là chơi không giỏi, hai tên nông dân bị Đường địa chủ ngược đãi thê thảm, chưa được mấy giờ đồng hồ Đường địa chủ đã thu được một khoản không nhỏ, số tiền này so với thù lao lần trước cậu được mời đi đóng phim bộ còn nhiều hơn, hơn nữa không cần làm người bị thuê.

"Bom! Ha ha, tôi lại thắng!" Người này cười đến kiêu ngạo, tay phải cầm ly rượu nhấp một ngụm, tay trái không nhanh không chậm đem tiền ôm về bên người.

"Hiện tại mấy giờ rồi?" Đường Phong chậm rì rì đem tiền thu về, uống rượu có chút nhiều, đầu óc choáng váng, thế nhưng cậu cũng không quên lấy tiền, số tiền này là cậu khổ cực thắng được, nhất là có thể "đánh" Lục Thiên Thần và Charles thê thảm như vậy cũng khiến cậu cảm giác cực kỳ hài lòng.

"Sắp đến mười hai rưỡi, ngủ đi, ngày mai cậu còn có chương trình học của ban huấn luyện." Lục Thiên Thần thu lại bài ném sang một bên, đứng dậy đỡ lấy Đường Phong sắc mặt hồng hào.

Lung tung gật đầu, Đường Phong không khách khí giao lại trọng lượng thân xác cho Lục Thiên Thần: "Ừ ừ. . . Tôi nghĩ ngày mai có thể tôi sẽ không dậy nổi. . ."

"Hắc! Hai người muốn bỏ tôi lại sao? Như vậy là không được đâu!" Charles uống rượu cũng không ít hơn Đường Phong, người này say khướt chạy tới lấy hai tay ôm lưng Đường Phong, chu môi đòi hôn: "Thân ái, đến hôn một cái."

Đường Phong đưa tay đẩy ra Charles đang dán sát người: "Đầu tôi có chút choáng."

"Cậu uống quá nhiều." Lục Thiên Thần một tay ôm thắt lưng Đường Phong đem người đưa lên lầu, Charles thất tha thất thểu theo ở phía sau túm lấy không tha bàn tay vừa đẩy mặt anh của Đường Phong.

. . .

. . .

Ba người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo đi tới gian phòng Đường Phong, vừa nhìn thấy giường lớn mềm mại Đường Phong liền khẩn cấp ngã xuống, đem mặt mình vùi vào trong gối dáng vẻ hoàn toàn không muốn động.

"Thân ái. . ." Charles lầm bầm một tiếng mở ra hai tay đè lên trên người Đường Phong, đột nhiên bị người đè lên Đường Phong cực kỳ khó chịu cố gắng xoay người đẩy ra con gấu siêu cấp lớn ghé vào trên người cậu, Lục Thiên Thần tốt bụng giúp cậu một chút, cố sức đẩy Charles sang một bên.

Đáng tiếc Charles giống như con gấu koala vừa bị đẩy ra liền hai tay hai chân quấn lên Đường Phong, vừa kéo tay ra là lập tức ôm lại.

"Charles! Buông Đường Phong ra, cậu ôm cậu ấy tôi làm sao cởi quần áo cho cậu ấy được?" Lục Thiên Thần có chút đau đầu xoa xoa trán, vì sao anh lại phải chăm sóc hai cái tên uống say này.

"Cởi quần áo. . . Đúng, cởi quần áo. . ." Ba chữ này xúc động thần kinh của Charles, hai tay anh cố sức kéo mở quần áo của Đường Phong, áo sơ mi vài trăm đô la bị con gấu sức lớn này xé mở, cúc áo vỏ sò màu trắng ngà lách cách rơi lả tả, Đường Phong choáng đầu cộng thêm cả người bị nóng rất phối hợp cởi áo, một bên cố gắng tránh xa Charles nóng như cái bếp lò, một bên bắt đầu cởi quần.

Cậu cởi cúc quần, đến lúc muốn sờ tìm chỗ khóa kéo thì một đôi tay có chút lạnh lẽo cầm tay cậu, thay cậu kéo khóa xuống, thuận tiện cởi luôn quần ngoài, Lục Thiên Thần đem quần áo trên thân người kia ném lên mặt đất.

Charles hôn lên lưng Đường Phong, hôn hôn cái rồi ngủ, ai nói người uống rượu xong sau sẽ loạn tính? Bọn họ một ngày uống say, cũng chỉ muốn nằm vật ra ngủ, hơi sức đâu ra mà còn vuốt ve vận động kịch liệt nào chứ.

Lục Thiên Thần là người duy nhất thanh tỉnh đi đến phòng tắm tắm rửa một chút, sau khi đi ra cầm theo khăn lông ướt thay Đường Phong tùy tiện lau mồ hôi, về phần Charles, dù sao người này cũng đã tắm, đừng hy vọng Lục Thiên Thần sẽ đi giúp Charles lau người, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy có chút quái dị buồn nôn.

Lục Thiên Thần cũng mệt mỏi, chờ đến khi anh hoàn thành hết mấy việc này cũng sắp tới một rưỡi sáng, anh quyết định sáng sớm ngày mai tự cho mình nghỉ nửa ngày.

Người này cũng không quay về phòng ngủ của mình, ai biết con gấu Charles này liệu có nửa đêm tỉnh lại hay không, chỉ cần trong đầu nghĩ đến chuyện Charles sẽ cùng Đường Phong làm ra chuyện gì đó là anh liền không ngủ được, vậy còn không bằng ngủ cùng ở đây, nếu là ba người vậy thì được rồi.

Ngã xuống giường, Lục Thiên Thần nghiêng người nhìn về phía Đường Phong nằm ngủ ở giữa, người đàn ông này đã ngủ say, cái miệng hơi mở nhẹ nhàng hô hấp, thỉnh thoảng bởi vì Charles ôm mà khó chịu giãy dụa hai cái, luôn luôn cố gắng đá văng cái tên đang nằm sấp ở trên người mình, mà Charles cũng dị thường dính người, bất khuất ôm Đường Phong không tha.

Lục Thiên Thần một mình ngủ một hồi, có lẽ qua khoảng nửa giờ anh phát hiện cho dù mình nhắm mắt lại cũng là tâm thần không yên ngủ không được, sau đó anh mở mắt trong bóng đêm, tay đỡ nửa người nhìn Đường Phong cách mình rất gần ở bên cạnh, bên tai anh vẫn đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Đường Phong.

Lục Thiên Thần lần thứ hai ngã xuống giường, khác trước chính là lúc này dán sát Đường Phong, vươn tay đem người kia ôm vào trong lòng, thân thể hơi lạnh của Lục Thiên Thần khiến người kia vô ý tiến lại gần, tìm một vị trí thoải mái cọ cọ, lầm bầm hai câu rồi tiếp tục ngủ.

Cảm giác như vậy rất tốt, Lục Thiên Thần cúi đầu hôn lên trán Đường Phong, anh muốn làm như vậy, anh cũng làm như vậy.

Buổi tối hôm nay Đường Phong nằm mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mộng có hai con dã thú vây cậu ở chính giữa, hai con dã thú đáng ghét này cắn xé cánh tay và quần áo của cậu, bốn phía vừa nóng vừa bí, cậu sắp thở không nổi.

Nóng quá, Đường Phong ngày thứ hai là bị nóng tỉnh.

Cảm giác sáng sớm thức dậy liền thấy mình bị hai người đàn ông trần như nhộng kẹp ở chính giữa thật không tốt, Đường Phong nhịn không được co quắp khóe mắt, cậu sờ sờ thân thể của mình, may quá, đêm hôm qua hẳn là không có phát sinh chuyện tình đáng sợ nào đó, cậu tuy rằng tư tưởng mở mang nhưng còn không mở đến mức cùng hai người đàn ông song song làm loạn.

 
Chương 106: Ba người ( ngũ )
 

"Tỉnh?" Lục Thiên Thần mở mắt, Đường Phong vừa có động tác anh liền tỉnh lại, tính cảnh giác trời sinh cho dù là ở trên giường cũng không ngoại lệ.

"Ừ." Đường Phong nửa híp mắt lên tiếng, đêm qua uống nhiều rượu thế nên sáng sớm hôm sau cả người đều là ỉu xìu uể oải, ngay cả thanh âm đáp lại cũng là yếu ớt.

"Trời, tôi còn khóa học ban huấn luyện." Cố sức đánh lên đầu, Đường Phong đột nhiên nhìn tới đồng hồ treo ở trên tường, đồng hồ chỉ hướng buổi sáng chín giờ mười lăm phút, chương trình học chín rưỡi là bắt đầu, cậu giãy dụa cố gắng rời giường.

"Đêm qua đã giúp cậu xin nghỉ." Lục Thiên Thần một tay với tới kéo người về giường, Đường Phong bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên cái gối mềm mại, đầu càng choáng váng.

"Tôi cảm giác như có một trăm con voi giẫm lên đầu tôi, hoặc là đêm qua có người khiêu vũ ở trên đầu tôi." Nhéo nhéo mi tâm ( điểm giữa hai đầu lông mày ), Đường Phong hít sâu một hơi, nghiêng thân ngắm nhìn cái bếp lò nào đó ở phía sau, Charles còn đang ngủ say, một chút dấu hiệu chuyển tỉnh cũng không có.

"Người này ngủ say thật." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Lục Thiên Thần vươn tay xoa nắn cái trán nhìn qua có vẻ không quá thoải mái của Đường Phong, "Cậu nằm thêm một chút đi, tôi gọi người đem canh giải rượu đưa lên."

Đường Phong lắc lắc tay: "Không, cho tôi một chút nước rồi để tôi ngủ thẳng đến bữa trưa là được, tôi không sao, chỉ là có một chút say."

"Hoặc là nằm xuống, hoặc là hiện tại tôi thượng cậu." Lục Thiên Thần bình tĩnh nói ra một câu khiến người ta phải trừng to con mắt.

Đường Phong buồn cười nhìn người đàn ông ngồi ở bên đang mặc quần áo: "Chủ tịch Lục, phương thức quan tâm người của anh thật đặc biệt, thế nhưng. . . Vẫn là cảm ơn anh."

"Tôi không cần cảm ơn bằng miệng, làm một thương nhân, tôi chỉ muốn lợi ích trên thực tế." Đứng lên mặc quần, Lục Thiên Thần nghiêng người cúi đầu hôn lên mắt Đường Phong, "Như vậy là đủ rồi."

"Tôi hiểu rồi." Cậu cười gật đầu.

Lục Thiên Thần hiếu kỳ hỏi: "Cậu hiểu cái gì?"

"Chỗ khác nhau giữa anh và Charles." Cậu ngồi dậy tựa lên gối, nghiêng đầu liếc nhìn Charles rõ ràng vừa mới đá văng hiện tại lại ôm lấy đùi cậu ngáy khò khò.

"Ha -- tôi khác cậu ta ở chỗ nào?" Lục Thiên Thần cười khẽ một tiếng, đi tới chỗ quầy bar trong phòng ngủ rót một ly nước, suy nghĩ một chút lại đổi thành một ly nước trái cây.

Đường Phong mở ra hai tay nhún vai: "Chính là như thế này."

Quay trở lại đưa nước trái cây cho người kia, trên khuôn mặt của Lục Thiên Thần mang theo nụ cười: "Lá gan của cậu thật ghê gớm, đêm qua uống nhiều rượu như vậy không sợ tôi và Charles làm gì cậu sao?"

"Ưm, có anh ở đây sẽ không có chuyện." Thanh âm rầu rĩ từ trong ly nước truyền đến, người này một bên uống nước trái cây tươi ướp lạnh, một bên mơ hồ nói chuyện.

Trong mắt xẹt qua một tia sáng, Lục Thiên Thần đứng ở bên cạnh nheo lại con mắt, lại cười nói: "Dựa vào cái gì cậu cho là vậy?"

Đường Phong liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Charles, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục Thiên Thần, cười nói: "Bởi vì anh là Lục Thiên Thần, không phải Charles."

"Hơn nữa tôi nghĩ ý kiến của tôi cũng không sai." Đường Phong nhìn bốn phía một chút, chí ít ba người bọn họ bình an vô sự ở trên giường vượt qua một đêm, không có phát sinh chuyện gì khiến người ta cảm giác không thoải mái.

Lục Thiên Thần nhất thời câm nín, chỉ là thật sâu nhìn người đàn ông đang cầm ly nước uống nước trái cây, chờ Đường Phong uống xong, anh vươn tay cầm giúp ly nước, lúc xoay người song song nhẹ nhàng nói một câu: "Có đôi khi tôi cũng không lý trí như thế, tôi là một thương nhân, cũng là một người đàn ông."

Lục Thiên Thần rời khỏi gian phòng, Đường Phong đem Charles đang say sưa ngủ đẩy ra đi vào phòng tắm, cậu đương nhiên biết, nhưng phần lớn thời gian Lục Thiên Thần là một thương nhân.

Đối với câu nói vừa rồi của Lục Thiên Thần, có nửa là thật, cũng có nửa là cố ý.

Bởi vì Lục Thiên Thần song song cũng là một người đàn ông, cho nên Đường Phong nghĩ những lời này đối với Lục Thiên Thần thân là đàn ông mà nói cũng có một chút tác dụng, nếu như có thể tăng thêm bảo hộ cho mình, một ít tâm kế vô hại cũng là có thể, đúng không?

 
Chương 107: Khoản nợ lúc trước.
 

Ánh nắng ấm áp xán lạn không chút nào chần chừ từ trên bầu trời xanh lam chiếu xuống, giống như những hạt lúa mạch vàng kim rơi xuống từ trong cái sàng, nhỏ vụn mà lại lộ ra hương vị nhàn nhạt, nơi móng ngựa giẫm lên trên mặt đất cuốn lên một đám bụi bặm màu hồng, trộn lẫn với ánh nắng mặt trời tựa như một hồi cuồng phong cát bụi ở trong thế giới loài kiến.

Mồ hôi từ trong mũ bảo hiểm dần dần chảy xuống, Đường Phong lôi kéo dây cương thúc dục con ngựa chạy chậm từng bước, bên cạnh cậu là Lục Thiên Thần đồng dạng một thân trang phục cưỡi ngựa.

"Đừng sợ."Lục Thiên Thần nói một câu.

Dựa theo ước định, ngày hôm nay Lục Thiên Thần sẽ bỏ ra hai tiếng dạy một khóa học cưỡi ngựa cho Đường Phong, thời gian hiện tại đã qua hơn một tiếng, mà tiến bộ lớn nhất của Đường Phong chính là có thể tự nắm dây cương chỉ huy ngựa chạy chậm một vòng, thỉnh thoảng còn cần Lục Thiên Thần kéo cương một cái để không cho ngựa rẽ sang bãi cỏ bên cạnh ăn cỏ.

"Tôi đang cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nó." Nhè nhẹ vỗ lên cái cổ dài của ngựa, Đường Phong vừa cười vừa nói.

Ngày hôm nay tuy rằng tiến bộ không phải rất lớn, nhưng chung quy cũng là có tiến bộ đúng không? Phơi nắng dưới ánh mặt trời hơn một tiếng đồng hồ, hai người đàn ông vòng đến bên cạnh nghỉ ngơi, ngựa cúi đầu ở kế bên gặm cỏ, Đường Phong đột nhiên nhớ tới một việc.

"Chủ tịch Lục, tôi trước đó có phải là có chút hiểu lầm với Trần Minh Húc không?" Người Đường Phong có thể hỏi cũng chỉ có Lục Thiên Thần, bên cạnh cậu kỳ thực cũng không có bạn bè.

Được rồi, hình như thật là có một người bạn có thể thổ lộ tình cảm.

Trong một tháng sau khi cậu tỉnh lại cũng có người đến tìm cậu, thế nhưng đều là người đến rủ cậu đi ra ngoài đánh bạc uống rượu, Đường Phong dứt khoát kiên quyết phân rõ quan hệ với những người đó, một vài người tự mình sa đọa còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo những người khác cùng xuống địa ngục mới vui vẻ. Chỗ tai hại nhất của Đường Phong lúc trước chính là bên người không ai có thể kéo cậu đứng lên.

Mà khi bên người không có bạn tốt, bản thân lại không thể níu kéo chính mình, vậy cũng chỉ có thể chìm xuống vực sâu đáy biển.

"Hiểu lầm theo như cậu nói nếu là chỉ chuyện sau khi lên giường với Trần Minh Húc rồi lại không chịu tiếp thu, tôi nghĩ nó cũng không phải là một chuyện hiểu lầm." Lục Thiên Thần quả nhiên cái gì cũng biết, Đường Phong xem như là hỏi đúng người, mặc dù kết quả có chút ngoài dự liệu của cậu.

Trời ạ, cậu cư nhiên từng có loại quan hệ này với Trần Minh Húc? Lại còn không chịu nhận là chuyện đã xảy ra?

Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Đường Phong, giọng nói lạnh nhạt: "Sự thực chính là như thế, thằng nhóc kia từ rất sớm trước đó đã thích cậu, thế nhưng cậu là một tên khốn, có lẽ nói là một đứa trẻ không hiểu chuyện, đến lúc cần Trần Minh Húc hỗ trợ mới đến tìm cậu ta, như là không có tiền chẳng hạn."

Nghe có vẻ là rất không hiểu chuyện, Đường Phong có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.

"Tôi đây làm thế nào cùng cậu ta?" Lên giường!

"Cậu say, sau đó hai người ngủ cùng nhau, hôm sau ngủ dậy cậu bỏ chạy." Lục Thiên Thần bĩu môi, "Đừng hỏi tôi vì sao biết những chuyện này, cậu trước đây chọc không ít phiền phức cho tôi. Được rồi, đừng suy nghĩ chuyện Trần Minh Húc nữa, nếu như cảm thấy hổ thẹn vậy đi giải thích với đối phương, nói lời xin lỗi, tuy rằng tôi không cảm thấy xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, thế nhưng so với việc không rên một tiếng vẫn tốt hơn."

Đường Phong thở dài, cười khổ nói: "Anh nói rất đúng, tôi nghĩ tôi đích xác cần phải giải thích với Trần Minh Húc."

Thế nhưng loại chuyện này phải nói như thế nào? Đường Phong chân chính đã mất, lẽ nào muốn cậu nói cho Trần Minh Húc kỳ thực cậu là Fiennes mà không phải Đường Phong, mặc dù đây là sự thực, thế nhưng đối với người khác mà nói càng giống như là kiếm cớ.

Mặc kệ Trần Minh Húc hay là Đường Phong lúc trước đều là hai đứa trẻ đáng thương không hiểu chuyện, yêu Lục Thiên Thần là bi ai của Đường Phong, thế nhưng Trần Minh Húc chẳng lẽ không phải?

Mà Trần Minh Húc lại hiểu chuyện hơn một chút, trong lòng so với Đường Phong cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Cậu đích xác phải làm gì đó, ngoại trừ cuộc sống của mình, cũng cần phải làm gì đó trả lại khoản nợ của Đường Phong lúc trước.

 
Chương 108: Gió ấm.
 

Trần Minh Húc vào mỗi thứ tư đều đến đài truyền hình thu tiết mục, giống như thường ngày đóng vai một MC có phong cách vui tươi chọc người yêu thích, làm một người MC phụ trách hợp tác, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bởi vì một chút tình cảm tư nhân ở trong tiết mục "lợi dụng việc công trả thù việc tư", nhưng phần lớn thời gian Trần Minh Húc vẫn như cũ là một người MC làm tròn bổn phận.

Kết thúc tiết mục, một vài tiểu minh tinh hạng hai hạng ba luôn luôn chạy tới chỗ Trần Minh Húc tâm sự lôi kéo quan hệ, Trần Minh Húc bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một chút, chỉ là ngày hôm nay cậu không có tâm tình cũng không có sức lực, trợ lý thức thời dùng lý do sinh bệnh ngăn cản một vài tiểu minh tinh ở bên ngoài phòng nghỉ.

Sinh bệnh là lý do, không phải là kiếm cớ.

MC đang nổi đều có phòng nghỉ riêng, ngồi ở trong gian phòng của mình, người thanh niên này nhìn vào mình trong gương đờ ra.

"Cộc cộc." Có người ở bên ngoài gõ cửa, ngay sau đó là thanh âm của trợ lý, "Minh Húc, tôi vào được không?"

"Ừ, anh vào đi."

Trợ lý mở cửa thò đầu vào: "Có muốn uống chút thuốc hay nước ấm hay không?"

"Không cần, một lúc nữa tôi về nhà ngủ một chút là được."

"Cái kia. . . Có người tìm cậu." Trợ lý có chút ấp a ấp úng.

Trần Minh Húc nghi hoặc nhíu lại lông mày: "Ai?"

Đại bộ phận minh tinh râu ria chỉ là muốn đi đến lôi kéo quan hệ với cậu, trợ lý của cậu đều giúp cậu ngăn cản, hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt do dự như hiện tại.

Chẳng lẽ là một đại minh tinh nào đó? Không đúng, cậu nhớ rõ ngày hôm nay trong đài truyền hình cũng không có đại nhân vật hay đại minh tinh nào đến đây.

"Là Đường Phong." Trợ lý vừa mới nói xong, lập tức có một người đàn ông thò đầu vào, không chút nào keo kiệt lộ ra dáng cười thật to hướng về phía Trần Minh Húc.

. . .

"Sao anh lại đến đây?" Vẫn như cũ ngồi ở tại chỗ, tuy rằng giọng điệu giống như lúc trước mang theo vị đạo có gai, Trần Minh Húc cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, cúi đầu giả vờ nghịch điện thoại di động, từ đầu đến cuối trang blog vẫn dừng lại ở trạng thái cũ.

"Đến xem tiết mục đã không có tôi sẽ như thế nào." Đường Phong đứng ở bên cạnh Trần Minh Húc đột nhiên cúi người thò đầu nhìn, "Cậu đang xem gì vậy?"

"Blog." Hơi thở nhàn nhạt của người kia đột nhiên phun lên trên mặt, khuôn mặt Trần Minh Húc bỗng dưng có chút nóng, tức giận trả lời, "Tiết mục không có anh thì sao, tiết mục có tôi ở đây là được."

"Ha hả, tôi nghĩ cũng đúng, khán giả đều là hướng về phía cậu mà tới, đúng rồi, tối hôm qua tôi đã xem album của cậu, rất hay, sao không tiếp tục làm ca sĩ trái lại chuyển hình làm MC?"

"Làm ca sĩ nhiều nhất cũng chỉ là con đường thứ hai, MC mới là ý muốn của tôi." Ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong, ngoài ý muốn bắt gặp đôi mắt đen ẩm ướt vẫn luôn lộ ra ôn nhu kia, Trần Minh Húc nghĩ mình bị bệnh không nhẹ, đầu có chút choáng váng.

"Mặt cậu sao lại đỏ như vậy, thực sự sinh bệnh?" Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán người kia, Đường Phong cau mày, "Nóng quá, cậu phát sốt rồi."

"Không cần anh lo!" Nơi bị sờ qua cảm giác càng nóng, Trần Minh Húc cúi đầu, bàn tay siết chặt điện thoại trên tay.

"Được được được, tôi mặc kệ, cậu cứ ngồi ở chỗ này chờ bị đốt thành tro đi, nghe nói nhiệt độ phát sốt quá cao sẽ bị nóng hỏng đầu . . ."

"Anh -" Làm gì có ai nhìn người khác bị bệnh còn đứng ở một bên châm chọc như vậy, Trần Minh Húc trừng mắt nhìn qua, "Lăn ra ngoài!"

"Tôi không phải quả bóng, lăn thế nào đây?" Đường Phong nhịn không được nở nụ cười một chút, vươn tay xoa xoa vẻ mặt cậu thanh niên tức giận kia, "Nhìn thì có bệnh, đến lúc mắng người còn rất có tinh thần."

Trần Minh Húc mặt càng đỏ hơn, muốn đẩy bàn tay Đường Phong đang xoa mặt cậu thì lại có chút do dự, người đàn ông ôn nhu, thành thục như vậy, khiến cho người ta muốn dựa sát thậm chí là tựa lên, khác hẳn Đường Phong trong ấn tượng của cậu.

Càng giống như một giấc mơ, trong mơ mới gặp phải, Đường Phong quan tâm cậu, ôn nhu với cậu.

"Này, cậu đừng khóc, sao đột nhiên lại khóc chứ." Vừa mới xoa nhẹ hai cái Đường Phong lập tức phát hiện Trần Minh Húc cư nhiên khóc lên, cậu không bắt nạt người ta nha, sợ nhất chính là trẻ con khóc.

Lung tung dùng tay áo lau lau mặt, Trần Minh Húc cúi đầu đẩy ra Đường Phong, thanh âm lộ ra nghẹn ngào: "Anh có bệnh à, chẳng hiểu vì sao đối tốt với tôi."

"Có bệnh không phải là tôi, là cậu."

"Anh mới có bệnh!" Cãi lại xong mới phát hiện lời mình nói có chút vấn đề, Trần Minh Húc vừa nhấc đầu liền thấy Đường Phong miệng ngậm ý cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, kìm lòng không nổi liền "Xì" một tiếng bật cười.

Đúng vậy, người sinh bệnh chân chính mới là cậu.

"Anh hẳn là đi là MC, cái miệng lợi hại như vậy." Lau khô nước mắt, con mắt của Trần Minh Húc có chút hồng hồng trừng nhìn Đường Phong, khiến Đường Phong đột nhiên nghĩ tới con thỏ.

Đường Phong nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: "Làm MC cùng lắm là nổi tiếng trong nước, thế nhưng đóng phim sẽ là nổi tiếng thế giới, thậm chí là siêu nổi tiếng.

"Rắm thối."

"Ha hả, vậy vị MC nổi tiếng này, cậu nếu tiếp tục không chịu uống thuốc thực sự sẽ biến thành MC hỏng não đó." Mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, Đường Phong tiến đến đem người túm lên mang ra cửa, Trần Minh Húc cũng không giãy dụa, hai người đã từng ở trong đài truyền hình dường như không quá hợp cư nhiên ghé vào với nhau, nhân viên công tác thấy hai người đều có chút kinh ngạc, Trần Minh Húc cư nhiên ngoan ngoãn để Đường Phong xách đi?

. . .

. . .

"Nhiệt độ đã hạ một chút, chúc mừng cậu không cần đi bệnh viện." Lấy ra nhiệt kế nhìn thoáng qua, Đường Phong cố sức lắc lắc nhiệt kế sau khi đưa cho Trần Minh Húc nằm ở trên giường kẹp lại, thuận tiện đưa một cốc nước ấm cho cậu thanh niên, "Uống nhiều nước một chút, nằm xuống ngủ một giấc, đắp chăn ra mồ hôi là không sao."

Hai tay Trần Minh Húc nhận lấy cốc nước cúi đầu từng ngụm từng ngụm uống, cậu không còn nhớ mình như thế nào nghe lời Đường Phong nói ra địa chỉ nhà mình cho người này, sau đó như thế nào bị Đường Phong ấn lên trên giường lấy chăn đắp lên, uống thuốc, uống nước, nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại phát hiện Đường Phong vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh còn chưa đi.

Loại cảm giác này, thật kỳ diệu.

Cho tới nay đều là một mình, lúc sinh bệnh dù có trợ lý đưa đi bệnh viện, nhưng sau khi về nhà cậu vẫn như cũ là một mình, mỗi lần nửa đêm tỉnh lại bên giường của cậu cũng không có ai.

Đã quen tịch mịch, đã quen cuối tuần ở nhà ăn một mình, đã quen sinh bệnh chỉ có một người.

Đột nhiên có thêm một người thay mình mua thuốc, thay mình rót nước, thay mình chỉnh góc chăn, Trần Minh Húc đột nhiên muốn khóc.

"Trước đây mỗi lần sinh bệnh trợ lý đều đưa tôi đi bệnh viện, chưa thấy ai như anh, đem người ném ở trong nhà nhất định không đi bệnh viện." Uống nửa cốc, Trần Minh Húc dừng lại hơi chút hổn hển.

"Tôi không thích bệnh viện." Hai chân vắt chéo, một tay chọc chọc lên đầu, người đàn ông này nhàn nhạt cười: "Hơn nữa cậu chỉ là bị sốt một chút mà thôi, ở nhà ngủ một giấc là ổn."

"Nghe có vẻ anh rất am hiểu." Cúi đầu tiếp tục uống nước.

Đường Phong gật đầu, ai bảo cậu từ nhỏ đến lớn đều tiếp xúc với bệnh viện, thậm chí là quen thân với bác sĩ y tá, nếu như thường xuyên nói chuyện phiếm với bác sĩ y tá, như vậy duy trì liên tục rất nhiều năm bản thân cũng sẽ trở thành nửa bác sĩ, bệnh nặng không dám nói, nhưng mấy bệnh lặt vặt Đường Phong vẫn có thể tự mình xoay sở.

Đối với điểm này, Đường Phong từ trước đến nay rất tự hào.

"Không ai thích đi bệnh viện, mặc kệ là đi đến đâu, nhà mình mới có cảm giác tốt nhất, ấm áp lại thoải mái." Thấy Trần Minh Húc uống hết cốc nước, Đường Phong săn sóc giúp đỡ cầm lấy cái cốc, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian hiện tại là buổi tối chín rưỡi.

"Cái này tôi đồng ý." Trần Minh Húc kéo chăn che đến miệng mình, thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền ra, "Anh cũng mau mau trở về đi, ngày hôm nay cảm ơn anh."

Đem cốc cất đi, Đường Phong cười đi tới: "Cậu nghĩ tôi nhìn đồng hồ đeo tay là cảm thấy quá muộn phải về sao? Hiện tại là chín rưỡi, cậu có thể ngủ, tuy rằng nhìn qua có vẻ cậu không có vấn đề gì, thế nhưng không phải có câu 'Đưa phật đưa đến Tây Thiên' sao? Tôi làm người tốt đành làm đến cùng, ngày hôm nay ở chỗ này cùng cậu."

"Anh không phải còn có tiết mục ban huấn luyện siêu sao à?" Hai mắt sáng rực.

"Trong ban huấn luyện có một khóa học về xã giao, huấn luyện viên dạy chính là kết bạn nhiều hơn, mặc kệ là trong giới hay ngoài giới, cậu xem, tôi hiện tại không phải là đang kết bạn với cậu sao? Đại MC, cậu liền ngoan ngoãn nợ tôi một cái nhân tình đi." Nhéo nhéo chóp mũi Trần Minh Húc, Đường Phong đẩy người vào bên trong.

Trần Minh Húc một bên dịch vào bên trong, một bên nhìn chằm chằm người kia nói: "Anh ngồi lên đây làm gì?"

"Cậu sẽ không muốn tôi nằm bò bên giường trông cậu một đêm đấy chứ? Cậu khỏi bệnh, tôi lại sinh bệnh thì đúng là cái được chẳng bù cho cái mất, dù sao giường của cậu lớn như vậy, cho tôi mượn một chỗ đi." Người này cởi giày nằm ở trên giường, giường lớn của Trần Minh Húc đừng nói là hai người ngủ, cho dù là bốn người cũng dư dả.

Trần Minh Húc đương nhiên không có lý do cự tuyệt, cậu sinh bệnh là Đường Phong chăm sóc cậu, mặc kệ bọn họ trước đây có mâu thuẫn gì, ký ức này qua đi giống như là rơi vào biển sâu càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng không rõ, chỉ có người đàn ông đi tắt đèn bàn ở trước mắt, nhắm mắt lại dường như rơi vào giấc ngủ là khắc sâu rõ ràng.

Có thể là do chiếc giường lớn trống rỗng đã không còn là một người cô độc nằm lên, Trần Minh Húc rất nhanh bị thuốc cảm thôi miên đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng vào lúc nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn bóng trắng trước mắt cách mình một khoảng, cậu bị hấp dẫn tiến gần đến, gương mặt nhẹ nhàng dán lên lưng người đàn ông kia, xúc cảm ấm áp khiến cậu nhịn không được vươn tay ôm lấy.

Hôm sau tỉnh lại Trần Minh Húc vui mừng phát hiện bản thân ngoại trừ thân thể có chút như nhũn ra thì đã hết bệnh, thần thanh khí sảng thoải mái dị thường, chỉ là vị trí bên cạnh đã không còn người.

Hẳn là đã đi rồi chứ?

Ngồi yên trên giường nhìn nơi Đường Phong nằm lên đêm qua, đến khi cậu ý thức được bản thân đang làm cái gì, tay cậu đã nhẹ nhàng chạm vào phần giường dường như vẫn còn hơi ấm kia.
"Tỉnh thật đúng lúc, tôi vừa làm xong bữa sáng." Cửa đột nhiên bị mở ra.

Trần Minh Húc ngơ ngác nhìn người đàn ông đi tới, nhìn Đường Phong sờ sờ trán cậu, nghe thấy người kia cười nói một câu: "Hạ sốt rồi."

Thanh âm giống như làn gió từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe mành thổi vào, rất ấm áp.

 
Chương 109: Đột kích ( nhất )


Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt khoảng cách quay chụp điện ảnh của đạo diễn Lý Nguy chỉ còn lại nửa tháng, mà ban huấn luyện siêu sao và tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》 dường như cũng sắp tới lúc kết thúc.

Trong điện thoại di động phát ra bài hát I want love của Elton John, Đường Phong đóng chặt cửa phòng quay mặt với cái gương trong phòng luyện tập, huấn luyện viên khóa biểu diễn Larry của ban huấn luyện vào hai tháng trước cho bọn họ một đề thi, toàn bộ học viên phải ở trong một căn phòng vắng vẻ, không có bất luận ngôn ngữ cơ thể hay lời kịch nào, chỉ cho phép đi tới đi lui, vận dụng tự thân biểu diễn, cùng với ánh mắt để thuyết minh một bài ca.

Đường Phong lựa chọn không phải một bài hát mọi người đều biết, cái này và tâm lý theo tuổi của cậu, kinh lịch cùng với tâm tình càng có liên quan nhiều hơn.

Liên tục phát ra ca khúc, nhìn vào gương luyện tập khoảng năm sáu lần, đang lúc phát nhạc điện thoại di động đột nhiên rung lên, ca khúc rất nhanh bị tiếng chuông thay thế, Đường Phong phải đình chỉ luyện tập đi nhận điện thoại, cậu hẳn là nên đem điện thoại đổi sang chế độ máy bay.

Trước khi nghe máy Đường Phong nhìn vào màn hình, dãy số quen thuộc khiến cậu kéo cong khóe miệng.

Năm phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ đã không còn là một mình Đường Phong, Trần Minh Húc từ trong túi quà lấy ra một lọ mật ong: "Nửa tháng sau sẽ đến cuộc thi của ban huấn luyện các anh, tôi tìm cho anh một ít mật rừng, là bạn của tôi mang từ Đông Bắc về, mỗi ngày anh pha với một chút nước uống, có thể nhuận nhuận cổ họng, đối với đường ruột dạ dày cũng rất tốt."

"Cảm ơn." Đường Phong đứng ở một bên nhìn Trần Minh Húc vội vàng rót cho cậu một cốc nước mật, từ khi nào quan hệ của bọn họ bắt đầu trở nên hòa hoãn?

Cầm cốc mật đã quấy tốt đi tới, Trần Minh Húc ngồi ở bên người Đường Phong, sô pha mềm mại rất nhanh lõm xuống một cái hố: "Nếm thử một chút."

"Mùi vị rất thơm, vô cùng tốt, đây là nước mật ngon nhất tôi từng uống." Vị ngọt trên đầu lưỡi tràn đến khóe miệng, tan ra trong đôi mắt, Đường Phong không chút nào keo kiệt ca ngợi mật ngọt.

Dường như là hơn một tháng trước Trần Minh Húc bị bệnh, Đường Phong chăm sóc người này một ngày đêm, sau đó thái độ của Trần Minh Húc đối với cậu rõ ràng tốt lên, không, quả thực chính là trên trời dưới đất.

Trước đây Trần Minh Húc nhìn thấy Đường Phong chung quy rất thích nói một hai câu ác độc, hiện tại thấy Đường Phong, Trần Minh Húc tuy rằng cũng nói vài lời ác độc nhưng càng nhiều là một loại quan tâm trá hình, không được tự nhiên biểu đạt tình cảm của mình, Đường Phong sao có thể không nhìn ra? Cậu chỉ cần nhìn vào tiếu ý trong đôi mắt sáng loáng của Trần Minh Húc là hiểu.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm vài câu, album của Trần Minh Húc trước đó bán ra cũng không tệ, về vấn đề âm nhạc hai người rất có đề tài cộng đồng, khoảng chừng nửa tiếng sau Trần Minh Húc rời đi, Đường Phong còn phải tiếp tục luyện tập, mà cậu cũng có công tác của mình.

Loại hình thông cảm hiểu nhau khi ở chung này kỳ thực rất tốt.

"Cộc cộc cộc."

Trần Minh Húc còn chưa đi được năm phút cửa lại vang lên, Đường Phong đi qua mở cửa, còn chưa nhìn thấy người đã cười hỏi: "Để quên gì đó ở chỗ tôi sao - ưm!"

Một người đàn ông cao lớn, ăn mặc Âu phục phong cách đắt tiền xông vào, thô lỗ lại trực tiếp ôm hôn Đường Phong đang mở cửa cho anh, một tay còn không quên đóng cửa lại.

Nụ hôn này mang theo một chút mùi thơm của xì gà, tan vào trong miệng cũng rất thanh ngọt, đầu lưỡi của Đường Phong còn lưu lại hương vị nước mật, nhàn nhạt, ngòn ngọt, thơm mát, khiến cho người ta quyến luyến không nguôi mà lại chua chua đến khó chịu.

"Charles, anh làm cái gì vậy? !" Không cần nhìn rõ người trước mặt, chỉ cần ngửi thấy mùi xì gà nhàn nhạt là cậu biết ai tới.

"Tôi đang hôn cậu, bảo bối." Vừa mới thở ra được một hơi, Charles lại muốn tiếp tục hôn lên, Đường Phong không khách khí vươn tay che miệng đối phương, tên kia dĩ nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của Đường Phong.

"Hôm nay là ngày động dục mỗi tháng một lần của anh?" Buông lỏng tay, Đường Phong lui ra phía sau hai bước giãn cách cự ly với Charles, theo đấu loại từng tập của tiết mục 《 tình nhân trong mộng 》, hiện tại chỉ còn lại ba nam minh tinh, mà mỗi một lần Charles đều luôn luôn chẳng ngại lựa chọn Đường Phong, khán giả quan tâm đã không phải là tập tiếp theo Charles chọn ai, mà là Đường Phong liệu có thể hay không kéo dài loại lựa chọn ưu tiên này mãi cho đến cuối cùng.

Còn có nhiều hơn nữa, càng nhiều khán giả đều muốn nhìn hai người hẹn hò trò chuyện yêu đương.

Chương 110: đột kích ( nhị )
 

"Thân ái thân ái, Đường Phong thân ái của tôi, cậu cứ như vậy đối đãi với thực tâm và tình yêu của tôi sao?" Trên khuôn mặt là biểu tình thống khổ vô cùng khoa trương khiến cho người ta khó có thể tin tưởng, Charles gần đây có khuynh hướng phát triển làm diễn viên phim kịch, nhưng lại là kịch bi hài tình yêu của Shakespeare, hoặc là có thêm một chút kịch Quỳnh Dao?

"Cái gì?" Đường Phong nhìn không ra một chút thực tình và tình yêu trên người Charles, nếu như không phải có Lục Thiên Thần ở bên cạnh làm cái cân hạn chế, cậu nghĩ Charles rất có thể đã sớm nhịn không được mà ra tay.

Thực sự là không rõ, loại hoa hoa công tử như Charles rốt cuộc là coi trọng cậu ở chỗ nào, Đường Phong tuyệt không muốn cho sự tình phát triển trở thành trình độ Charles càng là không chiếm được càng là muốn có được, mấy ngày nay ngoại trừ cuộc thi của ban huấn luyện, quay chụp điện ảnh một tháng sau cùng Chino ra, cậu suy nghĩ nhiều nhất chính là tự hỏi làm thế nào thoát khỏi Charles.

Những vị hoa hoa công tử này đều là những người dễ chán, Đường Phong không muốn tiếp tục chơi với Charles, một tháng trước đó là lực chọn bất đắc dĩ bị bức bách, mà cậu hiện tại có nhiều sự lựa chọn hơn.

Nếu muốn kéo dài với Charles cũng được, nhưng kết quả Đường Phong lại không thể nắm chặt, duy trì mờ ám cũng không phải là lựa chọn tốt, lại càng không phải điều cậu thích.

Hoặc là, có thể dùng thái độ lạnh nhạt thử một lần, cho dù Charles bởi vậy mà ghi hận ở trong lòng thì cũng chẳng sao, có Lục Thiên Thần là có thể bảo vệ cậu, về phần Lục Thiên Thần. . . Bây giờ còn không phải thời gian lo lắng vấn đề này.

Đàn ông và thương nhân, Lục Thiên Thần thuộc tính hiển nhiên là càng nghiêng về cái sau.

"Cậu thực sự là lạnh lùng, bảo bối, cậu trước đây không có đối xử với tôi như vậy, là điều gì khiến cậu thay đổi?" Charles tùy tiện ngồi lên sô pha, hai tay mở ra đặt lên tấm dựa của sô pha bộ dạng lão nhà giàu, khẽ nâng cằm nhìn về phía người kia, "Cậu ngày hôm nay nói cho tôi biết cậu không có thời gian muốn đi luyện tập, thế nhưng tôi vừa nhìn thấy cái gì, ôi ôi ôi, Đường Phong chuyên tâm với công tác của chúng ta vừa đơn độc ở cùng một con tiểu bạch thỏ trong phòng hơn nửa tiếng đồng hồ."

"Anh nghĩ tôi thay đổi, chỉ là bởi vì tôi đã không còn sống theo ý nghĩ của anh, Charles, anh cũng đâu biết tôi chân chính là như thế nào."

Charles cười ha ha: "Thân ái, cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy, cậu chân chính đang đứng ở trước mặt tôi, sao tôi lại không biết?"

"Charles. . ."

"Để tôi đoán một cái, lẽ nào cậu muốn cùng chú thỏ kia phát triển một chút? Coi như hết thân ái, thỏ con không thích hợp với cậu, đàn ông như cậu trời sinh nên được người ta yêu thương."

"Đề tài của anh ngoại trừ tình dục tình yêu thì còn có cái gì?"

"Tôi một chút cũng không cảm thấy tình dục tình yêu có cái gì không tốt, chờ đến khi tôi tám mươi tuổi tôi vẫn muốn tiếp tục yêu, thừa nhận đi thân ái, kỳ thực cậu muốn tôi ôm, cậu tưởng niệm cơ thể của tôi." Đề tài của Charles càng nói ngày càng lệch, kèm theo suy nghĩ mơ hồ có thể thấy được hờn giận, "Mặc dù cậu vẫn giả bộ rất chính chắn trưởng thành, nhưng tôi thấy ánh mắt của cậu, chúng nó nói cho tôi biết kỳ thực cậu cô đơn và đau đớn, chỉ là cậu không phát hiện ra mà thôi."

"Tôi một chút cũng không muốn phát hiện." Thở dài, Đường Phong có chút buồn bực lấy tay nhẹ nhàng xoa trán, "Charles, tôi còn có chuyện muốn làm, không có chuyện gì chúng ta hôm nào trò chuyện đi."

Giọng nói thoáng đề cao, cũng kèm theo không thể tin được: "Cậu đang đuổi tôi đi?"

"Tôi chỉ mong anh có thể thông cảm một chút." Kỳ thực Charles tự đại cuồng như vậy khẳng định không biết cái gì gọi là thông cảm, đối với điểm này Đường Phong tin tưởng không hề nghi ngờ, quan tâm dịu dàng trên người Charles càng nhiều là hình tượng cá nhân mà bản thân tên kia theo đuổi.

Charles bỗng nhiên từ trên sô pha đứng lên, trước khi đi thật sâu liếc nhìn Đường Phong: "Tôi cho rằng tôi đã rất quan tâm cậu, thân ái."

"Thật sao? Vậy tôi có nên nói một tiếng 'cảm ơn' không." Cười khổ một chút.

"Được rồi được rồi, tôi không quấy rối cậu luyện tập." Charles hiếm khi nào dừng lại một chút liền đi, Đường Phong nhìn cửa phòng đóng chặt khe khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro