Chương 128: Bắc Điều Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128: Bắc Điều Kỳ

(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)

------------------

Kể từ khi biết Mục Lê chính là Mạc Ly năm đó, bầu không khí trong căn phòng nhỏ liền trở nên không giống với ngày xưa.

Ví dụ như lúc này.

"Các cậu còn nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ ăn không ngon." Mục Lê thả thìa xuống, nhìn hai người đối diện bàn ăn đang không ngừng lén lút nhìn mình.

Cháo trong chén của mình đã thấy đáy, chén của hai người đối diện vẫn tràn đầy như cũ.

Hai người tự cho là hành vi nhìn lén của mình rất bí mật, lập tức cầm lấy thìa, vội vàng lung tung nhét cháo vào miệng che giấu sự chột dạ của mình.

Tăng Giang đã từng không chỉ một lần trước mặt Mục Lê biểu đạt kính ngưỡng cùng tình cảm ái mộ đối với Mạc Ly của mình, bây giờ lại cảm thấy có chút xấu hổ. Giờ khắc này hồi tưởng những hình ảnh kia, Tăng Giang chỉ hận không thể học kỹ năng tâm lớn cùng kỹ năng 'qua liền quên' của Cố Thần.

Cố Thần đối với Mạc Ly ngược lại không có tâm thái fanboy như Tăng Giang, cậu càng nhiều hơn chính là nghĩ đến nhật ký lúc trước của đối phương, còn bị đối phương biết được, còn đưa cho y một tấm thẻ bài đối phương nghiên cứu, Cố Thần nhất thời có một loại bất an 'có tật giật mình'.

Cố Thần nhìn khuôn mặt mang nụ cười nhẹ của đối phương, cuối cùng vẫn hỏi ra lời: "Uhm... lúc trước tôi xem qua bút ký tâm đắc chế thẻ của anh, còn có nhật ký, cái đấy, anh có để ý không?"

Mục Lê cười rất ôn nhu: "Tôi cũng chưa từng nghĩ tới lại có thể trung hợp như vậy, tùy tiện thuê một phòng ở, vậy mà lại gặp được người lấy được sổ ghi chép của tôi. Nếu tôi đã để đồ vật ở lại nơi đó, tự nhiên cũng là chờ nếu như tôi không về được, có một người tự nhiên có người sẽ phát hiện."

Cố Thần thật tò mò: "Vậy nếu anh trở về, tại sao không thu đồ vật lại?"

Mục Lê dừng một chút, hồi lâu mới nói: "Bởi vì khi đó tôi nghĩ, nếu đã sống lại, không nên vướng ngại tiền đồ, để chuyện cũ theo gió tản đi, không nên xoắn xuýt những thứ quá khứ, dù sao sống trong trí nhớ cuối cùng vẫn thống khổ, quý trọng hiện tại mới là chân lý."

Cố Thần biểu thị cậu chính là yêu thích người sống hào hiệp, thế gian này nhiều chuyện phiền lòng như vậy, mỗi một việc đều để trong lòng, còn không sớm thì muộn đè chết chính mình.

"Vậy... hiện tại ngoại trừ chúng tôi còn có những người khác biết thân phận của cậu không?" Cố Thần có chút ngạc nhiên, dù sao Mạc Ly còn sống, chuyện này truyền ra cũng đã đủ náo động.

Tăng Giang dùng củi chỏ va vào Cố Thần một phát, cảm thấy vấn đề Cố Thần hỏi thần tượng càng ngày càng xâm phạm riêng tư.

Mục Lê ngược lại không ngại, y có một loại thiện ý khó giải thích được đối với hai tiểu bối này, rất phối hợp với Cố Thần dựng ngón tay lên đếm, "Trước mắt trừ các cậu ra, anh em Mộ Dung, Bắc Điều Kỳ, đại khái cũng chỉ có Thiên Linh."

Nghe được cái tên này, Tăng Giang sửng sốt, thoáng nghĩ tới thời điểm ở trong bí cảnh Chiêu Linh.

Ở bên trong ảo cảnh kia, Thiên Linh ôm người kia, chính là Mạc Ly đi.

Không nghĩ tới Thiên Linh đã biết Mạc Ly còn sống, vậy anh có tâm tình gì đây?

Nghĩ tới đây, bất giác trong cổ họng Tăng Giang có chút đắng chát.

"Thầy Thiên Linh cũng biết sao." Cố Thần có chút cảm thán.

Cậu nhớ tới thời điểm đầu tiên nghe tới tên Mạc Ly, vẫn là thời điểm gặp phải Thiên Linh ở Lam Tinh. Khi đó Tăng Giang hiểu lầm Mạc Ly cùng Thiên Linh có thù không đợi trời chung, bây giờ nhìn lại tình cảm rất không tệ mà.

Cố Thần nhớ lại những năm tháng nhàn nhã tự tại ở Lam Tinh, muốn trêu đùa với Tăng Giang hai câu, lại phát hiện Tăng Giang cúi đầu, tâm sự nặng nề.

Cố Thần đành phải tự mình làm không khí sinh động lên: "Cho nên lời đồn đại không thể tin, một đống người nói với tôi rằng anh và Thiên Linh là cừu nhân."

Mục Lê cùng che miệng khẽ cười, xem ra cũng từng nghe qua không ít lời đồn tương tự.

"Được rồi, thật ra mấy lời đồn đại này trước đây được lưu truyền ở Học viện Triều Đế rất rộng rãi, hai người chúng tôi nghe đều cảm thấy rất buồn cười, chẳng qua đều lười đi giải thích, không nghĩ tới cuối cùng phát triển thành thái quá như vậy."

Cố Thần nhìn Mục Lê, tia sáng tươi đẹp ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu lên khuôn mặt của đối phương, phác họa gương mặt bình thường kia trở nên có chút ôn nhu.

"Tôi chợt phát hiện, kỳ thực anh ngoại trừ dung mạo thay đổi, năng lực thay đổi, những cái khác giống như đúc với trong lời đồn." Cố Thần hơi than thở, không hổ là nam thần trong lòng rất nhiều người. "Thật ước ao anh."

Mục Lê lắc đầu: "Kỳ thực tôi khá ước ao các cậu. Giống như các cậu rất tốt, vô luận trưởng thành đến mức độ nào cũng không quên trái tim ban đầu, không giống như tôi, trải nghiệm càng nhiều, đối với thế sự cũng càng thất vọng."

Cố Thần không đọc hiểu được cảm xúc trong mắt Mục Lê, chẳng qua cậu coi như đối phương đang khen mình.

"Ồ đúng rồi." Cố Thần bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề. "Anh nói, thủy triều dị thú mười năm trước có thể hay không cũng là dùng dược tề trong sự kiện rừng dị thú học viện hay không."

Sắc mặt Mục Lê trở nên nghiêm túc.

Ngay cả Tăng Giang vẫn luôn cúi đầu bới cơm không nói cũng dừng động tác trong tay. Tăng Giang cũng là sau ngày Mục Lê ngả bài, mới biết Cố Thần vậy mà tham dự vào điều tra sự kiện này, điều này làm cho Tăng Giang mấy ngày này rất bất an, trong luôn mơ thấy một ít hình Cố Thần gặp bất hạnh.

(Ada: sẽ không đâu... Cố Thần là nhân vật chính mà... đúng không... ít nhất sẽ không chết! Chắc chắn là vậy!!!)

Mục Lê đứng dậy, từ trong phòng lấy một quyển sổ ra. "Lúc trước tôi cũng xem qua báo cáo phân tích dược vật của viện nghiên cứu, loại dược vật này có thành phần phức tạp, sau khi tan rã trong cơ thể dị thú thì không có cách nào đo lường."

Cố Thần gật đầu, nếu không phải địa phương Đổng Ngọc Dương ném thuốc độc còn lưu lại, e rằng căn bản không điều tra ra được nguyên nhân của sự kiện này.

"Chính là bởi vì không có cách nào đo lường được từ trong cơ thể dị thú, cho nên thủy triều dị thú năm đó cũng không điều tra ra nguyên nhân, chỉ coi là một lần thủy triều dị thú đột phát." Mục Lê thần tình nghiêm túc phân tích.

"Còn nhớ tôi từng nói, mười năm trước Tinh thần lực của tôi bị huỷ toàn bộ, cùng Bắc Điều Kỳ đồng dạng không có Tinh thần lực trốn ở bên trong hang núi. Hang núi kia cũng không phải chỗ an toàn cỡ nào, thế nhưng trong tình huống dị thú bạo động nghiêm trọng như vậy, hai chúng tôi lại gần như không gặp phải dị thú." Mục Lê nhớ lại nói.

"Khi đó tôi chỉ vui mừng phúc lớn mạng lớn, nhưng sau đó tôi suy nghĩ rất lâu, trên thế giới nào có chuyện may mắn như vậy. Sau đó tôi suy đoán, dị thú hít phải loại dược tề này, có phải hay không đối với Tinh thần lực càng thêm mẫn cảm, đối tượng công kích của chúng là nhân loại có Tinh thần lực, đồng thời đẳng cấp Tinh thần lực càng cao, sẽ chịu phải công kích càng mạnh mẽ hơn?" Mục Lê một tay nâng cằm, chậm rãi nói.

Cố Thần gật đầu, tin tức cậu nghe được từ Quý lão, phân tích về thành phần dược tề của viện nghiên cứu không khác chút nào với Mục Lê.

Tăng Giang ngồi một bên trầm mặc không nói thần sắc khẽ biến.

Khi dị thú học viện bạo động lần đó, Tăng Giang cũng ở hiện trường. Lúc đó học sinh lớp trên cùng giáo viên tới cứu viện, dị thú gần như đều triền đấu với Ma thẻ sư lớp lớn, ngược lại lạnh nhạt đối với công kích của tân sinh lớp dưới, đến cuối cùng tuy rằng học viện tổn thất nghiêm trọng, nhưng rất vui mừng cũng không có người tử vong, bằng không với năng lực của tân sinh lớp dưới, đối phó với dị thú khu vực trung cấp căn bản không có lực lượng chống đỡ.

Chẳng qua nghĩ đến đây, thần sắc Tăng Giang càng thêm không xong.

Sự kiện rừng dị thú học viện cùng thủy triều dị thú mười năm trước có thể có cùng một chủ sử sau màn, vậy hiện tại Cố Thần tham gia điều tra chẳng phải là một chuyện vô cùng nguy hiểm sao?

"Các người trước tiên phải đảm bảo an toàn của mình, nếu như đối thủ quá mạnh, vậy để cho Liên Bang đối phó đi, các người đừng tự mình ngốc nghếch đi lên." Tăng Giang không đầu không đuôi nói một câu.

Cố Thần đầu tiên còn chưa phản ứng lại, chẳng qua rất nhanh liền biết tật xấu 'bà mẹ già' của Tăng Giang lại tái phát. "Cậu yên tâm, tài nghệ này của tôi chỉ là người qua đường, không có nguy hiểm gì."

Nhìn thấy Tăng Giang không vì lời nói của cậu mà yên tâm, Cố Thần bỗng nhiên có chút cảm động lây. Tăng Giang đã từng đối mặt với việc người bạn tốt nhất của mình ra đi, cho nên hắn đại khái không thể lại một lần nữa chịu đựng cảnh ngộ như thế.

Người vĩnh viễn 'đao thương bất nhập' nhất, có lẽ cũng là người yếu ớt nhất.

So với một phái ôn hòa bên căn phòng nhỏ này, bầu không khí ở đại trạch Văn gia mấy ngày nay thì lại càng thêm nghiêm nghị.

Khoảng thời gian này Văn Dịch Kế càng thêm thiếu ngủ không ít, sắc mặt đặc biệt hỏng bét, cả người cũng như già thêm vài tuổi.

"Đổng Ngọc Dương thời điểm chuyển giao cho chính phủ Liên Bang quản hạt bị bắt cóc." Quý lão cầm tin tức mới nhất được truyền tới, đồng dạng một mặt âm trầm.

Trầm mặc dài dằng dặc.

"Em đi gọi những người khác tới, trước tiên đưa Chương Dục Kỵ ra tòa án, không thể lại tiếp tục để đối phương không kiêng kỵ như vậy." Thời điểm Văn Dịch Kế nói lời này, có một nếp nhăn sâu sắc từ khóe miệng của anh xuyên qua khuôn mặt anh khí, biến mắt ở chỗ tai.

Quý lão lý giải tâm tình lúc này của Văn Dịch Kế, nhưng ông vẫn sầu lo: "Thầy phỏng đoán, Chương Dục Kỵ chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, dùng sự thông minh cùng năng lực của hắn ta, hoàn toàn không đủ để an bài một hồi triều cường dị thú tự nhiên như thế."

"Vậy thì sao chứ?" Văn Dịch Kế thừa nhận mình có chút mất lý trí, nhưng anh không khống chế được bản thân, trong đầu có mấy đám lửa nhảy lên, đốt cháy thần kinh tự kiềm chế của anh.

"Người ném thuốc độc vào viện nghiên cứu mười hai năm trước là hắn không giả đi? Bách Lân mặc dù không phải do hắn ta lằm, cũng là do hắn mà xảy ra không phải sao? Coi như đánh rắn động cỏ thì sao? Chúng ta bây giờ còn không biết người sau lưng Chương Dục Kỵ là ai, còn không bằng bắt người lại tra hỏi, hoặc là giết gà dọa khỉ, nói không chừng đối phương còn có thể thu liễm một chút."

Quý lão liếc mắt nhìn Văn Dịch Kế không cách nào tự kiềm chế, thở dài, đại đồ đệ bất hạnh bị hại, người yêu chịu hết khổ sở, Văn Dịch Kế đau khổ như vậy còn bắt anh tiếp tục chịu đựng, quả thật có chút không có tình người.

Cuối cùng Quý lão vẫn đồng ý với quyết định của Văn Dịch Kế.

Sau một giờ, tất cả mọi người tập hợp của đại trạch Văn gia, bao gồm cả Quý Nỗ Mân, Cố Thần, anh em Mộ Dung cùng Mục Lê.

Mấy người Quý lão đã từ Mộ Dung Trác Thất biết được Mục Lê chính là Mạc Ly, còn có từng trải năm đó của y.

Chẳng qua nhìn thấy người diện mạo bình thường trước mắt, vẫn rất khó liên hệ với người phong hoa tuyệt đại như vậy năm đó.

Mộ Dung Dịch đến khiến cho mọi người có chút bất ngờ, dù sao người này trước kia biểu thị không muốn tham gia vào việc này.

Chẳng qua ngược lại mọi người không có ý kiến gì với điều này, Thương hội Dịch Ly dù sao cùng là thương hội lớn nhất toàn bộ Tinh Tế, dù thế lực có lẽ không có cách nào đánh đồng với chính phủ Liên Bang cùng quân đội Liên Bang, nhưng tổ chức dân gian có ưu thế của tổ chức dân gian, có chút con đường tìm hiểu tin tức có lẽ so với Liên Bang điều động một nhóm lớn nhân mã còn linh thông hơn nhiều.

"Đổng Ngọc Dương tại thời điểm trên đường dời đi bị bắt cóc." Văn Dịch Kế nhìn mọi người nói.

Cố Thần giật này cả mình: "Nhưng cũng không thấy có tin tức liên quan trên báo chính mà?"

"Sự tình quá mức ác liệt, Liên Bang bên kia không có đưa tin. Tất cả quân nhân hộ tống Đổng Ngọc Dương đều chết thảm, Đổng Ngọc Dương không rõ tung tích. Dám bắt cóc xe áp giải của Liên Bang, người này thật sự là gan lớn bằng trời."

Văn Dịch Kế nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lúc này bắt cái nhân sĩ không rõ kia về trước mặt 'ngàn đao bầm thây'.

"Là Chương Dục Kỵ làm?" Mộ Dung Trác Thất cũng không ngờ tới yên tĩnh không tới hai ngày, liền có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, xem ra kẻ địch không rõ kia đang tăng nhanh tốc độ hành động.

"Có lẽ không phải hắn làm, hành động của hắn, ta đều có phái người nhìn chằm chằm, chẳng qua khẳng định không thể tách rời khỏi quan hệ với hắn." Quý lão nói.

Văn Dịch Kế gật đầu: "Tất cả lần này tôi gọi mọi người đến, là muốn mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt, chúng tôi quyết định vạch trần tội ác của Chương Dục Kỵ, đem người chuyển giao cho tòa án Liên Bang. Chuyện cụ thể tiểu bối các cậu không cần phải để ý đến, tôi và Quý lão tự nhiên sẽ làm tốt sự việc."

Mộ Dung Dịch vốn muốn nói làm như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng nhìn thấy Mục Lê không phản đối, cũng không nói nữa.

Nguyên bản hắn cũng không muốn tham dự vào những chuyện này, hắn căn bản không quan tâm người khác sống chết thế nào hay người chủ mưu sau màn có âm mưu to lớn gì, hắn chỉ là một lòng hi vọng Mục Lê có thể bình an vui sướng. Hiện tại nếu Mục Lê cũng đang điều tra việc này, như vậy hắn càng không thể để Mục Lê rơi vào nguy hiểm, nhất định phải giải quyết những chuyện này thật nhanh.

Mọi người đang thảo luận người sau lưng Chương Dục Kỵ là ai, quản gia báo có khách tới thăm, tự xưng là Bắc Điều Kỳ.

"Là tôi gửi thư tín cho Bắc Điều Kỳ." Mục Lê giải thích.

Quý lão cùng Văn Dịch Kế dù trước mắt biết là Bắc Điều Kỳ còn sống, nhưng khi nhìn thấy người thật xuất hiện trước mặt, vẫn là vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Loại kinh ngạc này so với thấy Mục Lê cường liệt hơn nhiều, dù sao khuôn mặt Mục Lê đã hoàn toàn không nhận ra, nhưng Bắc Điều Kỳ vẫn là dáng dấp thuở thiếu thời năm đó, cũng chẳng có bao nhiêu biến hóa.

"Bắc Điều? Em mười mấy năm này đi đâu? Nếu không chết, tại sao không báo chút tin túc nào?" Quý lão nhìn Bắc Điều Kỳ. Đối với thanh niên không có chút Tinh thần lực lại đặc sắc hiếm thấy này, Quý lão năm đó có bao nhiêu yêu thương.

Bắc Điều Kỳ cúi người, hướng Quý lão biểu đạt tôn kính, sau đó nhìn về phía mọi người.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, cũng không quan trọng. Tôi hôm nay tới, là muốn nói cho mọi người tin tức tôi đạt được sau nhiều năm ẩn núp cùng một ít thành quả điều tra trong khoảng thời gian này, bởi vì lần sau gặp lại không biết là khi nào."

Bắc Điều Kỳ dừng lại một chút, không nhìn đến những người khác muốn mở miệng nói cái gì, tiếp tục nó: "Các người đều biết đến nguyên soái Duy Ma đi."

Gần đây bởi vì Bách Lân cùng Mục Lê điều tra mà mạnh mẽ bổ sung tri thức tương quan, Cố Thần gật đầu như gà mổ thóc.

"Liên quan đến năng lực của tướng quân Duy Ma, các người có lẽ cũng biết đi?" Bắc Điều Kỳ nói.

Trả lời chính là Mộ Dung Dịch không hợp cạ với Bắc Điều Kỳ lắm: "Năng lực của nguyên soái Duy Ma đặc thù, không cùng một thể hệ với Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư, hắn có thể trực tiếp dùng Tinh thần lực để chiến đấu, phi thường am hiểu trực tiếp dùng Tinh thần lực chế tạo ảo cảnh."

Bắc Điều Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, năm đó tôi và Mục Lê nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này đó, chúng tôi đều suy nghĩ, những người kia có phải là đắm chìm trong một đại ảo cảnh do một người chế tạo ra không, bởi vì chỉ có như vậy mới giải thích được những hành vi cử chỉ không hợp với lẽ thường của họ."

Mộ Dung Dịch cười khẽ: "Phương hướng điều tra này của cậu không khỏi có quá nhiều vấn đề, đầu tiên, tướng quân Duy Ma đã từ trần nhiều năm, cậu là muốn nói người khởi tử hoàn sinh hay là hồi quang phản chiếu? Thứ hai, căn cứ vào trải nghiệm của các cậu, quân đội gặp phải tình huống tương tự như vậy không ít, một người đồng thời khống chế nhiều ảo cảnh như thế, Tinh thần lực dù có dồi dào hơn nữa cũng không chống đỡ nổi."

Kỳ thực trong lòng mọi người cũng có nghi vấn, chẳng qua không hùng hổ dọa người đối chọi gay gắn như Mộ Dung Dịch.

"Tướng quân Duy Ma đã qua đời, điểm này không cần nghi ngờ, năm đó cao tầng toàn bộ Liên Bang đồng thời tổ chức lễ truy điệu, tình huống thế này chúng ta đều rất rõ ràng. Huống hồ tướng quân Duy Ma nếu có dã tâm này, trực tiếp dùng vũ lực tạo phản là được, căn bản không cần phiền toái như vậy." Quý lão nói.

Cố Thần bên cạnh mặc dù đã học bổ túc rất nhiều tri thức liên quan, nhưng chung quy không hoàn thiện, cậu rất có hứng thú với chuyện không dùng ma thẻ chiến đấu này. Cậu trong khoảng thời gian này đã quen với hệ thống chiến đấu này, nhất thời không tưởng tượng ra được không cần thẻ bài là tình huống thế nào.

Mộ Dung Trác Thất tuy không phải giun trong bụng Cố Thần, nhưng lúc này căn bản cũng có thể căn cứ vào thần sắc của Cố Thần mà đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, vì vậy cúi đầu giải thích cho cậu: "Tướng quân Duy Ma có thể dùng Tinh thần lực tạo ám chỉ cho người khác, hoặc là chế tạo ra ảo cảnh, không cần mượn thẻ bài làm vật dẫn, hiệu quả giống như sử dụng thẻ bài loại huyễn trí. Nhưng khác với thẻ bài hoặc dị thực dị thú huyễn trí, hắn có thể cho một quần thể đều rơi vào một ảo cảnh đồng nhất, mà không phải căn cứ trên nội tâm của mỗi người mà sinh ra ảo cảnh bất đồng."

"Nói đến đây, tôi mới nhớ, nguyên nhân cái chết của tướng quân Duy Ma có chút kỳ lạ, nghe nói là tự sát, nhưng năm đó hắn chính trực tráng niên, không bệnh không tai, theo lý thuyết không nên có lý do lựa chọn tự sát chứ?" Văn Dịch Kế cũng nhớ ra cái gì đó.

"Có một loại thuyết pháp, nói cao tầng Liên Bang kiêng kỵ loại năng lực đặc biệt này, cùng với uy vọng trong nhân dân cùng quân đội của Duy Ma, cho nên mua chuộc người bên cạnh hắn, hạ độc hắn." Mục Lê nói.

Làm học sinh hệ sử, Cố Thần lập tức bổ não ra một vở kịch phong vân lớn. "Cho nên kỳ thực tướng quân Duy Ma không chết, trở về hướng về Liên Bang báo thù."

Mắt thấy dòng suy nghĩ cũng bị Cố Thần kéo lệch, Bắc Điều Kỳ tiếp tục lái về: "Tướng quân Duy Ma đã qua đời, đây là chuyện không thể nghi ngờ."

Bắc Điều Kỳ dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tướng quân Duy Ma có một đứa con trai, chẳng qua sau đó mất tích."

"Cậu không phải muốn nói con trai Duy Ma trở về trả thù Liên Bang đi?" Mộ Dung Dịch lạnh giọng, nói.

(Ada: ê ê ê chẳng lẽ là Ngọc Tu?!?!)

Mộ Dung Dịch bởi vì có chút tâm tình đối nghịch, cho nên nói ra lời này, chẳng qua mấy người Quý lão lại cảm thấy có chút đạo lý.

Tướng quân Duy Ma tuổi già mới có con, nửa kia thai nghén đứa bé này là ai đến nay cũng là một mê đề.

Thuyết pháp tướng quân Duy Ma tử vong thật có chút mỗi người nói một kiểu, khó bề phân biệt, nếu như đứa bé này còn có hoài nghi về cái chết của phụ thân, vậy thì báo thù cũng không phải không thể.

Huống hồ nếu như hắn thừa kế năng lực chế tạo ảo cảnh không cần thẻ bài cùng ám chỉ cho người khác, hơn nữa năm đó tướng quân Duy Ma làm người trượng nghĩa, có không ít người có quan hệ sinh tử, bên người có một tâm phúc trợ giúp, con trai Duy Ma nếu như muốn báo thù, hoàn toàn có điều kiện có năng lực.

Bắc Điều Kỳ liếc mắt nhìn Mục Lê một cái, sau đó nói: "Con trai của Duy Ma có thể kế thừa năng lực đặc biệt của phụ thân hay tôi không biết, nhưng bản thân hắn có một năng lực mà phụ thân hắn không có, đó là chế tạo ra một thẻ bài đặc thù gọi là Quỷ Tự."

=

Ada: ... vậy thì con của Duy Ma là thiếu chủ kia, còn Ngọc Tu là con ai vậy... liệu thuyền Bắc Ngọc có thể chèo hay không... có lẽ là không... tui có cảm giác bạn Ngọc Tu này nhất định sẽ chết rất thảm...

=

=

=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro