Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny có thói quen xấu là nửa đêm hay khát nước, trên cơ bản khoảng 2, 3 giờ sáng sẽ bị khát mà làm tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng nàng đi về phía phòng khách rót nước uống.

Nàng cơ hồ là vừa nhắm mắt vừa đi, nương theo trực giác ngày thường mà đến máy đun nước sờ soạng cả buổi cũng không thấy máy móc nơi nào, đột nhiên nhớ đến, thì ra hiện tại đang ở khách sạn không phải ở nhà. Lúc này Đan Ny mới xoa mắt nhập nhèm tỉnh ngủ.

Phòng khách rất rộng, cửa sổ mở một nửa, gió từ khe hở cửa sổ vụng trộm thổi vào trong, bức màn màu trắng trong không gian khẽ lay động, trên sàn đung đưa một cái bóng. Ánh trăng chiếu ánh sáng mày trắng bạc xuống mặt đất thành một đường dài, Trần Kha ở trên ghế sofa đắp lấy cái chăn mỏng, trông như một cục cơm nắm đáng yêu.

"Ah…ác xì!" Trần Kha đột nhiên nhảy mũi hai cái, tựa hồ cảm mạo rồi.

Đan Ny thở dài đi đến vỗ vỗ nàng: "Cô như thế nào không đóng cửa sổ?"

Trần Kha mông lung mở mắt nói "A…hình như tôi quên đóng." Nói xong lại nhảy mũi một cái.

Đan Ny bất đắc dĩ, ôm lấy gối của nàng đi ném lên giường: "Cô ngủ trên giường đi."

Trần Kha tóc tai bờm xờm hỏi: "Vậy còn chị?"

Đan Ny đưa lưng về phía nàng rót nước nói: "Cái kia…thì ngủ cùng giường chứ sao."

Trần Kha sững sờ tại chỗ, cái này không phải nằm mơ.

Đan Ny uống nước xong, đi toilet rồi quay trở lại phòng ngủ, nghĩ nghĩ lại quay về phòng khách rót một ly nước ấm. Ngay khi nàng vừa cầm ly thủy tinh chứa nước ấm đến mới phát hiện Trần Kha phi thường nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu.

Người này, động tác nhanh nhẹn thật.

Đan Ny đem ly nước để ở đầu giường Trần Kha nói: "Uống chút nước ấm rồi ngủ tiếp, đừng để cảm mạo."

Trần Kha ngoan ngoãn bắt đầu uống nước, một bên nhìn Đan Ny cười quỷ dị.

"Một bên uống nước, một bên cười, ngươi đúng là những hành động mang tính độ khó cao." Đan Ny đối với đứa trẻ này có thể làm một chuyện thần kỳ thật sự hơi bất đắc dĩ.

"Trịnh tỷ đúng là một cô gái ôn nhu."

Trần Kha mặc kệ Đan Ny ghét bỏ, nước uống vào thật ngon lành mặc dù chỉ là nước trắng, cứ như là đang uống rượu vang cao cấp.

Đan Ny không chịu được nàng, xoay người tiếp tục ngủ. Trần Kha vốn tưởng rằng Đan Ny sẽ vì chuyện mình say rượu làm chuyện hoang đường mà không thèm để ý đến nàng, kết quả… Có lẽ tiếp tục như vậy cũng không tệ, để cho Trần Kha có cảm giác giữa hai người tồn tại một thứ tình cảm mập mờ giống như là do hai người cố tình tạo ra, đây thật sự là chuyện tốt?

Trước đây từng lo sợ sự ôn nhu của Đan Ny sẽ bị chuyện này chuyện khác phá hủy, không uổng công Trần Kha theo đuổi nàng lâu như vậy, Đan Ny quả nhiên là cô gái thật tốt, tuy ngoài miệng thường cậy mạnh đầy gai nhọn, nhưng trong nội tâm lại là người hiền lành, không bỏ mặc người khác thương tâm được.

Trần Kha vui vẻ tiến vào trong chăn, dùng tâm trạng thật tốt để đi vào giấc ngủ.

Trịnh Đan Ny xoay người một cái mặt đối mặt với Trần Kha, Trần Kha còn chưa ngủ, bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần trong gang tấc làm cho cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Trần Kha yên lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Đan Ny. Khi Đan Ny ngủ so với bình thường lạnh lùng có chút bất đồng, mang theo loại khí chất xinh đẹp tinh khiết không thể khinh thường. Lông mi của nàng rất dài, cái mũi xinh xắn, bờ môi đầy đặn, trên đôi môi hồng nhạt có chút cong lên, Trần Kha nhìn chằm chằm vào môi của nàng, trong lòng bắt đầu trở nên nóng lên.

Người này, đã từng rất xa xôi, chỉ có thể ở trên màn hình TV hay rạp chiếu phim mới có thể thấy, hôm nay nằm ngủ trước mặt mình, chỉ cần vươn tay là có thể kéo nàng vào trong lòng của mình, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Trần Kha đối với Đan Ny ngủ say khẽ mỉm cười.

Không, đây hết thảy không phải là mộng, là mình từng bước một kiên định cố gắng hướng về nàng! Trần Kha kiên quyết nói với chính mình như vậy. Nhưng Trịnh tỷ, nàng chừng nào mới có thể thực chú ý đến tình cảm của mình đây? Có phải hay không mở miệng nói với nàng, thì nàng mới thật sự nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này? Kỳ thật nàng mơ hồ cũng sẽ nhận ra.

Không biết nếu quả thật mở miệng nói ra có thể hay không khiến một nữ nhân nghiêm túc nội tâm này bị dọa mà chạy mất, nhưng Trần Kha không muốn nghĩ nhiều như vậy, chuyện của tương lai hãy để cho tương lai, hiện nay nàng chỉ cần tồn tại ở trước mắt nữ nhân này là tốt rồi.

"Vì là một phần thưởng, cho nên nó cần phải đặc biệt một chút…" Trần Kha tà ác cười cười môi chạm vào đôi môi quyến rũ của Đan Ny, nhẹ nhàng hôn một cái rồi rời đi ngay.

Như vậy là tốt rồi, Ngủ ngon.

Hôm qua vì Đan Ny mà Trần Kha đã có một giấc ngủ thật ngon.

Ngày hôm sau khi đoàn làm phim ra khỏi khách sạn, người hâm mộ vẫn còn ở đó, trong đám người Trần Kha thấy mấy tiểu cô nương hôm qua đem quà tặng cho nàng, trong tay vẫn giữ chặt hộp qua lớn kia, nhưng có chút khiếp đảm không dám bước lên trước.

"Các nàng vẫn đến, không có chán ghét mình sao?" Trần Kha luồn lách trong đám đông đi đến, bảo an muốn kéo nàng trở lại, Trần Kha khoát tay nói không có việc gì.

Người hâm mộ của Trần Kha thấy Trần Kha rõ ràng đang đi về hướng các nàng, nguyên một đám mặt đỏ bừng.

Khuôn mặt Trần Kha nhìn gần cảm thấy nàng vừa cao vừa gầy, khuôn mặt lớn hơn bằng tay một chút, so với trên TV còn có khí chất hơn, trang điểm thật nhã nhặn đơn giản thật phi thường đẹp mắt. Một đôi mắt sâu thẳm tựa hồ liếc mắt một cái có thể khiến cho người khác đầu hàng.

Trần Kha đi đến trước mặt tiểu cô nương tay chân luống cuống, các nàng cũng đã bị kinh diễm nói không nên lời.

Trần Kha nhàn nhạt cười, chỉ vào cái hộp trên tay tiểu cô nương nói: "Cái này, có thể tặng chị được không?"

Tiểu cô nương ngây người vài giây sau đó thì điên cuồng gật đầu, Trần Kha ôm cái hộp, nâng cằm tiểu cô nương cầm cái hộp, ấn lên má nàng một nụ hôn: "Cám ơn" Tiểu cô nương trên mặt lập tức đỏ bừng, nổi bật một dấu son màu hồng nhạt

Khi Trần Kha quay đầu đi, cô gái nhỏ bị hôn đứng tại chỗ run lên bần bật, cuối cùng bất tỉnh nhân sự, người bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy nàng.

"Trời ơi, có ai chụp ảnh không??"

"Không có! Ai có thể phản ứng được! Quá bất ngờ!"

"Dấu son trên mặt đừng có lau! Thật không công bằng! Sớm biết như vậy tôi đã ôm quà rồi!!!"

Cô gái nhỏ bị hôn nhìn bầu trời, lệ rơi đầy mặt, khóe miệng không ngừng run rẩy tự nhủ: "Trời ơi, người có thể mang tôi đi cũng được…"

Trần Kha đi bên cạnh Đan Ny, thấy Đan Ny nhìn mình có ý cười, tựa hồ đối với hành vi vừa rồi của mình rất hài lòng. Trần Kha đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu hỏi Đan Ny: "Trịnh tỷ, người hâm mộ đưa lễ vật cho chị, chị có thật sự mở ra ở trước mặt mọi người không?"

"…" Đan Ny không rõ ràng nhìn Trần Kha, tiểu quỷ này vì cái gì mà cười quỷ dị như vậy?

"Vất vả! Mọi người vất vả rồi!"

Thời gian hơn một tháng, “Nguyên vị” rốt cục cũng quay xong. Các diễn viên có thể nghỉ ngơi, hết thảy đều giao cho nhân viên hậu kỳ chế tác.

Buổi lễ chúc mừng đóng máy tổ chức vào buổi chiều, tất cả tạp chí lớn nhỏ đều đến giúp vui.

Trịnh Đan Ny cảm thấy hơi mệt, buổi tối còn phải đối phó với rất nhiều truyền thông, vì vậy phải trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút. Vốn Đại Nguyên muốn giúp Trần Kha tiếp nhận một buổi phỏng vấn, nhưng Trần Kha lấy cớ mình bị thương chưa khỏe, muốn nghỉ một lát, đem buổi phỏng vấn dời lại sau buổi tiệc chúc mừng.

Trịnh Đan Ny trở lại khách sạn tắm rửa sạch sẽ, đi ra thấy Trần Kha ngồi trên salon bóc cam ăn.

"Cô tại sao ở đây?"

Trần Kha miệng phồng lên, cầm một nửa quả cam hàm hồ nói: "Trịnh tỷ ăn không?"

Trịnh Đan Ny đối với nàng cười cười, bộ dạng này của ngươi hoàn toàn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, Đan Ny nói một câu cám ơn nhận lấy quả cam Trần Kha đưa tới, cắn một miếng, ân, rất ngọt.

"Cái kia…" Đan Ny đột nhiên nói.

"Ân?" Trần Kha cau này, một bên lột cam một bên nhìn Đan Ny chờ nàng nói chuyện.

"80 nói trưởng phòng quyết định, bộ phim này cũng đã kết thúc, sau khi tuyên truyền hậu kỳ xong muốn chúng ta xa cách một chút, công ty sẽ an bài một buổi họp báo thay chúng ta phủ nhận tinh đồn. Cũng tốt, nếu đụng đến tin đồn đồng tính sẽ không tốt."

Trần Kha vốn muốn đưa cam cho nàng, nghe được nàng thản nhiên nói ra những lời này, đột nhiên tay ngừng lại giữa chừng.

"Cám ơn." Đan Ny còn muốn ăn cam, Trần Kha đột nhiên rút tay về, nổi giận mở miệng thật lớn nhét quả cam vào nuốt xuống.

Đan Ny đưa tay ra xấu hổ, hoàn toàn bị Trần Kha làm cho không vui: "Làm gì thế?"

"Chị nguyện ý cứ như vậy cùng tôi cắt đứt quan hệ sao??" Trần Kha trong ngôn ngữ mang theo chất vấn.

Đan Ny cảm thấy không hiểu được: "Bằng không thì sao? Cô nguyện ý bị ngộ nhận là đồng tính?"

Trần Kha chỉ về phía nàng, sắc mặt tái xanh, chỉ nói hai chữ "Hảo" rồi lấy áo khoác mặc vào đóng sập cửa rời đi.

Trịnh Đan Ny một mình ngồi trong phòng khách an tĩnh ngẩn người

"Đứa nhỏ này, trúng tà sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro