Chương 1. Song tu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo 18+, Cao H, 90 thịt thịt thịt

Wattpad kagomeinuyasa của mình bị khoá không báo trước. Trong lúc cố lấy lại acc đó thì mình lại mở được acc này ngày xưa bị quên mật khẩu 😁 Đúng là trong cái rủi có cái may. Không biết mình vi phạm cái gì luôn 😬

_______________

Sau khi Ôn Khách Hành truyền toàn bộ lục hợp tâm pháp cho Chu Tử Thư. Cơ thể cạn kiệt nội lực, mái tóc bỗng chốc biến thành màu bạc hù doạ Chu Tử Thư, khiến y hoảng loạn, ánh mắt vô thần nhìn bàn tay người đối diện đang dần dần trượt khỏi tay y.

Ôn Khách Hành nhắm mắt, đầu gục xuống không còn chút sức lực. Chu Tử Thư nắm lấy bàn tay hắn, ra sức truyền lại nội công nhưng cơ thể Ôn Khách Hành như sinh ra một tầng lá chắn, nhất quyết không cho y dẫn khí vào.

Chu Tử Thư gấp đến độ luống cuống tay chân, y chạy đến sau lưng hắn, đỡ hắn tựa vào ngực y. Mạch tượng của Ôn Khách Hành rất yếu, giống như có thể biến mất ngay lúc này.

" Tử Thư... Tử Thư..."

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi, Chu Tử Thư nhận ra, đây là tiếng của Ô Khê cùng Thất gia.

" Ô Khê, Thất gia... Mau giúp ta xem Ôn Khách Hành, mạch tượng của hắn rất yếu... ta... ta không biết vì sao lại như vậy..." Chu Tử Thư hoảng loạn, giọng nói run run không lưu loát. Y thật sự bị doạ sợ. Y không dám buông người trong lòng ra, không dám rời khỏi hắn, y sợ chỉ cần y không để ý, hắn sẽ biến mất.

Ô Khê nhanh như cắt chạy đến, sờ lên cổ tay Ôn Khách Hành. Ô Khê nhíu mày, giống như đang tính toán gì đó, giây sau liền lấy từ trong túi áo một lọ nhỏ, bên trong chỉ có duy nhất một viên hoàn màu nâu nhạt, mùi hương thanh mát nhẹ nhàng toả ra, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến cả người cảm thấy thoải mái. Ô Khê đút cho Ôn Khách Hành, vận nội lực đẩy viên thuốc đi xuống.

Qua một lúc, Ô Khê kiểm tra lại mạch tượng của Ôn Khách Hành. Mạch đập đã rõ ràng hơn, tuy vẫn yếu nhưng không còn mỏng manh như lúc nãy. Cái mạng của Ôn Khách Hành coi như kéo lại được rồi. Chỉ có điều nội lực của hắn bị mất hết, quay về con số không.

Ban nãy khi truyền nội lực đẩy thuốc xuống, Ô Khê nhận ra cơ thể Ôn Khách Hành đang có một tầng lá chắn ngăn không cho nội lực bên ngoài rót vào cơ thể y. Vậy nên toàn bộ nội lực khi nãy của Ô Khê chỉ có tác dụng đưa thuốc đi, mà không thể giúp phân rã thuốc, đưa thuốc đi tới từng kinh mạch để chữa lành những kinh mạch bị đứt đoạn, bế tắc do ban nãy Ôn Khách Hành vắt kiệt nội lực của cơ thể hắn.

" Tử Thư... Mạng của Ôn Khách Hành, coi như lấy lại được rồi nhưng võ công của hắn đã quay về điểm bắt đầu. Kinh mạch của hắn bị tổn thương, cơ thể lại vô cớ sinh ra tầng lá chắn không cho nội lực bên ngoài rót vào. Ta nghĩ rằng, bằng cách truyền nội lực thông thường không thể giúp hắn nối liền kinh mạch được. "

" Không thể bằng cách thông thường? Vậy phải làm như thế nào?"

Chu Tử Thư lo lắng hỏi Ô Khê, Ôn Khách Hành mất hết nội lực là vì y, bằng cách nào y cũng phải giúp hắn lấy lại nội lực.

" Song Tu" Ô Khê trả lời rõ ràng, mạch lạc, dứt khoát.

" Song...song tu?" Cả Chu Tử Thư và Thất gia đều bị câu trả lời của Ô Khê làm cho kinh ngạc. Nhất là Chu Tử Thư, nghe đến hai từ song tu, vành tai y đã đỏ ửng lên.

" Hơn nữa, còn phải để hắn "ở trong", mỗi lần song tu, cơ thể của cả hai sẽ hoà vào làm một, như vậy nội lực của huynh mới truyền vào người hắn được. Thuốc ở trong người hắn mới phát huy tác dụng chữa lành các kinh mạch bị tổn thương. "

" Chỉ còn cách đó sao?" Thất gia đang trầm tư cũng phải lên tiếng.

" Chỉ còn cách đó, cách duy nhất, hơn nữa song tu không chỉ giúp thương thế của Ôn Khách Hành tốt hơn mà còn giúp điều hoà kinh mạch vừa được chữa lành của Tử Thư. Mặc dù Tử thư đã có được lục hợp tâm pháp nhưng cơ thể bị tàn phá đã lâu, lục hợp tâm pháp cũng chưa thể giúp cơ thể huynh ấy hoàn toàn khỏi hẳn. Hơn nữa trong cơ thể của Ôn Khách Hành đã có Hộ Tâm Đan mà ta vừa cho hắn ăn. Dược này cũng sẽ có tác dụng điều hoà khí tức cho cả người song tu cùng hắn"

Ô Khê chuyên tâm truyền thụ, mặt không đổi sắc. Thất gia vẫn giữ dáng vẻ bình thản, chỉ có Chu Tử Thư hơi mất tự nhiên.

"Ta sẽ giúp huynh đưa hắn về Trường Minh Sơn, nơi đó tuy tuyết bao phủ quanh năm nhưng lại xuất hiện một suối nước nóng. Ta nhận thấy nước ở đó rất tốt cho việc tu luyện, đã cho người xây dựng một ôn tuyền. Nơi đó rất tốt để hai người dưỡng thương. Ta cũng đã kêu người sửa sang lại căn nhà gỗ trên đó, bây giờ hai người có thể lập tức chuyển vào. "

Dưới sự trợ giúp của Ô Khê và Thất gia, Chu Tử Thư đã mang Ôn Khách Hành còn hôn mê tới đỉnh Trường Minh Sơn. Căn nhà gỗ tuy không được đầy đủ vật dụng như khi y ở Tứ Quý Sơn Trang nhưng cũng đủ để sinh hoạt thoải mái.

Ô Khê và Thất gia sau khi giúp Chu Tử Thư mang Ôn Khách Hành đến ôn tuyền, chỉ dặn dò Chu Tử Thư vài câu liền từ biệt, hai người họ còn đang có chuyện gấp khác phải đi làm. Vì sự cố của Chu Tư Thư và Ôn Khách Hành mà hai người đã chậm trễ rất nhiều thời gian.

Sau khi tiễn Ô Khê và Thất gia, Chu Tử Thư quay lại ôn tuyền. Ô Khê rất có tâm, hắn đã để lại cho Chu Tử Thư một quyển sách hướng dẫn song tu. Chu Tử Thư chỉ lướt qua vài lần, trong đó có rất nhiều tư thế làm y đỏ mặt không dám nhìn thẳng.

Chu Tử Thư thoát y phục, cơ thể với tỉ lệ hoàn hảo hiện ra. Khung xương của y rất nhỏ nên mặc y phục sẽ thấy hơi gầy, nhưng khi cởi y phục ra mới lộ rõ cơ thể khoẻ khoắn sau nhiều năm tập luyện. Eo nhỏ chân dài, cơ bụng săn chắc, suối tóc đen dài cũng được bung xoã chảy xuống tận eo.

Y bước xuống ôn tuyền, đi tới trước mặt Ôn Khách Hành, vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Y hơi khẩn trương, một lát nữa thôi y sẽ thật sự là người của Ôn Khách Hành, hắn cũng sẽ thành đạo lữ duy nhất của y.

Dựa theo sách hướng dẫn, Chu Tử Thư nắm lấy côn thịt đang ngủ say của Ôn Khách hành, vuốt ve, tuốt lộng. Y nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm lên đầu khấc, xoa nắn, một tay khiêu khích côn thịt một tay xoa bóp hai túi tinh hoàn. Bàn tay y ấm nóng, hơi thô ráp do luyện kiếm nhiều năm, đã nhanh chóng kích thích được cự long thức dậy. Nó dần dần ngóc đầu, đứng thẳng, y cũng giật mình với sự biến hoá này. Mặc dù Ôn Khách Hành vẫn chưa tỉnh nhưng phản ứng sinh lý của cơ thể thì vẫn có.

Chu Tử Thư buông cự long ra, ngồi xuống đùi của Ôn Khách Hành, nửa thân trên tựa vào lồng ngực hắn. Tách hai chân ra, bắt đầu chuẩn bị cho hậu huyệt phía dưới của mình. Y mở lọ dược cao trên thành ôn tuyền, lấy một ít rồi đem dược cao cùng hai ngón tay đi sâu vào trong hậu huyệt. Cái lạnh lạnh của dược cao, cùng sự di chuyển chậm rãi hai ngón tay khiến y rùng mình. Cảm giác ngứa ngáy, tê tê này y lần đầu tiên được trải qua.

Dược cao của Ô Khê thật sự rất hiệu quả, trước lạnh nhưng sau khi thoa một lúc lại cảm thấy ấm nóng, nó giúp ngón tay của Chu Tử Thư di chuyển dễ dàng hơn. Đây là lần đầu tiên y thử loại chuyện này,  trước đã từng nghe nam nam hoan ái sẽ có một người phải chịu đựng thứ kia của người còn lại, hơn nữa lần đầu tiên sẽ rất khó chịu, rất đau. Y thật sự không ngờ tới sẽ có ngày bản thân mình lại trải qua chuyện này. Sau khi gặp được Ôn Khách Hành, có rất nhiều thứ mà y không thể nào tính toán trước được. Ví dụ như... Y đã yêu người này.

Sau khi hậu huyệt đã giãn ra, nới rộng đủ để nuốt lấy ba ngón tay. Chu Tử Thư nhổm dậy, nâng cao mông, bàn tay vuốt ve cự long của Ôn Khách Hành, làm nó càng lúc càng cứng lên, dựng thẳng. Y đem cự long để trước cửa hậu huyệt, từ từ ngồi xuống.

" Ưm....a....ha....aaa"

Phần quy đầu to lớn đã qua ải, Chu Tử Thư hít một hơi sâu, mặc dù hậu huyệt đã được nới lỏng nhưng thứ đó của hắn thật sự rất to. Hậu huyệt của y đang căng giãn hết sức. Chu Tử Thư chậm rãi hạ mông, càng về sau càng căng trướng nhưng cuối cùng y cũng đã thành công nhận lấy thứ to lớn của hắn.

" A...a..."

Chu Tử Thư nhịn không được phát ra tiếng kêu êm ái, hậu huyệt bị lấp đầy, căng trướng. Nơi đó của y vẫn đang cố gắng thích ứng với tình cảnh này. Hai tay y bám lên vai hắn, đầu gục xuống bờ ngực rắn chắc, mới chỉ hoàn thành bước đầu tiên mà y có cảm giác bản thân vừa chạy qua mấy quả đồi.

Dược cao đang phát huy tác dụng, sau khi cảm nhận được hậu huyệt đã hoàn toàn thích ứng với cự long, y bám chặt hai vai hắn, lấy điểm tựa bắt đầu vận động hông eo. Y nâng hông lên rồi lại hạ xuống, chậm rãi, nhịp nhàng.

" A...a....ưm... Ôn Khách Hành, sao của ngươi lại to như vậy, hại nơi đó của ta trướng căng"

Chu Tử Thư vừa nhún nhún cái mông căng tròn, miệng không ngừng rên rỉ, đôi lúc mở miệng mắng cái tên đang bất tỉnh kia.

Đợi khi hậu huyệt đã thoải mái thừa nhận cự long, y vận nội lực toàn thân, dẫn khí xuống nơi kết hợp. Quả nhiên, nội lực của y đã vượt qua tầng lá chắn,  rót khí vào trong cơ thể của hắn. Dược lực của Hộ Tâm Đan cũng bắt đầu phát huy tác dụng.

" A...ha...ưm.... Ôn Khách Hành... tên khốn nhà người... mau tỉnh lại... ta ... ta sắp không chịu được..."

Chu Tử Thư vừa phải vận nội lực vừa phải nhún cái hông trên người hắn. Điều này khiến y tiêu hao cả nội lực lẫn thể lực, trong một thời gian dài liên tục sẽ rất mệt.

" A....Lão Ôn.. cái đó của người lại lớn hơn rồi... ưm... cơ thể ta... cơ thể ta lạ quá .... ưm... có chút... có chút sảng khoái... aaa...."

Chu Tử Thư bị khoái cảm bủa vây, đầu óc y đang bị dục vọng chiếm hữu, y dụng lực mà nhún hông trên người hắn. Tràng bích non mềm niết chặt lấy đại côn thịt của hắn không cho nước bên ngoài chảy vào trong. Vách thịt bao lấy côn thịt không một kẽ hở.

Không biết qua bao lâu, Ôn Khách Hành bắt đầu có phản ứng. Hắn nheo nheo đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng. Cảm nhận hạ thể đang được một thứ gì đó gắt gao cắn hút. Đến khi hắn hoàn toàn lấy lại y thức, liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.

Chu Tử Thư đang ngồi trước mặt hắn, dùng cái động nhỏ phía dưới hút lấy côn thịt của hắn. Cái miệng phía trên không ngừng rên rỉ. Cả người y nhuộm một màu hồng phấn mê người.

" A... A.. Nhứ... A Nhứ...."

Ôn Khách Hành khó khăn mở miệng, cổ họng hắn khô khốc, tiếng phát ra trầm khàn.

" Ưm... Ôn Khách Hành... tên khốn nhà người... đến bây giờ mới chịu tỉnh...ông đây sắp bị ngươi hành chết rồi "

Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành tỉnh lại, trong lòng vừa vui vừa giận.

" A Nhứ... ta xin lỗi... A Nhứ...ta không nên lại lừa huynh..."

" Tên xấu xa... ngươi... ngươi ... ưm"

Chu Tử Thư còn chưa nói hết đã bị Ôn Khách Hành kéo lấy, hôn lên môi y. Hắn cuồng bạo cắn mút môi y, giống như muốn nuốt y vào bụng. Môi lưỡi giao triền, cuốn lấy nhau.

Ôn Khách Hành cường hôn y, mãi cho tới khi hắn nghe thấy tiếng nức nở của y, hắn mới luyến tiếc tách môi y ra.

" A Nhứ... đừng khóc... A Nhứ... huynh khóc ta đau lắm... A Nhứ huynh đánh ta đi, đánh ta, mắng ta, làm gì cũng được, nhưng huynh đừng khóc..."

Nhìn mỹ nhân trước mặt đang khóc nấc lên, tim hắn như bị bóp chặt. Hắn sợ nhất là nhìn thấy y khóc, hắn không chịu được.

A Nhứ gục đầu vào hõm vai hắn, đánh lên ngực hắn vài cái như gãi ngứa. Y khóc vì tức giận hắn lại dám lừa y, tên khốn này lại lừa y tự đi tìm chết. Nhớ lại khoảnh khắc hắn mất đi ý thức, gục trong lòng y, trên người chỉ có một chút tín hiệu của sự sống, hắn nào có biết y đã sợ hãi ra sao. Bây giờ Ôn Khách Hành đã tỉnh lại, y lại càng muốn khóc, y muốn giải toả cảm xúc kìm nén mấy ngày nay.

" A Nhứ... ta sai rồi, ta xin lỗi huynh, ta xin thề, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ lừa huynh nữa, nếu vi phạm chết không toàn thây"

" Ai cho ngươi thề độc, ngươi mà chết, ngươi nghĩ rằng ta có thể sống tốt sao?"

Chu Tử Thư hét lên với hắn, Ôn Khách Hành cứng người khi nghe y nói ra những lời như vậy.

" A Nhứ, .... xin lỗi... ta sẽ không làm huynh buồn nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh huynh... có được không?"

" Ưm.. xấu xa... tạm thời tha thứ cho người... aa... phía dưới... phía dưới ngứa a...Lão Ôn... mau động"

Ôn Khách Hành mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của Chu Tử Thư. Hắn hôn lên mặt y một cái rồi mới thay đổi tư thế, bế bổng y ngồi lên thành ôn tuyền. Vừa mới tỉnh dậy nhưng hắn được nội lực của người luyện Lục Hợp Tâm Pháp truyền cho kết hợp với dược lực của Hộ Tâm Đan, cơ thể hắn đã khôi phục lại bảy, tám phần. Chỉ là nội lực đã mất hết, hiện tại hắn không khác người thường là bao. Loại chuyện này hắn vẫn đủ sức khiến chi y dục tiên dục tử.

Nơi kết hợp vẫn không rời nhau. Hắn nâng hai chân của y lên, hông bắt đầu vận động ra vào.

" Ưm.. sâu quá... a... muốn mạng..aaa"

" A Nhứ, cái động của huynh hút ta mạnh quá?"

Ôn Khách Hành đưa đẩy hông, cự long to dài đâm rút kịch liệt, mỗi lần đi ra còn kéo theo cả mị thịt non mềm. Mỗi cú thúc đều lút cán. Hắn tìm kiếm điểm mẫn cảm của y, sau khi xác định vị trí thì tập trung chiếm đóng, làm cho y thét lên sung sướng

" A.... chạm tới.... ưm.... Khách Hành... nhanh quá... thao quá nhanh... sắp không chịu nổi"

" A Nhứ, huynh quá xinh đẹp, tiếng kêu dâm cũng hay như vậy, ta không kiềm chế được... cái động của huynh cứ hút lấy ta"

" A...ha...ha....ư....chọc đến ruột..."

Ôn Khách Hành cũng mất hoàn toàn khống chế, hông đưa đẩy càng lúc càng nhanh, thao cái động mê người. Cự long thô to khuấy lộng điên đảo. Đâm chọc không ngừng nghỉ, đâm đến nước dâm tung toé mới thúc một cú lút cán dứt điểm. Hắn thở hắt ra, gầm nhẹ rồi bắn toàn bộ tinh dịch vào trong hậu huyệt. A Nhứ cũng cùng lúc lên đỉnh, tinh dịch bắn đầy lên bụng y.

" A Nhứ... huynh vì sao lại đột nhiên khiến ta thụ sủng nhược kinh như vậy?'

Mở mắt ra liền thấy người thương tự dâng hiến cơ thể cho mình, làm hắn vui vẻ hết nấc. Bình thường hắn chỉ mới động chân động tay chút chút thôi đã bị y đánh cho đau điếng người.

" Ngươi còn hỏi... tên khốn này... vì để cứu ngươi, không còn cách nào khác ... phải... phải song tu ..."

A Nhứ nói xong liền đỏ bừng mặt. Ôn Khách Hành rút cự long ra khỏi hậu huyệt. Bế y ngồi xuống ôn tuyền giúp y tẩy rửa. Trong lúc đó, A Nhứ cũng kể lại toàn bộ sự việc trước khi hắn tỉnh dậy.

Ôn Khách Hành sau khi biết toàn bộ sự việc, hắn vui sướng không lời nào tả hết A Nhứ của hắn đồng ý song tu để cứu hắn . Hơn nữa không chỉ một lần, mà sau này sẽ còn rất nhiều lần nữa. Hắn vui mà không dám cười, sợ bị ăn mắng nên chuyên tâm giúp y tẩy rửa.

Sau khi tẩy rửa xong, hắn bế y ra khỏi ôn tuyền, lau khô cơ thể, khoác thêm một lớp áo lông rồi theo sự chỉ dẫn của y tìm đến phòng ngủ. Hắn ôm y lên giường, kéo y vào lòng mình, đắp chăn, ôm cứng lấy y. Hắn thề đời này sẽ không tổn thương y thêm một lần nào nữa.

_ Hết chương 1_

Cảm ơn các bạn đã đọc, nhớ bình chọn giúp mình nhé.

Các bạn thấy mình sai lỗi chính tả thì cmt giúp mình để mình sửa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro