Chương 74: PN 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi mau, trong nháy mắt liền trôi qua năm năm.

Khi mùa thu lại tới, Thanh Vân sơn cũng có thay đổi - chính là có nhiều trụ dân hơn.

Cái gì trụ dân? Long Tộc trụ dân!

Năm năm trước, Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát trở về Thanh Vân sơn, nguyên tính là muốn tiếp tục thế giới hai người cộng thêm cố gắng tạo đứa nhỏ.

Chỉ tiếc Tiểu Thất đã quên thân phận mình là tộc trưởng bộ tộc long thần! Cho dù hiện tại không có trấn thủ tà đạo, thiên hạ nhiều đọa yêu như vậy cũng phải có người thu a, công tác tổ chức long tộc còn phải tiến hành a, hắn tay áo vung lên dẫn Thập Bát hoan hỉ hồi Thanh Vân sơn, trong tộc có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, mọi người liền loạn rầm rầm đi tìm Ngũ long quân Ngao Ly.

Một lúc sau Ngao Ly mặc kệ, nói rằng Tiểu Thất mới là tộc trưởng vì sao có việc gì đều tới tìm ta a? Ta cũng có cuộc sống khoát hoạt của chính mình a! Mặc kệ mặc kệ mặc kệ! Quản lý tộc trưởng ai muốn làm thì làm đi ~! Nói xong bỏ chạy.

Lão long quân không có chủ ý, chúng trưởng lão nói nếu không...... Lão long quân ngài gừng càng già càng cay, bằng không ngài trở về tiếp tục làm tộc trưởng, phát huy thượng thừa? Lão long quân lắc đầu như trống bỏi:

"Ta cũng không muốn làm! Làm tộc trưởng bó buộc thân mình ~~ nào có như hiện tại, ta một thân tiêu sái!"

Nghĩ tới nghĩ lui, không có biện pháp, cần phải tìm Ngao Kiệt a, lúc trước Long tộc phân chia là một nửa ở trên trời, một nửa ở hạ giới, thiên thượng phụ trách tư vân bố vũ bát phương thuỷ lợi, hạ phụ trách trấn thủ biển cát chi uyên tà đạo

phong ấn.

Bất quá ở một trăm năm mươi năm trước, thượng đế ra lệnh một tiếng tà đạo bị tiêu diệt, còn lại một nửa người ở biển cát ngốc ngốc thật sự nhàm chán, hơn nữa có chuyện gì tìm Ngao Kiệt cũng thật sự không có phương tiện, vì thế lão long quân nói, Ngao Nhi a ~~~ như vậy đi ~~ cho nhóm người này đều đi Thanh Vân sơn cùng ngươi!

Ngao Kiệt cuộc đời không có chí hướng gì lớn, trước kia là làm long quân sát đọa yêu, sau khi thành thân với Thập Bát liền muốn cùng y thế giới hai người, nghe nói tới nhiều người như vậy làm trung gian giữa hắn và Thập Bát, trong lòng rất là mất hứng, Thập Bát liền khuyên hắn, nói như vậy cũng không sai a, nhiều người náo nhiệt, hơn nữa hiện tại nhân gian lại xuất hiện ra không ít đọa yêu, ngươi nếu ra ngoài trừ yêu, có người cùng ta ở Thanh Vân sơn, vạn nhất thực sự có chuyện gì cũng có cái ứng chiến phải không?

Ngao Kiệt nghe Thập Bát nói xong, miễn cưỡng đáp ứng cho người đến Thanh Vân sơn, nhưng quy định chỉ có thể ở dưới chân núi hoạt động, không được lên núi quấy rầy thế giới hai người chúng ta!

Sau khi cùng Long tộc bàn lại, thời điểm có đọa yêu nháo sự thì Ngao Kiệt liền tổ chức người đi thu yêu, Hồ Thập Bát cùng Thập Nhị và Thập Tứ hỗ trợ mua này nọ. Thời điểm nhàn rỗi, vợ chồng son đi ngoạn nhân gian, kỳ thật ngày qua ngày rất khoái hoạt , trừ bỏ có một chút chuyện không được như ý, chính là - đứa nhỏ.

Khi hai tiểu hỏa long đi rồi, Thập Bát cùng Ngao Kiệt đều hy vọng có thể tái sinh một bảo bảo, nhưng so với lúc vừa thành thân ba tháng liền hoài thai, lần hoài thai thứ hai lại thập phần gian nan, đã hơn bốn năm, bụng Thập Bát một chút động tĩnh cũng không có.

Lão long quân cùng Hồng Ngọc thấy Thập Bát cùng Ngao Kiệt sốt ruột đều an ủi bọn họ, nói tinh nguyên Long tộc vốn bá đạo, cùng dị tộc thông thân có thể sinh hạ hài tử xác xuất phi thường thấp, ngươi xem, long lão đại cùng lão bà của hắn, không phải cùng một chỗ đến sáu mươi năm mới sinh sao? Các ngươi lần đầu mang thai liền sinh một đôi song bào thai, lại còn là huyết thống thuần khiết hỏa long, đã tốt lắm a ~ ~ ~ bây giờ mới hơn bốn năm, các ngươi tuổi còn trẻ, đừng có gấp, tái ngoạn hai năm nữa, duyên phận đến, đứa nhỏ tự nhiên có ~!

Thập Bát nghe lời khuyên liền nghĩ thông thoáng, nhưng Ngao Kiệt trong lòng vẫn luẩn quẩn, tiếp tục kiên trì. Rốt cục, bảy tháng trước, nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của Ngao Kiệt, Thập Bát rốt cục lại có thai ~!

Đại trưởng lão cấp Thập Bát xem mạch, vuốt râu khẽ mỉm cười nói ra tin tức này, Ngao Kiệt vui a ~ ôm Thập Bát xoay một vòng lại một vòng, rốt cục làm cho Thập Bát nôn ra.

Đúng, nôn ra = =

Nôn ra còn thực nghiêm trọng......

Thập Bát lần này mang thai cùng lần trước bất đồng, thời điểm Thập Bát hoài thai tiểu hỏa long, chỉ một hai ngày đầu cảm thấy có chút khó chịu, những ngày về sau là ăn uống lại bình thường, trăm khẩu vị không kị ~!

Nhưng lần này mang thai, cũng đã vài ngày, Thập Bát cho dù ăn cái gì cũng đều nôn ra, làm Thập Bát chỉ có thể ở trên giường không ngừng phun, mới mấy ngày thập Bát đã gầy đi một vòng lớn, này là mắc bệnh gì đây?

Ngao Kiệt gấp đến độ xoay quanh, mời thiên thượng Long tộc Nhất Bang Tử, còn có Hồng Ngọc bọn họ đều đến xem mạch cho Thập Bát.

Hồng Ngọc kiểm tra mạch cho Thập Bát, lại nghe Thập Bát nói một chút về bệnh trạng, Hồng Ngọc gật gật đầu nói, thế này mới giống bộ dáng hồ ly tinh mang thai...... Ngươi lần trước vì hoài thai là tiểu hỏa long, mới không có tội này...... Lần này ta phỏng chừng trăm phần trăm là tiểu hồ ly!

Nghe xong lời này của Hồng Ngọc, Ngao Kiệt vừa mừng vừa sợ xông lên đi ôm cổ Thập Bát lại muốn xoay quanh, thấy mặt Thập Bát tái nhợt rốt cục nhịn xuống, cầm tay Thập Bát, một cổ dương khí ấm áp truyền qua, Thập Bát nâng lên mí mắt hướng về phía Ngao Kiệt suy yếu nở nụ cười, sau đó nhắm mắt lại mê man.

Thập Bát vừa ngủ, Hồng Ngọc liền lôi kéo Ngao Kiệt hướng hắn giới thiệu thời gian hồ ly mang thai cần chú ý những gì, tỷ như sợ tiếng ồn, sợ lạnh, sợ nóng, sợ nhìn thấy màu sắc rực rỡ, đặc biệt là màu đỏ! Hồng Ngọc chỉ vào Ngao Kiệt, nói màu tóc đỏ như của ngươi là kiêng kị nhất!

Cho nên lúc Thập Bát ban đêm tỉnh lại, nương theo ngọn đèn nhìn Ngao Kiệt, ngay cả tóc cùng lông mi tất cả đều dùng một miếng vải đen thật dày bao lại thật kín, Thập Bát ngẩn ngơ, sau khi nghe Ngao Kiệt nói nguyên do, Thập Bát lại còn thật sự nhìn Ngao Kiệt vài lần, phù một tiếng bật cười, nói Ngao Kiệt a ~ ngươi cái dạng này, cũng thật giống người Thiên Trúc ở Tây Vực đến Trung Nguyên của chúng ta buôn bán.

Ngao Kiệt bỉu môi đem nhiệt độ cơ thể điều chỉnh cho ôn hoà rồi ôm Thập Bát nằm hảo, nghĩ rằng, chỉ cần ngươi cùng bảo bảo đều bình an, ta cho dù thật sự thành người Thiên Trúc cũng được a ~

=====================================================

Bát long quân Ngao Kha cầm một chén bạch ngọc mạ vàng mang hoa văn ngà voi, đứng dưới tàng cây, nhìn Ngao Kiệt phóng một cái quả cầu, cuối cùng đem những đọa yêu hoảng sợ đang chạy trốn nổ thành mảnh nhỏ.

Thi thể cùng máu loãng trong dương quang chính ngọ, lóe ra quang mang trong suốt bay lả tả từ trên trời rơi xuống đất, bát long quân không khỏi cau mày, bưng kín cái mũi thở dài một hơi.

Chậc chậc, thất ca lại muốn tìm bất mãn...... Nhìn thủ pháp cuồng oanh loạn tạc này xem! Cho dù yêu ma cũng thật không hay ho, tử thành cái dạng này...... Một chút mỹ cảm cũng không có......

"Thất ca...... Lần này tuy rằng nổ nhỏ hơn lần trước...... Nhưng này cũng là huyết nhục bay tứ tung a? Ngươi trừ ma cũng phải có một điểm mỹ cảm được không?"

Tóc hồng bay lên, bồng bềnh ở giữa không trung, Ngao Kiệt ôm bả vai, lạnh lùng hừ một tiếng.

Bát long quân đô đô oán giận, lần này đi trừ ma, hắn rút thăm cùng một tổ với Ngao Kiệt, phương thức trừ ma của thất ca thật sự là không phù hợp thẩm mỹ của hắn a! Mỗi lần đều là cánh tay cẳng chân bay tứ loạn! A a cứ như vậy hắn sẽ bị ám ảnh a!

Ngao Kiệt mặc kệ bát long quân ở phía sau than thở cái gì, dù sao hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại hắn phải về Thanh Vân sơn!

Cũng không để ý tới bát long quân, Ngao Kiệt bay lên trời, hướng Thanh Vân sơn phi đi, bát long quân hô to:

"Thất ca! Ngươi mỗi lần đều mặc kệ a!!"

Uy! Không cần mỗi lần đều khiến cho ta làm công tác không có mỹ cảm như vậy a!!!

Ngao Kiệt mới không để ý tới hắn, trực tiếp hóa quang đi.

Một đường chạy như bay hồi Thanh Vân sơn, Ngao Kiệt nghĩ nghĩ, chính mình trên người còn có huyết khí, đừng vọt tới Thập Bát mới tốt, vì thế đánh xuống đụn mây, tính đi gột rửa thân mình.

Vừa hóa thành hình rồng nhảy giữa hồ sâu ở Thanh Vân sơn, đàm thủy lạnh như băng xuyên thấu vào da thấm vào thân thể ấm áp, rốt cục khô nóng trong cơ thể giảm đi một chút. Thở dài một cái, Ngao Kiệt chậm rãi chìm vào đàm thủy.

Đã muốn hơn nửa năm không có cùng Thập Bát thân thiết...... Đại hỏa long ở trong đàm thủy rầu rĩ phun ra một chuỗi nước.

Bởi vì lần này là hoài thai tiểu hồ ly, cho nên Thập Bát không có khát cầu dương khí mãnh liệt như lần mang thai trước, hơn nữa, nguyên hồn tiểu hồ ly nếu bảo hộ không tốt thực dễ dàng hỏng thai, cho nên Hồng Ngọc đặc biệt dặn Ngao Kiệt, thời gian Thập Bát mang thai, cho dù là độ dương khí, lấy tay độ là tốt rồi, trăm ngàn lần đừng cùng Thập Bát sinh hoạt vợ chồng.

Ngao Kiệt gật gật đầu, ân, vì Thập Bát cùng tiểu hồ ly, ta phải nhẫn nại! Vì thế, một lần này nhịn đến hơn nửa năm......

Híp mắt, nhớ lại lần trước Thập Bát mang thai khi ở trên giường phong tình hoặc nhân, Ngao Kiệt ngốc hồ hồ nở nụ cười. A liệt? Trước mắt như thế nào phiêu khởi lưỡng đạo khói hồng này nọ...... Đây là cái gì a? A!! Máu mũi!!!

Rốt cục thân thể khôi phục bình tĩnh, Ngao Kiệt ngoi lên, mặc quần áo chỉnh lại tóc cho hảo, lại biến thành tạo hình ma thần Ấn Độ, nhắc nhở bản thân xuống chợ Thanh Vân sơn mua bánh ngọt, Ngao Kiệt hướng nhà gỗ nhỏ đi đến.

Đẩy cửa ra, Ngao Kiệt vui vẻ kêu một tiếng:

"Thập Bát, ta đã trở về!"

Tạo xong một dáng chuẩn ông chồng đi làm về, chuẩn bị hướng Thập Bát đi qua, đột nhiên phát hiện...... Thập Bát giống như có điểm không thích hợp?

Hồ Thập Bát hé ra gương mặt tái nhợt, biểu tình nghiêm túc ngồi ở trên giường.

Nhìn biểu tình kia của Thập Bát, Ngao Kiệt khuôn mặt tươi cười cũng cứng lại, ngẩn ngơ, cuống quít hỏi:

"Thập Bát, ngươi làm sao vậy?"

Ngao Kiệt giúp Thập Bát đỡ bụng, nước từ giữa chân Thập Bát chảy xuống.

Lạch cạch. Điểm tâm trong tay Ngao Kiệt rơi xuống đất: "Chẳng lẽ là......"

Thập Bát gật gật đầu, biểu tình đau đớn, gian nan nói:

"Sắp sinh............"

=[]=!!

=======================================================

Sợ nắng gắt cuối thu đem da của mình phơi đen, bát long quân thướt tha tiêu sái, vừa đi vừa than thở:

"Thật đáng ghét...... Vì cái gì trừ xong yêu ma rồi, còn phải viết cái gì công tác báo cáo a! Loại hình thức này thật sự là đủ...... A liệt?"

Bát long quân giương mắt, nhìn mọi người trước mắt mang bận rộn chạy tới chạy lui, ngẩn ngơ, cầm trụ Hoa Si chạy ngang qua hỏi:

"Hoa Si! Ngươi không phải đi Thiên Đình quản bách hoa viên sao? Ngươi ngươi ngươi như thế nào lại đến Thanh Vân sơn?!"

Hoa Si hưng phấn vẻ mặt đỏ bừng, bị bát long quân kéo lấy, hai chân cũng không dừng mà vẫn chạy như trước:

"Thập Bát ca sinh, Thập Bát ca sinh a!"

"Gì......?"

Bát long quân vẻ mặt không tin, tay nắm cổ áo Hoa Si không khỏi buông lỏng:

"Không phải mới bảy tháng thôi sao!"

"Ta không biết a!!"

Hoa Si vây quanh bát long quân một vòng:

"Ta hảo vui vẻ a ~~! Thập Bát ca lần này sinh nhất định là tiểu hồ ly ~~ ta đang ở trong vườn bách hoa ~~ Lữ Động Tân chạy đến nói cho ta biết tin tức tốt này nha ~~~"

Không để ý đến Hoa Si đã lâm vào trạng thái bán điên cuồng, bát long quân bước nhanh hướng nhà gỗ nhỏ đi đến, phía trước sân vây quanh một đám người, bát long quân thong thả bước qua đám người đó đi đến phía trước.

"Phụ quân! Tình huống thế nào a?"

"Bà thông gia cùng bà đỡ đã đi vào, hẳn là không có vấn đề gì."

Lão long quân hưng phấn chà xát tay:

"A nha nha ~~ lại một cái ngoan tôn sắp ra đời ~~ đứa nhỏ của Thập Bát cùng Tiểu Thất tính tình thật nôn nóng a! Mang thai chưa đủ tháng đã muốn đi ra ~! Tiểu Thất về nhà thật đúng lúc a, ngay khi Thập Bát bắt đầu đau bụng, Tiểu Thất liền thông tri cho mọi người trong Long tộc chúng ta, tất cả đều chạy đến."

"Nghe nói lần này là tiểu hồ ly nga ~~"

Ngao Ly lên tiếng, ánh mắt tỏa sáng:

"Mao nhung nhung tiểu hồ ly nga ~~~ sẽ gọi ta ngũ bá bá...... Ha ha ha ha ha ha......"

Long quân toàn gia tất cả đều là ánh mắt tỏa sáng, vì thế các vị tỷ tỷ Hồ Thập Bát liền run rẩy nhìn một đám long quân ở trước nhà gỗ ngây ngô cười.

"Oa oa ~ Oa oa ~"

Theo tiếng khóc to của đứa nhỏ mới sinh, bà đỡ lớn tiếng hô:

"Sinh rồi ~~~ là nam anh ~~"

Trước nhà gỗ Thanh Vân sơn, tiếng hoan hô tựa như sét đánh cùng nhau vang lên.

Hoa Si cảm động đến độ muốn khóc, ô ô ô...... Tiểu hồ ly...... Ta rốt cục chờ được ngươi T^T

-----

Trong phòng nhỏ.

Gắt gao nắm tay Thập Bát, Ngao Kiệt một bên lau mồ hôi trên mặt Thập Bát, một bên nhẹ nhàng gọi:

"Thập Bát, Thập Bát, ngươi không sao chứ?"

Thập Bát lông mi run lên, mở mắt, vẻ mặt vẫn là có chút mỏi mệt, nhưng khí sắc đã tốt rất nhiều, đối Ngao Kiệt gật gật đầu:

"Ta không sao...... Ta muốn nhìn bảo bảo......"

Ngao Kiệt thật cẩn thận ôm bảo bảo qua, đưa tới trước mặt Thập Bát.

Vừa mới sinh ra, da mặt nhăn nhăn, bảo bảo phấn hồng sắc, vừa mới được Hồng Ngọc uy sữa dê, hiện tại cái miệng nhỏ nhắn chu chu mà vù vù ngủ.

Bộ lông dài hắc sắc, lỗ tai cùng cái đuôi hồ ly của bảo bảo mao nhung nhung, tứ chi lại điểm vảy màu đỏ, đó là di truyền từ phụ quân Ngao Kiệt......

Thập Bát vô hạn yêu thương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn bảo bảo, khẽ cười lên.

Ngồi ở bên cạnh nãy giờ vẫn nhìn chăm chú vào Thập Bát cùng bảo bảo, Ngao Kiệt chậm rãi nhích lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy Thập Bát:

"Vất vả ngươi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro