Chương 316-320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 316: Gặp lại

Ngốc tử tên thật là Cao Thiên, nhưng người còn nhớ thì không có mấy ai, hạ nhân gọi hắn thiếu gia, người không quen biết gọi hắn ngốc tử, người biết rồi cũng sẽ gọi hắn ngốc tử.

Cao Thiên được hoàng thất đưa về liền ở tại Hoa Vương phủ, 5 năm trước bắt đầu được học tập, nhưng hiệu quả không lớn. Hoàng đế Cao Trạch đã từng tìm đến thái y tốt nhất, thậm chí đại phu ở dân gian đều tìm rất nhiều, nhưng không ai có thể chữa trị

Cao Thiên không phải ngốc nghếch bẩm sinh, nghe nói hắn khi còn nhỏ đã từng sốt cao một trận, bởi vì người nhà không có bạc chữa bệnh cho hắn, cuối cùng tuy rằng nhặt về một cái mệnh nhưng đầu óc lại hỏng. Thời gian sắp qua hai mươi năm, cho dù có biện pháp trị, cũng đã muộn.

5 năm thời gian cũng đủ làm hoàng đế Cao Trạch từ chờ mong biến thành tuyệt vọng.

Ông từ bỏ hy vọng vào Cao Thiên, nhưng vẫn không có từ bỏ tìm kiếm huyết mạch. Nếu cuối cùng vẫn không tìm thấy người kế vị, họ chỉ có thể trông cậy vào Cao Thiên có thể sinh hạ người thừa kế hoàng thất. Hoàng thất Cao Trạch có thể truyền thừa quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nguyên nhân chính là như thế, nên cho dù Cao Thiên chỉ là một ngốc tử, chú định không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thị hắn. Hoàng đế Cao Trạch cùng Hoa Vương gia bảo hộ hắn không thua gì bảo vệ Thái tử hay hoàng tử.

Lại nói, ngốc tử được đưa về Vương phủ rồi vẫn luôn khóc nháo không thôi, nói muốn ca ca, ai khuyên cũng không nghe, cuối cùng hoàng đế Cao Trạch cũng biết chuyện. Nếu không phải công vụ bận rộn, lão nhân gia rất có thể sẽ trực tiếp xông đến Hoa Vương phủ.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lão Vương phi đi ra từ nhà chính, phát hiện Vương phủ trở nên như chợ bán thức ăn, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười trầm xuống.

Lão Vương phi tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng bà không phải lúc nào cũng tốt tính. Nhưng chuyện liên quan đến tiểu Vương gia, mọi người giờ khắc này không sợ hãi như vậy, lập tức có hạ nhân giải thích nguyên nhân.

Vừa nghe là tiểu tổ tông xảy ra chuyện, lão Vương phi cũng bất chấp làm dáng, sải bước đi đến Trúc Lục Hiên.

Trúc Lục Hiên là Hoa Vương gia xây riêng cho Cao Thiên, bên trong một năm bốn mùa như xuân, còn đẹp còn khí phái hơn cả nhà chính, ngày thường không biết tiện sát bao nhiêu người, nhưng họ chỉ dám ở trong lòng biểu đạt mà thôi.

Còn chưa tới gần Trúc Lục Hiên, lão Vương phi đã nghe thấy tiểu tổ tông ô ô khóc không ngừng, lập tức nhanh hơn bước chân, khí phách bàng bạc đẩy cửa ra.

Tiểu Lý Tử mồ hôi đầy đầu. Tiểu Vương gia lần này khóc dữ hơn tất cả mọi lần trước kia, hắn khuyên gần nửa canh giờ cũng không có ích gì, thấy lão Vương phi đến như thấy cứu tinh.

"Vương phi mau đến xem, tiểu vương gia khóc đã lâu."

"Tôn tử ngoan, đừng khóc, có bà nội ở đây." Lão Vương phi ôm Cao Thiên nấc một tiếng lại tiếp tục khóc, đau lòng muốn chết.

Nhưng khuyên nửa ngày cũng không thấy tiểu tổ tông cho bà nửa điểm phản ứng. Hắn khóc một hồi, đại khái cảm thấy khát liền uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục khóc.

Lão Vương phi bị hắn khóc đến đau cả đầu, lập tức xoay người nhìn về phía Tiểu Lý Tử, nổi giận mắng: "Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, tiểu Vương gia sao lại khóc thành như vậy?"

Tiểu Lý Tử cứng họng, nửa ngày cũng không giải thích rõ. Nên nói như thế nào? Nói tiểu vương gia gặp được một người xa lạ, một hai muốn nhận đối phương là ca ca của mình? Hắn cảm thấy lời này nếu nói ra, hắn sẽ bị đánh chết. Nhưng hắn không nói, không cần chờ Hoa Vương gia trở về, lão Vương phi sẽ trước tiên đánh chết hắn.

Tiểu Lý Tử cuối cùng vẫn lựa chọn nói. Lão Vương phi nghe xong tức giận phải cười, chỉ vì một người xa lạ. Nhưng nhìn tôn tử khóc thành như vậy, bà lại không đành lòng. Thôi, chờ lão Vương gia trở về lại nói.

Hoa Vương gia không làm họ phải chờ lâu. Khi An Tử Nhiên nhìn thấy ông trên phố, ông đang trên đường về Vương phủ. Nghe lão Vương phi kể lại, ông lại gọi Tiểu Lý Tử tới để hỏi rõ một ít chi tiết, xác định đối phương có mưu đồ gây rối, cố tình tiếp cận họ hay không.

Tiểu Lý Tử không dám nói thật, tỷ như An Tử Nhiên và tiểu Vương gia gặp nhau thế nào, bởi vì họ từ đầu tới đuôi đều không phát hiện. Nếu không phải tiểu Vương gia muốn tìm ca ca, họ căn bản không biết hai người đã từng ở cùng căn phòng. Hắn còn mua quần áo cho hai người, lời này nếu nói ra, lão Vương gia còn không phải sẽ băm hắn thành thịt vụn.

Vì thế Tiểu Lý Tử phi thường không có tiền đồ nói dối giúp An Tử Nhiên, Hoa Vương gia căn bản không ngờ hắn sẽ nói dối.

Tiểu Vương gia khóc mệt mỏi đã ngủ.

Hoa Vương gia quyết định tiến cung thương lượng với hoàng huynh. Cao Thiên đi Mai Phủ họ cũng biết, hoàng đế Cao Trạch âm thầm phái người bảo hộ, nếu ở Mai Phủ xảy ra vấn đề, ám vệ hẳn sẽ biết.

Ông không ngờ ám vệ cũng không rõ lắm.

Võ công của họ tuy lợi hại, nhưng ở Cao Trạch không mấy ai dám hại Cao Thiên, bởi vì không cần thiết, một ngốc tử không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhiều lắm chỉ có thể nối dõi hoàng thất Cao Trạch, nhưng có thể nối dõi hay không cũng là một nghi vấn, cho nên không uy hiếp đến ai, những người đó khẳng định sẽ không mạo hiểm nhằm vào Cao Thiên.

Căn cứ vào tâm lý này, ám vệ liền có chút thả lỏng. Hơn nữa, An Tử Nhiên là người mẫn cảm, vì thế dễ như trở bàn tay tránh đi.

Nhưng có ám vệ nhìn thấy An Tử Nhiên đi ra từ phòng của Cao Thiên. Ám vệ lúc ấy sợ hãi, cho rằng hắn làm gì tiểu Vương gia, thậm chí phái người theo dõi An Tử Nhiên, thấy tình huống họ tương ngộ ở cửa thành hoàn toàn không phải do An Tử Nhiên chủ động tiếp cận.

An Tử Nhiên rời khách điếm liền trực tiếp chạy tới cửa thành, mà hạ nhân đi theo tiểu Vương gia thương lượng rồi mới quyết định rời đi. Vốn dĩ tiểu Vương gia ngồi yê n trong xe ngựa là được, kết quả không biết có cảm ứng gì, khi An Tử nhiên đi ngang qua, tiểu Vương gia đột nhiên xốc mành xe......

"Tiểu Thiên, vì sao lại gọi người kia là ca ca?" Hoàng đế Cao Trạch nhăn mặt, nếu chỉ là bình dân bá tánh bình thường thì không sao, mấu chốt là người kia lai lịch không rõ.

"Có thể hay không là bởi vì hắn giống ca ca đã chết của Tiểu Thiên khi còn nhỏ?" Hoa Vương gia do dự nói.

Phụ thân của Cao Thiên có hai đứa nhỏ, nhưng ca ca của Cao Thiên lại sinh bệnh qua đời lúc mười tuổi. Hắn không có vận khí như Cao Thiên, không thể chống đỡ bệnh tật. Khi đó Cao Thiên sáu tuổi, đã là tuổi hiểu chuyện, cho nên hắn còn nhớ rõ ca ca là thực bình thường.

"Mặc kệ nói thế nào, trước điều tra lai lịch của đối phương, nếu không có vấn đề thì để hắn ở cùng Tiểu Thiên, nếu không được, chỉ có thể khuyên Tiểu Thiên."

Lai lịch của An Tử Nhiên? Đương nhiên không có khả năng tra ra được. Hắn bị Độc Hạt Tử bí mật mang tới Cao Trạch, không có ghi chép gì, chỉ biết là là đột nhiên xuất hiện ở Mai Phủ. Độc Hạt Tử không dám làm lớn chuyện, đương nhiên tra không đến.

Hai người quyết định giấu chuyện này, nhưng tiểu Vương gia lại không phối hợp, ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, lại tiếp tục tìm ca ca. Tiểu Lý Tử không lưu ý một chút thôi đã bị lạc mất người. Chờ hắn phát hiện ra, đã là hơn nửa canh giờ sau.

Lại nói đến ngốc tử, sau khi rời Vương phủ, nơi nào có người hắn liền chạy tới nơi đó, thiên chân cho rằng chỉ cần có người là có thể tìm được ca ca, bất tri bất giác chạy rất xa. Người như hắn thoạt nhìn ngây ngốc, lại toàn thân quý khí, không bao lâu đưa tới một ít người xấu.

"Vị công tử này đang tìm ai, nói không chừng mấy anh em chúng ta có thể giúp." Một tên lưu manh chắn trước mặt tiểu Vương gia, trên dưới đánh giá hắn một lần. Họ đã quan sát hắn một hồi, lẻ loi đi một mình, bên cạnh lại không có hạ nhân, đi đường cũng không có mục đích, tám phần là người nơi khác.

Tiểu Vương gia ánh mắt sáng lên, vội vàng bắt lấy cánh tay tên côn đồ: "Ngươi dẫn ta đi tìm ca ca được không?"

"Ca ca?" Tên côn đồ và mấy người khác liếc nhìn nhau, lộ ra điệu cười cổ quái, "Đương nhiên được, chúng ta thích giúp đỡ người khác, nhất định sẽ mang ngươi đi tìm ca ca."

Tiểu Vương gia căn bản không biết những người này không có ý tốt, ngây ngốc đi theo.

Tên côn đồ muốn cướp bóc, liền đưa hắn tới nơi hẻo lánh.

Bốn bề vắng lặng, tên côn đồ lập tức móc ra một thanh đao nhỏ đặt lên cổ tiểu Vương gia, "Tiểu công tử, ngoan ngoãn lấy ra hết những thứ đáng giá trên người ngươi, nếu không đao của ta không có mắt, có nghe hay không?"

Tiểu Vương gia chớp mắt, không có phản ứng.

Một tên côn đồ khác lập tức nói: "Giao tiền hay giao mạng, chính ngươi ngẫm lại, mấy anh em chúng ta không có nhiều kiên nhẫn."

"Các ngươi không phải muốn mang ta đi tìm ca ca sao?"

"Đầu đất, ngươi thật cho rằng chúng ta sẽ mang ngươi đi tìm ca ca a, nhanh giao đồ đáng giá trên người ra." Tên côn đồ giơ tay muốn tát tiểu Vương gia.

"Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không động đến hắn."

Thanh âm thình lình vang lên dọa họ chết khiếp. Tên côn đồ quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người đã đột nhiên trúng một quyền, ai da một tiếng rồi ngã trên mặt đất. Ba người không kịp phản ứng đã bị chế phục.

"Ca ca thật là lợi hại!" Tiểu Vương gia hưng phấn vỗ tay.

An Tử Nhiên quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn ngốc tử. Duyên phận giữa hắn cùng ngốc tử này thật đúng là sâu đến chính hắn không thể tưởng tượng.

Chương 317: Chơi xấu

Ngày hôm qua, An Tử Nhiên nghe được có mấy thương đội chuẩn bị đi Liêm Danh Khê. Đường thủy tuy nhanh nhưng an toàn không cao, bị vây khốn sẽ lập tức cùng đường cho nên hắn loại trừ ngay từ đầu, lựa chọn thương đội đi đường bộ.

Đi đường bộ từ Vân Trạch đến Liêm Danh Khê mất gấp đôi thời gian so với đường thủy, nhưng tính lưu động cao, tùy thời có thể thay đổi phương hướng, có tình huống cũng có thể tùy thời ứng biến.

An Tử Nhiên không lập tức rời Vân Trạch. Có chuyện vẫn luôn làm hắn rất để ý, nếu bỏ lỡ, về sau muốn cởi bỏ nghi hoặc khả năng sẽ không còn cơ hội.

An Tử Nhiên quyết định chậm lại mấy ngày lại rời đi, ban đêm ngủ lại ở một tửu lầu, ngày hôm sau lên phố chuẩn bị hỏi thăm tin tức. Cũng chính vào lúc này hắn hảo xảo bất xảo nhìn thấy ngốc tử lẻ loi đi một mình bị ba tên côn đồ theo dõi, không thể không cứu.

Đưa người tới một quán mì, An Tử Nhiên gọi hai chén. Ngốc tử cầm chiếc đũa nỗ lực sùy sụp hút sợi mì lớn, cùng với mùi rau thơm từ trong chén tỏa ra làm người muốn ăn thêm chén nữa. An Tử Nhiên thấy hắn ăn ngon, quyết định tạm thời không hỏi, cầm đũa cũng bắt đầu ăn.

Lúc này, Hoa Vương phủ đã phát hiện tiểu vương gia biến mất, trên dưới tức khắc loạn thành một nồi cháo. Tiểu vương gia ngây ngốc, chưa từng một mình đi ra ngoài, có biết đường hay không là một vấn đề, nếu như bị người xấu theo dõi làm sao bây giờ?

Tiểu Lý Tử bị mắng đến máu chó đầy đầu, rất nhiều lần sắp trực tiếp ngất xỉu lại bị mắng cho tỉnh.

"Nô tài vô dụng, tiểu Vương gia biến mất mà ngươi không phát hiện, có phải chê mạng quá dài?" Khuôn mặt hiền lành luôn luôn ôn hòa mỉm cười của Hoa Vương bị tức giận thay thế, tức giận đến bộ râu sắp bay lên.

"Nô tài biết sai rồi, cầu Vương gia tha mạng." Tiểu Lý Tử dùng sức dập đầu, trầy da chảy máu cũng không có cảm giác. Hắn không ngờ tiểu Vương gia lần này sẽ thông minh như vậy, một mình trộm chảy ra Vương phủ.

Hoa Vương gia hừ một tiếng, không để ý đến hắn, xoay người nói với đám hộ vệ: "Lập tức tản ra tìm, mỗi con phố đều tỉ mỉ lục soát cho bổn vương, nhất định phải trong hôm nay trước khi mặt trời lặn tìm được tiểu Vương gia, rõ chưa?"

"Rõ, Vương gia!"

Hộ vệ của Vương phủ đồng thời xuất động. Hoa Vương gia vẫn không yên tâm, giơ lệnh bài điều động cả thị vệ bảo vệ Vân Trạch hỗ trợ tìm kiếm. Động tĩnh khá lớn làm bá tánh Vân Trạch thiếu chút nữa cho rằng phát sinh đại sự gì.

Hoàng đế Cao Trạch cũng được tin cháu trai biến mất, nhưng Hoa Vương gia đã phái người tìm kiếm, ông chỉ có thể lo lắng suông chờ đợi.

Tiểu Vương gia rất dễ nhận ra, quý công tử lẻ loi đi một mình, lại biểu hiện ngu đần, hộ vệ của Vương phủ lập tức tìm ra mấy tên côn đồ.

Ba tên côn đồ mới ăn mệt trong tay An Tử Nhiên, đang mắng mỏ không ngừng thì bị một đám hộ vệ vây quanh. Họ trước kia chưa từng thể nghiệm cảm giác bị bao vây, không cần cưỡng bức đã tự động một năm một mười khai ra.

"Dám gan cầm đao cướp bóc tiểu Vương gia, giải chúng đi." Đội trưởng hừ lạnh một tiếng.

Ngốc tử kia là tiểu Vương gia?

Ba tên côn đồ toàn thân đều mềm, bọn họ chết chắc rồi. Hoàng thất Cao Trạch huyết mạch điêu tàn ai mà không biết, nếu có một vị tiểu Vương gia, tuyệt đối là thân phận phi thường quý giá, ba người hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mạng nhỏ của mình sẽ đi về đâu.

Đội trưởng hoàn toàn không có tâm tình thả lỏng. Tuy rằng tên côn đồ nói tiểu Vương gia được cứu, nhưng không biết đối phương có phải người tốt hay không, cũng có khả năng là có người muốn lợi dụng cơ hội này tiếp cận Hoa Vương phủ.

"Đội trưởng, kế tiếp muốn đi đâu tìm?" Một hộ vệ do dự hỏi, họ hiện tại chỉ biết là có người cứu tiểu Vương gia, nhưng manh mối đến đây cũng coi như đứt đoạn.

Đội trưởng nhăn lại mi.

Đúng lúc này, tên lưu manh từng cầm đao uy hiếp ngốc tử đột nhiên ngẩng đầu, giơ tay, trong miệng ồn ào cái gì ta nhớ ra rồi, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của hộ vệ lại rụt tay, vẻ mặt đưa đám nhỏ giọng nói: "Quan gia, tiểu nhân trước khi té xỉu nghe thấy tiểu Vương gia hô một câu."

"Nói cái gì?" Đội trưởng lập tức đẩy đám thủ hạ đi tới trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén áp bách.

Tên côn đồ nuốt nước miếng. Hắn hy vọng quan gia có thể khai ân buông tha cho họ, cho nên không tính toán dấu diếm, "Tiểu nhân nhớ rõ tiểu Vương gia hô một câu 'ca ca thật là lợi hại', người cứu tiểu Vương gia có khi nào chính là huynh trưởng của tiểu Vương gia."

Nếu là trước đây, đội trưởng khẳng định không nói hai lời phủ định, nhưng tiểu Vương gia ngày hôm qua vẫn luôn ồn ào muốn ca ca, nếu tên côn đồ nói thật, như vậy người cứu tiểu Vương gia hẳn chính là người kia.

Có chút manh mối, đội trưởng lập tức phái người quay về Vương phủ báo tin cho Hoa Vương gia, những người khác tiếp tục theo hắn đi tìm tiểu Vương gia. Tuy rằng còn chưa tìm được tiểu Vương gia, nhưng tạm thời có thể phán đoán tiểu Vương gia hẳn không có chuyện gì.

Ở quán mì, ăn mì xong, An Tử Nhiên từ trong miệng ngốc tử biết được nguyên nhân hắn xuất hiện trên phố. Trộm chạy ra thì hắn không mấy bất ngờ, nhưng vì tìm hắn mà chạy ra, hắn thật sự không thể lý giải cấu tạo của não ngốc tử.

"Ngươi vì sao nhất định phải nói ta là ca ca ngươi?" An Tử Nhiên nhìn chằm chằm ngốc tử, người này rốt cuộc thật sự khờ hay là giả ngốc, chẳng lẽ thiếu tình thương của ca ca cho nên tùy tùy tiện tiện nhận một người làm ca ca.

Ngốc tử ha hả cười nói: "Bởi vì ngươi là ca ca."

Nghe thấy câu trả lời, An Tử Nhiên liền biết đừng mong hỏi được đáp án từ một ngốc tử. Thôi, mặc hắn gọi, nếu không phải có ngốc tử, hắn cũng không thể thuận lợi rời Mai Phủ.

"Đi thôi, ta mang ngươi về, ngươi trộm chạy ra một mình, người nhà ngươi nhất định rất lo lắng." An Tử Nhiên đứng lên. Tôn tử bảo bối của hoàng đế Cao Trạch nhất, hiện tại họ hẳn đã phát hiện, nếu không đưa về, họ sẽ tưởng hắn bắt cóc ngốc tử, đến lúc đó sẽ thật sự lớn chuyện.

Ngốc tử không trả lời, dù sao ca ca đi đâu, hắn liền đi đến đó. Thấy ca ca đi ra ngoài, hắn cũng đứng lên tung ta tung tăng theo sau.

An Tử Nhiên không biết Hoa Vương phủ ở nơi nào, nhưng ở Vân Trạch cơ hồ không ai không biết Hoa Vương phủ, hắn ở trên phố tùy tiện tìm lão nhân hỏi đường là sẽ biết.

Bố cục ở Vân Trạch không giống Quân Tử Thành, cũng không lớn bằng Quân Tử Thành. Để sớm đưa người trở về, An Tử Nhiên dẫn ngốc tử chạy qua mấy ngõ nhỏ tương đối ít người, bởi vậy không chạm mặt hộ vệ đang tìm người trên đường cái.

Hắn trên đường lại tìm vài người hỏi đường, rốt cuộc tìm được Hoa Vương phủ.

Hoa Vương phủ đồ sộ đứng lặng trong một mảnh phòng ốc ngói xá, sau nóc nhà thậm chí có thể nhìn thấy bóng cây lấp ló, nghĩ đến Hoa Vương gia thích màu sắc rực rỡ. Không cần tới gần cũng có thể đoán được đây là Hoa Vương phủ.

An Tử Nhiên đẩy ngốc tử về phía trước, "Đi thôi, nhà của ngươi ở đó."

Ngốc tử bị đẩy ra, An Tử Nhiên buông tay, hắn lại chạy về, đứng bên người hắn giống cô vợ nhỏ, cúi đầu.

"Không, ta muốn đi theo ca ca."

"Ta không phải ca ca ngươi, Hoa Vương phủ mới là nhà ngươi." An Tử Nhiên kiên nhẫn khuyên nhủ.

"Ta không muốn tách ra khỏi ca ca." Giọng nói của ngốc tử đã có chút nức nở.

An Tử Nhiên cơ hồ bị hắn chọc tức đến muốn cười. Thật là ngốc tử, hắn đến bây giờ vẫn không rõ mình vì sao sẽ bị quấn lên. Nếu ngốc tử là người không nơi nương tựa, hắn có thể suy xét dẫn ngốc tử đi cùng, nhưng tiểu Vương gia của Cao Trạch Quốc, thân phận chú định hắn có sứ mệnh nhất định phải gánh vác.

"Tiểu Vương gia?"

Một thanh âm kinh hỉ đột nhiên vang lên, An Tử Nhiên ngẩng đầu liền thấy một người mặc trang phục hạ nhân đứng trước Hoa Vương phủ kinh nghi bất định nhìn họ, đôi mắt dùng sức chớp giống như không thể tin được mình đang thấy tiểu Vương gia, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng hô lên.

"Tiểu Vương gia đã trở lại."

An Tử Nhiên vội vàng đẩy ngốc tử đi, "Trở về đi."

Hắn không đợi ngốc tử phản ứng, đẩy người ra rồi xoay người rời đi. Nào biết ngốc tử phản ứng cũng không chậm, An Tử Nhiên vừa bước thêm bước nữa đã phát hiện đùi phải nặng nề như treo lên vật thể trăm cân, cúi đầu nhìn, ngốc tử gắt gao ôm chân hắn như chỉ hận không thể mọc trên đùi hắn.

"Buông tay."

"Ta không."

Một chút trì hoãn, mọi người trong Vương phủ nghe thấy thanh âm đã chạy ra.

Hoa Vương gia cũng xuất hiện, đi đến trước An Tử Nhiên cùng ngốc tử đang giằng co không thôi. Lão nhân gia tựa hồ không ngờ tôn tử của mình sẽ treo trên đùi người khác, vội vàng kêu người kéo tiểu Vương gia xuống.

"Oa, ta không muốn, ta không muốn tách khỏi ca ca!" Vừa nghe có người muốn chia rẽ hắn cùng ca ca, ngốc tử lại bắt đầu tấn công bằng tiếng khóc. An Tử Nhiên gần nhất trực tiếp bị ma âm xuyên não.

"Câm miệng!" An Tử Nhiên đau đầu ấn huyệt Thái Dương.

Ngốc tử lập tức câm miệng, ngửa đầu, hai mắt ngập nước nhìn lên.

Người của Vương phủ ngạc nhiên nhìn, bao gồm cả Hoa Vương gia. Tôn tử từ khi nào nghe lời như vậy, dù sao ông làm gia gia mà cũng chưa từng có cơ hội được kiến thức, trong lòng không khỏi chua lòm. Ông là ông nội của nó mà còn chẳng quan trọng bằng một người xa lạ.

An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn Hoa Vương gia không kịp thu hồi ánh mắt đánh giá, thản nhiên nói: "Hoa Vương gia, có thể thỉnh ngài đưa tôn tử của ngài về?"

Hoa Vương gia cười ha hả, "Công tử cũng thấy đấy, Tiểu Thiên rất thích ngươi, trừ ngươi ra thì nó không chịu nghe ai. Nếu công tử không ngại, không bằng làm khách của Hoa Vương phủ? Lại nói tiếp, ngươi cũng coi như ân nhân cứu mạng Tiểu Thiên, bổn vương còn muốn cảm tạ một phen."

An Tử Nhiên nhướn mi, cúi đầu nhìn ngốc tử ôm chân hắn lực đạo bất biến, hắn hiện tại muốn đi chỉ sợ cũng không có cách.

Chương 318: Biến cố

Trúc Lục Hiên một năm bốn mùa như xuân, nhưng khí hậu lại không thể làm giả, đảo mắt nện bước của mùa đông lại sắp tới, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

An Tử Nhiên đột nhiên nhớ tới mình bị trói đến Cao Trạch tựa hồ đã gần một tháng, thời gian trôi thật sự nhanh, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ rời Đại Á lâu như vậy.

"Ca ca, ăn quả nho." Ngốc tử đột nhiên duỗi tay, cầm một chùm nho đã rửa sạch sẽ. Quả nho lớn đỏ thẫm, chỉ có quý tộc mới có thể ăn.

An Tử Nhiên lắc đầu, "Ngươi ăn đi."

Ngày đó Hoa Vương gia mời hắn đến Vương phủ làm khách, hắn liền ở tới bây giờ, nguyên nhân là ngốc tử chết sống không chịu tách khỏi hắn. Có thể là do lần trước bị lừa, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, cho nên lần này mặc kệ người khác hống thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.

Hoa Vương gia lo lắng tiểu tôn tử sẽ lại lần nữa một mình trộm đi ra ngoài, chỉ có thể chiều theo ý tôn tử , thuyết phục An Tử Nhiên ở lại, hơn nữa để hắn ở vào Trúc Lục Hiên.

Họ vẫn không tra được thân phận của An Tử Nhiên, nhưng An Tử Nhiên đã cứu ngốc tử là sự thật, hơn nữa trải qua quan sát, An Tử Nhiên thoạt nhìn xác thật không giống như có ý đồ xấu, nếu không chỉ bằng ngốc tử nghe lời hắn như vậy, hắn tương đương có được một khối kim bài miễn tử có thể áp chế Hoa Vương gia cùng hoàng đế Cao Trạch.

"Hoàng huynh, Hướng Bác Minh này lai lịch không rõ, nếu vẫn luôn để hắn ở bên Tiểu Thiên, thần đệ lo lắng sớm hay muộn sẽ là một tai hoạ ngầm." Hoa Vương gia nói đến cùng vẫn là không yên tâm.

Cao Trạch hoàng đế cũng có cùng nỗi sầu lo, có thể tra được thân phận thì ít nhất còn có thể dự phòng, cố tình chính là cái gì cũng không tra được, "Lại quan sát mấy ngày đi, nếu hắn thật sự có sở đồ, sớm muộn gì sẽ lộ ra dấu vết."

Hoa Vương gia thở dài một hơi.

Hai đại nhân vật quyền khuynh Cao Trạch không biết, An Tử Nhiên không hề có tí tẹo ý đồ gì với Cao Trạch Quốc. Hắn chỉ là một thương nhân, cảm thấy khá hứng thú với làm buôn bán, chính trị từ trước đến nay thì xin miễn, nước quá sâu.

An Tử Nhiên tướng mạo tốt, tính cách thiên hướng lãnh đạm, nhưng hắn có thể hơi thay đổi tùy từng đối tượng, khuôn mặt tao nhã thanh tuấn ngẫu nhiên nhàn nhạt ôn hòa mỉm cười với hạ nhân của Vương phủ. Không đến hai ngày, có không ít hạ nhân thả lỏng cảnh giác, trong đó hiệu quả rõ nhất chính là Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử bởi vì không canh chừng ngốc tử cho tốt, bị Hoa Vương gia tàn nhẫn mắng một trận, vốn phải chịu trừng phạt, nhưng có người hỗ trợ cầu tình nên mới miễn xử phạt về thể xác. Nhưng tội chết được miễn, tội sống khó tha, vì thế hắn vẫn bị phạt tiền lương một năm.

Tiểu Lý Tử đau lòng nhưng tốt xấu nhặt về một cái mạng nhỏ.

Người cầu tình là ngốc tử, nhưng là An Tử Nhiên bảo ngốc tử làm. Tiểu Lý Tử sau này mới biết, tâm phòng bị với An Tử Nhiên ngay lập tức dỡ xuống, thậm chí cảm thấy An Tử Nhiên thật tốt.

An Tử Nhiên nhân cơ hội nói bóng nói gió mấy vấn đề. Sống trong Hoa Vương phủ, hắn vẫn luôn lo lắng Cao Lương Tài sẽ xuất hiện, nếu chạm mặt thì khẳng định sẽ bị nhận ra.

May mắn chính là, Tiểu Lý Tử cho biết Cao Lương Tài tuy là con nuôi của Hoa Vương gia nhưng không sống tại Hoa Vương phủ. Ba người con nuôi của Hoa Vương gia hiện giờ đều làm quan trong triều, hơn nữa cả ba đều đã cưới vợ sinh con, mấy năm trước đã có phủ đệ của riêng mình. Hiện tại, họ ngẫu nhiên sẽ qua một chuyến, nhưng thông thường sẽ không tới Trúc Lục Hiên, chỉ đi gặp Hoa Vương gia mà thôi.

Nghe thế, An Tử Nhiên cuối cùng yên tâm.

"Tiểu Lý Tử, ngươi có hiểu biết nhiều về hoàng thất sao?" An Tử Nhiên nghĩ đến vấn đề làm hắn bối rối gần đây, trong mắt quang mang lóe lóe.

Tiểu Lý Tử sửng sốt, trả lời: "Hồi Hướng công tử, vậy phải xem cụ thể là phương diện nào. Công tử cũng biết hoàng thất vốn nhiều bí mật, nô tài chỉ là hạ nhân, thứ biết đến khẳng định không phải đặc biệt nhiều."

"Vậy nói về huyết mạch hoàng thất, trừ tiểu Vương gia nhà các ngươi thì thật sự không có người thừa kế nào khác sao?"

"Cái này nô tài biết." Tiểu Lý Tử nở nụ cười, "Trước mắt, xác thật chỉ có tiểu Vương gia có tư cách kế thừa ngôi vị, nhưng Hướng công tử cũng thấy đấy, tiểu Vương gia đầu óc không tốt, căn bản không có khả năng. Hoàng Thượng và Vương gia tuy bảo bối tiểu Vương gia, nhưng vẫn không có từ bỏ tìm kiếm người có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế."

Nghe thấy câu cuối cùng, An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhướn mi, "Nghe ý ngươi, chẳng lẽ Hoàng Thượng cùng Hoa Vương gia đều cho rằng còn có huyết mạch hoàng thất lưu lạc bên ngoài?"

"Không sai." Tiểu Lý Tử gật đầu, "Nhưng có phải thật hay không cũng chỉ có Hoàng Thượng cùng Vương gia biết, nô tài chỉ biết là, Hoàng Thượng cùng Vương gia chưa từng từ bỏ tìm kiếm, nhưng tìm ai thì không ai biết."

An Tử Nhiên suy tư một lát, "Hoàng Thượng cùng Hoa Vương gia thật sự không có con nối dõi sao?"

Sắc mặt Tiểu Lý Tử đột nhiên nghiêm lại, thật cẩn thận nhìn bốn phía, xác định không có ai đi qua mới lại gần An Tử Nhiên, hạ giọng ở bên tai hắn nói thầm mấy câu.

Ngốc tử nghiêng đầu nhìn họ châu đầu ghé tai, cũng chạy tới ghé tai nghe.

Tiểu Lý Tử nói xong mới phát hiện tiểu Vương gia cũng chạy tới xem náo nhiệt, dọa hắn giật mình, còn tưởng rằng là ai mà nghe lén quang minh chính đại như vậy. Phản ứng của hắn chọc cười ngốc tử.

An Tử Nhiên gắt gao nhíu mày. Nếu đúng như hắn nghĩ, chuyện đó nếu lộ tẩy thì có thể không được.

Suy xét nửa canh giờ, An Tử Nhiên đưa ra quyết định.

...

"Hướng công tử muốn rời đi?" Hoa Vương gia trở về không bao lâu đã nghe hạ nhân nói An Tử Nhiên muốn cầu kiến. Ông rất hiếu kì đối phương muốn nói cái gì liền đồng ý, không ngờ đối phương vừa mở miệng đã nói muốn rời Vân Trạch, thực sự làm ông bất ngờ.

"Tại hạ có chuyện rất trọng yếu phải làm, cho nên không thể ở lại lâu, thỉnh Vương gia thứ lỗi." An Tử Nhiên thành khẩn nói.

Hoa Vương gia tức khắc lộ vẻ khó xử, "Hướng công tử cũng biết Tiểu Thiên hiện tại cuốn lấy ngươi rất chặt, nếu công tử rời đi, hắn chỉ sợ sẽ nháo lên."

An Tử Nhiên biết Hoa Vương gia đang thử mình, lắc lắc đầu: "Vương gia, tại hạ thật sự có chuyện quan trọng, hai ngày trước đã hẹn với một thương đội ở bến tàu, ngày mai sẽ xuất phát, thật sự không thể ở tại đây lâu."

Hoa Vương gia đã sớm biết chuyện này, nhưng ông và hoàng huynh chỉ cho rằng An Tử Nhiên dựng nên quỷ kế để họ giảm cảnh giác mà thôi, không ngờ hắn thật sự phải rời khỏi Vân Trạch.

"Hướng công tử không thể lại suy xét một chút sao?"

An Tử Nhiên lắc đầu: "Tại hạ tâm ý đã quyết."

Hoa Vương gia than nhẹ một tiếng, "Vậy thì thôi, nếu Hướng công tử khăng khăng muốn đi, bổn vương cũng không khuyên bảo thêm, còn Tiểu Thiên, bổn vương sẽ giúp ngươi."

An Tử Nhiên đứng lên, chắp tay nói: "Đa tạ Vương gia."

Lúc này, An Tử Nhiên cùng Hoa Vương gia đều không ngờ ngày hôm sau sẽ xuất hiện biến số làm hắn vẫn không thể lập tức rời Vân Trạch. Nguyên nhân là hoàng đế Cao Trạch ngã xuống. Vị hoàng đế tại vị hơn bốn mươi năm, chống đỡ đến gần bảy mươi tuổi, cuối cùng vẫn không thể đấu lại tuổi già, khi lâm triều đột nhiên ngã xuống.

Hoa Vương gia vội vàng tiến cung, bất chấp ước định với An Tử Nhiên.

Hoa Vương phủ trên dưới cũng bởi vì tin tức này trở nên trầm trọng. Rất rõ ràng, nếu cuối cùng vẫn không có người thừa kế thích hợp, Cao Trạch nhất định sẽ loạn. Không ai hy vọng quốc gia của mình xảy ra náo động.

Cao Trạch tình huống vốn đã không tốt, nếu lúc này không có người đứng ra ổn định nỗi lòng bá tánh, các quốc gia khác nhất định sẽ sấn hư mà nhập, chờ đợi họ rất có thể sẽ là một quốc gia chia năm xẻ bảy.

Hoàng đế Cao Trạch biết rõ kết quả này, mấy năm nay vẫn luôn hy vọng có thể tìm được người. Đáng tiếc một lần hy vọng lại một lần thất vọng, cơ thể ông rốt cuộc không chịu nổi.

Ngốc tử tựa hồ cũng cảm nhận được không khí bất an này, từ sáng sớm đã như cái đuôi nhỏ đi theo An Tử Nhiên. Dưới tình huống đó, An Tử Nhiên biết mình hôm nay đừng nghĩ rời đi.

Hoa Vương gia đến tối mới trở về. Tuổi tác ông cũng không nhỏ, bởi vì tính cách tương đối rộng rãi, cũng không có công vụ phải làm giống hoàng huynh, cho nên ông còn khỏe hơn lão nhân thất tuần. Nhưng hiện tại, mới một ngày thôi, ông tựa như già đi cả chục tuổi, sắc mặt tiều tụy.

An Tử Nhiên cuối cùng vẫn quyết định không đi quấy rầy ông.

Ngốc tử cảm thấy mỹ mãn đi theo hắn cả ngày, đến bữa liền vô ưu vô lự kéo hắn cùng đi ăn.

Có đôi khi, làm ngốc tử xác thật vui sướng hơn người bình thường rất nhiều.

Hoàng đế Cao Trạch đổ bệnh, Hoa Vương gia tạm thời thay thế xử lý triều chính, huynh đệ hai người từ trước kia đã thương lượng tốt. Hoa Vương gia cơ hồ tiêu dao cả đời, chưa từng nghĩ mình sẽ tiếp nhận trọng trách này ở cái tuổi gần đất xa trời. Nhưng đây là biện pháp tạm thời có thể lấp miệng những người không có ý tốt, cho nên Hoa Vương gia bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ngồi lên long ỷ.

An Tử Nhiên cũng rất bất đắc dĩ. Hắn đã trì hoãn hai ngày, thương đội không đợi được hắn nên đã sớm rời đi. Hắn cũng nghĩ tới tìm người truyền tin, nhưng Vân Trạch hiện giờ thế cục không rõ, truyền tin mà bị người nắm bắt cơ suất rất lớn, hắn không thể mạo hiểm.

Kết quả vẫn chỉ có thể chờ, nhưng lần này chỉ qua một ngày, Cao Trạch lại lần nữa xuất hiện biến cố lớn.

Chương 319: Kế sách tạm thời

Hoa Vương gia trở lại Vương phủ liền nổi một trận lôi đình. Không đến nửa ngày, Vương phủ trên dưới đều biết.

Hoa Vương gia tính tình rất tốt là điều mọi người đều biết, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ phát giận nhưng số lần không nhiều, hơn nữa cũng sẽ không quá dọa người, cho nên lần này nghe nói Vương gia đập một cái bình hoa, tất cả mọi người đều rất bất ngờ, lại nơm nớp lo sợ, không dám lớn tiếng ồn ào.

"Ai, vận mệnh Cao Trạch rốt cuộc sẽ thế nào? Thật phiền não."

Tựa hồ nghe thấy tiếng gió gì, Tiểu Lý Tử tính cách khá rộng rãi cũng lộ vẻ mặt ưu sầu. Ngốc tử ngồi xổm bên cạnh hắn cũng học hắn thở ngắn than dài. Tiểu Lý Tử quay đầu nhìn tiểu Vương gia vô ưu vô lự, than thở lợi hại hơn.

"Lại xảy ra chuyện gì?" An Tử Nhiên buông quyển sách về Cao Trạch lấy từ thư phòng mà Hoa Vương gia chuẩn bị cho tiểu Vương gia. Mấy ngày nay nhàn tới không có việc gì, hắn đều nghiên cứu bản đồ Cao Trạch, miễn cho lần sau tới chốn xa lạ lại phải hỏi tới hỏi lui.

Tiểu Lý Tử mấy ngày nay đã thật sự thân với hắn, trong lòng sớm đã tiếp nhận, cảm thấy hắn không có khả năng là người xấu, thấy hắn hỏi vậy liền không dấu diếm.

"Còn không phải vì người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Ta buổi sáng đi qua nhà chính, ngẫu nhiên nghe thấy Vương gia đang mắng người, nghe nói có vài đại thần liên danh muốn Hoàng Thượng hoặc Vương gia sớm định ra người thừa kế ngôi vị."

"Họ hẳn không muốn Hoàng Thượng truyền ngôi cho tiểu Vương gia đúng không?" An Tử Nhiên vừa nghe đã hiểu những cong cong vẹo vẹo bên trong.

"Còn không phải sao, lúc trước khi tiểu Vương gia được tìm về rồi phát hiện ra là ngốc tử, các đại thần cũng liên danh đưa ra ý kiến phản đối." Tiểu Lý Tử nói tới đây liền vẻ mặt tức giận.

Hiện tại các đại thần lại liên danh bức bách hoàng đế Cao Trạch lập người thừa kế, họ biết rõ hoàng thất trừ ngốc tử ra thì không còn ai, khẳng định có mục đích khác, mà nguyên nhân chỉ sợ là mấy cái người nuôi của Hoa Vương gia.

Cao Trạch là dị số trong ngũ đại quốc. Huyết mạch hoàng thất Đại Á tuy không đông đúc, nhưng người có huyết mạch hoàng thất cũng rất nhiều, cho nên dù nhi tử của Sùng Minh Đế chết sạch cũng không lo không có người kế thừa ngôi vị, Cao Trạch lại một người cũng không có.

Loại tình huống này tuy ở mấy đại quốc không mấy khi xuất hiện, nhưng ở mấy tiểu quốc lại không phải chưa từng có.

Cao Trạch không thiếu đại thần khôn khéo. Họ biết hoàng đế Cao Trạch không còn nhiều thời gian, nếu thật sự có huyết mạch hoàng thất lưu lạc bên ngoài thì lâu như vậy nên sớm tìm được rồi, đến bây giờ đều không có tin tức, khẳng định là không hy vọng.

Cấp dưới của Hoa Vương gia cũng đều là người thông minh. Người thông minh cùng người thông minh thấu lại một chỗ, lại có sợi dây lợi ích liên kết, hơn phân nửa là cấu kết với nhau làm việc xấu. Vì thế họ học theo những quốc gia mà hoàng thất từng không có người thừa kế, đưa ra một biện pháp.

Biện pháp chính là nhường chỗ cho người có năng lực.

Quốc không thể một ngày vô quân. Cao Trạch hoàng đế đã ngã bệnh, Hoa Vương gia tuy rằng thoạt nhìn còn khá khỏe mạnh, nhưng khó đảm bảo ông cũng sẽ không ngã xuống. Vì dự phòng vạn nhất, họ liền liên danh thỉnh cầu Hoa Vương gia sớm ngày định ra người thừa kế.

Đây là đang ép Hoa Vương gia. Khó trách ông sẽ tức giận đến vậy, loại chuyện này mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy tức giận.

Cao Trạch Quốc thuộc về hoàng thất Cao Trạch, không có con cháu Cao thị nào muốn nhìn quốc gia, cơ nghiệp mấy trăm năm mà tổ tông dựng nên rơi vào tay kẻ khác, cho dù người này họ Cao nhưng không phải huyết mạch hoàng thất cũng không được!

"Nội bộ chi loạn, nếu không thể vượt qua cửa ải khó khăn này, Cao Trạch có thể sẽ tồn tại trên danh nghĩa." An Tử Nhiên không thể không cảm khái một tiếng.

Hắn không muốn tham gia vào nội loạn ở Cao Trạch, bởi vì quá nguy hiểm, xem ra hắn không thể ở lại nơi này lâu.

Tiểu Lý Tử vẻ mặt nản lòng. Kỳ thật không đến phiên tiểu nhân vật như hắn lo nghĩ cho quốc gia đại sự, nhưng chủ tử của hắn chính là tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất. Nếu long ỷ thật sự rơi vào tay một trong ba người con nuôi của Hoa Vương gia, việc đầu tiên họ phải làm chính là đối phó với Hoa Vương gia. Hắn là nô tài nhưng cũng biết điểm này.

Tuy rằng hắn chiếu cố tiểu Vương gia chỉ có 5 năm, nhưng trong lòng cũng có cảm tình thâm hậu với tiểu Vương gia, hơn nữa mạng nhỏ của hắn là do tiểu Vương gia cứu.

"Hướng công tử, ta biết thỉnh cầu này khả năng không tốt lắm, nhưng Tiểu Lý Tử vẫn cầu xin, nếu cuối cùng thật sự không còn đường sống, có thể thỉnh công tử mang tiểu Vương gia đi. Tiểu Lý Tử biết công tử là người thông minh, cũng nên đoán được tình cảnh của tiểu Vương gia, Tiểu Lý Tử biết như vậy sẽ làm ngươi khó xử nhưng hiện tại chỉ có biện pháp này."

Thỉnh cầu của Tiểu Lý Tử làm An Tử Nhiên hơi kinh ngạc.

"Ngươi cầu ta cũng vô dụng, ta lẻ loi một mình, căn bản không thể bảo hộ tiểu Vương gia." Hắn không phải người thiện tâm tràn lan, mang theo tiểu Vương gia không khác nào mang theo bom nổ chậm, đến lúc đó không chỉ không thể bảo hộ, chính hắn cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.

An Tử Nhiên thái độ kiên quyết, Tiểu Lý Tử cầu nửa ngày cũng không có thể đả động, đành phải tạm thời từ bỏ.

Hai ngày sau, Hoa Vương gia cũng đưa ra thỉnh cầu tương tự. Nhưng lão nhân gia khôn khéo hơn Tiểu Lý Tử, không đả động bằng cảm tình mà đi con đường tiền tài, hứa hẹn rất nhiều thứ, thậm chí hứa hẹn cho hắn tiến vào kim khố tự chọn bảo bối.

"Hoa Vương gia thật sự quá đề cao ta." An Tử Nhiên thực tâm động, nhưng hắn càng quý trọng mạng nhỏ.

Hoa Vương gia ha hả cười, mang theo chút chua xót, "Bổn vương cũng là bất đắc dĩ. Hướng công tử hẳn cũng hiểu biết thế cục mà hoàng thất Cao Trạch gặp phải. Nói thật, bổn vương cũng sắp không chịu nổi nữa, nhưng Tiểu Thiên hiện tại là hy vọng duy nhất của hoàng thất Cao Trạch, bổn vương không hy vọng hắn xảy ra chuyện, tuy rằng Hướng công tử thân phận không rõ, nhưng hiện giờ bổn vương chỉ có thể tin tưởng được ngươi."

Lời này có điểm châm chọc. Trước đó không lâu họ còn đề phòng An Tử Nhiên, hiện giờ lại không thể không giao hy vọng duy nhất cho hắn. Nhưng An Tử Nhiên biết, họ đã sắp sơn cùng thủy tận, không có lựa chọn khác.

"Để ta suy xét."

Hoa Vương gia không bức bách hắn, hiện giờ quyền chủ động nắm giữ trong tay An Tử Nhiên.

Áp lực đè lên Hoa Vương gia còn lớn hơn An Tử Nhiên tưởng tượng. Mỗi ngày ông đều thu được rất nhiều tấu chương yêu cầu lập tân hoàng. Ngắn ngủn mấy ngày, trên bàn đã chồng chất cả trăm phân tấu chương.

Khoảng thời gian trước, mấy người con nuôi còn sẽ tới, nhưng gần nhất đều không thấy bóng. Nghe Tiểu Lý Tử nói, Hoa Vương gia ba ngày trước xách gậy đuổi một người con ra khỏi Hoa Vương phủ, đánh hắn đến chảy máu, hiện tại còn dưỡng thương ở phủ đệ.

Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Lúc này còn dám tới Hoa Vương phủ, khó trách sẽ bị đuổi đánh.

...

Chiều nay, An Tử Nhiên thấy Hoa Vương gia về phủ nên tìm đến ông.

Nghe An Tử Nhiên cầu kiến, Hoa Vương gia còn tưởng rằng hắn nghĩ thông suốt, mới qua nửa ngày thôi, vội vàng cho hắn tiến vào. An Tử Nhiên định hành lễ, Hoa Vương gia xua xua tay bảo hắn không cần làm lễ nghi phiền phức.

"Hướng công tử nghĩ kỹ rồi."

An Tử Nhiên lắc đầu, "Tại hạ kỳ thật còn chưa nghĩ xong, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, nói không chừng có thể giúp Hoa Vương gia tạm thời giảm bớt áp lực." Sống còn đại sự, sao có thể lập tức nghĩ thông suốt. Trên thực tế, hắn còn một vấn đề khác vẫn khá thắc mắc, càng thêm không thể lập tức làm ra quyết định.

Hoa Vương gia bất ngờ rất nhiều lại rất hiếu kì, "Biện pháp gì?"

"Nghe nói Hoa Vương gia hiện tại có ba người con nuôi?"

Nhắc đến con nuôi, sắc mặt Hoa Vương gia lập tức trầm xuống.

Ông hối hận lúc trước vì sao lại thu dưỡng ba con bạch nhãn lang, một đám dám mơ ước ngôi vị hoàng đế. Nếu sớm biết chúng có ý tưởng này, ông tuyệt đối sẽ không nhớ nửa điểm tình nghĩa phụ tử. Ông tốt tính mấy cũng không có khả năng cho mấy tên hỗn trướng nhúng chàm ngôi vị hoàng đế.

"Không sai, lúc trước bổn vương thu dưỡng chúng đều bởi vì thân thế chúng đáng thương. Chúng vì báo đáp ân tình của bổn vương, một đám đều thực nỗ lực, cuối cùng cũng đều lấy được thành tựu không thấp, mỗi người đảm nhiệm chức vị không nhỏ trong triều, hiện giờ lại thành sức mạnh và thủ đoạn để chúng mơ ước ngôi vị hoàng đế, bổn vương thực hối hận!"

An Tử Nhiên rũ mắt cười khẽ, "Như thế vừa lúc, tại hạ có một kế sách tạm thời......"

An Tử Nhiên chậm rãi nói ra kế hoạch. Hoa Vương gia càng nghe càng ngạc nhiên. Xác thật là một biện pháp tốt, tuy rằng không thể giải quyết căn bản, nhưng chính như lời hắn nói, xác thật có thể giảm bớt rất nhiều áp lực ông đang gặp phải.

"Biện pháp này rất tốt, Hướng công tử quả nhiên là diệu nhân, bổn vương mắt vụng về a. Nếu Cao Trạch lần này có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, ngày sau chắc chắn sẽ hậu tạ. Phân ân tình này, bổn vương sẽ luôn nhớ kỹ."

"Hoa Vương gia khách khí." Hắn nói ra biện pháp này cũng là vì chính mình.

Ngày hôm sau, Hoa Vương gia làm theo, quả nhiên lấy được hiệu quả rõ rệt.

Cùng lúc đó, trên đường nhỏ ở Cao Trạch, vó ngựa hất tung tro bụi tiến tới Vân Trạch......

Chương 320: Bí mật

Hoa Vương gia trở nên thông minh. Đây là cảm nhận đầu tiên của rất nhiều đại thần sau buổi triều hôm nay.

Lời này không phải nói Hoa Vương gia không thông minh. Hoa Vương gia chưa bao giờ tiếp xúc triều chính cho nên rất nhiều thời điểm không thể lập tức làm ra ứng đối. Trong mắt các đại thần, Hoa Vương gia làm việc có chút không quá xứng chức.

Triều đình Cao Trạch có năm phái, ba phái trong đó là của ba người con nuôi của Hoa Vương gia. Họ từ thật lâu trước kia đã có ý tưởng với ngôi vị hoàng đế, chỉ là khi đó hoàng đế Cao Trạch còn khỏe, cho nên họ không dám biểu hiện ra ngoài.

Hoàng đế Cao Trạch tuổi càng cao, hoàng thất lại vẫn luôn không có người chân chính có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, họ mới không thể ức chế dã tâm.

Ba người năng lực đều không tồi, nhưng cũng có phân cao thấp. Họ mượn sức đại thần trong triều hình thành năm phái, hai phái khác là phái trung lập cùng phái cấp tiến.

Phái cấp tiến phản đối ba người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Họ trước sau cho rằng chỉ có huyết mạch Cao thị mới có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, mới có tư cách là Hoàng Thượng của họ, mà bất cứ người ngoài nào muốn mưu đồ ngôi vị hoàng đế chính là phản tặc lãng tử dã tâm, ý đồ tạo phản.

Hoàng đế Cao Trạch bệnh nặng, phái cấp tiến cùng ba người con nuôi ồn ào đến kịch liệt nhất. Nếu không có họ, áp lực trên người Hoa Vương gia chỉ sợ còn lớn hơn nữa.

Hoa Vương phủ

Hoa Vương gia vừa vào cửa đã cao hứng tươi cười. Mọi người đã một thời gian không thấy Vương gia vui vẻ như vậy, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng là không khí nặng nề ở Vương phủ cuối cùng cũng giảm bớt một ít.

"Ha ha, biện pháp của Hướng công tử quả nhiên tốt." Hoa Vương gia chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của những đại thần đó lúc sáng, khói mù trong lòng tức khắc tan đi không ít. Lão Vương phi hỏi ông nguyên nhân, ông liền sảng khoái nói.

"Này liên quan gì đến Hướng công tử?" Lão Vương phi khó hiểu hỏi.

Hoa Vương gia lập tức kể lại một lần, ngữ khí còn rất đắc ý.

Biện pháp kỳ thật rất đơn giản. Những đại thần trong triều tạo áp lực với ông. Ông tuy kiên quyết không cho họ được như nguyện, nhưng cứ tiếp tục như vậy ông cũng không chống được bao lâu, cho nên An Tử Nhiên nói cho ông, lập tân trữ quân có thể, nhưng phải lập ai lại là vấn đề.

Ba người con nuôi đều có người ủng hộ, họ đều hy vọng người mà mình ủng hộ có thể thượng vị. Thật không khéo, ba người đều ưu tú, Hoa Vương gia tỏ vẻ ông cũng lưỡng lự, cho nên ông ném vấn đề này lại cho chư vị đại thần đi giải quyết.

Ba người con nuôi cùng chư vị đại thần dù biết Hoa Vương gia cố ý giăng bẫy, nhưng họ không trúng cũng phải trúng, lại còn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

"Hướng công tử xác thật rất lợi hại." Lão Vương phi nghe xong cũng không khỏi ngạc nhiên.

Hoa Vương gia gật gật đầu, "Vương phi a, kế tiếp Hướng công tử có yêu cầu gì đều tận lực thỏa mãn, Tiểu Thiên của chúng ta hiện giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn."

Lão Vương phi lập tức đồng ý.

Bên kia, có Tiểu Lý Tử tin tức linh thông, An Tử Nhiên cũng nhanh chóng biết tin. Hắn biết Hoa Vương gia nhất định thực cảm kích hắn, với hắn mà nói xác thật chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.

Ngày hôm sau, Hoa Vương gia lại thu được một đống tấu chương. Lần này không phải thỉnh cầu hắn lập tân trữ quân, mà là các đại thần ra sức khen ngợi người mình ủng hộ, ai thuộc phái nào cơ hồ xem là hiểu ngay.

Hoa Vương gia tùy tiện lật xem, cười lạnh một tiếng ném tấu chương vào một góc.

Cái gì phẩm hạnh tốt đẹp, tài đức vẹn toàn? Toàn cmn rắm chó không kêu, phẩm hạnh tốt lại đi mơ ước ngôi vị hoàng đế? Những năm gần đây chỉ sợ đều diễn trò trước mặt ông, ba con bạch nhãn lang ra vẻ đạo mạo.

Hoa Vương phủ đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.

Nghe Tiểu Lý Tử nói, An Tử Nhiên chỉ cảm thấy kinh hoàng, bởi vì vị khách không mời mà đến này chính là Cao Lương Tài. Hắn là người con nuôi thứ hai của Hoa Vương gia, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi. Người lớn nhất đã năm mươi tuổi, kỳ thật không sống thêm được bao lâu, nhưng ngôi vị hoàng đế xác thật có cực đại dụ hoặc.

"Năng lực của Cao Lương Tài trong ba người không phải tốt nhất, nhưng dã tâm tuyệt đối lớn nhất, công tử không biết, hắn mỗi lần tới đều sẽ tới xem tiểu Vương gia, thậm chí ở lại chơi với tiểu Vương gia, ta nhìn thấy rõ ràng." Tiểu Lý Tử không có hảo cảm với Cao Lương Tài. Hắn trước kia rất được Hoa Vương gia tín nhiệm, hiện tại còn không phải nói phản bội liền phản bội, rõ ràng chính là một kẻ xảo trá.

An Tử Nhiên lộ vẻ trầm tư, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Ta nhớ rõ Cao Trạch mấy tháng trước phái người đi Đại Á hòa thân, hắn sau khi trở về có hành động gì bất thường không?"

Tiểu Lý Tử không hoài nghi hắn vì sao sẽ biết Cao Lương Tài chính là sứ giả, chuyện này vốn dĩ không phải bí mật. Lúc trước hoàng đế Cao Trạch lựa chọn sứ giả đi Đại Á, Cao Lương Tài biểu hiện tốt nên được chọn.

"Cái này sao, Tiểu Lý Tử không nghe nói có cái gì không đúng, hẳn là không có."

Lúc này, một hạ nhân đi vào, nói Cao Lương Tài hiện tại đang ở ngoài.

An Tử Nhiên lập tức đứng lên, "Tiểu Lý Tử, ta không muốn thấy người này, ngươi chặn lại." Nói xong cũng không đợi Tiểu Lý Tử phản ứng liền xoay người về phòng.

Tiểu Vương gia vội vàng theo hắn cùng nhau đi vào.

Không bao lâu, Tiểu Lý Tử đưa người vào. Hắn cũng không muốn cho Cao Lương Tài gặp tiểu Vương gia, nhưng thái độ của Cao Lương Tài lúc này rất cường ngạnh, hắn chỉ là hạ nhân, không thể ngăn nên đành phải đưa người vào.

"Tiểu Vương gia?" Tiểu Lý Tử đi vào buồng trong liền thấy tiểu Vương gia ngoan ngoãn nằm trên ghế mây, nhắm mắt lại giống như ngủ, chỉ có ghế mây nhẹ nhàng đong đưa, Hướng công tử lại không thấy bóng dáng.

Cao Lương Tài đi vào cũng thấy được, hắn nói với Tiểu Lý Tử: "Ngươi lui đi, ta cùng tiểu Vương gia nói mấy câu."

Tiểu Lý Tử do dự, hắn một chút cũng không muốn tiểu Vương gia và người này đơn độc ở chung.

"Sao, ngươi một tên nô tài còn lo lắng ta sẽ làm gì tiểu Vương gia của các ngươi sao?" Khuôn mặt Cao Lương Tài tương đối tục tằng, khi tức giận có vài phần tàn nhẫn.

Tiểu Lý Tử đành phải thối lui ra cửa.

Nhìn hắn đóng cửa lại, Cao Lương Tài đi đến chỗ tiểu Vương gia. Tiểu vương gia vẫn như cũ nhắm mắt, hắn tựa hồ không để bụng, trực tiếp ngồi xuống cái bên cạnh ghế mây, nhìn chằm chằm tiểu Vương gia một lúc lâu cũng không nói lời nào.

Tiểu Vương gia hô hấp chậm rãi, kỳ thật đã sớm ngủ rồi. Chất lượng giấc ngủ của hắn từ trước đến nay rất tốt, có thể nói thuộc loại nói ngủ là có thể ngủ.

Cao Lương Tài tựa hồ xác định ngốc tử có phải thật sự ngủ rồi, tay đặt trên ngực, một lát sau mới dời đi, nhẹ nhàng cười lên tiếng, "Thật là ngốc tử may mắn, đáng tiếc vận khí sắp hết."

Cao Lương Tài nhớ tới một người. Hắn đã xác định, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu lần này tranh đoạt ngôi vị thất bại, hắn sẽ suy xét nói ra bí mật kia, tìm một đường lui cho mình, cũng coi như báo đáp ân dưỡng dục đi.

Nếu thành công, vậy hắn chỉ có thể thực xin lỗi dưỡng phụ. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Ngôi vị hoàng đế dụ hoặc thật sự quá lớn, hắn không thể khống chế dục vọng, cho nên mới quyết định bí quá hoá liều một phen, hơn nữa hắn cảm thấy phần thắng của mình khá lớn.

"Nếu người kia biết, hắn có lẽ sẽ cứu được Cao Trạch. Đáng tiếc, ta không nói, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, họ cũng vĩnh viễn sẽ không biết. Loại cảm giác này các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, tựa như nắm giữ tương lai của Cao Trạch, ngẫm lại luôn là kích động đến không thể kiềm chế."

Cao Lương Tài lầm bầm lầu bầu rất nhiều trước mặt tiểu Vương gia ngủ say.

Hắn cần người nào đó để nói ra bí mật dưới đáy lòng. Đè nén lâu rồi, hắn sợ mình ngày nào đó sẽ ở trong mộng nói ra. Bí mật kia hắn còn không nói cho thê tử, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ngốc tử cái gì cũng không hiểu là lựa chọn tốt nhất. Trùng hợp ngốc tử ngủ, càng làm hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Hắn cố tình hạ giọng, cho nên Tiểu Lý Tử dán mình lên cửa cũng không thể nghe được tí tẹo thanh âm truyền ra. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới chỉnh đốn tư thế.

Cao Lương Tài mở cửa, cười nói: "Yên tâm, ta không làm gì tiểu Vương gia nhà ngươi, hắn từ đầu tới đuôi đều ngủ, còn chưa tỉnh."

Tiểu Lý Tử không tin, Cao Lương Tài cũng không sao cả, hắn sao sẽ đi để ý đến một nô tài.

Tiểu Lý Tử tiễn hắn ra khỏi Trúc Lục Hiên, trở về liền thấy An Tử Nhiên đứng bên tiểu Vương gia, cúi đầu, giữa lông mày tựa hồ có một mạt trầm tư.

"Hướng công tử?"

An Tử Nhiên nói: "Hắn không làm gì tiểu Vương gia."

Tiểu Lý Tử thở phào một hơi.

Cao Lương Tài tuyệt đối không ngờ trong phòng còn có người thứ ba, mà lời hắn lầm bầm lầu bầu đều bị An Tử Nhiên nghe rõ ràng. Từ lời Cao Lương Tài, An Tử Nhiên đã xác định đối phương đã biết bí mật kia. Nếu Cao Lương Tài biết hắn ở Cao Trạch, chỉ sợ sẽ gấp không chờ nổi diệt trừ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro