Chương 22=>29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 °°° Người cha khác của đứa bé là ai

-

Sau khi màn đêm buông xuống, người tới bệnh viện làm siêu âm B rất ít, Thẩm Khâm Dương lại là giám đốc bệnh viện, trực tiếp có thể đẩy Mộ Nhất Phàm đến phòng siêu âm B làm kiểm tra, Chiến Bắc Thiên cũng theo vào.

Thẩm Khâm Dương dựa theo yêu cầu của Chiến Bắc Thiên, cho Mộ Nhất Phàm kiểm tra chỗ bụng to ra, sau đó, hắn rốt cuộc biết Chiến Bắc Thiên vì sao bảo hắn đừng quá kinh ngạc.

"Trời ạ, cậu ta rõ ràng là nam nhân, không có tử cung, lại còn có thể mang thai, từ kích thước của nó, hẳn là năm tháng, hơn nữa, thai nhi không chỉ sống sót, còn vô cùng khỏe mạnh, đây quả thực chính là chuyện y học cũng không cách nào giải thích được."

Thẩm Khâm Dương vẻ mặt khó có thể tin, thời điểm nhìn Mộ Nhất Phàm, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, giống như nhìn một món bảo bối, hận không thể đưa đến phòng nghiên cứu làm nghiên cứu.

Chiến Bắc Thiên nhíu chặt ấn đường, mặc dù trước khi đến, cũng đã đoán được tình hình thân thể của Mộ Nhất Phàm, nhưng khi nghe thấy nam nhân mang thai năm tháng, lại vẫn không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là, khi kiểm tra mấy ngày trước, bác sĩ mới nói thai nhi chỉ có ba tháng, tại sao đột nhiên liền biến thành năm tháng?

"Cậu xác định năm tháng?"

"Đương nhiên. Trước đó cậu không phải nói cậu ta ngoại trừ buồn nôn, nôn mửa, thích ăn chua gì đó ra, còn ham ngủ sao? Đây đều là biểu hiện của phụ nữ có thai."

Chiến Bắc Thiên phức tạp nhìn thai nhi trên màn hình siêu âm B, lúc này y, cực kỳ khẳng định thai nhi là Kình Thiên châu biến thành, không thì, nam nhân tại sao có thể sẽ vô duyên vô cớ mang thai, lại trong vài ngày ngắn ngủi, mang thai ba tháng liền biến thành mang thai năm tháng.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên phức tạp, chuyển hướng sang gương mặt quấn băng gạc của Mộ Nhất Phàm, thật sự không biết Kình Thiên châu vì cái gì lại chạy vào bụng người này.

"Đúng rồi, còn một người cha khác của đứa bé là ai? Tại sao không thấy anh ta cùng các người đến bệnh viện?" Thẩm Khâm Dương tò mò quay đầu lại nhìn về phía Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên sắc mặt cứng đờ, gắt gao mím môi mỏng không lên tiếng.

Nếu y nói thai nhi này là do một hạt châu biến thành, bạn tốt chắc chắn sẽ không tin.

Nếu nói căn bản không tồn tại một người cha khác, vậy càng không có khả năng, dưới tình huống không có một người khác cung cấp tinh trùng, trong bụng tại sao có thể vô duyên vô cớ mang thai đứa nhỏ.

Đương nhiên, Chiến Bắc Thiên có thể tùy tiện nói một người khác, nhưng sẽ hủy thanh danh của Mộc Mộc, hơn nữa, nghiêm túc nghiêm khắc mà nói, thai nhi này và y không thoát được can hệ, chung quy Kình Thiên châu là y dùng máu huyết nuôi nấng mà thành, hẳn là có quan hệ huyết thống với y.

Chiến Bắc Thiên vừa nghĩ đến có nam nhân mang đứa nhỏ của mình, trong lòng không thể giải thích mà cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút quái dị.

Thẩm Khâm Dương thấy bạn tốt chậm chạp không lên tiếng, ánh mắt càng mở càng lớn: "Đứa bé này không phải là của cậu chứ?"

Chiến Bắc Thiên không nói.

Thẩm Khâm Dương cảm thấy bộ dáng của bạn tốt giống như đang cam chịu, khó có thể tin nói: "Bắc Thiên, cậu không phải thích phụ nữ sao? Sao đột nhiên liền cùng nam nhân làm? Nếu như bị ông nội cậu biết chuyện này, nhất định sẽ bắn chết cậu."

Chiến Bắc Thiên nhíu chặt mày, không định giải thích, lãnh đạm hỏi: "Cậu có thể đem thai nhi lấy ra không? Hoặc là bỏ nó."

Chiến Bắc Thiên cảm giác hiện tại sau khi đem thai nhi lấy ra, sẽ biến trở về một hạt châu.

Nhưng mà, y vừa mới nói xong, người trên giường đột nhiên cuộn lại thân thể, miệng thống khổ phát ra một tiếng: "Đau."

Mộ Nhất Phàm đang ngủ đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến một trận đau nhức, phút chốc mở hai mắt, khó chịu cắn môi dưới tái nhợt, che bụng.

Thẩm Khâm Dương nhỏ giọng nói bên tai Chiến Bắc Thiên: "Đứa bé trong bụng cậu ta sẽ không phải là biết cậu không cần nó, bắt đầu cáu kỉnh đi?"

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nhưng cũng không đến mức không thừa nhận lời Thẩm Khâm Dương nói.

Bởi vì lần trước khi bác sĩ nói muốn bỏ đứa bé, Mộc Mộc cũng ôm bụng kêu đau thế này.

Thấy Mộ Nhất Phàm sắp từ trên giường lăn xuống, Chiến Bắc Thiên quay đầu nói với Thẩm Khâm Dương: "Cậu coi như vừa rồi tôi chưa nói gì hết."

Mộ Nhất Phàm đột nhiên lại không cảm thấy đau, cả người hư thoát ngồi phịch trên giường.

Chiến Bắc Thiên nheo mắt.

Xem ra, Kình Thiên châu không muốn đi ra.

Nếu nó không muốn đi ra, những người khác không thể lấy nó ra.

Mộ Nhất Phàm nhìn chung quanh phòng siêu âm, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Chiến Bắc Thiên, suy yếu hỏi: "Có phải kiểm tra qua thân thể không? Cơ thể của tôi đến cùng bị sao thế này?"

Bụng tại sao một lúc đau muốn chết, một lúc lại không đau, hơn nữa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Chiến Bắc Thiên không nói lời nào.

Thẩm Khâm Dương nhìn mắt bạn tốt, cười tủm tỉm nói: "Vị tiên sinh này, cậu mang..."

"Khâm Dương, cậu theo tôi ra ngoài." Chiến Bắc Thiên đột nhiên ngắt lời hắn.

"Ừ, được." Thẩm Khâm Dương rất tiếc nuối không thể đem lời nói xong, quay đầu đi ra ngoài.

Mộ Nhất Phàm nằm trên giường, lăng lăng nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.

Khâm Dương?

Thẩm Khâm Dương?

Ta thao!

Có phải từng người trong truyện hắn dùng tên của phát tiểu và bạn bè đặt, đều có bộ dạng giống với người của hiện thực? Tựa như Chiến Bắc Thiên và Thẩm Khâm Dương chính là giống y như đúc bộ dạng của phát tiểu hắn.

Bên ngoài phòng siêu âm, Thẩm Khâm Dương thấp giọng nói: "Bắc Thiên, cậu không phải là muốn gạt cậu ta chuyện mang thai chứ? Chuyện này chỉ có thể giấu nhất thời, không giấu được lúc cậu ta sinh con..."

Chiến Bắc Thiên nói tiếp: "Khi đó cậu ta không muốn sinh, cũng phải sinh."

Thẩm Khâm Dương: "..."

Chiến Bắc Thiên lướt nhìn hành lang không người đi lại, thấp giọng nói: "Khâm Dương, ngày mai cậu lập tức từ chức hoặc xin phép về thành phố B..."

Thẩm Khâm Dương nghi hoặc: "Sao tôi phải từ chức?"

Chiến Bắc Thiên mặt bình tĩnh: "Tôi tạm thời không thể nói cho cậu tình hình thực tế."

Thẩm Khâm Dương biết bạn tốt sẽ không vô duyên vô cớ bảo mình từ chức, nhất định là bạn tốt trong quân đội nhận được tin tức gì, mới muốn mình làm như vậy.

"Lập tức từ chức không thể, bất quá, nghỉ phép thì có thể, cậu muốn tôi nghỉ mấy tháng?"

"Một tháng."

Thẩm Khâm Dương nghĩ mình cũng nhiều năm không nghỉ ngơi, gật đầu đồng ý: "Được, tôi làm xong giải phẫu ngày mai, liền xin nghỉ về thành phố B."

"Sau khi trở lại thành phố B, cậu và bọn Quân Lâm tận lực thu gom nhiều lương thực để trong nhà, tốt nhất là có bao nhiêu liền thu bấy nhiêu, về những chuyện khác, chờ sau khi tôi chính thức xác nhận, lại nói cho các cậu làm thế nào."

"Được."

Chiến Bắc Thiên đột nhiên trầm mặc, hai tròng mắt đạm mạc chợt lóe không được tự nhiên.

Thẩm Khâm Dương chưa bao giờ thấy Chiến Bắc Thiên như vậy, trêu ghẹo y: "Nhìn bộ dáng này của cậu, có phải có gì khó nói muốn nói với tôi không?"

Chiến Bắc Thiên ho nhẹ một tiếng: "Có thể đến khoa phụ sản lấy mấy bộ sách liên quan đến mang thai hay không."

Thẩm Khâm Dương cười ha ha, khắp hành lang đều là tiếng cười của hắn: "Chiến Bắc Thiên, cậu cũng có hôm nay. Cậu có phải lo lắng không biết làm sao chăm sóc nam tức phụ của cậu không?"

Chiến Bắc Thiên đen mặt.

Y và Mộc Mộc căn bản không phải loại quan hệ Thẩm Khâm Dương nói, muốn xem sách mang thai, đều là vì Kình Thiên châu, đây chính là liên quan tới không gian tùy thân của y.

Thẩm Khâm Dương thu hồi tươi cười nói: "Có vài lời tôi muốn nhắc nhở cậu trước, thai của cậu ta rất kỳ lạ, nói không chừng sẽ chết non bất cứ lúc nào trong bụng, quan trọng nhất là cậu ta có bệnh ung thư xương, trước đó không phải nói thời gian của cậu ta không nhiều sao? Vậy cậu ta rất có khả năng chống đỡ không nổi đến ngày đứa bé ra đời, cho nên, cậu nên chuẩn bị tinh thần, còn có, cậu ta không có sản đạo*, lúc sinh, cần mổ bụng, cậu phải sớm chuẩn bị sẵn sàng cho kịp."

*đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài

Nói tới đây, hắn lại cười: "Tôi thấy kỳ quái, cậu làm như thế nào đem đứa nhỏ gieo vào."

Nếu không phải nam nhân bên trong là vợ của Chiến Bắc Thiên, hắn thật muốn bắt đến phòng nghiên cứu làm nghiên cứu.

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn: "Cần tôi tự mình làm mẫu trên người cậu sao?"

Thẩm Khâm Dương cười gượng hai tiếng: "Muốn tôi kiểm tra ung thư cho vợ cậu không?"

"Không cần, cậu ta có bác sĩ gia đình chẩn trị rồi."

"Tôi đây đi lấy sách cho cậu, cậu đến dưới lầu chờ."

Chiến Bắc Thiên xoay người đẩy cửa trở lại phòng siêu âm B, nói: "Đi."

Mộ Nhất Phàm đang ngẩn người, nhanh chóng xuống giường: "Bác sĩ có nói với anh tôi đến cùng bị bệnh gì không?"

Chiến Bắc Thiên đạm thanh nói: "Đầy hơi."

"Đầy hơi?" Mộ Nhất Phàm không tin: "Không phải đâu, tại sao tôi không cảm thấy dạ dày không thoải mái, anh không phải đang lừa tôi chứ?"

Bất quá, đầy hơi quả thật sẽ khiến người ta sinh ra triệu chứng ghê tởm nôn mửa, còn có thể làm bụng phồng lên, nhưng ham ngủ lại giải thích thế nào?

Chiến Bắc Thiên không để ý tới hắn, trực tiếp đi xuống lầu.

Mộ Nhất Phàm nghĩ rằng Chiến Bắc Thiên không có lý do gì phải gạt hắn, đành phải tin tưởng lời này.

Xuống đến lầu một, Chiến Bắc Thiên để hắn lên xe chờ trước.

Vài phút sau, Thẩm Khâm Dương xách một gói to ra khỏi bệnh viện, đưa cho Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên trở lại trên xe, đem gói to ném đến ghế sau, lái xe rời đi bệnh viện quân khu.

Ngồi ở ghế phó Mộ Nhất Phàm hơi nghiêng đầu nhìn, theo ngọn đèn bên ngoài chiếu vào, hắn nhìn thấy gói to chứa mấy quyển sách.

Trên bìa quyển sách, viết một chữ 'Thai', cũng không biết đó là sách gì.

-

(〜 ̄▽ ̄)〜 Không thể mưu hại bé nha, bé muốn ra lúc nào bé ra.

Mộc Mộc còn khổ dài dài ヽ(ˇ∀ˇ )ゞ(^_____^)



Chương 23 °°° Tìm đường chết

-Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vẫn xem ghế sau, hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"

Mộ Nhất Phàm thu hồi ánh mắt: "Bạn của anh sao chỉ cho mấy quyển sách, anh ta không cho tôi thuốc sao?"

"Thuốc gì?"

"Thuốc đầy hơi."

"..." Chiến Bắc Thiên nhàn nhạt liếc gương mặt quấn băng của Mộ Nhất Phàm: "Cậu bị dị ứng, không thể kê thuốc."

Mộ Nhất Phàm nhất thời nghẹn lời.

Tìm đường chết!

Hắn lúc ấy sao lại lấy cớ uống thuốc bị dị ứng, sớm biết vậy đã nói trên mặt có thương tích thì tốt rồi.

Hiện tại hay rồi, không có thuốc uống, còn phải mang một cái bụng to.

Mộ Nhất Phàm sờ bụng, khóc không ra nước mắt: "Vậy bạn anh có nói đầy hơi lúc nào hết không?"

Hắn mang bụng to, quả thực xấu xí giống như mập ra.

Lại nói, hắn sao mà bi đát như vậy, đến cùng làm sai cái gì, cho hắn xuyên vào truyện của mình.

Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ lại chuyện trước khi xuyên đến trong truyện.

Nhớ rõ lúc ấy vừa viết xong tiểu thuyết《 Mạt thế chi vương 》, phát tiểu Chiến Bắc Thiên của hắn liền đến tìm hắn, nói tháng sau muốn cùng chị hắn kết hôn.

Hắn ngẩn người, lập tức liền nói một câu chúc mừng.

Nhưng mà, Chiến Bắc Thiên rất mất hứng, lạnh giọng hỏi: "Ngoại trừ chúc mừng ra, cậu không có suy nghĩ gì khác sao?"

Hắn suy nghĩ, cao hứng nói: "Vừa lúc, tiểu thuyết của mình vừa kết thúc, chúng ta đi ăn mừng đi."

Mặt Chiến Bắc Thiên nháy mắt đen xuống: "Cậu tự mà tìm nhân vật chính trong tiểu thuyết chúc mừng đi."

Nói xong, đóng sầm cửa lại rời đi.

Vào ban đêm, hắn liền không biết ra sao xuyên vào trong tiểu thuyết của mình.

Đến nay hắn lại vẫn không rõ Chiến Bắc Thiên nổi giận cái gì.

Chẳng lẽ, hắn là vì Chiến Bắc Thiên nói, mới sẽ xuyên đến trong truyện?

Chiến Bắc Thiên tính toán thời gian Kình Thiên châu lớn dần, nói: "Đại khái phải một tháng."

Nếu một buổi tối, có thể làm người mang thai ba tháng, sau bốn ngày, liền từ mang thai ba tháng biến thành năm tháng, như vậy, có thể dùng tám ngày trưởng thành đến bảy tháng, lại dùng mười sáu ngày sinh ra đứa bé.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của y, Kình Thiên châu đến cùng lúc nào nguyện ý đi ra, y cũng không rõ.

Mộ Nhất Phàm vừa nghe, suýt nữa nhảy dựng lên: "Một tháng? Thời gian dài như vậy? Tôi không phải chỉ là đầy hơi sao? Tại sao phải một tháng mới có thể nhỏ bụng xuống."

Được rồi.

Hắn gần đây ăn hơi nhiều, hơn nữa, ăn no liền ngủ, khó trách sẽ đầy hơi.

Nếu không uống thuốc, cần một tháng, có lẽ rất bình thường.

Chiến Bắc Thiên đạm thanh hỏi: "Có vấn đề?"

Mộ Nhất Phàm lập tức lắc đầu: "Không có vấn đề."

Không đúng!

Không phải không có vấn đề, mà là vấn đề lớn hơn!

Hắn rõ ràng muốn tranh thủ tín nhiệm của nam chính, lại trên giường nằm bốn ngày, không có bất cứ trao đổi nào với nam chính, bây giờ còn thời gian hơn hai mươi ngày, hắn có thể lấy được tín nhiệm của nam chính, thừa dịp nam chính không đề phòng, giết chết nam chính sao?

Chương 24 °°° Thanh lọc dạ dày

Ngày hôm sau khi Mộ Nhất Phàm đang buồn rầu làm thế nào xây dựng mối quan hệ giữa mình và nam chính, hắn phát hiện vẻ mặt Chiến Bắc Thiên mặc dù vẫn lạnh như băng, nói chuyện vẫn không chút tình cảm, thế nhưng hắn lại có thể cảm giác được thái độ của Chiến Bắc Thiên đối với hắn có một chút ôn hòa khó mà phát hiện.

Tựa như lúc 8h sáng, Chiến Bắc Thiên đặc biệt chạy đến phòng gọi hắn rời giường ăn bữa sáng, không giống mấy hôm trước, trực tiếp để đồ ăn đã nấu lên bàn rồi rời đi, 8h tối mới mang thức ăn nhanh trở về, cũng không quan tâm Mộ Nhất Phàm có thức dậy ăn bữa sáng và trưa hay không.

Trừ cái đó ra, bữa sáng cũng trở nên đặc biệt phong phú, không chỉ sữa, trứng gà, sủi cảo, bánh bao, còn có mì thịt heo, cháo bí đỏ táo đỏ, đầy một bàn lớn.

Mộ Nhất Phàm nhìn nam chính đối diện, dè dặt hỏi: "Hôm nay tâm trạng anh có phải rất tốt không?"

Không thì, vì cái gì đột nhiên chuẩn bị bữa sáng phong phú như vậy.

Chiến Bắc Thiên liếc nhìn hắn một cái, lấy cháo đặt trước mặt hắn.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới cái gì, lại nói: "Anh cho tôi ăn nhiều như vậy, không nhất định liền có thể lấy ra hạt châu của anh."

Chiến Bắc Thiên đang ăn mì, khóe miệng thoáng co rút: "Câm miệng."

Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên không tốt, không dám nói thêm nữa, nhanh chóng cầm lấy thìa ăn cháo, lại phát hiện hôm nay cháo đặc biệt ngon.

Kỳ quái là, rõ ràng là cháo ngọt, hắn lại ngửi ra một hương vị, tựa như ăn cháo thịt heo thơm ngào ngạt.

"Cháo của anh mua ở đâu? Thơm quá, ăn ngon lắm."

Động tác Chiến Bắc Thiên chợt dừng, nhìn ngón tay bị cắt của mình, không nói.

Mộ Nhất Phàm đem cháo húp xong, còn cảm giác bụng đói, lại bắt đầu ăn mì thịt heo, sủi cảo, bánh bao và sữa, bữa sáng trên bàn cơ hồ bị hắn ăn sạch.

Mộ Nhất Phàm dựa vào lưng ghế, thỏa mãn sờ bụng tròn vo, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kêu rên nói: "Không xong, tôi quên mình còn bị đầy hơi, không thể ăn quá nhiều."

Chiến Bắc Thiên cảm giác bộ dáng này của Mộ Nhất Phàm rất buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên.

Bất quá, khóe miệng vừa cong lên, lập tức lại thu trở về, cầm lấy di động của Mộ Nhất Phàm, nhập số điện thoại của mình vào, tự nhá máy cho mình, sau đó, dùng điện thoại phát ra một khúc nhạc nhẹ nhàng.

Mộ Nhất Phàm nghe đến buồn ngủ, buồn bực nói: "Anh có thể đổi bài khác không? Bài này làm tôi buồn ngủ."

Hắn muốn cùng nam chính bồi dưỡng cảm tình, cũng không thể làm trong khi ngủ.

Mặt Chiến Bắc Thiên không chút thay đổi nói: "Không đổi."

Chiến Bắc Thiên cầm lấy ly thủy tinh trên bàn, đi vào nhà bếp.

Mộ Nhất Phàm buồn bực nhìn bóng dáng y, tại sao đột nhiên nghe nhạc, hơn nữa, còn là đàn dương cầm không có tiếng.

Trong bếp, Chiến Bắc Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm bên ngoài vuốt ve bụng nghe nhạc, xoay người để ngón tay lên miệng ly, ngay sau đó, đầu ngón tay bắn ra một dòng nước.

Ước chừng khoảng 2ml nước mới thu hồi dòng nước ở đầu ngón tay, lại dùng nước máy pha một nửa trong đó, ra khỏi bếp, đưa tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, đạm thanh nói: "Uống ly nước, thanh lọc dạ dày."

Mộ Nhất Phàm không nghi ngờ y, uống một hơi.

Ngay sau đó, bỗng đau bụng khó nhịn, giống như tất cả ruột đều quay cuồng, Mộ Nhất Phàm vội vàng ôm bụng, chạy nhanh lên buồng vệ sinh lầu hai, ngồi nửa giờ, bụng mới thoải mái hơn.

Lúc này, cả phòng, sớm đã toàn là mùi hôi, thiếu điều xông chết hắn.

Mộ Nhất Phàm tức giận kéo khăn tay trên tường: "Mẹ, anh ta sẽ không phải vì muốn lấy lại Kình Thiên châu, liền cho mình uống thuốc xổ đi?"

Hắn đã nói nam chính làm sao đột nhiên đối xử tốt với hắn như vậy, vừa gọi hắn rời giường, lại làm bữa sáng phong phú, quả nhiên mục đích chính là cái này.

Mộ Nhất Phàm đứng dậy đi đến bồn rửa tay, đưa hai tay đang muốn rửa tay, lại ngẩn người, đơ tại chỗ.







Chương 25 °°° Tại sao có thể như vậy

"Tại sao có thể như vậy?"

Mộ Nhất Phàm khó có thể tin nhìn móng tay trên mười ngón của mình, màu sắc lại thẫm hơn trước kia, biến thành màu xám đen, giống như bôi một lớp sơn móng, vô cùng rõ rệt, muốn giấu cũng không giấu được.

Hắn nhớ rõ Mộ Nhất Phàm trong truyện là bốn ngày cuối, mới tăng nhanh tốc độ biến thành tang thi, tại sao nhanh biến hóa như vậy?

Đến cùng là sai chỗ nào?

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ.

Sẽ không phải là Kình Thiên châu khiến hắn biến thành tang thi sớm chứ?

Nhưng nếu là do Kình Thiên châu, sao đến bây giờ mới có phản ứng.

Mộ Nhất Phàm bỗng nhớ tới Chiến Bắc Thiên trước đó cho hắn một ly nước, uống xong, lập tức liền đau bụng khó nhịn, chẳng lẽ không phải trong nước có thuốc xổ, mà là... nước suối trong không gian tùy thân của Chiến Bắc Thiên?

Hắn không khỏi trừng to mắt.

Theo hắn miêu tả trong truyện, trong không gian tùy thân của nam chính có một hồ nước suối, tràn ngập linh khí, sau khi uống vào, thông qua lỗ chân lông bài trừ dơ bẩn, và lôi ra độc tố trong cơ thể, khiến thân thể thay cũ đổi mới, một lần nữa có được thể phách khỏe mạnh, giống như thay da đổi thịt.

Hiện tại hắn chỉ tiêu chảy, thân thể không bài trừ dơ bẩn, có khả năng là nam chính cho hắn uống nước suối pha nước khác bên trong, nước suối không đủ thuần khiết.

Nếu thật là như vậy, nam chính tại sao muốn cho một người vừa quen biết vài ngày uống nước suối.

Nếu thật là vì uống xong nước suối nhanh biến thành tang thi hơn, nam chính thật sự là hại hắn thê thảm.

Bởi vì nước suối căn bản không bài trừ được thi độc trong cơ thể tang thi, ngược lại sẽ khiến tang thi trở nên càng thêm hung mãnh.

Mộ Nhất Phàm nhìn hai tay, bất động thật lâu.

Kế tiếp, hắn nên làm thế nào giấu kín hai tay này, chẳng lẽ giống như mặt, dùng băng gạc quấn quanh sao?

Ngẫm lại cũng cảm thấy không có khả năng, ngược lại sẽ khiến nam chính khả nghi.

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ, đi ra buồng vệ sinh, cầm lấy ví tiền trên bàn, thuận tiện đem hai tay nhét vào túi, ra khỏi phòng, nhìn thấy Chiến Bắc Thiên ngồi trên sô pha gọi điện thoại.

"Hôm nay chuyện thu mua rau dưa trước hết ngừng lại, anh mua cho tôi năm mươi ngàn lon sữa bột, còn có tất cả đồ dùng trẻ con, cùng với các loại đồ chơi cho trẻ dưới mười tuổi, cùng quần áo cho trẻ dưới mười tám tuổi, xuân, hạ, thu, đông đều lấy, cả nam lẫn nữ..."

Mộ Nhất Phàm nghe xong ngẩn người.

Hắn nhớ rõ lúc viết, không viết nam chính đi thu mua sữa bột linh tinh gì đó.

Mộ Nhất Phàm không nghĩ quá nhiều, thừa dịp Chiến Bắc Thiên đang gọi điện thoại, nhanh chóng chuồn.

"Đợi chút." Chiến Bắc Thiên nói với người trong di động, sau đó, nhìn Mộ Nhất Phàm tay chân rón rén hướng về cổng lớn: "Đi đâu."

Mộ Nhất Phàm dừng bước, chột dạ xoay người: "Tôi vừa rồi tiêu chảy, muốn đến tiệm thuốc mua thuốc, thuận tiện đến cửa hàng mua vài bộ quần áo."

Chiến Bắc Thiên nhìn bụng hắn, nói: "Cậu hiện tại thân thể không thoải mái, không thể lái xe, tôi đưa cậu đi."

"Không cần, không cần, tôi gọi xe đi là được, anh không phải còn có việc bận sao? Anh mau làm, tôi rất nhanh trở về."

Chiến Bắc Thiên nhíu mày: "Vậy cậu mang theo di động, có chuyện liền gọi điện thoại cho tôi."

"Được." Mộ Nhất Phàm nhanh chóng cầm lấy di động trên bàn cơm, bước nhanh ra biệt thự, thấy Chiến Bắc Thiên không đuổi theo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó, gọi điện thoại kêu xe taxi.

Nơi này cách nội thành khá xa, hắn đi đến cổng lớn khu biệt thự, xe taxi còn chưa tới.

Bụng ưỡn ra, đứng vô cùng khó chịu, thời điểm đang muốn về phòng an ninh đợi xe, liền nghe được có người hô: "Mộ Nhất Phàm."



Chương 26 °°° Nam nhân áo trắng

Mộ Nhất Phàm nghe tiếng sửng sốt.

Ta khinh!

Hắn cũng đã quấn như xác ướp rồi, lại còn có người nhận ra hắn.

Mộ Nhất Phàm vô cùng bội phục quay đầu, nhìn thấy một nam nhân cao gầy mặc vest trắng đứng trên vỉa hè đối diện bình tĩnh nhìn hắn.

Nam nhân khoảng chừng hai mươi bảy tuổi, dung mạo nhã nhặn, khí chất ưu nhã, mái tóc nâu ngắn mềm mại hơi xoăn, khóe miệng hơi hơi cong lên, tươi cười như gió xuân, nhưng mà đôi mắt hẹp dài lại hơi mang vài phần tà mị, làm cho cả người thoạt nhìn nửa chính nửa tà.

Nam nhân này là ai?

Đáy mắt Mộ Nhất Phàm chợt lóe nghi hoặc.

Trong trí nhớ của thân thể này, chưa từng gặp qua nam nhân này, thế nhưng, lại khiến hắn có một loại cảm giác muốn thân cận với nam nhân này mãnh liệt.

Nam nhân áo trắng đi qua đường, đứng trước mặt Mộ Nhất Phàm, nheo mắt, đáy mắt chợt lóe không vui: "Cậu tại sao quấn mặt?"

Mộ Nhất Phàm theo bản năng trả lời: "Uống thuốc khiến cho khuôn mặt dị ứng, sợ dọa người khác, đành phải quấn mặt lại."

Nói xong, trong lòng Mộ Nhất Phàm cả kinh, tại sao khinh địch như vậy trả lời đối phương, may mắn là, hắn không đem lời thật nói ra.

Nam nhân áo trắng không hoài nghi hắn, nâng tay sờ băng gạc trên mặt hắn, tiếp đó, nắm cánh tay Mộ Nhất Phàm, đi đến cổng biệt thự ngồi xuống, một tay còn lại chuẩn xác sờ lên chỗ đùi phải bị sưng của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn tay trên đùi mình, con ngươi đột nhiên co lại.

Nam nhân này móng tay lại màu đen, cũng có nghĩa nam nhân này đã trở thành tang thi chân chính.

Mộ Nhất Phàm không khỏi âm thầm hít một ngụm lãnh khí, đem ánh mắt chuyển qua trên mặt nam nhân, lúc này mới chú ý tới sắc mặt nam nhân vô cùng tái nhợt, trong hốc mắt xuất hiện tơ đỏ nhàn nhạt, làm ánh mắt hẹp dài càng thêm tà mị.

Nam nhân này đến cùng là ai?

Rõ ràng mạt thế còn chưa tới, lại xuất hiện tang thi chân chính có thể tự ý thức.

Nam nhân áo trắng ngẩng đầu, hỏi: "Là ung thư xương, đúng không?"

Mộ Nhất Phàm nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, gật đầu.

Nam nhân áo trắng cầm bàn tay trái Mộ Nhất Phàm giấu trong túi ra, khẽ lật mu bàn tay lên, móng tay màu xám đen bại lộ trước mắt nam nhân.

Nam nhân áo trắng nao nao, không dám tin dùng đầu ngón cái ma sát móng tay Mộ Nhất Phàm, thấp giọng nói: "Lúc này mới đầu tháng tư, lại biến thành màu xám đen."

Mộ Nhất Phàm nhìn móng tay màu đen của nam nhân, nói: "Bác sĩ gia đình của tôi nói móng tay tôi sở dĩ biến thành màu xám đen, là vì ung thư xương của tôi tiến vào hậu kì, tôi thấy móng tay của cậu màu đen, chẳng lẽ cậu cũng là bệnh ung thư xương?"

Lời này đương nhiên là hắn tùy tiện nói lung tung, mục đích là muốn dụ nam nhân áo trắng nói.

Nam nhân áo trắng nghe vậy, rất mất hứng buông tay hắn ra: "Cậu nói bác sĩ gia đình có phải Lý Thanh Thiên hay không?"

"Phải."

"Cậu cảm thấy lời ông ta nói có thể tin?" Nam nhân áo trắng cười lạnh, nhìn chằm chằm hai mắt lộ ra ngoài băng quấn của Mộ Nhất Phàm , đột nhiên nheo lại mắt hẹp dài: "Tôi cảm giác cậu có chút không giống trước kia."

Chương 27 °°° Hắn đến cùng là ai

Trong lòng Mộ Nhất Phàm nhất thời lộp bộp một chút, tim đập nhanh một nhịp, lo lắng nam nhân áo trắng này nhìn ra cái gì.

Bất quá, hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, dù cho nam nhân áo trắng và Mộ Nhất Phàm trước kia quen biết, hoặc là phát hiện hắn và Mộ Nhất Phàm trước kia không giống thì thế nào, đối phương cũng không thể tưởng tượng được trong thân thể này đã sớm đổi tim.

Chỉ là trong thân thể này, quả thật không có nam nhân áo trắng tồn tại, nhưng đối phương tại sao dùng một giọng điệu thái độ vô cùng quen thuộc đối với hắn, hơn nữa, hắn cũng biết nam nhân áo trắng rất quen, giống như là nhận thức đã lâu.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, rút tay mình lại, quyết định vâng theo ký ức trong não nói: "Vị tiên sinh này, chúng ta giống như không quen biết đi? Cậu tại sao biết tôi trước kia là người thế nào?"

"Không quen biết..." Nam nhân áo trắng không giận mà cười: "Chúng ta quả thật không quen biết."

Lập tức, nam nhân nhìn thấy gì, nụ cười bỗng nhiên cứng tại khóe miệng, đáy mắt chợt lóe khó có thể tin và lệ khí, đột nhiên kéo lên áo Mộ Nhất Phàm, giận dữ: "Bụng cậu là sao thế này? Sẽ không phải mập ra đi? Cậu sao có thể mập ra!"

Mộ Nhất Phàm cảm giác nam nhân quả thực chính là bệnh thần kinh, một giây trước cười đến gió xuân dào dạt, giây tiếp theo tựa như người điên.

Hắn dùng lực gỡ tay nam nhân, đẩy người ra cả giận nói: "Ai nói ta mập ra? Ngươi TMD mới mập ra, ta đây là đầy hơi, đầy hơi hiểu không. Không hiểu liền đến bệnh viện hỏi bác sĩ, thuận tiện chữa lại đầu óc đi."

"Đầy hơi?" Nam nhân áo trắng không quá tin theo dõi bụng to của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm tức giận: "Người gì đâu thật đúng là kỳ quái, cho dù tôi mập ra cũng không liên quan tới cậu đi?"

"Tại sao không..." Nam nhân áo trắng đột nhiên dừng nói, xoa xoa ấn đường, thu hồi lửa giận, bất đắc dĩ nói: "Không nói chuyện này, lần này tôi đến thành G mục đích là đặc biệt đến gặp cậu, nhưng cậu biến đổi lại nằm ngoài dự tính của tôi, sự tình phát triển cũng lệch khỏi quỹ đạo, tôi không biết bên trong xảy ra vấn đề gì, nhưng có một chút tôi phải nhắc nhở cậu, khi móng tay hoàn toàn hóa đen, ý thức của cậu nhất định phải giữ thanh tỉnh, về sau, có chuyện gì liền đến thành B tìm tôi."

Nói xong, vừa lúc một chiếc taxi chạy đến.

Nam nhân áo trắng vẫy tay, cho taxi dừng lại.

Mộ Nhất Phàm nhanh chóng hỏi: "Cậu là ai?"

"Chờ cậu đến thành B, tôi lại nói cho cậu." Nam nhân áo trắng mỉm cười, khôi phục tao nhã như trước, xoay người mở cửa xe taxi.

"Đợi đã."

Nam nhân áo trắng cho rằng Mộ Nhất Phàm còn gì muốn hỏi, dừng bước, nhìn hắn.

Mộ Nhất Phàm vội vàng chạy qua, giống như khỉ, nhanh nhẹn chui vào xe nam nhân mở cửa, vô tội nói với người ngoài xe: "Xe taxi này là tôi gọi tới, cậu muốn ngồi xe, tự mình đi gọi đi."

Khóe miệng nam nhân áo trắng hung hăng co rút.

Mộ Nhất Phàm không nhìn nam nhân áo trắng mặt tối sầm, nhanh chóng đóng cửa xe, hô: "Tài xế, lái xe."

Tài xế lập tức đạp chân ga, lái xe rời đi.

Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, từ sau cửa kính xe nhìn nam nhân vẫn đứng tại chỗ, thở dài một hơi, ngay sau đó, trái tim lại nhấc lên.

Trong tiểu thuyết hắn viết, tang thi móng tay hoàn toàn biến thành màu đen, bản thân lại có ý thức, còn có thể khống chế việc ăn thịt người, đẳng cấp ít nhất trên cấp 7, không biết nam nhân này cấp cao bao nhiêu, trên người có dị năng không.

Trọng yếu nhất là hiện tại mạt thế còn chưa tới, tại sao có tang thi cao cấp xuất hiện, còn có, trong tiểu thuyết của hắn, không có người này tồn tại, nam nhân kia từ nơi nào chui ra?

Người kia, đến cùng là ai?
Menu

Chương 28 °°° Chị

Mộ Nhất Phàm rất nhanh liền đem nam nhân áo trắng ném ra sau đầu, bởi vì đợi sau khi hắn giết nam chính, thế giới này sẽ không tồn tại, cho nên, mới mặc kệ nam nhân áo trắng kia đến cùng là ai.

Đi đến trung tâm thành phố, đầu tiên Mộ Nhất Phàm đến tiệm thuốc mua thuốc xổ, cũng mua thêm một hộp thuốc đầy hơi, len lén giấu đi.

Sau khi từ tiệm thuốc đi ra, lập tức đến thương xá mua quần áo, bởi vì bụng hắn khá lớn, chỉ có thể mua đồ ở nhà rộng rãi, đợi bụng nhỏ xuống còn có thể mặc nữa.

Ngoài ra, còn giúp nam chính mua mấy bộ thường phục soái khí, để có thể kéo gần quan hệ với nam chính.

Mộ Nhất Phàm vừa mua quần áo xong, liền nhận được điện thoại Chiến Bắc Thiên gọi tới.

"Trưa hôm nay tôi phải bàn chút chuyện làm ăn, cậu tự tìm chỗ giải quyết cơm trưa." Chiến Bắc Thiên nói xong liền cúp điện thoại.

Mộ Nhất Phàm buồn bực, Chiến Bắc Thiên không phải quân nhân sao? Y cần nói chuyện làm ăn gì chứ? Chẳng lẽ là cùng người khác bàn chuyện mua vật tư?

Mộ Nhất Phàm xem ngày biểu hiện trên di động 11 tháng 4, không khỏi nhớ lại nam chính ngày 11 tháng 4 trong tiểu thuyết đang làm chuyện gì.

Nhớ rõ nam chính ngày 11 tháng 4 hẹn hai thương gia bán súng ống đạn được ở nhà hàng Tây Lan Pháp ăn cơm, đặt một số lượng lớn súng ống đạn được, đầu tháng sau đến biên giới giao dịch, tiếp đó, một ngày sau, mạt thế đến.

Mộ Nhất Phàm nghĩ đến mạt thế sắp sửa đến, mau chóng hoàn hồn, bây giờ quan trọng nhất là tìm nơi giải quyết vấn đề móng tay.

Hắn ở thương xá dạo một vòng lớn, rốt cuộc ở tầng thứ bảy thương xá tìm được một chỗ làm móng, nhưng mà ra ra vào vào đều là vài phụ nữ xinh đẹp, một đại nam nhân đi vào, thật đúng là không được tự nhiên.

Mộ Nhất Phàm ở bên ngoài bồi hồi một lúc lâu.

Băng gạc đầy mặt khiến nhân viên bên trong cửa hàng tưởng lầm xem hắn là tên biến thái hoặc là đến cướp, suýt chút nữa gọi bảo an lên bắt người.

Mộ Nhất Phàm thấy nữ nhân viên phục vụ nhìn ra ngoài, trong lòng biết bộ dáng của mình thu hút sự chú ý, vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, cắn chặt răng, kiên trì đi vào, hướng về nữ nhân viên đang cười gượng gạo, nói: "Tôi muốn làm móng."

Nữ nhân viên phục vụ ngẩn người, rất nhanh liền hiểu được Mộ Nhất Phàm lúc nãy chắc là ngượng ngùng, mới ở bên ngoài đi tới đi lui.

Cô mỉm cười: "Tiên sinh, là lần đầu tiên đến chỗ chúng tôi làm móng sao?"

"Đúng vậy." Mộ Nhất Phàm nhìn ánh mắt của những người khác ném tới, vội vàng hỏi: "Có phòng hay không?"

"Có, nhưng chỗ chúng tôi thu phí phục vụ phòng mắc hơn 10% so với phục vụ thường..."

Mộ Nhất Phàm ngắt lời cô: "Tôi muốn một phòng."

"Được." Nữ nhân viên phục vụ mang theo Mộ Nhất Phàm đi đến quầy, nói với nhân viên quầy: "Vị tiên sinh này muốn một gian phòng."

Nhân viên quầy kiểm tra máy tính, cười nói: "Tiên sinh, chỗ chúng tôi còn có một gian phòng, trước hết..."

Cô chưa nói xong, ngoài cửa vang lên một âm thanh cao ngạo lanh lảnh: "Tôi muốn phòng này."

Mộ Nhất Phàm nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy ba cô gái đi về phía mình.

Khi hắn thấy rõ dung mạo xinh đẹp của cô gái đi đầu, không khỏi thốt ra:

Chương 29 °°° Móng tay của cậu rất cứng

Nữ nhân viên phục vụ và ở quầy không nghe Mộ Nhất Phàm hô cái gì, lực chú ý đều trên người của người tới, nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn, chào hỏi: "Dung tiểu thư, đã lâu không thấy."

Cô gái xinh đẹp đi đầu hơi ngẩng đầu, bộ dáng cao hơn người một bậc, nói một lần nữa: "Phòng này tôi muốn."

Nữ nhân viên phục vụ có chút khó xử, nhìn Mộ Nhất Phàm bên cạnh: "Cái này..."

Nói thế nào cũng là người ta đến trước, lại đem phòng cho người đến sau, không nên.

Nhân viên quầy lại nịnh bợ nói: "Gian phòng này vốn chính là lưu cho Dung tiểu thư..."

Nhân viên quầy thấy Mộ Nhất Phàm kinh ngạc ngẩn người nhìn cô gái xinh đẹp kia, nụ cười càng lớn: "Tin là vị tiên sinh này cũng sẽ không giành với Dung tiểu thư, tiên sinh, anh nói đúng không?"

Mộ Nhất Phàm ngây ngốc gật đầu.

Vị Dung tiểu thư này lại có bộ dạng vô cùng giống với chị gái Mộ Nhất Tuyết trong hiện thực của hắn, nếu không phải khí chất và tác phong bất đồng, hắn quả thực liền muốn nhào lên.

Cô gái xinh đẹp thấy Mộ Nhất Phàm mặt đầy băng gạc, trong mắt chợt lóe chán ghét, sau đó, tự tin vén tóc để nữ nhân viên dẫn đường.

Hai cô gái phía sau ghét bỏ nhìn Mộ Nhất Phàm đang xem Dung tiểu thư ngẩn người, giễu cợt nói: "Một đại nam nhân chạy đến chỗ làm móng, không phải biến thái, nhân yêu, chính là Gay!"

"Xem trên mặt hắn quấn đầy băng gạc, nhất định là khi hắn muốn sửa mặt thành phụ nữ bị thất bại." Hai người vừa nói vừa cùng Dung tiểu thư đi vào phòng.

Mộ Nhất Phàm: "..."

Ta khinh, có ý gì.

Hắn đều đem phòng nhường ra, còn dùng ngôn ngữ công kích hắn.

Nhân viên quầy nhìn ra Mộ Nhất Phàm tức giận, nhanh chóng nói: "Tiên sinh, phòng tuy rằng không có, thế nhưng, chúng tôi có thể sắp xếp cho anh tới một góc thanh tĩnh, cho thợ làm móng tốt nhất đến làm cho anh."

Mộ Nhất Phàm nhìn móng tay màu xám đen của mình, thu lửa giận, gật đầu.

Nhân viên quầy gọi tới một thợ làm móng cho Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm đi đến góc ngồi, bỏ xuống một gói to nói: "Tôi có nấm móng, cho nên, tôi muốn đem móng tay làm thành như móng tay bình thường, để người ta không nhìn ra tôi có nấm móng là được."

Thợ làm móng cầm lấy tay hắn nhìn nhìn, ngón tay thon dài xinh đẹp tựa như tay của nghệ sĩ đàn dương cầm, đáng tiếc, móng tay đen giống như sơn một lớp sơn màu đen: "Tiên sinh, móng tay của anh rất đen, dùng sơn móng tay trong suốt hoặc màu nhạt căn bản không giấu được màu móng, dùng sơn móng tay mờ đục lại quá mức rõ rệt, cho nên, tôi đề nghị anh dán nail, vừa không rõ ràng, cũng có thể che giấu được màu móng tay của anh, thế nhưng, cơ thể anh có nấm móng, sơn móng tay và nail đều rất có khả năng sẽ tổn thương đến móng tay anh."

Nói nấm móng là lừa thợ làm móng, Mộ Nhất Phàm làm sao sợ tổn thương đến móng tay, nói thẳng: "Cứ dán nail, đúng rồi, móng chân của tôi cũng dán, cô có thể sơn màu tương đối là được."

"Được." Thợ làm móng trước hết dùng xà bông sát trùng để rửa tay khử trùng cho Mộ Nhất Phàm, lại để vào ngâm trong chén nước ấm, làm móng tay mềm ra, sau đó, dùng vải chà bề mặt, rồi dùng kéo nhỏ cắt da, dùng kiềm cắt móng tay cắt sửa hình dạng lý tưởng.

Bất quá, thời điểm dùng kiềm cắt móng tay cắt móng, chỗ bén nhất của kiềm lại gãy.

"..." Thợ làm móng câm nín nhìn chỗ hổng trên kiềm cắt móng tay.

Mộ Nhất Phàm: "..."

Kế tiếp, thợ làm móng liên tục dùng năm cái kiềm cắt móng tay đều bị gãy như thế.

Cô xấu hổ cười: "Tiên sinh, móng tay của anh rất cứng."

Cái này cũng thật thái quá!

Móng tay lại cứng đến mức làm hư kiềm cắt móng tay.

Kỳ quái nhất là móng tay rõ ràng không dày, tại sao cứng như vậy?

Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng nhìn cô: "Muốn đền tiền kiềm cắt móng sao?"

Nói thực ra, hắn cũng bị chính mình dọa đến, không ngờ móng tay mình lại trở nên cứng như vậy, hẳn là có liên quan tới việc uống nước linh tuyền.

Thợ làm móng: "..."

Cô đổi qua giũa chung quanh, nhưng ba mặt của đồ giũa móng bị bào mòn, móng tay lại hoàn hảo không tổn hao gì. Thật không biết là dùng đồ giũa móng giũa móng tay, hay là dùng móng tay giũa lại đồ giũa móng. =))

Thợ làm móng bất đắc dĩ thở dài: "Tiên sinh, chúng ta không sửa móng tay, trực tiếp dán lên được chứ."

Mộ Nhất Phàm đương nhiên đồng ý, làm hư nhiều công cụ của người khác như vậy, ngay cả hắn cũng ngượng ngùng.

Thợ làm móng không cần sửa móng tay, trình tự sau đó đối với cô mà nói liền dễ dàng rất nhiều.

Mộ Nhất Phàm nhìn bốn phía, thấy không có người nào, nhỏ giọng hỏi: "Dung tiểu thư vừa rồi là người nào?"

Thợ làm móng nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: "Cô ấy là đại tiểu thư của tập đoàn Dung thị."

Mộ Nhất Phàm khó có thể tin trừng mắt: "Cô ta chính là Dung Tuyết?"

Mẹ ơi!

Nữ phụ lại có bộ dạng giống như chị mình!

Tại sao quan hệ với nhân vật trong tiểu thuyết và hiện thực kém xa như vậy.

Trong hiện thực tốt rồi, chị hắn rõ ràng liền muốn cùng phát tiểu Chiến Bắc Thiên của hắn kết hôn, nhưng trong tiểu thuyết, bọn họ lại là kẻ thù.

Không, kỳ thật nữ phụ thích nam chính, nhưng nam chính lại vô cùng chán ghét cô, phải nói là hận mới đúng, vì ở kiếp trước, nữ phụ cũng thích nam chính, mà nam chính chỉ đối xử tốt với nữ chính, nữ phụ yêu sinh hận cùng Tang Thi Vương liên thủ, lợi dụng nữ chính, dẫn nam chính vào chỗ chết.

Thợ làm móng vội hừ một tiếng: "Tên của Dung tiểu thư, cũng không phải ai cũng có thể gọi, hơn nữa, Dung tiểu thư nhãn giới rất cao, nam nhân bình thường, cô ấy rất chướng mắt."

Lời này là là ám chỉ Mộ Nhất Phàm, Dung tiểu thư là chướng mắt hắn. =))

Mộ Nhất Phàm nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, trợn trắng mắt.

Cho dù Dung Tuyết coi trọng hắn, hắn cũng không có khả năng có ý gì với một người bộ dạng giống với chị gái mình.

Thợ làm móng làm hơn nửa tiếng, cho móng tay và móng chân Mộ Nhất Phàm đẹp đẽ: "Tiên sinh, anh xem xem hài lòng không?"

Mộ Nhất Phàm vừa lòng nhìn móng tay của mình, không nhìn kỹ, căn bản không biết hắn dán nail, màu sắc không khác với móng tay người thường, chỉ là móng chân tương đối dễ dàng nhìn ra đã sơn qua sơn móng.

Nhưng không sao, chỉ cần mang vớ và giày, nam chính nhìn không tới móng chân hắn.

"Dán móng tay lúc nào sẽ tróc ra?"

Thợ làm móng nói: "Đại khái hai tuần sẽ lỏng, tiên sinh có thể mua keo dán móng tay, sau khi bị tróc, tự mình còn có thể dán lại."

Mộ Nhất Phàm mua một lọ keo và sơn móng tay, trả tiền rời đi.

Lúc đang đợi thang máy, Dung Tuyết và hai người bạn cũng vừa vặn đi ra.

"Dung Tuyết, sắp đến chiều, chúng ta đi nơi nào ăn cơm?" Một người trong đó hỏi.

Dung Tuyết suy nghĩ: "Nhà hàng tây Tây Lan Pháp ở gần đây, chúng ta đi chỗ đó ăn cơm tây."

Mộ Nhất Phàm vừa nghe, lỗ tai lập tức dựng lên.

Nhà hàng tây Tây Lan Pháp?

Nam chính và hai thương gia không phải hẹn ở đó dùng cơm sao?

Đúng rồi.

Theo nội dung tiến triển của tiểu thuyết, nam chính nói về vũ khí đạn dược xong, khi chuẩn bị rời đi nhà hàng tây, liền gặp nữ phụ, cũng chính là từ thời điểm đó, nữ phụ bắt đầu thích nam chính.

Mộ Nhất Phàm suy nghĩ, cùng nữ phụ đi, nói không chừng có thể gặp gỡ nam chính.

Đến lúc đó, hắn liền nhân cơ hội quấn lấy nam chính, bồi dưỡng cảm tình với nam chính.

Chung quy từ lúc hắn xuyên việt đến tiểu thuyết đã một tuần, cách mạt thế ngày càng gần, nhưng hắn đối với nam chính mà nói chỉ là người xa lạ vừa nhận thức.

Làm cho hắn đau đầu là, nam chính đến bây giờ vẫn là gọi hắn 'Mộc tiên sinh', khiến hắn cảm giác khoảng cách hai người rất xa cách, cho nên, hắn phải hành động nhanh hơn mới được.

Dung Tuyết cùng hai người bạn nhìn thấy người ở thang máy, nhanh chóng ngậm miệng không nói gì thêm.

Hai người bạn khinh thường nhìn Mộ Nhất Phàm, hừ lạnh một tiếng, đi vào thang máy.

Mộ Nhất Phàm làm như không nhìn thấy các cô gái giễu cợt, xách túi to túi nhỏ, cùng các cô đi ra thang máy, rời thương xá.

Một người bạn của Dung Tuyết phát hiện Mộ Nhất Phàm vẫn theo phía sau, nhanh chóng nói với Dung Tuyết: "Dung Tuyết, tên biến thái kia vẫn đi theo sau chúng ta."

Dung Tuyết cùng một người khác quay đầu lại, liền nhìn thấy Mộ Nhất Phàm nổi bật chậm rì rì theo phía sau.

Hơn nữa, các cô nhanh, hắn liền nhanh, các cô chậm, hắn cũng sẽ chậm cước bộ, rõ ràng là theo dõi các cô. (=ω=.)

"Nhà hàng tây ở phía trước, chỗ đó có bảo an." Một người nhỏ giọng nói.

Các cô nhanh chân chạy vào nhà hàng, cuống quít nói với bảo an: "Đằng sau có biến thái theo chúng tôi, chính là hắn, mặt quấn đầy băng gạc kia."

Các cô chỉ vào Mộ Nhất Phàm chuẩn bị vào cửa kêu lên sợ hãi.

Hai bảo an canh giữ ở cửa cả kinh, đi ra ngoài cửa ngăn cản Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn bọn họ: "Làm sao? Nhà hàng tây không buôn bán sao?"

Hắn hướng cửa sổ bên cạnh nhìn vào, bên trong đầy người.

"Tiên sinh, có người nói anh theo dõi các cô ấy."

Mộ Nhất Phàm sửng sốt, bất mãn nói: "Tôi theo dõi ai? Tôi tới nơi này ăn cơm."

Hắn tránh hai bảo an, đi vào trong, không ngờ, lại bị bảo an ngăn lại.

Mộ Nhất Phàm giận dữ: "Các người có làm ăn nữa hay không?"

Nếu không phải muốn gặp nam chính, hắn đã sớm đổi nhà hàng ăn cơm.

Mộ Nhất Phàm lại né tránh bảo an, muốn đẩy cửa vào, nhất thời, Dung Tuyết và hai cô bạn sợ tới mức thét chói tai: "Hắn sắp vào tới, hắn sắp vào tới."

Bảo an nghe được tiếng kêu của ba khách nữ, vội vàng tóm lấy Mộ Nhất Phàm, đem hai tay xoay ra phía sau.

"A, đau, đau, các người làm gì a?" Mộ Nhất Phàm không hiểu ra sao cả kêu to: "Các người tiếp khách như vậy?"

Bảo an lạnh lùng nói: "Xin lỗi, nơi này của chúng tôi không chào đón anh."

"Ông..."

"Mộc tiên sinh?" Một tiếng nói trầm thấp từ cửa truyền ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro