Chap 38: Tình yêu ngốc xít đáng yêu ngày 8 tháng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 giờ trưa, GMT+9, giờ Nhật, ngày 8 tháng 3 năm 2020.

"Này, hôm nay em có cần tặng hoa không?" Kou hỏi Melt.

"Tặng hoa sao?" Melt trố mắt.

"Ừ, 8 tháng 3 là có người tặng hoa đấy." Kou khẳng định chắc nịch.

"Mà em là nam mà." Melt nói.

"Nhưng tính cách và nhân phẩm của em y như trang nữ nhi đài các vậy, không tặng thì khó nói lắm." Kou đáp.

"Chẳng phải bắt ép anh mua hoa mua kẹo tặng em làm gì, mà anh có nghĩ chúng ta sẽ đưa nhau đi ăn ngoài chứ? Có người nói vui là con đường đến trái tim người đẹp là qua cái bao tử mà." Melt đối đáp.

Nghe tin Melt sẽ đòi đi ăn, Kou liền kéo Melt đi ra một quán Sukiya đi ăn ngoài.

Melt: "Khi nói đến chuyện ăn uống giữa thời dịch bệnh COVID-19, đặc biệt là ăn ngoài, chúng ta cần lưu ý những điều sau, theo trang tin The Health Site."

Kou: "Chọn nhà hàng vệ sinh và đừng quá đông đúc. Thận trọng chọn dịch vụ giao đồ ăn. Không cần tránh thịt và hải sản. Tránh tham dự các cuộc buffet mở. Ăn tối cùng nhau, nhưng trong các nhóm nhỏ."

Melt: "Hay đấy ông xã."

Kou: "Đi trà sữa không em?"

Melt: "Thôi, em mập lắm rồi."

Kou: "Anh bao mà."

Melt: "Thôi."

Kou: "Giờ mình đi ăn lẩu shabu-shabu nhé?"

Melt: "Thôi. Mình vào Sukiya để ăn mì ramen rồi. Ngu sao mà bỏ Sukiya chứ."

Kou: "Ừm."

Thế là cặp đôi tấu hài đỏ xanh nhà Ryusoulger kéo nhau đi ăn trưa. Họ gọi hai tô mì ramen tonkotsu (nước dùng nấu bằng xương heo) rồi cùng xì xụp tại bàn. Nhưng chỗ bàn đối diện họ lại có bóng dáng của Hikari và Right đang ăn những tô cơm cà ri bò kiểu Nhật.

"Này, quán ở đây sao vắng thế?" Right hỏi.

"Tính đến ngày 2 tháng 3 năm 2020, Nhật Bản đã có 256 ca nhiễm được xác nhận, trong đó có 6 ca tử vong và 42 người đã hồi phục. Các số liệu trên không bao gồm các trường hợp trên tàu du lịch Diamond Princess, chúng được liệt kê vào các trường hợp trên tàu du lịch." Hikari nói.

"Trời ơi, thật đáng sợ. Giờ chúng ta đi ra đây coi thật chẳng ra làm sao." Right ủ rũ vì buồn.

"Này, bên bộ Y Tế có nói với chúng ta rằng chúng ta cần nên giữ vệ sinh cá nhân cẩn thận để tránh dịch bệnh." Melt nói với Right.

"Biết rồi mà. Mệt chết." Right nói.

"Này, ăn ở đây xong có định đi giải cứu quán ăn không vậy?" Melt hỏi tiếp.

"Có rồi. Giờ nhìn này, tớ sẽ đi gọi thêm vài ba dĩa cơm bò hầm kiểu Nhật (gyudon), rồi cơm cá ngừ thái lát sốt mè (tekkadon)." Right nói.

"Ừ, được rồi." Melt gật đầu lia lịa.

"Nè, Juru vừa làm một màn livestream mới kìa." Kou hồ hởi nói.

"Gì cơ? Lúc mọi người ai về nhà nấy đã là ngày 8 tháng 3 năm 2020, 9 giờ sáng, GMT+9, giờ Nhật Bản. Đó là cái lúc mà chúng ta đi chơi điều giáo tình thú 1 ngày 1 đêm đó, bữa 7 tháng 3 chứ nhiêu." Melt nói.

Hikari, Right, Melt, Kou túm tụm lại xem điện thoại của Kou đang chiếu hình ảnh Juru đang livestream.

"Nhớ là tôi đã đấm Juru mềm mình rồi mà, sao giờ lại lết lên livestream?" Kou kinh ngạc.

"Hầy, tôi cũng đã đấm Tametomo tới bầm giập rồi đấy, mà sao cậu Juru kia còn bay nhảy được hay vậy?" Hikari đáp.

"Thôi hai anh bạn cứ ở lại chơi vui nhé, chúng tôi về nhà đây." Melt và Right đồng thanh.

"Về trước đi." Kou gật đầu đồng tình.

Trong quán chỉ còn lại Kou và Hikari. Nói là mỗi hai người này thì không hẳn đã đúng, vì còn lác đác thêm chưa được chục người đang lai vãng trong quán. Bầu không khí trong quán căng thẳng vì sự im lặng đến đáng sợ, vì dịch virus Covid-19 vẫn còn hoành hành ở Nhật.

"Về nhà nhớ rửa tay đấy cậu." Hikari bảo Kou.

"Ừ." Kou nói.

Trên màn hình điện thoại của Kou, Juru làm video livestream ngân nga tiếng giảng:

"Điều khiến con cá mất mạng dưới tay ngư phủ chính là bản tính tham lam của nó, chỉ nhìn thấy mồi nhử, mà không biết đến lưỡi câu. Con người nếu chỉ biết nhìn vào danh lợi, sẽ không thể nhìn rõ hiểm nguy rình rập, cuối cùng chuốc lấy họa sát thân."

"Trong cuộc sống, tự tin giúp con người làm chủ vận mệnh, khẳng định bản thân và đưa ra quyết định chính xác. Nhưng nếu tự tin quá mức sẽ biến thành tự phụ. Từ xưa đến nay, nhiều kẻ không biết trời cao đất dày, vì một thành công nhỏ nhặt mà tự thổi phồng bản thân, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng. Nếu không sớm tỉnh ngộ, cả đời chắc chắn sẽ chỉ mãi sống trong vực sâu thất bại, nhục nhã mà thôi."

"Cổ nhân nói, chim công là loài vật yêu chuộng hư vinh nhất. Những ngày trời đổ mưa, nó tuyệt đối sẽ không cất cánh bay lượn, vì sợ làm hỏng bộ cánh quý tộc của mình. Chính vì điểm yếu chết người này, nên mỗi khi mưa đến, sẽ có người đến bắt giữ nó. Thậm chí khi bị dồn đuổi đến đường cùng, chim công cũng nhất quyết không chịu cất cao đôi cánh để thoát thân. Vậy, thứ cướp đi sinh mệnh của chim công chẳng phải chính là thói ham chuộng hư vinh của nó ư? Con người cũng vậy, hãy nên biết đủ và từ bỏ đúng lúc. Tiền bạc mất đi có thể kiếm lại. Nhưng mạng sống và danh dự một khi đã mất, sẽ không thể tìm lại được nữa."

"Trong cuộc sống, tồn tại không ít người khi đối diện với khó khăn, thường vội vã đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ, để rồi rước họa vào người. Trên đời, không có thuộc hối hận, nên khi quyết định việc gì, hãy thận trọng thay vì cẩu thả, qua loa. Người thất bại, là do tác trách với bản thân. Còn người thành công sẽ luôn cẩn trọng trong mọi hành động và suy nghĩ."

"Trời ạ, Juru lại đam mê livestream đến thế sao?" Hikari hỏi Kou.

"Đam mê làm người nổi tiếng mà, không biết cậu ấy bị đấm chưa được một ngày có khỏe hay chưa." Kou nói.

"Thế cậu nghĩ thế nào?" Hikari hỏi Kou nữa.

"Tự nhiên tôi thấy hơi hối tiếc. Em nó bị đánh đau rồi mà còn lê lết bò lên cái máy tính đi livestream cho fan hâm mộ. Thấy mà có lỗi với em nó ghê." Mặt Kou trầm tư.

"Thương nhau tay nắm lấy bàn tay." Hikari chỉ tay vào chỗ Lucky và Stinger đang chạm môi nhau ở đằng cửa ra vào dù hai người đều đeo khẩu trang.

"Chắc vào ăn chung với nhau thôi." Kou gật đầu.

"Hoặc họ đã ăn rồi." Hikari nói.

"Giờ này còn đi đâu nữa. Ăn xong đi về thôi." Kou cùng Hikari đi trả tiền đồ ăn rồi về nhà.

Lucky và Stinger vào quán Sukiya đi ăn hai tô cơm tekkadon rồi ăn cùng nhau. Họ không bị nhiễm Covid-19, cả những mỹ nam nhà Super Sentai cũng hoàn toàn không mắc bệnh này.

Thế là cả ngày 8 tháng 3 năm 2020 đã trôi đi thật êm đềm và vui vẻ, đồng thời thật bình lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro