Three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

"Ba tôi cho các người ăn cái gì?"

Trịnh Đan Ny đặt tách trà xuống bàn, rồi nhìn 4 tên đang quỳ trước mặt nàng.

Lần này để Trần Kha bỏ chạy mất, nàng lại phải tốn công sức đi tìm cô trở về rồi. Mấy tên này đúng là ăn hại mà.

"Dạ là cơm."

Bọn họ sợ sệt trả lời nàng.

"Tôi còn tưởng là ba tôi cho các người ăn nhầm cám lợn đấy. Trần Kha kêu các người mở cổng thì các người liền mở cổng như vậy đó hả?"

"Do tiểu thư hôm qua thông báo cô Trần chính là chồng của người, sau này ngoài việc bọn tôi phải nghe lời tiểu thư còn phải nghe lời cô Trần cho nên bọn tôi mới..."

Lời nói kia khiến Đan Ny khựng lại. Cũng tại nàng gấp gáp mà làm hỏng chuyện.

"Được rồi. Mau đi tìm Trần Kha về đây cho tôi. Nếu cuối năm nay tôi không lấy được chồng, tôi nhất định bảo ba tôi xử hết các người."

"Vâng thưa tiểu thư."

----------------------

Trần Kha ôm cái bụng rỗng, rầu rĩ ngồi ở một góc phố vắng người. 2 ngày nay hết trốn sự truy lùng của cảnh sát rồi phải trốn sự tìm kiếm của thuộc hạ nhà họ Trịnh.

Cô cảm thấy số phận của mình thật giống với nhân vật trong bộ tiểu thuyết " Tôi không phải là con chó của em " vừa đọc xong hôm trước.

Không, không đúng, nhân vật chính kia ít ra còn gặp được một nữ chính tốt bụng, thiện lương cứu giúp, còn cô cũng gặp được nữ chính cũng được giúp đỡ nhưng khi không lại trở thành chồng của cô ta.

Cái cô nữ chính họ Trịnh đó chính là một cô gái bất ổn về thần kinh, khác xa với nữ chính được miêu tả. Trần Kha cũng không biết cô bị lạc vào cái truyện điên khùng gì nữa, nhân vật rõ ràng là đúng mặt đúng tên nhưng tính cách hoàn toàn khác hẳn với nhân vật gốc.

Cứ theo cái đà này cô làm sao trở về nhà được. Cô thèm cơm mẹ nấu đến sắp phát điên rồi.

Loa phát thanh nói rằng hôm nay là 24, Trần Kha chợt nhớ hôm nay cũng là ngày Trịnh gia xảy ra vụ thảm sát kia. Nhưng cô không có hứng thú can thiệp. Thân cô còn chưa lo xong, lỡ nhiều chuyện xen vào không chừng dao của mấy tên giang hồ kia chém bậy chém bạ chém lệch sang cô thì cái mạng nhỏ của cô không phải sẽ về với Chúa luôn sao. Cô bị đẹp chứ nào có bị điên.

"Dù sao họ cũng chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết thôi, chết cũng có sao đâu."

Cô nghĩ mình là người thật thì vẫn quan trọng hơn.

"Nhưng mà thấy chết không cứu thì tồi tệ quá."

Trần Kha bắt đầu cắn rứt lương tâm.

"Nhưng mình thì có thể làm gì để cứu họ?"

Cô ôm đầu liên tục bật ra những tiếng thở dài. Rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?

"Mặc kệ, liều mạng đi. Cứu người trước còn chuyện khác tính sao."

Trần Kha lập tức đứng dậy. Khi vừa chạy một chút thì gặp được một cậu bé đang trượt ván, cô tức thì mượn tấm ván trượt của nó rồi lướt băng băng trên đường như một mũi tên.
----------------------

"Tử Minh , tao chẳng đối xử bạc bẽo với mày, mày cần gì phải đuổi gϊếŧ cả nhà họ Trịnh tao như thế chứ?"

Trịnh lão đại nhìn đám thuộc hạ bị đánh đến nằm la liệt trên đất, oán hận nhìn tên khốn trước mặt.

Ông đem vợ con giấu ở sau lưng, cánh tay bị chém đang không ngừng chảy máu khiến sức lực ngày càng yếu đi. Uổng công ông đào tạo tên khốn này trở thành một người võ nghệ cao cường, còn nghĩ hắn sẽ giúp đỡ ông trong việc tranh cướp địa bàn, ai ngờ hắn quay ngược lại cắn ông một phát. Trịnh lão đại cười khổ một tiếng.

"Trịnh Kỳ Long, chịu chết đi!"

Khi Hắc Tử Minh vừa đưa dao lên thì từ đằng sau lưng hắn vang lên một giọng hét thất thanh.

"Tránh ra, tránh ra, tôi không dừng lại được."

Mấy tên đàn em xung quanh hắn nhìn thấy một cô gái trượt ván lao băng băng vào trong cửa Trịnh gia liền né sang một bên.

Hắc Tử Minh đang muốn quay lại xem chuyện gì thì Trần Kha vướng phải bật thềm khiến cả thân người bay thẳng về phía trước.

Cô hoảng sợ nhắm mắt, chắc mẩm lần này ngã xuống nhất định không gãy xương tay thì cũng gãy xương chân, nhưng thật may cho cô khi có một tấm đệm đột nhiên xuất hiện giúp cô tiếp đất an toàn.

Một tiếng sực cùng một tiếng a vang lên khiến Trần Kha hoàn hồn mở mắt. Cô thấy mình đang đè một người đàn ông, hơn nữa...

Trần Kha kinh hãi khi nhận ra cú ngã vừa rồi khiến con dao vô tình đâm vào ngực người nọ. Tiêu rồi, cô lại gϊếŧ hại người vô tội nữa rồi.

Không khí xung quanh bỗng im lặng như tờ, sống lưng Trần Kha lạnh ngắt, trán bắt đầu vả mồ hôi khi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cái này... cô thật sự không cố ý, cô chỉ muốn đến cứu người thôi

"Xin...xin lỗi nha."

Cô luống cuống đỡ Tử Minh dậy. Hắn ta hai mắt long lên giận dữ, đưa tay muốn đánh cô nhưng bị cơn đau ở lồng ngực ngăn lại.

"Đau sao? Để tôi rút con dao ra cho anh."

Tốt bụng là bản tính trời sinh của Trần Kha. Cô chẳng đợi người kia gật đầu đã đem dao rút ra.

"Cô...ai...cần cô...rút...?"

Dao bị rút ra khiến vết thương hở ra, máu theo đó mà không ngừng chảy xuống. Hắc Tử Minh đưa tay bịt vết thương lại nhưng vô ích.

"Vậy thôi tôi để lại chỗ cũ là được chứ gì."

Trần Kha đem dao cắm lại vị trí cũ nhưng lực đạo hơi mạnh khiến dao vào sâu hơn. Hắc Tử Minh chính thức ngã xuống, thở mạnh một tiếng rồi lìa đời.

"Này anh chết thật đó hả?"

Trần Kha hốt hoảng lay vai người kia, cô đưa tay để lên mũi anh ta. Không có hơi thở. Trần Kha cô lại hại chết thêm một người rồi.

"Cô gϊếŧ được Hắc Tử Minh sao?"

Bọn đàn em của hắn vẫn chưa tin đại ca võ nghệ cao cường, sức khỏe vô địch của chúng lại bị một cô gái nhỏ người như vậy gϊếŧ chết.

Hơn nữa cô ấy rất thản nhiên mà lấy mạng hắn. Chúng tin cô gái này nhất định vô cùng bản lĩnh mới có thể làm được điều mà người khác không dám làm kia.

"Tôi...chỉ lỡ tay thôi."

Chỉ lỡ tay đã có thể gϊếŧ được Hắc Tử Minh, vậy nghiêm túc sẽ như thế nào chứ. Cô gái này thật đáng sợ mà.

"Đại tỷ, xin hãy cho bọn em được đi theo chị."

Cả bọn quỳ xuống trước mặt Trần Kha, thành kính nói.

"Các người làm gì vậy? Đứng lên đi. Tôi làm sao có tài cán nhận các người chứ?"

Đã là cao thủ lại còn khiêm tốn. Người này quả thật xứng đáng để làm thủ lĩnh của bọn họ.

"Đại tỷ chị gϊếŧ được kẻ sát nhân điên cuồng như Hắc Tử Minh thì làm sao không có tài cán để thu nhận bọn em chứ. Đại tỷ, xin chị hãy nhận bọn em đi."

Hắc Tử Minh? Cái tên gϊếŧ chết cả nhà Trịnh gia thật sự bị cô gϊếŧ rồi ư? Sao có thể dễ dàng đến vậy chứ?

"Tôi là vợ của Trần Kha, thay mặt cô ấy đồng ý thu nhận các người."

Khi hồn vía của Trần Kha còn lơ lửng ở nơi nào thì Trịnh Đan Ny đã nhanh nhẹn bước ra nhận mấy tên kia. Chúng rối rít cảm ơn nàng rồi nhanh chóng lùi xuống.

"Cô...ai cho phép cô làm vậy hả?"

Cô tức giận hét lên.

"Chúng ta là vợ chồng mà. Chuyện của Kha cũng coi như là chuyện của tôi vậy."

Nàng cười, rồi vòng tay qua ôm thắt lưng của cô, sau đó niềm nở nhìn sang ông bà Trịnh.

"Ba mẹ đây là Trần Kha, là chồng tương lai của con."

Ông bà Trịnh gật gù. Họ thầm khen ngợi "con rể" quả thật là một người tài năng khi một mình có thể dẹp loạn hết mọi chuyện.

"Đản đản, đối tượng lần này của con ta rất hài lòng."

Họ cười rồi được thuộc hạ đưa vào trong nhà.

"Tôi...tôi đến đây để giúp cô thoát khỏi cuộc thảm sát này thôi. Bây giờ tôi phải đi rồi."

Trần Kha đẩy Đan Ny ra toan bỏ chạy thì bị nàng một phát đánh ngất đi.

---------------------

Khi Trần Kha tỉnh lại đã là buổi tối, cô uể oải xoay đầu, phần gáy vẫn còn đau sau phát đánh của Trịnh Đan Ny. Cả nhà họ Trịnh này đúng là điên hết rồi!

Trần Kha bực bội định ngồi dậy tìm đường để trốn đi, nhưng bị vật gì đó xiết chặt lấy cổ tay khiến cô không thể thực hiện ý định của mình. Cô theo phản xạ nhìn lên, suýt chút nữa thì ngất xỉu khi thấy cổ tay bị trói chặt.

Là ai? Ai đã bày ra cái trò bệnh hoạn này? Bộ muốn đem cô biến thành nữ chính của Fifty Shades of Grey hả? Đúng là điên hết chỗ nói mà.

Cô liều mạng vùng vẫy nhưng vẫn không thể khiến sợi dây kia đứt ra. Lúc này cửa được mở, một ai đó bước vào. Nàng nhìn thấy cô khổ sở như vậy liền thích thú bật cười khúc khích.

"Đừng có vùng vẫy nữa, sẽ đau tay lắm đó."

Đan Ny bước đến vỗ nhẹ lên mặt Trần Kha một cái.

"Cô bệnh hoạn vừa thôi nhé! Mau thả tôi ra ngay!"

Trần Kha hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng.

Cô gái này mà là nữ chính cái gì, là bà điên thì đúng hơn. Trần Kha thề nếu hôm nay thoát được nhất định cả đời này cũng không đọc ngôn tình nữa.

"Sao Kha lại nói tôi như vậy? Tôi rất dễ tổn thương có biết không?"

Đan Ny phụng phịu giậm chân.

"Cô làm sao thì mặc xác cô! Mau thả tôi ra ngay! Tôi không muốn chơi với mấy người bệnh hoạn như cô!"

Chỉ chờ câu nói đó của Trần Kha, Trịnh Đan Ny liền trèo lên trên cô, nở một nụ cười thật hung ác.

Nàng hạ thấp người, kề môi vào tai cô thì thầm.

"Nhưng tôi lại muốn chơi với Kha Kha~"

......

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro