Chương 170: Hóa trang nghệ thuật (H, NP)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 26 tháng 11 năm 2020, 17 giờ 50 phút, GMT + 9, giờ Nhật Bản và Hàn Quốc. Tương đương với ngày 26 tháng 11 năm 2020, 16 giờ 50 phút, GMT + 8, giờ Trung Hoa Đại Lục. Tương đương với ngày 26 tháng 11 năm 2020, 15 giờ 50 phút, GMT + 7, giờ Việt Nam và Thái Lan.

"Cập nhật tình hình Covid-19 ở toàn thế giới theo nguồn Worldometers.info lúc ngày 26 tháng 11 năm 2020, 15 giờ 50 phút, GMT + 7, giờ Đông Nam Á, đã có 60,782,574 ca nhiễm toàn thế giới, 1,427,895 ca tử vong, 42,081,917 ca hồi phục. Tình hình virus corona tại Hoa Kỳ (Mỹ), đã ghi nhận 13,139,882 ca nhiễm, 268,262 ca tử vong, 7,808,059 ca hồi phục. Ấn Độ có 9,266,705 ca nhiễm, 135,261 ca tử vong, 8,679,138 ca hồi phục. Brazil có 6,166,898 ca nhiễm, 170,799 ca tử vong, 5,512,847 ca hồi phục. Pháp có 2,170,097 ca nhiễm, 50,618 ca tử vong, 156,552 ca hồi phục. Nga có 2,187,990 ca nhiễm, 38,062 ca tử vong, 1,685,492 ca hồi phục. Nhật Bản có 135,400 ca nhiễm, 2,001 ca tử vong, 114,725 ca hồi phục. Trung Quốc có 86,490 ca nhiễm, 4,634 ca tử vong, 81,550 ca hồi phục. Singapore có 58,190 ca nhiễm, 28 ca tử vong, 58,091 ca hồi phục. Hàn Quốc có 32,318 ca nhiễm, 515 ca tử vong, 26,950 ca hồi phục. Thái Lan có 3,942 ca nhiễm, 60 ca tử vong, 3,788 ca hồi phục. Việt Nam có 1,321 ca nhiễm, 35 ca tử vong, 1,153 ca hồi phục. Các thông số có thể thay đổi trong các cập nhật kế tiếp." Bản tin cập nhật tình hình Covid-19 quốc tế ngày 26 tháng 11 năm 2020 vang lên những thông số.

Tại nhà của Sougo, Sougo ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Điều cậu thấy đầu tiên, là một người đeo guốc cao gót, mặc bộ đồ bó sát bằng vải voan mỏng màu trắng, đeo tóc giả màu trắng dài tới nửa ngực, mặc quần soọc trắng màu xám bạc, áo ngực cũng màu xám bạc, đeo thêm cái lủng lẳng thẳng đuột như cái chày đâm tiêu. Đố bạn biết, đó là ai? Câu trả lời đã có rồi, chính là Geiz đang tấu hài cho Sougo cười.

"Nhạt quá, 0 điểm, về chỗ." Sougo lắc đầu bĩu môi.

Người thứ hai là Woz, cũng mặc y chang như Geiz, chỉ khác là mặc bộ đồ màu đỏ và không đeo lủng lẳng trước bụng, nhưng hai cẳng thì quấn những sợi băng đỏ rực và mặt thì bôi màu đỏ rực như máu. Đó là chưa kể đến cái đầu màu đỏ chói như cái mào gà trống.

"Dở quá, 0 điểm, về chỗ." Sougo lắc đầu bĩu môi.

Khi Geiz và Woz đến hỏi Sougo, mặt Sougo nhăn lại mà thẳng thừng phán rằng: "Dẹp tiệm, tẩy trang, nghỉ chơi."

Ngay cái lúc đó, ở nhà của Sento, Sento và Banjou đang cùng vui vẻ với nhau. Sau khi lên giường tại phòng ngủ của Sento, hai chàng Banjou và Sento cởi hết quần áo ra và trao nhau những nụ hôn say đắm.

"Anh yêu em, bé bông." Sento thủ thỉ vào tai Banjou rồi hôn nhẹ lên môi cậu.

Banjou đứng yên cho anh khoá môi, hai mắt nhắm lại.

"Sento, em yêu anh." Banjou câu cổ Sento hôn một cái thật ngọt.

"Phù, đêm nay là đêm chỉ có hai đứa mình đấu kiếm thôi, chả có một ai hết." Sento vuốt tóc Banjou. 

"Để em diễn." Banjou nói.

Sau khi Banjou đã nằm xuống giường, Sento nằm chống tay ngang qua vai cậu và cọ xát phần hạ bộ vào hạ bộ cậu. Rồi Sento cọ xát phần ngực mình vào ngực Banjou, khiến cho mọi bộ phận trên hai bộ ngực ma sát vào nhau đến mức toả nhiệt. Khi núm nhũ hai người cọ xát vào nhau cũng là lúc Sento đưa lưỡi vào đôi môi đang mở của Banjou. Hơi thở của Banjou giống như có một ngọn lửa sưởi ấm nhiệt huyết và hy vọng. Hai chàng trai không áo không quần trao duyên bằng lưỡi cho nhau với một nụ hôn nồng cháy, từng chuyển động của hai chiếc lưỡi trong hai đôi môi kia cứ khiến bầu không khí trong căn phòng xanh nhạt vốn đã sáng lãng mạn với những chiếc đèn có mặt kính màu che bên ngoài càng thêm lãng mạn. Thân thể của Banjou run bần bật với những cử động vặn vẹo vì những cái mút liếm đầy khoái cảm của Sento lên da thịt trên cổ và vai, còn miệng thì khẽ rên rỉ từng tiếng gợi tình với đôi mắt ngây thơ trông câu dẫn đến kỳ lạ.

"Anh lạnh lắm em ạ. Anh cần một ai đó để yêu thương." Sento dúi đầu vào bụng của Banjou.

"Có em ở đây mà." Banjou đáp. 

Thế là có tiếng rên rỉ vui sướng của Banjou khi hai đầu nhũ bị Sento liếm yêu đến mức cương lên thành hai hòn bi đỏ hồng.

"Banjou nè..." Sento hôn bụng Banjou.

Banjou được một phen thăng hoa đến mức chỉ 'ư' lên một tiếng đầy thích thú. Cậu nằm yên cho anh yêu Sento vuốt ve cục cưng của cậu đến mức nó ngóc đầu dậy. Cái đầu đỏ ửng của cậu bé chưa kịp mở mắt thức dậy đã được môi của Sento hôn nhẹ và được khoang họng và lưỡi của anh ấp ủ bên trong.

"Ấm quá, Sento ơi~" Banjou tươi cười.

Từng cái mút, từng cái liếm ngang dọc khắp cậu nhỏ khiến Banjou khoan khoái, và ngay cả hai quả bi cũng được ông xã nâng niu cưng chiều không kém. Xong xuôi, hai mắt cậu lim dim lại và miệng cậu bắt đầu kêu ư a liên tục, dù không đến mức chẳng nghe được gì nhưng cũng không quá nhức óc. Không một chỗ nào trên người cậu không được ông xã hôn.

"Đau lắm không, bé bông?" Sento hỏi thăm.

"Dạ không." Banjou trả lời ngọt ngào.

Sento đút cây xúc xích vào miệng Banjou. Khúc xúc xích của anh bò vào môi cậu lọt xuống tới vòm họng, còn cái quy đầu hồng tròn của nó thì chạm đầu lưỡi cậu.

"Ư..." Banjou cảm nhận được cái mùi đặc trưng của Sento trong cái vật bỏ vào miệng mình.

Banjou cũng không phải đụng tay đụng chân gì, và Sento cũng chẳng thèm nhúc nhích. Những điều Banjou đã biết làm chỉ có thể là mút với liếm nhẹ nhàng thôi. Vì đây là lần đầu tiên làm bằng miệng, cậu cảm thấy mùi của anh rất hôi và bẩn dù cậu biết rằng anh đã vệ sinh thân thể sạch sẽ hơn 6 tiếng trước khi lên giường, và lại còn bị sặc dù cả hai người không hề làm gì mạnh bạo. Rồi những lần sau đó, Sento làm mạnh bạo hơn nhưng Banjou vẫn bị sặc, đến mức cậu khóc sụt sùi cả lên vì không chịu nổi những cơn ho sặc sụa.

"Anh không hiểu nổi tại sao em nhõng nhẽo như vậy, nhưng chắc gì em sẽ mãi như thế này. Từ từ em cũng quen mùi thôi." Sento dỗ dành Banjou.

Rồi khi biết được thì Sento mới nhận ra rằng Banjou đã nuốt quá sâu.

"Này, lần đầu làm đừng nuốt quá sâu, cũng đừng tham nuốt quá cỡ." Sento vuốt tóc Banjou.

"Dạ." Banjou cúi đầu.

Rồi Sento nhìn Banjou làm rất chậm rãi và từ từ.

"Thế tốt hơn rồi đó." Sento vui mừng khi biết Banjou không bị sặc.

Sau đó, anh hỏi cậu: "Nhanh hơn chút được không nhỉ?"

Banjou vẫn lặng thinh và cắm cúi làm cho đến khi trong vòm họng cậu dính toàn là một chất lỏng sánh màu trắng đục phóng ra từ cậu nhóc của Sento. Lưỡi của cậu như bị dán lại nên không nói được.

"Sao? Hay là em chê rồi?" Sento chớp mắt nhìn Banjou.

Rồi Sento bảo Banjou mở miệng ra.

"Hừm, cũng được đấy. Mà nhả ra đi." Sento nói với Banjou.

Banjou lấy một cái thau nhỏ nhả dịch của Sento vào trong.

"Giờ em thấy trong miệng khó chịu không?" Sento hỏi.

Banjou đỏ hết cả mặt liền rụt cổ lại.

"Ngon hay dở vậy?" Sento hỏi.

Banjou chỉ gật đầu trong thinh lặng, nhưng Sento biết chắc rằng cậu đã hài lòng.

"Giờ để anh chăm sóc cho em." Sento vuốt đầu Banjou. 

Rồi hai ngón tay của Sento bò tới cúc động của Banjou thọc ra thọc vào.

"Có đau nhớ nói anh nha." Anh nói với cậu. 

Mấy ngón tay của Sento cứ đâm tới tấp đến mức hậu huyệt Banjou nảy lên nảy xuống hết lần này tới lần khác, nhưng cậu chỉ thấy sướng ít mà đau nhiều.

"Đau hả em?" Sento hỏi Banjou.

"Đau thật mà." Banjou nhăn mặt.

"Lạ đời nhỉ." Sento lúng túng.

Nhưng Sento cũng đành bôi gel vào tiểu cúc Banjou cho bớt khô và mang 'áo mưa' cho cậu nhỏ của mình. Anh vừa vào trong cúc động cậu, cậu khóc ré lên: "Ui da~ Khó chịu lắm~~~ Đau lắm... hic hic hic~~ Hu hu hu... Đau mà anh~"

Sento sững sờ vì chưa bao giờ Banjou lại la đau như vậy. Nhưng dù gì anh cũng đã quen với cái nết trẻ con của cậu và lại còn rất sủng cậu nên chẳng nề hà gì.

"Banjou, mới có đâm chút xíu mà la hét ong ỏng là sao?" Sento hỏi.

"Anh ơi~ Đừng~... Dừng ngay đi... Ahhhhh... Đừng... dừng lại..." Banjou níu chặt vai Sento.

"Em thật sự muốn anh tiếp tục sao? Để anh chăm sóc em nha, bé cưng." Sento mỉm cười.

Càng làm mạnh, Banjou càng rên la to tiếng hơn. Cậu biết rằng cậu sẽ không chịu nổi cái cảnh bị toạc cúc dưới tay ông xã, và cậu rất sợ. Nhưng một lát sau, cậu cầu khẩn: "Dạ... Em van anh~ ahh~ ... anh đâm đại dưa... hít hà~ hít hà~ ... anh thao em nát cúc đi anh~"

"Em ngộ ngĩnh nhỉ. Hồi trước thì la đau, giờ thì đòi cầu hoan. Nghĩ đi nghĩ lại thì em chỉ nhõng nhẽo chứ thực ra thì em cường thụ dữ lắm. Em rất dễ khóc, nhưng em cũng rất dễ cười. Em cười cũng đẹp, mà khóc cũng dễ thương." Sento trêu.

"Thế anh muốn em khóc hay em cười?!" Banjou đỏ mặt.

"Anh có nói anh thích làm em khóc bao giờ đâu, hỏi gì ngộ vậy?!" Sento càng đâm mạnh hơn.

"Em biết anh... ah~... nhưng mà... ah~... anh rất thích em cười lắm... ah~..." Banjou thở dốc.

"Anh đâu có bảo em tự nói ra đâu mà em cũng tự khai. Giờ chỉ còn anh với em bên nhau thôi, trước đây vẫn thế mà sau này vẫn vậy. Anh thích nụ cười của em hơn, nhưng nếu em muốn khóc thì cứ khóc bên cạnh anh đi, việc gì phải làm mặt cười giả tạo chứ. Em hay khóc nhiều mỗi khi buồn, anh thấy có khi em hơi trẻ con nhưng anh vẫn yêu em, vì đó chính là con người xinh đẹp nhất và chân thật nhất của em." Sento vuốt tóc cậu.

Sau khi gần chạm mốc của đỉnh cao khoái cảm, chỉ có những tiếng từ cặp tân hôn đêm giường chiếu.

"Dạ... mạnh lên... đi... anh.... em... chịu không nổi... ah... ah... em sắp ra... anh... ông xã ơi... bắn vào... trong đây... ahhhh!!!..." Banjou rên rỉ.

"Em rên làm anh phê không chịu được. Ân~~ Bé bông của anh bị đâm cúc mà rên dữ dội vậy đó. Lắm lúc anh chẳng còn biết là em đau hay em phê nữa nà... Bối rối quá em ơi~~~" Sento thở dài.

"Ah... cảm ơn anh... Sento... em... sướng quá... thao cúc... mạnh lên..." Banjou càng rên to hơn.

"Oh yeah... anh... đang ra.... bà xã... từ từ thôi... anh cũng... không... kìm lại được... anh... sắp..." Sento không kìm được cơn cực khoái.

"Em bị đâm thì em đau em khóc vậy thôi, chứ đau vì bị anh đâm em thấy sướng hơn nhiều~" Banjou vẫn cố lấy ra một câu nói đùa.

"Giờ hỏi lại nè, em đau hay em sướng?" Sento ngồi dậy đỡ Banjou lên, mặt đối mặt.

"Bị anh đâm... mạnh thế.... ah~~... em khùng lên thật rồi... em chỉ có anh thôi... hít hà... ư... ngượng quá... sướng quá... thương quá... ân... em là một tiểu dâm đãng chỉ thèm hơi anh thôi... A~ Sướng~ Sướng như tiên luôn. Sướng không gì bằng. Lên quá anh ơi~ Anh ơi làm sao em xuống bây giờ~ Trấn an em bằng khúc thịt của anh đi mà..." Banjou bị thao nát cúc đến mức cậu gào lên rất to.

Sento nựng hai bên má cậu, rồi nắm tay quanh tiểu đệ cậu vuốt lên vuốt xuống.

"Anh đưa xuống giùm em đi~ ah hah~ ư hư hư~ quá cao rồi..." Từng tiếng nói của Banjou cứ nhói lên từ buồng phổi lên tận cuống họng khi sắp hết màn.

Hai tấm thân đã đạt đến cực khoái của ái tình.

"Anh hah~ Em sắp ra..." Banjou thở không ra hơi.

"Mình cùng ra đi em." Sento thì thầm.

"Chúng ta... nơi này có nhau... trăm năm không rời..." Banjou bắn ra một dòng tinh khí.

"...Anh yêu em... suốt cả cuộc đời... Banjou..." Sento cũng xuất trong tao huyệt của Banjou. 

Hai mỹ nam cùng bắn ra những dòng tinh dịch ướt khắp phần hạ bộ của nhau, riêng Banjou thì hoa cúc đầy ắp toàn là nước sữa của Sento.

"Cảm ơn anh..." Banjou thở một hơi ngắn đầy thần thái vui vẻ.

Rồi mười giây sau, Banjou ngáp một hơi rất dài.

"Trễ lắm rồi hả anh?" Banjou hỏi.

"Ừ, trễ lắm rồi." Sento trả lời.

Hai chàng không rời nhau ra một giây phút nào cả. Banjou ngượng chín mặt vì không biết Sento đang khao khát mình thật sự hay là do một quái vật đã giả dạng làm Sento để chọc phá cậu. Nhưng ít ra Banjou đỡ ngứa mông hơn sau khi quan hệ với Sento vì lúc này cậu đang dao động rất nặng.

Ngày 26 tháng 11 năm 2020, 19 giờ 05 phút, GMT + 9, giờ Nhật Bản và Hàn Quốc. Tương đương với ngày 26 tháng 11 năm 2020, 18 giờ 05 phút, GMT + 8, giờ Trung Hoa Đại Lục. Tương đương với ngày 26 tháng 11 năm 2020, 17 giờ 05 phút, GMT + 7, giờ Việt Nam và Thái Lan.

"Cập nhật tình hình Covid-19 ở toàn thế giới theo nguồn Worldometers.info lúc ngày 26 tháng 11 năm 2020, 17 giờ 05 phút, GMT + 7, giờ Đông Nam Á, đã có 60,818,411 ca nhiễm toàn thế giới, 1,428,870 ca tử vong, 42,121,492 ca hồi phục. Tình hình virus corona tại Hoa Kỳ (Mỹ), đã ghi nhận 13,139,882 ca nhiễm, 268,262 ca tử vong, 7,808,059 ca hồi phục. Ấn Độ có 9,266,705 ca nhiễm, 135,261 ca tử vong, 8,679,138 ca hồi phục. Brazil có 6,166,898 ca nhiễm, 170,799 ca tử vong, 5,512,847 ca hồi phục. Pháp có 2,170,097 ca nhiễm, 50,618 ca tử vong, 156,552 ca hồi phục. Nga có 2,187,990 ca nhiễm, 38,062 ca tử vong, 1,685,492 ca hồi phục. Nhật Bản có 135,400 ca nhiễm, 2,001 ca tử vong, 114,725 ca hồi phục. Trung Quốc có 86,490 ca nhiễm, 4,634 ca tử vong, 81,550 ca hồi phục. Singapore có 58,190 ca nhiễm, 28 ca tử vong, 58,091 ca hồi phục. Hàn Quốc có 32,318 ca nhiễm, 515 ca tử vong, 26,950 ca hồi phục. Thái Lan có 3,942 ca nhiễm, 60 ca tử vong, 3,788 ca hồi phục. Việt Nam có 1,321 ca nhiễm, 35 ca tử vong, 1,153 ca hồi phục. Các thông số có thể thay đổi trong các cập nhật kế tiếp." Bản tin cập nhật tình hình Covid-19 quốc tế ngày 26 tháng 11 năm 2020 vang lên những thông số.

Đây là bài livestream cúng cô hồn của hội trai đẹp nhà Megiddo.

Sutorius: "Không có tài sản nào quý giá hơn giáo dục. Đối với những người nghèo, đừng mong rằng một ngày nào đó các bạn sẽ có cơ hội và đầu tư 1 ăn 10. Bởi vì, các bạn làm gì có tiền mà đầu tư. Với những người giàu có, tiền mất thì còn tiền khác. Nhưng với người khác, mất tiền đồng nghĩa với việc đói, thất bại và nghèo mãi. Chỉ có duy nhất một thứ tài sản mà bạn không bao giờ có thể đánh mất chính là: Kiến thức và kỹ năng của bản thân mình. Bởi vậy, đừng bao giờ ngừng lại việc học. Một ngày nào đó, cơ hội đến, bạn có thể sẽ không có tiền để đầu tư, nhưng bạn sẽ có năng lực để biến cơ hội thành tiền."

Regiel: "Không bao giờ ném tiền qua cửa sổ. Có một sự thật là không phải người giàu, mà chính những người nghèo mới hay ném tiền qua cửa sổ. Chúng ta mua vài tờ vé số, mà không biết rằng tỷ lệ trúng là 1/1.000.000 đến 1/8.000.000 tuỳ loại. Chúng ta cầm nó và lao vào những tệ nạn, mà không biết rằng khả năng sinh ra lời cũng chỉ phụ thuộc và sự may rủi và đỏ đen. Chúng ta ôm tất cả những gì mình dành dụm được và đưa cho một người không quen biết, chỉ vì những lời họ hứa hẹn quá nhiều điều. Người nghèo có quyền ước mơ vào một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng hãy tỉnh táo và đừng bao giờ dùng số tiền ít ỏi của mình vào những việc chúng ta không hiểu, không biết, không chắc."

Zuoth: "Càng thân thiết, càng phải minh bạch tài chính. Chúng ta hay nghĩ rằng: Thân thiết với nhau hay đã là người yêu, thì không cần rõ ràng chuyện tiền bạc. Về khía cạnh không cần tính toán quá chi li là đúng. Nhưng nếu nói rằng không cần rõ ràng là sai. Trong bất cứ mối quan hệ nào cũng vậy, đừng để tiền trở thành vấn đề, mượn là mượn, cho là cho, nhất là vợ chồng thì không cần thiết phải có những quỹ đen, quỹ riêng, hoặc đi vay nợ mà người còn lại không biết. Muốn một quan hệ đi được đường dài, thì đừng quên chia sẻ thẳng thắn với nhau mọi chuyện, kể cả chuyện tài chính."

Sutorius: "Thỏa mãn niềm vui của bản thân là con đường ngắn nhất dẫn đến nghèo. Niềm vui của con người là một thứ khá nguy hiểm, nhất là những người đi tìm niềm vui ở những giá trị nhất thời bên ngoài. Nếu mỗi khi buồn phải mua một đôi giày, phải tiêu tiền thì mới vui, tôi đảm bảo bạn sẽ chẳng bao giờ giàu được. Hãy tìm niềm vui ở những giá trị đích thực hơn, bền vững hơn, đơn giản hơn và... bớt tốt kém hơn. Như một buổi tối nằm thảnh thơi ở nhà và chơi game cùng bạn bè thôi chẳng hạn! Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm. Tôi không thể nói với bạn mỗi ngày nên tiêu bao nhiêu tiền thì được, bởi vì điều kiện và nhu cầu của mỗi người khác nhau. Điều kiện ít thì thắt lưng buộc bụng đáp ứng những nhu cầu cơ bản. Điều kiện nhiều thì người ta lại có những nhu cầu xa xỉ hơn. Nếu bạn điều kiện thì ít mà nhu cầu thì nhiều, thua! Làm gì cũng không khá lên nổi đâu. Nói tóm lại: Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm chưa bao giờ sai, bạn ạ!"

Còn bà chằn Yodonna bên Yodonheim với lão già Galza hắc ám thì sao? Nàng Yodonna ta cũng livestream văn tế ruồi y chang như vậy, chẳng trật một dấu chấm, chẳng lệch một dấu phẩy, một chữ chính xác một chữ. Lão Galza cũng vậy nốt.

Cũng ngay tại nhà của Jin, chính là nhà của Aruto.

Aruto quỳ trên giường, toàn thân cậu không một mảnh vải che thân. Fuwa quỳ trước cậu, nhấn đầu cậu thật mạnh vào hạ bộ mình, từng cái thúc hông thật mạnh của anh và từng cử động của phần trước háng của anh tạo nên những âm thanh vỗ bình bịch vào cặp má ửng hồng của cậu. Phía sau Aruto là một chuỗi những âm thanh ồn ào, quanh cặp mông cậu khó chịu vô cùng vì vừa đau ở trong vừa chật ở ngoài. Vậy ra đã có một vòng tay của kẻ thứ ba đang ở phía sau cậu. Kẻ này chính là Jin. Jin tiến vào trong cậu rất sâu rồi lại đẩy ra, cứ thế mà đâm vào bổ ra liên tục làm cho cả đùi cả mông Aruto nóng lên như lửa đốt. Cổng trước bị đục, cổng sau bị khoét, ở giữa là thân hình đang run cầm cập. Không hiểu Aruto đã làm gì hay Jin đã cao hứng ra sao mà mỗi lần nện Aruto là Jin rung lắc dữ dội thiếu điều làm cậu đau hết cả hai khớp hông. Còn Fuwa nữa, anh ta có biết tiếc ngọc thương hoa không mà sao lúc kéo Aruto lên giường đã thọc vào miệng cậu nện mạnh tay đến mức tóc cậu rối bời như đống giẻ vụn.

"Aruto... Aruto... Aruto..." Fuwa vừa nắm tóc Aruto vừa thúc hông mạnh vào miệng cậu theo từng nhịp thở dốc.

"Aruto... Aruto... Aruto..." Jin vừa nắm hai bên hông Aruto vừa thúc hông mạnh vào mông cậu theo từng nhịp thở dốc.

Aruto không đếm được bao nhiêu giờ đã trôi qua kẽ ngón tay, cũng chẳng nhìn được bấy nhiêu phút giây đã tan theo mây khói, nhất là khi thời gian ở trong trạng thái bị kìm kẹp ở giữa hai người bạn tình dường như bị dừng lại và kéo dãn ra dương vô cực.

"Sướng... Rất sướng... A... Lát nữa chúng ta cùng đi ăn trưa nhé... Rồi em cùng anh đi chơi với cậu ấy... Rất sướng...Ưm...A... Được không? A..." Fuwa nói với Jin, mặt anh vẫn giữ điềm tĩnh dù thừa biết rằng hạ bộ của mình đã ướt sũng trong miệng Aruto bởi chất dịch tiết ra từ chính anh và nước bọt của cậu.

Jin gật đầu đồng ý, hạ bộ ẩm ướt đang ở trong Aruto không làm y biến sắc.

Sau khi Jin và Fuwa buông Aruto ra, Aruto nằm bẹp dí trên giường như quả bóng xì hơi, da thịt rũ xuống như muốn tan ra thành một khối lỏng đặc sệt. Mùi mồ hôi từ từng lỗ chân lông trên da cậu xông lên một mùi hăng như phô mai trộn mù tạt, dịch trắng từ miệng và cúc huyệt đang chực chờ trào ra nhưng mùi ngái của chúng cứ khẽ bốc lên. Jin và Fuwa ngồi bẹp xuống giường thở không ra hơi, nhưng họ trông ra rất vui sướng. Aruto đang nằm bất động ở đó cũng khẽ cười, có lẽ cậu đã thỏa mãn và hưng phấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro