Chương 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Lúc Lục Ý bị đánh thức, cậu còn chưa tỉnh hẳn, lông mi đen nhánh rũ xuống, bộ dáng như đang ở cõi tiên.

Đạo diễn nhờ cậu diễn thay, cậu chậm chạp gật đầu.

Cố Diễn thản nhiên nhét một viên kẹo cho cậu.

Lục Ý sáng mắt lên, trong mắt chỉ nhìn thấy kẹo bạc hà, cậu lấy nó từ trong tay Cố Diễn rồi nắm trong lòng bàn tay, sau đó mới nhìn tới người cho kẹo, ánh mắt men theo cánh tay đi lên, thấy gò má lãnh đạm, gương mặt đẹp trai sắc sảo.

Lục Ý giật mình, chợt nắm chặt viên kẹo, cậu cúi đầu, khóe miệng không kiềm được nhếch lên, đôi mắt len lén lộ ra ý cười vẩn vơ.

Nhiếp ảnh gia ngồi trong góc bình tĩnh chụp hai người, từ trạng thái "Chắc chắn họ chỉ là chồng chồng trên danh nghĩa" đến "Thoạt nhìn không giống vậy lắm." lại tới "Đm một thằng đàn ông chân chính như mình cũng thấy ngọt vãi.", sự chuyển biến trong đó không hề người ngoài tác động.

Không biết Vu Lộc chạy đi đâu mà chẳng thấy bóng dáng, trước khi đi còn căn dặn nhiếp ảnh gia nếu chụp được thì phải cố gắng chụp, không thì đừng nhìn mặt hắn nữa.

Đạo diễn giảng giải cảnh diễn cho Lục Ý.

Nhân vật Lục Ý phải diễn thay là nam hai Bạc Triết- một gián điệp thương mại bị phái đến nằm vùng bên cạnh nam chính Sầm Hòa Phong để đánh cắp cơ mật, lần đầu họ gặp mặt, Bạc Triết nghe nói Sầm Hòa Phong thích những cậu trai xinh đẹp, bèn dùng mỹ nhân kế rút ngắn khoảng cách với Sầm Hòa Phong, dù chỉ là thân phận bạn bè cũng được.

Sầm Hòa Phong luôn ám muội với cậu ta, không gần cũng không xa, cho đến một hôm, Bạc Triết chủ động muốn sáp tới hôn anh, nhưng lại bị Sầm Hòa Phong từ chối, anh chợt mỉm cười nhéo cằm Bạc Triết: "Là ai phái cậu tới?"

Nội dung là như thế.

Theo lời của đạo diễn, nam hai trước diễn rất đơ, không hề đạt tiêu chuẩn.

Thế nên cần phải quay lại.

Lục Ý nghe xong há hốc mồm.

Cậu chỉ cho là diễn hộ một cảnh bình thường, không ngờ lại là cảnh này!

Hơn nữa cảnh quan trọng nhất là cảnh hai người đọ sức đã qua, phần quay bù bắt đầu từ lúc nam hai quyết định dụ dỗ nam chính đến đoạn hôn nhau mới kết thúc.

Gò má Lục Ý rất giống nam hai, lát nữa sẽ dùng mẹo chỉ quay thân thể.

Lục Ý muốn bỏ đi cho rồi.

Kêu cậu sờ tay nhỏ của Cố Diễn cậu còn không dám, bây giờ phải diễn cảnh dụ dỗ Cố Diễn trước đoàn làm phim?

Đùa gì thế?!

Cho cậu thêm một trăm lá gan cậu cũng không dám!

Nhưng đã đồng ý rồi, bây giờ đổi ý cũng không ổn lắm, Lục Ý đang định mở miệng xin đạo diễn cho cậu một chút thời gian điều chỉnh trạng thái, đạo diễn đã giành trước một bước: "Hai người cũng đã kết hôn, có phải thấy cảnh này dễ như ăn cháo không?"

Lục Ý nghẹn họng: "..."

"Dạ vâng." Lục Ý cắn răng, cố ra vẻ, "Quá... dễ ạ."

Lục Ý bị đẩy vào trong phòng trang điểm, hóa trang thành nam hai.

Lúc hóa trang cho cậu, chuyên gia trang điểm cười nói: "Trang điểm cho cậu là điều khó nhất trong sự nghiệp của tôi đó."

Lục Ý không kịp phản ứng: "Dạ?"

"Người khác toàn là không đủ đẹp mới phải trang điểm, cậu thì ngược lại." Chuyên gia trang điểm dặm phấn cho cậu, nhẹ giọng nói, "Người diễn vai này không đẹp bằng cậu, cậu quá đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là được rồi."

Mặc dù nói là trang điểm lại một chút, nhưng sau khi Lục Ý ra ngoài, cậu vẫn cứ dễ dàng hấp thu sự chú ý của mọi người.

Lục Ý mới hai mươi lăm, tuổi tác không lớn, lúc thường không mặc đồ vest, hôm nay lần đầu tiên mặc, thoáng chốc hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.

Làn trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền, ngũ quan thanh tú, viên lệ chí dưới mắt tô điểm vẻ đẹp vừa yêu nghiệt lại thanh thuần, bên trên áo sơ mi trắng đóng thùng, gài nút cao nhất, cổ áo gấp lại, lộ ra nửa cổ, vòng eo mỏng manh, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp.

Thấy những tầm mắt đổ về phía mình, Lục Ý mất tự nhiên nghiêng đầu.

Cố Diễn im lặng nhìn cậu mấy giây, trong mắt chợt hiện lên tia lửa, có điều nó nhanh chóng bị anh ép xuống.

Diễn viên vào chỗ bắt đầu quay phim.

Lục Ý ngồi ở bên cạnh Cố Diễn, ánh đèn le lói hắt xuống hai người, không khí xung quanh như nóng lên.

Ở cảnh này, hành động chủ đạo là Bạc Triết, nhưng tâm lý chủ đạo là Sầm Hòa Phong.

Lục Ý bắt lấy tâm trạng muốn thu hút sự chú ý của Sầm Hòa Phong từ Bạc Triết để tiến hành dụ dỗ anh.

Cậu khẽ hít một hơi, chóp mũi loáng thoáng ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát, chắc vì hai người ngồi quá gần.

"Sầm tiên sinh." Tay Lục Ý chậm rãi dịch chuyển từ sau ghế, không nhìn Cố Diễn mà chỉ lo nói thoại của mình, "Tôi phát hiện anh là một người thú vị."

Cố Diễn bưng ly rượu, bờ môi dần dần trở nên ướt át vì rượu Sake, anh vẫn ngồi thẳng lưng như trước, nghe vậy chỉ cười cười không nói gì.

Tay Lục Ý dời đến vai Cố Diễn một cách khó khăn, đến lúc làm bước tiếp theo rồi, nhưng cậu dừng một chút, sau đó mới do dự nắm vai Cố Diễn, cách áo sơ mi mỏng, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua da tay cậu, từ từ lan tới trái tim.

—— Thì ra cảm giác ôm Cố Diễn là như vậy.

Suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm đã bị cậu cưỡng ép gạt đi.

Cậu đang đóng phim, phải tâm vô tạp niệm, nếu không thật có lỗi với thân phận diễn viên.

Lục Ý nghiêng đầu, đến gần Cố Diễn hơn, hơi thở phả bên má anh: "Có điều không biết ở những phương diện khác, anh có thú vị như vậy không?"

Cậu phỏng theo tâm lý của Bạc Triết, khống chế ánh mắt, giãy dụa, do dự, nóng lòng muốn thử, tràn đầy hứng thú, như kết thành một chiếc võng dưới đáy mắt.

Thời khắc này cậu không còn là Lục Ý, mà là Bạc Triết.

Sầm Hòa Phong nghiêng đầu, không tránh né khoảng cách này, trái lại còn khiến môi hai người gần nhau hơn.

Dưới bàn chân giống như có điện, lan truyền khắp người.

"Những phương diện khác?" Sầm Hòa Phong cười tủm tỉm hỏi, "Cậu đang nói phương diện nào?"

"Ví dụ như..." Bạc Triết dời mắt xuống, rơi vào đôi môi vừa uống rượu kia, vô thức liếm môi của mình.

Bên cạnh là âm thanh huyên náo, vũ khúc nóng bỏng khiến bầu không khí nóng lên, làm mọi người có cảm giác thăng hoa.

Đủ loại ánh sáng lập lòe, đứng nhìn ở góc độ người ngoài, hai người họ như đang ôm nhau.

Bạc Triết không nhịn được nữa, chủ động tới gần, hôn lên môi Sầm Hòa Phong.

—— Trong kịch bản không có cảnh hôn, đạo diễn muốn quay thử xem sao, hai người là chồng chồng, không có lý do gì phải dùng mẹo khi diễn cảnh hôn cả, vì thế đành phải hôn thật.

Một, hai, ba.

Lục Ý thầm đếm, tính toán nhịp điệu và động tác.

Đáp lại là Sầm Hòa Phong đẩy cậu ra, sau đó giữ chặt cậu, bóp cằm, ép hỏi cậu.

Ba giây trôi qua.

Lục Ý thoáng thấy Cố Diễn vịn tay lên ghế salon, có lẽ anh muốn đứng lên nhưng cơ thể mất khống chế ngửa ra sau, ngã xuống ghế.

Lục Ý như nằm nhoài trên người Cố Diễn, Cố Diễn nghiêng về phía sau, Lục Ý cũng té xuống theo quán tính.

Môi của hai người nhanh chóng tách ra, Lục Ý chỉ kịp đỡ lấy ngực Cố Diễn để giảm trọng lực, rồi lại bất ngờ hôn lên môi Cố Diễn lần hai.

Không khí như dừng lại.

Mọi thứ xung quanh như biến mất.

Lục Ý nghe thấy tim mình đập như gióng trống.

Cậu mở to hai mắt, Cố Diễn bị đặt dưới người cậu cũng nhìn cậu không nhúc nhích.

Hương rượu sake hoà vào vị bạc hà, khó có thể phân rõ, khiến người ta mê muội choáng váng.

Lục Ý mơ màng nhìn anh, dường như quên mất mình đang diễn, tim đập loạn không chịu nổi, đầu óc không nghe sai khiến mà nhớ tới những hình ảnh Cố Diễn hôn cậu trước đây.

Ôm cậu đặt lên bàn, áp trên người cậu, cúi đầu hôn...

Những câu nói nỉ non nhu tình mật ý lúc thân mật ấy như xé toạc thời gian và không gian, một lần nữa vang trong đầu Lục Ý.

Vô số cảnh tượng bay tán loạn, hợp nhất với tình cảnh bấy giờ.

Đôi mắt Cố Diễn rất đẹp, con ngươi đen như mực và sâu thẳm, bên trong phản chiếu bóng dáng Lục Ý.

Như thời khắc này, anh chỉ nhìn thấy cậu, tất cả đều là cậu.

Lục Ý như gặp quỷ, buông tay chống trên người Cố Diễn ra, thân thể cả hai không còn vật cản, càng lúc càng cận kề.

Cậu nhìn Cố Diễn, chậm chạp, run rẩy muốn hôn sâu hơn.

Vị bạc hà lan tỏa, thơm như hương hoa.

Mùi rượu dường như nồng hơn, Lục Ý bắt đầu thấy chếch choáng, không phân biệt nổi bây giờ là năm nào.

"Cắt!" Đạo diễn hô một tiếng, thấy hai người bắt đầu hôn, đang định khiển trách thì nghĩ tới hai người mới cưới, hơn nữa Lục Ý cũng là ông nhờ vả Cố Diễn mới có được, bèn nghẹn đến mức gương mặt già nua đỏ lên, "Các người... Ngừng 3 phút! Lát nữa quay lại!"

Rõ ràng hồi nãy vẫn quay ngon lành!

Là do ông thất sách!

Hôn thật cái gì chứ! Vợ chồng son thời buổi bây giờ thật dễ bị tình yêu làm choáng đầu! Cả hôn cũng không khống chế nổi!

Lục Ý đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng từ trên người Cố Diễn đứng lên, cậu không nói gì, cũng không dám nhìn Cố Diễn, xoay người bỏ chạy.

Cố Diễn nằm trên ghế salon một lát mới chậm rãi ngồi dậy.

Sau đó, Vu Lộc không biết chui ở đâu ra, nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa: "Chó Cố, tôi chỉ muốn hỏi một câu, vừa nãy cậu không cẩn thận trượt chân hay cố ý thế?"

"Không cẩn thận." Cố Diễn thờ ơ sửa lại quần áo, "Anh đừng nghĩ lung tung."

Thật sự không cẩn thận? Trùng hợp như thế?

Diễn xuất này có thể lấy giải Oscar đó.

Vu Lộc cười lạnh, cảm thấy chưa đủ, xùy khinh bỉ một cái.

Cố Diễn quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ không thỏa mãn, thoáng nhướng mày: "Anh muốn nói gì?"

"Đó là bà xã của cậu, cậu đùa thế nào tôi không xen vào." Nguyên một buổi trưa, Vu Lộc sắp bị sự tsun của Cố Diễn bức chết rồi, hắn phất tay một cái, "Tôi đến nói với cậu một chuyện, xảy ra vấn đề rồi."

Cố Diễn: "Chuyện gì?"

"Hai người lên hot search." Vu Lộc lấy điện thoại ra, cho Cố Diễn nhìn, điềm nhiên nói, "Diễn xuất hay nhất kỳ 2 còn chưa ghi hình, kỳ 1 vừa mới hoàn thành cắt nối biên tập, chỉnh sửa hậu kì, không biết kẻ nào đăng mấy bức ảnh của cậu và Lục Ý dưới ống kính, nói hai người bằng mặt không bằng lòng, kết hôn thương mại, không hề có tình cảm, thậm chí..."

Ánh mắt Cố Diễn lạnh xuống: "Thậm chí cái gì?"

"Bọn họ không dám bôi đen cậu, vì thế chuyển mũi nhọn sang Lục Ý, nói cậu ấy ký được hợp đồng trọn đời của GS chắc chắn là lén cắm sừng cậu, tìm kim chủ ở bên ngoài." Sắc mặt Vu Lộc cũng khó coi, gằn từng chữ "Còn nói hai người mạnh ai nấy chơi, không rõ vì sao phải kết hôn, Lục Ý không sạch sẽ, giỏi thủ đoạn, tất cả tài nguyên tốt đều dựa vào bán mình đổi lấy."

Cố Diễn nổi nóng.

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro