Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86: Trạm tàu điện ngầm số 13 (5)

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.

(Cám ơn Done đã giúp mình beta)

Sau khi rời khỏi khu vực gặp ông lão, Tiêu Lam và Lạc tiếp tục đi tới.

Trên đường bọn họ cũng gặp được một vài nơi cùng loại với lối ra, nhưng đều đã bị phong bế, toàn bộ nhà ga, lối ra có vẻ chỉ còn sót lại mỗi lối ra trạm trên lầu kia.

Phía trước xuất hiện một kiến trúc giống phòng bán vé, bề ngoài là cũ xưa giống nhà ga, xa xa nhìn vào còn thấy có người đưa lưng lại.

Nếu là muốn tìm vé tàu, phòng bán vé đương nhiên là nơi dễ nghĩ đến nhất, nhưng xem tư thế này, có vẻ như muốn lấy được vé tàu bên trong cũng hoàn toàn không đơn giản.

Tiêu Lam cẩn trọng tiến tới gần.

Sau cửa sổ là một cô gái mặc đồng phục, tóc cô chải rất gọn không có một chút cẩu thả, trên đỉnh đầu đội mũ cùng bộ với đồng phục, thấy có người tới gần, cô ngẩng đầu mang theo nụ cười tiêu chuẩn chức nghiệp gật đầu với hai người.

Thoạt nhìn là một bộ tiêu chuẩn phục vụ chuyên nghiệp.

Nếu không phải cô chỉ còn lại có nửa người thì tốt rồi.

Cô gái này từ phần eo bắt đầu liền biến mất, chỗ vỡ ra cũng không bằng phẳng, như là bị thứ gì thô ráp cắt ra, còn có thể nhìn được vết máu đã biến thành màu đỏ sậm. Cô cứ như vậy trực tiếp "ngồi" trên ghế, phía dưới ghế dựa đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm. Tiêu Lam tới gần cửa sổ là có thể ngửi được có chút mùi máu tươi thum thủm từ trong đó phát ra.

"Chào ngài, ngài cần hỗ trợ gì sao?" Cô gái mang theo nụ cười mỉm tiêu chuẩn dò hỏi, cô trang điểm cực kì tinh xảo, che giấu được màu da xám dần có lẽ đã bắt đầu hư thối.

"Xin hỏi, có vé tàu không?" Tiêu Lam hỏi.

"Có nha." cô gái đem bàn tay vào phần eo đứt gãy của mình, sờ sờ từ bên trong móc ra hai vé tàu dạng tiền xu màu trắng gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, cô nâng tay lên, đưa vé tàu đến trước cửa sổ.

"Tôi có thể đem vé tàu tặng cho các anh, chỉ cần...... Dùng một chút đồ vật tới trao đổi là được."

Tiêu Lam nhìn hai vé tàu tản ra mùi vị không ổn này, cái thủ pháp lấy vé thô bạo kia, còn có bàn tay đối phương hiện lên thi đốm kia, cảm giác vé tàu này chỉ sợ cầm thôi cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Cậu lui về phía sau hai bước: "Cảm ơn, nhưng mà không cần."

Giọng nói cô gái sâu kín truyền đến: "Các anh...... Không muốn rời đi sao?"

Tiêu Lam không có trả lời, cậu nhìn vào trong phòng bán vé, sau khi phát hiện không còn vé tàu nào khác thì một ánh mắt cũng không chia cho cô, trực tiếp quay đầu rời đi.

Bóng dáng kia quả thực đã lãnh khốc lại còn vô tình, cứ như một tra nam nói lời chia tay không hề lưu luyến.

Cô gái bị làm lơ: "......"

"Rầm ——"

Sau lưng truyền đến tiếng phẫn nộ đánh vào kính, biểu hiện ra tâm tình bị làm lơ giờ phút này của cô, nếu cô có thể từ phòng bán vé đi ra ngoài, cô nhất định phải hành hung hai tên gia hỏa này.

——

Hai người vừa đi, vừa để ý xung quanh có vé tàu hay không.

Nơi xa, đoàn tàu lần thứ hai tiến vào trạm, tiếng bánh xe gầm rú truyền đến, mặt đất đều bị mang theo một trận chấn động rất nhỏ.

Lúc này nhà ga vang lên âm thanh loa thông báo: "Xin...... xẹt xẹt...... Các vị...... Hành khách...... đừng...... rè rè...... Tùy ý lên tàu......"

Âm thanh kia nghe lên khựng kẹt mười phần, thậm chí có vài phần sai lệch, như là âm thanh đĩa nhạc cũ xưa bị mài mòn mới có thể phát ra. Ở nhà ga, loa thông báo thế mà lại bảo hành khách đừng lên tàu, chuyện này nghe lên quả thực quá cổ quái.

Cùng với tiếng loa thông báo xuất hiện, trạm tàu điện ngầm nguyên bản không sáng lắm bắt đầu lập loè ánh đèn, tần suất ánh đèn lập loè càng lúc càng nhanh, cuối cùng rốt cuộc không chịu nỗi gánh nặng mà tắt mất.

Toàn bộ trạm tàu điện ngầm số 13 liền rơi vào một mảnh đen nhánh, chỉ có gió lạnh không biết từ đâu tới vẫn đang thổi qua, phảng phất như những bàn tay vô hình lại lạnh băng.

Tiêu Lam mở đèn pin ra, chỉ còn lại bóng tối xung quanh, bóng tối làm tầm nhìn của con người thu nhỏ lại, mang đến cảm giác sợ hãi không biết tên, làm cho trình độ âm trầm của cả nhà ga tức khắc tăng lên không ít.

"Đừng lên tàu......" Trong bóng tối, Tiêu Lam tự hỏi về thông báo mình vừa nghe được, "Quỷ trên sân ga có vẻ như đang ngăn cản người chơi lên tàu, chính là bọn chúng làm như vậy, mục đích là cái gì?"

Tuy rằng đã biết về sự cố đoàn tàu, nhưng cậu không tin Thế Giới Hàng Lâm sẽ có quỷ quái nhiệt tình như vậy, sẽ nhiệt tình tới trợ giúp người chơi.

"Mâu thuẫn sinh ra thường là bởi vì hai bên lập trường bất đồng, dẫn đến xung đột lợi ích, có lẽ giữa nhà ga và đoàn tàu có xung đột gì đó mà chúng ta không biết." giọng Lạc từ trong bóng đêm truyền ra, vẫn là ngữ điệu ưu nhã trước sau như một, phảng phất như hắn đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà.

Tiêu Lam cũng cảm thấy Lạc nói rất có đạo lý.

Cậu một bên đánh giá xung quanh, một bên nói: "Có lẽ, chúng ta nên tìm một cơ hội quay về đoàn tàu một lần nữa mới có thể biết nơi phát ra loại xung đột này."

"Được." Đối với quyết định của Tiêu Lam, Lạc gần như chưa bao giờ phản đối.

Vì thế hai người tiếp tục tìm kiếm manh mối về vé tàu ở nhà ga, thuận tiện nhìn xem có thể tìm thêm tin tức liên quan đến đoàn tàu hay không.

Ánh sáng đèn pin của Tiêu Lam bỗng nhiên ở chiếu tới mấy cái chén đặt ven đường, bên trong chén đựng đầy cơm, hiện tại đã sớm biến thành màu đen, nhưng mỗi một chén, bên trên đều cắm một chiếc đũa dựng thẳng.

Chúng nó cứ như vậy bày ở ven đường, thoạt nhìn giống như là một đống lư hương.

Đây là phương pháp lúc tế bái người chết mới có thể dùng, bày tại nơi này giống như là đang chào hỏi các quỷ hồn lui tới vậy. Trên mặt đất xung quanh có một vòng dấu chân rậm rạp lại chỉ đảo một vòng xung quanh, nhìn không ra dấu vết đi tới hoặc là rời khỏi.

Đèn pin Tiêu Lam chiếu sang hướng phụ cận.

Cách đó không xa, một bóng người đưa lưng về phía cậu, người đó lẳng lặng mà đứng sừng sững một bên, nhìn qua cứng đờ lại chết lặng, đối với ánh đèn pin quét đến trên người mình, người đó cũng không có chút phản ứng nào.

Nhưng mà, anh ta lại đứng vị trí đường đi mấu chốt, muốn đi tới, nhất định phải đi ngang qua người anh ta.

Hai người cẩn thận mà vòng qua bên cạnh, anh ta vẫn không nhúc nhích, làn da xám trắng làm anh ta nhìn qua như là một pho tượng bằng đá.

Đến gần rồi Tiêu Lam mới phát hiện miệng người này vẫn luôn không ngừng khép mở.

Tiêu Lam cẩn thận lắng nghe, hóa ra anh ta nói chính là: "Mùa xuân không rửa chân, nơi chốn bị muỗi cắn. 'Chân Hong Kong' trị ngứa không chịu được. Tiên sinh, thuốc đặc hiệu 'Chân Hong Kong' thử tìm hiểu đi, hiện tại đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, mua một tặng một......"

Tiêu Lam: "......"

Lạc: "......"

Phỏng chừng gia hỏa này lúc còn sống là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ đi, cũng không biết là một loại chấp niệm kiểu gì, làm anh ta cả khi chết rồi đều quên không được đẩy mạnh tiêu thụ thuốc đặc hiệu 'chân Hong Kong'.

Trong mắt hai người tức khắc mang theo một loại thương hại đặc biệt với xã súc.

Cáo biệt xã súc này, bọn họ tiếp tục đi tới.

——

"Xạch......"

"Xạch......"

Lại đi một đoạn, phía trước truyền đến âm thanh giống với tiếng quét rác, vọng lại trong bóng tối.

Đến tột cùng là ai chuyên nghiệp như vậy, trong tối thui như vầy rồi mà còn nhớ thương việc quét rác?

Lại đi được vài bước, trong phạm vi ánh sáng đèn pin rốt cuộc xuất hiện bảng WC, cửa WC cũng xác thật có một thân ảnh cong người đang từng chút từng chút mà quét dưới đất.

Dì ta mặc đồng phục nhân viên vệ sinh kiểu cũ, quần áo thoạt nhìn rất dơ, bên trên còn dính rất nhiều vết bẩn màu đen, tóc có chút loạn, từng sợi một như đã thật lâu không gội qua, cứ như vậy tùy tiện đỉnh trên đầu.

Nhìn kỹ lại thì, bàn tay dì ta đang nắm lấy cây chổi còn thiếu mất hai ngón tay.

Cảm giác được hai người tới gần, động tác dì vệ sinh dừng lại, dì ta ngẩng đầu, sắc mặt như tro tàn ngẩng lên, nhìn qua hướng ánh sáng đèn pin bên này.

Dì ta vươn cái tay còn đủ ngón lên, chỉ chỉ bên người Tiêu Lam: "Túi của cậu rớt kìa."

Tầm mắt Tiêu Lam nhìn lệch sang bên đó, phát hiện trên mặt đất cách đó không xa đặt một cái túi du lịch kích cỡ không nhỏ, logo trên túi du lịch rất quen mắt, cho dù là người nghèo như Tiêu Lam cũng từng nghe qua hãng hàng hiệu quốc tế đại danh đỉnh đỉnh này.

Trong túi căng phồng, hiển nhiên là nhồi nhét không ít đồ vật, thậm chí từ vị trí khóa kéo mở miệng còn mơ hồ có thể thấy được dấu vết của tiền giấy.

Một chiêu dùng tiền dụ dỗ này cũng quá cấp thấp rồi....

Không phải Tiêu Lam cố ý khinh thường dì ta, chỉ là trong phó bản này, người mang kịch bản cũ nhất chính là vị trước mắt này, dù là trong thế giới hiện thực, loại kịch bản lừa đảo nhặt tiền này cũng đã hết xài được, nói chi đây là ở trong Thế Giới Hàng Lâm, tiền căn bản chẳng có tác dụng gì.

Ai sẽ ngốc đến mức đi nhặt tiền chứ? Có lẽ ngoại trừ Vương Thái Địch......

Tiêu Lam không dao động, mơ tưởng lừa cậu nhặt tiền, con đường cậu muốn kiên định đạp lên nghèo khó không thể lay động được.

Cậu lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Không cần ạ, cháu nhiệt tình yêu thương bần cùng, chỉ có bần cùng mới có thể làm cháu vui vẻ!"

Dì vệ sinh: "......"

Mẹ nó, gia hỏa này là nghèo đến điên rồi sao?

Lạc thì bình tĩnh mà đáp: "Tôi không cần tiền, tôi không có hứng thú với tiền."

Dì vệ sinh: "......"

Mẹ nó! Có tiền thì ghê gớm lắm sao!!!

Thấy dùng tiền dụ không hiệu quả, dì vệ sinh còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, thì có một bóng hình từ trong WC đi ra.

"Ai vậy? Tui chỉ đi WC thôi mà, không cần nhiều người nghênh đón tui vậy chứ?!"

Màu tóc xanh chuối dạ quang hơn nữa thêm kiểu tóc Smart, cùng với áo da quần da đang chiếu sáng rực rỡ lấp lánh —— là Đệ Nhất Phú Quý.

Trên tay cô đang nâng một cây gậy huỳnh quang đang đổi bảy loại màu sắc, thoạt nhìn như mới từ buổi biểu diễn ra ngoài.

Tiêu Lam kinh ngạc: "Phú Quý, em ở chỗ này làm cái gì?"

"Tiêu ca!" Đệ Nhất Phú Quý nghe ra được giọng Tiêu Lam, "Em đi WC thuận tiện dặm lại lớp make up, trong WC ánh sáng cũng không tốt cho lắm, em cầm gậy huỳnh quang chiếu nửa ngày cũng thấy không rõ, ha ha ha!"

Tiêu Lam trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, không biết là nên nói lúc này cô còn có tâm tư đi WC thật là lớn gan hay là nói cái trình độ hóa trang kia có tất yếu phải dặm lại hay sao....

Cô nương này thật là thần kinh thô như ống thép.

Lúc này, dì vệ sinh bị xem nhẹ không chịu cô đơn mà mở miệng: "Cậu nhìn một cái đi......"

Giọng dì ta vừa khàn vừa nghẹn ngào, sau khi ngữ khí chậm lại khó nghe như tiếng kim loại cũ xưa cọ xát vào nhau.

Bị tiếng nói dì ta hấp dẫn chú ý, Đệ Nhất Phú Quý cũng nhìn về chiếc túi trên mặt đất, tức khắc vui vẻ: "Á hê hê, cái túi này giống cái túi bác gái hàng xóm nhà em xách đi mua đồ ăn nè!"

Dì vệ sinh: "......"

Mẹ nó, con khờ không biết nhìn hàng này!

Dì vệ sinh sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống.

Cùng với sắc mặt dì ta, trong túi bắt đầu nhúc nhích, tiếng dính nhớp lại ghê tởm cọ xát vang lên, một đám quả cầu màu trắng từ trong túi trào ra, lăn xuống mặt đất phát ra tiếng "lạch cạch".

Quan sát những thứ tròn tròn lăn ra ngoài, Tiêu Lam thấy rõ đó là những tròng mắt, phảng phất như nó được lấy xuống từ trên cơ thể người đang sống sờ sờ, những tròng mắt đó còn dính một vài thứ như đoạn dây thần kinh và gân màng mạch máu.

"Cậu nhìn một cái đi......"

"Cậu...... nhìn một cái đi......"

Những tròng mắt đó cuồn cuộn không ngừng mà từ trong túi trào ra, nháy mắt tràn lan thành một khoảng nhỏ, tiếng nỉ non không biết nơi phát ra truyền ra từ trong chúng.

Chúng tựa hồ liền thành một thể chỉnh thể, từng con mắt rậm rạp mà chồng lên nhau, phảng phất dùng tốc đồ như sóng triều nhanh chóng nhào về hướng ba người, trong quá trình còn không ngừng mở rộng, có loại cảm giác muốn sinh sôi cắn nuốt bọn họ.

"Ọe...... Này cũng quá ghê tởm......" thiếu nữ Smart cũng có điểm cuối của thẩm mỹ, Đệ Nhất Phú Quý có điểm gánh vác không được loại hình ảnh này.

"Chạy đi!" Tiêu Lam nói xong xoay người liền chạy, tốc độ nhanh như bay. Này con mẹ nó chính là công kích tinh thần mà! Nhìn một cái thôi mà cậu đã cảm thấy da gà cả người toàn bộ tới nhảy Disco rồi.

Đệ Nhất Phú Quý một bên chạy một bên hỏi: "Tiêu ca, thứ này nhược điểm là cái gì?"

Bước chân Tiêu Lam không ngừng: "Con mắt đó."

Đệ Nhất Phú Quý: "Nhưng mà thứ này toàn thân trên dưới chỉ còn lại con mắt thôi mà!"

Tiêu Lam: "Vậy mà em còn hỏi! Em không ngại cũng có thể dẫm dẫm xem, nhìn xem chúng nó rốt cuộc sợ cái gì."

"Ọe......" Đệ Nhất Phú Quý trộm nhìn thoáng qua sau lưng, hình ảnh càng thêm dày đặc kia làm cô suýt chút nữa ói ra luôn, cô vội vàng bưng kín miệng mình.

Ngay cả Lạc luôn luôn mặt không đổi sắc, giờ phút này cũng mang vẻ mặt ghét bỏ, hiển nhiên cũng không muốn có tiếp xúc thân mật gì với mấy thứ này. Có thể thấy được, dù là họa sĩ linh hồn, vào thời điểm nào đó cũng sẽ có hình ảnh không cách nào tiếp thu nổi.

Qua một hồi, Đệ Nhất Phú Quý lấy hơi một chút: "Ai da, Tiêu ca, em vừa mới nhìn thấy một con mắt còn mang kính sát tròng kìa!"

Tiêu Lam: "......"

Hết chương 86.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro