Chương 35-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn nữa, cậu cảm thấy yêu người khác cũng là ngu ngốc, ai cũng không có nghĩa vụ trời sinh nên yêu ai.

Trước đây cậu là một tên ngốc.

Dọc theo đường đi Từ Thận không nói gì, về chuyện Chu gia hắn có thể nhúng tay vào, nhưng là khi Thư Nhiên cần hắn nhúng tay hắn mới can thiệp.

Chủ yếu là Từ Thận cảm thấy, vợ hắn cũng rất có thể đánh...vô cùng giỏi đánh.

Thư Nhiên không phải là người dễ bị dắt mũi đi, cậu có thể khống chế tiết tấu nói chuyện và tranh thủ quyền chủ đạo.

Giống như bây giờ cậu không tiếp chuyện, hai vợ chồng Chu Quốc Đống chắc chắn đánh trống trong lòng.

Vào huyện thành, Từ Thận lái xe thẳng đến đơn vị của Trương Vân Sinh, khi vào cửa lớn cố ý giới thiệu rõ ràng với người Chu gia, đây là đơn vị nào đó, làm cái gì, sức nặng như thế nào, từng chi tiết một.

Người Chu gia nhất thời cảm thấy rất mông lung, không biết vì sao Từ Thận lại muốn nói với bọn họ chuyện này?

"Chuyện này, con rể, chúng ta đến đơn vị người ta làm gì? Không phải đến nhà con hả? "Chu Quốc Đống hỏi.

Hơn nữa còn có hơi lo lắng, những người không liên quan tùy tiện đến đây được sao?! Có gặp phải rắc rối không?

"Con rể ba đang làm việc ở đơn vị này." Từ Thận nói.

"Cái gì?" Chu Quốc Đống và Hồ Kim Hoa kinh ngạc lên tiếng.

Không phải Từ Thận đang buôn bán sao?

Lừa bọn họ đi, loại đơn vị treo ngôi sao năm cánh trên cửa chính này, Từ Thận tuyệt đối không có khả năng làm việc ở chỗ này.

Thư Nhiên: "Nhị lão ngài đừng quá kinh ngạc, lời anh Thận nói là thật. Về phần là chuyện gì xảy ra, đợi lát nữa đến nhà chị lại nói kỹ. "

"Cái này..." Miệng Chu Quốc Đống mở ra nửa ngày không khép lại được, cả người đều bị vây trong trạng thái xuất thần, là thật ư?

Đặc biệt là khi ông xuống xe, nhìn thấy một loạt thanh niên mặc quân phục ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, ông càng không tin Từ Thận làm việc ở chỗ này.

Mười dặm tám thôn ai không biết Từ Thận là xã hội đen, đánh chết Chu Quốc Đống cũng không tin, Từ Thận có thể vào loại đơn vị vinh quang này...

Thư Nhiên vừa nhìn liền biết hoạt động tâm lý của Chu Quốc Đống, lập tức lắc đầu, không có cảm xúc gì nhiều: "Đi thôi, chị hẳn là đang nấu cơm rồi."

Đây là lần đầu tiên Chu Lan đến nơi hoa lệ xa lạ này, em cảm thấy rất bất an, nghĩ đi nghĩ lại, em lặng lẽ vượt qua cha mẹ, đi theo anh ba, tương đối mà nói, em cảm thấy anh ba có thể cho em một nơi trú ẩn nhỏ..

"Đi." Thư Nhiên ôm lấy bả vai em gái, chiếc áo bông mỏng manh dưới lòng bàn tay đã giặt tới cứng cả vào, cảm giác như bị đè ép hơn nửa năm,cậu dừng một chút, suy nghĩ quay đầu lại ra đường mua cho cô bé hai bộ đồ mùa đông.

Đoàn người đến trước cửa nhà Trương Vân Sinh, Từ Thận gõ cửa, bên trong có người nhanh chóng tới mở cửa, là Chu Huệ, cô ấy mặc một chiếc váy mùa thu mới tinh, trông rất ưa nhìn, sau khi kết hôn sống hạnh phúc dưỡng tốt bản thân, hiện tại có vẻ càng đẹp ra, cha mẹ em gái cũng không dám nhận cô

"Ba mẹ, Lan Lan, tới rồi sao? Mau vào." Chu Huệ cười tránh người ra, đón mọi người đang kinh ngạc đi vào, lại gọi em trai và Từ Thận, nhỏ giọng: "Vất vả rồi. "

Thư Nhiên cong khóe miệng về phía cô.
Người Chu gia ngồi xuống trong căn nhà đơn vị hai phòng một sảnh này, ba người hoa cả mắt quan sát bốn phía, rất nhanh cảm nhận được Chu Huệ rốt cuộc sống tốt đến mức nào.

Có mọi thứ ở đây, kể cả TV...

Lúc này Chu Quốc Đống rốt cục cũng tin tưởng Từ Thận làm việc ở đây, bởi vì đây là nhà đơn vị, nếu Từ Thận không làm việc ở đây, làm sao ông có thể vào được.

Lúc này, một thanh niên cao lớn mặc quân phục từ phòng bếp đi ra, đi đến bên cạnh Chu Huệ hỏi: "Tiểu Huệ, đây là ba mẹ chúng ta?"

Người Chu gia vừa nhìn thấy Trương Vân Sinh xuất hiện, đang ngồi lập tức đứng thẳng lên, bộ dáng căng thẳng kia, căng thẳng đến mức không kịp phản ứng xem đối phương nói cái gì.

"Đúng vậy." Chu Huệ giới thiệu với Trương Vân Sinh: "Đây là ba chúng ta, đây là mẹ chúng ta, đây là em tư Chu Lan. "Tiếp theo giới thiệu Trương Vân Sinh cho người thân của mình: "Ba mẹ, Lan Lan, đây là Trương Vân Sinh, chồng con, thật ra con căn bản không gả cho Anh Thận, con và Vân Sinh kết hôn. "

Từ sau khi Chu Huệ nói xong câu này, cả phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Chu Quốc Đống kinh ngạc nửa ngày, lắp bắp: "Con... Con nói cái gì..."

Thư Nhiên đi ra giải thích: "Để con nói đi, sự tình là như này, ngày đó Anh Thận đưa chị vào thành phố, chị nói với anh Thận rằng mình không muốn cứ thế nhắm mắt kết hôn, lúc trước là hôn nhân do gia đình sắp xếp, chị không đồng ý. May mà anh Thận cũng không có miễn cưỡng, cuối cùng còn giúp giới thiệu cho chị anh rể hiện tại. "Dừng một chút: "Ba mẹ, có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi anh rể. "

"Ừm." Trương Vân Sinh nhíu mày: "Hai người có ý kiến gì về hôn sự của con và Tiểu Huệ không ạ? "

Vóc người anh cao lớn, buổi sáng cố ý không cạo râu, nhíu mày trông rất uy nghiêm.

"Không, không có ý kiến..." Hai vợ chồng Chu Quốc Đống đời này chưa từng thấy qua mấy người mặc quân phục, giờ phút này đứng trước mặt Trương Vân Sinh, bọn họ cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng khó khăn, hơn nữa cả người tựa như đang nằm mơ, là... Đó là một giấc mơ đẹp.
Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ?

Nhưng mặc kệ, Từ Thận hay Trương Vân Sinh, bọn họ đương nhiên không chút do dự lựa chọn Trương Vân Sinh!

Thư Nhiên vỗ vỗ cánh tay Chu Lan: "Em tư, mau gọi là anh rể. "

Chu Lan nhìn thấy vẻ hạnh phúc của chị mình, thật lòng vui thay chị, hướng về phía Trương Vân sinh gọi một tiếng giòn tan: "Anh rể! "

Trương Vân Sinh mỉm cười nhìn em, gật đầu: "Chu Lan, chào đón em đến làm khách nhà anh rể."

Dừng một chút, anh đi tới trước mặt Chu Quốc Đống, duỗi tay: "Ba vợ? "

Chu Quốc Đống vội vàng đưa tay mình qua, khóe mắt hắt lên một nụ cười: "Ai, đứa nhỏ này, sao không nói sớm chứ? Cứ giấu chúng ta. "

"Là bọn con không đúng." Trương Vân Sinh nói.

Chu Huệ đi tới trước mặt Hồ Kim Hoa: "Mẹ, mẹ cũng không có ý kiến gì với con rể Vân Sinh này chứ? "

"Không, không có ý kiến." Hồ Kim Hoa vẻ mặt phức tạp nhìn con gái lớn nhà mình, bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng: "Con sống tốt là được rồi, mẹ còn đòi hỏi gì nữa. "

Chu Huệ biết vì sao mẹ lại như vậy, cô từng nói với mẹ mình muốn gả cho quân nhân, mẹ nói cô đọc chút sách đã dám mơ loại giấc mơ đó.

"Mọi người ngồi đi." Trương Vân Sinh nói xong liền mời mọi người ngồi xuống, nếu không phỏng chừng Chu gia nhìn thấy anh đứng thì vẫn sẽ đứng yên.

Thư Nhiên và Từ Thận đã ngồi uống nước rồi, Chu Quốc Đống ngồi xuống, lại nhìn Từ Thận đối diện, thế nhưng lại có một loại khí thế nô lệ trở mình ca xướng: " Được rồi, Từ Thận à, chuyện này thật sự là có lỗi với con. " Mười phần hơi thở của một người cha đúng nghĩa!

Từ Thận buồn cười, không so đo với ông: "Không sao, tuy rằng không kết thành thông gia, nhưng quan hệ của con và Chu Định rất tốt, lớn nhỏ cũng là người nhà mình. "

Chu Huệ nở nụ cười: "Không phải đâu, Anh Thận rất quan tâm Định tử, giống như huynh đệ kết nghĩa vậy."

"Vậy bây giờ Từ Thận còn độc thân à?" Hồ Kim Hoa cảm thấy rất có lỗi với Từ Thận, cũng với nhớ tới năm trăm tệ kia, ám chỉ nhìn Chu Quốc Đống vài lần.

Chu Quốc Đống cũng nghĩ đến tiền hồi môn, trong lòng đau xót, nhưng không có lý do gì không trả, cắn răng nói: "Năm trăm tệ..."

"Không cần trả lại cho con." Từ Thận nói.

Bọn họ sửng sốt, không cần trả lại?

Ai quan tâm làm gì, Chu Quốc Đống rất vui, lập tức lại nghe Trương Vân Sinh nói: "Đúng vậy, con đã thay Tiểu Huệ trả lại cho Từ Thận."

"Ồ, được rồi." Chu Quốc Đống gật đầu, dù sao cũng không cần móc từ trong túi mình ra là được.

"Từ Thận, có muốn mẹ giới thiệu đối tượng cho con không?" Hồ Kim Hoa bỗng nhiên hỏi.

"Hả? Không, không." Từ Thận một mực từ chối.

Thư Nhiên không thể hiểu nổi thái độ vừa sợ vừa ghét bỏ của Chu Quốc Đống đối với Từ Thận, nhân cơ hội này khoe khoang giá trị của Từ Thận: "Anh Thận bây giờ nước lên thuyền lên, sao mà còn cưới con gái trong thôn chúng ta. "

"Đúng vậy." Trương Vân Sinh còn rất biết nâng niu, lần trước Thư Nhiên đến nhà tặng quần áo, sớm đã kể chuyện làm nhà máy cho anh biết: "Từ Thận mở công ty lớn, kiếm được nhiều tiền, sao mà cần lo không cưới được vợ. "

"Mở công ty lớn?" Chu Quốc Đống mở to đôi mắt tò mò.

"Đúng vậy." Thư Nhiên tiếp tục khoe: " Quên nói cho mọi người biết, anh Thận dùng 2 tháng là có thể kiếm được lợi nhuận mua mười căn nhà lầu có sân nhỏ trong thành phố."

Căn phòng yên tĩnh.

Bởi vì bọn họ đều bị chuyện hai tháng kiếm được tiền mua mười căn lầu làm cho choáng ngợp, đặc biệt là Chu Quốc Đống là người tính toán tỉ mỉ, nói cách khác, nghĩa là gia đình họ có cơ hội phát tài, nhưng họ đã bỏ lỡ con rể giàu có.

Mười căn lầu lầu đó, tùy tùy tiện tiện phân cho ông một nhà thôi là đã có thể thành dân thành phố rồi.

Nghĩ tới đây, Chu Quốc Đống cảm thấy hít thở không thông.

"Ai, Anh Thận có tiền." Thư Nhiên nói: "Bây giờ con làm việc cho anh Thận, mỗi tháng nhận được một ít tiền lương."

Nghe vợ nói bậy ở đó, Từ Thận nhịn cười tương đối vất vả, nào có khoa trương như vậy, đó là tiền hắn và Thư Nhiên hợp lại kiếm được.

Thư Nhiên nói tới đây liền câm miệng không nói, bằng không cậu sợ Chu Quốc Đống buổi tối không ngủ được.

"Vậy Từ Thận đúng là có triển vọng." Chu Quốc Đống kinh ngạc nói, ông đã sớm nhìn ra Từ Thận không phải vật trong ao.

Chuyện này cứ như vậy kết thúc, tất cả đều vui mừng... Cũng không phải, Chu Quốc Đống hẳn là rất rối rắm, hận không thể chia con gái mình thành hai nửa, một nửa gả cho Từ Thận, một nửa gả cho Trương Vân Sinh...

Mười tòa nhà.

Nhìn thấy Chu Quốc Đống hoảng hốt bước đi, Thư Nhiên âm thầm cười trộm, thấy Chu Quốc Đống khó chịu là cậu sảng khoái!

"Ba, chuyện này của chị tạm thời đừng nói ở trong thôn." Thư Nhiên lại dặn dò ông đôi câu: "Qua một hai năm rồi nói sau, nói là ly hôn trong hoà bình rồi tái giá. Dù sao chị con cũng không về quê, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào đi."

Thấy Chu Quốc Đống còn hoảng hốt, cậu cười thầm nói: "Có một người con rể tốt như thế, thật sự là chỗ tốt, phải che một chút, cẩn thận người khác ghen tị rồi quấy nhiễu ba, đặc biệt là nhà chị dâu, mỗi ngày đều sợ ba che giấu bọn họ."

Nhắc tới Lâm Gia, Chu Quốc Đống liền hận: "Đúng vậy, con yên tâm, ba không nói. "

Thư Nhiên: "Vâng, đi thôi, đi dạo phố đi, con được trả lương rồi, mua cho mọi người bộ quần áo mùa đông."

Thư Nhiên dẫn người Chu gia đi dạo phố, lấy ra chút tiền, mua đồ ăn mặc cho bọn họ. Chút tiền này cậu không đau lòng, nói như thế nào cũng mang tiếng là con trai người ta, có thể quan tâm thì quan tâm.

Không bao gồm Chu Cường, Thư Nhiên chỉ quan tâm người có ân với Chu Định.

Chu Quốc Đống: "Lương hàng tháng của con được bao nhiêu tiền, chi nhiều như thế.*"

Thư Nhiên: "Khoảng bốn mươi năm mươi tệ."

"Nhiều vậy sao? Vậy công ty của Từ Thận còn cần người không? "Chu Quốc Đống baba hỏi: "Con xem anh cả con..."

Thư Nhiên lập tức ngắt lời ông: "Ba, ba nghĩ đến công việc đồng áng trong nhà nhiều như vậy, anh cả đi làm sao được?"

Thư Nhiên khéo léo từ chối Chu Cường, nói đến sắp xếp người nhà vào xưởng, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Chu Lan, tuổi này chỉ là thời gian để học hỏi mọi thứ, không thể lãng phí ở trong thôn, vì thế lại cho Chu Quốc Đống một tin tốt: "Có thể để em tư tới, công ty chỉ thiếu nữ công."

Chu Quốc Đống không thích con dâu Lâm Tuyết Hoa, công ty Từ Thận thiếu nữ công nhân, hắn đương nhiên chỉ muốn cho con gái của mình đi vào: "Được, để em tư con vào đi."

"Tiền lương của em tư sẽ hơi thấp." Thư Nhiên nói, miễn cho Chu gia sẽ tịch thu toàn bộ tiền lương của Chu Lan.

"Ừm." Chu Quốc Đống tự nhiên cảm thấy điều này cũng hợp lý, con gái không kiếm được nhiều tiền bằng đàn ông.

Nói đến chuyện này ông lại nhớ tới Mười căn lầu của Từ Thận, chao ôi!

Buổi tối, mọi người Chu gia ở lại nhà Từ Thận một đêm, sáng hôm sau mới về nhà, dù sao cũng không bỏ được công việc đồng áng trong nhà, hơn nữa còn sợ con trai, con dâu lớn có ý kiến.

Sau khi về đến nhà, Chu Quốc Đống chuyển hết đồ mua được trong thành phố vào trong phòng mình, con dâu của ông tức giận tới mức trợn trắng mắt.

Chu Cường cũng hết cách, dù sao cũng là của Từ Thận mua, còn có thể đi đoạt của ba sao?

Nghe nói Chu Lan muốn vào thành phố đi làm, Lâm Tuyết Hoa là người đầu tiên không đồng ý: "Trong nhà bận rộn, Chu Lan đi ai trông con? Mẹ, mẹ tự trông à? "

Hồ Kim Hoa: "Lương cao trong thành phố, có cơ hội đương nhiên phải đi. " Mấy chục tệ đấy, về phần mấy đứa nhỏ: "Mẹ trông là được."

Lâm Tuyết Hoa nghĩ không đúng, nếu mẹ chồng ở nhà trông con, vậy công việc đồng áng trong ruộng không phải là thiếu mất một người làm sao?

"Mức lương cao như thế nào? Là em rể giới thiệu sao?" Chu Cường vội vàng hỏi: "Ba, không phải nói cũng giới thiệu cho con một công việc à? "

Từ Thận ở trên xe bên ngoài, Chu Cường thúc giục: "Ba, người mau đi nói một lời. "

Thời buổi này làm công nhân vinh quang biết bao, có tiền lại có mặt mũi, Chu Cường thật sự muốn đi!

Chu Quốc Đống thở dài: "Ba đã nói rồi, nhưng hình như công ty của họ tạm thời không thiếu lao động nam, hiện tại chỉ thiếu nữ công nhân. "Sợ con dâu có ý định, ông cố ý bổ sung: "Chỉ có một vị trí."

"Chậc." Lâm Tuyết Hoa nghe hiểu ám chỉ của bố chồng, cô chẳng vui là bao khi để chồng của Chu Huệ giới thiệu công việc, như thể ai mà thèm.

Cô thậm chí không tin một tên côn đồ như Từ Thận có thể mở được công ty lớn, cũng chỉ có hai vợ chồng Chu Quốc Đống vui vẻ nịnh nọt.

"Không thiếu lao động nam?" Chu Cường nghi ngờ.

"Hừ." Lâm Tuyết Hoa nói: "Em thấy Chu Huệ giận anh, không muốn anh tốt thì có."

Chu Quốc Đống biết sự tình, nhưng không thể nói ra, chỉ có thể âm thầm vui vẻ, sợ Lâm gia quấy rầy con rể tốt của mình.

Nhưng nghĩ đến Từ Thận, ông lại đau lòng, vì sao không thể đều là con rể tốt của ông đây?!

Chu Lan nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, tâm tình kích động lên xe, thẳng đến khi nhìn thấy căn nhà càng ngày càng nhỏ từ cửa sổ kính đuôi xe, em mới chân chính cảm nhận được, mình thật sự rời khỏi nhà, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Mỗi ngày dẫn theo sắp nhỏ, nấu cơm giặt quần áo, cũng không phải thứ Chu Lan muốn, em cũng muốn giống như chị mình, sống cuộc sống mình muốn.

"Anh ba."

Thư Nhiên quay đầu lại: "Sao thế?"

"Không có gì." Chu Lan ngượng ngùng cười cười, chỉ là muốn gọi một tiếng, anh ba đi ra ngoài quá lâu, em cảm thấy hơi xa lạ.

"Ngủ một chút đi," Thư Nhiên: "Đến nơi anh gọi em."

"Vâng." Chu Lan gật đầu.

Bây giờ nhà máy vẫn chưa hoạt động trở lại, bọn họ đưa Chu Lan về nhà ở trước một đêm, vẫn sắp xếp phòng Chu Huệ ở trước đây.

Trong nhà luôn chiêu đãi người bên mình, Thư Nhiên cảm thấy cực kỳ có lỗi với Từ Thận, buổi tối ở trong phòng với Từ Thận, cậu nói với hắn: "Thật sự là xin lỗi, được nghỉ mà để anh bận ra bận vào, không được nghỉ ngơi."

Từ Thận ôm cậu lại đây, để cậu ngồi ở trên người mình hôn: "Nói cái này làm gì? Anh và em còn muốn chia nhau hả? "

Thư Nhiên: "Thương anh."

Từ Thận cười rộ lên, hiện giờ hai người đã tắm rửa xong, hắn đưa tay tắt đèn.
"Vợ." Hắn lẩm bẩm một cách gợi cảm.

"Ừm..." Trong phòng trong nháy mắt chìm vào tối tăm, bọn họ ăn ý tìm kiếm môi nhau.

Đúng là ban ngày không thể công khai nắm tay nhau, nhưng về đến nhà đóng cửa lại thì quấn quít không rời, giống như hai bức tượng đất sét bị nhiệt độ cao nấu chảy, hòa tan cùng một chỗ, không thành hình dạng liên kết.

Đêm nay trong nhà có người, đành phải đè nén âm thanh xuống thấp, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, giống như quay lại những tháng ngày lén lút khi Chu Huệ còn ở đó.

Cuối cùng thật sự không được, Từ Thận lại bật radio lên để nhiễu loạn nghe nhìn, lúc này mới đạt được thỏa mãn như mong muốn.

Xong xuôi, Thư Nhiên nằm trên khuỷu tay Từ Thận cười, Từ Thận cúi đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, thời tiết tuy lạnh nhưng mỗi lần như vậy cả người cậu vẫn ướt sũng, là do vận động quá nhiều mà ra.

"Cười cái gì?" Dựa theo tính cách của vợ hắn, khẳng định lại nghĩ tới chuyện hài hước gì đó, Từ Thận lười biếng hỏi.

Thư Nhiên: "Nghĩ đến học sinh yêu sớm, phụ huynh và giáo viên càng chia rẽ bọn họ, bọn họ càng muốn ở bên nhau, sau đó phụ huynh đồng ý rồi thì lại chia tay rất nhanh."

Lo lắng Từ Thận không hiểu mình muốn biểu đạt điều gì, cậu giải thích: "Ý em là, càng bị phản đối, càng có nhiều cảm xúc hấp dẫn mọi người như có độc."

Từ Thận sờ sờ lông mày cậu: "Em đang nói chúng ta à? "

Nhưng Từ Thận không đồng ý, giọng Từ Thận nhẹ nhàng: "Anh thích em, không liên quan đến chuyện người khác đồng ý hay phản đối, bọn họ phản đối liên quan gì đến anh? Đồng ý có liên quan gì đến anh?"

Thư Nhiên cười rộ lên, đặt đầu ngón tay lên trái tim của bên kia, thân mật nán lại.

"Anh giấu quan hệ của hai chúng ta, về bản chất không phải sợ người khác không đồng ý, chỉ là sợ có người làm tổn thương em thôi." Từ Thận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro