KTPHSDT - C2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2.3: "RỒI CÓ ĐI HAY KHÔNG ĐÂY, LÃO ĐOÀN?"

Edit + Beta: V

Cộng cả chuyện ở miếu Thạch Đầu Bồ Tát và giấy nghiệm thi lại là có thể rửa sạch hiềm nghi giết người của Lan Xuân Liên.

Có thể cứu dân nữ kia một mạng.

Trát Khắc Thiện biết được ngọn nguồn thì nhanh chóng chuẩn bị xuống núi đến nha môn, tính tìm thượng ty của hắn ta là Huyện lệnh Mã để thả người trong ngục.

Nhưng nghe nói bọn họ phải đến quan phủ thì cái người nào đó lúc trước dùng dằng mãi lại nói không đi, thậm chí được nửa đường hắn không chào hỏi gì cả mà rời đi mất.

"Này! Phú Sát Nhĩ Tế, huynh thật sự không đến quan phủ xem Lan Xuân Liên với lấy bản án hộ tịch của Thụy Cung à?"

Người nọ vén rèm bước xuống xe ngựa, không thèm liếc mắt mà vẫy tay, quay lưng bảo: "Tôi không phải bổ khoái, Lan Xuân Liên có ra sao cũng không liên quan gì đến tôi."

Phú Sát Nhĩ Tế lại nói: "Huống chi, huynh đến quan phủ còn cần tôi chỉ đường à? Mặt trời bên ngoài chói chang quá, khi nào có manh mối về hung thủ thì tới tìm tôi, tôi đi trước đây."

Hắn xem vật chứng rồi cứ thế mà đi khiến người ta chẳng đoán được hắn nghĩ gì.

Đoàn Hào không nói, y nhìn bóng lưng của người kia nhanh chóng biến mất ở đầu đường huyện thành hồi lâu, một lần nữa cảm thấy đối phương đúng là một quái nhân.

Song y không phải là người thường xuyên chủ động kết giao.

Nếu hai người không hợp ý thì kết giao chỉ tổ vác thêm phiền phức, chẳng bằng để người ta kính sợ tránh xa. Trước hết về nha môn với Trát Khắc Thiện giải quyết chuyện của Lan Xuân Liên thì tốt hơn.

Trong lòng nghĩ vậy nên Đoàn Hào cũng không để ý quá nhiều chuyện vô bổ, y đi theo Trát Khắc Thiện xuống núi đến nha môn.

Đây là lần đầu tiên y đến nha môn huyện Tùng Dương, nơi đây nằm ở thành Tây, vì là huyện nhỏ nên diện tích cũng không lớn, trước cổng có đặt một cái trống đỏ hai mặt, lệnh bài đầu hổ, thủy hỏa côn [*].

[*] 水火棍 – Thủy hỏa côn: Thanh gỗ có phần trên màu đen bo tròn, phần dưới màu đỏ bằng phẳng, được quan binh trong nha môn sử dụng thời xưa.

Người dân muốn tố cáo ai thì có thể đến đánh trống, tiền đường có vài nha dịch đang bưng đồ ăn đợi ở cửa, đầu đội mũ lông màu đỏ, trang phục trên người có hơi khác so với bổ khoái.

Thấy Trát Khắc Thiện về tới nha môn, một tên nha dịch đang túm năm tụm ba ôm thủy hỏa côn ngồi dưới đất ăn điểm tâm lập tức đứng dậy, bổ khoái bèn phất tay ra hiệu cho bọn họ không cần đi theo.

Trát Khắc Thiện xem như bổ khoái đứng thứ hai ở huyện Tùng Dương, không cần thông báo cho nha dịch ở tiền đường mà có thể đi thẳng vào luôn, vả lại còn có thể vừa vào tới cửa lập tức bắt chuyện chào hỏi với người bên trong triều đường một phen.

"Ôi chao, Bổ khoái Lưu! Bổ khoái Lưu này, sáng nay ngài ở đây đúng lúc quá! Tôi có việc muốn tìm ngài đây."

Trát Khắc Thiện vừa phất tay gọi thì vị bổ khoái đang khom lưng cho chó ăn ở cửa nha môn chợt ngẩng đầu nhìn về phía này.

Trước mặt hắn ta là một con chó mực đuôi ngắn, nó đang cúi đầu ăn miếng thịt tươi. Chó này lớn lên cường tráng mà lại hung mãnh, lông rất dày, nó thè cái lưỡi đỏ au ra, trông có vẻ thân thiết với người đàn ông mặc trang phục bổ khoái kia lắm.

Nha môn triều đại này nuôi rất nhiều chó, thứ nhất là để phòng bị, thứ hai là để tra án, đây cũng là chuyện thường thấy.

Tuy đây là lần đầu tiên Đoàn Hào nhìn thấy người này, nhưng y có thể lờ mờ đoán ra được hắn ta là Lưu Sầm mà mình hay nghe tới.

Bổ khoái Lưu Sầm – cấp trên của Trát Khắc Thiện có tướng mạo trông rất dũng mãnh, hắn ta mang đôi mắt hổ và bộ râu rậm, nhìn không thô kệch như Trát Khắc Thiện nhưng cũng ra dáng một tráng hán phương Bắc chân chính.

Hắn ta cao hơn tám thước, mặc một lớp áo lót màu lam xám nhét nửa vào thắt lưng, nghe Trát Khắc Thiện đột ngột chạy tới gọi mà vẫn lịch sự chào hỏi, rất tốt tính.

"Ồ, Trát Khắc Thiện đấy à? Chẳng phải sáng nay cậu đi thu thập vật chứng Lan Xuân Liên giết người sao? Với lại, vị này là..." Hắn ta vừa mở miệng thì hỏi người bên cạnh trước.

Lưu Sầm và Đoàn Hào nhìn nhau một cái, y không quen người này nên cũng không nói chuyện, Trát Khắc Thiện thì ngược lại, nghe hỏi vậy thì hắn ta vội vàng giới thiệu.

"À phải, tôi quên nói mất, đây là ngỗ tác Đoàn mới tới, Đoàn Hào đấy."

"Tôi vừa mới đến, bái kiến bổ khoái Lưu."

Biết hắn ta là Lưu Sầm, Đoàn Hào chắp tay nói.

"Ấy, hóa ra là ngỗ tác Đoàn à, cũng do chúng tôi không tiếp đón từ xa, hôm qua bọn Triệu Phúc Tử có nói với tôi rồi, mai mốt để Trát Khắc Thiện mời cậu uống rượu nhé..." Lưu Sầm nghe vậy thì hàn huyên với y đôi ba câu.

"Ấy ấy! Chuyện mời rượu không vội, giờ tôi có chút chuyện muốn tìm Huyện lệnh Mã, ngài có thể giúp tôi gọi ngài ấy xuống được không ạ."

Lưu Sầm kinh ngạc: "Chuyện gì mà gấp gáp dữ vậy?"

"Bọn tôi vừa tìm được chứng cứ Lan Xuân Liên không phải hung thủ giết chết Thụy Cung, mà hung thủ ở miếu Thạch Đầu Bồ Tát là một người khác!"

"Cái gì? Cậu nói thật không, Trát Khắc Thiện?" Vị bổ khoái kia cũng sững sờ.

"Thật trăm phần trăm, tôi có mang theo vật chứng đây này! Người mà Thụy Cung nhìn thấy đêm đó không phải nữ, bởi vì Lan Xuân Liên vốn không thể phát sinh quan hệ với Thụy Cung, người mà nhân chứng nhìn thấy giống cô ta là một người đàn ông cải trang thành phụ nữ!"

Lưu Sầm nghe Trát Khắc Thiện nói mà ngỡ ngàng.

Án Thạch Đầu Bồ Tát lần này vốn đã bắt được hung thủ là Lan Xuân Liên, giờ lại nói hung thủ không phải ngũ bất nữ, còn lật ngược án lại nữa. Chuyện này có điều kỳ lạ, cơ mà giờ không phải là lúc truy vấn, trước hết hắn ta kêu Trát Khắc Thiện chậm đã rồi vội vàng nói: "Cậu, hai người chờ chút, tôi đi bẩm báo Huyện lệnh Mã, sẽ quay lại nhanh thôi."

"Được, được, được, phiền ngài quá!"

Có Lưu Sầm hỗ trợ thông báo thì những chuyện về sau dễ dàng hơn nhiều.

Giờ Ngọ một khắc, đại lao huyện.

Trong ngục tù âm u, Đoàn Hào và cả Trát Khắc Thiện lại lần nữa tận mắt nhìn thấy Lan Xuân Liên.

Dân nữ nọ cột bím tóc, mặc đồ tang, vành mắt đỏ chót, hai mắt rưng rưng. Cô ta vốn tưởng rằng lần này trăm miệng không thể bào chữa, mang theo nỗi oan rồi bị kết án tử hình, nhưng không ngờ tai ương lao ngục nhiều ngày qua sắp được rửa sạch thế này.

"Đa, đa tạ quan lớn Thanh Thiên đã thay dân nữ giải oan, đa tạ quan lớn Thanh Thiên đã thay dân nữ giải oan, quả nhiên dân nữ vô tội... Hức, hức..."

Lan Xuân Liên quỳ gối dưới đường [*], vừa nói vừa khóc.

[*] Đường này trong "thăng đường", là chỗ làm việc của quan.

Bình thường, ngoại trừ lúc thăng đường ra thì Huyện lệnh Mã rất ít xuất hiện trước mặt người khác, ông mặc quan phục xám, trông dáng vẻ gầy gò và chẳng có chút tinh thần nào, Huyện lệnh Mã giơ tay vuốt chòm râu, nhận vật chứng mà Trát Khắc Thiện đưa rồi xem lướt qua.

Vừa nghe nói hung thủ giết Thụy Cung đêm đó là đàn ông thì vị quan lớn ở huyện bảo thủ, cứng nhắc này cũng trố mắt, ngoác mồm, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.

"Đàn, đàn ông? Nghĩa là người giết Thụy Cung đêm đó không phải phụ nữ sao?"

"Dạ đúng, thưa đại nhân, những vật chứng này đều chứng minh người mà nhân chứng nhìn thấy đêm đó không phải Lan Xuân Liên, mà là một tên đàn ông giả nữ. Gã là kẻ dùng đao rạch cổ Thụy Cung trong núi, quăng thi thể ở nơi hoang dã, và gã là Thạch Đầu Bồ Tát chân chính [*]."

[*] Câu này trong raw để vậy, cũng chưa hiểu lắm khúc Thạch Đầu Bồ Tát chân chính – ý là lúc chết Thụy Cung chỉ vô bức tượng đó nên Trát Khắc Thiện mới nói vậy hay sao nhờ? Hoặc ý nghĩa là "giống nam mà cũng giống nữ" như chương trước, tức cải trang, giả nữ.

Ở triều đại này chưa từng nghe nói có chuyện đàn ông cải trang phụ nữ, rồi nửa đêm bí mật giết một tên đàn ông khác trong miếu cả.

Việc này nào phải hiếm thấy thôi đâu, mà là khiến người ta khó mà tin nổi.

Liên quan đến chuyện hung thủ giết người trong đêm ở miếu Thạch Đầu Bồ Tát rốt cuộc là ai, động cơ giết người của gã là gì, e là quan phủ phải tiếp tục bám theo và điều tra rõ ràng.

"Đại nhân, tôi thấy tình hình bây giờ phải tra cho rõ, nếu Lan Xuân Liên không phải là người giết Thụy Cung đêm đó, thì nhất định tên hung thủ kia vẫn còn qua lại trong huyện Tùng Dương, vậy thì không ổn lắm."

Thân là bổ khoái mang đao của nha môn, lẽ ra lúc này Lưu Sầm nên lên tiếng, song hắn ta lại cẩn thận đề nghị: "Vậy... chúng ta nên làm gì đây, rốt cuộc hung thủ là người thế nào?"

"Thế chi bằng để tôi và bổ khoái Lưu điều tra những người đàn ông có quan hệ với Thụy Cung được không ạ?" Trát Khắc Thiện vội nói với Huyện lệnh Mã.

"Được, được, hai người các cậu đi đi, với cả ngũ bất nữ vô tội kia nữa, trước hết thả cô ta ra. Nhưng cần phải điều tra án rõ ràng, hung phạm cỡ này tuyệt đối không thể để gã tác oai tác oái ở huyện Tùng Dương được, nếu không, e là thượng ty và Tri phủ đại nhân sẽ giáng tội lên đầu ta!"

Dứt lời, ông lộ vẻ sầu lo, chỉ sợ án này không phá được sẽ khiến Tri phủ tức giận, thế là Huyện lệnh Mã vỗ bàn, dứt khoát quyết định.

Mấy ngày sau, vụ án này cũng có tiến triển mới.

Vật chứng nghiệm thi của Đoàn Hào hôm đó đã được đưa đến cho mọi người trong nha môn xem, tuy nghề ngỗ tác vốn là tìm kiếm vật chứng từ người chết, nhưng giống như Đoàn Hào, có thể tìm ra chứng cứ quan trọng vạch trần sự thật thì khiến người ta phải tấm tắc bảo hiếm thấy.

Có lẽ người khác chỉ nhất thời cảm thấy hiếm lạ, nhưng bọn họ đã có cái nhìn khác đối với vị ngỗ tác mang vết thương trên mặt, dẫn theo con trai từ phủ Nghiêm Châu đến này.

Vốn quen thói một thân một mình nên Đoàn Hào chẳng quan tâm mấy chuyện ấy lắm. Trong ngày, y đưa xong vật chứng thì rời khỏi nha môn, không nhúng tay vào việc bắt hung thủ thật sự của án Thạch Đầu Bồ Tát nữa.

Giả thiết ban đầu hung thủ là nữ đã bị bác bỏ, vậy chỉ có thể tìm từ nam giới.

Có lẽ do Thụy Cung là đồng sinh, từ sáng tới tối ở thư viện, nếu nói nam giới thường xuất hiện bên cạnh cậu ta nhất thì đó là mấy đồng sinh ở thư viện Tùng Dương.

Trải qua bước đầu tra xét, có hai đồng sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi ở thư viện lọt vào tầm mắt của quan phủ.

Hai đồng sinh này, một người tên Trương Bính, một người tên Vương Sính.

Hình như người trước có thù oán với Thụy Cung, nghe nói có lần lời qua tiếng lại mà ẩu đả nhau trong thư viện.

Mà đêm hôm ấy, lại nghe nói hắn ta không ở Tùng Dương mà lại đến huyện Lâm uống rượu với mấy người bạn sắp tham gia Thu vi, bọn họ có thể làm chứng cho hắn ta.

Người còn lại là đồng sinh tên Vương Sính.

Từng có lời đồn, hắn ta và Thụy Cung qua lại thân thiết, quan hệ giữa hai người không tồi, ngày thường có lén lút lui tới. Nhưng lúc quan phủ đi tìm thì lại phát hiện đã bốn, năm ngày hắn ta chưa về nhà.

"Mọi người là đồng môn với cậu ta thì chắc cũng biết bây giờ Vương Sính đang ở đâu nhỉ?"

"Dạ không, không biết, thưa quan gia, hôm trước đã không thấy cậu ta đâu, ngày Thụy Cung chết cậu ta cũng không có ở thư viện... e, e là mấy ngày qua cậu ta không có về, chúng tôi cũng không thấy cậu ta đâu cả..."

Liên kết đầu đuôi câu chuyện, Vương Sính đã mất tích một cách ly kỳ trước khi vụ án xảy ra, có lẽ việc này có liên quan rất lớn đến cái chết của Thụy Cung.

Dường như chỉ thiếu một chút nữa là phá được án.

Trong thời gian này, vì Vương Sinh chưa bị bắt về quy án nên thời hạn giải quyết vụ án Thạch Đầu Bồ Tát được thư thả thêm hai ngày.

Chuyện Lan Xuân Liên được phóng thích đã lan ra trong thành, dân chúng truyền tai nhau sục sôi một phen, chuyện nghi phạm Vương Sính trong vụ án Thạch Đầu Bồ Tát rốt cuộc đang trốn ở đâu đã trở thành câu đố trong lòng mọi người.

Ngày 13 tháng 6.

Đây là ngày cúng tế Thụy Cung đã chết.

Dựa theo phong tục địa phương ở Tùng Dương, người cô khá lớn tuổi trong nhà cậu ta phải đích thân đến nghĩa trang giúp lo liệu hậu sự, bưng chút thịt viên, gà vịt, nấu chút rượu và thức ăn ngon, ngoài ra còn phải đặt vào quan tài chút ngân lượng để niêm phong lại.

Hôm ấy, người cô kia đúng giờ đến gõ cửa.

Lúc Đoàn Hào nhìn thấy bà ta ở nghĩa trang thì bà ta đã chuẩn bị xong bộ đồ mới, tiền giấy và cơm canh cúng tế cho cháu trai, phải thu dọn thi thể cho xong để sáng sớm ngày hôm sau chôn cất xuống mồ. Đây là chuyện thường làm trước khi người chết mồ yên mả đẹp, nhưng vì một câu nói của bà ta kia khiến Đoàn Hào chợt khựng lại một chút.

"Ở đây có dầu gội không?"

"Có, bà cần dầu gội để làm gì?" Đoàn Hào hỏi.

"Là như vầy, cháu trai tôi là người đọc sách, trọng nhất là đạo hiếu. Cha mẹ mất sớm, thường ngày nó rất cẩn thận tháo gội bím tóc của mình, rơi một sợi tóc nó cũng tự giác xin lỗi cha mẹ, nó sẽ không để thân thể, da tóc của mình chịu thương tổn. Bây giờ nó chết ô nhục thế này, tôi làm cô chung quy phải gội sạch cho nó cái đầu thì mới đưa nó đi chôn cất được."

Vì câu nói này mà hôm đó Đoàn Hào đã sửa sang cho Thụy Cung trong quan tài trước khi hạ táng, sau đó tiễn bà cô kia đi rồi ngồi một mình trong phút chốc.

Chuyện vừa rồi khiến y hơi suy tư, y để Đoàn Nguyên Bảo ở nhà rồi ra khỏi nhà một chuyến.

Mà vừa hay, lúc Đoàn Hào đang đi trên phố ở Tùng Dương, y lại nghe được giọng nói phát ra ở tầng trên quán rượu.

Đó là câu chuyện có thể nghe thấy khắp nơi trên đường.

Thông thường nghe nhiều nhất ở triều đại này là Thất Hiệp Ngũ Nghĩa, Dân Gian Chí Quái, nhưng hôm nay ở tầng trên quán rượu kia lại xuất hiện một bàn trà đặt trong đám thực khách. Trên đó có một kinh đường mộc [*] hình chữ nhật, một lão thư sinh với chòm râu hoa râm, mặc áo khoác ngoài, đôi mắt vẩn đục trông giống mắt cá đang cầm một nén bạc.

[*] 惊堂木 – Kinh đường mộc: Khối gỗ đặt bên tay mỗi khi quan phủ xử án.

Ba, năm chiếc bàn vuông bày đầy đậu phộng da cá, đủ loại đồ nhắm và rượu xếp đầy lầu trên và lầu dưới, mấy người bưng bê bên dưới vừa đi vừa vội ngẩng đầu, dỏng tai lên nghe chuyện xưa mà ông lão kia kể.

"Chư vị, lão đây họ Trần, hôm nay tôi sẽ kể cho chư vị nghe một câu chuyện xảy ra ở triều đại này. Nói đến người đại tài đương thời thì phải nói đến vị Tiến sĩ cuối cùng của triều đại Thế Tông – Đoàn Ngọc Hành."

"Y chính là con trai độc nhất của danh sĩ Nãi Lỗ – Đoàn Khánh Sơn, tổ tiên từng là Đại học sĩ ở tiền triều."

"Đến thời Thánh Tổ, y còn được phong Đạo đài [*] tứ phẩm. Nhưng ở triều đại này, bề tôi người Hán rất khó leo lên vị trí cao trên quan trường, dù kết cục thế nào thì cũng rất khó ngóc đầu dậy nổi, nhà họ Đoàn chính là gia tộc văn nhân sa sút nhất."

[*] 道台 – Đạo đài: Chức quan thời xưa.

"Danh gia vọng tộc, một lòng thanh cao, trên đất Lỗ từ xưa đã là một thế gia theo Nho. Nhà họ Đoàn đều là văn nhân có máu mặt, tổ tiên từng để lại lời thề, nếu con cháu vào triều thì phải làm thanh quan, không được làm ác quan, tham quan."

"Nhưng chả hiểu sao đến thế hệ của y, người này lại đâm đầu vào quan trường, từ đây bước trên con đường thăng trầm, một đi không trở lại."

"Y vào triều mười năm, mười năm chưa về Duyễn Châu, mười năm Thế Tông, lúc y rời kinh đi đến Hà Bắc sửa chữa phục hồi đường sông thì có đi ngang qua nhà, mẹ già y đứng trước cửa nhà tổ ở Duyễn Châu, tức giận nói: Đoàn Ngọc Hành, nếu anh thật sự bước ra khỏi chỗ này thì tôi thân là mẹ, cả đời này không muốn nhận anh nữa."

"Nhưng Đoàn Ngọc Hành nói là làm khiến mẹ y khóc rống lên mắng: Ác quan! Ác quan! Anh có còn coi tôi là mẹ không... cả nhà họ Đoàn ta có con cháu bất hiếu như anh, lòng dạ anh đúng là độc ác thật. Anh nào có để ai vào mắt, nào có để cha mẹ vào mắt, anh chỉ một lòng muốn làm quan của anh thôi..."

"Về Đoàn Ngọc Hành thì phải nói, y đúng là một người cả bụng sách Thánh hiền, nhưng trong lòng lại cay nghiệt quá đỗi..."

Lời của tiên sinh kể chuyện đã thu hút sự chú ý của khách nhân bên dưới.

Đoàn Hào mặc đồ thường dân, ngửa đầu lắng nghe, y đứng tại chỗ một lát, sau đó không làm gì cả, tựa như không nghe thấy mà cất bước rời đi.

Nhưng ngay khi Đoàn Hào tiếp tục đi về phía trước thì y dựa theo trực giác đến một chỗ, bên dưới quán trà quen thuộc, đột nhiên y thấy một người ở cách đó không xa.

Mới đầu Đoàn Hào cũng không nhận ra người này, bởi vì cách ăn mặc thế kia thì e là chẳng ai nhận ra được đâu.

Bất kỳ ai nhìn thấy một tên ăn mày rách rưới nằm dưới đống ổ, hói đầu, liệt nửa người lại thêm bệnh hủi thì không bỏ chạy mới là lạ. Nhưng ai bảo y không có tật xấu gì, chỉ có cái trí nhớ tốt này thôi.

Cho nên, y vừa liếc mắt là nhận ra tên kia là ai.

"Anh đang làm gì đó?" Đoàn Hào híp mắt, hình như nhìn không rõ.

"Như anh thấy đấy thôi." Một tên ăn mày lôi thôi lếch thếch nằm dưới quán trà, say khướt vén bộ quần áo bẩn thỉu ra, hắn nhìn Đoàn Hào, ngáp một cái rồi trả lời.

"Tôi đang giả làm một tên ăn mày xin cơm."

Đoàn Hào: "..."

Đột nhiên y muốn làm bộ không thấy tên ăn mày này mà bỏ đi luôn.

Không chờ Đoàn Hào cất lời, thám tử khốn nạn Phú Sát Nhĩ Tế suốt ba ngày không tìm được người hình như đã tỉnh táo lại, hắn bèn chậm rãi đứng lên, xoay người nói với y: "Lên lầu uống ly trà không, lần này tôi mời."

"..."

"Đừng có nói không nha, tôi mất mặt lắm đó. Rồi có đi hay không đây, Lão Đoàn?"

Đoàn Hào: "..."

Ai là Lão Đoàn vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro