Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn sân khấu chiếu vào Số 17 và đối thủ của cậu, Lục Hách Dương không quan tâm võ sĩ kia trông như thế nào, chỉ thấy nửa trên khuôn mặt của Số 17 vẫn được bôi thuốc màu, ngoài ra trên mặt cậu còn quấn bịt mắt bằng ren đen, chỉ để lộ ra hai mắt.

Một cái vòng được quấn quanh cổ của Số 17, phía trước treo một cái chuông bạc cỡ vừa, lắc lư theo bước chân của cậu, khi ánh đèn chiếu vào, chiếc chuông lấp la lấp lánh. Trận đấu lần này là MMA, Số 17 đeo một đôi găng tay bằng lụa màu đen bên dưới đôi găng tay xẻ ngón. Đôi găng tay này rất dài, kéo đến tận khuỷu tay.

Nửa thân trên của cậu bị quấn bằng một sợi dây thừng màu đen, đây là một loại trói buộc đặc biệt, phần dưới không mặc quần thể thao cũ mà là một chiếc váy xếp ly màu đen, được làm bằng da, ngắn hơn một chút so với chiếc quần thể thao trước đó, chạy dọc đến giữa đùi, khiến cho đôi chân trông rất thon thả. Hơn nữa, trên mắt cá chân cậu còn đeo một cặp vòng chân.

Cơ thể của Số 17 từ trên xuống dưới, không có thứ gì không phải là đồ chơi tình dục, tràn ngập tính gợi dục.

(đến tôi còn xịt máu mũi)

(ừ thì có fanart rồi đây 🙈 cre: artist 巳元)

Hạ Uý nhìn đến sững sờ: "Tôi biết Đường Phi Dịch biến thái, nhưng tôi không ngờ gã lại biến thái đến mức này, trước mặt một đống người thế này..."

Hắn vừa khinh bỉ sự đồi bại của người khác vừa lấy điện thoại di động ra, bật máy ảnh rồi nói: "Không được, sau này tôi cũng muốn làm ông chủ, bao toàn bộ hội trường để người khác phục vụ tôi chơi."

"Bây giờ cậu cũng có thể làm vậy." Lục Hách Dương cầm lấy điện thoại di động của hắn, tắt đi rồi nói: "Chụp cái này làm gì?"

"Chỉ là đột nhiên hiểu ra làm alpha thú vị ở chỗ nào..." Hạ Uý tặc lưỡi vài cái, "Biểu diễn ở biệt thự Hồ Nham cũng biến thái nhưng ngấy lắm, hoàn toàn không bằng chỗ này. "

Suy cho cùng một loại là biểu diễn để lấy lòng khách, một loại là chịu nhục để kiếm sống, khác biệt nằm ở bản chất.

Trên mặt Số 17 vẫn luôn không có biểu cảm gì, sau khi tiến vào lồng bát giác, cậu liếc nhìn vị trí ở hàng thứ nhất rồi cúi đầu xuống.

Dáng vẻ đó, trông có vẻ vừa bình tĩnh vừa nhẫn nhục.

Lục Hách Dương cụp mắt xuống để điều chỉnh thông số trên vòng tay, phát hiện ra nó đã ở mức cao nhất —— anh vừa mới điều chỉnh nửa phút trước, thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn quên mất, thực hiện động tác lặp đi lặp lại.

Trọng tài thổi còi, tiếng la hét xung quanh dần dần lắng xuống, hai võ sĩ trong lồng bát giác đứng đối mặt nhau. Đối thủ của Số 17 cũng đeo một vài món đồ nhỏ, nhưng so sánh thì rõ ràng chỉ là mang tính tượng trưng mà thôi, còn Số 17 mới là cố tình bị hoá trang như vậy.

Một alpha cầm máy ảnh DSLR (*) chạy đến bên cạnh Đường Phi Dịch, cúi người nghe gã nói vài câu, alpha kia gật đầu, trực tiếp đi đến cái bàn bên cạnh, chỉnh ống kính hướng vào trong lồng bát giác và bắt đầu ghi hình.

(*) máy ảnh DSLR (Digital Single Lens Reflex) là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số, được dùng để chụp ảnh chuyên nghiệp.

"Biến thái muốn chết, lại còn quay video." Hạ Uý lại chửi, như thể vừa rồi người cầm điện thoại lên không phải là hắn.

Lục Hách Dương liếc nhìn alpha trong video, sau đó chuyển ánh mắt đến bên trong lồng bát giác.

Ngay khi động tác đầu tiên của Số 17 được tung ra, mọi người đều biết rằng cậu sẽ thắng. Cậu không bắt đầu một cách bị động như hai lần trước, chỉ tập trung vào việc đỡ đòn mà lại trực tiếp tấn công một cách dứt khoát, một đấm đã khiến đối thủ chảy máu.

"Trông có vẻ Số 17 muốn kết thúc nhanh chóng." Cố Quân Trì nói.

Nhưng đối thủ của Số 17 liên tục né tránh và rút lui mà không chịu đối đầu trực diện, giống như cố ý để Số 17 phải ở trên sàn đấu lâu hơn một chút. Hắn đi vòng quanh lồng bát giác, làm đủ cử chỉ và biểu cảm khiêu khích. Số 17 đứng ở trung tâm lồng bát giác, vai và tay chân đều căng thẳng, cơ bắp mỏng manh trơn bóng bị trói buộc dưới sợi dây màu đen đang phập phồng lên xuống.

"Đối thủ không phải dân chuyên nghiệp." Hạ Uý cũng để ý tới manh mối, cau mày nói: "Hắn là do Đường Phi Dịch phái tới trêu chọc Số 17."

Mười ngón tay của Lục Hách Dương đan vào nhau, ngón cái tay trái liên tục cọ vào khe ngón cái và ngón trỏ của tay phải. Anh nhìn chằm chằm vào lồng bát giác, mím môi, từ cằm đến quai hàm tạo thành một đường sắc nét.

Trên sàn đấu, Số 17 nhắm đúng thời điểm, tung một cú đấm thẳng vào mũi đối thủ, nhân lúc đối phương đang lảo đảo để lấy lại thăng bằng, cậu xoay người tung cú đá xoáy trái chân, cả người đối thủ nghiêng sang một bên, đập mạnh vào hàng rào của lồng bát giác.

Khán giả hò reo ầm ĩ, đối thủ ngồi dưới đất nửa dựa vào hàng rào, có lẽ là do bị đánh quá mất mặt, trên mặt hẳn lộ vẻ hung dữ chửi Số 17 bằng ba chữ, nước bọt và máu từ trong miệng phun ra.

Hàng thứ nhất cách lồng bát giác quá gần, Lục Hách Dương thấy rõ khẩu hình của đối thủ.

Hạ Uý cũng nhìn rõ, hắn đứng dậy khỏi ghế chửi rủa: "Đệt, thằng nào thua không phục mới là con đĩ thối!"

... (còn tiếp)

---

(giải pass và đọc tiếp trên Wordpress capngagiangson.wordpress.com)

Xin thứ lỗi vì sự bất tiện này 🥺🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro