Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






...






          Chỉ có Lâu Thiến Thiến nhìn tôi một cách kỳ quái.

          "Này, cậu đi làm thêm về rồi à? Lần này cậu được quà gì vậy?"

          Tôi ở trong ký túc xá, thỉnh thoảng phải ra ngoài vào ban đêm, khi có bạn cùng phòng hỏi, tôi nói rằng gia đình tôi không khá giả lắm, cho nên phải đi làm thêm.

          Hôm đó, tôi vừa đi xem nhà cho một quý bà giàu có, cô ấy cảm kích lấy một chiếc túi mới trong phòng, nhất quyết đưa cho tôi. Tôi đem nó trở về ký túc xá, thuận tay ném lên giường, lại bị bạn cùng phòng nhìn thấy.

          Lăng Linh đi tới và chạm vào chiếc túi, khoa trương hét lên.

          "Trời ơi, Thiến Thiến, đến xem đi, đây có phải là chiếc túi phiên bản giới hạn mà cậu cho tôi xem ngày hôm qua không? Lúc đó cậu nói trong nước chỉ có mười chiếc, không thể mua được. Sao Kiều Mặc Vũ lại có nó?"

          Lâu Thiến Thiến bĩu môi, cha cô ta là chủ tịch của một công ty niêm yết, gia đình giàu có, cô ta luôn là người duy nhất trong phòng thích khoe khoang, làm sao cô ta có thể thừa nhận người khác tốt hơn mình?

          "Nó chắc chắn là đồ giả."

          Tôi gật đầu theo.

          "Đúng, đúng, là giả đó."

          Tôi không xem trọng việc đó, nhưng Lâu Thiến Thiến, cô ta lại không nghĩ như vậy.

          Chúng tôi đi dạo phố với một vài người bạn cùng lớp, Lâu Thiến Thiến khen chiếc túi của tôi đẹp và bảo tôi xách nó theo. Khi chúng tôi đến gần một cửa hàng sang trọng, cô ta giả vờ vô tình đổ nửa tách cà phê lên túi xách của tôi.

          "Trời ơi Mặc Vũ, tôi không cố ý. Thương hiệu này có dịch vụ rất tốt, hay chúng ta đem túi đến cho họ làm sạch miễn phí đi."

          Tôi nhìn vết bẩn trên túi, cảm thấy có chút xót xa, chiếc túi tốt như vậy lại để làm hỏng rồi. Tôi gật đầu đồng ý mang túi đi giặt, Lâu Thiến Thiến và Lăng Linh Linh che miệng cười khúc khích.

          "Cô ta không có đầu óc sao? Chút nữa bị nhân viên bán hàng đuổi ra ngoài thì xấu hổ chết đi được, ha ha ha."

          Cả hai hả hê dẫn bạn học vào cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng, chờ xem tôi bị bêu xấu. Thật không ngờ, người bán hàng lấy chiếc túi, lịch sự rót trà mời chúng tôi và nói chiếc túi sẽ được giặt sạch khoảng một tuần, và yêu cầu tôi để lại địa chỉ, đến lúc đó họ sẽ gửi nó đến tận nhà cho tôi.

          "Sao có thể như thế được, chị có nhìn nhầm không, cái túi này là giả!"

          Lâu Thiến Thiến tức giận đến mức mũi cô ta phồng lên, cô ta gần như chỉ tay và mắng nhân viên bán hàng đang kinh ngạc đứng nhìn.

          "Thưa cô, mặt trong của túi xách này có mã số, chúng tôi đã bán nó vào tháng trước, không thể là giả được."

          Lần này tất cả các bạn học đều bị sốc.

          "Kiều Mặc Vũ, sao lại thế?"

          "Đúng vậy, chiếc túi này đắt như thế,cậu lại thật khiêm tốn, bình thường hoàn toàn không nhìn ra luôn ấy."

          "Không giống như một số người, túi xách họ mang không bằng một phần của người khác, lại không biết xấu hổ suốt ngày cứ khoe khoang khắp nơi."

           Lâu Thiến Thiến đỏ mặt, giậm chân bỏ chạy.

           Kể từ ngày hôm đó, cô ta nói với mọi người tôi được người khác bao nuôi, tất cả những món quà mà tôi nhận được đều là của những người đàn ông lớn tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro