[PN5] Chương 98: Ngoại truyện: Đôi ba câu chuyện sau này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 98: Ngoại truyện: Đôi ba câu chuyện sau này

Edit: DLinh - Beta: Chi

*****

Thành tích thi đại học đã có. Quả nhiên hai người bọn họ chỉ hơn kém nhau 10 điểm, muốn vào chung một trường đại học hoàn toàn không thành vấn đề. Nguyện vọng một của cả hai đều là đại học S. Hơn nữa vì cùng chung định hướng phát triển nên cả hai còn chọn chung chuyên ngành, sau này hẳn vẫn tiếp tục cùng nhau đi học, sinh hoạt giống hồi trung học.

Đại học S nằm tại một thành phố khác, cách không xa nơi họ đang ở, tốn khoảng hai tiếng đi tàu cao tốc, là trường nằm trong top 10 cả nước. Không lâu sau khi có điểm, Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong cùng nhận được giấy báo trúng tuyển từ đại học S.

"Sau này chúng ta tiếp tục cùng nhau lên lớp, cùng nhau làm luận văn, cùng nhau tham gia các cuộc thi rồi." Lâm Phi Nhiên cầm giấy báo trúng tuyển lên rồi lại đặt xuống, nhìn không rời mắt: "Tuyệt thật đấy."

"Bánh Nếp." Cố Khải Phong véo nhẹ gương mặt rạng ngời của Lâm Phi Nhiên: "Có phải thích được dính lấy chồng lắm không?"

"Đương nhiên." Lâm Phi Nhiên thẳng thắn thừa nhận, quắp lên người Cố Khải Phong như chú gấu Koala, lẩm bẩm như đang tung chiêu: "Khóa chặt!"

Ngay lập tức, chiếc Bánh Nếp ngon miệng nào đó đã bị quật ngã, bột nếp dính khắp nơi!

Thảm khó tả!

Điểm thi của Vương Trác và Hà Hạo cũng không đến nỗi tệ, cùng đỗ vào một trường đại học nhưng khác viện. Tuy nhiên, khác với hai người Cố Khải Phong và Lâm Phi Nhiên chỉ hận không thể hòa thành một thể, sau một năm liều chết học tập dưới ách đô hộ của Hà Hạo, giờ mới chỉ nghĩ đến chuyện cùng đi học, cùng làm luận văn với Hà Hạo, hai chân Vương Trác đã mềm nhũn, nhanh nhẹn chọn một chuyên ngành không liên quan đến chuyên ngành của Hà Hạo, đỡ mất công Hà Hạo mỗi ngày giám sát chuyện học tập của mình.

"Sau này tôi tự do rồi!" Vương Trác đắc ý vung vẩy thư trúng tuyển trong tay, nói với Hà Hạo: "Cậu không hiểu bài tập chuyên ngành của tôi, để tôi xem cậu định giảng bài cho tôi kiểu gì."

Hà Hạo bình thản đáp: "Vẫn còn Tiếng Anh cấp 4, cấp 6 nữa mà."

Vương Trác: "..."

Trong kì nghỉ hè thoải mái nhất sau khi thi đại học xong, Cố Khải Phong cùng Lâm Phi Nhiên dành một nửa thời gian để đi du lịch, nửa còn lại để dính lấy nhau vui đùa. Vì quá thoải mái tự tại nên đến những ngày cuối, họ thậm chí còn không có hứng để chơi nữa. Tuy vậy, hứng thú của họ dành cho đối phương vẫn không có điểm dừng. Thế nên cho đến những ngày gần khai giảng, không còn từ ngữ nào đủ để miêu tả sự phóng túng của hai người nữa.

Đầu tháng chín, hai người đến đại học S nhập học. Bọn họ được phân đến hai lớp khác nhau, nhưng lên đại học dù có khác lớp vẫn có thể đi học cùng nhau, cơ bản cũng không có gì khác. Cả hai cũng không được xếp ở chung một ký túc xá, nhưng đây cũng không phải vấn đề gì lớn, vì đằng nào sau này họ cũng thuê nhà bên ngoài. Sau thời điểm báo danh sẽ đến kỳ tập quân sự. Kỳ tập quân sự ở đại học S nổi tiếng nghiêm ngặt. Hàng năm, trường đều gửi sinh viên mới đến doanh trại quân đội chuyên nghiệp. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Trong hai tuần tập quân sự, mười bốn người sẽ ngủ chung một phòng. Cố Khải Phong được xếp ở cạnh phòng của Lâm Phi Nhiên.

Điều kiện sinh hoạt tại doanh trại tương đối vất vả, đám sinh viên vốn quen thoải mái vừa bước vào phòng ngủ đã trợn tròn mắt. Bên ngoài nóng 30 độ nhưng trong phòng không có điều hòa, không có quạt, thời tiết oi bức đến mức không có lấy một cơn gió. Đã vậy, muỗi trên núi còn như vừa biến dị, đứng yên bất động như một con nhện lớn, khi đập cánh tạo ra tiếng kêu vù vù đáng sợ. Kinh khủng hơn là tòa nhà của nam sinh không có nhà tắm tử tế. Tòa có điều kiện tốt hơn đã để dành cho sinh viên nữ, nghe nói chỗ này của bọn họ chỉ có thể dội nước lạnh thôi.

Lâm Phi Nhiên cất xong hành lý rồi rút hai cái quạt từ bên trong ra, hớn hở chạy sang phòng bên cạnh đưa cho Cố Khải Phong. Sau đó cậu lại quay về phòng mình quạt lấy quạt để, nhóm bạn cùng phòng nhốn nháo ngồi cạnh ké gió.

Doanh trại phát quân phục thống nhất cho sinh viên. Bên dưới là quần dài xanh lục, bên trên mặc áo phông ngắn tay rằn ri, trên đầu đội mũ.

Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi thay quần áo, nhóm sinh viên đi ra sân huấn luyện tập hợp. Trên hành lang, Lâm Phi Nhiên vừa liếc mắt đã thấy Cố Khải Phong trong đoàn người. Cố Khải Phong có thói quen tập thể dục, cơ bắp rắn rỏi, rất phù hợp với loại quần áo như thế này, cơ ngực căng nảy cùng cánh tay rắn chắc vô cùng bắt mắt. Hắn đứng thẳng lưng, nghiêng người dựa vào tường hành lang chờ Lâm Phi Nhiên, tư thế rất oai phong lẫm liệt.

Lâm Phi Nhiên chạy tới dính lấy Cố Khải Phong, hai người sánh vai đi ra ngoài. Sợ người khác nghe thấy, Lâm Phi Nhiên ngửa mặt lên thầm thì: "Anh mặc đồ rằn ri hợp mê."

Lòng Cố Khải Phong râm ran, đảo mắt nhìn xung quanh, thân mật nói nhỏ bên tai Lâm Phi Nhiên: "Còn em mặc bộ này..."

Lâm Phi Nhiên yếu ớt ngắt lời: "Không cho nói là dâm đãng."

Phản ứng cực kỳ nhanh nhạy! Hiển nhiên bình thường đã bị nói như vậy không ít lần!

"Anh có định nói vậy đâu." Cố Khải Phong bắt đầu chuyên mục phóng đại mỗi ngày: "Anh định bảo em mặc thế này quá đẹp trai, rạng rỡ như mặt trời, cực kỳ nổi bật."

Lâm Phi Nhiên sờ chóp mũi, cúi đầu cười trộm, ra vẻ tự nhiên nói: "Thật không, em thấy vẫn như vậy mà."

Khiêm tốn giả dối, mong muốn được khen nhiều hơn!

Cố Khải Phong cũng vô cùng hợp tác: "Sao có thể giống được! Nhiên Nhiên nhà chúng ta sao có thể bình thường được? Em có để mông trần cũng đẹp mê li nữa là..."

Lâm Phi Nhiên vội nhìn quanh, sợ có ai nghe thấy.

Cố Khải Phong: "À không, đúng ra phải là em để mông trần càng tuyệt chứ."

"Này!" Lâm Phi Nhiên vội vàng giơ tay bịt miệng hắn!

Cứ như vậy, kỳ huấn luyện quân sự bắt đầu. Nội dung cơ bản đều xoay quanh tư thế đứng, đi đều, huấn luyện dã ngoại... Ngoài ra còn có huấn luyện tập hợp khẩn cấp không có tình người lúc nửa đêm. Sau mệnh lệnh là tiếng còi của huấn luyện viên, trong vòng ba phút, tất cả phải ăn mặc chỉnh tề tập hợp xếp thành hàng dưới sân. Hơn nữa còn có hình thức phạt tập thể, chỉ cần một người ăn mặc không chỉnh tề hoặc hoặc đến trễ, cả lớp đều phải chịu phạt hít đất một trăm cái.

Tuy vất vả, nhưng có nhiều bạn học xung quanh như vậy, có thể nói là trong cái khổ vẫn có niềm vui.

Hôm nay, ngay khi vừa kết thúc 30 phút tập đứng nghiêm dưới cái nắng bỏng gắt, nhóm sinh viên mới liền chạy trối chết tới chỗ bóng râm. Dưới tán cây, Cố Khải Phong lấy mũ quạt cho Lâm Phi Nhiên và mình. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lâm Phi Nhiên tự nhiên đút tay vào túi quần đồng phục rộng thùng thình, mân mê một hồi, sau đó cằn nhằn Cố Khải Phong: "Nghiêng đầu sang đây, há miệng, đừng để huấn luyện viên thấy."

Cố Khải Phong nghe lời há miệng. Lâm Phi Nhiên nhanh như gió, ném hai viên sô cô la vào miệng hắn.

Cố Khải Phong thoáng sửng sốt, vội ngậm miệng lại.

Hương vị ngọt ngào của sô cô la tỏa khắp khoang miệng, Cố Khải Phong giơ tay che miệng, nhưng đôi mắt cong cong vẫn bán đứng tâm trạng của hắn.

Lâm Phi Nhiên cũng trộm ăn hai viên sô cô la, ăn xong liếc mắt nhìn Cố Khải Phong, đạp nhẹ hắn một cái, đỏ mặt thì thầm: "Cười gì thế, bổ sung chút năng lượng cho anh thôi."

Sô cô la trong miệng tan ra, Cố Khải Phong tận hưởng dư vị tưởng như vô tận, cảm thấy vị ngọt đang thấm vào từng tế bào, ngọt đến tận tim. Cố Khải Phong vỗ mạnh lên mặt để bản thân tỉnh táo lại, giọng nói đầy tức giận: "Đừng trêu ghẹo anh ở nơi công cộng như vậy nữa. Bị trêu xong không được hôn em, anh không chịu nổi."

Lâm Phi Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: "... Vậy chúng ta cùng xin phép đi vệ sinh nhé?"

Cố Khải Phong: "Đừng baby à, dù huấn luyện viên có cho phép thì mình cũng phải bò về đấy."

Vào những ngày trời nóng như thế này thì cái gì cũng bị nướng chín thôi.

Lâm Phi Nhiên cười thành tiếng.

Kết thúc buổi tập quân sự, nhóm tân sinh viên đi tới canteen ăn cơm sau khi chịu đủ mọi tra tấn.

Đi tập quân sự sẽ ăn cơm tập thể. Tuy thức ăn nhiều nhưng gần như chỉ toàn rau, vô cùng ít thịt. Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, nhóm tân sinh viên ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa cải thảo xào thịt, đây là món duy nhất trên bàn có thịt. Lúc vừa tới, đám sinh viên còn cố giữ mặt mũi trước bạn mới, không tranh giành lúc ăn cơm. Nhưng sau vài ngày ăn cơm canh suông, bọn họ đều vứt sạch thể diện, vừa ngồi vào bàn đã lập tức như ra trận.

Cố Khải Phong tia được một miếng thịt trong đĩa cải thảo xào, nhớ thật kỹ vị trí miếng thịt cùng đám cải thảo đang che phía trên. Ngay sau khi huấn luyện viên phát hiệu lệnh, Cố đại thiếu gia nhanh như gió, liều mạng vứt sạch sĩ diện, liên tiếp gắp mấy miếng thịt ném vào bát Lâm Phi Nhiên. Sau khi hắn gắp xong mấy miếng này, chỗ còn lại cũng đã bị đám bạn cướp sạch. Vẫn có người chưa từ bỏ hy vọng, lấy đũa tìm kiếm, đến khi xác nhận thật sự không còn miếng thịt nào mới thất vọng gắp cải thảo.

Lâm Phi Nhiên vô cùng thẹn thùng, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người. Tuy cũng là động vật ăn thịt, nhưng cậu vẫn rất để ý mặt mũi, thà không ăn chứ không muốn vứt bỏ sĩ diện đi tranh thịt với người khác. Thế nên nếu không có kẻ không cần mặt mũi như Cố Khải Phong chăm sóc, chắc chắn trong nửa tháng tập quân sự này, cậu sẽ chẳng ăn nổi một miếng thịt.

Cố Khải Phong gắp cho cậu năm miếng thịt. Lâm Phi Nhiên định chia cho hắn một ít nhưng hắn đã chặn đũa cậu lại, mỉm cười nói nhỏ: "Ăn đi, quay về trả cho anh một bữa ngon là được."

Lâm Phi Nhiên lắc đầu, kiên trì gắp hai miếng cho Cố Khải Phong. Còn dư ra một miếng, cậu cắn một nửa, nửa còn lại cũng gắp cho Cố Khải Phong.

Như vậy mỗi người ăn một nửa, chia rất đều!

Cố Khải Phong thấy cậu kiên quyết chia đều cũng không từ chối nữa, gắp nửa miếng thịt còn dính dấu răng của Lâm Phi Nhiên lên, cười rung cả vai.

Lâm Phi Nhiên cũng cảm thấy dáng vẻ so đo của mình hài hước, hai gò má ửng hồng, vội vã vùi đầu ăn cơm.

Bọn họ vốn chưa bao giờ trải qua hoàn cảnh này, bình thường muốn gì mua nấy, làm gì có chuyện anh cho em, em lại phần anh. Thế nhưng chuyện này cũng khiến Lâm Phi Nhiên vui vẻ một cách khó hiểu. Cậu có ảo giác mình và Cố Khải Phong đang cùng hưởng phúc.

Ngày huấn luyện kết thúc, bọn họ trở lại ký túc xá.

Cố Khải Phong nghỉ ngơi mấy phút rồi sang phòng gọi Lâm Phi Nhiên đi tắm. Nam sinh chỉ có thể tắm đơn giản tại nhà tắm hoặc nhà vệ sinh bên cạnh. Trên lý thuyết, trời nóng như vậy thì tắm nước lạnh cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nước ở đây lại là nước ngầm bơm lên, dù trong thời tiết 30 độ vẫn lạnh buốt, dội thẳng lên người cũng cảm thấy tái tê, quanh đây lại không có chỗ để đun nước.

Dù vậy, tắm thì vẫn phải tắm. Cố Khải Phong bước vào nhà tắm, nhìn thấy hai hàng nam sinh đang run rẩy dội nước, vừa tắm vừa chửi nước quá lạnh. Cố Khải Phong lấy nước vào chậu, sau đó tìm một buồng vệ sinh, dội sạch sàn bẩn, chờ Lâm Phi Nhiên đến liền gọi: "Nhiên Nhiên, lại đây."

Lâm Phi Nhiên xách hai chai nước sạch 4 lít tới, cười nhe răng, như thể đang tranh công nói: "Anh sờ thử đi."

Cố Khải Phong sờ hai chai nước kia, rất ấm.

Lâm Phi Nhiên đắc ý: "Sáng sớm nay em đã lấy nước rồi mang ra nắng phơi, mới vừa xách về đấy, chúng ta tắm bằng nước này, mỗi người một chai, vừa đủ."

"Nhiên Nhiên nhà chúng ta thông minh quá đi!" Cố Khải Phong vui vẻ nhận lấy một chai nước ấm, nói: "Em đi vào trước, quần áo cởi ra đưa cho anh."

Lâm Phi Nhiên vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại, lần lượt cởi quần áo rồi đưa cho Cố Khải Phong qua khoảng không phía trên cánh cửa. Cố Khải Phong nhận lấy, để vào chậu chung với quần áo của mình rồi tắm bằng nước ấm phơi nắng nguyên một ngày, sung sướng vô cùng.

Tắm xong, Cố Khải Phong nhận trách nhiệm giặt sạch quần áo của mình và Lâm Phi Nhiên. Hai người thay bộ quân phục rằn ri sạch sẽ rồi ai về phòng nấy, tranh thủ ngủ bù.

Hôm qua bọn họ phải tập trung khẩn cấp ba lần, không thể nói là ngủ ngon được. Đêm nay chắc cũng không ngủ yên nổi. Lâm Phi Nhiên không dám cởi thắt lưng, cẩn thận đặt cái chăn được Cố Khải Phong gấp vuông vức kiểu quân đội cho mình sang một bên, sau đó cuộn người nghỉ ngơi.

Trời quá nóng, dù mặt trời đã lặn nhưng gió thổi vào trong phòng vẫn oi. Lâm Phi Nhiên nóng đến trằn trọc, nằm trên giường hơn nửa tiếng vẫn không ngủ được. Vì thế cậu bèn đứng dậy ra hành lang đi dạo một vòng. Chắc do trong doanh trại dương khí dồi dào nên có vẻ ít quỷ hơn. Trên hành lang gần như không có gì, chỉ có mấy con quỷ thường trú. Lâm Phi Nhiên nhìn tới nhìn lui, kéo một con quỷ trông không đáng sợ lắm tới bên giường, khi nào nóng không chịu nổi nữa sẽ dán sát vào nó.

Có thể nói đây là sự mát mẻ hiếm có giữa ngày hè nóng bức!

Con quỷ mờ mịt, vẻ mặt hoang mang lạc lối: "..."

Dù không sợ ta thì mi cũng đừng làm vậy chứ? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta còn gì mặt mũi làm quỷ nữa hả!

Nửa đêm, hiệu lệnh tập hợp khẩn cấp vang lên. Lâm Phi Nhiên bật thẳng dậy, với lấy cái mũ trên bàn, đi giày rồi chạy ra ngoài. Lần này tất cả mọi người đều tập hợp đúng giờ nên không ai bị phạt, chỉ phải chạy hai vòng quanh sân huấn luyện rồi xếp hàng lên phòng ngủ.

Lâm Phi Nhiên vừa buồn ngủ vừa mệt, lảo đảo đi theo cả đội về quay về. Hành lang ký túc xá rất tối, đang bước đi thì đột nhiên có người ở bên cạnh nắm lấy cánh tay cậu. Lâm Phi Nhiên biết là Cố Khải Phong nên không giãy dụa, để đối phương kéo mình vào lòng rồi trốn ra sau cánh cửa của một căn phòng ký túc không người.

"Sao mới kéo một cái đã đi theo vậy, còn không thèm kiểm tra xem là ai." Cố Khải Phong cắn lên vành tai Lâm Phi Nhiên như trừng phạt: "Nhỡ không phải anh thì sao?"

Lâm Phi Nhiên bị cắn, hơi rụt người lại, ngây thơ vô tội trả lời: "Đương nhiên là anh rồi... Anh khác với những người khác, em cảm nhận được."

Cố Khải Phong bất ngờ được đút kẹo, dính sát vào Lâm Phi Nhiên, hạ giọng nói: "Nhớ em, nhớ không ngủ nổi, đã mấy ngày rồi không được hôn em."

Lâm Phi Nhiên nhìn về phía cửa sổ phía sau Cố Khải Phong, vừa hưng phấn mong chờ, vừa sợ bị người khác phát hiện: "Chúng ta đừng ở đây, lát nữa sẽ có người quay lại..."

"Không sao, đây là ký túc xá của khoa Kỹ thuật thông tin." Cố Khải Phong để Lâm Phi Nhiên tựa vào cửa, liếm lên môi cậu, vội vàng nói một cách mơ hồ: "Lúc chúng ta đi vào, họ còn chưa chống đẩy xong."

Lâm Phi Nhiên nghe vậy lập tức ôm lấy cổ Cố Khải Phong, nhiệt tình đáp lại, khẽ nói: "Em cũng nhớ anh, cực kỳ nhớ anh..."

Năm phút sau, hệt như hai con thú nhỏ ăn chưa đã thèm, hai người mang vẻ mặt chưa thỏa mãn đi ra khỏi phòng, lặng lẽ trở về ký túc xá của mình.

Nửa tháng địa ngục kết thúc, sau khi báo cáo kết quả, tất cả sinh viên lên xe trở về trường. Đám sinh viên vốn đang háo hức đòi về nhà, giờ lại lau nước mắt, lưu luyến tạm biệt huấn luyện viên hệt như mắc hội chứng Stockholm. Lâm Phi Nhiên cũng có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến chuyện có thể quấn lấy Cố Khải Phong sau khi kết thúc kỳ tập quân sự, chút lưu luyến này cũng tan thành mây khói.

Sau khi về trường, hai người ở ký túc xá vài ngày. Cố Khải Phong nhanh chóng chạy đi xem nhà, lập tức chốt thuê luôn trong ngày.

"Chúng ta nên ở trong trường một thời gian sẽ tốt hơn phải không?" Lâm Phi Nhiên do dự: "Có thể làm quen với các bạn học."

Cố Khải Phong xụ mặt: "Không tốt."

Lâm Phi Nhiên: "..."

Vẻ mặt hắn u ám, nghiến răng nói: "Vừa nghĩ tới chuyện em đang ngủ chung phòng với một đứa con trai khác, anh đã ngủ không ngon."

Lâm Phi Nhiên đỡ trán: "Bọn họ đều thẳng mà, anh ghen gì chứ."

Cố Khải Phong bật cười: "Chẳng phải lúc đầu em cũng nghĩ anh thẳng đó sao?"

Lâm Phi Nhiên quả thật không còn gì để phản bác!

Cố Khải Phong thuê nhà tại khu dân cư đối diện trường học, đi năm phút là tới siêu thị, việc học và sinh hoạt đều tiện. Tính đến chuyện sẽ thuê ở đây bốn năm nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi được chủ nhà cho phép, Cố Khải Phong thuê người đến dọn dẹp, đặt thêm bàn lớn và giá sách vào một gian phòng ngủ, biến nó thành phòng làm việc.

Trên bàn đặt một bộ dụng cụ luyện thư pháp bao gồm bút máy, mực, bảng chữ mẫu, sách luyện chữ... Ngoài ra còn có một bộ bút lông được trưng bày với mục đích thẩm mĩ.

Những thứ này đều do Lâm Phi Nhiên chuẩn bị. Sau khi lên đại học, có nhiều thời gian rảnh, cậu định tĩnh tâm luyện tập thư pháp.

Vào một buổi chiều thứ bảy, Lâm Phi Nhiên ở trong thư phòng múa bút. Sau khi bắt nạt con nhà người ta suốt một đêm, Cố Khải Phong sung sướng ngủ thẳng đến trưa, tỉnh dậy chỉ mặc đúng một cái quần đùi, ngái ngủ loạng choạng đi vào thư phòng, như con gấu ôm lấy Lâm Phi Nhiên.

"Cục cưng luyện chữ đấy à, viết được đấy, có tiến bộ." Cố Khải Phong khen bất chấp lương tâm.

Thật ra luyện chữ rất khó có được kết quả trong thời gian ngắn, nhưng việc bồi đắp sự tự tin là không hề dư thừa.

"Em cũng thấy đẹp hơn trước." Lâm Phi Nhiên thoải mái nhận lời khen, nghiêm túc viết ba chữ Cố Khải Phong thật to lên giấy, cái đuôi nhỏ dựng thẳng, đắc ý nói: "Anh nhìn này!"

Tim Cố Khải Phong trật nhịp.

Ba chữ "Cố Khải Phong" kia rõ ràng khác hẳn với những chữ khác. Đường nét cân xứng, gần như không khác bảng chữ mẫu, hiển nhiên cậu đã đặc biệt luyện tập ba chữ kia.

"Ba chữ này em viết đẹp nhất vì đã luyện nhiều nhất đấy." Lâm Phi Nhiên quay đầu nhìn Cố Khải Phong. Có thể do ánh sáng nên gương mặt cậu dường như trắng nõn thanh thoát hơn hẳn, nụ cười chân thành pha chút ngượng ngùng như đang tỏa nắng.

Một ngọn lửa tà ác dấy lên trong lòng Cố Khải Phong. Hắn hắng giọng, hỏi đầy mưu đồ: "Chồng viết cùng em một lúc nhé?"

Lâm Phi Nhiên ngây thơ gật đầu: "Vâng."

Mười phút sau, Lâm Phi Nhiên mới hiểu, cái gọi là "viết cùng" của Cố Khải Phong chính là nhúng bút lông vào nước rồi viết lên người mình.

"Được rồi..." Lâm Phi Nhiên bị đặt lên bàn, ngực ướt đẫm nước, cậu che mắt, ngượng ngùng không dám nhìn.

Đầu bút lông mềm mại thấm đẫm nước tự do rong ruổi trên người Lâm Phi Nhiên. Cảm giác ngứa ngáy truyền qua da thịt khiến cậu hơi hốt hoảng. Cố Khải Phong vẫn hư hỏng, cố ý hỏi: "Đây là chữ gì?"

"Không biết..." Lâm Phi Nhiên sắp bật khóc, bàn tay bối rối bám lấy bàn. Cậu túm được một tờ giấy, sau đó không thể nhịn được vò nó thành một quả bóng: "Anh dừng... dừng lại đi!"

"Không đoán ra thì không dừng." Cố Khải Phong làm một tính hai, đi đến chỗ ống đựng bút, thấm đẫm nước rồi viết tiếp lên người Lâm Phi Nhiên.

Đúng lúc này, hai cái đầu lông nhỏ lộ ra phía sau cánh cửa phòng hé mở.

Hai con mèo, một con là Bánh Đậu Xanh, một con là Bánh Mây (*), đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu loài hai chân ngốc nghếch kia đang làm gì.

(*) Bánh đậu xanh:

Bánh mây (云片糕): món ăn vặt nổi tiếng của người Hán ở Giang Tô, Triều Châu, Quảng Đông. Hình chữ nhật, các cạnh và góc đều đặn, kết cấu ẩm và mềm

...

Sau khi thuê nhà không lâu, bọn họ đã nuôi hai con mèo nhỏ. Chúng nó đều thuộc họ nhà Bánh giống Lâm Phi Nhiên, một đen một trắng, rất xứng đôi. Tâm nguyện nuôi mèo của Lâm Phi Nhiên rốt cuộc đã trở thành hiện thực, cậu vô cùng vui sướng, rảnh rỗi lại lên mạng mua này mua kia cho mèo. Cuối tuần, cột cho mèo cậu đặt đã giao tới. Cố Khải Phong phụ trách dọn dẹp phòng khách và lắp đặt, Lâm Phi Nhiên thì xuống dưới mua cơm.

Cố Khải Phong kéo sô pha và bàn trà trong phòng khách ra, sau đó lắp cột cho mèo để vào chỗ trống. Bánh Đậu Xanh và Bánh Mây nằm trong hai cái ổ bí ngô một vàng một cam, yên lặng nhìn loài hai chân cao lớn trước mặt bận bịu, chốc chốc lại liếm lông cho nhau.

Cố Khải Phong lắp xong bèn ngồi xuống trước ổ nghịch mèo.

Hắn còn nhớ hồi trung học Lâm Phi Nhiên cứu được bốn con mèo con, muốn nuôi mà không có điều kiện, bất đắc dĩ để người khác nuôi. Lúc ấy hắn có nói lên đại học sẽ nuôi mèo, Lâm Phi Nhiên còn mất bình tĩnh đáp ai thèm học đại học với hắn, vừa nói vừa đỏ mặt, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo... Cố Khải Phong ngồi trên mặt đất ngẩn người nhìn hai con mèo, nhớ lại chuyện cũ, dịu dàng nở nụ cười.

Ráng chiều mạ một lớp ánh sáng vàng nhạt lên cái bóng của Cố Khải Phong. Cơn gió đầu thu đầy hoài niệm thổi qua cửa phòng. Cố Khải Phong giật mình, tưởng như bản thân vừa quay về những ngày khai giảng trung học tháng 9. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Phi Nhiên.

Cố Khải Phong: "Nhiên Nhiên, em đang ở đâu thế?"

Lâm Phi Nhiên lập tức trả lời: "Vẫn đang ở trong quán, cơm vừa đóng gói xong, giờ em về đây."

Cố Khải Phong: "Nhanh về nào, chạy về đi em."

Lâm Phi Nhiên: "Anh tập quân sự đến váng cả đầu à..."

Cố Khải Phong: "Không, chỉ là anh bỗng nhiên nhớ em quá."

Mãi đến khi cơ mặt nhưng nhức, Cố Khải Phong mới nhận ra mình vẫn luôn tủm tỉm cười nãy giờ.

Lâm Phi Nhiên không trả lời tin nhắn của hắn. Hai phút sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân. Cố Khải Phong vừa mở cửa, người nọ đã lao vào lòng hắn. Lâm Phi Nhiên vừa chạy về, hẵng còn thở dốc. Cậu ngẩng lên hôn hắn thật mạnh, sau đó vui vẻ chạy ra bàn dọn đồ ăn: "Nào nào nhanh lên, trên đường về ngửi mùi mà em thèm muốn chết!"

"Đến đây!" Cố Khải Phong dịu dàng đáp lời, đóng cửa, đi về phía Bánh Nếp của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro