Chương 28:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Chuyện ngày đó chấm hết bằng sự kiện Cố Diễn và Lục Ý cùng đăng Weibo.

Lục Ýv: Sẽ không ly hôn, không cần quan tâm #Quỳ cầu Cố Diễn Lục Ý ly hôn#

Cố Diễnv: Cả đời này tôi chỉ kết hôn một lần @ Lục Ý v: Sẽ không ly hôn, không cần quan tâm #Quỳ cầu Cố Diễn Lục Ý ly hôn#

Lượng thông tin cần tiếp nhận quá lớn, fans không biết hai câu này đều do Vu Lộc đăng, tâm tình lên voi xuống chó trong một buổi tối.

Hết thảy đều không mảy may ảnh hưởng tới hai người.

<Diễn xuất hay nhất> sắp bắt đầu ghi hình kỳ 2.

Mối quan hệ của Lục Ý và Cố Diễn lại một lần nữa quay về thời gian mới kết hôn, ngày ghi hình hôm đó, Lục Ý ra ngoài từ sớm, tránh đụng phải Cố Diễn.

Cậu vẫn đi chung với Trác Tinh.

Trác Tinh biết hai ngày nay tâm trạng Lục Ý không tốt, nhưng không biết rõ nguyên nhân, dọc đường im thin thít, cuối cùng nhịn không được nữa, khó khăn hỏi: “Cậu không xem phim tình cảm à? Hai ngày nay tớ tải rất nhiều phim dự phòng, không biết có trùng chủ đề không nữa.”

Chương trình này trước giờ đều tùy hứng, không cho biết kịch bản trước.

Lục Ý biết Trác Tinh muốn làm cậu vui, cậu miễn cưỡng nở nụ cười: “Cảm ơn, có điều bây giờ tớ không cần.”

“Hả?” Trác Tinh nhạy cảm nhận ra gì đó, hắn cất tablet vào, không lên tiếng.

Sau một lát, hắn mới hỏi: “Ừm... Cậu và Cố Diễn...”

Lục Ý lạnh nhạt nói: “Hôn nhân giả.”

Chỉ có thể là hôn nhân giả.

Cậu và Cố Diễn là người của hai thế giới, hai người quá chênh lệch, tựa như cậu đứng ở vách núi bên này, Cố Diễn đứng ở bên kia vậy, giữa hai người chắn ngang một cái rãnh trời.

Cậu đã không còn là Lục Ý năm cấp ba nữa, Cố Diễn lại chưa hề thay đổi.

Những thứ không thể có được thà từ đầu đừng mơ tưởng.

Có lẽ lúc đó Cố Diễn nhất thời bị mê hoặc nên mới không kìm được hôn cậu, Cố Diễn không hề hiểu rõ con người hiện tại của cậu.

— Mai này nếu Cố Diễn biết cậu đã trải qua những gì, không chừng sẽ chịu không nổi mà bỏ chạy mất.

Cần gì chứ.

Huống chi đối với cậu, sự tồn tại của Cố Diễn chính là ánh mặt trời nóng bỏng, cậu sống trong bóng tối lâu ngày khao khát được nhìn thấy ánh sáng, không tự chủ được muốn tới gần, nhưng lại không muốn nắm giữ lấy nó.

Cậu làm sao dám...

Cậu sợ.

Trác Tinh cũng hiểu, không nói gì, bỏ qua đề tài này: “Lục Ý, tớ nói cậu nghe một chuyện, gần đây tớ đang tiếp xúc với một bộ phim, quản lý tớ nói vai đó rất hợp với tớ.”

“Vậy cậu phải nắm bắt cho tốt.” Lục Ý nhíu mày, “Cậu chỉ thiếu một điều kiện để nổi tiếng.”

Khởi điểm của Trác Tinh không tệ, hắn và Lục Ý đi con đường giống nhau, có điều hắn không đẹp bằng Lục Ý, vì thế đường đi nhấp nhô hơn một chút, mấy năm nay hắn diễn rất nhiều vai nam hai nam ba, có mức độ nhận diện nhất định, nhưng vẫn chưa thể gọi là hot.

Trác Tinh gật đầu, trông rất vui vẻ.

***

Hiện trường ghi hình lần này hơi kỳ quái, không quay trong phòng nữa mà quay ngoài trời, lúc bốn mươi học viên xuống xe, tất cả đều sợ hết hồn.

Đúng là dã ngoại hàng thật giá thật.

Phóng mắt nhìn, hai bên đường là ruộng hoang, có nơi khô cằn, có nơi xanh biếc um tùm, cuối đường là một ngôi làng mái ngói, trước ngõ buộc vài con bò.

“Trời.” Trác Tinh vừa xuống xe đã giật mình, “Định làm gì vậy trời?”

Lục Ý nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn ra,  song rất nhanh bình tĩnh lại.

Bốn mươi học viên xuống xe ăn cơm, sau đó tập kết.

Đạo diễn đội mũ rơm, tay cầm quạt hương bồ, ra vẻ nhập gia tùy tục: “Chủ đề ghi hình hôm nay của chúng ta là <Thiên nhiên và động vật>“

Mọi người: “???”

“Là thế này,” Đạo diễn giải thích, “Ý trên mặt chữ nhưng cũng không phải trên mặt chữ.”

Mọi người: “?????”

“Nói cách khác,” Đạo diễn chậm rãi nói, “Mọi người có thể chọn diễn hoa, diễn cây, diễn cỏ, hoa cỏ thật cũng được, hoa cỏ thành tinh cũng được, diễn động vật cũng tương tự như vậy. Nhưng điều này không do mọi người quyết định, chiều nay mọi người sẽ lên núi, công việc trên đó đã được nhân việc sắp xếp sẵn, chúng tôi thả rất nhiều thỏ, trên thân chúng có đánh số, mọi người bắt thỏ xong thì tới chỗ tôi đổi số tương ứng, diễn động vật bình thường hay động vật hóa người là do ý trời.”

Tất cả mọi người há mồm.

Mẹ nó đây là cách chơi mới gì?

“Đạo diễn.” Một người đại diện lên tiếng, “Xin hỏi làm sao diễn động vật bình thường?”

“Đây là chuyện mọi người phải quan tâm.” Đạo diễn cười híp mắt, “Chúng ta sẽ bắt nhiều động vật làm đối tượng nghiên cứu, các bạn diễn nhân vật gì, đêm đó sẽ chăm sóc động vật đó, nếu ở đây không có, vậy thì phải tự tìm video hoặc tài liệu liên quan.”

Có lẽ tổ chương trình bắt mấy động vật thông thường như mèo, chó, trâu, dê...

Không cần nghĩ cũng biết ý tưởng này đủ gây cười rồi, nếu quay tốt, chắc chắc sẽ bùng nổ.

Bạn cảm thấy diễn động vật thành tinh chán? <Diễn xuất hay nhất> sẽ cho bạn sự lựa chọn thứ hai, cho bạn trải nghiệm cảm giác diễn động vật bình thường ra sao!

Hay chứ? Quá hay luôn!

Thử thách kỹ năng diễn xuất ư?

—— Nếu diễn được, vậy cúp ảnh đế ảnh hậu nằm chắc trong tầm tay rồi.

Các học viên sôi nổi lên, mà cũng không đúng lắm, phải nói là muốn bùng nổ.

Ngay sau đó, bọn họ bị phân cho cố vấn, rồi như một đám dê bị đuổi tới Lương Sơn.

Lục Ý và Nhan Bân cùng một nhóm.

Hai người đi cuối cùng, Lục Ý đưa card cho Nhan Bân: “Thầy Cố kí tên.”

“Woa!” Nhan Bân như nhặt được bảo bối, dùng hai tay nhận lấy, đang định nói cảm ơn thì thoáng liếc thấy nội dung, nhíu mày hỏi, “Ủa? Sao anh ấy lại ký thế này?”

Cậu ta nhớ đã nhắn nhủ nội dung cho cả Lục Ý và Cố Diễn rồi mà?

Nhan Bân nghiễm nhiên bị đả kích nặng nề, cảm thấy toàn thân không ổn: “Sao idol lại ký thế này? Vẽ trái tim! To Tiểu Bân Bân! Ngay cả, tôi là ánh sáng của bạn cũng không có!”

“Chắc tại...” Dù sao thì lúc nhờ Cố Diễn ký tên cũng do bản thân mình nói dối, bây giờ nhìn thấy bộ dáng trời sập của Nhan Bân, Lục Ý bắt đầu xấu hổ, “Là vì anh ấy muốn cậu học tập thật giỏi chăng?”

“Sao có thể? Thầy Cố còn lâu mới tận tâm như vậy! Châm ngôn của anh ấy là nhân sinh đắc ý tu tận hoan*, quý trọng hiện tại, quan trọng là... đi con đường thích hợp với mình, còn lâu anh ấy mới giả vờ giả vịt khuyên em học giỏi!” Nhan Bân xụ mặt, nom muốn khóc tới nơi, “Hơn nữa, hơn nữa em có nhắn cho anh ấy, dặn dò nội dung muốn ký, anh ấy còn bảo ok mà! Cái card này là em ,đặt làm riêng, sao anh ấy lại không giữ lời...”

*Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: Đây là câu thơ trong bài thơ Tương kiến tửu của Lý Bạch, nôm na là vui được thì cứ vui.

Khoan đã, gửi tin cho anh ấy?

Lục Ý ngạc nhiên: “Cậu còn gửi tin nhắn cho anh ấy? Cậu gửi lúc nào?”

“Sau khi tạm biệt anh hôm đó.” Nhan Bân nói, “Em đã gửi cho anh ấy ngay lập tức.”

Lục Ý: “...”

Nên, nên... khi cậu bịa chuyện, Cố Diễn đều biết?

Vậy sao... lại không nói gì? Cứ thế mà lẳng lặng nhìn cậu diễn?

Lục Ý cảm thấy mặt mũi mình vứt sạch trước mặt Cố Diễn rồi.

Sao ngày đó cậu lại nghĩ nhiều như vậy? Sao lại cảm thấy câu nói “Tôi là ánh sáng của bạn” kỳ cục chứ? Câu này có động lực biết bao! Sao cậu không nói y như thế? Sao lại cảm thấy chuyện vẽ trái tim thật kỳ cục? Rõ ràng là chuyện của Cố Diễn và Nhan Bân mà!

Hơn nữa Cố Diễn cũng quá đáng!

“Vậy cậu đi hỏi thầy Cố của cậu đi.” Lục Ý quyết đoán đẩy nồi, chắc nịch nói, “Tôi chỉ là người truyền đạt, tôi không biết sao anh ấy ký như vậy đâu.”

Nhan Bân rầu rĩ vâng một tiếng, thất vọng cất card vào túi.

Tổ chương trình thật tàn nhẫn, kêu bọn họ bắt thỏ là đi bắt thỏ thật, hơn nữa nghe đâu tối nay phải dựng lều ngủ trên núi, mỹ danh là gần gũi với thiên nhiên, dù gì cũng có người diễn vai thực vật.

Trên núi đã được dọn sạch, không có động vật gì nguy hiểm.

Bốn tổ lên núi bằng bốn đường khác nhau.

Sau khi lên núi, họ bắt đầu công cuộc bắt thỏ.

Không biết sao Lục Ý và Nhan Bân lại đi cùng nhau, Lục Ý tìm thỏ ở phía trước, Nhan Bân tò tò theo sau, lo lắng hỏi: “Anh ấy có thích trâm cài ngực không?”

Bụi cỏ bụi cây trên núi rất nhiều, Lục Ý vừa cực khổ tìm thỏ vừa trả lời: “Thích.”

“Vậy thì tốt!” Cuối cùng Nhan Bân cũng khôi phục sức sống, khóe miệng giương lên, bắt đầu suy nghĩ lần sau nên tặng gì cho Cố Diễn, thuận miệng hỏi, “Anh ấy thích màu gì?”

Lục Ý: “Màu vàng nhạt.”

Điều này chưa từng nghe ai nói! Nhan Bân không bỏ qua cơ hội hiếm có này, lại hỏi: “Thích ăn cái gì nhất?”

Hình như bụi cỏ bên có một bóng trắng, Lục Ý từ từ đi tới, nhẹ giọng trả lời: “Thịt bò.”

“Em cũng rất thích ăn thịt bò.” Nhan Bân lại tiếp tục hỏi, “Vậy anh ấy thích môn thể thao nào?”

Lục Ý không trả lời, cậu canh chừng, ngồi xổm xuống rồi nhào lên phía trước——không trúng.

Dường như nhận ra có người muốn bắt mình, con thỏ chạy như bay, có lẽ do sợ hãi, thỏ ta chạy lung tung, chẳng hiểu sao lao về phía Nhan Bân, đâm sầm vào chân cậu ta.

Nhan Bân nhanh tay lẹ mắt, chớp cơ hội xách nó lên.

Lục Ý suýt nữa ngậm một họng bùn, cậu lau mặt một cái, quay đầu nhìn Nhan Bân.

Nhan Bân xách thỏ, cậu ta và thỏ trừng nhau, sau đó chìa ra: “Thỏ của anh.”

Dường như thỏ bị đụng choáng váng, không thèm phản kháng.

Lục Ý bò dậy, nghĩ tới những lời bịa chuyện của mình, thở dài, khoát tay nói: “Cho cậu đấy, cậu lấy đi.”

“Ồ vâng.” Nhan Bân nghe vậy nhận lấy, tiếp tục đi theo sau cậu, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh ấy thích môn thể thao nào thế?”

Lục Ý bị cậu ta làm phiền đến bực mình: “Thích chơi bóng rổ, thích đọc nhất là triết lý nhân sinh, lúc thường thích bơi lội, chạy bộ, chuyện thích làm nhất là ngủ trên ban công, giấc mơ là nuôi một con mèo. Cậu còn vấn đề gì không?”

“Không có.” Lục Ý nói một tràng, Nhan Bân như lụm được bí kíp, thầm nhớ từng cái từng cái một, cậu ta ôm thỏ, bổ sung, “Tạm thời không có.”

Lục Ý quay đầu tiếp tục tìm thỏ.

Đạo diễn không làm khó nhóm cậu, tất cả đều là thỏ trắng, cùng lắm chỉ khác kích cỡ thôi, rất dễ tìm thấy trong bụi cỏ.

Không biết Nhan Bân nghĩ gì mà cứ lẽo đẽo theo sau Lục Ý, lầm bầm: “Lục Ý, em giúp anh bắt nhé, hồi nhỏ em từng bắt thỏ rồi, em sẽ bắt được, loại sinh vật này không thông minh lắm đâu, anh đặt bẫy là nó sẽ tự động chui vào.”

Nói xong xắn ống tay áo: “Đi! Em giúp anh!”

Vừa dứt lời, phía sau Nhan Bân bỗng truyền đến một giọng nói: “Ai đó? Nhan Bân? Thì ra cậu ở đây à?”

Nhan Bân quay đầu lại theo bản năng, thấy người quen, cậu ta híp mắt cười: “Đúng vậy.”

Nhưng cậu lập tức quay đầu, một người chợt xuất hiện từ chính diện, dùng tốc độ sét đánh cuỗm mất thỏ của cậu rồi bỏ chạy!

Nhan Bân quay đầu lại, nhưng hai người kia đã ăn ý chạy xa rồi, vừa chạy vừa cười ha hả: “Cảm ơn thỏ của cậu nhé!”

“Đệt mợ!” Nhan Bân như con hổ bị xé đuôi, nhảy dựng lên, “Thỏ của tôi! Thỏ của tôi! Của tôi mà!!!”

Lục Ý trơ mắt nhìn tình cảnh này, chỉ kịp phát ra một tiếng “ê” và duỗi một cái tay Nhĩ Khang ra: “...”

“Cậu...” Lục Ý vô cùng đau đớn, cắn răng, cố gắng nuốt câu “Sao cậu ngu như vậy?” xuống.

Nhan Bân vốn muốn đuổi theo cướp về, chợt nhớ mình đang ghi hình, vì vậy chỉ đành phẫn nộ rồi thôi, cậu ta tiếp tục vén tay áo: “Đợi lát nữa xem tôi thu thập hai tên nhóc các người như thế nào! Lục Ý! Không cần phải sợ! Dựa vào em là được rồi! Ba bắt thỏ cho anh!”

Lục Ý không tin lời của cậu ta.

Hai ba tiếng sau, Lục Ý nhìn thấy Nhan Bân vô cùng đáng thương, cả người đều là vụn cỏ và lá khô, tóc tai như ổ quạ, cậu thật vất vả mới bắt được thỏ, ôm trong tay, nhướng mày: “Muốn không?”

Nhan Bân đang tiến vào trạng thái bắt đầu hoài nghi nhân sinh, điên cuồng tưởng tượng làm sao lột da ăn thịt thỏ, nghe thế mắt biếc sáng lên: “Muốn!”

Lục Ý khẽ mỉm cười: “Ai là ba?”

“Anh!” Nhan Bân không chút nghĩ ngợi, “Chào ba, hôm này ba thật đẹp trai! Hôm nay em chỉ là em trai nhỏ thôi!”

Lục Ý đưa thỏ qua: “Của cậu, nhớ đối xử tử tế với nó.”

Nhan Bân hớn hở nhận thỏ, sau đó mới kêu lên: “Vậy anh làm sao?”

“Tôi bắt lại là được.” Lục Ý phủi cỏ trên người xuống, “Tôi đã có kinh nghiệm.”

Thật ra không có.

Lục Ý cũng muốn phát bực, nhưng sức chịu đựng của cậu tốt hơn Nhan Bân, nếu cậu ta không bắt được thỏ sẽ khùng lên, không chừng còn đi tìm đạo diễn lý luận, như vậy sẽ xảy ra một trận tai ương mất.

Đưa thỏ cho cậu ta, coi như đền bù chuyện ký tên vậy.

Nhan Bân ôm con thỏ thứ hai tiếp tục theo sát phía sau Lục Ý: “Lục Ý, em làm trợ thủ cho anh nhé, tuy em không giỏi bắt thỏ nhưng có thể làm đàn em của anh.”

“Ngừng.” Lục Ý đau đầu làm tư thế stop, “Không cần đâu, làm ơn đi, nhanh đến chỗ đạo diễn đổi thỏ đi.”

Nếu còn ai chạy tới cuỗm thỏ trong tay cậu ta nữa, cậu sẽ bị nhồi máu cơ tim chết mất.

Ở chung với Nhan Bân nửa ngày, Nhan Bân chưa bao giờ ngừng miệng, nói liên tục cũng thôi đi, sự hiếu kì của cậu ta cũng dồi dào không kém, cái gì cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng muốn táy máy, Lục Ý vất vả lắm mới ngăn được cậu ta, đến tận bây giờ, Lục Ý mới sâu sắc cảm nhận được nuôi con cực nhọc cỡ nào, cậu đã hiểu tình mẹ vĩ đại ra sao!

“Vâng.” Nhan Bân gật đầu, có lẽ do Lục Ý tiết lộ rất nhiều bí mật của Cố Diễn, cũng có lẽ do phát hiện con người của Lục Ý không đến nỗi nào, vì thế cậu nói gì đều nghe nấy, “Anh chờ em nha, em đổi thỏ xong sẽ quay lại tìm anh.”

Lục Ý gật đầu có lệ: “Không trở lại cũng được.”

Nhan Bân lập tức trợn mắt, hận không thể chỉ tay lên trời thề: “Sao được! Anh thấy em giống người vong ân phụ nghĩa lắm à? Thứ anh tặng em không chỉ là một con thỏ mà còn là minh chứng cho tình hữu nghị giữa hai ta!”

“Không phải minh chứng tình hữu nghị, mà là minh chứng tình cha con.” Cực nhọc từ sáng giờ Lục Ý cũng mệt mỏi, cậu dựa lên cây thở ra “Ba không cần con quay lại nữa, con chạy tới chạy lui mệt lắm đúng không? Ngoan~”

Có lẽ lần đầu tiên Nhan Bân được người ta khen ngoan, còn dùng giọng điệu dỗ con nít, trên mặt thấp thoáng nét xấu hổ.

“Em không thể bỏ mặc anh không lo.” Nhan Bân nhỏ giọng nói, “Anh đã nhường hai con thỏ cho em, em sẽ không phụ lòng anh, anh chờ em, em sẽ quay lại.”

Nói xong, cậu ta ôm thỏ xoay người chạy.

Thấy cậu ta cuối cùng cũng rời đi, Lục Ý hận không thể đốt pháo ăn mừng, sợ cậu ta lại chạy tới tìm mình, bèn đi về hướng không người.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Lục Ý cũng tìm được một con thỏ lông xù khác đang cuộn người trốn giữa hai hòn đá.

Lục Ý cởi áo khoác, khẽ bước tới, bò lên hòn đá, lẳng lặng đợi mấy phút, sau đó nhắm thời cơ chộp nó lại!

Bắt được rồi!

Lục Ý lộn áo, nhìn con thỏ bị bọc lại, nhếch môi, cảm thấy không uổng phí cả ngày nay, ngay lúc này, người cậu lảo đảo, một chân giẫm vào giữa khe đá, cậu chỉ kịp ôm chặt thỏ rồi lăn xuống.

Cậu ngã lăn quay xuống sườn núi, miễn cưỡng túm lấy một thân cây mới có thể dừng lại.

Một lát sau, Lục Ý chống thân cây bò lên, vừa mới đứng lên, cậu đã cảm thấy đau đến đứng không vững, suýt nữa lại ngã xuống.

Lục Ý hít hà, gần như muốn đổ mồ hôi lạnh, cậu dựa vào thân cây ngồi xuống.

Không biết từ khi nào, trời không còn sáng nữa, sao trong núi so với thành phố đẹp hơn, nhấp nháy không ngừng, tựa như giữa thác nước xanh biếc điểm xuyết vô vàn viên đá quý.

Lục Ý dựa vào cây khô, nhìn bầu trời.

Mic đã hết pin, không thể liên lạc với đạo diễn.

Lục Ý móc di động ra, phát hiện nó cũng sắp hết pin, cậu do dự một hồi, bèn gọi cho Trác Tinh, gọi mãi không ai nghe, đến khi gọi lần hai, điện thoại tự động ngắt nguồn.

Con thỏ ngoan ngoãn nằm trong áo, không biết có phải do mệt quá hay không.

Lục Ý sờ lông thỏ, quyết định tiết kiệm sức lực thử xem lát nữa có bò về nổi không.

Gió đêm lướt qua gò má, cực kì dịu dàng.

Lục Ý dựa một hồi, bất giác ngủ thiếp đi.

Nhưng không bao lâu, cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, có chút gấp gáp và run rẩy.

Lục Ý mơ màng mở mắt ra, tức thì nhìn thấy Cố Diễn.

Cố Diễn nửa quỳ ở bên cạnh cậu, thấy cậu mở mắt ra, trái tim luôn treo trên cao mới chậm rãi trở về.

Hai tiếng trước Nhan Bân chạy xuống núi, cậu ta là người trở về thứ ba từ dưới đếm lên, khi biết Lục Ý còn ở trên núi, Cố Diễn và Nhan Bân lên núi.

Sau đó họ phát hiện không thấy Lục Ý đâu, tìm chỗ nào cũng không thấy.

Cố Diễn sắp bị dọa phát điên.

Lục Ý còn tưởng mới qua một chút, thấy Cố Diễn bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, không kịp phản ứng lại: “...Cố Diễn?”

“Ừm.” Cố Diễn đáp một tiếng, “Sao cậu lại ngủ ở đây?”

“Tôi bắt thỏ...” Lục Ý cảm thấy xung quanh Cố Diễn trở nên u ám, sắc mặt anh đen thui, cậu nhỏ giọng, “Bất cẩn trật chân, sau đó té xuống.”

Cố Diễn im lặng quan sát chân cậu, tháo giày giúp cậu, chân Lục Ý sưng vù, hơi đau.

Cố Diễn nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Điện thoại của cậu đâu? Sao không gọi cho tôi?”

Lục Ý càng nhỏ giọng: “Hết pin rồi.”

Cố Diễn không nói gì nữa, tìm cành cây và vải để giúp cậu cố định chân, cõng Lục Ý lên, từng bước từng bước đi xuống núi.

Núi rừng trống trải, thấp thoáng khí lạnh, gió thổi phần phật, lướt qua những ngọn cây tùng, phát ra tiếng leng keng.

Nhiệt độ trên lưng Cố Diễn lại hoàn toàn ấm áp.

Lục Ý nằm sấp sau lưng anh, trong tay ôm thỏ.

Đường xuống núi dường như dài dằng dặc, không có điểm cuối.

Bước chân Cố Diễn rất vững vàng.

Khoảng cách của hai người rất gần, Lục Ý tựa đầu lên Cố Diễn, cả người bị hương bạc hà dễ ngửi bao lấy.

Không biết qua bao lâu, Lục Ý bỗng nhiên thấp giọng nói: “Cố Diễn.”

Cố Diễn: “Ừm.”

Lục Ý nằm nhoài trên bả vai của anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Sao thật đẹp.”

Rực rỡ lấp lánh.

Cố Diễn ừ một tiếng.

Lục Ý bèn gọi: “Cố Diễn...”

Cố Diễn: “Ừm.”

Lục Ý nhắm mắt lại, nằm nhoài bả vai anh: “Cảm ơn anh đến tìm em.”

“Vừa nãy lúc té xuống, em rất sợ.” Lục Ý chậm rãi nói, “Chỉ có một con thỏ ở cạnh em, nhưng nó không biết nói chuyện, ngơ ngơ ngác ngác, chạy cũng không chạy.”

Cố Diễn không lên tiếng.

“Nhưng anh đã tới.” Cơn buồn ngủ ập đến, Lục Ý cũng bắt đầu mơ màng, cậu vô thức lẩm bẩm, “Em không sợ nữa.”

...

Lục Ý cứ như vậy được Cố Diễn cõng xuống núi.

Vừa xuống núi, lập tức có tổ bác sĩ chạy tới xem xét vết thương của Lục Ý, sau đó giúp cậu chữa trị, nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, thực tế lại không ảnh hưởng đến dây chằng, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể khôi phục, trong lúc đó phải cố gắng tránh mọi hoạt động.

Nhan Bân đứng một bên, vẻ mặt tràn đầy tự trách.

Đạo diễn cũng tới thăm Lục Ý, họ chen chúc trong lều bạt nho nhỏ.

“Thật sự không có chuyện gì.” Lục Ý mỉm cười, “Bây giờ đã đỡ hơn rồi, không đau lắm, do tôi không cẩn thận thôi.”

Dù sao cũng tại cậu giẫm lên đá, cậu đã lớn rồi, không phải đứa bé yếu ớt không có năng lực.

“Lỗi do chúng tôi sơ sót.” Cố Diễn bực bội đứng đằng trước, đạo diễn đổ mồ hôi lạnh “Sớm biết vậy gọi thêm nhiều người đến nữa, để cậu bị thương là do chúng tôi thất trách.”

Mà bốn mươi người, không thể theo dõi hết được, thế nên đa số học viên đều tự mang mic và camera.

“Không.” Lục Ý cong môi cười, “Vừa hay với dáng vẻ hiện tại của tôi có thể học hỏi cách diễn thực vật, cải thiện kỹ năng diễn xuất, tốt hơn việc làm mấy con thỏ trên núi, diễn động vật quá tốn sức, vừa chạy vừa nhảy.”

Thấy bầu không khí hòa hoãn hơn một chút, đạo diễn cũng nở nụ cười: “Vậy cậu dưỡng thương cho tốt đi, có việc thì gọi chúng tôi.”

Lục Ý gật gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn.”

Đạo diễn mới vừa đi, màn lều lại bị xốc lên, Trác Tinh vội vã chạy tới: “Lục Ý, tớ nghe nói cậu xảy ra chuyện, xin lỗi nha, tớ không nghe điện thoại của cậu được, lúc đó tớ đang nói chuyện với cố vấn! Nếu tớ nghe thì chắc chắn đã đi tìm cậu rồi!”

Lời này vừa thốt ra, trong lều lập tức im thin thít.

Cố Diễn từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ý, ánh mắt âm u.

Nhan Bân vốn muốn nói gì đó, lúc này cũng nhận ra bầu không khí không đúng lắm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Chỉ mỗi Trác Tinh không hiểu mô tê gì, hắn đi tới trước đệm giường Lục Ý, nhìn chân cậu: “Cậu sao rồi? Có nghiêm trọng không?”

Lục Ý lắc đầu: “Tớ không sao.”

“Tại sao lại như vậy?” Trác Tinh cau mày, “Cậu bất cẩn quá đi, minh tinh phải bảo vệ thân thể mình cho tốt chứ, thân thể là tiền vốn.”

“Anh ấy cũng không cố ý.” Nhan Bân không nhịn được lên tiếng, “Lục Ý làm sao biết sẽ phát sinh chuyện như vậy? Hơn nữa minh tinh thì sao, minh tinh thì quý hơn người khác? Tôi thấy minh tinh phải giỏi chịu khổ hơn người thường mới đúng.”

“Cậu không phải cậu ấy!” Trác Tinh không quen giọng điệu của Nhan Bân, cãi lại, “Cậu không biết cậu ấy phải vất vả bao nhiêu mới có ngày hôm nay! Tôi muốn cậu ấy chú ý bản thân mình một chút thì sao?”

“Đây là giọng điệu muốn anh ấy chú ý bản thân mình một chút à?” Nhan Bân tức muốn bật cười, “Anh tưởng mình tốt lắm sao? Vừa vào cửa đã tự biện hộ cho bản thân, sau đó chỉ trích Lục Ý, bạn bè gì kỳ vậy?”

Lục Ý bị hai người làm cho đau đầu, đang muốn mở miệng ngăn lại, Cố Diễn đã lên tiếng: “Các người ra ngoài trước đi, Lục Ý phải nghỉ ngơi.”

“Không hiểu nổi!” Trác Tinh giận run người, hung dữ trừng Nhan Bân, “Quả thực không hiểu nổi!”

Nói xong hắn xoay người đi ra.

Nhan Bân lườm một cái, vừa định tiến lên hỏi han Lục Ý, Cố Diễn lại nói: “Cậu cũng đi đi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trước giờ Nhan Bân không dám phản bác lời Cố Diễn, hơn nữa Lục Ý bị thương cũng có một phần nguyên nhân ở cậu ta, do cậu ta không ở lại với Lục Ý, vì thế vâng một tiếng, nhìn về phía Lục Ý, hổ thẹn nói: “Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mai em quay lại thăm anh.”

Lục Ý nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Nhan Bân đi tới cửa, quay đầu lại, nắm chặt nắm đấm, “Còn nữa, thỏ là anh giúp em bắt, Lục Ý, lần này em giành hạng nhất thay anh! Anh cứ dưỡng bệnh thật tốt đi, tạm biệt!”

Mấy câu sau cùng cậu ta càng nói càng nhanh, sau khi nói xong không hề liếc mắt nhìn Lục Ý, lập tức vén rèm lên chui ra ngoài.

Trong lều chỉ còn lại Lục Ý với Cố Diễn.

Lục Ý không nhìn Cố Diễn, nghiêng đầu sang hướng khác, ngón tay cuộn lại.

“Thế nên,” Cố Diễn nhìn cậu, “Điện thoại cậu hết pin?”

Không khí như ngưng lại, xen lẫn một lớp băng lạnh.

“Đúng.” Lục Ý im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói, “Sau khi gọi cho cậu ấy thì hết pin.”

Cố Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lục Ý nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

Bởi vì ngoài trời, điều kiện không tốt lắm, hai người rửa mặt qua loa rồi nằm xuống ngủ.

Bên trong lều có hai cái giường, mỗi người ngủ một chiếc.

Không biết do đã ngủ trên lưng Cố Diễn hay vì nguyên nhân khác, rất lâu sau Lục Ý mới ngủ được.

Nửa đêm, Cố Diễn ra khỏi lều, lều được dựng trên đất, lều của các cố vấn chung một khu.

Anh tránh khỏi khu lều bạt, tìm chỗ trống ngồi hút thuốc.

Nơi đây là vùng quê hẻo lánh, không khí trong lành, bên tai truyền đến từng tiếng râm ran của côn trùng, hóa thành khúc giao hưởng về đêm.

Cố Diễn vừa hút xong một điếu, thình lình có người ngồi xuống bên cạnh.

Cố Diễn nhìn sang, phát hiện người đến là Cừu Ngọc, Cừu Ngọc khoác một cái áo choàng trắng, cũng lấy một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng.

Hai người đều không lên tiếng, cứ vậy lẳng lặng ngồi một lát.

Cừu Ngọc tiện tay buộc tóc lại: “Lúc chị đến thăm Lục Ý, cảm thấy hai đứa không thích hợp lắm.”

Lúc đó Cừu Ngọc không bước vào, chỉ đứng ở cửa nhìn.

Biết ngay cô sẽ đến nói chuyện này, Cố Diễn thản nhiên nói: “Ở trong mắt chị, bọn em có bao giờ thích hợp?”

“Nói thế nào nhỉ, chị chỉ thấy không giống.” Cừu Ngọc nở nụ cười, “Lần trước cùng nhau ăn cơm, cậu ấy vừa giữ hình tượng cho em vừa tránh né em, nhưng lần này, chị thấy chỉ có tránh né. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Mẹ Cố Diễn mất sớm, Cừu Ngọc cũng được coi nửa người mẹ của Cố Diễn.

Cố Diễn lại lấy ra một điếu thuốc, duỗi một chân, chống khuỷu tay lên đầu gối chân khác, không muốn nhiều lời: “Không có gì.”

“Ồ.” Cừu Ngọc không hề tin tưởng câu nói hoang đường này, cô ngưng một lát, lại hỏi, “Sao ban đầu hai đứa lại chia tay? Em thích cậu ấy như thế mà...”

Những lời này chính là tử huyệt không thể chạm, cô vừa mới nói ra, ngón tay kẹp thuốc lá của Cố Diễn vô thức cuộn lại, không kiềm được nhớ tới buổi tối sáu năm trước.

Mưa rào, ẩm ướt, mây đen dày đặc, cùng với bóng dáng rời đi không hề quay đầu của Lục Ý.

Thấy sắc mặt anh không dễ nhìn, Cừu Ngọc không dám kích thích anh nữa, nhanh chóng vòng lại chủ đề: “Vậy em định thế nào? Cứ tiếp tục như thế?”

Cô thật sự bận tâm giùm hai người.

“Sao có thể?” Cố Diễn chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, dưới ánh đèn mờ, sắc mặt anh có chút tăm tối, nhẹ giọng nói, “Em ấy nên trốn kỹ vào, cả đời này không nên xuất hiện trước mặt em, nếu em ấy dám chủ động trêu chọc em thì cũng nên biết không thể chạy thoát.”

Trước đây anh chưa rõ mình có ý gì khác với Lục Ý không, Lục Ý còn có thể bỏ đi, nhưng một khi Cố Diễn đã hiểu mình vẫn còn cảm giác với Lục Ý, hơn nữa trong sáu năm này, anh không hề động lòng với bất kỳ ai khác, anh đã biết rõ rằng—— Ngoại trừ Lục Ý, đời này anh sẽ không thích một ai khác nữa.

Chuyện quá khứ là một vết sẹo, anh sẽ tìm hiểu nguyên nhân, nhưng hiện tại quan trọng hơn.

Anh sẽ không buông Lục Ý ra một lần nào nữa.

Cả đời này sẽ không.

***

Sau một ngày trải nghiệm với phong cảnh thiên nhiên, chăm sóc động vật, mọi người khởi hành về trường quay, chuẩn bị cho cuộc so tài sắp tới.

Cả ngày nay Lục Ý không gặp Cố Diễn.

Nhan Bân ngồi xổm bên cạnh Lục Ý, trông nom cậu, thuận tiện kể khổ với cậu: “Anh biết em bốc trúng nhân vật gì không?”

Lục Ý không hứng thú lắm: “Nhân vật gì?”

“Hồ ly tinh! Cái loại hóa người đó!” Nhan Bân muốn điên rồi, “Còn muốn em diễn ra phong thái mị hoặc chúng sinh của nó, anh biết Tô Đát Kỷ chứ?”

Lục Ý: “Biết.”

Nhan Bân như sống không còn gì luyến tiếc: “Cố vấn nói em phải diễn ra một Tô Đát Kỷ khuynh nước khuynh thành.”

Với tính cách của Nhan Bân, diễn vai đại ca cầm đao đòi nợ thích hợp hơn.

Nghĩ tới cảnh đó, Lục Ý thiếu chút nữa phì cười: “Vậy cậu...”

“Em phải diễn.” Nhan Bân gãi đầu, “Em là một diễn viên, em phải noi chân idol em, dù không hợp vai nhưng cũng phải cố gắng hết sức, không thẹn với mình, không thẹn với lòng.”

Xem ra đu một idol ưu tú có thể làm người ta tiến bộ hơn.

Lục Ý đang suy tư, Nhan Bân bỗng nhiên sầu não chồm tới, nắm tóc: “Anh có thể dạy em một chút kỹ thuật không?”

“Kỹ thuật?” Lục Ý nhướng mày, mờ mịt, “Tôi có thể truyền kỹ thuật gì cho cậu?”

“Em nghe một thân thích làm đạo diễn nói anh từng diễn chung với idol em một đoạn, cái đoạn anh trêu ghẹo anh ấy á, diễn hay lắm, ông ấy thường khoe với người khác rằng anh rất có năng lực.” Mắt Nhan Bân sáng ngời, “Anh có thể chỉ em một chút không? Ít nhất cho em tìm thấy cảm giác cũng được rồi.”

“Thân thích làm đạo diễn của cậu...” Lục Ý sửng sốt, nhớ tới màn diễn thế thân của mình, thầm giật mình với vòng giao thiệp của cậu ta, James là chú của Nhan Bân, Lục Ý tùy tiện nhận lời mời của một đạo diễn cũng là thân thích của Nhan Bân, rốt cuộc vòng xã giao khủng thế nào mới có thể bốn bể đều là thân thích chứ.

“Dạy em một chút đi.” Nhan Bân đến gần, lay cánh tay Lục Ý, giọng điệu tự nhiên như đã luyện hơn trăm lần, “Ba ơi! Hôm nay ba đẹp nhất!”

Cậu ta rất muốn lấy hạng nhất, thân là thành viên đội Cố Diễn, nếu cầm hạng nhất, Cố Diễn cũng nở mặt nở mày, cậu ta có thể chứng minh với Cố Diễn mình có thể làm được.

Thuận tiện thoát khỏi cái biệt danh ngu ngốc đang treo trên người mình.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, đối với cậu ta mà nói, hạng nhất rất quan trọng.

Lục Ý: “...”

Trong một thoáng lại như quay về khoảng thời gian giúp Nhan Bân bắt thỏ, Lục Ý vừa nghe đến chữ “Ba” là run rẩy.

Song cậu vẫn không chịu nổi Nhan Bân nhõng nhẽo, Lục Ý bị Nhan Bân kéo đi.

Đã qua một ngày một đêm, chân Lục Ý không còn đáng ngại, tuy nhiên vẫn cần người dìu đi, đạo diễn định cho cậu về nhà dưỡng thương nhưng vừa nhìn thấy cậu được hỗn thế tiểu Ma vương Nhan Bân đỡ đến đây, không nói gì hết, xoay người rời đi.

Lục Ý nghiêng đầu nhìn Nhan Bân.

Nhan Bân vô tội nhìn cậu: “Ông ấy là em trai của anh em chú ba của em.”

Lục Ý: “...”

Nói thật đi, vòng giải trí này có phải nhà cậu mở không?

Sau khi xuống xe mỗi người có hai tiếng nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu ghi hình.

Nhan Bân và Lục Ý cơm nước xong xuôi thì đến phòng luyện tập, cậu ta không gấp gáp vòi Lục Ý dạy mình mà là suy nghĩ thoại và tâm lý nhân vật, sau đó lấy video Tô Đát Kỷ ra xem, cậu ta nói chờ mình tìm ra cảm giác mới tìm Lục Ý đối diễn.

Lục Ý không cần tham gia, cậu ngồi một bên nhìn một hồi, nghĩ nghĩ, cảm thấy dù sao cũng không có gì làm, không bằng đi tắm một cái.

Cậu hơi mắc bệnh sạch sẽ, nguyên buổi tối sinh hoạt ngoài trời không rửa ráy, hiện tại khắp người đều không thoải mái.

Lục Ý đi tìm nhân viên hỏi thăm, đánh tiếng cho Nhan Bân, rồi chọn một phòng cọ rửa.

Thiết bị ở đây rất hoàn thiện, lúc trước đạo diễn suy xét chuyện các học viên vào đây ở để huấn luyện khép kín, sau đó vì lý do bất khả kháng, hình thức chương trình không ngừng biến đổi, cuối cùng phiên bản chính thức khác phiên bản ban đầu một trời một vực nên có rất nhiều thiết bị bỏ không.

Vừa hay có đất dụng võ.

Ở đây có một phòng tắm lớn và các buồng riêng.

Bên trong cũng có vài người cũng đang tắm, Lục Ý tùy tiện chọn một buồng rồi vào.

Khi tắm, Lục Ý thích suy nghĩ miên man, thói quen này đã trở nên vô thức, vì thế không cần phí sức nào, đại não cậu đã dễ dàng bay cao bay xa.

Người trong phòng tắm dần dần rời đi.

Lục Ý tắm xong, lơ đãng lấy đồ ra mặc, sau khi mặc từng cái vào, Lục Ý chợt phát hiện không ổn.

—— Trong túi chuẩn bị quần áo sạch sẽ không có áo.

Lục Ý trần nửa người trên, ngơ ngác.

Mấy phút sau, cậu vò đầu, thật sự muốn tẩn cho cái não cá vàng của mình một trận.

Sao lại quên mang theo áo? ! Cậu nhớ đã bỏ vào... mặc gì bây giờ... Lấy đâu ra đây?

Giãy giụa một hồi, cậu nghĩ thôi hay là mặc lại áo cũ ra ngoài đi... Lát nữa đổi cái mới.

Quần áo dơ đều nằm trong giỏ ngoài buồng, Lục Ý hé cửa, định mò áo trong giỏ, nhưng cậu trợn tròng khi không thấy cái giỏ quần áo dơ đâu.

Tất cả giỏ chứa quần áo dơ đều bị lấy đi.

Đèn trong phòng tắm cũng tắt một nửa.

Lục Ý: “...”

Khoan, cậu nhớ hình như lúc mới bước vào, nhân viên có nhắc nhở cậu, quần áo dơ sẽ có người đúng giờ tới lấy, bảo cậu ném thẳng vào giỏ là được.

Nhưng, nhưng—— Bây giờ cậu mặc cái gì đây?

Nửa người trên không mặc áo, làm sao ra cửa?

Đây không phải là lưu manh à?

Lục Ý muốn chết tại chỗ, cậu đóng cửa, muốn tát mình mấy bạt tai.

Qua mấy phút, cậu lấy can đảm, thử mở miệng gọi: “Xin hỏi, xin hỏi bên ngoài có ai không?”

Cậu không mang theo di động, nếu cậu dự liệu được bản thân có ngày này, có chết cậu cũng mua dây đeo điện thoại móc trên cổ.

Bên ngoài im ắng, không có bất kì ai.

Lúc này, Cố Diễn vừa khéo đi ngang phòng tắm, anh mới từ chỗ đạo diễn ra, định đến phòng luyện tập.

Cùng lúc, đi động của anh vang lên, bèn phải dừng lại nghe điện thoại.

Lục Ý đang ở trong buồng, càng ngày càng nôn nóng, tuyệt vọng nghĩ không lẽ mình bị nhốt ở đây mãi sao.

Cậu cảm thấy mình là người duy nhất chết thế này.

Lát sau.

“Người nào đó ơi.” Lục Ý càng lúc càng nhỏ giọng, không ôm hi vọng giãy dụa, “Nếu bên ngoài có người, có thể vào đây một chút không?”

Cố Diễn nói chuyện điện thoại xong nhạy cảm nghe thấy tiếng gọi, do dự đi về phía phòng tắm.

Cậu cho rằng sẽ không ai trả lời mình như cũ, lại không ngờ có một giọng nói bất ngờ vang lên: “Có.”

Sau đó một loạt tiếng bước chân truyền tới, dừng ở cửa buồng của cậu, gõ gõ, hơi chần chờ hỏi: “Lục Ý?”

Giọng nói này là... Cố Diễn ?

Lục Ý cố không suy nghĩ gì khác, chỉ muốn nhanh chóng mặc áo, vội vàng nói: “Ừm, là tôi.”

“Cậu sao vậy?” Giọng Cố Diễn hơi căng thẳng, “Không cẩn thận trượt chân?”

Lục Ý lắc đầu một cái, vịn cửa, đối với cậu, Cố Diễn đang là cọng cỏ cứu mạng: “Không có không có. Tôi không mang quần áo, cậu có thể lấy giúp tôi không?”

Không nghe thấy cậu bảo trượt chân, Cố Diễn thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, quần áo cậu để đâu?”

“Trong balo.” Lục Ý bắt đầu thả lỏng, “Trong phòng nghỉ.”

Cố Diễn ừ một tiếng, quay người định đi tìm balo giúp cậu, nhưng vừa đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

Lục Ý đợi mãi không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cậu nghi hoặc gọi: “Cố Diễn?”

Cố Diễn vòng trở lại, dừng ở cạnh cửa, giọng điệu thản nhiên: “Cậu không mặc áo?”

“Ừm, đúng.” Lục Ý thấp thỏm, “Không phải cậu lấy áo giúp tôi sao?”

“Sao bây giờ nhớ đến tôi rồi?” Cố Diễn khẽ nói, “Cuộc gọi cuối cùng trước khi hết pin cậu lấy đi gọi Trác Tinh mà, kêu cậu ta cầm quần áo đến đi.”

Lục Ý: “...”

Cậu tưởng chuyện điện thoại đã qua rồi.

Sự thật chứng minh cậu quá ngây thơ.

Lục Ý không lên tiếng, cắn răng.

“Đã giờ này rồi, qua năm phút nữa sẽ ngắt điện phòng tắm.” Cố Diễn chậm rãi giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, “Trác Tinh của cậu nhận điện thoại chạy đến chắc là kịp đó.”

Cố Diễn nói xong quay người sải bước rời khỏi, không hề lưu luyến.

“Chờ đã!” Lục Ý thiếu chút đã cào nát ván cửa, cậu vội vàng gọi, “Cậu, cậu chờ một chút!”

Tiếng bước chân vang vọng.

Cố Diễn hơi nhíu mày lại: “Làm sao? Muốn làm phiền tôi? Không thích hợp lắm thì phải. Chuyện lấy quần áo rất riêng tư, chúng ta quan hệ gì đâu, cậu và Trác Tinh thân hơn mà? Chút pin cuối cùng cũng ráng gọi cho cậu ta, tôi chả là cái gì cả, không ổn đâu.”

Lục Ý đỏ bừng mặt: “Tôi... Chúng ta...không phải... đã kết hôn à...”

Nếu có lựa chọn khác, cậu cũng sẽ không bị ép đến mức này, đánh chết cậu cũng không mở miệng nói câu này.

“Cái gì?” Cố Diễn làm như không nghe rõ, “Cậu mới vừa nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”

Đệt!

Lục Ý vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đóng chặt cửa, vì để có áo mặc, quyết đoán vứt luôn mặt mũi: “Tôi nói, chúng ta là... quan hệ kết hôn.”

“Ồ, quan hệ kết hôn.” Cố Diễn thản nhiên, “Quan hệ kết hôn thì có thể giúp cậu lấy áo?”

Lời nói rõ ràng mang theo thâm ý, chờ cậu nói tiếp.

Lục Ý muốn hỏng mất, chỉ có thể thuận theo anh, thành thật nói: “... Còn có thể gọi cuộc gọi cuối cùng cho nhau.”

Đã nghe được những gì mình muốn nghe, Cố Diễn hài lòng, khóe môi cong lên, kêu cậu chờ, sau đó rời đi.

Lục Ý bụm mặt, lần thứ hai hít sâu vài hơi, cảm thấy không muốn gặp Cố Diễn nữa.

Xưa nay cậu chưa từng thấy như Cố Diễn như vậy...!

Ừm, sau khi mặc quần áo vào, cậu đi ra ngoài nhất định phải lườm nguýt một cái rồi bỏ chạy.

Không thể để cho Cố Diễn tiếp tục lớn lối như vậy, muốn làm gì thì làm, cậu muốn dùng hành động hù dọa anh, để anh không dám trêu cậu như thế nữa.

Lục Ý lặng lẽ gảy bàn tính, mấy phút sau, cuối cùng áo cũng tới.

Cố Diễn đứng ngoài cửa, đưa áo từ khe cửa, thong thả nói: “Thật không tiện, tôi không tìm được balo của cậu, vì thế tôi tìm bộ khác giúp cậu, bộ này mới vừa giặt xong, sạch sẽ, không cần cảm ơn tôi, dù sao hai ta cũng là quan hệ kết hôn.”

Không tìm được? Sao có thể? Balo của cậu rõ ràng để trong tủ có chữ Lục Ý mà?

Lục Ý nghi ngờ Cố Diễn đưa áo của anh cho cậu, mấy giây sau, sắc mặt cậu thay đổi, dần dần hóa đỏ.

Đó là áo của Cố Diễn.

Tại sao biết là của Cố Diễn?

—— Đây là áo chương trình làm riêng cho cố vấn, Cố Diễn nhận được một bộ áo hoodie, trên ngực dùng chữ rồng bay phượng múa màu đen viết to hai chữ “Cố Diễn”.

Bắt mắt đến không thể bắt mắt hơn.

Nếu Lục Ý mặc cái áo này ra ngoài vậy thì tương đương với việc thừa nhận mình và Cố Diễn có chuyện mờ ám.

Cậu sẽ trở thành thanh niên nổi bật nhất.

Có còn có thể lên hình cho cả nước xem, tương đương với toàn thế giới đều biết Lục Ý mặc áo của Cố Diễn.

Lục Ý không dám nghĩ nữa, xấu hổ đến mức chỉ muốn chôn mặt xuống đất: “... Cố Diễn?!”

Hết chương 28

Lục Ý xác định là hù dọa hay bán moe vậy :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro