TC - C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 15: SAO TRẦN TẦM PHONG LẠI CHE CHỞ THẰNG CÂM KIA?

Edit + Beta: V

Bây giờ là lúc vừa kết thúc tiết cuối buổi sáng, tất cả học sinh trong các khu dạy học ở Trường Trung học số 6 đều chen chúc nhau ùa ra ngoài, chỉ mỗi cửa sau của lớp 1 là rộng mở, nhưng hồi lâu vẫn không có ai rời đi.

Toàn bộ khối 10 của Trường Trung học số 6, hầu như không có ai là không biết Trần Tầm Phong, vậy nên khi hắn đột nhiên xuất hiện ở cửa sau lớp 1 mới khiến cả lớp đứng hình thế này. Trần Tầm Phong nhập học được một tháng, nơi hắn thường xuất hiện nhất là thông báo kỷ luật trong trường, hoặc các tin đồn này nọ, cuộc sống trung học của hắn đầy tự do và muôn màu muôn vẻ, hoàn toàn khác với học sinh lớp 1 bị học tập đè nặng suốt cả ngày.

Trước đó, Trần Tầm Phong dính dáng đến lớp 1 là vì Tưởng Văn Ý, còn bây giờ là vì Chu Ải.

Học sinh lớp 1 bị áp lực thành tích và điểm số suốt, vậy nên những lúc nhàn rỗi bọn họ rất nhạy bén với các loại tin đồn, huống chi tin đồn gần đây nhất là Trần Tầm Phong không với tới kia có dính líu đến thằng câm lớp bọn họ. Sau kỳ thi vào thứ sáu tuần trước, toàn bộ học sinh lớp 10 đều chìm đắm trong bầu không khí thư thái, cũng chính lúc ấy, đột nhiên có người gửi một bức ảnh lên nhóm chung trong khối, bối cảnh của bức ảnh là ở cổng sau mà bọn họ quen thuộc, nhân vật chính trong đó là Trần Tầm Phong và học sinh giỏi bị câm mà hắn ngứa mắt.

Ảnh vừa gửi lên là cả trăm tin nhắn được gửi đi trong nhóm, nội dung đều là rốt cuộc Trần Tầm Phong cũng ra tay rồi, hoặc nói muốn đứng từ xa nhìn.

Chờ cuộc thảo luận trong nhóm đến hồi cao trào thì người phát tán bức ảnh chậm rãi phản hồi: [Chu Ải cho Trần Tầm Phong một bạt tai, over.]

Đối phương để lại những lời này, cũng không quan tâm các thể loại thảo luận bùng nổ trong nhóm nữa. Cả cuối tuần vừa rồi, tin nhắn được gửi nhiều nhất là tại sao Chu Ải tát Trần Tầm Phong xong có thể rút lui an toàn.

Hôm nay mới là thứ hai mà một trong hai nhân vật chính trong cuộc thảo luận là Trần Tầm Phong không hề kiêng dè mà đến lớp 1, hành động của hắn cũng khá khiêm tốn, sau khi kết thúc tiết học mới xuất hiện ở cửa sau lớp 1, thậm chí hắn còn lễ phép gõ cửa trước nữa. Nhưng bản thân Trần Tầm Phong đã là hiện thân cho cái từ "khiêm tốn" đó rồi.

Có vẻ như hắn không phát hiện sự xuất hiện của mình ở cửa sau lớp 1 khiến mọi người khiếp sợ, trên mặt hắn không nở nụ cười, song thần thái lại bình thản, hắn thấy Chu Ải ngồi trong góc ngẩng đầu nhìn sang thì đi thẳng vào lớp luôn.

Cho đến giờ phút này, trong lớp 1 vẫn có người mong ngóng Trần Tầm Phong đến tìm Chu Ải để trả thù, dù gì thì chuyện hắn ngứa mắt Chu Ải là nhận thức chung của bọn họ đó giờ, nhưng nỗi niềm mong ngóng của bọn họ không xảy ra.

Hàng ghế trước mặt Chu Ải trống không, Trần Tầm Phong vô cùng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Hình như Chu Ải không quá hứng thú với sự xuất hiện của hắn, cậu đã sớm dời mắt lại trên sách vở, bút trên tay viết không ngừng. Trần Tầm Phong ngồi phía trước chỗ của Tưởng Văn Ý, hắn nhìn Chu Ải hơi cúi đầu, bỗng cảm nhận được ánh nhìn nào đó trong lớp, hắn đột nhiên quay đầu về phía sau.

Hắn nhìn lướt qua học sinh lớp 1 vẫn chưa rời đi, chợt bình tĩnh nói: "Đẹp không?"

Trong lớp ngoại trừ Chu Ải thì người thứ hai không để mắt đến hắn là Tưởng Văn Ý, lúc này cậu ta lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp.

Tưởng Văn Ý rời đi cùng với câu hỏi của Trần Tầm Phong đã làm sống dậy bầu không khí của lớp 1, bọn họ nhanh chóng đùn đẩy nhau ra ngoài, 10 giây sau, trong lớp chỉ còn mỗi Trần Tầm Phong và Chu Ải.

Lực chú ý của cậu vẫn đặt trên bài tập trước mặt, Trần Tầm Phong rất yên tĩnh, không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, cho đến 20 phút sau, Chu Ải khép sách, đóng nắp bút rồi ngẩng đầu lên thì mới phát hiện hắn vẫn lẳng lặng ngồi ở vị trí xéo với cậu.

Phát hiện ánh mắt của Chu Ải, hắn ngồi thẳng dậy, hỏi: "Làm xong chưa?"

Chu Ải không trả lời mà chỉ dời mắt, lấy vở nháp bên cạnh, mở ra một trang, ở hàng trên cùng sạch sẽ viết một câu, sau đó đẩy sang cho Trần Tầm Phong.

Hắn cúi đầu xem vở nháp màu trắng mà Chu Ải đưa, cậu viết rất nhanh, không phải từng nét bút đều nắn nót mà các nét cuối viết nối liền nhau, song mỗi chữ đều viết rất dứt khoát, thoạt nhìn chỉnh tề nhưng không cứng nhắc, trên trang giấy mà cậu đẩy sang chỉ có một câu ba chữ đơn giản, cậu hỏi: [Có chuyện gì?]

Trần Tầm Phong trả vở cho cậu: "Đi ăn cơm không?"

Chu Ải khựng lại, đột nhiên cúi đầu lấy một cái hộp thủy tinh trong hộc bàn ra, bên trong là bánh sữa nhỏ được đóng gói cẩn thận, cái này là sáng đến trường cậu thấy được, cậu đẩy hộp về phía Trần Tầm Phong, sau đó lấy bút viết lên vở nháp: [Sau này không cần đưa bữa sáng cho tôi nữa.]

Không phải ở phần ghi chú của điện thoại, cũng không có chỗ trống để viết nên cậu viết ở hàng trên cùng bên dưới câu "Có chuyện gì?".

Trần Tầm Phong cúi đầu nhìn câu nói kia, hắn gật đầu rồi trả vở cho Chu Ải: "Được thôi, nhưng cậu biết là tôi đưa từ khi nào vậy?"

Chu Ải liếc hắn một cái, viết câu thứ ba lên giấy: [Ngày đầu tiên.]

Trần Tầm Phong nhìn đáp án, hình như hắn khẽ cười, nụ cười ấy không rõ ràng cho lắm, âm cuối lẫn trong câu nói tiếp theo, hắn hỏi Chu Ải: "Sao cậu biết?"

Trần Tầm Phong vừa dứt lời thì trong đầu Chu Ải nhảy ra một đáp án - bởi vì sẽ không có người thứ hai, nhưng cậu không trả lời câu hỏi này mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Cửa sau chợt vang lên động tĩnh, có người ăn cơm xong trở về lớp, hình như đối phương không ngờ Trần Tầm Phong và Chu Ải vẫn còn ở đó nên vô thức lui ra ngoài một cách nhanh chóng.

Trần Tầm Phong nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không hề hỏi tiếp mà đứng dậy, tiện tay cầm hộp bánh sữa nhỏ lên, một tay chống mép bàn cúi đầu nhìn cậu, nói: "Mới nãy ngồi đây xem cậu giải đề tôi vẫn luôn suy nghĩ, chờ cậu làm xong tôi nên lấy cớ gì để cậu không tìm được lý do từ chối mà đi ăn với tôi đây."

Chu Ải ngẩng đầu nhìn hắn, trên trán có một sợi tóc lạc loài bị gió lùa vào cửa sổ thổi bay.

Ngón tay Trần Tầm Phong khẽ nhúc nhích trên mặt bàn, sau đó hắn nâng tay lên khép cửa sổ lại, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú đặt trên người Chu Ải: "Nói không mang thẻ cơm thì quá vụng về, nói muốn ăn cơm ôn lại chuyện xưa thì trắng trợn quá."

Giữa tiếng gió khe khẽ, dường như những lời mà Trần Tầm Phong nói vọng lại đôi chút, hắn lắc đầu, rũ mắt: "Cho nên thú thật là, bây giờ tôi vẫn chưa tìm được lý do chính đáng nào cả."

Song hắn nhanh chóng giương mắt nhìn Chu Ải: "Tôi biết cậu hay chờ 20 phút sau khi hết tiết mới đến căn tin, nhưng hôm nay tôi rời khỏi lớp sớm vì hơi lo, chẳng may vừa học xong cậu đi mất rồi thì tôi không ăn cơm với cậu được."

Chu Ải khép vở nháp lại rồi đặt về vị trí cũ, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Tầm Phong đang đứng trước bàn, từ góc độ này, cậu có thể thấy rõ đường nét quai hàm của hắn, bao gồm cả yết hầu, chúng được ẩn giấu bên dưới cổ áo, chỉ lộ ra dáng vẻ mơ hồ.

Trần Tầm Phong không chờ lâu lắm thì Chu Ải đã đứng lên, hai người yên tĩnh băng qua hành lang, bất chợt cậu đụng trúng một nam sinh có vóc dáng cao ở lớp 1.

Vẻ mặt Chu Ải bình thản, không hề liếc mắt nhìn người kia, song Trần Tầm Phong lại cảm giác được gì đó nên nhíu mày, thậm chí nghiêng đầu nhìn thoáng qua nam sinh đó.

Hồ Thành vốn định bước nhanh làm bộ không thấy, nhưng hắn kìm nén trong lòng đã lâu, thật sự không chịu nổi nữa, sáng thì bị cô khiển trách vì điểm thi, rất có thể hắn ta phải nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba mẹ, thậm chí dạo trước anh họ bị bắt giam, ba mẹ anh họ đổ hết trách nhiệm lên người hắn ta, ngày nào cũng tới tận cửa tìm, đến lớp thì bắt gặp ánh mắt thờ ơ như người ngoài cuộc của Trần Tầm Phong và Chu Ải.

Hồ Thành ngừng bước, những lời phẫn nộ đầy khiêu khích đã tới cửa miệng nhưng đột nhiên bị ai đó ôm vai từ phía sau, người kia không cho phép hắn ta kháng cự mà kéo đi, đi được vài bước cho đến khi Trần Tầm Phong thu hồi tầm mắt thì Tưởng Văn Ý mới buông tay. Hồ Thành tức giận nhìn người đang bình tĩnh trước mặt.

"Mày làm gì đó?"

Tưởng Văn Ý hỏi hắn ta: "Mày muốn trở thành tao tiếp theo hả?" Cậu ta nâng cánh tay rồi quơ quơ chân: "Chỗ này, chỗ này nữa, mới tháo bột hồi tuần trước, mày chơi ngu xông lên thì chỉ có nước trở thành tao thứ hai thôi. Bây giờ tao đã biết, hôm đó trong nhà vệ sinh tại sao Trần Tầm Phong đột nhiên nổi điên với tao rồi."

Hồ Thành bình tĩnh lại, vô thức hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì hôm đó tao chửi Chu Ải trong nhà vệ sinh, tao nói nó là thằng câm chết tiệt, nói nó ngày nào cũng vác cái mặt lạnh như ai thiếu tiền nó, sau đó Trần Tầm Phong nghe được."

Hồ Thành nhíu mày, Tưởng Văn Ý bật cười: "Mày nghe có hiểu không?"

Tưởng Văn Ý xoa cánh tay, tiếp tục giải thích: "Mọi người đều đồn là Trần Tầm Phong ngứa mắt Chu Ải, nói là có ai đó nhắc tới Chu Ải đã bị Trần Tầm Phong ném bóng tẩn cho một trận. Nguyên văn lời nói của tên kia là như nào?"

Hồ Thành im lặng nhìn Tưởng Văn Ý.

Tưởng Văn Ý thở hắt ra: "Nguyên văn lời nói của tên đó là - Chu Ải có đẹp trai với điểm cao đến mấy thì cũng có ích gì, cuối cùng vẫn chỉ là một thằng câm, cho nên Trần Tầm Phong mới đánh nó." Cậu ta hỏi Hồ Thành: "Giờ mày nghe hiểu chưa?"

Hồ Thành gật đầu, lại nhíu mày hỏi: "Cái thằng Trần Tầm Phong đó... sao lại giúp." Hắn ta đổi cách dùng từ, nói tiếp: "Sao lại che chở thằng câm kia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro