Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười bảy tuổi...

Đây là thời kỳ đen tối hắc ám sinh ra giữa chúng ta...

Ta hai tháng này gầy hơn mười kg, thân thể vốn không mập thoạt nhìn càng giống cây gậy trúc.

Ai có thể nói cho ta biết, ta đến tột cùng đã làm sai điều gì.

Cho ngươi phải rời khỏi ta...

Ngươi chưa bao giờ nói với ta, giữa chúng ta sẽ sinh ra thời kỳ đen tối này...

Ta đã đi tìm người quen của ngươi, khàn khàn khóc cầu bọn họ nói cho ta biết ngươi ở nơi nào, nhưng là, ngươi tựa như hơi nước, bốc hơi khỏi nhân gian...

Ở giữa biển người mờ mịt, ta bị lạc, không thể nào tìm thấy ngươi.

Ta bắt đầu làm công, đem tiền kiếm được để tìm ngươi, đăng báo, in giấy, tìm người thông báo, vì cái gì, ngươi còn không chịu xuất hiện...

Lão ba, ta rất muốn khóc...

Trước kia thời điểm ta khóc ngươi đều đem ta ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt tóc ta, một bên hôn trên mặt ta, một bên trầm thấp nói: "Tiểu Bất Điểm... Đừng khóc... Ba ba yêu con nhất... Ba ba rất thích Tiểu Bất Điểm..."

Lão ba... Con hiện tại khóc thê thảm như thế... Vì cái gì cha không chạy nhanh đến đem con ôm vào trong ngực... Vì cái gì cha không chạy nhanh đến an ủi con... Con là con của người... Con là Tiểu Bất Điểm của người a...

Lão ba... Cha ở đâu... Tiểu Bất Điểm rất nhớ cha...

Ta ở trên giường ôm quần áo lão ba, ngửi hương vị của lão ba, ta mê man trong nước mắt cùng nước mũi, có lẽ đây hết thảy đều là mộng, có lẽ buổi sáng ngày mai lão ba sẽ ở đây với ta, có lẽ có lẽ, ngày đó căn bản sẽ không phát sinh. Ngươi sẽ không rời ta đi...

Buổi sáng khi tỉnh lại, ta làm hai phần buổi sáng, một phần cho chính mình, một phần cho lão ba.

"Lão ba... Cha cảm thấy thịt dở không?"

"Quả nhiên có một chút đi, con cũng cảm thấy như thế..."

"Cha trước kia hay nói, nói thịt con làm rất dở, nhưng là con hôm nay cho thêm một chút muối..."

"Nhưng là... Vì cái gì ăn... So với trước kia còn dở hơn nữa..."

Nước mắt mơ hồ chảy xuống, ta sắp không thể thấy rõ vị trí của lão ba, ta nhanh dùng tay đem nước mắt lau đi.

"Quên đi lão ba... Cái này rất dở ... Lần sau con làm lại cái khác... Hôm nay sẽ không ăn ..."

Ta dọn dẹp chén bát, uống miếng nước, liền tính đi học, đương nhiên trước khi ra cửa ta tuyệt sẽ không quên tặng lão ba một cái hôn.

Ta đối với không khí, vui vẻ hôn một cái: "Lão ba, con đi học đây, cha nhanh đi làm coi chừng muộn!"

Từ ngày đó bắt đầu, cuộc sống của ta khôi phục cái gọi là "Bình thường".

Mỗi ngày buổi sáng ta luôn làm hai phần, rời cửa liền nhìn không khí nói chuyện, buổi tối khi về, sẽ mua hai phần đồ ăn tối, rồi mới cùng không khí tán gẫu vài chuyện trong trường, ta sẽ thực sự vui vẻ, không nề hà bắt đầu tự thuật, buổi tối khi ngủ, ta sẽ ôm quần áo đi vào giấc ngủ.

Hơn nữa hôm nay là một ngày thật đặc biệt...

"Lão ba... Hôm nay có một chuyện rất buồn cười nha... Hôm nay a di cách vách a..."

"Cái gì? Chính là a di luôn tặng đồ cho cha, cô ấy hôm nay thế nhưng nói với con, lão ba sẽ không trở lại ... Con liền nói với cô ấy... Lão ba rõ ràng mỗi ngày đều ở nhà, kết quả cha đoán xem, a di kia nói cái gì..."

"Đoán không được đi... A di kia thế nhưng lại nói, cô ấy tìm bác sĩ tâm lý cho con, cha nói có mắc cười không, một đứa nhỏ bình thường gặp bác sĩ tâm lý, này không phải rất kỳ quái sao?"

"Lão ba... Nói chuyện với người a..."

"Mau cười đi..."

"..."

"Con đang nói với cha! Vì cái gì cha không nói lời nào!"

Ta sinh khí đem đồ vật ném trên sàn nhà, vọt tới trong bếp đem chén bát lấy ra, đem tất cả đập nát...

Trên mặt của ta, trên tay, trên thân thể đều bị thủy tinh bắn lên tạo ra những vết máu, nhưng là ta hoàn toàn không cảm thấy đau, bởi vì trái tim ta đã đau đến nổi làm cho mình không cảm giác được gì...

Một năm ... Vì cái gì... Cha không trở lại...

Ta có thể lừa gạt trí nhớ của ta, ta có thể lừa gạt chính mình, ta thậm chí có thể làm bộ ngươi còn ở bên người ta, cùng ta ăn cơm, ngủ nghĩ... Nhưng là... Ta đã không có cách nào lần nữa lừa gạt tim của mình...

Ta mệt mỏi... Đối với cuộc sống không có ngươi... Ta thật sự mệt mỏi...

Có thể hay không làm cho tim ta chảy máu, làm cho nó kiệt quệ mà chết...

Ánh mắt ta hạ xuống, đầu có chút cháng váng, trước mắt thế nhưng xuất hiện bóng của lão ba, thanh âm của ngươi, a, ta quả thực rất nhớ ngươi ... Lão ba...

"Tiểu Bất Điểm!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro