➠ 61 ➠ 62 ➠ 63 ➠ 64 ➠ 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

➠61➠ 

<<<

  Mặc dù Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc rất ngạc nhiên về việc Quan Hà chịu thừa nhận chuyện ông ta giết người, nhưng vẫn không hỏi thăm thêm. Hai người ăn cơm xong, ngồi chơi thêm một tí mới đi.

Về đến nhà, Quan Viễn lập tức ra thăm vườn hoa của mình. Dù hơn một năm không cắt tỉa, nhưng hoa cỏ vẫn mọc rất tốt. Quan Viễn tưới cho chúng chút nước suối thiêng xong mới vào phòng.

Bởi vì ban ngày hai người đã ngủ nhiều, tối chưa buồn ngủ bèn kéo ghế ra sân hóng mát.

Đúng lúc này có người gõ cổng.

Triệu Thanh Cốc tưởng là Lý Anh nhanh chóng bước ra mở cổng, không ngờ không phải.

"Chú tới làm gì?" Triệu Thanh Cốc giữ cánh cửa, lạnh nhạt hỏi.

"Thanh Cốc à, chú tới tìm Tiểu Viễn." Quan Mãn Thương cười nói.

"Tiểu Viễn đã ngủ rồi, chú về đi."

"Mày lừa ai đó?! Tao mới vừa nghe thấy tiếng nó kìa! Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, mau ra đây với cha đi!" Quan Mãn Thương hướng vào trong kêu to.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Quan Viễn nghe tiếng, bèn đi ra xem thử Quan Mãn Thương muốn làm gì.

"Tiểu Viễn, con từ thủ đô về sao không nói với cha một tiếng chứ? Để cha nghe người ta nói lại mới biết! Dù gì cha cũng là cha ruột của con!"

"Cha?!" Quan Viễn cười nhạo, "Bây giờ mới nhớ ra?"

Quan Mãn Thương nghe vậy cũng không giận, ưỡn mặt cười nói, "Trước kia là cha không đúng, nhưng từ nay về sau cha nhất định sẽ đối xử với con thật tốt!"

Triệu Thanh Cốc lạnh lùng nói, "Lúc Tiểu Viễn cần nhất, chú không quan tâm. Giờ quá muộn rồi! Chú muốn gì cứ nói thẳng, đừng dùng tình cảm làm màu, chỉ tổ khiến người ta ghê tởm thêm thôi."

Nụ cười của Quan Mãn Thương lập tức cứng lại, muốn nổi giận nhưng vẫn cố nén, "Nói gì đi nữa Quan Viễn vẫn là con tao, con hiếu kính cha là chuyện đương nhiên! Giờ nó kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ lo ăn ngon mặt đẹp một mình không là không được, phải lo cho cha nó nữa chứ!"

Tới đây Quan Viễn chẳng thèm nghe Quan Mãn Thương lảm nhảm nữa, quay sang nói với Triệu Thanh Cốc, "Anh, đóng cửa đi."

Triệu Thanh Cốc lập tức đóng rầm cửa cổng lại.

"A..." Quan Mãn Thương suýt chút bị đập vào mũi, tức giận hô to, "Nói cho tụi bây biết, nếu không chịu xì tiền ra, tao sẽ cho tụi bây biết tay!" Quan Mãn Thương nói hung hăng vậy thôi chứ tự biết mình chẳng thể làm gì Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, hậm hực dậm chân mấy cái rồi ảo não bước đi.

Hôm sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới xưởng chế đồ, nhìn khắp một vòng, kiểm tra sổ sách, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm bước đi.

Từ sau tối đó cũng không thấy Quan Mãn Thương tới cửa dây dưa.

Cứ thế qua nửa tháng, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã xử lý thỏa đáng mọi chuyện ở đây, chuẩn bị về thủ đô. Không ngờ lại xảy ra một chuyện khiến hai người buộc phải dời ngày đi.

Bà nội ba ngã bệnh.

Lúc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết tin tới thăm, bà nội ba đã nằm mê mang trên giường. Quan Mãn Địa và Triệu Tú Quyên hoàn toàn không có ý định đưa bà nội ba tới bệnh viện chữa trị, cứ để nằm như vậy.

Bởi vì không ai chăm sóc, cộng thêm đang ngày hè, phòng bà nội ba bốc mùi kinh khủng, đứng từ xa đã ngửi thấy. Mặt bà nội ba tím tái, áo quần không biết đã mặc bao lâu. Trên chăn còn có một ít phân khô.

Triệu Thanh Cốc vừa thấy cảnh đó, lửa giận lập tức bùng lên, đen mặt quát, "Quan Mãn Địa, Triệu Tú Quyên!"

Quan Mãn Địa và Triệu Tú Quyên vốn đã sợ Triệu Thanh Cốc, nay Triệu Thanh Cốc còn khí thế hơn hẳn ngày trước nên vừa nghe Triệu Thanh Cốc gọi tên, lập tức sợ run cả người.

Quan Mãn Địa rề rề đáp, "Thanh Cốc, việc này không thể trách chú được! Có phải chú muốn mẹ mình bị bệnh đâu!"

Triệu Tú Quyên phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy! Chú thím đối xử với bà ấy rất tốt..."

Triệu Thanh Cốc đá thật mạnh vào băng ghế ở bên cạnh, nói, "Đối xử tốt?! Đối xử tốt sao bà nội ba bị bệnh lại không đưa tới bệnh viện chữa trị?! Hơn nữa bà nội ba đã bao lâu không được thay quần áo? Đã bao lâu không đổi chăn? Hai người có tắm rửa đàng hoàng cho bà nội ba không..." Triệu Thanh Cốc càng hỏi càng giận, giọng cũng càng lúc càng lớn.

Quan Mãn Địa xấu hổ đỏ bừng mặt. Triệu Tú Quyên vẫn cãi cố, "Chú thím cũng muốn đưa bà đi bệnh viện lắm chứ, nhưng khổ nỗi nhà không có tiền!"

"Không có tiền?! Không có tiền cho nên quyết định để bà nội ba nằm chờ chết?! Dù là không có tiền đi bệnh viện, cũng không thể chăm sóc bà nội ba thật tốt hả? Chẳng lẽ hai người không có tay chân? Quan Mãn Địa, ông đúng là không phải con người! Bà nội ba thương ông biết bao nhiêu! Ông nhìn đi, người đang nằm trên giường kia là mẹ chứ không phải kẻ thù của ông!" Quan Viễn nhịn hết nổi hét lên.

"Tiểu Viễn, không cần phải dài dòng với hai kẻ không phải người này, mau đưa bà nội ba đi bệnh viện thôi!" Triệu Thanh Cốc nói xong lập tức ngồi xuống cõng bà nội ba. Quan Viễn vội chạy tới đỡ. Người bà nội ba thật sự rất thối, nhưng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vẫn thản nhiên như không.

Dọc đường, bà con trong thôn thấy thảm trạng của bà nội ba đều mắng Quan Mãn Địa và Triệu Tú Quyên không ra gì.

Chẳng mấy chốc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã cõng bà nội ba tới trạm y tế xã, bác sĩ ở đó lắc đầu nói không cứu nổi nữa rồi. Hai người lại vội vàng đưa bà nội ba lên bệnh viện huyện. diê;mn/adn/alq/uyl.đôn;'nbib Bác sĩ cho nhập viện, nhưng cũng nói đã quá muộn, người nhà hãy chuẩn bị tinh thần trước.

Đời trước, thời gian này bà nội ba đã không còn sống. Mấy năm nay nhờ Quan Viễn trộm cho dùng nước suối thiêng mới kéo dài được. Lần này Quan Viễn lại đút cho bà nội ba một ít nước suối thiêng, nào ngờ chỉ như muối bỏ biển, không có tác dụng gì.

Bà nội ba đã lành ít dữ nhiều.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thay phiên túc trực trước giường bệnh chăm sóc cho bà nội ba.

"Anh, nếu lần bà nội ba đòi uống thuốc trừa sâu tự tử đó chúng ta quan tâm tới có phải kết cục sẽ khác không?" Quan Viễn tựa vào vai Triệu Thanh Cốc hỏi nhỏ.

Triệu Thanh Cốc lắc đầu, "Số mạng đã định trước."

Hôm sau Quan Mãn Địa mới xuất hiện, nhìn bà nội ba yếu ớt nằm trên giường bệnh, dường như bỗng ý thức đây là người mẹ đã khổ sở nuôi lớn mình, bật khóc nức nở. Ai không biết hẳn sẽ nghĩ chú ta hiếu thuận lắm.

"Được rồi, đừng ở đây giả bộ hiếu thảo nữa." Quan Viễn nói với giọng chán ghét.

Quan Mãn Địa đang đắm chìm trong nhân vật con trai hiếu thảo, không rảnh để ý Quan Viễn, khóc càng ngày càng dữ.

Triệu Thanh Cốc túm cổ áo Quan Mãn Địa, gằn giọng nói, "Đừng có giả bộ làm người nữa! Ông mau nhìn đi, đó là mẹ ông! Là người đã ngậm đắng nuốt cay nuôi ông lớn lên, chịu bao khổ cực vì ông! Ông lại đối xử với mẹ mình thế nào hả?!" Dứt lời Triệu Thanh Cốc đấm một cái thật mạnh lên mặt Quan Mãn Địa, khiến chú ta ngã lăn ra đất.

Triệu Thanh Cốc chỉ vào Quan Mãn Địa nói tiếp, "Nếu lỡ mẹ ông có mệnh hệ gì thì đều là tại ông hết..."

Quan Mãn Địa như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc nhìn bà nội ba, lắp bắp, "Đều do tôi làm hại? Đều do tôi hết?!" Sau đó đột nhiên nhào lên giường bệnh hô, "Con không phải người! Con là đồ bất hiếu! Mẹ ơi..."

Triệu Thanh Cốc hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, dắt Quan Viễn ra ngoài.

Rốt cuộc bà nội ba vẫn không qua khỏi, ra đi lúc rạng sáng ngày thứ ba ở bệnh viện.

Quan Mãn Địa khóc mãi không ngừng.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lo liệu hậu sự để bà nội ba ra đi được thể diện.

Một cái đám tang thật to, thật náo nhiệt. Thật châm chọc.

An táng bà nội ba xong, Quan Mãn Địa như biến thành một người khác, không còn nói gì nghe náy với Triệu Tú Quyên nữa. Thậm chí Quan Viễn còn nghe nói Quan Mãn Địa đã hung hăng đánh Triệu Tú Quyên một trận. Người trong thôn đều khen Quan Mãn Địa rốt cuộc có chút khí khái đàn ông.

Riêng Quan Viễn lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Quan Mãn Địa vì Triệu Tú Quyên bỏ mặc bà nội ba. diênlk[;lmncanlda/q/qusy,.đioi Nay bà nội ba qua đời, tiếc hận sự hi sinh vô bờ bến của bà nội ba, lại không tự kiểm điểm bản thân còn đổ toàn bộ lỗi lầm cho Triệu Tú Quyên. Loại người như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy bẩn mắt rồi.

Lúc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lên đường về thủ đô, trong thôn đều biết nên có rất nhiều người tới đưa tiễn.

"Tiểu Viễn, Thanh Cốc đây là trứng gà nhà thím, ăn ngon lắm. Thím đã luộc chín rồi hai đứa cầm đi, để dành ăn dọc đường!"

"Đây là bánh bao thím làm..."

Quan Viễn ỷ có không gian, ai cho cũng nhận, để dành ăn dần không sợ hư.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa xuống xe lửa đã có người đón, là tài xế mới của hai người.

Chương Tử Hành nói để xứng với thân phận cũng như dễ cho việc làm ăn, đề nghị Triệu Thanh Cốc mua một chiếc xe hơi. Triệu Thanh Cốc suy nghĩ thấy cũng có lý bèn đồng ý.

"Ông chủ." Tài xế cung kính chào, sau đó vác hành lý bỏ vào cốp sau rồi mở cửa xe cho hai người lên. Mấy người xung quanh thấy vậy đều thì thầm bàn tán, hâm mộ vô cùng.

Tài xế lái xe về tứ hợp viện, xách hành lý của hai người vào, rồi đứng chờ chỉ thị mới.

Triệu Thanh Cốc nói, "Hôm nay coi như xong, anh về nghỉ đi. Sáng mai chín giờ tới đón chúng tôi đi công ty."

"Vâng, ông chủ." Tài xế khẽ khom lưng chào.

Quan Viễn chờ tài xế đi rồi mới nói, "Anh, ra dáng ông chủ lớn quá à!"

Triệu Thanh Cốc xoa nhẹ đầu Quan Viễn, cười nói, "Dám chọc anh hả? Lúc Chương Tử Hành đề nghị mua xe, là ai đã ở bên cạnh cực lực cổ vũ 'mua đi, mua đi' vậy?"

"Ha ha! Em cũng là vì anh thôi! Người ta thấy anh có xe oách mới không dám coi thường anh!"

Thực tế đúng là như vậy, đặc biệt trong chuyện làm ăn, càng thể hiện tài lực hùng hậu, càng tạo ra ấn tượng mạnh lúc ban đầu, sẽ được cọi trọng hơn hẳn.

Hai người đã ăn cơm trên xe lửa rồi, chưa thấy đói lắm nên định nghỉ ngơi trước một lát, không ngờ chẳng bao lâu ông Lý đã tới.  

_______________________________________________

➠62➠ 

<<<

  Ông Lý cười ha ha nói, "Ông vừa nghe tin hai đứa trở lại là lập tức tới ngay, không phiền ông già này chứ!"

Quan Viễn vui vẻ cười đáp, "Không đâu ạ! Bọn con mong ông đến còn không kịp nữa là! Ông ăn cơm chưa để con đi nấu?"

Không ngờ lần này người vẫn luôn mê ăn như ông Lý lại phất tay từ chối, "Thôi, biết hai đứa tàu xe mệt nhọc, ông ăn rồi mới tới!"

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội rót trà mời ông Lý.

Ông Lý uống một ngụm, khen, "Trà ngon!"

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đoán hẳn ông Lý có việc mới đến vào lúc này, ngồi chờ ông nói.

Quả nhiên uống trà xong, ông Lý nói ngay, "Thanh Cốc, con cũng không còn nhỏ nữa, có vừa ý cô nào chưa? Nếu chưa thì ông biết một cô bé gia cảnh và nhân phẩm đều không tệ để ông giới thiệu cho!"

Quan Viễn nghe xong sốt ruột cực kỳ, không ngờ ông Lý lại tới để làm mai, nửa đùa nửa thật hỏi, "Ông đổi nghề làm mai rồi ạ?"

Ông Lý không phát hiện Quan Viễn không vui, cười ha ha đáp, "Chẳng lẽ con không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của anh à?"

Quan Viễn suýt chút trợn trắng mắt, hạnh phúc cả đời của anh cậu đã lo xong từ sớm rồi, nhưng không thể nói ra thành lời, thật là tức quá đi mất!

Triệu Thanh Cốc lên tiếng ngay, "Con cám ơn ông, nhưng giờ con đang vội gây dựng sự nghiệp, tạm thời chưa có ý đó ạ."

"Ông bà mình có câu 'trước thành gia, sau lập nghiệp' đấy thôi. Hơn nữa hiện xem như con đã lập nghiệp xong, có thể thành gia..."

"Con đã có người mình thích rồi!" Triệu Thanh Cốc cắt ngang lời ông Lý.

"Thành gia xong... Hả? Con nói gì?" Ông Lý nhìn Triệu Thanh Cốc với vẻ mặt không dám tin.

"Con nói: con đã có người mình thích rồi!" Triệu Thanh Cốc lén nắm chặt tay Quan Viễn, kiên định lặp lại.

Ông Lý kinh ngạc mấy giây mới cười to hô, "Nhóc con, giỏi lắm! Vậy thì tốt rồi! Là cô bé nào ông biết không?"

"Con và người ấy quen nhau đã lâu, cũng thổ lộ luôn rồi..." Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa nhìn Quan Viễn với ánh mắt như có thể hóa thành một hồ nước.

Quan Viễn cũng nhìn Triệu Thanh Cốc với ánh mắt tương tự.

Ông Lý nhìn hai người cảm giác có gì đó là lạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia, hỏi tiếp, "Vậy sao còn chưa kết hôn? Tuổi này kết hôn là được rồi! Để ông làm người chứng hôn cho hai đứa!"

Triệu Thanh Cốc cười cười đáp, "Có những lời này của ông là con yên tâm rồi! Hiện tình huống của người ấy có hơi đặc biệt, tạm thời vẫn chưa thể kết hôn ạ."

Ông Lý đảm bảo, "Yên tâm, bộ xương già này vẫn còn chắc lắm! Dư sức làm người chứng hôn cho hai đứa! Sau này Tiểu Viễn trưởng thành lấy vợ, ông cũng sẽ làm người chứng hôn cho nó luôn!"

"Dạ."

Quan Viễn thầm lo thay cho ông Lý, đến lúc biết đối tượng kết hôn của hai người là ai, không biết ông có hối hận vì những lời hôm nay hay không.

Ông Lý ra khỏi tứ hợp viện, tiếc nuối thở dài một hơi, vốn định giới thiệu cháu gái cho Triệu Thanh Cốc nay đành phải thôi, cũng tò mò người Triệu Thanh Cốc thích là ai.

Hôm sau, tài xế xuất hiện đúng giờ chở Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tới công ty.

Hiện Thời Trang Viễn Cốc đã không thể đáp ứng nhu cầu của thị trường. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bận rộn lo chuyện mở chi nhánh ở khắp nơi suốt kỳ nghỉ hè, ngày nào cũng mãi đến tối mới về nhà.

Triệu Thanh Cốc đã lên đại học, nên nhập học trễ hơn Quan Viễn. Đêm trước ngày Quan Viễn dự lễ khai giảng, Triệu Thanh Cốc giống hệt một bà mẹ già, luôn miệng dặn dò, "Không được đánh nhau, không đùa giỡn với bạn gái. Trưa anh sẽ tới đón em cùng ăn cơm. Nhớ uống nhiều nước ấm..."

Quan Viễn nghe Triệu Thanh Cốc nói, không chỉ không phiền, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Sáng hôm sau, Triệu Thanh Cốc lại kiểm tra đồ đạc một lần nữa, xác nhận không bỏ quên gì hết mới dắt Quan Viễn ra cửa.

Tài xế đã đứng chờ từ sớm, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ra, nhanh chóng mở cửa xe cho hai người lên.

Các phụ huynh và học sinh khác thấy xe của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xuất hiện trước cổng trường Tứ Trung đều rối rít nhường chỗ, sợ chẳng may đụng hư, bọn họ không cách nào đền nổi. Khi thấy hai người bước xuống xe, những bạn biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều kinh ngạc há hốc miệng.

Bạn ngồi cùng bàn với Quan Viễn là một thiếu niên mập mạp, biệt danh 'Bé Mập', thấy Quan Viễn bước xuống chiếc xe hơi sang trọng, miệng há thật to đến mức muốn lệch cả cằm. dinkên/là;md/qe/qu;ný.đôn Bé Mập biết nhà Quan Viễn chỉ có hai anh em, bình thường cũng thấy hai người ăn mặc không tệ, nhưng không ngờ lại có tiền đến mức này.

Khắp Tứ Trung không một thầy cô nào không biết hai anh em Triệu Thanh Cốc. Lúc Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn đến phòng làm thủ tục nhập học, chủ nhiệm lớp Quan Viễn nhiệt tình cực kỳ.

"Thầy Hoàng, con không còn học ở đây nữa, về sau nhờ thầy quan tâm chăm sóc Tiểu Viễn giùm."

Thầy Hoàng cười nói, "Quan Viễn rất ngoan, thành tích lại tốt, có thầy ở đây, con cứ yên tâm!"

"Đăng ký xong con muốn dẫn Tiểu Viễn đi mua một ít sách tham khảo trước được không ạ?" Triệu Thanh Cốc nói.

Vốn đăng ký xong còn một cuộc gặp mặt học sinh cả khối, nhưng thầy Hoàng vừa nghe hai người muốn đi mua sách tham khảo, lập tức đồng ý ngay, "Được chứ! Hai đứa cứ đi đi!"

Bé Mập vốn định kéo Quan Viễn lại tra hỏi một phen, không ngờ đăng ký xong chẳng thấy bóng dáng Quan Viễn đâu, đành phải thôi.

"Anh, mua sách gì vậy? Kiến thức lớp mười một em học hết rồi còn đâu!" Quan Viễn hỏi.

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn nói, "Chẳng lẽ em muốn ở lại dự cuộc gặp mặt toàn khối?"

"A, thì ra là vậy! Giờ mình đi đâu, về nhà sao?"

"Dẫn em đi chơi một ngày. Thời gian qua vất vả quá rồi."

"Dạ! Đi đâu anh?"

Thời gian qua quả thật hai người đã vô cùng mệt mỏi, vất vả lắm mới hoàn thành bước đầu việc mở chi nhánh, tất nhiên phải thừa dịp có thời gian rảnh thả lỏng một chút.

"Đi xem phim được không?"

"Dạ!" Quan Viễn sao cũng được, chỉ cần ở bên Triệu Thanh Cốc là vui rồi.

Hôm nay là ngày công chiếu một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng, tên 'Bản sắc anh hùng'. Hai người chọn xem luôn phim này.

Trong rạp tối đen như mực, Quan Viễn tựa đầu lên vai Triệu Thanh Cốc. Hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan xen.

Quan Viễn đột nhiên thấy yêu vô cùng bầu không khí trong rạp chiếu phim, tối tăm không thấy gì hết khiến các giác quan khác được phóng đại lên, dường cậu cậu có thể nghe thấy cả tiếng tim đập mạnh mẽ của Triệu Thanh Cốc.

Màn hình sáng lên, bộ phim bắt đầu. Quan Viễn lập tức chú ý tới diễn viên nam chính. Cậu có ấn tượng với người này, vì anh ta đã từng ồn ào một thời bởi sự kiện công khai mối tình đồng tính. Sự dũng cảm của anh ta khiến Quan Viễn rất bội phục, nhưng chẳng may vẫn không có một kết cục tốt đẹp. Ngoài ra, cậu cũng rất bội phục diễn xuất của anh ta.

Chờ ra khỏi rạp, Quan Viễn kể cho Triệu Thanh Cốc nghe về diễn viên kia, luôn có cảm giác tiếc cho một tài năng.

Lúc này Quan Viễn hoàn toàn không ngờ, sau này chính cậu và Triệu Thanh Cốc sẽ cải biến cuộc đời bi kịch của người diễn viên kia.

Tiếp theo, hai người đi ăn một bữa no nê rồi mới về nhà.

Hôm sau, Triệu Thanh Cốc đưa Quan Viễn tới trước cổng trường, nhìn cậu bước vào xong mới đi công ty.

Quan Viễn vừa ngồi xuống ghế đã bị Bé Mập tóm gọm, "Ha ha, rốt cuộc cũng bắt được cậu! Đúng là lù lù vác cái lu chạy! Nói mau, nhà cậu làm gì mà có mua xe hơi chạy?"

Trước kia Quan Viễn không nói là bởi vì không ai hỏi, nay bạn bè hỏi tới, tự nhiên chẳng có gì phải giấu. "Cậu biết Thịt Kho Viễn Cốc và Thời Trang Viễn Cốc không?"

Bé Mập trợn mắt nói, "Nhảm! Khắp thủ đô này ai không biết chứ! Hôm qua tôi còn xin cha mua cho một bộ đồ của Thời Trang Viễn Cốc đó! Không những không được mua còn bị la nói không lo việc nhà không biết củi gạo mắm muối mắc! Thôi, bỏ qua một bên đi, tôi đang hỏi cậu đó đừng có đánh trống lảng!"

"Viễn Cốc là của hai anh em tôi." Quan Viễn hút một ngụm sữa tươi, ung dung nói. Triệu Thanh Cốc bắt Quan Viễn mỗi ngày phải uống một hộp sữa tươi mỗi sáng, nói là giúp tăng chiều cao.

"Ha ha, đừng đùa chứ! Viễn Cốc lớn như vậy..." Bé Mập đột nhiên nhớ ra, "Cậu tên Quan Viễn, anh cậu tên Triệu Thanh Cốc, Viễn Cốc?! Viễn Cốc thật sự là của anh em cậu?"

Quan Viễn gật đầu, rốt cuộc cũng uống xong!

"Thì ra nhà cậu có tiền dữ vậy! Còn xạo kêu nhà chỉ có hai anh em..."

"Chỉ có hai anh em thật mà. Công ty là do anh tôi mở." Quan Viễn cười híp mắt nói.

Bé Mập kinh ngạc trợn to mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lầm bầm, "Thật không ngờ! Chẳng những học giỏi còn làm ra tiền!" Tuy nói tiền không phải tất cả, nhưng có tiền luôn khiến người ta hâm mộ là chuyện đương nhiên.

Quan Viễn thản nhiên giở sách ra đọc bài trước.

Bé Mập là một anh chàng miệng rộng, chỉ qua mấy tiết, cả lớp đã biết nhà Quan Viễn rất giàu, đồ Viễn Cốc bọn họ muốn mua cũng không mua được là của anh em Quan Viễn.

Học sinh cấp ba đã biết suy nghĩ hơn thua. Lúc trước cho rằng Quan Viễn còn nhỏ lại học giỏi, bởi vì nhà chỉ có hai anh em mồ côi sống nương tựa nhau, cuộc sống vô cùng khó khăn không lo học không được, còn thấy cân bằng một chút. diên/dnal/q/êqiys.bbjodn Nay biết hai người có tiền như vậy, vài người lập tức nhìn Quan Viễn với ánh mắt khác hẳn lúc trước. Dĩ nhiên cũng có bạn học sau khi biết chuyện đột nhiên trở nên nhiệt tình với Quan Viễn hẳn.

Không phải Quan Viễn không phát hiện, chỉ là đối với cậu, người khác thế nào chẳng liên quan gì cậu hết.

Bé Mập biết chuyện, áy náy nói, "Tiểu Viễn, xin lỗi cậu. Đều tại tôi hết."

Quan Viễn nhún vai đáp, "Biết thì biết thôi! Có phải chuyện gì đáng xấu hổ phải giấu giếm đâu!"  

___________________________________________________

➠63➠ 

<<< 63.1:

  Mới qua tiết thứ hai Quan Viễn đã thấy nhớ Triệu Thanh Cốc. Lúc còn học chung, mỗi khi ra chơi không phải cậu đi tìm anh thì là anh tới tìm cậu, giờ thì phải đợi đến khi tan học mới được gặp mặt nhau.

Không có Triệu Thanh Cốc, Quan Viễn như chẳng còn sức sống, rũ rượi nằm úp mặt lên bàn.

Bé Mập vừa lay vừa gọi Quan Viễn, "Tiểu Viễn đi chơi không?"

Quan Viễn mệt mỏi phất tay, "Không."

Quan Viễn khổ sở chờ tới trưa, vừa nghe thầy nói tan học, cậu lập tức xông ra khỏi phòng học, chạy đi như bay. diênlk'na/nfl',nbe/qytd,dôưmbn Bé Mập vốn định rủ Quan Viễn ăn cơm chung, nhưng chưa kịp thốt ra lời đã chỉ còn thấy bóng lưng của cậu, lầm bầm một câu, "Sao giờ lại có sức sống dữ?!"

Quan Viễn vừa chạy ra khỏi cổng trường đã thấy Triệu Thanh Cốc đứng chờ.

"Anh!" Quan Viễn vui mừng nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc vội vàng đỡ lấy Quan Viễn, "Chậm một chút. Sao phải gấp dữ vậy?"

"Nhớ anh." Quan Viễn vùi mặt vào ngực Triệu Thanh Cốc đáp.

Triệu Thanh Cốc nói nhỏ bên tai cậu, "Anh cũng rất nhớ Tiểu Viễn."

Quan Viễn cười hì hì ra tiếng.

Đúng lúc Bé Mập đi tới, thấy bộ dáng Quan Viễn như vậy, cảm giác lạ vô cùng, hoàn toàn khác hẳn cái vẻ thiếu sức sống lúc sáng.

"Đi ăn cơm thôi."

"Ăn ở đâu ạ? Di Nhiên Cư?" Quan Viễn hỏi.

"Anh đã nấu cơm ở công ty, cho vào hộp giữ ấm mang tới đây, giờ đến nhà ăn của trường ăn."

Lúc này Quan Viễn mới phát hiện tài xế đứng sau lưng Triệu Thanh Cốc đang xách một cái hộp giữ ấm thật lớn. Triệu Thanh Cốc nhận lấy hộp đồ ăn, nói với tài xế, "Anh đi ăn cơm đi, lát nữa tới đón tôi."

"Vâng, ông chủ."

Triệu Thanh Cốc ước chừng thời gian để nấu, nên cơm vẫn còn nóng hôi hổi, lúc mở hộp ra, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp nhà ăn, át cả mùi mấy món khác.

Bé Mập lấy cơm về vốn không định qua ngồi chung với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, bởi cảm giác giữa hai người có loại không khí bài xích tất cả mọi thứ ở ngoài. diễn.,đna/lq/nlqtd,đ'bcvon Nhưng sau khi nghe được mùi đồ ăn nồng nàn, hai chân không nghe đầu óc chỉ đạo, vội vàng bước qua.

"Tiểu Viễn, anh Thanh Cốc!" Bé Mập chào.

Triệu Thanh Cốc biết Bé Mập là bạn ngồi cùng bàn với Quan Viễn, thân thiện mỉm cười.

Bé Mập cảm giác như được cổ vũ, vui vẻ ngồi xuống nói, "Hai người ăn cái gì mà thơm dữ vậy?"

"Em muốn ăn thử không?" Triệu Thanh Cốc lịch sự hỏi.

Không ngờ Bé Mập gật đầu thật, "Có ạ, có ạ! Nước miếng của em sắp tràn ra rồi này!"

Quan Viễn trợn mắt, "Chẳng phải cậu đã có cơm rồi sao?" Quan Viễn khônng muốn cho người khác ăn đồ ăn anh cậu làm.

"Tại nghe thơm quá mà! Cho mình nếm thử một miếng thôi!" Dứt lời không đợi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng ý đã với đũa qua gắp ngay.

"A..." vừa nhai một miếng, Bé Mập đã trợn to hai mắt hô, "Ngon quá!"

Quan Viễn thấy vậy vội tăng nhanh tốc độ ăn cơm, sợ rằng chậm chạp sẽ bị ăn hết mất.

Chỉ sau một bữa cơm, Bé Mập đã xem Triệu Thanh Cốc là thần tượng trọn đời.

"Tiểu Viễn, từ nay về sau thần tượng của tôi đã không còn là Mã Vinh Thành nữa!" Trên đường về lớp học, Bé Mập vịn vai Quan Viễn nói.

Triệu Thanh Cốc vừa đi, Quan Viễn đã bắt đầu thấy nhớ, nghe vậy qua loa hỏi, "Chứ ai?"

"Anh cậu đó! Vừa học giỏi, vừa đẹp trai, lại làm ra tiền, lại biết nấu cơm, trời ơi, hoàn mỹ hơn cả anh Mã luôn!"

Quan Viễn nghe Bé Mập khen Triệu Thanh Cốc, tự hào nói, "Anh tôi mà! Tất nhiên là giỏi nhất rồi!"

Quan Viễn vất vả đợi đến lúc chuông tan học vang lên, lập tức chạy như bay ra cổng trường, nhưng chỉ thấy một mình tài xế.

Tài xế giải thích, "Ông chủ bận, kêu tôi tới đón cậu."

Mặc dù không thấy Triệu Thanh Cốc khiến Quan Viễn hơi thất vọng một tí, nhưng nghĩ tới chẳng mấy chốc có thể gặp anh là vui lại ngay.

Tài xế lái xe chạy tới tòa nhà Viễn Cốc.

Quan Viễn vào phòng làm việc của Triệu Thanh Cốc, không thấy anh, tới bàn làm việc mới thấy tờ giấy ghi chú anh dán, 'Anh đang họp. Cứ ăn cơm trước đi. Ngoan!'

Quan Viễn nhìn tờ giấy ghi chú nở nụ cười tươi rói.

Quan Viễn vào phòng bếp nhỏ bên cạnh xem thử, phát hiện Triệu Thanh Cốc đã nấu cơm xong, đang giữ ấm.

Quan Viễn muốn ăn cơm chung với Triệu Thanh Cốc, bèn ngồi xuống sofa đọc sách chờ anh.

Không ngờ lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Triệu Thanh Cốc họp xong, vào phòng làm việc, thấy Quan Viễn tựa đầu lên thành sofa ngủ, nhẹ nhàng sờ tay cậu thử, thấy không lạnh nhưng vẫn sợ cậu bị cảm bèn lấy một tấm thảm chuẩn bị đắp cho cậu.

Quan Viễn nghe động tỉnh lại, mơ màng hỏi, "Anh, em ngủ bao lâu rồi?"  

<<< 63.2:

  "Không lâu đâu! Còn muốn ngủ nữa không? Em ăn cơm chưa?" Triệu Thanh Cốc vươn tay ôm Quan Viễn lên, để cậu tựa vào người anh.

Quan Viễn ngáp một cái, lắc đầu, "Dạ không. Em muốn ăn cơm chung với anh."

Triệu Thanh Cốc cười cưng chiều, "Được rồi, dậy ăn cơm thôi." Nói xong dẫn vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Quan Viễn ngoan ngoãn dùng khăn ướt lau mặt.

"Tỉnh hẳn chưa?" Triệu Thanh Cốc nhẹ nhàng giúp Quan Viễn lau khô mặt.

"Dạ." Miệng nói vậy nhưng Quan Viễn vẫn làm nũng nhào vào người Triệu Thanh Cốc.

"Tỉnh rồi thi đi ăn cơm."

"Anh cõng em!" Dứt lời Quan Viễn ôm cổ Triệu Thanh Cốc, quấn hai chân lên ngườii anh.

Triệu Thanh Cốc cười cười ôm Quan Viễn vòng ra sau, để cậu nằm trên lưng anh, "Ôm chặt, coi chừng té. Anh đi dọn cơm."

"Dạ." Quan Viễn cười hì hì quấn chặt Triệu Thanh Cốc hơn.

Triệu Thanh Cốc bật cười ra tiếng nói, "Không cần chặt quá. Anh sắp thở không thông rồi này!"

Quan Viễn nghe lời thả lỏng tay một chút, nhưng chân lại càng quấn chặt hơn.

Triệu Thanh Cốc như cõng thêm một con gấu koala ra ra vào vào dọn cơm.

Hôm nay Triệu Thanh Cốc nấu canh nấm hương, cực kỳ thơm. Quan Viễn thích thú ăn luôn hai chén. Triệu Thanh Cốc vui mừng hỏi, "Thích nấm hương?"

Quan Viễn gật đầu, "Dạ, ăn không ngán, còn rất thơm."

"Sau này anh sẽ thường nấu hơn."

Quan Viễn nghe vậy lập tức dùng đôi môi còn dính nước canh hôn chụt một cái lên má Triệu Thanh Cốc, thấy trên mặt anh lưu lại vết ố, vui vẻ bật cười.

Triệu Thanh Cốc mặc Quan Viễn quậy.

Cười đã rồi Quan Viễn hỏi, "Sao hôm nay anh bận dữ vậy? Trễ vậy còn họp?!"

Triệu Thanh Cốc gật đầu, đáp, "Chi nhánh của Thời Trang Viễn Cốc đã có mặt khắp cả nước, giờ bắt đầu chuẩn bị thành lập công ty truyền thông."

Quan Viễn sửng sốt, "Bây giờ?"

Triệu Thanh Cốc gật đầu, "Mặc dù truyền thông không phải là một ngành sản xuất cụ thể, nhưng sẽ kiếm được không ít tiền, hơn nữa có thể dùng làm công cụ tuyên truyền vô cùng hiệu quả."

Dĩ nhiên Quan Viễn biết lợi ích của truyền thông, nhưng giờ không phải là thời điểm thuận lợi để mở một công ty truyền thông trong nước. Hiện tại điện ảnh truyền hình và giải trí của Trung Quốc vẫn đang là thiên hạ của Hồng Kông. diblên/ànd/lnq/qutd,di'bbio Việc này Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã từng phân tích, lúc đó hai người dự tính đến những năm chín mươi mới bắt ty thành lập.

"Không theo kế hoạch đã tính trước ạ?" Quan Viễn biết tất nhiên Triệu Thanh Cốc có lý do, không nhất thiết phải biết mới được, chỉ đơn thuần là ngạc nhiên.

"Ừ. Anh muốn chúng ta thành lập một công ty truyền thông trước để rót dần một ít tư tưởng của nước ngoài vào trong điện ảnh và truyền hình, từ từ dẫn đường tư duy của người xem..."

Triệu Thanh Cốc chưa nói hết Quan Viễn đã rõ, "Anh muốn thông qua cách đó để nước ta sớm tiếp nhận những người như chúng ta?"

Triệu Thanh Cốc gật đầu.

"Không nhất thiết phải vậy đâu, chỉ cần chúng ta có đầy đủ thực lực, ai dám nói gì nữa!"

Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn vào lòng, "Nhưng anh không mốn em phải chịu bất kỳ ánh mắt kỳ thị nào. Anh muốn chúng ta được chúc phúc như những đôi vợ chồng bình khác."

"Anh..." Quan Viễn tựa đầu vào lòng Triệu Thanh Cốc, vành mắt ửng đỏ.

"Anh muốn cố gắng thử, không được cũng không sao. Bất kể kết quả thế nào anh vẫn sẽ luôn bảo vệ em thật tốt!" Triệu Thanh Cốc đặt cằm lên đầu Quan Viễn, kiên định nói.

"Em muốn đối mặt cùng với anh." Quan Viễn nhìn Triệu Thanh Cốc nói.

"Được, dù xảy ra chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt."

Hai người ăn cơm xong, ở lại nghỉ ngơi một lát rồi mới về nhà.

Mùa hè, ban đêm có gió nhẹ, cảm giác vô cùng thoải mái. Hai người xem như đi dạo, cứ từ từ về, cho nên lúc đến nhà đã gần mười giờ.

"Tiểu Viễn, sao lại không lau khô tóc?" Triệu Thanh Cốc vừa cầm khăn lau tóc cho Quan Viễn vừa nói.

Quan Viễn le lưỡi đáp, "Em quên." Ai bảo lúc nào cậu gội đầu xong anh cũng sẽ nhanh chóng lau tóc cho cậu, khiến cậu dần quên mất luôn hành động tự lau.

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, nói, "Em đó! Không biết không có anh em sống thế nào đây?"

Quan Viễn cười hì hì, "Ai bảo anh cưng em dữ vậy!"

Triệu Thanh Cốc dịu dàng cười, "Anh muốn cưng chiều đến mức khiến em không thể sống xa anh, cưng chiều tới mức chỉ có anh mới chiều nổi em!"

"Anh thật là xấu xa! Nhưng, em thích ha hah ha..."

Trong tứ hợp viện tràn đầy tiếng cưới hạnh phúc của Quan Viễn.

Mười ngày sau, tới phiên Triệu Thanh Cốc nhập học.

Đai học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa là hai trường đại học nổi tiếng hơn trăm năm, là nơi đã nuôi dưỡng ra những nhân tài kiệt xuất nhất của Trung Quốc. dinlkên.xdl/fa/êqý,đinlk;mvon Trừ hai trường này, những trường đại học nổi tiếng khác trong nước cũng tập trung nhiều nhất ở thủ đô. Ngày nhập học, vừa mở cửa nhà là có thể thấy phụ huynh dẫn con em đi nhập học, đông như trẩy hội. Các địa điểm du lịch cũng đầy người.

Tất nhiên Triệu Thanh Cốc không cần gấp, bởi vì có đến ba ngày để đăng ký nhập học. Đợi tới ngày thứ hai, Triệu Thanh Cốc mới đem theo giấy tờ đi. Trùng hợp lại là ngày Quan Viễn được nghỉ, nên dẫn cậu theo luôn.

Triệu Thanh Cốc không muốn rêu rao bèn tới trường bằng xe đạp, chứ không đi xe hơi.  

_______________________________________________

➠64➠

<<<

  Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi dạo trong đại học Bắc Kinh một hồi, đều cảm thán quả không hổ danh là ngôi trường danh tiếng trăm năm.

Đang trong thời gian đăng ký nhập học nên sân trường tấp nập các tân sinh viên đến từ nhiều nơi. Mặc dù đa số mặc đồ rất bình thường như trên người họ lộ ra tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, khiến không khí trở nên nhộn nhịp, nhiệt tình hẳn.

Triệu Thanh Cốc đăng ký chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Đây là chuyên ngành mới xuất hiện vài nằm trước từ khi quốc gia có chính sách phát triển kinh tế mới, vẫn còn đang trong quá trình hoàn thiện nên người chọn cũng không nhiều.

Ở đại học, mỗi kỳ đăng ký nhập học đều có các anh chị tình nguyện của khóa trên đến tiếp đón hướng dẫn làm thủ tục, chuyên ngành Quản trị kinh doanh cũng không ngoại lệ.

Quan Viễn thấy bàn tiếp đón của chuyên ngành Quản trị kinh doanh là hai cặp nam nữ sinh viên, ăn mặc sang trọng, thầm nghĩ: cũng đúng, ở thời đại này phải là gia cảnh không tệ mới dám đăng ký chuyên ngành này.

Triệu Thanh Cốc vừa tới bàn tiếp đón, mắt hai sinh viên nữ ở đó lập tức sáng lên. "Chào em! Em đăng ký chuyên ngành Quản trị kinh doanh à?" Một sinh viên nữ hỏi.

Triệu Thanh Cốc gật đầu, "Dạ. Phiền chị hướng dẫn cho."

Nữ sinh viên kia cười tươi đáp, "Không phiền, không phiền!" Bốn người thấy Triệu Thanh Cốc nói chuyện tự nhiên lại lễ phép, có ấn tượng rất tốt, hướng dẫn vô cùng cặn kẽ, nói rất rõ những điều cần chú ý, còn cử một người đích thân dẫn Triệu Thanh Cốc đi đăng ký. Có người quen đường dẫn đi tất nhiên Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đỡ mất thời gian hẳn.

"Rồi, coi như xong! Giờ chị phải về đón các bạn sinh viên khác nữa, tạm biệt!" dinlknlkn.đlnàn.lêq/qs,.đôlbn Chị khóa trên nhiệt tình dẫn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tới tận phòng ký túc xá.

Triệu Thanh Cốc vội nói, "Cám ơn chị rất nhiều, phiền chị quá rồi. Xin hỏi chị tên gì? Có dịp mời chị đi ăn cơm ạ."

Chị khóa trên cười nói, "Không cần đâu! Chúng ta coi như đã thành anh em một nhà, khách sáo làm gì! Chị tên Triệu Huyên Nhiên, học năm hai. Sau này có gì thắc mắc về việc học tập hay sinh hoạt đều có thể hỏi chị."

"Dạ, cám ơn chị." Triệu Thanh Cốc tiễn Triệu Huyên Nhiên đến cuối hành lang vòng lại.

Triệu Thanh Cốc chào hỏi hai bạn tới trước, "Xin chào, tôi tên Triệu Thanh Cốc, chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Đây là em trai của tôi. Trong khoảng thời gian ở chung, mong được mọi người giúp đỡ."

Một người trông có vẻ lớn tuổi hơn, dáng vẻ phóng khoáng cười nói, "Tôi không giỏi nói mấy lời hoa mỹ, chỉ giới thiệu vắn tắt thôi, tên Mã Nhất Hồ, người Đông Bắc. Sau này chúng ta là anh em!"

Người còn lại mang mắt kính, trông văn nhã đúng nghĩa thư sinh, cũng tự giới thiệu, "Tôi tên Vệ Vưu, người Giang Nam, chuyên ngành Văn học. Hân hạnh được biết các cậu! Tôi có mang quà quê cho các cậu đây!" Nói xong lấy từ trong túi xách ra hai tập thơ.

Bình thường Triệu Thanh Cốc cũng có giải trí bằng đọc thơ, nên khá thích món quà này.

Mã Nhất Hồ có vẻ không thích thơ lắm, nhưng có thể thi đậu trường này tất nhiên không thể nào là kẻ ngốc, cũng nói cám ơn, nhận lấy quà, sau đó lấy quà của mình ra.

Quà của Mã Nhất Hồ thực dụng hơn nhiều, là một ít đặc sản Đông Bắc.

Tiếp đến, Triệu Thanh Cốc cũng lấy quà ra, tất nhiên chính là thịt kho của Viễn Cốc.

Hai mắt Mã Nhất Hồ lập tức sáng lên, "Là thịt kho của Viễn Cốc đúng không?! Chỗ tôi cũng có bán, nhưng không dễ mua lại rất mắc! Cậu thật là phóng khoáng, tôi thích rồi đó! Ha ha ha!"

Vệ Vưu cũng nhanh chóng nói cám ơn, có vẻ thật sự thích thịt kho, chẳng mấy chốc đã ăn không ít. "Chỗ tôi cũng có bán thịt kho của Viễn Cốc. Quả thật ăn rất ngon!"

Tặng quà xong, khoảng cách giữa ba người trở nên gần hẳn.

Chắc chắn Triệu Thanh Cốc sẽ không ở trong ký túc xá nhiều, nhưng giường nệm này nọ phải sắp xếp đầy đủ hết, ngộ nhỡ bận học không kịp về, trưa hoặc tối đều có thể ở lại ngủ.

Mã Nhất Hồ thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn trải giường chiếu, nhiệt tình tới giúp một tay nhưng càng giúp càng rối thêm, ngại ngùng gãi đầu nói, "Ở quê tôi mấy việc này đều là phụ nữ con gái làm..."

Triệu Thanh Cốc vội nói, "Không sao, tôi rất rành mấy việc này."

Quan Viễn luôn muốn Triệu Thanh Cốc được nằm thoải mái nhất có thể nên ga giường dù nhìn bề ngoài trông không khác gì ga giường bình thường, bên trong lại lót toàn bông cao cấp. Nếu không do Triệu Thanh Cốc ngăn cản, cậu còn định trải thêm vài cái nữa mới yên tâm.

Trải giường xong, Triệu Thanh Cốc nói với Quan Viễn, "Em ngồi nghỉ một lát đi, chờ anh dọn dẹp thêm vài thứ lặt vặt rồi mình đi ăn cơm."

"Để em dọn với anh cho nhanh." Quan Viễn lập tức nói.

Mã Nhất Hồ nói với Vệ Vưu bằng giọng điệu vô cùng hâm mộ, "Hai anh em Thanh Cốc thân quá đi! Tiểu Viễn không những ngoan còn rất tuấn tú!" Mã Nhất Hồ sống ở nông thôn, trong nhà có nhiều em, nhưng đều rất bướng bỉnh.

Cha mẹ Vệ Vưu đều là giáo viên, chỉ sinh một đứa con trai độc nhất, cho nên Vệ Vưu cũng rất hâm mộ có anh em tình cảm tốt như Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.

Triệu Thanh Cốc vốn làm việc nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã sắp xếp xong phần mình, còn thuận tiện quét dọn luôn cả phòng, sau đó mời Vệ Vưu và Mã Nhất Hồ đi ăn cơm. Hai người đều vui vẻ đồng ý.

Triệu Thanh Cốc dẫn người tới Di Nhiên Cư. Mã Nhất Hồ trước giờ sống ở nông thôn nên không biết đẳng cấp của nó chỉ thầm cảm thán tiệm này bài trí cực kỳ sang trọng. din;kễn/dnal/keq;kn;.,ế.,đôn Ngược lại Vệ Vưu đã nhận ra, nhìn Triệu Thanh Cốc với vẻ tò mò.

Đồ ăn ở Di Nhiên Cư tất nhiên ngon khỏi phải bàn, Mã Nhất Hồ sung sướng ăn no, vỗ vai khen Triệu Thanh Cốc hào phóng, hứa sau này sẽ mời lại. Ngược lại Vệ Vưu biết đây không phải là nơi mình có thể chi nổi, chỉ nói cám ơn.

Ăn cơm xong, bởi vì tạm thời trong trường không có chuyện gì nữa nên Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn quyết định về nhà.

"Hai cậu nhớ đường về không?" Triệu Thanh Cốc hỏi Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu.

Vệ Vưu gật đầu, đáp "Nhớ."

"Vậy thì tốt, hai cậu tự về ha! Bọn tôi đi đây, hẹn gặp lại ở lễ khai giảng!" Triệu Thanh Cốc vỗ vai Vệ Vưu và Mã Nhất Hồ nói, sau đó dẫn Quan Viễn đi.

Mã Nhất Hồ nhìn Vệ Vưu với ánh mắt nghi ngờ, "Chúng ta tự về? Cậu nhớ đường thật chứ?"

Qua một ngày tiếp xúc Vệ Vưu đã hiểu khái quát tính tình Mã Nhất Hồ, biết Mã Nhất Hồ vốn hay nói thẳng như vậy chứ không hề có ác ý, bèn trợn mắt nói, "Không tin tôi thì cậu tự về đi!"

Mã Nhất Hồ lập tức vỗ một cái thật mạnh lên vai Vệ Vưu, nói, "Tin chứ! Không tin cậu thì tin ai!"

Bốn ngày sau, đại học Bắc Kinh tổ chức lễ khai giảng vô cùng long trọng, sinh viên các ngành đủ mọi năm đều tập trung ở hội trường lớn.

Thầy hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu cổ vũ sinh viên, đặc biệt là các sinh viên mới, làm dấy lên sự nhiệt tình, lòng tự hào của tất cả.

Triệu Thanh Cốc vẫn bình tĩnh ngồi yên, thầm nghĩ: dù là đã vào được ngôi dường danh giá này, cũng cần phải cố gắng thật nhiều thật nhiều nữa. Con đường mình và Tiểu Viễn đi chắc chắn đầy bụi gai, phải có đủ thực lực mới có thể bảo vệ tốt Tiểu Viễn trong mọi hoàn cảnh!

Sau lễ khai giảng, là cuộc họp mặt của cả năm nhất. Giảng viên phụ trách giới thiệu một tràng xong mời lần lượt từng người lên bục giới thiệu.

Trong chuyên ngành Quản trị kinh doành phần lớn đều là con nhà giàu, không giàu từ trong trứng giàu ra thì ít nhất cũng là nhà giàu mới nổi, rõ ràng có biểu hiện thong dong hơn hẳn mấy chuyên ngành khác. Hơn nữa, phong thái tự tin của Triệu Thanh Cốc càng đặc biệt hơn các bạn trong lớp, nên vừa lên bục nói vài câu, đã chiếm được cảm tình của nhiều người. Sau khi Triệu Thanh Cốc bước xuống, còn có vài bạn nữ trộm ngắm.

Sau phần tự giới thiệu, giảng viên phụ trách lại kêu gọi mọi người tranh cử các chức vụ trong lớp. Triệu Thanh Cốc đã đủ bận chuyện học và chuyện công ty, tất nhiên không hề có hứng thú với việc này.

Đến khi xong xuôi hết, lúc mọi người đi nhận giáo trình đã là năm giờ chiều.

Triệu Thanh Cốc vội vàng mang sách về phòng ký túc xá, chuẩn bị đi đón Quan ngay. Đột nhiên có một sinh viên mới bước vào, theo sau là một nam một nữ tuổi trung niên kéo hai chiếc vali thật thật to.

Cậu sinh viên kia đeo kính mát màu đen che gần hết cả khuôn mặt, tóc bôi sáp bóng loáng. Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ: bóng đến nỗi chắc muỗi muốn đậu cũng đậu không vững.

Triệu Thanh Cốc kinh doanh thời trang nên vừa nhìn đã biết quần áo cậu sinh viên kia đang mặc là một nhãn hiệu của nước ngoài.

Cậu sinh viên kia tháo kính mát xuống, nhìn khắp bốn phía một lượt, sau đó bĩu môi nói, "Để tôi ở cái chỗ thế này? Đơn sơ như vậy sao sống nổi?!"

Người đàn ông trung niên theo sau lập tức lên tiếng, "Cậu chủ, đó là ý của ông chủ, muốn cậu ở đây một năm mới được dọn ra ngoài."

"Hừ! Không biết ông già đó đang nghĩ cái gì trong đầu nữa? Đang yên đang lành ở Mỹ tự nhiên bắt tôi tới đây chịu khổ theo! Kinh doanh ở cái nơi nghèo kiết xác khắp chốn đều là bụi bẩn này, kiếm được tiền mới là lạ!" dứt lời lại mắng một câu thô tục bằng tiếng Anh.

Triệu Thanh Cốc thản nhiên đi lướt qua, thầm than: xem ra cuộc sống trong ký túc xá sau này sẽ không quá bình yên. Chắc phải bắt đầu tính chuyện dọn ra là vừa.

Cậu sinh viên kia đột nhiên gọi Triệu Thanh Cốc lại, "Ê! Gọi cậu đó! Không thấy tôi đặt bao lớn bao nhỏ ở đây à? Mau dọn giường cho tôi! Đây, tiền boa của cậu đây!" nói xong rút ra một tờ đô la Mỹ ném lên người Triệu Thanh Cốc.

Cậu ta thấy Triệu Thanh Cốc không có phản ứng, cho rằng anh không biết đô la Mỹ, tiếp tục tự biên tự diễn, "Không biết đây là tiền gì đúng không? Đô la Mỹ đó! Có giá hơn nhân dân tệ nhiều! Chỉ một tờ này đã đủ cho tên nhà quê như cậu tiêu xài cả nửa năm!"

Hai người đi theo cậu sinh viên kia không hề có động tĩnh gì, ngầm thừa nhận cậu chủ họ nói đúng.

Triệu Thanh Cốc không thèm quan tâm tờ tiền nằm dưới đất, nhìn thẳng vào cậu sinh viên kia hỏi, "Cậu là người Trung Quốc?"

Cậu sinh viên kia cười nhạo đáp với vẻ mặt vô cùng tự hào, "Ai thèm làm người Trung Quốc chứ! Tôi là người Mỹ!"

"À... Nếu đã ghét bỏ Trung Quốc còn tới đây làm gì? Vả lại, trên đời này không phải chỉ một mình cậu là có tiền, chút tiền này..." Triệu Thanh Cốc nhìn lướt tờ đô la nằm trên đất với vẻ mặt khinh thường, rồi nói tiếp, "Con chưa đủ vào mắt tôi."

Dứt lời Triệu Thanh Cốc xoay người đi mất, để lại cậu sinh viên kia nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu sau mới hoàn hồn lại nổi trận lôi đình, nhưng lúc này đã chẳng còn bóng người đâu.  

_________________________________________________

➠65➠

<<<

  "Hai người nghe thấy không? Tên nhà quê đó dám nói như vậy! Tức chết tôi rồi..." theo sau là một đống câu thô tục bằng tiếng Anh.

Triệu Thanh Cốc ra thẳng cổng trường gặp tài xế chờ sẵn, vội vàng chạy đi đón Quan Viễn.

Quan Viễn đã đứng chờ trước cổng trường hồi lâu, duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, thấy xe Triệu Thanh Cốc tới hai mắt lập tức sáng lên.

Triệu Thanh Cốc mở cửa xe, Quan Viễn nhanh chóng chạy lại chui vào.

Triệu Thanh Cốc sờ bụng Quan Viễn, hỏi, "Đói bụng rồi đúng không?"

Quan Viễn lắc đầu, "Dạ không! Sao anh tới trễ vậy? Chẳng phải đã nói khoảng bốn giờ sao?"

Mắt Triệu Thanh Cốc thoáng qua vẻ chán ghét, "Gặp được một con ruồi khiến người tan khó chịu." Quan Viễn nghe vậy cũng không hỏi nhiều.

Về tới nhà, Triệu Thanh Cốc lập tức vào bếp nấu cơm, Quan Viễn ở bên cạnh phụ. Xong xuôi, hai người lại ngọt ngào ăn một bữa cơm. Sau đó Triệu Thanh Cốc xử lý chuyện công ty, Quan Viễn ở bên cạnh nghĩ mẫu thiết kế mới cho bộ sưu tập thời trang mùa thu. Hai người ai làm chuyện nấy nhưng vẫn có một sự ăn ý khó nói thành lời.

Kế hoạch thành lập công ty truyền thông đã bắt đầu triển khai, Triệu Thanh Cốc quyết định đặt tên công ty là 'Truyền Thông Cốc Viễn', độc lập với Viễn Cốc. Bởi vậy giai đoạn mới nhập học, trừ lên lớp, hầu như không thấy bóng dáng anh xuất hiện ở trường. Các bạn cùng lớp đều cảm thấy Triệu Thanh Cốc đúng là xuất quỷ nhập thần, cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Ngay cả Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu tuy ở chung phòng ký túc xá cũng chẳng gặp được Triệu Thanh Cốc mấy lần.

Triệu Thanh Cốc bận rộn đến hết nửa học kỳ, rốt cuộc mới lo xong vụ thành lập công ty, có thời gian thở một chút, không cần vội vã như trước nữa.

Hôm nay Triệu Thanh Cốc vừa từ thư viện đi ra đã bị Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu 'tóm' được. din;klên.x/nàln;l;êQ'm,ysdoon "Thanh Cốc, cậu bận gì mà cả nửa học kỳ cũng không thấy cậu xuất hiện trong trường mấy lần vậy?" Mã Nhất Hồ choàng vai Triệu Thanh Cốc hỏi.

"Trong nhà có chút chuyện nên hơi bận thôi. Giờ thì xong rồi. Hai cậu định đi đâu à? Không về phòng sao?"

Vệ Vưu và Mã Nhất Hồ nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mã Nhất Hồ nóng nảy nói, "Cậu không ở phòng nên không biết, phòng chúng ta có một đại gia! Mẹ kiếp, thích giả quỷ Tây! Sĩ diện! Tôi và Vệ Vưu đều muốn chuyển phòng, nhưng vẫn chưa xin."

Vệ Vưu gật đầu, "Cũng may cậu ta không thường ở phòng, nếu không chúng tôi đã sớm nổi điên rồi."

Triệu Thanh Cốc nhớ ra cậu sinh viên đã gặp hôm khai giảng, thở dài một hơi.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm đi! Vừa lúc tôi đã đặt chỗ ở Di Nhiên Cư rồi."

Vệ Vưu chưa kịp lên tiếng, Mã Nhất Hồ đã kêu lên, "Tốt quá! Tôi vẫn luôn mong lại được ăn ở đó nữa!" dứt lời còn liếm liếm môi, như đang nhớ lại mùi vị đồ ăn lần trước.

"Chờ chút tôi phải về ký túc xá cất sách trước đã." Triệu Thanh Cốc nói.

"Được, được! Bọn tôi cũng về thay đồ luôn!" Lần trước, sau khi về Vệ Vưu đã nói cho Mã Nhất Hồ biết Di Nhiên Cư không phải là nơi tầm thường muốn đến là đến. Sau đó hai người cũngd đoán thử tình hình nhà Triệu Thanh Cốc. Cuối cùng nhất trí cho rằng, Triệu Thanh Cốc là một người đáng làm bạn, một khi đã vậy, không cần vì một bữa ăn mà canh cánh trong lòng.

Lúc ba người về tới nơi, thấy cửa phòng đang mở. Vệ Vưu và Mã Nhất Hồ lập tức biến sắc.

"Nhất định là Ngô Nhuận Đạc về! Đúng là xui xẻo!" Mã Nhất Hồ than nhỏ.

Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ: chắc phải lo đổi phòng thật rồi.

Lúc này Ngô Nhuận Đạc đang nằm trên giường chơi game, nghe tiếng động, chỉ hơi nâng đầu nhìn thử. Ngô Nhuận Đạc vốn không thích ba tên cùng phòng 'nhà quê', hôm nay nếu không do bị cha buộc tới trường thì đã chạy ra ngoài chơi từ sớm.

Ngô Nhuận Đạc thấy Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu về, đang định giễu cợt đôi câu theo thói quen, bỗng phát hiện Triệu Thanh Cốc theo sau, lập tức vứt máy chơi game qua một bên, nhảy xuống giường túm lấy cổ áo Triệu Thanh Cốc, "Hừ, rốt cuộc cũng để ông đây bắt được!"

Triệu Thanh Cốc lật tay ngăn Ngô Nhuận Đạc lại, bình tĩnh nói, "Cậu là ai mà tôi phải trốn?" dứt lời, dùng lực đẩy Ngô Nhuận Đạc ra. Ngô Nhuận Đạc lập tức ngã ngồi xuống đất.

Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu thấy vậy đều nhìn Triệu Thanh Cốc với vẻ lo lắng, sợ rằng Triệu Thanh Cốc đắc tội Ngô Nhuận Đạc sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có. Bình thường tuy hai người chán ghét Ngô Nhuận Đạc nhưng vẫn chưa có hành động quá khích gì, bởi vì chỉ nhìn sơ cũng biết nhà Ngô Nhuận Đạc không phải tầm thường.

Nghĩ vậy nhưng Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu vẫn theo bản năng đứng chắn trước mặt Triệu Thanh Cốc.

Lúc đầu Triệu Thanh Cốc chỉ xem Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu là bạn cùng phòng bình thường, nay thấy hai người đứng chắn trước mặt mình tự nhiên thấy có chút cảm động.

Ngô Nhuận Đạc lúc ở Mỹ không dám làm càn, nhưng từ khi về nước, ai gặp cũng tỏ thái độ nịnh bợ cung kính, khiến cậu ta vô cùng kiêu ngạo, tự cho mình hơn người, bởi vậy rất kinh ngạc với hành động của Triệu Thanh Cốc.

"Cậu dám đẩy tôi?!"

"Chỉ là tự vệ chính đáng thôi." Triệu Thanh Cốc nói xong, thản nhiên đi về phía giường mình lấy sách, sau đó hỏi Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu, "Không phải hai cậu nói muốn thay đồ à? Sao còn chưa thay?"

Lúc này Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu mới phục hồi tinh thần, vội vàng đi thay đồ.

Ngô Nhuận Đạc thấy không ai để ý tới, đành tự đứng lên, chỉ qua một cú đẩy đã biết mình không phải đối thủ của Triệu Thanh Cốc, hậm hực nói, "Có ngon thì chờ đó..."

Triệu Thanh Cốc chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, không nói gì, khiến Ngô Nhuận Đạc càng điên hơn. Ánh mắt tựa như đang nhìn một đống rác rưởi, khinh thường vô cùng rõ ràng.

Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu thay đồ xong, ba người nhanh chóng đi ra cổng trường. diên;ln/àlknleq,q;moydd'mnnpp Tài xế đã chờ sẵn từ trước, thấy Triệu Thanh Cốc, cung kính chào, "Ông chủ" rồi mở cửa xe cho anh.

Triệu Thanh Cốc gật đầu đáp lại, ngồi vào xe, thấy Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu còn đứng ngây ra đó, bất đắc dĩ nói, "Hai cậu nhanh lên."

Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu lập tức ngồi vào, vẻ mặt 'không dám tin'.

Mã Nhất Hồ không nhịn nổi, hỏi, "Thanh Cốc, cậu đang diễn kịch gì vậy?! Xe hơi, rồi cả ông chủ?! Mẹ ơi, khoa trương quá!"

Triệu Thanh Cốc ung dung đáp, "Chỉ làm chút buôn bán bình thường kiếm ít tiền thôi."

Triệu Thanh Cốc cho xe tới Tứ Trung đón Quan Viễn, rồi qua Di Nhiên Cư. Ăn cơm xong, anh kêu tài xế đưa Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu về trường trước, sau đó mới về nhà.

"Anh, hình như hôm nay hai bạn anh có gì đó là lạ." Quan Viễn tựa vào lòng Triệu Thanh Cốc, nói.

"À, chắc là chưa kịp hoàn hồn."

Xây dựng xong Truyền Thông Cốc Viễn, xem như đã có phần cứng, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bắt đầu chuyển sang giai đoạn tìm kiếm, bồi dưỡng người.

Hiện tại điện ảnh và truyền hình Trung Quốc vẫn đang bị công ty bên Hồng Kông độc chiếm, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc quyết định đào tạo người mới toàn bộ, chứ không mời gọi những người đã có tiếng sẵn. Mặc dù như vậy sẽ rất tốn thời gian và tiền bạc, nhưng người mới có thể hoàn toàn phụ thuộc Cốc Viễn, tránh nhiều phiền toái sau này.

Tìm người mới, dĩ nhiên đến Học viện Điện Ảnh Bắc Kinh kiếm là nhanh và tốt nhất. Mặc dù Cốc Viễn chỉ là một công ty mới thành lập, nhưng đối với những sinh viên tương lai chưa rõ này, đây cũng là một lựa chọn không tồi. Sau khi nghe thông báo sẽ có Truyền Thông Cốc Viễn tới tuyển người, hơn nữa không giới hạn ngành, sinh viên các ngành đều nghiêm túc chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.

Mặc dù Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không chuyên về lĩnh vực này, nhưng lúc rảnh rỗi hai người từng vùi đầu trong không gian xem vô số phim ảnh của tương lai nên cũng hiểu chút lý luận. Huống chi hai người không định tìm diễn viên có kỹ năng diễn xuất kinh thiên động địa, hoặc đạo diễn quỷ khốc thần sầu gì, tin tưởng bằng vào những lợi thế hai người có, cộng thêm tiền bạc đầy đủ làm hậu thuẫn muốn khiến ai nổi tiếng chẳng phải việc khó.

Vì thế, buổi phỏng vấn của Truyền Thông Cốc Viễn trong mắt các chuyên gia chẳng khác gì một trò đùa. Giám khảo chỉ có hai vị, một mười bảy mười tám tuổi, một mười một mười hai tuổi. Nội dung phỏng vấn cũng vô cùng đơn giản. Diễn viên, chỉ cần ngoại hình đạt yêu cầu, sau đó diễn thử một đoạn ngắn, không quá tệ đều sẽ trúng tuyển. Những chuyên ngành khác, chọn càng nhanh hơn nữa.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chỉ tốn nửa ngày đã chọn được gần năm mươi người. Trong đó diễn viên là nhiều nhất, còn lại chia đều cho các chuyên ngành khác.

"Đây là hợp đồng tuyển dụng, các bạn hãy cầm về xem thật kỹ. Nếu có ý muốn gia nhập Truyền Thông Cốc Viễn, hoan nghênh ngày mai tới ký hợp đồng." Phỏng vấn xong, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về trước, để trợ lý ở lại xử lý các vấn đề tiếp theo.

Các sinh viên cầm hợp đồng trong tay, nhìn nhau rối rắm. Phỏng vấn thật sự quá đơn giản, thậm chí có người còn chưa hỏi gì đã trúng tuyển.

"Mai cậu đi không?"

"Chưa biết nữa. Tự nhiên tôi cảm thấy hơi nghi ngờ. Hơn nữa, cậu đọc hợp đồng thử đi, một kỳ là năm năm, trong thời gian đó mọi chuyện đều do công ty sắp xếp. Thời gian với diễn viên như chúng ta chẳng khác gì vàng bạc, nếu công ty này không đáng tin, để lãng phí thời kỳ tốt nhất..."

Nghe vậy, không ít người đã bắt đầu nhụt chí.

"Nhưng đãi ngộ không tệ, chia phần trăm cũng nhiều..."

"Thôi đi, nếu không có việc tiền từ đâu ra!"

Có người quyết định không đi, có người nghĩ chờ ngày mai tới Cốc Viễn xem thử, không được thì coi như là cơ hội để mở mang kiến thức.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Số sinh viên tới ký hợp đồng chỉ chiếm một phần ba số được chọn hôm qua.

Quan Viễn nhìn lướt qua các hợp đồng đã ký, nhíu mày nói với Triệu Thanh Cốc, "Những người em biết sẽ nổi tiếng trong tương lai đều không tới."

Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, "Không tới thì thôi. Chúng ta cứ tự mình bồi dưỡng, không tin không đào tạo được siêu sao."

Tiền Chu siết chặt bản hợp đồng đã ký, hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi cửa Truyền Thông Cốc Viễn. Sau khi về ký túc xá, một bạn cùng phòng thấy được bản hợp đồng, kinh ngạc hô to, "Tiền Chu, cậu ký rồi à?!"  

HẾT CHƯƠNG [61.62.63.64.65].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro