Chương 96-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96: Thiên thuật

Đại đường của Vương phủ, chính giữa để một cái bàn vuông.

Cái bàn gần giống như bàn mạt chược của TK21, điểm khác biệt duy nhất là trên mặt bàn không có một miếng đệm mềm, cho nên khi 136 miếng mạt chược rơi xuống, tiếng vang lớn tới mức người ở ngoài cửa đều có thể nghe được.

Bốn người ngồi ở bốn phía.

Đối diện An Tử Nhiên là lão Vương gia, bên trái lão Vương gia là Phó Vô Thiên, bên phải là Phó đại quản gia, bên cạnh là Thu Lan ôm tiểu bao tử đang vui vẻ cùng Hoa Lan đứng xem.

Lần này đặt cược là 13 năm.

Từ khi lão Vương gia vứt bỏ đấu địa chủ, lại mê muội mạt chược, đây là lần đầu tiên đặt cược lớn như vậy.

Hạ nhân của Vương phủ đều cho rằng lão Vương gia thua tới ngốc, nếu còn thua lần nữa, cấm túc thời gian liền lật gấp đôi, nhưng trong mắt ba người còn lại, lão Vương gia kỳ thật rất thông minh.

Tuổi của lão Vương gia đã không nhỏ, trong mắt ông 13 năm cùng 26 năm không có gì khác nhau, nếu đường nào cũng là chết, sao không liều mạng đánh cược một lần, nếu lần này thắng liền có thể trực tiếp giải trừ cấm túc, thua cũng không khác gì, với ông mà nói chỉ có lời không có lỗ.

Lão Vương gia hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt như là đang chém giết trên chiến trường, sau đó cầm xúc xắc trên bàn nói với ba người: "Luật cũ, ai điểm lớn, người đó làm cái."

Một tháng này, lão Vương gia đã dần dần phát triển về phía trở thành ma bài bạc, những lời này giọng điệu y hệt một ma bài bạc chân chính.

An Tử Nhiên không nói một chữ, với hắn mà nói ai làm cái cũng không có gì khác biệt.

Phó đại quản gia ôn hòa cười nói: "Ta sao cũng được."

Phó Vô Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão Vương gia, thoải mái nói: "Nếu tổ phụ thích làm cái, vậy ngài liền làm trước đi."

Lão Vương gia không chút rụt rè tiếp nhận kết quả này, ông quả thật muốn làm cái.

Mấy ngày hôm trước vì có thể lắc ra điểm cao, ông cố ý nhốt mình trong phòng luyện tập hồi lâu, kết quả... luyện như không...

Lão Vương gia nhanh nhẹn vứt ra hai cục xúc xắc, xúc xắc ở giữa mấy lớp mạt chược lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở mặt 3 cùng mặt 6.

Nhìn đến con số này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kì lạ.

Lão Vương gia bắt đầu lấy bài của mình.

An Tử Nhiên lưu loát mở ra 13 lá bài tẩy trong tay, vừa thấy liều nhíu mày, bài này đủ nát, lại nhìn Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia, đều là vẻ mặt sâu không lường được, nhìn không ra chút ý tưởng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, bài trên tay họ cũng không tốt hơn là mấy.

Đâylà trùng hợp, hay cố ý làm ra?

An Tử Nhiên dùng khóe mắt quét lão Vương gia một cái, vừa nhìn liền ngẩn ra.

Bình thường khi lão Vương gia làm bộ thâm trầm đều sẽ khiến người cảm thấy buồn cười, giống như dù ông giả bộ thế nào đi chăng nữa, mọi người vẫn có thể nhìn ra bản chất của ông, nói trắng ra chính là vấn đề về khí thế.

Hiện tại, ông giống như người bình thường nghiêm mặt, lại không còn loại cảm giác này, mà còn tản ra một loại khí tràng lạnh lùng nghiêm khắc, cả người giống như một lưỡi dao được mài vô cùng sắc bén lại cố ý dấu đi mũi nhọn, đây là một loại khí thế lắng đọng lại, cho dù không nói lời nào cũng có cảm giác uy hiếp.

Loại ý tưởng này chỉ chợt lóe mà qua.

Khi ánh mắt An Tử Nhiên rơi xuống bài mạt chược của ông, một cảm giác quái dị bỗng nhiên lan ra toàn thân, luôn cảm thấy có gì đó không đúng,nhưng lại không nói ra được.

So với lão Vương gia tràn đầy chiến ý, Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia liền có vẻ vô cùng thoải mái, một bộ không chút để ý, giống như bài trong tay bọn họ rất không tệ.

"Vương phi." Phó Vô Thiên đột nhiên nhìn về phía hắn.

An Tử Nhiên thu hồi suy nghĩ, phát hiện mình không cẩn thận liền nghĩ quá nhiều, đây chính là tối kỵ trong đánh bạc, lấy lại bình tĩnh, hắn sờ lá bài tẩy đầu tiên.

Vài vòng trôi qua, lão Vương gia không hề chạm một lá bài.

Bài ông đánh ra rất lộn xộn, cơ hồ không đoán được ông nghe cái gì bài gọi là bài gì,nhưng bản thân ông lại không hề có vẻ sốt ruột.

Nếu không phải An Tử Nhiên cầm ba con 1 vạn trong tay, trên mặt bàn đã đánh ra con 1 vạn còn lại, hơn nữa còn là bản thân lão Vương gia đánh ra, nếu không hắn khẳng định sẽ cho rằng lão Vương gia đang xây 13 yêu.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là lấy lên con 1 vạn kia, văng ra một con 6 vạn.

"Bính!"

Thanh âm mạnh mẽ của lão Vương gia chợt vang lên.

An Tử Nhiên phát hiện Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia đều đem tầm mắt tập trung lên người hắn, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng, có cái gì xinh đẹp!

Đối với chuyện cấm túc lão Vương gia, hắn là người không để ý nhất, bởi vì hắn cảm thấy nếu lão Vương gia thật sự muốn đi ra ngoài chơi, cho dù cấm túc thế nào cũng vô dụng, tám, chín phần mười là bởi vì cảm thấy chơi thật vui, cho nên mới chấp nhất như vậy.

Lão Vương gia đánh ra một con bài, lập tức liếc mắt nhìn về phía tôn tử vẫn không có động tĩnh, khó được đụng tới một con bài tốt, y lại không hề lộ ra vẻ vui sướng, vẻ mặt vẫn thực nghiêm túc, trong mắt thậm chí lộ ra một tia sáng quỷ dị.

Phó Vô Thiên sờ bài tẩy, dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt bài thô ráp, không hề nhìn liền ném ra ngoài, so dần cờ bạc lâu năm còn thuần thục hơn.

Sau đó An Tử Nhiên cũng ném một con bài, dù sao hắn không nhất định phải hồ bài, hắn liền chuyên môn đánh bài có trên mặt bàn, hoặc là cùng lão Vương gia liền nhau, như vậy là có thể tránh khỏi bị hồ bài, bị bính.

Vài vòng kế tiếp, lão Vương gia quả thật không hề bính, hơn nữa càng quỷ dị là, bính bài kỳ thật là một loại bài thực bình thường trong mạt chược, nhưng ván này của bọn họ chơi tới bây giờ, chỉ có lão vương gia bính bài, cho nên giải thích duy nhất là bài của mọi người đều thực nát.

Loại tình hình này thẳng tới bài sắp kết thúc đều không thay đổi.

Phó đại quản gia từ trước mặt lão Vương gia sờ lá bài tẩy số 7đếm ngược từ sau ra trước, có thể cùng hai con bài khác gộp thành ba con, nhưng vẫn không hồ.

Ông vì chắn đường lão Vương gia, hình bài đều bị đánh lộn xộn, cho nên ngay từ đầu liền không có khả năng hồ, lá bài tẩy trên tay không định đánh ra, tùy tay liền ném ra một lá bài lão Vương gia từng đánh ra ở vòng trước.

Ánh mắt của lão Vương gia nhất thời trở nên sâu thẳm, bộ dáng giống hệt lúc ông chưa mất trí nhớ, vẻ mặt tỏa ra một cỗ khí tức lãnh liệt.

Thêm một vòng, lại đến lượt An Tử Nhiên, nhưng trên mặt bàn chỉ con 3 con bài, nói cách khác, hắn sờ xong con bài này, hai con bài còn lại là của Phó đại quản gia cùng lão Vương gia, con bài cuối cùng sao?

An Tử Nhiên híp mắt lại.

Không khí trong đại đường nhất thời trở nên vô cùng áp lực.

Không nhắc tới kẻ trong cuộc, Thu Lan cùng Hoa Lan ở một bên quan sát toàn bộ hành trình trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ các nàng chưa từng nghĩ tới đánh bài thế nhưng cũng có thể giống như ra chiến trường.

Tiểu bao tử nằm úp sấp trên cánh tay Thu Lan, chớp mắt nhìn bài của ca ca, đột nhiên khanh khách cười rộ lên, đánh vỡ không khí đè nén trong đại đường, giống như sĩ khí đang nâng cao đột nhiên bị người chọt một lỗ thủng, xì hơi hết.

Lão Vương gia, Phó Vô Thiên, Phó đại quản gia, tầm mắt của ba người đều tập trung trên người hắn.

An Tử Nhiên dừng một chút, đem bài trên tay bỏ vào trong bài của mình,do dự một chút, giống như quyết định, hắn cầm lá bài tẩy kia văng ra cũng nói: "Sáu đồng."

"Hồ!"

Một tiếng hô có thể thổi bay nóc nhà Vương phủ đâm rách màng tai của mọi người vang lên, ngay sau đó, tiếng cười đắc ý vênh váo của lão Vương gia liền vang lên, rốt cục để ông nở mày nở mặt một lần.

Đại đường yên tĩnh.

Lão Vương gia cười đủ, nhìn ba người đang im lặng, đắc ý nói: "Đấu với ta, các ngươi còn non lắm!"

Phó Vô Thiên cùng Phó đại quản gia đềuvẻ mặt quái dị nhìn về phía An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên bình tĩnh nói: "Ta nói sai, là 5 đồng."

Tiếng cươi của lão Vương gia im bặt.

"Xì!"

Phó đại quản gia rốt cục nhịn không được cười lên tiếng.

Phó Vô Thiên lửa cháy đổ thêm dầu: "Tổ phụ, ngươi giả hồ."

Lão Vương gia vẻ mặt dại ra nhìn con 5 đồng của An Tử Nhiên, mặc kệ ông trừng thế nào, 5 đồng cũng không biến thành 6 đồng, ngàn tính vạn tính, nhưng không tính đến thành công hại mình lại chính là cháu dâu của ông.

An Tử Nhiên có thể thành công hố ông, kỳ thật vẫn là do sự bất cẩn của ông.

Chơi loại trò chơi như mạt chược rất dễ căng thần kinh, mà khi một người thần kinh căng thẳng sẽ dựa vào chủ quan đưa ra phán đoán, giống như lúc An Tử Nhiên đánh ra con 5 đồng này, hắn cố ý không để người khác nhìn thấy rõ mặt bài, sau đó trước tiên dùng thanh âm nhắc nhở lão Vương gia bài hắn muốn đánh là cái gì, lão Vương gia một lòng nghĩ hồ bài, trong lòng sẽ một mực nhớ kỹ bài tẩy này, cho nên khi hai chữ 6 đồng rơi vào trong tay ông, não của ông sẽ hình thành một loại phản xạ có điều kiện, dẫn tới miệng nhanh hơn mắt, hai tay đồng loạt nhanh chóng đẩy ra bài tẩy, sau khi làm xong động tác này, ánh mắt của ông mới có thể vọng lại đây.

Bất quá tiền đề của mọi việc này là, lão Vương gia không có làm bừa.

Kỳ thật ở đời trước An Tử Nhiên không có tiếp xúc mạt chược nhiều, nhưng bên cạnh hắn có không ít người thích chơi mạt chược, đám người đó đều đã thành tinh, chơi đến xuất thần nhập hóa, âm mưu quỷ kế ùn ùn, dù hắn không chơi, chỉ nhìn cũng học được gần hết.

"Cháu dâu, sao cháu có thể hố tổ phụ như vậy?"

Lão Vương gia lắc lắc đầu, ông cố ý chuẩn bị 10 ngày chính là vì 1 ván này, kết quả cuối cùng lại bại dưới tay cháu dâu, cái gì cũng không biến, lại về tới điểm xuất phát.

Nghe vậy, An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng ông.

"Nếu tổ phụ chơi đàng hoàng, cháu dâu tự nhiên sẽ không hố tổ phụ."

Lão Vương gia lập tức chột dạ dời tầm mắt, "Tổ phụ đột nhiên nhớ tới có việc cần hoàn thành, ta đi trước." Nói xong không đợi mọi người phản ứng liền nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.

Mọi người bật cười.

Vừa rồi còn đúng lý hợp tình vô cùng, hiện tại chỉ biết chột dạ , ngay từ đầu mọi người không có truy cứu hành vi làm bừa của ông đã là cho ông mặt mũi , hiện tại bị hố chỉ có thể tính ông gieo gió gặt bảo.
Tuy rằng hố ông, nhưng là An Tử Nhiên kỳ thật rất bội phục lão Vương gia.

Ngắn ngủn mười ngày, ông liền nghiên cứu ra thiên thuật cao minh như vậy, không thể không nói, lão Vương gia rất có tư chất trở thành Đổ Thần, nếu hôm nay người ngồi trước mắt ông không phải là bọn họ, chỉ sợ sẽ không phát hiện được.

Phó đại quản gia đứng lên, không chút nào keo kiệt khen ngợi An Tử Nhiên một câu, "Làm tốt lắm, trong khoảng thời gian ngắn, phỏng chừng ông ấy sẽ không làm ầm ĩ nữa, ta còn có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, cơm chiều liền không trở lại ăn."
Như lời ông nói, lão Vương gia tự biết đuối lý vì làm cho bọn họ phai nhạt chuyện này, kế tiếp quả thật có một quãng thời gian không dám tái làm ầm ĩ, vương phủ rốt cục khôi phục ngày tháng bình tĩnh.
Vài ngày thời gian chớp mắt liền trôi qua, sòng bạc Thiên Long rốt cục chính thức khai trương.

Chương 97: Sòng bạc khai trương

Sùng Minh ngày 1 tháng 9 năm 27

Sùng Minh đế tại vị 27 năm, tuy rằng ngu ngốc vô năng, nhưng đại thần cùng các hoàng tử cũng không phải đèn hết dầu, cho nên dù ông thường hay đưa ra một vài quyết định hoang đường, nhưng làm Hoàng thành – Quân Tử thành vẫn rộn ràng nhộn nhịp như trước.

Trên đường che kín đầu người, khua chiêng gõ trống, tiếng thét rao hàng của người bán hàng rong, mọi âm thanh giao trộn lẫn nhau trở thành một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Nhưng dưới mảnh phồn vinh này, có một cái phố lại đầy ấp người, thậm chí còn có rất nhiều người đang không ngừng cuồn cuộn tiến vào, cái phố kia được gọi là Tiêu Kim phố.

"Đại Hắc."

Ven đường, một nam tử dung mạo tuấn lãng ăn mặc sang trọng đột nhiên hô lên một cái tên.

Hộ vệ mặc quần áo màu đen đứng sau lưng hắn lập tức tiến lên một bước, "Công tử, có gì dặn dò?"

Nam tử tuấn lãng nhìn đám người không ngừng vội vàng đi ngang qua bọn họ, có vài người có vẻ rất sốt ruốt chen lấn vào trong đám người, nếu bọn họ không lùi kịp, đã bị đụng phải vài lần, nhưng nam tử thực tò mò, tình huống này là có chuyện lớn gì xảy ra sao?

"Đi hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra?"

"Vâng, công tử!"

Hắc y hộ vệ nói xong liền tóm lấy một người trẻ tuổi đúng lúc đang chuẩn bị chạy qua trước mắt bọn họ.

Người trẻ tuổi tự dưng bị tóm lấy bực bội quay đầu lại, vừa định oán giận vài câu liền phát hiện bên hông người bắt mình có một thanh vũ khí, nghĩ nghĩ vẫn chưa đem lời nói ra.

Nam tử tuấn lãng đi tới trước mặt người trẻ tuổi, ôn hòa hỏi: "Vị tiểu ca này, xin hỏi phía trước xảy ra chuyện gì, sao lại có nhiều người đi về phố kia như vậy?"

Người trẻ tuổi đánh giá hắn một cái, không giống như là từ nơi khác tới, nhưng ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết, nhưng oán thầm thì oán thầm, hắn vẫn chi tiết giải thích: "Nếu công tử là người trong thành hẳn nghe qua Tiêu Kim phố, ban đầu ở đó có 10 sòng bạc lớn, nhưng mấy tháng trước chỉ còn 9 nhà, sòng bạc phá sản kia sau đó lại được một người thần bí mua lại, hắn đem Phong Hoa sòng bạc đổi thành Thiên Long sòng bạc, hôm nay đúng là ngày đầu tiên Thiên Long sòng bạc khai trương."

Nam tử tuấn lãng cảm thấy kỳ quái, "Sòng bạc khai trương có gì kỳ lạ?"

Hắn đương nhiên biết Tiêu Kim phố, bên trong có Câu Lan Viện nhiều không đếm được, nhưng cũng bởi vì rất nhiều, cho nên dù sập một nhà hoặc quật khởi một nhà đều cũng không có gì lạ.

"Nếu là sòng bạc bình thường đương nhiên không có gì lạ, nhưng Thiên Long sòng bạc không giống." Người trẻ tuổi nói.

"Có chỗ nào không giống?" Nam tử tuấn lãng đầy hứng thú hỏi.

"Đời trước của Thiên Long sòng bạc là Phong Hoa sòng bạc bị Bảo Hoa sòng bạc phá sập, Bảo Hoa sòng bạc vẫn luôn đem Phong Hoa sòng bạc trở thành vật trong tay của họ, nhưng trên đường lại nhảy ra một hắc mã cướp đi Phong Hoa sòng bạc, cho nên mọi người rất muốn biết người sau màn của Thiên Long sòng bạc là ai, lại dám đối nghịch với Bảo Hoa sòng bạc!"

Nghe được hai chữ Bảo Hoa, trong mắt nam tử hiện lên tia sáng kì lạ.

"Vậy a, vậy thì cũng đang mau chân đến xem, nhưng hẳn là còn nguyên nhân khác chứ?"

Bảo Hoa sòng bạc không có khả năng buông tha ý đồ, bọn họ nhất định sẽ tận tình chèn ép Thiên Long sòng bạc, theo thường lệ, ngày khai trương của Thiên Long sòng bạc hẳn là không thể hấp dẫn được nhiều người đến xem như vậy.

Người trẻ tuổi nói: "Công tử đoán không sai, hôm nay Thiên Long sòng bạc nếu giống như những sòng bạc khác, đương nhiên không có gì lạ, nhưng mấy ngày nay nhiều người truyền ra Thiên Long sòng bạc có trò mới, nhưng không biết là thiệt hay giả, cho nên mọi người mới muốn đi xem."

"Trò mới?"

Vẻ mặt nam tử tuấn lãng nhất thời sáng lên, hắn suy nghĩ đủ loại nguyên nhân, lại chưa từng nghĩ tới loại này, thế nhưng lấy trò mới hấp dẫn dân cờ bạc, đúng là một thủ đoạn hay, cho dù 9 sòng bạc lớn bắt tay chèn ép, nhưng không chịu nổi dân cờ bạc đều thích cách chơi mới, trong lòng tò mò, liền sẽ giống như người trẻ tuổi, bọn họ đều sẽ muốn đi xem.

Nam tử tuấn lãng cười nói với hắn: "Đa tạ tiểu ca, vừa rồi mạo phạm."

Người trẻ tuổi thấy hắn có lễ phép như vậy, liền có chút ngại ngùng, vội vàng khoát nay nói không có gì, liền bỏ chạy.

"Đại Hắc, đi, chúng ta cũng đi nhìn xem."

Nam tử tuấn lãng từ trong tay áo lấy ra cây quạt, phạch 1 tiếng mở ra, bước nhanh về phía có nhiều người nhất.

Trên mặt hộ vệ tên Đại Hắc chợt lóe qua vẻ rối rắm, bất đắc dĩ theo sau, hắn không thích cái tên Đại Hắc, cảm giác không giống tên người, nhưng nhiều lần kháng nghị không có hiệu quả, vì vậy liền vẫn luôn sử dụng tới nay.

Ngày khai trương đầu tiên của Thiên Long sòng bạc náo nhiệt hơn xa sự tưởng tượng của 9 sòng bạc lớn.

Nhưng nó càng náo nhiệt, 9 sòng bạc lớn, đặc biệt là Bảo Hoa sòng bạc càng khó chịu, rõ ràng đã thả ra lời, không ít dân cờ bạc lâu năm nhìn ở mặt mũi của bọn họ đã đồng ý không đi ủng hộ Thiên Long sòng bạc, hết thảy đều thuận lợi tiến hành theo kế hoạch của họ.

Nhưng ngay tại 3 ngày trước, gió hướng lại thay đổi.

Không biết là ai truyền ra, rất nhiều người đều đang truyền Thiên Long sòng bạc phát minh trò mới, sau đó phần lớn dân cờ bạc đều bị câu ra hứng thú.

Dù ngoài miệng không nói, nhưng vẻ mặt đều thể hiện bọn họ thực chờ mong ngày Thiên Long sòng bạc khai trương.

Lúc trước 9 sòng bạc lớn còn ác ý phỏng đoán cái gọi trò mới kỳ thật là mánh lới do Thiên Long sòng bạc làm ra, loại chuyện như trò đánh bạc làm sao có thể nói phát minh liền phát minh, cho nên bọn họ đều đang chờ ngày khai trương của Thiên Long sòng bạc, đến lúc đó chứng minh là giả, bọn họ liền có biện pháp làm cho Thiên Long sòng bạc trong khoảng thời gian ngắn liền đóng cửa.

Sau đó tất cả mọi người đều đang chờ mong.

Ngày này rốt cục đến.

Ngày 1 tháng 9, một ngày thực may mắn thực thích hợp khai trương.

Dân cờ bạc của Quân Tử thành, cơ hồ 80% đều chạy về phía Thiên Long sòng bạc.

Trò mới 1 truyền 10, 10 truyền 100, 100 truyền 1000, rốt cục bị xác định là sự thật 100%, vì thế tất cả mọi người điên cuồng, kết quả cái phố kia nửa bước khó đi.

Ngày khai trương đầu tiên của Thiên Long sòng bạc, toàn bộ sòng bạc đều nhồi đầy người, ở bên ngoài còn rất nhiều người bị ngăn lại không vào được, trong đó ngoại trừ dân đánh bạc, còn có phần lớn không đánh bạc nhưng rất tò mò, có thể thấy được trò mới không chỉ hấp dẫn dân cờ bạc.

"Công tử."

Đại Hắc nhìn đám người đông nghìn nghịt trước mặt, da đầu run lên, hiện tại hắn mới phát hiện, người của Quân Tử thành lại nhiều như vậy, hắn còn nhìn thấy có vài người chen không vào bị đẩy ngã, sau đó bị đạp mấy đá, biến thành hấp hối, cho dù hắn có võ công, nhưng hắn đã có ý rút lui.

Nam tử tuấn lãng cũng không đoán được người sẽ nhiều như vậy, nhưng nếu đã đến, hắn liền không muốn lùi bước, thật vất vả đi ra một chuyến, sao có thể tiếc nuối quay về!

"Đại Hắc, lên!"

Vẻ mặt Đại Hắc hắc tuyến (==|||), công tử, thuộc tính của thuộc hạ là người.

Mặc dù như vậy, chủ tử có lệnh, thuộc hạ không dám không nghe.

Vì vậy, Đại Hắc dùng tinh thần hi sinh bị giẫm đạp ở trong đám người chật chội thay công tử nhà hắn mở đường, may mà hắn dáng người cao lớn, cho dù bị giẫm chân vô số lần, vẫn cứ dũng mãnh tiến về phía trước cửa Thiên Long sòng bạc, cuối cùng an toàn đưa công tử nhà hắn tới mục đích.

"Đại Hắc, vất vả ngươi." Nam tử tuấn lãng cười vỗ vỗ hộ vệ trung khuyển của hắn, trong ánh mắt hâm mộ của người khác đi vào trong Thiên Long sòng bạc.

Trong sòng bạc trang trí theo một phong cách riêng, nam tử tuấn lãng vừa đi vào lập tức bị bố cục bên trong hấp dẫn lực chú ý, trong mắt hiện lên kinh diễm.

Từ bên ngoài nhìn cũng đã đoán được bên trong của Thiên Long sòng bạc không nhỏ, nhưng chân chính nhìn đến vẫn là thực rung động, bởi vì xuất hiện trước mặt bọn họ là một không gian thật lớn, không phải kết cấu 2 tầng, mà là 3 tầng, hai bên trái phải lại có cầu thang vừa dài vừa rộng, phía trên là hành lang nối với tầng ha tầng ba, muốn thăm dò thần bí bên trong còn phải leo lên.

"Công tử, Thiên Long sòng bạc này thật đặc biệt."

Đại Hắc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sòng bạc có kết cấu như vậy, sòng bạc cổ điển lại bao hàm nguyên tố hiện đại, lúc trước vì thiết kế không gian bên trong sòng bạc, An Tử Nhiên tốn không ít tinh lực.

Lầu một của Thiên Long sòng bạc khác với những sòng bạc khác, không có đặt bất kỳ ván bài, chỉ có một đại đường rộng mở, dù là người đứng ở trên, hay người phía dưới đều có thể thấy rõ người ra người vào.

Cơ hồ tất cả người đi vào đều bị loại thiết kế này kinh diễm, một đám lập tức không thể chờ đợi mà leo lên cầu thang, hiện tại, mặc kệ có trò mới hay không, bọn họ đều cảm thấy chuyến đi này đáng giá, có thể chơi trong sòng bạc mới mẻ mày, cảm giác khẳng định tốt hơn những sòng bạc khác.

Nam tử tuấn lãng cùng thuộc hạ cũng theo dòng người đi lên lầu hai.

Bọn họ cũng không giống như người khác lập tức chạy đi chơi, mà là đi xem từng căn phòng dọc theo hành lang, trong phòng có gì không biết, nhưng bên ngoài phòng đều có một tấm thẻ, trên tấm thẻ viết một loại trò chơi.

Có lần quán, xúc xắc, quân bài, còn có những trò chơi bọn họ chưa bao giờ nghe thấy, giống như tấm thẻ nghi tên đấu địa chủ trước mặt bọn họ.

Tên này vô cùng có thú, người bình thường nhìn thấy đều sẽ nghĩ đến những đại địa chủ cùng tiểu địa chủ nắm giữ phần lớn đất đai của Đại Á, cũng không biết có giống như những gì bọn họ nghĩ không.

"Công tử, nếu không đi vào xem một chút?"

Đại Hắc nhìn chằm chằm cửa phòng cơ hồ muốn rớt ra, nhịn không được hỏi.

Nam tử tuấn lãng liếc mắt nhìn hắn, "Tiền đồ của ngươi chỉ như vậy."

Nhưng ngay cả loại người không đánh bạc như Đại Hác cũng bị hấp dẫn, Thiên Long sòng bạc này quả nhiên không giống bình thường, hắn cũng rất hứng thú, nhưng bên trong khẳng định đã đầy ắp người, hắn không có hứng thú cùng một đám người chen đến chen đi.

Đại Hắc có chút thất vọng.

Hai người tiếp tục đi vào bên trong.

Chủ nhân của sòng bạc tựa hồ đã sớm đoán được loại tình huống này, cho nên phòng chơi không chỉ có một cái, nhưng mỗi phòng đều đầy ắp người, vô cùng nóng nảy, dứng ngoài cửa đều cảm nhận được bên trong có rất nhiều người.

Hai người đi tới đi tới liền đến cuối đường.

Đại Hắc xoay người muốn quay lại, công tử nhà hắn đột nhiên đứng lại, nhìn cánh cửa khắc hoa màu đỏ trong góc có chút đăm chiêu, cánh cửa được điêu khắc vô cùng hoa lệ, hẳn là xuất từ công tượng có tay nghề cao siêu.

"Công tử, sao chỗ này lại có một cánh cửa?" Đại Hắc kinh ngạc hỏi, vừa rồi hắn không thấy.

Nam tử tuấn lãng cũng đang nghi hoặc, nghe lời hắn hỏi liền yên lặng nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi hỏi bản công tử, bản công tử hỏi ai? Muốn biết liền đi nhìn xem."

Đại Hắc nhất thời bị nghẹn.

Công tử, chẳng lẽ ngươi không phát hiện tính cách ngạo kiều của ngài càng ngày càng bại lộ sao? Nếu như bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ rụng cằm đầy đất.

Nam tử tuấn lãng nói xong liền bước qua đẩy ra – cánh cửa dẫn tới thế kỷ mới?

Chương 98: Thẻ hội viên

Hiện ra ở trước mặt chủ tớ hai người có thể xưng là một cái lâm viên nhỏ.

May là nam tử tuấn lãng kiến thức rộng rãi cũng không chịu được biểu tình giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa, hắn chỉ gặp qua đại trang viên, đại lâm viên, thế nhưng chưa từng thấy qua tiểu lâm viên vừa tràn ngập hơi thở thiên nhiên lại khéo léo đến như vậy.

Ở tận sâu trong lâm viên xanh biếc nho nhỏ, mơ hồ có thể thấy được từng ngọn tiểu lầu các tinh xảo trang nhã, nhìn ra xa xa, cảnh sắc nhất định rất hợp lòng người.

Hắn đã thật lâu không có bị chấn động qua như thế.

Bất quá là một sòng bạc có thể tùy ý thấy được ở khắp nơi, vậy mà có thể bố trí thành như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kính nể đối với người phía sau bố trí hết thảy này.

Người nào sẽ nghĩ tới bên trong sòng bạc lại có loại cảnh sắc này, có ai sẽ nghĩ tới, sòng bạc cũng có thể bố trí tao nhã đến như vậy, hắn có dự cảm, sòng bạc Thiên Long này tương lai nhất định có một ngày sẽ trở thành sòng bạc lớn nhất Đại Á.

Nam tử tuấn lãng áp chế rung động trong lòng, đang muốn đi tới, đột nhiên một người không hề dự đoán được từ hai bên trái phải đi tới, đồng thời che ở trước mặt bọn họ.

"Người nào?"

Đại Hắc cả kinh, lập tức hét lớn một tiếng che ở trước mặt công tử nhà hắn.

Người nọ cũng lại càng hoảng sợ, nhất thời nói không ra lời.

Chủ tớ hai người nhìn chăm chú, phát hiện là một người có tướng mạo bình thường, đồng thời cùng bọn chúng tiến nhập sòng bạc thì thấy có mấy người cũng ăn mặc như vậy, nghĩ rằng chắc cũng là hạ nhân sòng bạc.

Nam tử tuấn lãng đẩy ra Đại Hắc, giương lên nụ cười ấm áp nói: "Chúng ta chỉ là muốn vào bên trong tiểu lầu các mà thôi, không biết có thể hay không để cho chúng ta đi qua?"

Hạ nhân lấy lại bình tĩnh, hắn chính là vì chuyện này mới đi tới, không nghĩ tới sẽ thấy bọn họ, "Vị công tử này, thật không phải, tiểu lầu các tạm thời không mở cửa với người ngoài, nhị vị hay là mời trở về đi."

Nam tử tuấn lãng nhíu lại mi, lập tức liền bình thường trở lại.

Địa phương tươi mát hợp lòng người như thế, nếu như cùng ngày liền mở ra, cảm giác mới lạ sẽ không thể kéo dài trong một thời gian, hơn nữa đổ khách nhiều lắm, nói không chừng sẽ đem cảnh sắc nơi này bị hủy.

"Như vậy, đã làm phiền." Hạ nhân nhất thời thở dài một hơi.

Nam tử tuấn lãng còn nói thêm: "Vị tiểu ca này, ta có thể hỏi một chút, ở đây lúc nào thì mở cửa không?" Hắn đối tiểu lầu các cảm thấy rất hứng thú, luôn cảm thấy nơi ấy hẳn là sẽ còn gặp phải một ít chuyện thú vị, tựa như cách chơi mới lại như đấu địa chủ.

Hạ nhân lúng túng trả lời: "Việc này tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, chủ tử cũng không nói gì, chúng ta cũng không biết, bất quá công tử nếu thật cảm giác hứng thú , có thể mấy ngày nữa trở lại đến xem."

"Như vậy, đa tạ!"

Nam tử tuấn lãng lễ phép nói cảm tạ xong liền dẫn hộ vệ của hắn trở về cánh cửa kia, bởi vì bọn họ là từ lầu hai xuống, cho nên còn cần đi một đoạn thang lầu.

Hạ nhân nhìn tận mắt bọn họ ly khai, lập tức đi tới đem cài chốt cửa.

Trước hắn cũng là từ cánh cửa này vào, bất quá là dùng chìa khoá, thế nhưng sau khi đi vào quên khóa lại, đi tới nửa đường mới nhớ tới việc này, không nghĩ tới đã có người phát hiện cánh cửa này cũng vào được, thật bị người xông vào hắn liền thảm.

Tiểu lâm viên có tất thảy năm tòa lầu các, thế nhưng độ cao không đồng nhất.

Những lầu các này điều không phải mới vừa xây xong, ngay cả sòng bạc Thiên Long có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như thế đem chỉnh đốn tiểu lâm viên xong được, cho nên những thứ này đều là có sẵn.

Trước khi An Tử Nhiên mua sòng bạc Phong Hoa, hắn cũng không biết còn có chỗ này, sau đó Trương Thiên Trung nói cho hắn biết, hắn mới đột phát kỳ tưởng, sau dùng nhiều tiền mua ngay tiểu lâm viên cùng sòng bạc xây dựng thành một lối đi chung.

Bất quá năm tòa lầu các đã lâu năm, có nhiều chỗ quanh năm bị nấm ăn mòn trở nên rất cũ nát, sau lại trải qua sửa chữa mới biến thành như bây giờ.

Có thể làm cho chủ tớ hai người nam tử tuấn lãng đến kinh diễm, không thể nghi ngờ rất thành công.

Đứng ở trên lầu các An Tử Nhiên từ nơi này nhìn ra xa gần như có thể thấy tình hình xa xa, ánh mắt của hắn không sai, mơ hồ thấy có hai người ngoài ý muốn xông tới, cũng may có một hạ nhân phát hiện đúng lúc.

"Vừa có người xông tới?" Phó Vô Thiên đi tới, hắn không nhìn thấy toàn bộ quá trình.

An Tử Nhiên đáp lại: "Không sao, bọn họ đi rồi."

Phó Vô Thiên hỏi: "Vương phi dự định lúc nào mở cửa tiểu lâm viên?"

Bởi vì tách rời lâm viên, đổ khách thông thường khẳng định vào không được, cho nên lâm viên chủ yếu vẫn là nhằm vào tầng lớp người giàu có ở Quân Tử thành.

An Tử Nhiên xoay người đi tới ngồi ở ghế trà, một bên ngâm nước trà, một bên giải thích: "Ta dự định thi hành quy định hội viên trong đổ phường." Đem đạo lý kiếm tiền ở thế kỷ 21 lại đây, tuyệt đối có thể làm cho phong cách sòng bạc bay lên một cấp bậc cao hơn, đến lúc đó ngay cả sòng bạc Bảo Hoa cũng so đấu không được.

"Nga?" Phó Vô Thiên hơi cảm thấy hứng thú.

"Ta chuẩn bị chế ra rất nhiều loại đẳng cấp tấm thẻ, tỷ như thẻ vàng và thẻ bạc vân vân..., đối với người giữ thẻ bạc có thể tiến vào sương phòng cao cấp ở lầu ba chơi đồng thời miễn phí hưởng thụ phục vụ bên trong, nếu gọi điểm tâm còn có thể được giảm giá, về phần thẻ vàng, người cầm được nó có thể tiến nhập tiểu lâm viên, ngô (từ tượng thanh), tình huống cụ thể sau đó sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ sau."

Chế tạo tấm thẻ phải có một điểm đặc thù, bởi vì không cách nào như thế kỷ 21 được, cà một chút là có thể cho thấy thân phận người cầm thẻ, cho nên chế ra cùng chuyện tiếp sau đều phải phiền toái hơn một chút.

Phó Vô Thiên thoáng cái liền nghĩ đến loại chế độ này về sau mang tới lợi ích, "Vương phi dự định làm sao phát hành loại thẻ này?"

An Tử Nhiên mỉm cười: "Rất đơn giản, mua bằng bạc, nếu như muốn kéo dài quyền lợi thẻ của mình, năm sau liền phải đóng phí tiếp theo, cụ thể nhiều ít ta còn chưa có quyết định."

Nhưng chắc chắn sẽ không thấp, những tấm thẻ này chủ yếu nhằm vào người của gia đình phú quý, hắn muốn làm công tác thống kê một chút, sau đó sẽ quyết định một cái giá thích hợp, hắn cũng không lo lắng không có người coi tiền như rác, hắn đã thả ra đầy đủ mê hoặc, hơn nữa đa số mọi người có mối quan hệ, có người thứ nhất tự nhiên sẽ có người thứ hai.

"Vương phi quả nhiên thông minh." Phó Vô Thiên thật lòng khen ngợi.

"Cảm tạ khích lệ."

Phó Vô Thiên nói: "Vương phi, ngươi thực sự là tuyệt không hiểu được khiêm tốn."

"Khiêm tốn là cái gì?"

Phó Vô Thiên phát hiện Vương phi hắn thỉnh thoảng so với hắn càng vô lại.

Cùng so sánh với sòng bạc Thiên Long thịnh vượng, các sòng bạc khác quả thực có thể dùng ảm đạm để hình dung.

Cho dù có chút đổ khách cũ cho bọn hắn mặt mũi không đi sòng bạc Thiên Long tham gia náo nhiệt, thế nhưng khi rất nhiều người đều ở đây nói trò chơi mới ở sòng bạc Thiên Long có bao nhiêu thú vị cỡ nào, chơi thật khá, bên trong sòng bạc đặc biệt cỡ nào, bọn họ cũng bắt đầu ngồi không yên, sau cùng tuyệt đại đa số mọi người kiếm cớ ly khai sớm.

Mặc dù không có ai nói, thế nhưng ai cũng biết bọn họ nhất định là len lén chạy đi sòng bạc Thiên Long.

Ngày này, một nhà vui mừng chín nhà buồn!

Bên trong sòng bạc Bảo Hoa, La Dương lần này lại ngoài ý muốn không có tức giận.

Lần trước sau khi bị chủ tử cảnh cáo, hắn cũng không dám lại gây ra sự cố, bởi vậy làm việc cẩn thận hơn rất nhiều, cũng không lại tùy tiện làm ra chủ ý loạn gì.

Sự kiện phóng hỏa không phải là hắn không muốn truy cứu, mà là chủ tử không chịu.

Phương diện này liên lụy đến một ít bí mật hoàng gia, người biết không nhiều lắm, cho nên chủ tử không hy vọng đem sự tình làm lớn chuyện, bằng không đối sòng bạc bất lợi.

"La gia?" Lý quản sự thận trọng liếc nhìn La Dương, thanh âm không dám quá lớn, sợ sẽ kích thích đến vị đại gia này, đến lúc đó khổ sở vẫn là chính mình.

La Dương đứng ở bên cửa sổ, mắt một mạch nhìn chằm chằm người đi trên đường, đều là chạy tới sòng bạc Thiên Long, một lát sau hắn mới mở miệng, "Phái người trà trộn vào bên trong sòng bạc Thiên Long, đem trò chơi mới này mô phỏng lại, đến lúc đó tự chúng ta cũng mở một cái."

Nhãn tình Lý quản sự sáng lên.

Bởi vì còn không có phái người đi xem sòng bạc Thiên Long, cho nên bọn họ thủy chung cho rằng, sòng bạc Thiên Long mặc dù có thể hấp dẫn nhiều đổ khách như vậy, nguyên nhân chân chính có lẽ là vì có trò chơi mới, cho nên chỉ cần bọn họ cũng học qua, đến lúc đó liền không cần lo lắng chuyện tình khách nhân, với thực lực hùng hậu của sòng bạc Bảo Hoa, đấu suy sụp một sòng bạc mới mở điều không phải việc khó.

La Dương vốn định tự mình đi, thế nhưng khuôn mặt hắn rất quen thuộc, đi chỉ sẽ khiến bị chê cười, hắn cũng ném khuôn mặt luôn, cuối cùng mới phái một hạ nhân đi.

Nhận được nhiệm vụ hạ nhân lập tức đi tới bên ngoài sòng bạc Thiên Long, cùng những người khác là như nhau, hắn cũng bị kết cấu bên trong sòng bạc chấn kinh rồi.

Sau khi kịp phản ứng, hạ nhân lập tức đi lên lầu hai tìm trò chơi mới, hắn hầu như không có phí nhiều khí lực tìm đến một căn phòng nhỏ, bất quá phía sau khi hắn mở cửa phòng, tình huống bên trong nhất thời làm hắn trợn tròn mắt.

Phòng rất lớn, có thể chứa trên trăm người, thế nhưng phòng lớn như vậy lại hầu như nối liền một khối, địa phương đặt chân cũng không có, có thể tưởng tượng có bao nhiêu chật chội a.

Hạ nhân buông tha đang lúc đi đến phòng thứ hai, phòng thứ ba.... Kết quả mỗi một tình huống đều là giống nhau, như vậy, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ La gia giao như thế nào?

Cuối cùng, hạ nhân quyết định chen vào trong một chút.

Thiên tân vạn khổ đi qua tầng tầng lớp lớp bức tường người, hạ nhân rốt cục thấy chân diện mục trò chơi mới, sau đó hắn lần thứ hai trợn tròn mắt, đây là vật gì?

Mặc kệ nội tâm hắn có bao nhiêu khiếp sợ a, muốn lập tức đem loại trò chơi mới này học qua là không thể nào.

An Tử Nhiên lệnh cho Trương Thiên Trung cùng Dạ Vũ khống chế nghiêm ngặt quân bài bên trong sòng bạc, cho dù phải phá hủy chi tiêu cũng phải thu về hảo, cho nên hạ nhân căn bản không có cơ hội cầm được hàng mẫu, quan sát học tập cũng phải cần một khoảng thời gian.

Hạ nhân không có dừng lại lâu lắm, trở lại sòng bạc Bảo Hoa lập tức đem chuyện này nói cho La Dương.

La Dương không có tức giận, trái lại hừ lạnh một tiếng, "Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, bọn họ đem đồ vật che giấu cũng chỉ được một ngày rồi cũng sẽ cho ra ánh sáng, hơn nữa cho dù chúng ta không động thủ, các sòng bạc khác cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ."

"La gia, chúng ta đây còn có muốn hay không lại phái người đến thăm dò một chút tin tức?" Lý quản sự hỏi.

"Chờ một chút." La Dương nheo lại mắt, chờ các sòng bạc khác nhịn không được xuất thủ mới thôi, bất quá hắn không muốn trải qua đoạn thời gian ngắn như vậy.

...

Cùng lúc đó, ngoài số người quan tâm đến sòng bạc Thiên Long còn có chạm trổ phường Lý Chấn.

Hôm đó sau khi kết thúc nói chuyện cùng An Tử Nhiên, Lý Chấn liền vẫn chú ý tình huống sòng bạc Thiên Long, thẳng đến trước khai trương truyền ra tin đồn trò chơi mới, hắn cùng ngày ấy trực tiếp liên quan đến làm quân bài.

Để chứng thực, cùng ngày khai trương hắn tự mình đi xác nhận một lần, kết quả cùng hắn đoán như nhau, không chỉ có như vậy, kiểu dáng của trò chơi mới tựa hồ phi thường được hoan nghênh.

Lý chấn là một thương nhân đủ tư cách, hắn rất nhanh thì ý thức được thương cơ bên trong.

Ngày thứ hai, hắn tự mình tìm tới Phó vương phủ.

Đối với việc hắn đến, An Tử Nhiên không có cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nếu là đến chậm vài ngày nữa, y ngược lại sẽ thất vọng, song phương thuận lợi hiệp đàm chuyện hợp tác.

An Tử Nhiên ý tứ là mong muốn Lý Chấn một lần nữa tìm một chỗ tiến hành thử hạng mục sản xuất, bởi vì chờ sau khi cửu đại sòng bạc phản ứng kịp, bọn họ nhất định sẽ muốn làm như vậy, chạm trổ phường ở Quân Tư thành cũng không nhiều, đám người tìm kiếm nhất định có thể tìm được, thế nhưng hắn còn muốn đem quân bài lại che đậy một đoạn thời gian.

Lý Chấn biết hắn cố kỵ, không nói hai lời liền đồng ý.

Kỹ thuật này của hắn cũng muốn chỉ nắm giữ trong tay mình, bảo hắn kiên quyết cùng người chia sẻ là chuyện không thể nào.

Bất quá bởi vì chế tác quân bài bằng giấy giá cả tương đối đắt tiền, Lý Chấn là sinh ý nhỏ, vô pháp gánh vác nhiều, cho nên bọn họ thương lượng do An Tử Nhiên ra bạc, Lý Chấn ra kỹ thuật, về phần phân chia, An Tử Nhiên chiếm tám phần mười, Lý Chấn chỉ chiếm hai phần.

Tuy rằng nghe không nhiều lắm, thế nhưng Lý Chấn phi thường xem trọng tiền đồ của quân bài, hắn nắm chắc, dù cho hai phần cũng có thể làm cho hắn kiếm tiền đầy túi.

Bên này đường làm quan rộng mở, Tiêu Kim nhai lại một mảnh ảm đạm.

Tràng diện náo nhiệt của sòng bậc Thiên Long liên tục mấy ngày đều không có thay đổi, sau khi kiểu chơi loại bài mới này triệt để truyền ra ngoài, nguyên lai còn có số ít đổ khách sòng bạc liền triệt để bi kịch, mỗi ngày đi vào đều có thể thấy sòng bạc trống rỗng, bên trong căn bản một vài người, cho dù có, cũng là bởi vì chen không nổi ở sòng bạc Thiên Long mới bất đắc dĩ chạy tới nơi này, tương đối châm chọc!

Loại tình huống này nhất trí giằng co năm ngày.

Giữa lúc có một sòng bạc không nhịn được nghĩ muốn xuất thủ, một viên tạc đạn nặng ký oanh bạo trúng đầu mọi người.

Sòng bạc Thiên Long vậy mà chuẩn bị thực thi cái gì chế độ thẻ hội viên, trọng yếu nhất là muốn giao bạc, hơn nữa hàng năm đều phải giao, người nào sẽ vì một loại đồ vật chưa biết dùng làm gì mà cố ý nộp bạc, cũng không phải ngại bạc quá nhiều xài không hết.

Vì vậy, cửu đại sòng bạc lại bắt đầu chờ mong sòng bạc Thiên Long đưa ra lời giải thích.

Chương 99: Bức họa

Hai ngày sau, thẻ hội viên sòng bạc Thiên Long đã truyền ra khắp các tầng lớp thượng lưu ở Quân Tử thành.

Theo thẻ hội viên được phơi bày còn có sự tồn tại của tiểu lâm viên, để tăng lợi thế, An Tử Nhiên đem tin tức trong tiểu lâm viên cũng có trò chơi mới truyền ra.

Đây là hắn trước kia đã tính toán tốt.

Nếu như là ưu đãi giống nhau, người giàu có ở Quân Tử thành chắc chắn sẽ không rút lui, đến lúc đó có thể liền thực sự bị khai trừ giống như cửu đại sòng bạc đã đoán, nhưng là có trò chơi mới lại bất đồng.

Trong Quân Tử thành, hiện tại người nào mà không biết trò chơi quân bài trong sòng bạc Thiên Long có bao nhiêu náo nhiệt.

Đổ khách bị quân bài hấp dẫn không chỉ là người bình thường trà trộn vào sòng bạc, nguyên bản một vài người không có hứng thú với đánh bạc, cũng đều biểu hiện hứng thú với trò chơi bài, cũng có một ít người chưa bao giờ bước chân vào sòng bạc, cũng vì vậy mà phá lệ.

Bất quá đây chỉ là một trong nhiều lí do, chân chính làm bọn họ không hề ngăn cách tiếp nhận từ khi bắt đầu nhưng thật ra là kết cấu của sòng bạc.

Sòng bạc Thiên Long không chỉ có bên trong rộng lớn, hơn nữa bố trí độc đáo mới lạ, mỗi căn phòng nhỏ đều tách biệt nhau, lại có màu xanh lá cây làm nền, cho nên không giống các sòng bạc khác đi vào liền cảm thụ được một bầu chướng khí mù mịt, tâm tình thoáng cái thay đổi.

Hiện tại, trò chơi bài đã truyền khắp Quân Tử thành, dựa vào có nó, mọi người không khỏi đối với trò chơi mới trong tiểu lâm viên vô cùng hiếu kỳ.

Tiểu lâm viên có phong cách tao nhã, rất mới mẻ, cũng có những người chơi qua trò chơi thật khá, sau khi vừa lúc nghênh đón một loại chơi mới đã muốn truy cầu hưởng thụ sinh hoạt mới mẻ dễ chịu của phú thương và quý tộc, bởi vậy ngày đầu tiên tuyên bố thẻ hội viên thì đã có mười mấy phú thương trực tiếp làm một tấm thẻ vàng.

Bởi vì mới vừa khai trương sòng bạc, để thu hút khách hàng, An Tử Nhiên cố ý hạ thấp yêu cầu, một tấm thẻ vàng năm trăm lượng, có thể sử dụng một năm, một năm sau nếu như còn muốn sử dụng, như vậy lại giao năm trăm lượng.

Cái giá tiền này nghe phi thường đắt, thế nhưng đối đại bộ phận phú thương Quân Tử thành mà nói, vẫn còn trong phạm vi thừa nhận, muốn nói chỗ nào có nhiều phú thương nhất, không phải Quân Tử thành thì không còn chỗ nào khác, trừ cái đó ra, An Tử Nhiên còn để cho người thả vài tin đồn, nếu như trong năm nay làm thẻ vàng hay thẻ bạc đều có giảm giá, sang năm sẽ tăng gấp đôi.

Việc này không thể nghi ngờ rất rõ rệt.

Lợi dụng từ miệng của các phú thương trong ngày đầu tiên làm thẻ vàng, tiểu lâm viên thần bí dần dần ở tầng lớp quan to quyền quý và thương nhân truyền ra.

Ngày thứ hai làm thẻ hội viên, nhân số người làm thẻ vàng liền tăng mấy lần, hơn nữa còn đang kéo dài gia tăng.

Chờ đến khi các sòng bạc khác phát hiện, bọn họ đã bị bỏ rơi mấy con phố.

La Dương rốt cục ngồi không yên.

Chuyện tình bọn họ còn chưa có thăm dò cách thức quân bài bên trong, vậy mà liền xuất hiện một tiểu lâm viên, hơn nữa không chỉ có không thể tùy ý đi vào, hàng năm còn muốn giao năm trăm lượng, sòng bạc Thiên Long tại sao không đi cướp luôn đi?

Cái này nếu như là trước đây, bọn họ tuyệt đối không dám tưởng tượng có nhiều người như vậy nguyện ý tiêu xài uổng phí, thế nhưng sự thực hung hăng giáng bạt tai vào mặt bọn họ, sòng bạc Thiên Long nổi lên quả thực lấy được thành công to lớn, khai trương vài ngày, phỏng chừng số lượng thu nhập vào sổ sách có thể hơn bọn họ một tháng.

"La gia, đây là thẻ vàng của sòng bạc Thiên Long." Lý quản sự vẻ mặt đầy mồ hôi đem tấm thẻ cầm trong tay đưa cho La Dương sắc mặt đang âm trầm.

La Dương nhìn tấm thẻ vàng này, khóe miệng vẫn là không nhịn được co giật một cái, để có được tấm thẻ này, hắn cố ý tốn năm trăm lượng, cũng không phải thật đau lòng, thế nhưng vừa nghĩ tới bọn họ vì sòng bạc Thiên Long cống hiến năm trăm lượng, tâm liền không biết là tư vị gì.

Thẻ vàng là chân chân thật thật được thiếp vàng, chữ ở phía trên tấm thẻ là dùng vàng thật viết, vẻ ngoài tao nhã đại khí, người bình thường là không có khả năng dễ dàng mô phỏng theo được, quả thực rất phù hợp một ít thân phận quan lớn quyền quý.

Một ít sòng bạc nghĩ tới chế tạo thẻ vàng đồng dạng với sòng bạc Thiên Long trên danh nghĩa bán đi, nhưng là bọn hắn có thể nghĩ đến được, An Tử Nhiên tự nhiên cũng nghĩ đến được.

Trên thẻ vàng ngoại trừ tên người cầm thẻ, mặt trên còn có một bức họa nhỏ tương xứng, những cái bức họa nhỏ này là An Tử Nhiên cố ý tìm người vẽ lên, kỹ thuật vẽ phi thường tinh xảo, người bình thường mô phỏng theo không được.

Bất quá đây chỉ là một thủ đoạn trong đó.

Chân chính để cho bọn họ vô kế khả thi chính là văn kiện, từng hội viên ở trong sòng bạc Thiên Long đều được lưu trữ tài liệu, khi bọn họ muốn hưởng thụ ưu đãi mà tấm thẻ mang lại thì trước hết phải tiến hành xác nhận thân phận, chỉ có thông qua mới có thể vào, không có đó chính là giả mạo.

La Dương xoay người nhìn về phía bóng dáng nam tử từ chỗ cửa hông, đem thẻ vàng vứt cho hắn, "Giang Thắng, chuyện kế tiếp liền làm phiền ngươi."

Lúc nói lời này thái độ của hắn rõ ràng cùng đối đãi Lý quản sự thì bất đồng,

bởi vì Giang Thắng cũng không phải là thủ hạ của hắn, hai người chẳng qua là cùng chung một chủ, mà Giang Thắng người này ánh mắt cùng thân thủ đều rất lợi hại, cho nên hắn phụ trách an toàn cho sòng bạc.

Bức họa ở trên thẻ vàng là chính bản thân Giang Thắng.

Giang Thắng rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác, cho nên người nhận thức hắn không nhiều lắm, hắn là người có điều kiện tốt nhất để đi tới sòng bạc Thiên Long.

Chuyện tình tiểu lâm viên có thể tạm thời buông tha, thế nhưng trò chơi bài kia nhất định phải mau chóng biết rõ ràng." La Dương không yên lòng giao phó nói.

Giang Thắng tiếp nhận thẻ vàng, khóe miệng nhếch lên, "Ngươi yên tâm đi, ta không giống mấy thủ hạ vô dụng dưới tay ngươi, hôm qua chủ tử đã giao cho ta nhất định phải biết rõ ràng bí mật sòng bạc Thiên Long, ngài rất coi trọng chuyện này."

La Dương nheo mắt. Chủ tử vậy mà bỏ qua hắn đồng thời chỉ nói cho Giang Thắng chuyện này?

Giang Thắng không để ý đến tranh đấu trong lòng hắn, nói xong liền rời đi sòng bạc.

Cùng lúc đó, nam tử tuấn lãng ngày đầu tiên khai trương không cẩn thận xông vào tiểu lâm viên cũng mang theo hộ vệ của hắn Đại Hắc đi tới sòng bạc Thiên Long, mấy ngày này hắn vẫn để cho Đại Hắc lưu ý sòng bạc Thiên Long, chuyên tình thẻ hội viên hai ngày trước hắn cũng đã nghe được, thế nhưng cho tới hôm nay, hắn mới tìm được cơ hội lần thứ hai ra ngoài.

"Công tử, ngài thực sự muốn bỏ năm trăm lượng mua một tấm thẻ vàng?"

Đại Hắc nghĩ tới con số đó đã cảm thấy đau lòng, mặc dù biết công tử không thiếu một ít bạc đó, thế nhưng hắn rất thiếu, hắn tình nguyện cất giấu ở trong túi cũng không muốn lãng phí trên canh bạc.

"Người đều đã tới, lần này nói cái gì cũng muốn thử một chút mới được." Nam tử tuấn lãng nói xong liền thu hồi cây quạt đi vào.

Đại Hắc vội vàng đuổi theo. Hai người theo chỉ thị đi tới trước quầy.

Trong quầy là một người trung niên, thấy bọn họ đi tới lập tức đứng lên, trên mặt mang nụ cười thỏa đáng, phi thường lễ phép nói rằng: "Hai vị khách nhân có gì cần tiểu nhân giúp một tay sao?"

Nam tử tuấn lãng nói: "Bản công tử muốn làm một tấm thẻ vàng."

Người trung niên nhãn tình sáng lên, làm thẻ vàng đều là kim chủ của sòng bạc, không phải có bạc chính là có quyền, đều là khách nhân không chậm trễ được, "Công tử xin chờ một chút, địa phương làm thẻ vàng ở lầu hai, tiểu nhân lập tức cho người mang hai vị đi tới." Nói xong lập tức kêu một người hạ nhân tới.

Hạ nhân đối với hai người cười một cái nói: "Công tử thỉnh đi cùng tiểu nhân."

Ánh mắt nam tử tuấn lãng sáng rực lên, ngày đầu tiên bởi vì quá nhiều người, cho nên không có phát hiện, người của sòng bạc Thiên Long tựa hồ cũng rất thích cười, nhưng điều không phải cười khoa trương, hơn nữa diện mạo bọn họ phi thường lễ độ, liên tiếp nhìn nhiều hơn một chút thế này, hắn càng ngày càng nghĩ người phía sau sòng bạc sâu không lường được, thủ đoạn kinh doanh sòng bạc tuyệt đối hạng nhất.

Thẻ vàng và thẻ bạc bất đồng, phía trên thẻ vàng có bức họa, cho nên yêu cầu trước tiên là bức họa chính là hình người chủ của thẻ, sau đó không lâu sau ngày thứ hai có thể nhận thẻ.

Nam tử tuấn lãng bởi vì vấn đề thân phận, không thể dùng hình của mình để vẽ lên, cho nên hắn bảo thợ vẽ trong sòng bạc vẽ một cái hình lớn màu đen, người cầm thẻ tối đa chỉ có thể mang hai người đến tiểu lâm viên, bởi vậy chỉ cần hắn sau này đều mang Đại Hắc liền không thành vấn đề.

Thiếu niên tốc độ vẽ rất nhanh, hai người chỉ chờ một khắc(15 phút), một bức họa đen liền xong.

Nam tử tuấn lãng nhìn thoáng qua, công lực của người vẽ rất cao, hầu như cùng chân nhân không sai chút nào, hoàn toàn không cần lo lắng một ngày kia sẽ không nhận ra.

Tiếp theo nam tử tuấn lãng ứng trước hai trăm năm mươi lượng tiền đặt cọc, chi xong, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi: "Nếu như ta đột nhiên đổi ý không muốn làm thẻ vàng nữa, bạc của ta còn có thể cầm trở về sao?"

Thiếu niên vẽ tranh nhìn hắn một cái, thần sắc một chút ngoài ý muốn cũng không có, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên có người hỏi vấn đề này, hắn trả lời: "Công tử có nói, nếu như ngài hiện tại đổi ý, ngài chỉ có thể cầm lại hai trăm lượng."

"Vì sao chí có hai trăm lượng?" Nam tử tuấn lãng hỏi.

Thiếu niên chỉ vào bức tranh mình vẽ xong nói: "Công tử cho rằng, tiểu nhân vẽ bức họa này như thế nào?"

Nam tử tuấn lãng lại nhìn một chút: " Bức tranh của các hạ kỹ nghệ cao cực kỳ, bút pháp thành thạo, bức tranh sinh động, tại hạ đã gặp qua rất nhiều bức tranh của người khác vẽ, các hạ xứng đáng tiến vào hàng ngũ trước năm."

Thiếu niên vẽ tranh nở nụ cười: "Tại hạ vẽ một bức tranh năm mươi lượng." Nụ cười của hắn rất tự tin.

Nam tử tuấn lãng vốn muốn nói thật đắt, thế nhưng nghĩ đến điều chính mình vừa nói, này nếu như nói ra chẳng phải là đánh vào mặt mình sao, nhất thời bật cười, chiêu này đủ cao, hắn là tâm phục khẩu phục, bất quá càng như vậy, hắn càng đối với người phía sau điều khiển sòng bạc Thiên Long cảm thấy hứng thú.

Sau khi hai người đi, thiếu niên đem hai ba mươi bức họa mà hắn vẽ giao cho một hạ nhân, để cho hắn đưa đi.

Nhiều bức họa như vậy, thế nhưng thiếu niên lại không có vẻ uể oải, mấy ngày trước, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến bức họa của mình có thể bán được năm mươi lượng.

Hắn có thể có thành tựu của ngày hôm nay, đây hết thảy đều phải cảm tạ người kia.

Chương 100: Thư sinh

Bảy ngày trước

Sòng bạc Thiên Long là sản nghiệp mà chính tay An Tử Nhiên làm ra, hắn rất coi trọng.

Đây không phải là sau khi hắn trở thành An Tử Nhiên liền có, mà là địa phương chính hắn tạo ra từng chút một, cho nên An Tử Nhiên xem trọng sòng bạc Thiên Long còn hơn là sản nghiệp An gia.

Bất quá người làm từ sắt cũng chịu không được cường độ công tác cao trong nhiều ngày như vậy, đặc biệt thuộc hạ dưới sản nghiệp của hắn đã tăng gấp ba.

Bởi vì trước tiên hắn chỉ tính toán kinh doanh sòng bạc Thiên Long, điêu khắc phừơng cùng khắc quân bài cũng không nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ là sau lại phát hiện muốn kinh doanh sòng bạc tốt hơn, hai loại sản nghiệp này phải vững vằng nắm chặt trong tay mình.

Bất quá những ngày gần đây gặp một chút phiền phức.

Thẻ bài dành cho các quan lại ở giữa có ghi danh phẩm, khi thành lập có nói chỉ quan to quyền quý mới dùng được, thế nhưng sản nghiệp của hắn không cao cũng là một nguyên nhân.

Bất quá tối trọng yếu là giá rất cao.

Cho nên thẻ dành cho quan lại chỉ có thể cắt ra 10 trang giấy bài, một bộ bài có năm mươi bốn tờ cần năm tờ rưỡi giấy quan, ngoài ra còn có in ấn cùng phí nhân công, bởi vì giá để hoàn thành một bộ bài vô cùng có khả năng vượt quá năm mươi văn tiền, loại tình huống này căn bản không có lợi cho việc mở rộng quân bài.

Bách tính ở Quân Tử thành một ngày đêm tối đa kiếm chừng trăm văn tiền, đi ra ngoài mỗi ngày tiêu xài còn dư lại không bao nhiêu, với tình huống của bọn họ làm sao có thể cố ý bỏ ra năm mươi văn tiền để mua một bộ bài chơi, nếu là có tiền thừa này, bọn họ càng muốn đến mua mấy cân thịt cùng người nhà cùng nhau ăn.

An Tử Nhiên dự định là tận lực đem phí tổn khống chế ở trên dưới mười văn tiền, thế nhưng nếu như toàn bộ chỉ dùng giấy quan để chế tạo, loại ý nghĩ này căn bản không có khả năng thực hiện, vậy nên chỉ có thể dùng giấy khác để thay thế.

Bất quá nhìn khắp Đại Á, loại giấy có độ cứng và cảm xúc có thể thay cho giấy quan cũng không nhiều lắm, mặc dù có, giá cả cũng chẳng ít hơn bao nhiêu so với giấy quan.

Chẳng lẽ chính mình đi mở một phường làm giấy?

An Tử Nhiên luôn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa hắn không có cách nào phân thân, cánh của hắn vẫn chưa đủ chắc, quá nhiều nghề phụ ngược lại chỉ phải xảy ra nhiều vấn đề hơn.

Hiện tại xem ra, vẫn chưa tìm được loại giấy thích hợp để thay thế giấy quan, chỉ có thể cung ứng cho giai cấp quyền quý.

Đang suy tính, phía sau đột nhiên có một thân thể ấm áp bao phủ tới.

An Tử Nhiên không quay đầu lại, có thể đơn giản tiếp cận thân người hắn cũng chỉ có một mình Phó Vô Thiên.

Một đôi tay đặt lên huyệt Thái Dương của hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, đau đầu mấy ngày liên tiếp nhất thời giảm bớt rất nhiều, trong khoảng thời gian này hắn có quá nhiều điều cần suy nghĩ tới.

"Vương phi, có muốn hay không đi ra ngoài thả lỏng tâm tình một chút?"

An Tử Nhiên do dự một chút, "Được."

Bận rộn nhiều ngày như vậy, hắn cũng muốn buông lỏng một chút, hơn nữa theo sản nghiệp thuộc hạ càng ngày càng nhiều, hắn không có khả năng chuyện gì cũng đều ôm hết về mình, cho nên hắn dự định hai ngày nữa liền đem một ít quyền lực đang cầm trong tay giao ra.

Biết được hai người phải ra khỏi phủ, lão Vương gia cũng muốn đi cùng.

Lão đã gần hai ba tháng không có bước chân ra cửa, từ sau khi sự kiện lần trước làm bừa, lão lại bắt đầu yên lặng, nỗ lực tôi luyện thiên thuật của bản thân, hôm qua vừa vặn đã hết bế quan, bất quá lão còn đang trong thời gian cấm túc, cho nên vẫn chỉ có thể hoạt động trong Vương phủ.

Sau đó nguyện vọng của lão bị Phó Vô Thiên vô tình cự tuyệt.

Hắn muốn cùng Vương phi nhà mình ở chung, bên người làm sao có thể mang theo một siêu cấp bóng đèn?

Đối với lần này, lão Vương gia cho hắn một câu.

"Ngươi vong ân phụ nghĩa!"

"Ngươi cố tình gây sự." Phó Vô Thiên có qua có lại.

Hai câu đối thoại này đem trên dưới Vương phủ đều chọc cười.

An Tử Nhiên cũng nhịn không được thất thanh cười rộ lên, hắn thế nào cảm giác đoạn đối thoại này hình như đã nghe ở đâu rồi, thật đúng là giống như chuyện cười vậy.

Đường ở Quân Tử thành rắc rối phức tạp, đông tây nam bắc bốn phương hướng đều có chợ lớn phồn hoa, phân chia theo tên của bốn phương vị, giống như vị trí sòng bạc Thiên Long của An Tử Nhiên ở nơi đó, khu vực kia hết thảy được xưng Đông tập khu, là một trong bốn đại tập khu náo nhiệt nhất Quân Tử thành.

Bất quá bọn hắn ngày hôm nay không dự định đến Đông tập khu đi dạo.

An Tử Nhiên hai tháng này đều một mực tiến tiến xuất xuất Đông tập khu, đối với nơi này từ lâu đã sớm tường tận, kể cả Phó Vô Thiên cũng vậy, sau khi hắn trả lại binh quyền, mỗi ngày đều có thể bồi ở bên người y, hiện tại giúp y không ít việc.

Cho nên ngày hôm nay bọn họ quyết định đi Tây tập khu xa nhất nhìn xem.

Tây tập khu không phồn hoa bằng Đông tập khu, ở đây không có câu lan viện, cũng không có sòng bạc, khách sạn bình dân quán trà có không ít, bất quá nhiều nhất còn là bán các loại dạng đồ chơi nhỏ, tỷ như bán hoa, bán lá trà, bán bánh bao, bán thịt dê, bán giá y, thợ đá, thợ mộc vân vân, rất nhiều chủng loại, cho nên chợ đêm Tây tập khu là một địa phương náo nhiệt nhất giữa bốn đại tập khu, điểm này ngay cả Đông tập khu cũng thua kém.

Lúc này, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đang chậm bước trên con đường hướng Tây tập khu.

Bên tai thỉnh thoảng vang lên thanh âm thét to của người bán hàng rong rao hàng, thanh âm vui vẻ của lão nhân tiểu hài tử, so với Đông tập khu, ở đây có vẻ bình thản ấm áp hơn rất nhiều.

Thấy vậy, An Tử Nhiên không khỏi nghĩ đến tin mà Tô quản gia truyền đến mấy ngày hôm trước.

Khi hắn đang trong khoảng thời gian kinh doanh sòng bạc, thê tử của Chu lão hán mở tiệm cũng lấy được thành công to lớn, nàng nấu cháo tại An Viễn Huyền nhận được khen ngợi, rất nhiều người đều thích ăn.

Thê tử của Chu lão hán không có giấu diếm, nàng đem biện pháp nấu cháo giao cho Vương đầu bếp, nàng là một phụ nhân thích xuống bếp, sau lại cùng Vương đầu bếp nghiên cứu chung không ít món ăn ngon, sinh ý liền càng làm càng lớn, nguyên bản có hai cửa tiệm lớn bán món bình dân cũng bắt đầu chen không được, cho nên Tô quản gia làm chủ, mở một tửu lâu ở An Viễn Huyền.

An Tử Nhiên nghĩ, nếu như hiệu quả thật khá, như vậy có thể suy xét ở Quân Tử thành cũng mở một cái thử xem, đang suy nghĩ, bên cạnh đầu đột nhiên nhiều thêm một bàn tay.

An Tử Nhiên ngẩng đầu chỉ thấy Phó Vô Thiên đang híp mắt nhìn hắn, hơi sửng sờ, phản ứng kịp liền phát hiện mình vừa theo bản năng suy nghĩ đến ". . . Chúng ta đi bên kia nhìn."

An Tử Nhiên thoáng lúng túng nói sang chuyện khác, không đợi hắn nói liền dẫn đầu đi tới.

Mắt Phó Vô Thiên nhanh chóng thấy lỗ tai hắn đỏ hồng, trong mắt thoáng chốc hiện lên mỉm cười, cuối cùng vẫn là không nói gì liền theo sau.

An Tử Nhiên không phải người thích ăn hàng, bất quá hắn đối với đồ ăn nơi này đều thật cảm thấy hứng thú.

Tỷ như mì cay Thành Đô, cháo đậu, bánh ngọt, bánh màn thầu hấp, gạch cua thang bao vân vân, những thứ này đều là món ăn rẻ tiền hắn chưa từng ăn, kiếp trước cũng không có, chỉ cần đi qua trước cửa hàng cũng đã có thể nghe thấy được luồng hương vị trực tiếp câu dẫn ra con sâu tham ăn trong bụng hắn.

Phó Vô Thiên từ phía sau đuổi tới chú ý tới tầm mắt của hắn, lập tức lấy ra bạc mua bốn cái gạch cua thang bao, bếp gạch cua thang bao mới ra có chút nóng, bởi vì bên trong nước canh nhiều, cho nên không có để ý gạch cua bị rơi bên trong nước cũng chỉ có thể chờ nước canh bớt nóng.

An Tử Nhiên nhìn thoáng qua liền ép mình thu hồi ánh mắt, mua lại không thể lập tức ăn, cho dù hắn không phải người thích ăn hàng cũng cảm thấy tâm ngứa một chút.

Không bao lâu, hai người liền đi tới trước quầy đậu hủ chiên, đậu hổ mới vừa chiên xong vàng óng ánh, cổ hương vị cũng theo đó thổi qua tới, ngửi một chút liền nước bọt chảy ròng.

Lực chú ý của An Tử Nhiên thoáng cái từ thang bao chuyển dời đến trên đậu hủ chiên, hắn lần đầu tiên phát hiện mình khả năng có tiềm chất ăn hàng.

"Muốn ăn?" Phó Vô Thiên đè nén thanh âm nụ cười ghé vào lỗ tai hắn nói.

An Tử Nhiên do dự một chút liền gật đầu, thật vất vả có thời gian đi dạo Quân Tử thành, tự nhiên muốn phóng túng một chút, đem những món ăn bình thường chưa ăn qua lần nào đều ăn một lần.

Phó Vô Thiên lập tức tiến lên mua đậu hủ chiên, thân là chiến thần Đại Á, hắn cũng là lần đầu tiên cùng một đám tiểu dân chúng tay không tấc sắt chen ở phía trước một sạp nhỏ, liền vì mua đậu hủ chiên, nếu như bị đám thủ hạ của hắn biết, hình tượng khẳng định mất hết, bất quá hắn lại vui vẻ chịu đựng.

"Cầm." Phó Vô Thiên đem đậu hủ chiên mua được đưa cho hắn.

An Tử Nhiên đang muốn tiếp nhận, đột nhiên cảm giác được một đạo đường nhìn nóng rực, nhìn xem một vòng mới ở phía đối diện đường cách bọn họ năm sáu thước phát hiện tầm mắt chủ nhân, đối phương tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nhìn qua, vội vã thu hồi đường nhìn.

Đó là một thư sinh tuổi vẫn còn trẻ, trên tay đang cầm một quyển sách, ở trước mặt hắn là một sạp nhỏ, trên sạp hình như để một ít tranh chữ, chẳng qua là trước sạp của hắn hầu như không có khách hàng, cùng so sánh với hình ảnh của các sạp khác náo náo nhiệt nhiệt , sạp hắn lại quạnh quẽ một cách quá phận.

Chỉ liếc mắt nhìn, An Tử Nhiên liền đại khái đoán được nguyên nhân.

Vừa vặn lúc này, thanh âm nói chuyện phiếm bên cạnh của một nữ nhân đang bày sạp cùng một người trung niên cũng đồng dạng đang bày sạp sát vách truyền tới, lập tức dẫn tới sự chú ý của hắn.

"Trác công tử ngày hôm nay bán được vài bức họa không?"

"Từ sáng sớm đến bây giờ dường như không có bán qua một bức họa."

"Ai, hắn cũng thực sự là, biết rõ rất nhiều người càng thích bảng chữ mẫu, vì sao hết lần này tới lần khác chỉ bán bức tranh, nhưng lại đều là vẽ người." Phụ nhân thở dài một hơi.

"Hắn hay cố chấp như vậy, aizzz cũng không có cách nào!"

Chữ biến thể Đại Á, sở dĩ kỳ thực rất nhiều người cũng thích bức tranh, đặc biệt danh nhân vẽ bức tranh, ở Đại Á càng truy tìm, thường thấy nhất chính là tranh phong cảnh nước từ trên núi chảy xuống, mà bức họa vẽ người này lại ít thấy hơn, trừ phi là cấp đại sư, bằng không mọi người càng muốn mua tranh sơn thủy, chỉ là thư sinh am hiểu cũng nghĩ như vậy, phong cảnh hầu như không có, cho nên sạp của hắn mới có thể một ngày so với một ngày vắng vẻ.

"Chúng ta đi nhìn thử xem." An Tử Nhiên đối Phó Vô Thiên nói xong liền đi tới.

Thư sinh thiếu niên không nghĩ tới người mình vừa nhìn lại đi tới trước sạp của hắn, thoáng cái khẩn trương lên, hắn chẳng lẽ thực sự phát hiện?

An Tử Nhiên thật giống như không có chú ý đến hắn quẫn bách, nghiêm túc nhìn lên bức họa đang bày, vừa nhìn không khỏi kinh ngạc một chút, hắn cho rằng vì cái gì người này lại chỉ là vẽ vật, nhân vật bức tranh hẳn là loại hình tuấn nam mỹ nữ, nhưng nhìn bức tranh của hắn lại hoàn toàn không phải như vậy.

Trên bức tranh chính là nhân vật càng giống như là hàng xóm đồng hương, như là tiểu hài tử chơi đùa, lão nhân tập tễnh, bác gái thật thà vân vân, khá giống đủ loại tranh sinh trưởng.

Cũng khó trách bức tranh của hắn bán không được, sợ là không có vài người nguyện ý mua loại bức tranh có thể thấy được khắp nơi này về nhà treo, thế nhưng. . . Không thể phủ nhận bức tranh thư sinh thiếu niên vẽ bản lĩnh rất lợi hại.

Khi hắn hạ bút vẽ, mỗi người vật biểu tình động tác đều phi thường sinh động, chi tiết cũng xử lý phi thường tốt, một động tác nho nhỏ, một điểm sửa đổi rất nhỏ thì dường như làm cho liên tưởng đến hiện thực, dường như thật sự có hai cái tiểu hài tử ở trước mặt chơi đùa vậy, nghe được bọn họ đang vui đùa.

An Tử Nhiên không khỏi ý động, ở dưới ánh mắt khẩn trương thư sinh thiếu niên, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, "Công tử bức tranh bán thế nào?"

Thư sinh thiếu niên trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

An Tử Nhiên không ngại, lại hỏi thêm một lần.

Thư sinh thiếu niên rốt cục phản ứng kịp mặt đã đỏ lên rồi, ngập ngừng chấp thuận nói: "Một...một bộ mười văn tiền."

"Tiện nghi như vậy?" An Tử Nhiên khiêu hạ lông mày.

Thư sinh thiếu niên giật mình chỉ chốc lát, viền mắt không hiểu ửng đỏ, đây là lần đầu tiên có người nói tiện nghi bức tranh của hắn, dĩ vãng khách nhân đi tới trước sạp hàng của hắn điều không phải ngại bức tranh không tốt, hay ngại quá đắt, trên thực tế căn bản không đắt.

Giá của giấy vẽ không được vài văn tiền, thế nhưng bên trong có khổ cực của hắn, nếu không phải vì ăn, hắn cũng sẽ không định giá tiền thấp như thế, nhưng cho dù là thấp như vậy, người chân chính mua là rất ít, cho nên hắn đang suy nghĩ có muốn hay không lại hạ thấp thêm một hai văn tiền.

An Tử Nhiên tiện tay chọn năm bức tranh.

Phó Vô Thiên bên cạnh thì lấy ra năm mươi văn tiền thả vào sạp hàng.

Đại khái là bởi vì thư sinh thiếu niên bày sạp lâu lắm mà không có khách nhân vào xem, cho nên hành vi của hai người lập tức khiến cho bọn họ chú ý, thấy bọn họ lại muốn mua bức tranh của thư sinh, không ít người đều lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, mua một bức đã là có ân, mua năm bức đó chính là kỳ tích.

Thư sinh thiếu niên nhìn chằm chằm năm mươi văn tiền, không nhận lấy cũng không lên tiếng.

Sau khi mua xong tranh, An Tử Nhiên cũng không có lập tức ly khai, "Ngươi vẽ rất tốt, chỉ là ta thấy ở giữa bức tranh rất..."

"Khụ khụ khụ."

"...Bức tranh rất tốt, ta nghĩ mời công tử đến chỗ ta vẽ, không biết công tử có hứng thú hay không?"

Thư sinh thiếu niên ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn cho rằng có thể thấy biểu tình đang nói đùa của đối phương, lại thấy được vẻ mặt thành thật.

Ngày thứ ba, Tây tập khu thiếu một thư sinh bán tranh vẽ, sòng bạc Thiên Long nhiều thêm một người vẽ tranh riêng.

Hàng xóm láng giềng sau lại phát hiện, một thư sinh cố chấp bán bức tranh mà sống không thấy nữa.

An Tử Nhiên không chỉ là vì tìm một bức tranh liền đem mời người về, hắn thấy, một người cố chấp với một việc gì đó mà vẫn không chịu thay đổi, nhất định là một người có nguyên tắc, thời điểm khi hắn khó khăn nhất An Tử Nhiên vươn tay ra, đối thư sinh mà nói chắc chắn vĩnh viễn là đều không thể quên được phần ân tình này.

Thư sinh thiếu niên cũng không nghĩ tới, thiếu niên mời hắn dĩ nhiên là cấp sòng bạc người vẽ tranh.

Chuyện tình sòng bạc Thiên Long hắn cũng có nghe nói qua, Tập khu vốn là một địa phương bát quái ầm ĩ, mỗi ngày ở trên đường bày sạp, chính là không chủ động đi hỏi thăm, cũng thường thường có thể nghe được thanh âm của người chung quanh nói chuyện với nhau mà trong khoảng thời gian này trò chuyện nhiều nhất chính là sòng bạc Thiên Long.

Mặc dù kinh ngạc, hắn đối phần công tác này lại không có chút nào bài xích.

Bảy ngày trước, hắn càng không nghĩ tới bức tranh mình có thể bán được năm mươi lượng bạc, mà hết thảy những đều này là thiếu niên mang cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro