Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29

Vương Tiểu Thiên đăng xong liền nở mày nở mặt, một giây sau liền bị cô ả áo trắng quạt cho cái ngã vật ra đất.

"Chỉ là một cái clone mà cũng dám ồn ào trước mặt bà!" Cô ả áo trắng tức đỏ mặt, không cam lòng mà nói với cái xác của Vương Tiểu Thiên: "Cô không nghe thấy anh ta vừa nói không thích cô sao?"

"Nhưng tôi là vợ anh ta." Vương Tiểu Thiên dù đang nằm trên đất nhưng vẫn nắm chắc phần thắng.

"Cô không hề xứng với anh ta!"

"Nhưng tôi là vợ anh ta."

"Cô đến cả hội viên mười tệ một tháng cũng không có!"

"Nhưng tôi là vợ anh ta."

"Oa——" Cô ả áo trắng khóc chạy mất, đám người im bặt đi, sau đó ầm ĩ lên.

"Cô em này hơi lưu manh rồi."

"Không hổ là bà xã Sinh tử, có thế mà đã chọc nhất tỷ server 22 tức bỏ chạy.

"Cô ta chắc là có acc chính chứ? Clone làm gì mà phách lối thế được."

Mọi người bắt đầu đoán xem acc chính của Vương Tiểu Thiên là nhân vật phong vân nào, Vương Tiểu Thiên có acc chính cái mông, có điều cậu cũng không ngại mọi người suy đoán như vậy, điều này khiến cậu trông rất cao thâm.

Vương Tiểu Thiên lại hồi sinh, tuy cô ả áo trắng đã bị cậu chọc tức chạy mất, nhưng trận thế bên cô ta cũng không vì vậy mà tan rã, thay vào đó là một thích khách bịt mặt dẫn mọi người tiếp tục đối đầu với Tiêu Ngọc Hoành.

Thích khách bịt mặt đến từ Nhân giới, ID Thích khách thần bí, Vương Tiểu Thiên thấy anh ta quen quen, nghĩ nghĩ rồi nhớ ra, là anh của cô ả áo trắng.

"Sinh tử, cậu lật lọng, lại làm em gái tôi khóc, cũng nên cho nhau vài lời phải trái chứ nhỉ?" Thích khách thần bí nói, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lạnh lẽo như băng.

Người chọc Diệt Tuyệt khóc không phải là cô ả hám tiền sao... Tiêu Ngọc Hoành chửi thầm, có điều nghĩ lại đối phương đang đội đại danh của hắn trên đầu, khởi nguồn tranh cãi cũng là hắn, tạm thời nhận tội danh này.

"Dễ đến dễ đi, với cả tôi với cô ta cũng chẳng thân thiện gì." Tiêu Ngọc Hoành nói, vác lưỡi hái đứng dậy, tay áo bay bay đứng trên thành cầu, trên mặt mang nụ cười phóng túng bất kham: "Nếu anh không phục thì đến đánh một trận là xong."

Thích khách thần bí bị hắn khiêu khích, đôi mắt hẹp dài nheo lại, sau đó thân hình bỗng biến mất, không còn tung tích.

Tiêu Ngọc Hoành thấy anh ta ẩn thân, lòng siết chặt lại, mặt lại lộ vẻ cười hưng phấn.

Ra lệnh một tiếng: "Các anh em! Diệt toàn bộ đám người gây sự này cho tôi!"

Nói xong liền vung lưỡi hái về phía đông mình, lấy tấn công làm phòng thủ đẩy lùi người đang ẩn thân tiếp cận mình ra.

"Chặn hay lắm!" Thích khách thần bí kia bị đánh ra khỏi trạng thái ẩn thân cũng không hoảng hốt, vung đao trong tay đánh giáp lá cà với Tiêu Ngọc Hoành, mọi người thấy hai đại lão đã đánh nhau rồi bèn cũng ra tay luôn.

Nhất thời ánh sáng nổi bùng bốn phía, Vương Tiểu Thiên suýt nữa bị chói mù mắt bởi các thể loại ánh sáng skill, để tránh một lần nữa chết thành thi thể bị người đạp dưới chân, Vương Tiểu Thiên vận khí phi thiên, chuồn lên một nóc nhà xem kịch.

Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhưng khung cảnh tự nhiên lại kích thích lòng người bất ngờ, mọi người chết rồi lại hồi sinh, người mắng ta một câu "quỷ lão", ta mắng người một câu "rác rưởi", đủ loại dược đắt giá nhét hết vào miệng như không cần tiền, thỉnh thoảng lại đăng cái loa lên tăng độ tồn tại, khiến Vương Tiểu Thiên xem kịch cũng bị kích động theo.

Chỉ lát sau Đoàn Sách cũng đến giúp, tăng y thánh khiết vừa cởi ra đã thấy cơ thể bắp thịt màu đồng cổ, mở Kim cương tráo ra chặn đằng trước chắn được một đợt thương tổn lớn, một bầy quỷ vương da giòn nấp đằng sau cậu ta điên cuồng tung bùa chú, miệng hô to "Phật tổ ba ba uy vũ!".

Tiêu Ngọc Hoành thì đánh đơn với thích khách kia, rõ ràng trên một cái cầu chen cả trăm người chơi, xung quanh hai người vẫn trống không, vì hai người này là đại lão full cấp sát thương quá cao, dư âm của skill cũng có thể giết chết cả đám.

Hai người đều là class cận chiến, hơn nữa đều có skill đột tiến, vì thế bóng người vụt sáng vụt sáng, bất giác đã từ trên cầu đánh xuống dưới sông, nhất thời gây nên một làn sóng lớn giữa đám người.

"Lợi hại! Đánh dưới Nại Hà rồi?!"

Hóa ra Nại Hà không thể xuống tùy tiện, xuống thì mỗi giây sẽ bị mất 3000 máu, đến người chơi Phật giới da dày thịt béo cũng chỉ có thể chịu được một phút dưới sông, đừng nói đến những class khác.

Vì thế hai người dưới Nại Hà đều không ngừng hút máu, Tiêu Ngọc Hoành hút máu khá hơn, nhưng Thích khách thần bí kia cũng chẳng ngồi không, lợi dụng tốc độ của thích khách mà nhảy tới nhảy lui, kỳ thực cũng không thực sự chạm vào nước nhiều.

Tiêu Ngọc Hoành bị anh ta nhảy mãi phát bực, đòn tấn công bị anh ta tránh mất nửa, mình thì ăn đến bảy phần số chiêu của đối phương, bèn há miệng chửi: "Thần bí, tôi phát hiện từ sau khi anh có ủng Phong thần, anh càng ngày càng giống con bọ chó."

Hóa ra đôi Thích khách đang đeo chính là đôi giày cực phẩm lần trước Tiêu Ngọc Hoành muốn mua, nhưng vì Vương Tiểu Thiên không cho hắn mượn tiền mà tiếc nuối bỏ lỡ.

Vốn thích khách đã giỏi luồn lách rồi, đeo đôi giày này vào càng như hổ thêm cánh, kỹ thuật PK của Tiêu Ngọc Hoành không thua đối phương, kém chỉ kém ở trang bị.

Thích khách thần bí cười lạnh: "Không đánh được thì ngoan ngoãn chịu chết đi."

Dứt lời, thế tấn công lại càng ác liệt.

Vương Tiểu Thiên ngồi trên nóc nhà nhìn, thấy thích khách kia chiếm thượng phong, đánh át hẳn Tiêu Ngọc Hoành, cảm thấy mình đáng lẽ phải cao hứng lắm, nhưng tự nhiên lòng thấy khó chịu, đến lông mày cũng cau lại.

Tiêu Ngọc Hoành bị đánh, cậu đáng lẽ phải cười trộm mới đúng, vì sao lại cảm thấy khó chịu? Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên buồn bực xoay bút, sau đó hiểu ra.

Tiêu Ngọc Hoành rất lợi hại, nhưng dựa vào tay người khác mà trả thù thì chung quy vẫn không đủ sướng, Tiêu Ngọc Hoành mà chết thì cũng phải do cậu đâm chết.

Với cả là kình địch số một trong cuộc đời cậu, nếu hắn không bằng người khác thì cũng chẳng thể hiện được mình có giá trị gì.

Hắn nhất định phải là người mạnh nhất, cũng chỉ có thể thua cậu mà thôi.

Mắt Vương Tiểu Thiên sáng lên, sau đó cậu chuyển động, phi thân nhảy từ nóc nhà xuống, lảo đảo chạy về phía Tiêu Ngọc Hoành giữa đám người hỗn loạn, khó khăn lắm mới đến bên cầu Nại Hà, máu cũng chỉ còn có chút xíu, nhưng Vương Tiểu Thiên vẫn việc nghĩa chẳng từ nan mà nhảy xuống.

Phóng hồi xuân thuật về phía Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên còn chưa kịp buff cho chính mình thì đã bị Nại Hà độc chết.

Ừm... thế nên cậu trăm cay nghìn đắng xuyên qua đám người đến đây cũng chỉ buff cho Tiêu Ngọc Hoành được một cái, hồi máu: 631 điểm.

Cấp 29 thì cũng chỉ có từng ấy mà thôi.

Có điều máu ít tình nồng, ánh mắt Tiêu Ngọc Hoành khẽ lay động, không ngờ cô ả hám tiền này lại hi sinh bản thân tăng máu cho hắn, nhất thời tinh thần phấn chấn, động tác đột nhiên ác liệt, sau đó đứng trước mặt mọi người mà thể hiện một loạt thao tác mượt mà, dự đoán được vị trí xuất hiện tiếp theo của thích khách thần bí, lưỡi hái bổ xuống, dập luôn đối phương xuống sông.

Hệ thống: Bạn đã giết chết người chơi "Thích khách thần bí".

Tiêu Ngọc Hoành đứng trong nước sông giơ cao nắm đấm, dáng người ngạo nghễ, khí thế ngập trời, người bên hắn lập tức sĩ khí tăng mạnh, người chết rồi lập tức hồi sinh, người chưa chết thì lại nhét dược vào miệng, thừa thế xông lên diệt không ít người, mà một khi nhân số đã chiếm ưu thế, số còn lại gần như đều bị giết sạch, ai còn dám hồi sinh nữa, trực tiếp bị mọi người dồn lửa đánh úp, cuối cùng đám người gây sự sợ đến mức không dám đến nữa, cuối cùng chỉ có thể phát loa chửi trên kênh thế giới.

Vương Tiểu Thiên thấy chiến đấu đã hòm hòm, vốn định hồi sinh, Tiêu Ngọc Hoành lại đi đến bên cạnh thi thể ngâm trong nước sông của cậu, bế cậu lên, sau đó nhảy mấy cái lấy đà, hạ xuống một nóc nhà cao cao.

"Ngốc à? Cấp 29 mà dám nhảy xuống Nại Hà?" Tiêu Ngọc Hoành cười mắng cậu một câu, sau đó vận khí vào thi thể cậu, hồi sinh cậu.

"Cho dù là cấp 1 em cũng dám." Vương Tiểu Thiên bình thản nói: "Em là người đã chết một nghìn lần."

Nói xong bỗng cảm thấy giọng mình không đúng, thế là lập tức bóp giọng hư tình giả ý thêm một câu: "Moa moa~"

Lòng Tiêu Ngọc Hoành xúc động, hắn là người trọng nghĩa khí, vứt quan hệ tình duyên sang bên, chỉ nguyên hành động nhảy sông buff máu của đối phương cũng đáng để hắn kết giao bằng hữu rồi, thế nên hắn cảm động vung tiền, quyết định tặng cô bé này một món quà.

Nhưng Vương Tiểu Thiên mới cấp 29, cấp này đưa trang bị tốt cậu cũng chẳng mặc được, Tiêu Ngọc Hoành bèn quét mắt nhìn cơ thể bộ ngực siêu to của Vương Tiểu Thiên, nảy ra một ý, lập tức mở cửa hàng giao dịch ra.

Mười mấy giây sau, Vương Tiểu Thiên liền nhận được thông báo của hệ thống:

Hệ thống: Tình duyên "Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh" của bạn đã tặng quà cho bạn! Mau mở hòm thư ra xem đi!

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên sững ra, sau đó nhếch miệng cười, mở hòm thư có dấu chấm than màu vàng ra, quả nhiên trong đó có một thư mới, cũng có cả đồ đính kèm.

Vương Tiểu Thiên lại mở ra, trên thanh tin nhắn là một bông hồng đỏ, còn trong đồ đính kèm là một bộ—— bikini mùa hè thời trang.

"..." Vương Tiểu Thiên giật giật khuôn mặt tuấn tú.

Chương 30

Tuy "Thất giới" theo trường phái cổ phong nhưng trong đó vẫn có vài bộ đồ phong cách khác, mà số đồ này hầu như đều là thời trang bản giới hạn giá cả cực cao, ví dụ như bộ bikini mùa hè Tiêu Ngọc Hoành tặng Vương Tiểu Thiên này, là hàng giới hạn mùa hè năm nay, mấy ngày nữa sẽ dừng bán.

Nhưng Vương Tiểu Thiên không hề muốn nhận tấm lòng này, tuy là con gái mình tự tay nặn ra, chắc chắn sẽ có ý muốn chăm chút cho nàng, nhưng loại quần áo siêu tiết kiệm vải này thì cậu từ chối.

Có điều nếu đối phương đã tặng, cũng không thể bảo với hắn là không thích, thế là Vương Tiểu Thiên vì tăng độ thiện cảm của Tiêu Ngọc Hoành với bản thân, đành phải cau mày không tình nguyện mà mặc thử.

Nhấn đúp sử dụng, hệ thống: Bạn đã mặc "Bikini mùa hè quyến rũ".

Đúng là, tặng đồ thế này cho cậu, xem ra hắn có vẻ là kiểu đàn ông háo sắc thích đồ bơi. Vương Tiểu Thiên vừa sầm mặt chửi vừa tắt màn hình túi đồ đi, sau đó mắt dại ra.

Siêu....

Siêu đẹp!!!!

Chỉ thấy thiếu nữ đã thay bộ bikini màu đỏ mặt mũi xinh đẹp, cơ thể mảnh mai, đập vào mắt chỗ nào cũng là da thịt xinh đẹp... Đầu mày đang cau chặt của Vương Tiểu Thiên lập tức giãn ra, má cũng hiện áng hồng nhè nhẹ.

Hiệu quả của bộ đồ ngoài dự kiến khiến lòng Vương Tiểu Thiên lay động, cậu nhìn chằm chằm vào cô con gái xinh đẹp nhà mình, không tự chủ được mà di chuột xoay 360 độ xem, khi chuột chuyển qua mặt, thiếu nữ 3D liền nhìn về phía Vương Tiểu Thiên theo mặc định, ánh mắt vừa trong sáng vừa quyến rũ đó khiến Vương Tiểu Thiên mềm cả người, nhất thời như tắm trong gió xuân ấm áp, lâng lâng như muốn lên trời.

Cậu yêu đồ bơi~~~

Tiêu Ngọc Hoành thấy thiếu nữ trước mắt thay bộ bikini đỏ quyến rũ kia vào xong thì không phản ứng gì, bèn tò mò xoay mấy vòng quanh cô ả, hỏi: "Thế nào?"

Vương Tiểu Thiên định thần lại, lập tức nghiêm mặt, cho dù má vẫn còn hồng hồng.

Cái tên Tiêu Ngọc Hoành này, khụ, khụ khụ, vẫn tinh mắt ghê. Vương Tiểu Thiên dựa vào suy nghĩ không thể phụ bạc tấm lòng thành của người ta, giờ mới "miễn cưỡng" tỏ ý cũng được, sau đó cầm bút chì gõ phím.

"Cảm ơn sư phụ chơm chơm~" Vương Tiểu Thiên bóp họng yểu điệu cảm ơn hắn.

Tiêu Ngọc Hoành truy hỏi: "Thích không?"

"Ừm..." Vương Tiểu Thiên nhất thời không biết nên đáp thế nào, nói thích thì cứ cảm thấy mình rất lả lơi, nói không thích thì lại vả mặt người tặng, thế là cậu ngẫm nghĩ xong mới đáp: "Xấu hổ o(*////▽////*)o "

Xấu hổ? Thích nhưng ngại nói sao? Tiêu Ngọc Hoành cười hiểu ra, nắm rõ được suy nghĩ của Vương Tiểu Thiên, dù gì thì người đã nặn ngực cup G thì không thể không thích kiểu thời trang khoe ngực như thế này.

"Đi, tôi dẫn em đi lượn một vòng." Tiêu Ngọc Hoành nói, trên cầu Nại Hà vẫn còn một đám bạn hắn đang đứng, giờ cả server đều biết Hàn Tuyết Thiên này là tình duyên của hắn, hắn cũng nên giới thiệu với đám bạn.

Vương Tiểu Thiên hơi xấu hổ nhưng vẫn mặc bộ bikini màu đỏ quyến rũ vui vẻ đánh mông đi theo sau Tiêu Ngọc Hoành, đang định bay từ trên nóc nhà xuống thì bỗng có người gọi cậu.

"Vương Tiểu Thiên!"

Vương Tiểu Thiên hoảng hồn, sau đó nhìn xuống phía dưới giường, hóa ra là Đoàn Sách đang đứng đằng kia gọi cậu.

Cậu hơi ấn màn hình xuống, sau đó bình thản đáp tiếng: "Ừ?"

"Mười một giờ rồi." Đoàn Sách nhắc cậu: "Tám giờ sáng mai có tiết."

Như bình thường thì Vương Tiểu Thiên mười giờ đã đi rửa mặt, người này nghiêm túc ngủ sớm dậy sớm, thỉnh thoảng bị bọn họ làm ồn không ngủ được sẽ lấy điện thoại ra, chỉnh âm thanh lên mức cao nhất rồi mở tin tức cho ba người họ: Một thanh niên vì nghiện game online thức đêm đột tử...

Nói đến lại nhớ, Đoàn Sách bỗng phát hiện từ sau khi Vương Tiểu Thiên mua máy tính có vẻ cũng bắt đầu thỉnh thoảng ngủ muộn.

Vương Tiểu Thiên cầm điện thoại bên cạnh lên nhìn, đúng thật, cậu bất giác đã chơi lâu như thế, còn chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.

"...Tôi biết rồi." Vương Tiểu Thiên gật đầu với cậu ta, Đoàn Sách thì hơi tò mò nhìn màn hình máy tính cậu, muốn xem là cậu chơi cái gì mà chơi muộn thế, Vương Tiểu Thiên vội vàng đóng màn hình lại, sau đó lạnh mắt nhìn cậu ta, ám chỉ cậu ta đừng tìm hiểu chuyện riêng của người khác.

Giường đôi của trường họ khá là cao, ngoại trừ Tiêu Ngọc Hoành cao quá mét chín có thể dễ dàng nhìn lên giường trên, con trai bình thường đều phải giẫm lên giường dưới mới nhìn được, vì thế Đoàn Sách không nhìn thấy gì hết, hơn nữa Vương Tiểu Thiên tỏ ý cự tuyệt rõ ràng, Đoàn Sách ngượng ngùng sờ mũi rồi cầm chậu rửa mặt và cốc đánh răng đi ra ngoài.

Chờ cậu ta ra ngoài rồi, Vương Tiểu Thiên mới mở máy tính ra, vừa rồi Tiêu Ngọc Hoành có nhắn mấy câu:

"Bà xã?"

"Em còn đó chứ?"

Hệ thống: Tình duyên "Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh" của bạn chọc bạn một cái.

Vương Tiểu Thiên vội trả lời hắn: "Ban nãy mẹ gọi em."

Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra: "Em ở chung với bố mẹ hả?"

Vương Tiểu Thiên nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: "Vâng, mẹ giục em ngủ."

Đoàn Sách đang đánh răng trong nhà vệ sinh hắt hơi một cái.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi, thế là không làm khó cô ả nữa: "Thế thì em đi ngủ đi, con gái phải ngủ dưỡng da."

"..." Vương Tiểu Thiên nghẹn họng, sau đó bye bye hắn, giọng điệu vẫn nũng nịu trước sau như một: "Thế thì người ta log out đi ngủ đây ~ Sư phụ chơm chơm cũng ngủ sớm nhé~ moa moa~"

Cuối cùng lại gửi một cái môi đỏ rực rỡ sang xong, Vương Tiểu Thiên bèn log out.

Ra phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, Vương Tiểu Thiên mơ hồ cảm thấy không ổn, cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như cả tối chẳng làm được gì, chỉ làm nhiệm vụ một lúc xong đi đánh nhau với Tiêu Ngọc Hoành, sao mất cả mấy tiếng đồng hồ rồi?

Rõ ràng lúc học thì thấy một tiếng rõ lâu. Vương Tiểu Thiên ngậm bàn chải đánh răng nghĩ ngợi, sau đó về phòng rồi bèn lấy điện thoại ra đặt báo thức, thời gian là mười giờ tối.

Ừ, thế này sẽ không sợ nữa. Vương Tiểu Thiên tin tưởng vào tính tự giác của mình, hôm nay chỉ là không cẩn thận quên mất thời gian thôi.

Để điện thoại xuống ngủ, trong đầu không kìm được mà nhớ đến hình ảnh trong game, Tiêu Ngọc Hoành mặc quần áo màu đen bó sát, và cô con gái xinh đẹp nhà mình mặc bikini đỏ quyến rũ đứng cạnh hắn, ừm... cũng xứng đôi lắm.

Đúng rồi, bộ thời trang kia bao nhiêu tiền thế? Vương Tiểu Thiên rất tò mò, bèn cầm điện thoại lên tra giá, vốn tưởng nhiều nhất chỉ mấy chục tệ thôi, ai ngờ trên trang chủ đề rõ rành rành 299.

Đắt thế sao? Vương Tiểu Thiên hoảng, sau đó buồn bực giá cao như thế mà Tiêu Ngọc Hoành cũng nỡ mua tặng mình, bỗng cảm thấy hắn đúng là một tên ngu ngốc, nhưng trong lòng khinh mãi bỉ mãi rồi tự nhiên cười.

Nghĩ một hồi, Vương Tiểu Thiên cong khóe miệng giơ điện thoại lên đổi tên Tiêu Ngọc Hoành:

Ông xã khốn kiếp người ngốc tiền nhiều.

Hả? Ông xã?

Vương Tiểu Thiên bị chính mình làm phát ớn, lập tức sửa lại: Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều.

Để điện thoại xuống, một giấc ngủ ngon, sau đó hôm sau tỉnh lại thì đã là hơn bảy giờ sáng, có khả năng mấy ngày nay ngủ nghỉ không điều độ nên đồng hồ sinh học cũng mất hiệu lực, Vương Tiểu Thiên vội vàng rửa mặt xong phóng ra nhà ăn ăn sáng, đến lớp học vừa đúng tám giờ.

Bạn cùng lớp thấy Vương Tiểu Thiên vào đúng lúc chuông reo, không khỏi ngạc nhiên, Vương Tiểu Thiên luôn là người đến sớm nhất lớp, tám giờ vào lớp thì cậu bảy giờ đã đến rồi, chiếm lấy vị trí nghe giảng đẹp nhất ở hàng đầu, vừa tự học vừa chờ giáo viên đến, vậy mà hôm nay lại đến rõ muộn.

Vương Tiểu Thiên nhìn dãy ghế ngồi một lượt, hàng đầu đã hết chỗ, thế là bèn tìm một ghế trống ở giữa rồi ngồi vào, mở sách vở ra chăm chú nghe giảng, học được nửa thì điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

Vương Tiểu Thiên lôi ra xem, hóa ra là Tiêu Ngọc Hoành nhắn tin đến.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã dậy chưa?

Bên cạnh đều là bạn học quen cả hai người, Vương Tiểu Thiên chột dạ, thế là mặt như không, vội vàng dùng giáo trình che điện thoại đi, chắc chắn không có ai đang nhìn cậu xong mới cúi đầu trả lời:

Hàn Tuyết Thiên: Dậy rồi~ sư phụ chơm chơm moa moa~

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Đang làm gì thế?

Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ rồi đáp: Đang trông quán cho bố.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Nhà em mở tiệm à? Tiệm gì thế?

Hàn Tuyết Thiên: Một cửa hàng sửa máy tính nhỏ thôi, cũng bán mấy kiểu điện thoại với máy tính cũ nữa.

Cân nhắc đến sau này Tiêu Ngọc Hoành có khả năng lại gửi mấy cái chứa virus sang cho cậu, Vương Tiểu Thiên chắc chắn phải chặn bằng sạch, mà con gái bình thường thì sẽ không biết nhiều thế, trừ phi là dân chuyên.

Vì thế Vương Tiểu Thiên khoác cho mình một cái mác: cô gái nhỏ dễ thương học xong cấp ba ở nhà coi cửa tiệm sửa chữa máy tính.

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Nói vậy em thạo máy tính lắm nhỉ?

Hàn Tuyết Thiên: Đúng vậy nha~ thế nên sư phụ chơm chơm đừng có gửi virus sang nữa nha~ không thì người ta giận lên sẽ hack ngược đó~

Hàn Tuyết Thiên: đánh_mông.jpg

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: sợ_hãi_trốn_góc_tường.jpg

Lúc này tiếng giáo viên giảng bài bỗng lớn hơn mấy phần, Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là giảng đến phần quan trọng, Vương Tiểu Thiên bèn cúi đầu đánh nhanh mấy chữ: Có khách đến, em bận xíu đây, sư phụ chơm chơm moa moa~

Nhắn xong, học sinh tốt Vương Tiểu Thiên để không bị quấy rầy nữa, lựa chọn tắt thông báo tin nhắn, cũng để điện thoại úp mặt xuống bàn, bắt đầu chăm chỉ học hành.

Chim chuột là phù vân, học bổng mới là vương đạo.

Sau đó khi giờ học kết thúc, Vương Tiểu Thiên học thỏa mãn rồi mới mở điện thoại ra, những gì nhìn thấy như sau:

(9h17) Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ừ, đi đi.

(9h18) Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Rảnh thì lên game nhé, tôi dẫn em đi làm nhiệm vụ.

(9h46) Anh Trần: Đang đi học à?

(9h46) Anh Trần: Anh lên luyện cấp cho chú nhé.

(9h52) Anh Trần: Tiểu Thiên, chú kết tình duyên với người ta à???

(10h7) Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã, người đăng nhập tài khoản em là ai???

Mặt Vương Tiểu Thiên tái xanh, chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro