Chương 7: hâm mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 còn đứng trơ ra không chạy nhanh đi?! Nuôi lão hổ là không muốn sống nữa à! 】

【 chính là, kia một ngụm đều có thể cắn rớt nửa cái thân mình của chủ nhà, nhìn lão hổ như vậy liền biết không phải dễ trêu chọc. 】

【 a a a —— nó tới gần chủ nhà!!! Chạy a! Ngươi ĐM bị dọa choáng váng sao?! 】

Tô Kiều đang điều chỉnh lại làn đạn(*), vừa rồi rất nhiều làn đạn hoa hòe lòe loẹt cậu thấy không rõ lắm cụ thể là đang nói cái gì, chờ toàn bộ điều chỉnh thành bình thường, cuối cùng cũng thấy một cái bình luận.

(*) làn đạn: là cmt đó các thím.

Không đợi cậu quay đầu lại, lão hổ thân mật cọ cọ gương mặt cậu, "Ngao ô ~"

Tiếng kêu thập phần nhẹ nhàng, lại liếm liếm cái mũi, như là bởi vì tìm thấy đồ ăn ăn ngon mà vui vẻ.

Tô Kiều bị nó cọ đến hướng bên cạnh lùi vài bước, lão hổ không thuận theo mà buông tha nhất quyết theo kịp, lúc trước cùng Tô Kiều đi ra ngoài lấy hành lý trộm cọ đến vui vẻ, hiện tại có chút đắc ý vênh váo, đều đã quên sự tồn tại của Tiểu Than Nắm.

Thẳng đến ——

"Ngao ô ô ô!" Lão hổ đột nhiên ngẩng đầu lên hét lớn một tiếng, ném cái đuôi trốn đến phía sau Tô Kiều.

Lấy thân hình Tô Kiều căn bản vô pháp ngăn cản cái đứa nhóc này, lão hổ lại đem đầu hướng đến sau lưng Tô Kiều chôn xuống, lừa mình dối người tàng hình, lặng lẽ đem cái đuôi thu hồi lại, nhút nhát sợ sệt ở trên vai Tô Kiều nhìn xuống.

Tô Kiều vỗ vỗ móng vuốt lão hổ an ủi, nhìn về phía vị trí vừa rồi lão hổ ngồi xổm, Tiểu Than Nắm đang đứng ở đó nhe răng.

Ở bên trong một mảnh màu đen, đôi mắt màu xanh lục cùng răng nhỏ màu trắng có vẻ trông đặc biệt rõ ràng.

【 cái này là cái gì vậy? Đen sì? 】

【 đen như vậy là thứ gì tôi không thèm để ý, sao lão hổ lại thành thế này??? Giả sao? Vẫn là hiệu ứng đặc biệt à? Đen thui kia còn không có bằng một móng vuốt lớn của lão hổ đâu, như thế nào lại đem lão hổ dọa thành như vậy? 】

【 không biết có phải ảo giác của tui hay không, có cảm giác lão hổ lớn rất ủy khuất, tui muốn sờ sờ nó làm sao bây giờ...... Tui có thể là điên rồi. 】

【 tui cũng......】

【 thật không dám giấu giếm, tui cũng điên rồi. 】

Tô Kiều nhìn qua cái đuôi của lão hổ, vừa rồi hình như là Tiểu Than Nắm cắn cái đuôi của nó.

Lông trên cái đuôi tuy rằng không có nhiều bằng trên người, nhưng cũng không phải Tiểu Than Nắm hiện tại răng nhỏ cắn phá, lão hổ khẳng định là không đau, càng nhiều là có thể bị dọa hơn.

Tô Kiều sờ sờ đầu lão hổ, lão hổ ' rầm rì rầm rì ' hướng tới trong tay Tô Kiều cọ.

Tiểu Than Nắm lại lần nữa tức giận cùng lão hổ đánh nhau, Tô Kiều lại trước một bước đem Tiểu Than Nắm lủi ở trong ngực.

Cậu trên người mặc chính là áo sơmi trắng, sơn động buổi tối chiếu sáng đều dựa vào đống lửa, phòng phát sóng trực tiếp không nhìn thấy Tiểu Than Nắm, hiện tại Tô Kiều bế lên, có màu trắng lót nền, phòng phát sóng trực tiếp rốt cuộc có thể thấy rõ vừa rồi cắn cái đuôi lão hổ chính là cái gì.

【 ngao ngao ngao! Cái bánh trôi đen nhỏ này quá đáng yêu a a a! Chọc trúng tâm thiếu nữ của lão phu rồi. 】

【 này cũng quá đáng yêu đi! Truyện tranh đều vẽ không ra đứa nhóc đáng yêu như vậy. 】

【 chúng tôi cũng choáng váng rồi, cái đồ vật nhỏ như vậy đem lão hổ cắn ngao ngao tán loạn? 】

【 lão hổ: Không nghĩ tới đi ta còn là cái diễn tinh(*). 】

(*) diễn tinh: kiểu kẻ 2 mặt nhg nó sẽ tích cực hơn.

【 ha ha ha, các ngươi làm gì lạp chán ghét đã chết! Ta hổ ca chỉ là sợ dẫm chết nó, không phải bị cắn đau hảo sao? 】

【 ha ha ha, các thím làm gì mà chán ghét! Ta hổ ca chỉ sợ là dẫm chết nó, không phải là bị cắn đau sao? 】

【 lão hổ này thật sự là chủ nhà nuôi sao? Khẳng định là từ nhỏ nuôi đến lớn đi, bằng không thì tính tình không có khả năng tốt như vậy. 】

【 Hải Lam tinh hằng ngày cùng lão hổ có quan hệ gì, không hiểu được. 】

Tô Kiều nói: "Tiêu đề là tùy tiện đặt, tôi vừa tới Hải Lam tinh, hết thảy đều chưa quen thuộc, chờ thêm một đoạn thời gian mày mò ra phương hướng phát sóng trực tiếp, tôi sẽ đem tiêu đề sửa lại."

Tô Kiều ôm Tiểu Than Nắm ngồi xếp bằng ở trên đệm mềm, phía sau là vách tường huyệt động lạnh băng, Tô Kiều sợ lạnh liền không có dựa vào, lão hổ nhìn nhìn đồ ăn lại nhìn nhìn Tô Kiều, thấy Tô Kiều giống như có ý tứ không muốn ăn.

Lão hổ đem ban linh đã tắt thở ngậm đến bụi cỏ phía trước cửa động giấu đi, chính mình thì lại đi đến bên người Tô Kiều, ở phía sau lưng cậu nằm ngang xuống, Tô Kiều thẳng eo, lưng vừa lúc dán vào bụng nó.

Tô Kiều chỉ cảm thấy phía sau nguyên bản âm u lãnh lẽo đột nhiên biến mất, trở nên lông xù xù còn thập phần ấm áp, quay đầu lại, lão hổ đang tìm biện pháp đem đầu chui vào sau người cậu đây.

【 này cũng quá, ngoan, đi!!! 】

【 thấy một màn như vậy tui quay đầu nhìn về phía nghịch tử đanh cắn xé dép lê của tôi, đi lên nhìn chính là một chiếc dép lê của tui! 】

【 từ từ! Chỉ có tui chú ý tới câu kia của chủ nhà: Vừa tới Hải Lam tinh sao? Kia lão hổ lúc trước là nuôi ở nơi nào? Ở lãnh địa tư nhân dưỡng mãnh thú chính là phạm pháp. 】

【 ách....... Xác thật, chủ nhà nói có vấn đề, lão hổ cùng chủ nhà thân như vậy hiển nhiên là từ nhỏ nuôi đến lớn, nhưng không nuôi ở Hải Lam tinh, ở bất luận cái địa phương gì đều là phạm pháp, mua bán phi pháp chăn nuôi phi pháp, vừa rồi hai chữ này rất đáng giá miệt mài theo đuổi. 】

Tô Kiều nhìn đến làn đạn này không có nửa điển kinh hoàng, nói: "Tôi xác thật là lần đầu tiên tới bên này, lão hổ cũng không phải tôi từ nhỏ nuôi đến lớn, trên thực tế, chúng tôi hôm nay ban ngày mới vừa nhận thức nhau."

Nói, Tô Kiều quay đầu nhìn thoáng qua lão hổ, mặt mày mỉm cười nâng nâng hàm dưới, "Đúng không? Mèo lớn."

"Ngao ô!" Giống như là đáp lại Tô Kiều vậy, lão hổ đặc biệt phối hợp kêu một tiếng.

【??? 】

【 Tui tin cậu cái quỷ! Không phải từ nhỏ nuôi đến lớn, chủ nhà cậu hiện tại đang ở trong bụng lão hổ chờ bị tiêu hóa đấy. 】

【 tay động @ quản lý viên, kiến nghị tra một chút. 】

Tô Kiều không ngại bất luận kẻ nào tới tra, bởi vì cậu xác thật là không lâu trước đây mới vừa cùng lão hổ gặp mặt, "Lão hổ cùng Tiểu Than Nắm là bạn bè, lão hổ hôm nay tới tìm Tiểu Than Nắm chúng tôi mới gặp mặt."

Phòng phát sóng trực tiếp người xem yên lặng nhìn Tiểu Than Nắm bộ dáng nỗ lực duỗi móng vuốt cào lão hổ, sôi nổi tỏ vẻ: 【 đối với bọn họ là bằng hữu chúng tui tin. 】

Yêu nhau đều không thấy, chỉ có một mảnh muốn giết bạn tốt.

【 rõ ràng quan hệ của Than Nắm cùng lão hổ, không chỉ chủ nhà cùng Than Nắm quan hệ tốt, lão hổ cũng càng thích chủ nhà hơn một chút đi? 】

【 đúng vậy, tui cũng đã nhìn ra, lông xù xù là sẽ không gạt người. 】

【 nhà tui có hai chiếc mòe, cũng thường xuyên bởi vì một con mòe khác quá thân cận tui mà ghen, chúng nó đánh nhau chính là vì thắng được cơ hội cùng tui ở bên nhau, làm cho tui mỗi ngày đều khó làm tốt, sủng hạnh xong chiếc này lại sủng hạnh chiếc kia. 】

【 ha ha ha, chị em thím là đang nằm mơ, mèo đều là động vật cao lãnh, hay là chúng nó đánh nhau là vì không cần bị thím sủng ái đi? 】

Vừa rồi gián đoạn một lúc như vậy, cũng không có người lại @ quản lý viên.

Lão hổ ở phía sau Tô Kiều trở mình, khò khè khò khè dùng móng vuốt câu vạt áo cậu.

Lão hổ rất cẩn thận dùng thịt đệm chạm vào, không có động móng vuốt, "Ngao ô."

"Làm sao vậy?" Tô Kiều vuốt thuận hai nhúm lông trên người lão hổ, thời điểm sờ qua bụng phát hiện bụng lão hổ giống như bẹp bẹp.

Xúc cảm lúc trước thời điểm không có ăn no chính là cái loại cảm giác thịt thịt này.

"Hóa ra là đói bụng nha." Tô Kiều đem Tiểu Than Nắm buông xuống, "Vừa rồi mèo lớn đi ra ngoài săn trở về vẫn là ban linh, vừa lúc hiện tại xử lý xong xuôi bữa ăn khuya."

Tô Kiều đem thiết bị phát sóng trực tiếp ra bên ngoài, một lần nữa đảo cái đống lửa bắt đầu cắt thịt, cậu không nghĩ làm trong sơn động khiến cho bên trong tràn đầy mùi máu tươi.

Thời điểm cắt thịt ban linh, Tô Kiều nhịn không được cười một tiếng, "Giữa trưa ăn chính là ban linh, hai chiếc lông xù lần đầu tiên ăn thịt nướng chín, ăn rất thơm."

【 tôi liền nói, sao lão hổ có thể chia sẻ đồ ăn của chính mình, nguyên lai là để chủ nhà hỗ trợ xử lý thành thịt nướng, nhìn không ra, còn rất muốn ăn. 】

Tô Kiều lần thứ hai xử lý ban linh so với lần đầu tiên thì tốc độ nhanh hơn nhiều, thịt cắt xuống cũng càng thêm hoàn chỉnh.

Thời điểm lão hổ cùng Tiểu Than Nắm ra tới, trong miệng chúng nó đều phân biệt ngậm mấy nhánh cây, lớn nhỏ không đều.

Tô Kiều thấy thế trước mắt sáng ngời, cậu nguyên bản còn đang suy nghĩ buổi tối đi đâu tìm nhánh cây, lại sợ đi quá xa tìm không thấy đường trở về, không nghĩ tới hai chiếc lông xù tri kỷ như vậy, "Chúng nó thật sự rất thông minh, tôi giữa trưa dùng loại nhánh cây này nướng thịt, chúng nó liền nhớ kĩ, buổi tối thời điểm ăn cơm còn chut động đi tìm giúp tôi."

【??? Có cần khoe ra không. 】

【 ô ô ô, tui mẹ nó giống như ăn sống một cân chanh, chua chết mị. 】

【 không dám nói, tui đã ở trên đường đi đến cửa hàng thú cưng, hôm nay tui phải mang về một con mèo con! 】

【 chị em, không muốn đả kích thím tính tình tích cực, nhưng cửa hàng thú cưng cùng dã ngoại cũng không giống nhau nha. 】

【 chắp vá bừa đi, còn có thể chạy đi sờ soạng động vật hoang dại sao? 】

【 ha ha ha, mèo nếu mà có thể nói đều đến mắng bà. Mèo: Trẫm đến đánh chết ngươi! 】

"Ngao ô ô." Tiểu Than Nắm buông nhánh cây, tung tăng nhảy nhót cọ đến bên người Tô Kiều.

Tô Kiều sờ sờ đầu của nó, "Giỏi quá."

"Ngao ô!" Lão hổ cũng đè thấp đầu thò qua tới.

Tô Kiều đồng dạng cũng xoa xoa, "Ngoan lắm."

【 chiếc lông xù lớn như vậy ngoan ngoãn ngậm tua rua, lông khống như tui rớt chanh đầy đất rồi. 】

Tô Kiều đem thịt xử lý tốt, công cụ của cậu không tính là đầy đủ hết, nhưng gia vị thì rất nhiều, nếu đều dùng thì cũng có thể khử mùi tanh, Tô Kiều nghĩ nghĩ vẫn là không có làm như vậy.

Một là cậu không biết động vật có thể ăn được gia vị này nọ hay không, có thể hay không tạo thành gánh nặng cho thân thể động vật, hai là bởi vì Tô Kiều cảm thấy, động vật khả năng đã có thói quen ăn thịt nguyên vị, cậu thêm quá nhiều gia vị che giấu vị thịt nguyên bản, chúng nó không nhất định thích ăn.

Một đống gia vị kia liền tạm thời để ở một bên.

【 rõ ràng chỉ là đơn giản đem thịt đặt trên lửa nướng, vì cái gì tui cảm giác cách màn hình đều có thể ngửi được mùi hương? 】

【 này cũng quá thơm, a không phải...... Thịt ban linh này cũng quá trắng. 】

【??? Chị em thím đang xem nơi nào? 】

Toàn bộ hành trình nướng thịt hai chiếc lông xù xù đều rất ngoan, làn đạn lại rất nhiều người xem đều bắt đầu lo lắng ở thời điểm Tô Kiều nướng thịt lão hổ động một chút, đụng tới đống lửa lông trên người khẳng định sẽ rất nhanh bị thiêu cháy.

Nhưng là ngoài dự đoán chính là, lão hổ không có lại cùng Tiểu Than Nắm đánh nhau, chúng nó một trái một phải ngồi xổm bên người Tô Kiều nhìn liền đặc biệt ngoan ngoãn đáng tin cậy.

【 thử hỏi, ai không nghĩ ở tất cả thời điểm mỏi mệt có một cái bả vai dựa vào. 】

【 tui cũng muốn đi Hải Lam tinh, bên kia hiện tại còn có thể làm nhập cảnh du lịch sao? Muốn nhìn đại lão hổ. 】

【 bình tĩnh nha chị em, thím cùng chủ nhà có thể giống nhau sao, mạng nhỏ quan trọng. 】

Lão hổ vứt đi thanh danh mãnh thú, còn không phải là lớn một chút lông xù xù một chút sao, vẫn là sờ lên rắn chắc xúc cảm rất tốt.

Này nếu là đem mặt vùi vào đó, kia quả thực chính là thiên đường của lông khống!!!

Nướng hai khối thịt tốt nhất, Tô Kiều chia làm hai phần, cậu còn chưa có quá đói, trước tăng cường cho hai chiếc lông xù xù ăn, hơn nữa một con ban linh cũng chỉ lớn như vậy, cậu nếu là cũng cùng ăn thì cuối cùng khả năng không đủ lông xù xù ăn no. Tô Kiều cầm mâm, một con lông xù một cái mâm, trên mâm để những miếng thịt tốt.

【 xem lông xù xù ăn cái gì cũng rất chữa khỏi nha. 】

【 ai? Chúng nó đang làm gì? 】

Người xem phòng phát sóng trực tiếp thấy lông xù xù cúi đầu để sát vào thịt, bộ dáng như là chuẩn bị ăn cơm, nhưng mà chúng nó lại chỉ đem thịt ngậm lên cũng không có ăn, không hẹn mà cùng hướng bên miệng Tô Kiều đưa đến.

Tiểu Than Nắm độ cao không đủ, hai cái móng vuốt chống lên người Tô Kiều nỗ lực hướng lên trên, lão hổ liền càng dứt khoát, ỷ vào ưu thế thân cao chuyển động trái phải đuôi theo đút.

【 hơn nửa đêm vì cái gì cho tui xem cái này??? 】

【 a! Không chỉ có không bảo hộ đồ ăn còn chủ động nhường ra đồ ăn của chính mình còn đút cho chủ nhà, móa!!! 】

【 tức giận đến mức tui đem con cún đang ngủ kéo ra, làm trò trước mặt tui ăn hết nửa thùng thức ăn của nó, xem bộ dáng nó trợn mắt há mồm tui liền biết nó ý thức được sai lầm của chính mình. 】

__________
Bánh: văn không hay chữ ko tốt, từ vựng thì như l, chỗ nào cấn, lậm QT, sai chính tả, lỗi typo, mn cứ cmt tui chỉnh

Mn thấy cmt phần có ha ha ha ko? Chỗ đó có từ lạp tui ko hiểu nên đi tra ai ngờ ra đi ẻ........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro