Chương 53: Nguyện Nguyệt Thần phù hộ ngươi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ý niệm này của Ôn Thanh Lan chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt, hắn dời lực chú ý đặt ở trên đại môn.

Lời nói của Nguyệt Linh Nhi làm cho hắn hứng thú, Bái Nguyệt Giáo này chẳng biết ở đâu ra, thế nhưng tạo ra công pháp cổ quái, quả thực có thể nói là chưa từng nghe thấy.

Tu Chân Giới và chúng sinh nhân gian cùng tồn tại trên Thiên Vũ Đại Lục, từ vạn năm trước Nữ Oa phân cách hai giới, nhân đạo hưng thịnh, Thiên Vũ Đại Lục thịnh hành tổ tiên nhân tộc lĩnh ngộ công pháp tu tiên.

Các môn phái tu tiên tồn tại ở thế chân vạc, phân chia ra chính đạo tu tiên, tà ma quỷ tu ma, yêu linh tinh quái tu linh tam mạch.

Nhưng bất kể phân nhánh nào, tất cả linh lực đẳng cấp và công pháp phân chia, đều có thể thấy được một điểm chung rõ rệt.

Chính là hấp thụ linh khí thiên địa hoặc là linh khí sinh linh hóa cho mình sử dụng, đợi cho tâm cảnh tu vi và linh lực tích tụ đến trình độ nhất định, sẽ nghênh đón cửu thiên lôi kiếp hóa thành tiên.

Nhưng từ khi hắn tiếp xúc với thần sử Bái Nguyệt Thần Giáo, thì cũng không cách nào kiểm tra được đối phương rốt cuộc là đi theo mạch công pháp nào.

Trên người đối phương tích tụ cũng có linh khí, nhưng khác với mọi người hấp thụ linh khí thiên địa, với lại cũng không phải cất ở tử phủ vùng đan điền, mà là đặt ở ấn đường và ngực.

Quả thực vô cùng kỳ lạ!

Ngay cả khóa trên đại môn này, trong chốc lát hắn cũng không phát hiện, cho rằng là khóa bình thường.

Nhưng nhìn cẩn thận, lại nhìn ra manh mối, khóa lại mơ hồ lộ ra linh lực, rõ ràng cho thấy được thi chú pháp, lại khác với phù văn pháp trận hắn biết, trong một lúc không thể giải ra.

Thú vị thú vị, thật sự là vô cùng thú vị.

Thấy Ôn Thanh Lan đứng ở đại môn trầm mặc cả buổi, Nguyệt Linh Nhi có chút lo lắng nói: "Ôn đạo hữu, chớ nên nản lòng, Bái Nguyệt Giáo này nơi nơi lộ ra cổ quái, bằng không cũng sẽ không vây chết chúng ta ở chỗ này nhiều ngày như vậy."

Nhưng khi Nguyệt Linh Nhi vừa dứt lời, Ôn Thanh Lan đã đánh ra một đường linh khí nhỏ hẹp, khóa lớn trên cửa đáp lời rơi xuống.

Nguyệt Linh Nhi: "....."

Trùng hợp, đúng lúc này có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, thoáng cái đã đẩy cửa ra.

Giáo đồ Bái Nguyệt Giáo bên ngoài: "....."

Giáo đồ kia gãi da đầu, nói thầm: "Kỳ lạ, ta vừa vận linh lực sao, ổ khóa hôm nay sao mở nhanh vậy nhỉ, chẳng lẽ là công lực của ta tiến bộ?"

Nói xong, gã đi vào trong phòng, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt của Ôn Thanh Lan, liền giật mình đứng sững ở cửa.

Nhưng giáo đồ còn chưa kịp nói cái gì, Ôn Thanh Lan chỉ yên lặng liếc nhìn đối phương, một giây kế tiếp đâm ra một kiếm, giáo đồ không kịp phát ra một tiếng, phút chốc ngã xuống đất mà chết.

Cái này còn chưa kết thúc, sau khi đâm chết đối phương, Ôn Thanh Lan kéo thi thể đối phương vào, ném trong góc.

Một màn tàn bạo này dọa mọi người đằng sau an tĩnh như gà.

Giết người không phải chưa từng thấy, dù sao thân là tu sĩ, nhiều ít đều giết qua kẻ địch.

Nhưng dứt khoát lưu loát như vậy, không nói một lời dùng đao thọc chết, thật đúng là lần đầu tiên thấy.

Nhìn không ra, người tên Ôn Ngọc này, lớn lên nhu nhược mạo mỹ, hóa ra lại tàn bạo đáng sợ như thế.

Trong lúc nhất thời, những người bị Bái Nguyệt Giáo cầm tù đều đồng loạt lui về phía sau một bước, âm thầm cách xa Ôn Thanh Lan, trong tiềm thức bọn họ cảm thấy đối phương so với Bái Nguyệt Giáo cầm tù bọn họ còn khủng bố hơn.

Nguyệt Linh Nhi cũng lặng lẽ nuốt ngụm nước miếng, Ôn Thanh Lan như vậy, đem những ý nghĩ kiều diễm của nàng đánh bay không còn một mảnh, nàng có chút sợ hãi nhìn Ôn Thanh Lan, ấp a ấp úng nói: "Ôn.... Ôn đạo hữu, chúng ta bây giờ phải làm gì, coi như giết một giáo đồ Bái Nguyệt Giáo, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Bái Nguyệt Giáo, chỉ bằng chúng ta chỉ sợ đi không được."

Ôn Thanh Lan nghe vậy kinh ngạc nhìn Nguyệt Linh Nhi, khó hiểu nói: "Tại sao phải đi?"

Nguyệt Linh Nhi cũng mơ màng: "...... Vậy huynh đang làm gì?"

Lúc này Ôn Thanh Lan đã dùng Thiên Cơ Thần Diện biến trang thành tên giáo đồ Bái Nguyệt Giáo kia, còn thuận tay lột áo ngoài của đối phương, không hề chướng ngại tâm lý mà mặc ở trên người, lại thu thi thể đối phương vào túi trữ vật.

"Ôn đạo hữu là tính giả trang người này rời đi sao?"

Phía sau một nam nhân thân thể cường tráng khuôn mặt kiên nghị lên tiếng nói, Ôn Thanh Lan nhìn lại, trông như là kiếm tu Thập Phương Kiếm Tông.

Chợt nghe người nọ nói: "Tại hạ Tịch Dung, là vì bảo vệ đôi tỷ đệ này bị bắt tới đây."

Đối phương thoạt nhìn cũng là tu vi Kim Đan Kỳ, kiếm tu xưa nay lực phá hoại mạnh, có thể bắt người này tới, chắc hẳn là bởi vì Tịch Dung là đệ tử trẻ tuổi ra cửa lịch luyện, không có kinh nghiệm gì.

"Ngươi không phải nói đến đây là muốn tra xét Bái Nguyệt Giáo sao, mời chúng ta đến, rồi muốn chúng ta rời đi như vậy, cũng quá nhẹ nhàng, đương nhiên phải phá hủy tà giáo này mới được."

Ôn Thanh Lan nói như vậy, biểu cảm trên mặt vẫn thản nhiên, Nguyệt Linh Nhi nghẹn họng nhìn trân trối.

"Đúng, đúng, Ôn đạo hữu nói rất đúng, đang cùng ý với ta." Tịch Dung cũng cao giọng phụ họa, trong đôi mắt của cậu thần thái sáng láng, có chút kính nể nhìn Ôn Thanh Lan: "Ôn huynh đệ là người sảng khoái, tại hạ khâm phục."

Ai ngờ Ôn Thanh Lan lại nhíu mày nói: "Các ngươi kinh nghiệm không đủ, tu vi lại thấp, đi theo ta dễ dàng hỏng việc, vẫn là ở chỗ này chờ đi."

Nguyệt Linh Nhi, Tịch Dung: ". . ."

Vẻ cảm động bay mất sạch, vẻ mặt hai người đồng thời cứng đờ.

Tịch Dung giận tái mặt nói: "Kinh nghiệm không đủ Tịch mỗ thừa nhận, nếu nói tu vi, Tịch mỗ nguyện lãnh giáo Ôn huynh đệ một phen, để Ôn huynh đệ nhìn tu vi Tịch mỗ rốt cuộc ra sao."

Nói xong, Tịch Dung rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Nguyệt Linh Nhi thấy hai người chẳng phân biệt được tình hình muốn ở hang ổ nhà người ta đánh nhau, vội vàng ngăn cản nói: "Ôn đạo hữu, Tịch đạo hữu bình tĩnh, Ôn đạo hữu, Tịch Dung cũng là có ý tốt, suy cho cùng mọi người tu vi ngang nhau, nhiều người hỗ trợ cũng nhiều phần sức lực, so với huynh một người xông vào đầm rồng hang hổ khá hơn nhiều, Ôn đạo hữu, ta biết huynh suy nghĩ cho mọi người, không muốn chúng ta đi chịu chết, nhưng tình thế nguy cấp, vẫn là cùng nhau hành động mới tốt."

Ôn Thanh Lan đúng là ghét bỏ hai người liên lụy, nhưng hắn có lòng giao hảo với Nguyệt Linh Nhi, chỉ qua quýt giải thích với Nguyệt Linh Nhi: "Không phải ta không muốn cùng các ngươi một chỗ đi điều tra Bái Nguyệt Giáo, nhưng hiện giờ nếu ta giả trang làm giáo đồ Bái Nguyệt Giáo, lại cùng các ngươi đi một chỗ, không phải công khai để mọi người nghi ngờ, các ngươi cứ ngốc ở chỗ này, nếu có người hỏi, cứ việc nói thẳng ta chạy trốn là được."

Nguyệt Linh Nhi và Tịch Dung liếc nhau, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Ôn Thanh Lan, ở lại, chỉ nói là nếu cần trợ giúp, nhất định phải đến tìm bọn họ.

Ôn Thanh Lan gật đầu đồng ý, nhưng không để trong lòng, mà đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, mới nhìn thấy toàn cảnh Bái Nguyệt Thần Giáo.

Thần giáo này quả nhiên tuân theo phong cách quỷ dị.

Ngay cả kiến trúc đình viện lầu các đại điện cũng không phải phong cách thường thấy ở Thiên Vũ Đại Lục, mà là mái vòm hình bán nguyệt đỉnh nhọn, một cái mũ nấm hợp với một cái mũ nấm, hiện ra một phong cách quỷ dị.

Từ xa nhìn lại nhà cửa càng kỳ dị, dáng vẻ khác lạ, nóc nhà vừa cao lại vừa nhọn, tựa như trường côn muốn đâm thủng đỉnh trời.

Bệ cửa dưới trường côn cũng không tròn, lại là dạng đồng hồ tròn lớn và tam giác nghiêng.

Phong cách này làm người xem thở dài.

Xây một đống nhà cửa như thế, Bái Nguyệt Giáo không phải tà giáo thì là cái gì.

Ôn Thanh Lan yên lặng thu hồi tầm mắt, âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Đi một đoạn, mới gặp một người chào hỏi Ôn Thanh Lan, đầu tiên gã hành lễ nói: "Nguyện Nguyệt Thần phù hộ ngươi."

Sau đó mới hỏi: "Hắc Tử, ngươi cũng đi thánh đường bái thần à?"

"Nguyện Nguyệt Thần phù hộ ngươi." Ôn Thanh Lan học theo đáp lễ đối phương.

Hắn mặt không đổi sắc nói chuyện phiếm: "Đúng vậy, không bằng chúng ta cùng đi?"

"Được" Người nọ nghe vậy không nghi ngờ, chỉ nói: "Ta nhớ không phải ngày mai ngươi mới nghỉ sao, hôm nay sao rãnh rỗi thế?"

Ôn Thanh Lan nghe vậy nói thẳng: "Cộng tác hôm nay có việc, ta điều chuyển một chút, cho nên hôm nay nhàn rỗi."

Bên kia, thần sử quạt xếp thuộc Bái Nguyệt Giáo ở chỗ trưởng lão, nghe nói thần sử quạt xếp bắt được một tu sĩ thể chất lô đỉnh, trưởng lão kia mặt mày vui mừng không chờ nổi nói: "Tiểu tử tốt, nếu ta lên chức, vị trí trưởng lão là của ngươi, mau dẫn ta đi nhìn một cái."

Nam nhân anh tuấn quạt xếp mặt lộ vẻ hớn hở, vội vàng nói: "Trưởng lão, mời theo tiểu nhân đến sảnh đường nhìn thánh tử."

Hai người nói xong, đi đến nơi giam giữ Ôn Thanh Lan.

Nhưng bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.

Trưởng lão và thần sử quạt xếp mới tiến vào viện tử của thánh tử thì phát hiện khác thường, cửa sương phòng của thánh tử mở rộng, tu sĩ bị bắt và phàm nhân trong sương phòng lùi về một góc mặt lộ vẻ kinh hoảng.

Sắc mặt của trưởng lão và thần sử quạt xếp nhất thời biến đổi, vội vã vọt vào nhìn, tìm một vòng không tìm được bóng dáng Ôn Thanh Lan.

"Đây là có chuyện gì?" Trưởng lão kia lập tức nổi giận nói.

Thần sử quạt xếp cũng là ánh mắt bất thiện nhìn đám người còn lại.

Tịch Dung làm bộ sợ sệt như những người khác đi ra nói: "Có tên nam nhân lớn lên vô cùng đẹp mắt mở cửa, còn dẫn thần sử rời đi, chê chúng ta vướng bận, bỏ chúng ta lại."

Trưởng lão kia vừa nghe, thần sắc tức khắc âm trầm: "Mau thượng báo giáo chủ thánh giáo, có thánh tử chạy trốn."

Bên kia, sau khi Ôn Thanh Lan lừa giáo đồ, thì cùng giáo đồ kia đi tới thánh đường.

Toàn bộ thánh đường xây vô cùng rộng lớn, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một tầng rồi một tầng thang cuốn xoay tròn, nối thẳng tới chỗ cao nhất nhìn không thấy đỉnh.

Nhìn về phía trước, là một thính đường cực kỳ rộng, bốn phía vẽ đồ án kỳ dị, các góc đại sảnh đều ngồi một thiếu nam thiếu nữ mặt không cảm xúc, ánh mắt bọn họ trống rỗng trong miệng không ngừng ngâm xướng.

Thế cho nên toàn bộ đại sảnh đều vang vọng chú văn hoặc lại như là tiếng ca xướng rên rỉ.

Thấy Ôn Thanh Lan vẫn quan sát những người đó, giáo đồ cùng một chỗ với hắn tự hào nói: "Thế nào, chấn động ha, ta mỗi một lần tới đây đều sẽ chấn động như vậy, cũng chỉ có Thánh Thần mới có thần lực cao siêu như vậy, có thể làm những tu sĩ cao ngạo kia phải ngoan ngoãn cúi đầu, làm thánh tử Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta."

Ôn Thanh Lan dối trá phụ họa nói: "Thánh Thần pháp lực vô biên, chúng ta phải mỗi ngày nghe Thánh Thần dạy bảo, thật hi vọng có một ngày có thể cảm hóa bọn họ giống như Thánh Thần."

Giáo đồ vỗ vai Ôn Thanh Lan, khích lệ nói: "Chỉ cần chúng ta thành kính, có một ngày nhất định có thể theo bên cạnh Thánh Thần, cảm hóa những tu sĩ này, phải biết rằng, sáu năm trước, chúng ta được tiên sơn khâm định là phế căn không thể tu luyện, nếu không phải Thánh Thần, ha ha......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro