Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Minh vừa từ siêu thị về, hướng cửa tiệm mà chạy như bay, trên tay còn cầm theo hai túi đầy hoa quả và đồ ăn vặt.

Sáng nay, lúc dọn dẹp cửa tiệm thì phát hiện đồ ăn vặt của lão bản không biết đã hết từ lúc nào, liền tức tốc treo bảng tạm dừng buôn bán, sau đó chạy tới siêu thị mua đồ, chỉ mong lão bản vẫn chưa dậy.

Chân còn chưa bước vào tiệm thì đã nghe bên trong truyền đến âm thanh của từng đợt nôn khan. Vương Minh ba chân bốn cẳng đẩy cửa chạy vào, ném túi xuống đất, nhanh tay lấy ra bịch hạnh nhân Mỹ đưa cho lão bản của mình, Ngô Tà cũng không nhìn coi đó là gì đã trực tiếp đổ ra mấy hạt bỏ vào miệng nhai.

Rốt cuộc cũng dễ chịu được chút, Ngô Tà vuốt ngực thấy có chút mệt, cậu ngồi dựa vào ghế chậm rãi ăn hạt hạnh nhân, do nôn khan mà mặt mài tái nhợt không có lấy một chút máu.

Vương Minh thấy Ngô Tà đã đỡ hơn, nhặt hai túi đồ ăn vặt lên đưa cho cậu, sau đó tự giác đi vào bếp làm bữa sáng.

Haiz, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với lão bản. Thân thể thì ngày càng ốm, ăn cái gì cũng đều nôn ra sạch, nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt, Vương Minh cảm thấy có chút đau lòng nhưng cũng chỉ có thể làm thật nhiều món bổ dưỡng cho cậu. Haiz... Vương Minh thấy mình cứ như đang hầu hạ phụ nữ có thai, vừa nghĩ vừa thoăn thoắt nấu cháo, xào rau.

Từ lúc nào thì Ngô Tà bắt đầu có những biểu hiện khác lạ như vậy? Hình như là từ lần trở về cùng Tam gia, không bao lâu thì xảy ra những chuyện như vậy.

Lần trước Tam gia có gọi tới, chưa tới hai ngày đã thấy Bàn Tử xuất hiện, nói là lần này cùng đi tìm "đồ tốt", lão bản hùng hùng hổ hổ nói không muốn chết trẻ, không đi.

Không biết cái tên béo kia kéo lão bản ra phía sau thì thầm to nhỏ chuyện gì mà Ngô Tà vừa nghe xong đã lập tức đi thu dọn đồ, đem cửa hàng ném cho Vương Minh rồi chạy theo tên béo. Chỉ nói lần này đi tầm một tuần thì sẽ trở lại, mang theo vài món minh khí có hời.

Nửa tháng sau khi trở về, lão bản ngủ cực kì nhiều mà Vương Minh cũng không thấy có chỗ nào bất thường.

Chuyện như vậy trước đó đã từng xảy ra, nguyên nhân cũng vì có một quãng thời gian vì quá nhàm chán nên Ngô Tà đã thử chơi game online vô cùng nổi tiếng ở thời điểm đó, càng chơi càng nghiện.

Tối thì thức khuya để chơi, ban ngày liều mạng ngủ bù, ngay cả đồ ăn đều phải đem vào phòng ngủ, ăn xong lại chơi tiếp. Vương Minh cũng cũng rất tự giác, mỗi ngày đều đặn đem cơm lên tận phòng Ngô Tà.

Cứ như vậy trải qua hơn một tháng, triệu chứng buồn ngủ của Ngô Tà vừa xảy ra hai ngày thì lại bắt đầu có khuynh hướng chán ăn, hại Vương Minh nghĩ do mình làm đồ ăn khó nuốt khiến lão bản không muốn ăn, không lẽ trình độ nấu ăn của mình xuống dốc đến vậy? Mặc dù cảm thấy rối rắm, bất quá mỗi ngày đều đổi món không món nào giống món nào nấu cho Ngô Tà ăn.

Thế nhưng Ngô Tà ăn chưa được bao nhiêu đã cảm thấy thức ăn vừa trôi xuống cổ họng đã muốn trào lên nhưng lại không nôn ra được, chỉ có thể nôn khan, cực kì khó chịu.

Vương Minh cũng có chút sốt ruột, thúc giục Ngô Tà đi khám bệnh nhưng lần nào cậu cũng từ chối, nói do dạ dày không tốt qua vài ngày nữa sẽ không sao, sống chết cũng không chịu đi. Nhìn sức khỏe lão bản sụt giảm nhanh chóng, Vương Minh gấp đến độ tóc muốn bạc trắng, cần phải nói cho Tam gia biết, nếu để Tam gia tự biết còn không lột da mình mới lạ.

Không ngờ tới, có một lần vô tình phát hiện lão bản ăn một miếng bánh mì nguyên cám lại trông có vẻ khỏe hơn. Vương Minh liền tức tốc chạy đi mua đống lớn hoa quả, đồ ăn vặt đem về, cứ như vậy tình trạng nôn mửa của Ngô Tà cũng được giảm xuống một nửa.

Ngô Tà bây giờ không thể rời khỏi đồ ăn vặt, cơm có ăn nhưng cũng không được bao nhiêu. Bất quá chỉ cần có thể ăn cơm, thêm vài món bổ dưỡng không tới hai ngày sẽ béo lên, Vương Minh nghĩ đến liền cảm thấy vui vẻ.

Ngày kia, Vương Minh trốn ra ngoài đi tìm thầy thuốc Lâm bá hỏi về tình trạng của Ngô Tà. Không biết Lâm bá bị làm sao mà sau khi nghe Vương Minh nói xong liền cười trông rất kỳ quái.

Lão bản gần đây rất thích ăn vặt, hay nôn mửa, trừ bỏ hơi gầy yếu, thì nhìn từ trên xuống dưới vẫn rất bình thường, chẳng lẽ đồ ăn mình nấu có vấn đề? Vương Minh quyết định sau khi làm xong cơm chiều sẽ đến hỏi lại Lâm bá.

Ngô Tà chậm rãi ăn sáng bằng hạt hạnh nhân. Hừm, tay nghề của Vương Minh ngày càng tiến bộ, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui, vừa phải trông coi cửa hàng vừa chăm sóc cho cậu, Ngô Tà quyết định tháng sau tăng lương cho Vương Minh.

Tâm tình hiện tại của Ngô Tà cực kì tốt thì nghe điện thoại đổ chuông, "Thiên Chân, Thiên Chân, mau nghe điện thoại ca ca nào..." Người gọi là Bàn Tử.

Ngô Tà nghe thấy hai chữ ca ca gân xanh trên trán nổi lên, tên béo kia dám bắt mình gọi hắn là ca ca? Đúng là không muốn sống nữa. Chuông điện thoại hôm nay nghe cứ làm lạ không giống mọi ngày, chắc chắn là do tên béo kia. Vậy mà mình cũng không phát hiện?

"Sao, Bàn Tử, chuyện gì? Không muốn sống cứ nói thẳng ông đây sẽ ra tay "nhẹ nhàng" với ngươi." Ngô Tà cầm lấy điện thoại mắng to.

"Tôi nói Thiên Chân nha, Bàn gia tôi đây hảo tâm gọi điện thoại cho cậu, cậu lại tỏ thái độ này?" Đầu kia Bàn Tử thật sự ủy khuất.

"Con mẹ nó Bàn Tử nhà ngươi, ngươi còn dám nói, tiếng chuông điện thoại là sao đây?" Ngô Tà nén lửa giận, tiếp tục hỏi.

"Ngươi cái tên béo kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Muốn chết cứ việc nói thẳng." Ngô Tà cắt ngang lời Bàn Tử mà chửi.

"Ha ha, này không phải vì muốn cho cậu nghe điện thoại của Bàn gia nhanh hơn sao..." Bàn Tử chột dạ biện giải.

"Tiểu Thiên Chân, cậu như vậy là không đúng rồi, Bàn gia tôi mỗi lần có chuyện tốt đều gọi cho cậu, cậu còn không cảm kích ...blablabla..." Đầu bên kia oán giận không ngừng, bên phía Ngô Tà lửa giận đã bốc cao thành trượng.

May mắn Vương Minh đã ra ngoài tìm Lâm bá, bằng không thấy cảnh này chắc chắn sẽ khóc to,lão bản lại tức giận không biết lần này lại có yêu cầu gì kì quái nữa.

Lần trước đã khuya nhưng lão bản yêu cầu cậu chạy đi mua vịt nướng lò, còn phải trở về lúc da vịt còn nóng giòn, từ đây đến cửa hàng kia nếu không kẹt xe đi còn hơn bốn mươi phút mới tới. Lần trước nữa, hẹn nửa đêm đi dạo Tây Hồ, Vương Minh đợi đến hơn nửa đêm vẫn không thấy Ngô Tà tới, tưởng lão bản đã xảy ra chuyện gì liền điện thoại hỏi, thì nhận được câu trả lời: Không có hứng đi nữa. Hại Vương Minh khóc không ra nước mắt.

"Ngươi tên mập kia có rắm mau phóng, bằng không liền biến." Gần đây Ngô Tà cảm thấy cảm xúc của mình có chỗ không khống chế được, tính tình cứ một chút liền bực bội, xem phim bi kịch sẽ khóc, trông cứ như phụ nữ, hay do mình không có bạn gái?

Ngô Tà nghĩ đến đây, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh Trương Khởi Linh... mặt thoát đỏ, tại sao lại nghĩ tới cái tên Muộn Du Bình đó? Nhất định là bị tên béo kia làm cho tức giận.

"Tôi nói, cậu được lắm." Bàn Tử cảm thấy Ngô Tà có chút kì quái, tính tình khác hẳn lúc trước, trước kia hắn hay nói giỡn, quá lắm Ngô Tà cũng sẽ cười vài tiếng bảo cút đi, chưa một lần thật sự tức giận.

Có thể là do Ngô Tà gặp chuyện gì đó, Bàn Tử cũng không để bụng làm gì, có gì để tối có nhiều thời gian hỏi thăm sau, bây giờ mới chịu mới bắt đầu nói đến chuyện làm ăn.

"Tam gia phát hiện một cái đấu lớn, hẹn tối mai gặp lại, lần này lão già kia cho cậu tham gia."

"Ừm, đã biết." Ngô Tà cầm lấy cái hạp đựng hột dưa miễn cưỡng nói, cơn tức cũng hạ xuống.

"Nhớ đến nha, tôi đi thu dọn đồ đạc." Bàn Tử nghe đầu bên kia tắt điện thoại, cảm thấy có chút kỳ quái. Bình thường Ngô Tà luôn hỏi thăm Tiểu Ca, nay chỉ nói vậy đã lập tức cúp máy? Bất quá có vấn đề gì chờ gặp mặt rồi nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro