Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta thường thích đi trên con đường mòn vì có nhiều bước chân đã đi qua. Cũng dễ hiểu thôi vì nó cho người ta cái cảm giác an toàn vì dù sao mình cũng không phải là người đầu tiên bước trên nó.

Riêng em cũng vậy, em luôn làm theo những gì ba mẹ đã vạch sẵn cho mình. Nhưng chị thì không.

Ngày ba mẹ đem chị về, dáng chị co ro nằm trên giường trông thật cô đơn. Em đi học về, mẹ đưa em vào phòng thăm chị, em cảm thấy vui mừng vì mình có thêm một người nữa để yêu thương, nhưng rồi ánh mắt lạnh lùng của chị xoáy vào em làm chân em chùn bước. Mẹ nhìn em động viên và em đi đến bên chị. Em mỉm cười nói:

- Chị ơi.

Chị quay mặt đi. Tấm hình chị để trên bàn là hình ba mẹ và chị chụp chung với nhau. Nụ cười thật tươi trong tấm hình giờ đã mất hẳn trên gương mặt chị. Mẹ đặt tay lên vai chị dịu dàng:

- Jeongyeon, đây là Mina, em gái của con đó.

Chị hất tay mẹ ra:

- Con không có em. Xin đừng làm phiền con.

Em bật khóc. Lúc đó ba đi vào hỏi:

- Chuyện gì vậy Mina? Sao con lại khóc?

- Chị ấy ghét con. - Em chỉ vào chị.

Ba định nói gì đó nhưng nhận được cái lắc đầu của mẹ nên thôi. Ông bực dọc dắt em ra ngoài. Còn mẹ ở lại ngồi bên chị thở dài:

- Jeongyeon, mẹ biết con không được vui, nhưng con hãy xem mẹ, ba và Mina như người nhà của mình nhé. Mẹ đã hứa với mẹ con là sẽ chăm sóc cho con. Con sẽ là đứa con gái ngoan của mẹ, con chịu không?

Chị không trả lời mẹ. Chị vẫn nhìn vào bức hình đó với ánh mắt xa xăm. Mẹ cảm thấy bất lực nên bỏ ra ngoài. Còn lại chị một mình trong căn phòng xa lạ, chị úp mặt mình xuống gối rồi bật khóc. Đôi bờ vai run rẩy đơn độc. Ngoài trời mưa trở nên nặng hạt.

Năm em 10 tuổi, chị 13. Chị đã ở với gia đình em hơn một năm rồi. Giờ em đã hiểu vì sao trong mắt chị lại có nhiều nỗi buồn như vậy. Mẹ chị rời khỏi ba và chị khi chị vừa lên 8. Có đôi lần chị hỏi ba mình: 

- Ba ơi, mẹ đi đâu sao lâu quá không thấy về.

 Ba chị ôm chị vào lòng, rồi nói:

- Nơi này không dành cho mẹ con mà chỉ dành cho ba con chúng ta mà thôi, Jeongyeon, ba thật xin lỗi, ba vô dụng nên không giữ mẹ con lại được cho con.

Chị bật khóc, 8 tuổi chị đã đủ hiểu rằng mẹ sẽ không về nữa.

Những người hàng xóm thường ngồi với nhau và nói về mẹ chị. Chị nghe họ nói mẹ chị đã bỏ ba và chị đi tìm cho mình một cuộc sống mới. Chắc mẹ đã tìm được một người đàn ông khác tốt hơn ba chị nên không quay về nữa. Chị đã không tin những gì họ nói nhưng sự đợi chờ làm chị nghi ngờ chính niềm tin của mình.

Giờ em cũng đã biết vì sao mẹ lại đem chị về đây.

Ba chị đã qua đời vì căn bệnh của mình. Trước khi ông chết, mẹ em đã cho ông biết vì sao vợ ông ra đi và ông đã khóc. Người đàn ông lúc nào cũng dằn vặt chính mình vì không chăm sóc cho vợ con đầy đủ, giờ càng suy sụp hơn khi biết được sự thật. Ông không ra đi trong thanh thản vì lòng ông chứa đầy sự nuối tiếc, đau khổ. Ông cầm tay chị dặn dò:

- Jeongyeon, khi ba không còn bên con, con phải sống thật tốt, phải biết chăm sóc lấy mình và nghe lời ba mẹ mới của con. Con phải sống thật vui vẻ thay luôn cho phần của ba mẹ. Con cũng đừng giận mẹ con, khi nào con lớn một chút, mẹ Mina sẽ cho con biết sự thật.

Chị nói trong tiếng nấc:

- Xin ba...đừng bỏ con...con cần có ba mà. Có phải Jeongyeon làm sai điều gì nên...ba mẹ không cần Jeongyeon nữa không? Con sẽ không như vậy nữa, chỉ cần ba nói cho con biết con phải làm sao. Con phải làm sao để ba đừng bỏ con.

Đáp lại tiếng nói của chị là không gian yên ắng. Bàn tay của ba lạnh ngắt trong tay chị. Ông đã ngừng thở và đã ra đi. Mẹ em lại ôm chị vào lòng mặc cho chị khóc ròng. Đám tang ba chị chỉ có mẹ em ở bên cạnh chị. Họ hàng không có, bạn bè cũng không. Chỉ có tiếng khóc của chị giữa không gian vắng lặng này.
Những bài hát ca ngợi về mẹ, chị không còn muốn hát nữa. Chị ghét mưa và ghét luôn cả tiếng nhạc du dương. Chị sống nhưng hồn chị đã chết. Tình yêu của mẹ em dành cho chị rất nhiều nhưng vẫn không khỏa lấp được nổi buồn sâu thẳm trong tim chị.

Nay chị đã 18 tuổi và chị bắt đầu ra đi. Như con chim non với chiếc cánh bay cao vùng vẫy trong nắng sớm. Mặc cho sự can ngăn của mẹ, mặc cho tiếng khóc của em, chị nhất định ra đi. Ba không nói gì cả, ông chỉ đưa cho chị một bao thư rồi nói:

- Con gái ngoan lớn rồi cũng cần phải tự lập. Con đi học xa nhà phải biết giữ gìn sức khỏe.

Chị cầm lấy và cảm ơn ba. Lần đầu tiên em nghe giọng nói chị nhẹ nhàng như vậy. Mẹ ôm chị thật chặt như sợ chị bay đi mất:

- Con phải nhớ là gọi về cho mẹ thường xuyên. Vài tuần là phải về thăm mẹ biết không?

Chị gật đầu rồi bước ra xe. Chị nhìn em chần chừ rồi cho xe chạy đi. Em đi vào phòng mình đóng cửa lại. Trái tim của đứa trẻ 15 tuổi như em đã biết yêu.

Nhưng nó lại bị tổn thương vì tình yêu của nó không được đáp lại. Đã ở với nhau mấy năm rồi nhưng chị chưa bao giờ dành tình cảm đặc biệt gì cho em hết. Chị chưa bao giờ nói nhiều với em và cũng không muốn biết cuộc sống em như thế nào. Chị và em cách nhau bởi bức tường nhưng sao em lại thấy nó xa đến như vậy.

Lâu lâu chị về nhà thăm mẹ, nhưng em trốn chị. Chỉ còn cách đó em mới có thể bảo vệ trái tim yếu đuối của em. Cứ như thế ba năm trôi qua em và chị chỉ gặp nhau vài lần, nói vài câu rồi như người xa lạ, cả hai lại về với cuộc sống vốn có của mình. Có một điều trái tim ngốc nghếch này không hề quên chị.

Mẹ bắt em phải đi học trường của chị mặc dù em không muốn. Mẹ nói rằng mẹ muốn hai chị em chăm sóc cho nhau. Vì không muốn để mắt mẹ có thêm nỗi buồn nên em đã đồng ý. Trước khi em đi, ba đã nói chuyện với em thật nhiều. Ông nói rằng lúc mới đem chị về ông cũng không thích lắm vì có thể chị sẽ làm xáo trộn cuộc sống của gia đình em. Ông cũng giận mẹ vì đã giấu ông nhiều thứ, nhưng ông không hối hận việc đem chị về và chăm sóc cho chị. Ông nói rằng đến khi cần thiết thì mẹ sẽ kể cho em và chị nghe. Ông chỉ hy vọng em và chị sẽ chăm sóc cho nhau khi cả hai phải xa gia đình. Sau đêm đó, em đã hiểu ba nhiều hơn và cảm thấy may mắn vì trong cuộc đời vẫn còn cha mẹ.

Em ở với chị hơn một tháng rồi nhưng chỉ gặp được chị vài ba lần. Ở trường học em nghe người ta nói về chị rất nhiều nhưng em im lặng. Em chọn cách im lặng vì không phải em sợ điều gì nhưng vì em thật sự chẳng biết chút gì về chị cả và người ta cũng không hề biết em và chị quen nhau. Em cảm thấy tất cả lời nói của họ không quan trọng vì em biết chị như thế nào là đủ rồi. Tốt hay xấu cũng không phải do người khác có thể nói là nó sẽ là như vậy. Tốt hay xấu chỉ người đó mới hiểu được họ mà thôi.

Hôm nay cũng như thường lệ, học xong em đến chỗ làm. Em làm trong một tiệm bánh ngọt cũng khá xa trường nhưng lại gần nhà. Bà chủ ở đây tốt bụng mà lại vui tính nên em cũng thấy thoải mái. Đã vậy có vài chị làm chung cũng rất dễ thương. Em không dám nói cho ba mẹ biết mình đi làm thêm vì sợ ba mẹ lo lắng. Em cảm thấy có nhiều thời gian quá nhưng không có gì làm đành đi tìm cái gì đó để kiếm thêm ít tiền để dành.

Đang nghĩ mông lung thì Sana vỗ nhẹ vào vai em:

-Nè, khách vào kìa cô nương. Suốt ngày mơ với mộng anh nào không à.

Em giật mình nhìn ra cửa nhưng không thấy ai hết. Em bĩu môi nhìn Sana cười. Thấy vậy chị Momo nói với Sana:

- Suốt ngày chọc em ấy, cậu rảnh ghê. Xuống dưới coi trang trí cái bánh kem giùm tớ đi.

Sana nhéo nhẹ lên má em rồi chạy đi. Momo xoa má em:

- Đau lắm không?

Em lắc đầu. Momo mỉm cười, em nhìn thấy được ánh mắt chị ấy nhìn em một cách khác lạ. Lúc ấy Momo đang định nói gì thì có khách đi vào. Em quay lại và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy chị và bạn chị. Em thoáng thấy một chút ngạc nhiên trong mắt chị nhưng rồi lại thoáng qua mau. Chị làm như không quen biết em là ai nên em cũng không nói gì. Momo quay sang nói với em:

- Để chị tiếp khách được rồi. Em vào trong chuẩn bị đồ ăn đi.

Em bỏ đi vào trong nhưng không khỏi thở dài. Em nhìn thấy nụ cười chị dành cho bạn của chị và thầm nghĩ nếu chị cũng dành nụ cười thân thiện đó cho em và ba mẹ thì thật hạnh phúc biết bao. Momo đi lại bên cạnh em:

- Hai ly cam vắt và hai cái bánh dâu.

Em đi lại làm nước nhưng vô ý xém làm rớt chiếc ly. Momo đi lại dành lấy:

- Em không sao chứ?

Em lắc đầu nhưng em biết Momo không tin. Nhẹ nhàng, Momo nói với em:

- Thôi để cho chị, em ra coi khách còn cần gì nữa không?

Em giật cái ly lại từ trong tay Momo:

- Em làm được rồi. Làm xong cho em về sớm nhé, hôm nay em không khỏe.

Momo nhìn em rồi không nói gì nữa. Đợi Momo đi rồi em mới thở ra. Sana đi đến giúp em lấy hai cái bánh rồi đem lên. Em rửa tay chuẩn bị ra về thì Sana nói:

- Khách vào đông quá. Em có ở lại giúp được không?

Em chần chừ một lúc rồi gật đầu. Đi lên trên thì em thấy chỉ có mình Momo chào đón khách nên đi lại lấy vài tờ thực đơn đưa cho khách. Em không nhìn chị nhưng dường như em có cảm giác chị đang nhìn em. Em không muốn vì chị mà công việc bị xáo trộn nên chỉ chú tâm đến công việc của mình.

Em về đến nhà thì cũng đã 10 giờ hơn rồi. Một ngày thật mệt mỏi và em chỉ muốn ngủ thôi. Vừa bước vào nhà em không khỏi hoảng hốt khi vừa bật đèn lên thì thấy chị đang ngồi ở ghế sofa. Thấy em, chị hỏi: 

- Tại sao lại đi làm? Không đủ tiền sài à ?

Đây là lần đầu tiên chị nói nhiều với em như vậy từ khi em lên đây ở với chị. Em không biết chị đang quan tâm em hay chị đang sợ người ta biết em là em chị và sẽ làm chị xấu hổ. Em nói: 

- Không ai biết em và chị quen nhau đâu nên chị đừng lo.

Em đi vào phòng ngủ của mình lấy ít quần áo rồi đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong nước em cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi tắm xong em bước ra thì thấy chị đang ngồi trên bàn học của em. Em nhíu mày hỏi:

- Chị muốn gì?

Chị nhìn em nhún vai:

- Không gì cả. Đừng làm ở đó nữa.

Chị đứng dậy bỏ đi nhưng em hỏi gọi ngược lại:

- Khoan đã . Vì sao em phải nghỉ làm ở đó.

Bỗng chị lại gần dịu dàng lấy tay kéo tóc em qua một bên và dường như chính chị cũng ngạc nhiên với hành động của mình khi nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của em nên chị rụt tay về. Chị bước đi thật nhanh chỉ để lại một câu:

- Vì chị không thích.

Em chỉ biết lắc đầu không hiểu chị là người như thế nào. Đêm đó em ngủ mà đầu óc cứ nghĩ đến câu chị nói. Em không biết em làm việc thì có liên quan gì đến chị mà chị lại không thích. Em ôm chặt gối và thiếp đi lúc nào không hay.
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên em cho phép mình ngủ nướng đợi Momo đến đón em đi ăn bánh gạo cay. Nghe nói ở đó bán rất ngon nhưng chưa lần nào em đi nên Momo hứa sẽ đưa em đi. Đang vẫn còn say giấc thì có người mở cửa phòng em:

- Thức dậy đi.

Em giật mình khi nghe giọng nói chị. Em trùm chăn qua đầu không trả lời. Chị đi lại giật ra khỏi người em:

- Dậy đi ăn với chị.

Em bực mình gắt:

- Chị muốn gì đây? Mấy năm nay chị có bao giờ quan tâm đến em đâu? Có bao giờ nói chuyện nhiều với em? Sao hôm nay lại tốt vậy?

Chị nhìn em. Ánh mắt trở nên lạnh hơn thời tiết mùa đông nữa. Chị quay người bỏ đi không nói lời nào. Em cảm thấy hối hận định chạy theo nhưng thấy không cần thiết nên thôi.

Đến trưa, Momo qua đón em. Đội nón bảo hiểm an toàn cho em rồi Momo mới cho xe chạy đi. Em thích ở bên Momo vì chị ấy cưng chiều em. Momo luôn dành sự dịu dàng cho em mà chị chưa từng . Nhưng hơn hết, Momo luôn coi sự hiện diện của em là quan trọng, còn chị thì không.

Momo đưa em đi ăn rồi đưa em đi chơi đến khuya mới về. Trước khi vào nhà, Momo đưa hết quà cho em rồi nói:

- Mai chị qua đón em đi học.

Em gật đầu cảm ơn Momo rồi đi vào nhà. Chị đang nằm xem TV. Thấy em chị cũng chẳng quan tâm nên cứ dán mắt vào cái TV. Em để món quà nhỏ xuống bàn rồi nói:

- Tặng chị. Xin lỗi vì lúc sáng.

Nói xong em đi vào trong. Em không biết chị có chấp nhận món quà đó không nhưng em cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn vì đã nói ra được câu xin lỗi và hy vọng rằng mối quan hệ giữa em và chị sẽ khá hơn. Nửa đêm em đang ngủ thì chị đi vào, ôm em thật chặt vào lòng. Chị hôn vào trán em, lên mắt rồi hôn thật sâu vào môi em. Lúc đó em nghe tim mình đập thật nhanh và em biết nó đang dành cho ai.

- Ngủ đi em...

Em cảm nhận được ấm áp, mỉm cười rồi cùng chị đi vào giấc ngủ. Nhưng rồi sáng hôm sau, chị lại lạnh lùng với em như chuyện tối qua chưa từng xảy ra và nó chỉ nằm trong mơ của em. Chị ít ở nhà hơn. Khoảng cách đã xa nay càng xa hơn nữa và em bỏ cuộc.

Em ở với chị đã hơn một năm. Mối quan hệ của em và chị cũng chỉ dừng lại ở nơi đó. Em vẫn không nghe lời chị và vẫn còn làm việc ở quán bánh gần nhà. Em giờ cũng hiểu được tình cảm của Momo dành cho em nhưng em chưa có câu trả lời nhất định. Em muốn tim mình thật sự chỉ dành cho Momo thì em mới có thể đồng ý để Momo làm người yêu của em.

Chị cũng thường xuyên đến quán bánh nơi em làm. Lúc chị đi một mình, lúc chị đi với cô ấy. Sana nói với em cô ấy là cô giáo của một trường khác. Em chỉ nghe và mỉm cười nhưng không nói gì. Mọi người bàn tán về chị nhưng họ không biết em và chị đang ở chung nhà vì chúng ta như hai người không quen biết. Đôi lúc em nghĩ nếu không phải ba mẹ đem chị về nuôi thì chúng ta thật sự có phải như hai kẻ xa lạ không?

Em đang lau chùi cái bàn gần cửa sổ thì chị đi vào với cô ấy. Em mỉm cười chào cả hai rồi nhìn Momo. Momo đi lại hỏi chị và cô ấy muốn dùng gì còn em đi vào trong. Momo không biết vì sao em không bao giờ tiếp chị nhưng khi Momo hỏi em chỉ trả lời rằng em không thích và chị ấy cũng không hỏi nữa. Khi em đang đem bánh lên, vô tình xém ngã thì em thấy chị đứng dậy trên mặt đầy lo lắng nhưng khi Momo đi lại đỡ em thì chị ngồi xuống. Bỏ bánh lên bàn, em thấy được ánh mắt khó chịu của chị mà em không biết vì sao.

Em đi vào trong nhưng vẫn nghe cô ấy nói với chị:

- Em không sao chứ? Có muốn chị đưa về nhà không?

Em đi vào trong và nói với mình rằng em đã nhìn lầm. Chị làm sao lại lo lắng cho em chứ. Em đâu là gì của chị. Đúng rồi, trong lòng chị, cuộc sống của chị sẽ mãi mãi không có em và không dành cho em. Em cứ nói với tim mình như vậy để nó không phải đau lòng khi lún sâu vào, nhưng lâu lâu tim lại thấy nhói lên.

Làm việc xong, đợi Momo đóng cửa, em mới quay người đi, nhưng Momo kéo tay em lại:

- Chúng ta đi ăn tối nhé?

Momo nhìn em chờ đợi. Em lắc đầu:

- Em mệt...

Momo đi lại sờ trán em, nhưng em né sang nơi khác:

- Em về trước đây.

- Để chị đưa em về. -Momo ôm em vào lòng.

Em đẩy nhẹ Momo ra:

- Chị về trước đi, em muốn yên tĩnh chút.

- Cô ấy và em có quan hệ gì? Sao mỗi lần cô ấy đến tâm trạng em lại không vui và nặng nề như vậy? - Momo nhíu mày.

Em nhìn Momo trả lời:

- Chị ấy là người em yêu. Xin lỗi em không thể làm người yêu của chị.

Nói xong em lái xe đi. Đang lái xe thì trời đổ mưa thật lớn. Em cứ để mặt nước mưa hất vào mặt em. Sao nước mưa lại mặn như vậy?

Về đến nhà em đi vào phòng thì thấy chị nằm trên giường em. Đã hơn một tháng rồi chị không về, em lay vai chị nói:

- Về phòng ngủ đi.

Chị mở mắt nhìn em. Bây giờ em mới thấy mùi rượu xông lên mũi.

- Chị uống rượu à?

Chị bật cười miễn cưỡng nói:

- Tất cả là tại em. Tại em, em có biết không? Tôi vốn đang vui vẻ với cuộc sống của mình. Tại sao em phải lên đây học? Tôi đã chạy trốn em rồi kia mà. Sao em cứ bám lấy tôi vậy?

Em biết chị say nên im lặng không nói gì. Em kéo chị ngồi dậy nhưng chị đẩy em ra:

- Nói đi. Tại sao phải làm tôi yêu em? Chị Nayeon rất tốt với tôi, đáng lẽ tôi sẽ hạnh phúc lắm. Là do em, do em. Tôi ghét em. Vì em mà tôi đã chia tay với chị ấy. Tất cả là vì em.

Chị nói xong rồi kéo em nằm xuống. Môi chị tìm môi em và hôn ngấu nghiếng. Em chống trả lại nhưng rồi con tim lại thắng lý trí. Lần này không như lần trước, chị đã không dừng lại ở những nụ hôn. Những giọt máu li ti vương đọng trên tấm ga trải giường. Chị biến em thành người phụ nữ của chị.

Sáng thức dậy vừa mở mắt ra em thấy chị đang nhìn em. Em cúi mặt xuống nhưng chị nâng mặt em lên. Sờ lên đôi môi có lẽ bị thương do chị cắn lúc tối để lại, chị dịu dàng hỏi:

- Đau không?

Em nhìn vào mắt chị rồi lắc đầu. Chị nhẹ nhàng hôn vào đó rồi nói:

- Xin lỗi em.

Em ôm chị thật chặt như sợ một lần nữa lại để chị vụt mất. Chị như hiểu được nên xoa nhẹ vào vai em:

- Chị đây, chị sẽ không rời xa em nữa. Trốn tránh thật mệt mọi nhất là trốn tránh trái tim của mình. Chị yêu em rất nhiều Mina.

Em nhìn chị rồi mỉm cười. Chị cũng mỉm cười nhìn em. Nụ cười mà em ao ước chỉ dành cho em nay em lại có rồi:

- Em cũng yêu chị Jeongyeon.

Ba mẹ lên thăm chị và em. Thấy cả hai sống vui vẻ nên ba mẹ cũng mừng. Em và chị đưa ba mẹ đi ăn rồi đi lòng vòng thành phố. Mẹ dường như biết được chuyện của em và chị nhưng mẹ không nói gì. Trước khi về lại, ba nói với em:

- Sống tốt con gái.

Ba quay sang nhìn chị:

- Con cũng vậy, hai chị em nhớ chăm sóc cho nhau.

Còn mẹ nhìn em và chị rồi nói:

- Dù thế nào đi nữa. Con đường các con chọn ra sao, ba mẹ sẽ luôn bên cạnh và ủng hộ các con. Cho dù người khác có nhìn các con ra sao, ba mẹ vẫn luôn yêu các con nhất. Hãy luôn nhớ điều đó và sống cho thật tốt và hạnh phúc. Vài tháng nữa ba mẹ sẽ lại lên thăm hai con.

Rồi mẹ đưa cho chị bì thư đã ngã màu:

- Cái này của mẹ con gửi cho con. Con hãy đọc và sẽ hiểu mẹ con hơn.

- Vâng thưa mẹ... - Chị nhận lấy.

Tối đến chị mở thư ra đọc còn em chỉ ngồi bên cạnh nhìn chị.

Con yêu!

Khi con đọc lá thư này thì mẹ đã không còn bên con nữa. Mẹ xin lỗi vì không thể nói lời cuối cùng với con và ba con được mà chỉ có thể viết trong thư.

Chắc con giận mẹ lắm có phải không? Mẹ không biết việc làm của mẹ có ích kỷ không nhưng lúc này mẹ chỉ biết mẹ cần phải ra đi. Mẹ không muốn sẽ là gánh nặng cho ba con. Mẹ cũng không muốn con của mẹ phải bỏ học vì mẹ. Căn bệnh của mẹ đã không thể chữa nữa rồi. Đôi mắt cũng sẽ mù, đôi chân cũng sẽ không đi được nữa. Mẹ sẽ làm gì khi trở thành một người vô dụng như thế này? Chỉ có thể nói dối với ba con mẹ đi vì tìm được người đàn ông tốt hơn. Như vậy ba con mới có thể thôi yêu mẹ và tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Con gái yêu. Mẹ mong con thứ lỗi cho mẹ vì không có thể nhìn con khôn lớn, nhìn con trưởng thành, nhưng con hãy nhớ mẹ luôn yêu và bên con. Chỉ cần trái tim con luôn có mẹ thì mẹ sẽ không rời xa con. Mẹ cũng đã nhờ người bạn thân của mẹ chăm sóc cho con. Mẹ tin tưởng cô ấy có thể cho con một mái ấm gia đình nếu như mẹ và cha con không thể đem đến cho con được. Đừng khóc con gái nhé. Hãy mạnh mẽ lên. Hãy sống luôn phần của mẹ.

Mẹ yêu con, yêu con thật nhiều .

Mẹ của con.

Nước mắt chị rơi ướt cả trang giấy. Em lau đi những giọt nước mắt đó và kéo chị ôm vào lòng:

- Khóc đi. Có em đây rồi

Chị khóc thật to, khóc cho những nỗi đau từ đó trôi đi. Những đau buồn sẽ không còn vương vấn trái tim chị nữa và chị có thể sống hạnh phúc mà chị vốn phải có. Ba mẹ và em sẽ cho chị mái ấm gia đình. Nơi có ba, có mẹ, có em luôn yêu thương chị. Hãy khóc đi, khóc một lần này thôi nhé, để ngày mai chị sẽ nắm tay em bước vào cuộc sống mà chúng ta chọn .

End.

(: TRỜI, JEONGYEON CÔNG KHAI TỎ TÌNH VỚI MINA KÌA, ĐAU TIM :)

Jeongyeon to Mina: "Cảm ơn em vì lúc nàocũng bên cạnh và giúp đỡ chị học tiếng Nhật. Ở bên cạnh nhau mãi mãi nhé ^3^ Em hiểu cảm giác củachị như thế nào mà, phải không?"

Chúc mọi người đọc vui vẻ nhé.

-MONO MH- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro