Chương 14(Q1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đồ Thương rốt cục phát tiết xong, chán ghét nhìn thoáng qua nam nhân vẫn không nhúc nhích, làn da nguyên bản trắng nõn của nam nhân đã không còn tồn tại. Nhất là hạ thân của nam nhân, vô cùng thê thảm. Trên giường đều nhiễm từng vết máu lớn.

Tư Đồ Thương đi vào phòng tắm tẩy rửa, mặc vào áo tắm rồi đi về một phòng khác, xem nhẹ sự tồn tại của nam nhân.

Đêm nay, Lâm Duệ Ức ngủ không được tốt lắm, mà trong lòng có chút nhớ Đỗ Thanh Lạc, hơn nữa lo lắng nam nhân vẫn hồn nhiên kia bị phá hư. Sau khi rời giường, đi sang phòng Tư Đồ. Kỳ thật thời gian coi như còn sớm, nhưng trong phòng không có ai, hắn biết Tư Đồ bề bộn nhiều việc, khẳng định đã sớm đi ra ngoài.

Mở cửa ra, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất vẫn đã xảy ra, thậm chí so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn nghiêm trọng hơn, trước thời điểm giúp nam nhân kiểm tra thân thể, liền phát hiện thân thể nam nhân có chút đặc thù, không quá thích hợp làm phương diện kia. Trừ phi phải làm công tác chuẩn bị hoàn hảo.

Bước nhanh tiến lên, sắc mặt nam nhân tái nhợt, cùng với dấu vết trên người. Tâm Lâm Duệ Ức khẽ thắc lại, kêu vài tiếng, nam nhân một chút phản ứng đều không có. Rất nhanh che dấu tâm trạng chính mình, cầm lấy điện thoại.

"Ngươi lập tức đến tầng 20, đem thuốc của ta mang theo, động tác nhanh lên." Lâm Duệ Ức phân phó xong, liền ôm lấy nam nhân đang hôn mê hướng phòng tắm đi đến. Ôn nhu giúp nam nhân tẩy trừ, khi nhìn đến thân thể bị xé rách, hít một hơi khí lạnh. Máu đã dần đông lại, rất khó tẩy rửa, dù cẩn thận như thế nào, hắn vẫn như cũ có thể thấy nam nhân đang hôn mê nhíu chặt đôi mi thanh tú.

Nam nhân dễ làm người đau lòng, cùng Đỗ Thanh Lạc ở một chỗ, hắn sẽ nhịn khôn được muốn bảo hộ nam nhân. Hắn biết Tư Đồ sẽ không ôn nhu đối với bạn giường, nhưng chưa từng có nghiêm trọng như vậy.  Nam nhân tinh tế đơn thuần như thế, Tư Đồ quả nhiên so với hắn còn lãnh huyết gấp bội lần.

Rửa đi những thứ không sạch sẽ, vì nam nhân mặc áo ngủ, sau đó đem nam nhân ôm ra khỏi căn phòng làm cho hắn thống khổ. Trợ thủ tiểu An của hắn cầm hòm thuốc, muốn tiến lên xem xét tình huống, lại bị Lâm Duệ Ức ngăn cản, "Để ta, ngươi đi gọi người đem cách vách thu thập đi, sau kêu người mang cháo lỏng lên đây."

"Đã biết, ta đây đi làm liền."

Cẩn thận xử lý miệng vết thương trên người nam nhân, trên mặt nam nhân đã không có vẻ mặt thống khổ, như trước khi hôn mê. Cẩn thận dùng kẹp gắp bông khử trùng, nhẹ nhàng mà chà lau đôi môi sưng đỏ, khóe môi tứa máu.

Lâm Duệ Ức có chút mâu thuẫn, hắn không biết kế tiếp chính mình phải xử lý thế nào đối với thái độ của nam nhân. Hắn biết Tư Đồ là muốn làm cho hắn xem, mới tàn nhẫn như vậy, cố ý tại trên thân nam nhân lưu lại dấu vết làm cho người ta sợ hãi, không phải là muốn hắn thỏa hiệp sao. Hắn không thật sự muốn thương tổn nam nhân này.

"Ân~~~~" Thanh âm trầm thấp truyền đến từ miệng nam nhân, tựa hồ có dấu hiệu thanh tỉnh.

Đỗ Thanh Lạc mở mắt ra lập tức đánh giá căn phòng, hoàn hảo không phải, trong lòng thở nhẹ một hơi. Quay đầu liền nhìn đến Lâm Duệ Ức ngồi ở một bêm, nam nhân không quá ngoài ý muốn. Bởi vì tại thời điểm hắn hôn mê, hắn luôn luôn cầu nguyện người thanh niên này có thể cứu hắn, mà hiện tại chính là chứng minh tốt nhất. Ngây ngốc đối với Lâm Duệ Ức cười cười.

Muốn nói lời cảm tạ, yết hầu lại phi thường đau, nhìn ra nam nhân không thích hợp, Lâm Duệ Ức nâng nam nhân dậy, ôn nhu uy nam nhân uống nước.

Đỗ Thanh Lạc muốn tự mình uống, động tác không lớn, lại khiến hắn đau không thể nhúc nhích. Đột nhiên nhớ lại những việc xảy ra tối hôm qua, hoảng sợ nhìn Lâm Duệ Ức " Ngươi có hay không chán ghét ta."

"Không cần nghĩ quá nhiều, ngươi khẳng định đói bụng, ta cho ngườu chuẩn bị cháo lỏng rồi, uống một ít trước đi." Nói xong liền ra khỏi phòng.

Nam nhân có điểm uể oải, hắn không muốn bị Lâm Duệ Ức chán ghét.

Lâm Duệ Ức lại đi vào bưng theo bát cháo lỏng, đến gần nam nhân, tùy ý ngồi ở bên người Đỗ Thanh Lạc, "Đại thúc, ta uy ngươi đi, ngươi không nên lộn xộn." Nói xong không cho Đỗ Thanh Lạc có lý do cự tuyệt. Dùng thìa khuấy một chút, tinh tế thổi, sau đó dùng đầu lưỡi thử trước, xác định không còn nóng. Đem thìa cẩn thận bón cho nam nhân. Nhìn động tâc của Lâm Duệ Ức, nam nhân có chút đỏ mặt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn há miệng, ăn xong một muỗng Lâm Duệ Ức uy đến 

Nam nhân thực thích loại cảm giác này, được chiếu cố, được che chở, tựa như trước đây ca ca cẩn thận chăm sóc khi hắn phát sốt. Nhớ tới ca ca, Đỗ Thanh Lạc không khỏi có chút sầu não, bất quá hắn không nghĩ đem cảm xúc của chính mình biểu lộ cho người khác, rất nhanh sắc mặt liền khôi phục.

"Không ăn thêm một chút sao?"

"Không cần, ta thực no rồi a."

"Ân, vậy đem thuốc uống, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ tốt hơn."

Nam nhân thuận theo nuốt xuống thuốc Lâm Duệ Ức đưa đến, sau đó ngoan ngoãn nàm xuống. Lâm Duệ Ức vẫn ngồi một bên, như vậy làm cho hắn an tâm hơn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Đỗ Thanh Lạc tỉnh dậy là đã gần chạng vạng, bên cạnh không còn bóng dáng của Lâm Duệ Ức.

Cửa phòng hắn khép hờ, xuyên qua khe cửa, nam nhân mơ hồ có thể xác định, bên ngoài có không ít người. Nhớ tới kẻ tàn bạo kia, nam nhân cả người run rẩy.

Giây tiếp theo, cửa phòng bị đẩy ra, nhìn người trẻ tuổi đang đến gần hắn, nam nhân càng run rẩy như bị gió cuối thu thổi qua người.

"Lâm thiếu, ngươi còn coi trọng hắn sao." Thanh âm lạnh lùng của Tư Đồ Thương mang theo trào phúng, vào tai nam nhân tựa như quỷ Sâtn đang tuyên án sinh tử.

"Ha ha" Lâm Duệ Ức lấy tay che miệng cười, "Không chiếu cố hảo, làm sao ngươi hưởng thụ được a."

Ngữ khí như vậy, khiến nam nhân có điểm khó có thể tin. Chẳng lẽ Lâm Duệ Ức đối với ai đều có thể ôn nhu như vậy, cẩn thận như vậy sao. Hắn cố ý xem nhẹ lời nói của Lâm Duệ Ức.

"Xin hỏi, ta, ta khi nào thì có thể về nhà?" Nam nhân sợ hãi hỏi, đối mặt người trẻ tuổi lạnh lùng này, hắn không dám nhìn thẳng.

"Muốn về nhà? Thật đáng tiếc ta còn không có ngoạn đủ." Rõ ràng là nói cho Đỗ Thanh Lạc nghe, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hồ ly Lâm Duệ Ức. Tư Đồ Thương muốn từ biểu tình Lâm Duệ Ức đọc ra chút gì, nhưng thật đáng tiếc, cái gì cũng không có. Xem ra, hắn làm còn chưa đủ a, như vậy chậm chậm ngoạn đi.

Cái gì? Hắn không phải món đồ chơi, vì cái gì lại muốn như vậy. Đỗ Thanh Lạc mang theo hy vọng, dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Lâm Duệ Ức đứng cạnh Tư Đồ Thương, nhưng Lâm Duệ Ức lại cái gì cũng chưa nói. Nam nhân uể oải nói "Ngươi, không phải nói rất nhanh sẽ thả ta trở về sao, những gì có thể làm, ta đã cố hết sức."

***********



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro