Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm ta bắt đầu có ý thức, ta đã có một giấc mộng.

Ta thực kiên trì tin tưởng ta có thể làm được.

Ta nhất định phải cùng lão ba kết hôn!

Có lẽ một hài tử lớn lên trong một gia đình mồ côi chỉ có cha, ít nhiều đều có thể có điểm luyến phụ, nhưng ta không phải thế, ta rất rõ ràng biện bạch tình thân và tình yêu bất đồng như thế nào.

Không nên hỏi ta vì cái gì, ta chỉ biết, ta yêu lão ba của ta.

Nhưng là, giữa năm tháng trôi qua, ta gặp rất nhiều khó khăn lớn....

Năm tuổi...

"Cha cha ... Vì cái gì con không có mẹ?"

Cha mẹ đơn thân bình thường khi gặp vấn đề này, đều là không đáp hoặc nói dối mà chống đỡ, nhưng lão ba ta lại không giống vậy.

"Tiểu Bất Điểm... Tiểu Bất Điểm... Bởi vì con là do ba ba sinh a..."

"Kia... Kia... Nếu con là ba ba sinh ... Con có thể cùng ba ba kết hôn không?"

"Đương nhiên có thể a!"

Khi đó ta đương nhiên một lòng tin tưởng, tiểu hài tử đều là do ba ba sinh, hơn nữa sau khi lớn lên sẽ kết hôn với ba ba, cho tới bây giờ, ta mới biết rõ ràng, lão ba ta là một người thích nói giỡn, không chỉ có như thế, hắn là một người cực kỳ không biết thưởng thức.

Mười tuổi...

"Cha ... Con có chuyện muốn nói cho cha..."

Ngày đó là sinh nhật lão ba ta, đồng sự và bằng hữu giúp hắn mở tiệc chúc mừng, mà ta đương nhiên trở thành nhân vật chính, bởi vì mọi người đều rất muốn biết, vì cái gì một lão ba hai mươi sáu tuổi, lại có một đứa con mười tuổi...

"Con có cái gì muốn nói cho cha a... Tiểu Bất Điểm?"

"Đây là bí mật... Con không thể nói cho người khác..."

"Tốt tốt tốt..."

Thế là lão ba vui vẻ cầm tay ta đi lên bục, cầm lấy microphone trên đài.

"Tiểu Bất Điểm của nhà tôi, có chuyện bí mật muốn nói cho mình tôi, mọi người muốn nghe hay không a?"

Ta đỏ mặt, ngơ ngác nhìn lão ba.

Đã quên nói một chút, lão ba ta trừ bỏ khuyết điểm không biết thưởng thức, hay nói giỡn, cũng là một người thích khi dễ người khác... Nhất là khi dễ ta.

"Tiểu Bất Điểm, nói mau a..." Lại là ôn nhu tươi cười kia.

Trong đầu của ta trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, vốn những từ ta muốn nói đều không nhớ rõ, đúng rồi! Tờ nháp ta còn đặt trong túi tiền!

Ta rất nhanh lấy ra tờ giấy, không chút suy nghĩ liền cầm microphone, lớn tiếng đọc chậm:

"Cha thân ái ─

Cha là người con thích nhất trên thế giới này!

Tuy rằng người buổi tối khi ngủ ngáy rất lớn,

Tuy rằng người luôn có đầy rắc rối,

Tuy rằng người luôn không mặc đồ chạy tới chạy lui,

Nhưng là con thực thích cha!

So với con mèo nhỏ còn thích hơn!

So với đại ca ca cách vách còn thích hơn!

So với kem ngày hôm qua ăn còn thích hơn!

Hôm nay là sinh nhật cha

Con nghĩ muốn nói cho cha

Không cần mỗi lần đều nhận thức ăn của a di cách vách

Nàng đối với cha không có ý tốt

Không cần mỗi lần đều đối với nhóm thái thái trong phố chào hỏi

Các bà thường xuyên đều phải uống thuốc cao huyết áp

Không cần mỗi lần đều hướng tiểu thư thu ngân mỉm cười

Nàng mỗi ngày đều theo dõi cha về nhà

Cho nên

Cha chỉ cần mỗi ngày đều ở nhà theo con ngoạn ngoạn

Chờ sau khi con lớn lên

Con sẽ thú người về nhà

Chúc người

Giống con gián bền gan vững chí

Giống con chuột thông minh thông minh

Giống con nhện khéo léo

Giống bọ chó khỏe mạnh có sức sống

Con.

Tiểu Bất Điểm viết!"

Ngày đó ta lần đầu tiên nhìn đến mặt lão ba phấn khích như thế, thật giống với lồng đèn đỏ, ta thực vui vẻ cho rằng, lão ba nghe xong lời chúc sinh nhật của ta, tâm tình phi thường tốt.

Ngày đó ta cũng là lần đầu tiên hướng lão ba trước mặt mọi người cầu hôn, đương nhiên, lướt qua bên trong có rất nhiều nội dung kỳ quái, ta còn cảm thấy thế.

{Phải biết rằng, một người không biết thưởng thức như lão ba, dạy dỗ tiểu hài tử sẽ không tốt hơn, huống chi, ta khi đó mới mười tuổi, rất nhiều bảng chú giải thuật ngữ ta đều chưa có coi qua.}

Sau khi ăn xong cơm nước, ta vui vẻ nằm trong lòng lão ba, cọ xát cằm hắn, cắn lỗ tai hắn.

"Cha, cha phải chờ con lớn lên thú cha a..."

"Tốt tốt tốt..."

"Nói thì phải làm, bà bà cách vách nói, ở sinh nhật thì càng không được nói dối..."

"Ừ..."

Thực vừa lòng nghe xong lời đáp của lão ba, ta liền đem môi ta đến trước miệng lão ba, cố gắng dùng sức hôn xuống, biến thành trên mặt lão ba đều là nước miếng của ta mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ...

Cái này giống như thói quen từ nhỏ dưỡng thành, đến sau khi lớn lên mới biết nó thật tốt...

Mười lăm tuổi...

"Lão ba... Kỳ họp phụ huynh ở trường cha có thể hay không đừng tới?"

"Tiểu Bất Điểm... Con không thích ba ba sao?" Lại là vẻ mặt biểu tình bị tổn thương, mỗi lần ba ba lộ ra vẻ mặt này, ta đều không thể từ chối hắn...

"Không phải... Con là..."

"Cũng là con... Cảm thấy có loại ba ba như cha thực mất mặt..."

Đầu óc thông minh của ta sau khi phân tích kinh nghiệm bị lừa nói cho biết, lão ba hiện giờ giả bộ một bộ dáng đáng thương, nhưng là một loại khác... Nhưng là... Cho dù biết thế, ta mỗi lần đều bị hắn lừa...

"Không phải... Lão ba... Con chỉ là hy vọng..."

"Hy vọng cha đi??" Biểu tình chờ mong.

"Đúng vậy..." Ta khuất phục.

Ta cũng không phải không hy vọng lão ba tới, mà là ta thật sự chịu không nổi những người muốn nhìn ba ba ta, cái loại ánh mắt này thật giống như đói khát thật lâu, lão hổ thật vất vả nhìn đến con mồi, hận không thể một ngụm nuốt xuống, hơn nữa lão ba ta vốn là một người hai mươi tư giờ luôn phóng điện, từ nhỏ đến lớn, ta đều phải đuổi đi ruồi bọ, giết sạch kiến, mới giữ được trinh tiết của lão ba.

Nhưng là, lão ba chết tiệt kia một chút tự giác cũng không có, cũng không biết ta có bao nhiêu vất vả... Hơn nữa mỗi lần nhìn ta một mặt ghen tị, chỉ cười thật vui vẻ, ta chỉ biết... Hắn yêu nhất là khi dễ ta...

Đến ngày gặp mặt cha mẹ học sinh...

"Tốt, vấn đề kia có học sinh nào có thể trả lời?"

Tâm tư của ta đều đặt trên người lão ba, ta chỉ chú ý tới nữ nhân chết tiệt kia đang huých bả vai ba ta, lời nói của lão sư một cái cũng không nghe tới.

Ba ta tứ chi thon dài, làn da trắng nõn, hai mắt thật to, đôi môi hồng nhuận kia hơi mở ra, làm cho ta rất nghĩ... Rất muốn... Cơ thể của ta thực đáng xấu hổ nổi lên phản ứng...

"Có có, Tiểu Bất Điểm nhà tôi có thể đáp lại." Lão ba vui vẻ giơ lên hai tay, lớn tiếng nói ra nhũ danh mất mặt kia của ta.

"Nghĩ cái gì? Không có... Con một chút đều không có nghĩ bậy..." Ta kích động đứng lên.

Phải biết rằng, lúc ấy ta đầu óc đều tập trung vào đôi môi lão ba, mỗi buổi tối ta lại gần cắn môi, nghĩ đến hắn sau đó đều bị ta thao, cho nên khi nghe tới lời ba ba, ta còn nghĩ bị vạch trần...

"Khụ khụ... Vị học trò tên "Tiểu Bất Điểm" này ... Cậu có thể ngồi xuống trước được không?" Toàn lớp phát ra một trận cuồng tiếu.

{Lúc ấy ta đã muốn 173, so với lão ba cao hơn}

Ta chỉ có thể cảm giác được máu dồn lên toàn thân...

Lão ba còn vui vẻ nhìn ta cười, đáng giận, mỗi lần đều như vậy...

Bất quá, mười lăm tuổi mà nói với ta mà nói là một bước ngoặt, bởi vì ta bắt đầu chú ý tới chính mình đối với lão ba có dục vọng mãnh liệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro