Chương 106-110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 106: Tết hoa đăng

Sùng Minh tháng mười một năm hai mươi bảy.

Thời gian chóp mắt liền đi qua, chờ An Tử Nhiên phản ứng kịp, hắn phát hiện mình đi tới thế giới này đã gần một năm rồi, thời điểm khi hắn vui vẻ ở đây trôi qua rất nhanh, thật giống như mới vừa đổi y phục mùa hè, cũng không lâu lắm liền lại đổi sang y phục mùa đông.

Một năm nay, hắn thu hoạch không ít.

Sau khi không lại mở các loại nghề phụ khác, An Tử Nhiên cũng khó có được thời gian rảnh rỗi.

Người một nhà ngồi ăn cơm tối cùng nhau.

"Ha ha..."

Thanh năm búp bê mềm nhu nhu từ trong lòng An Tử Nhiên truyền tới.

Tiểu bao tử duỗi hai tiểu móng vuốt mập mạp, khoác lên bên cạnh bàn cơm, đầu hơi ngẩng, ánh mắt tựa như trái nho đen nhìn thức ăn ở trên bàn, bởi vì liên quan tới độ cao, hắn chỉ thấy chén bát ở trên bàn, bất quá hắn cũng nhanh hai tuổi đã bắt đầu có ý thức.

Tiểu bao tử ra đời một tháng năm trước, cho nên năm sau liền lớn hơn một tuổi, lại qua thêm mấy tháng liền hai tuổi, trên thực tế chỉ có một tuổi, bất quá hắn đã mở miệng nói chuyện, tuy rằng thanh âm mềm nhu không rõ, thế nhưng biểu đạt cũng coi như rõ ràng.

An Tử Nhiên trộn một bát cháo có rau lại có thịt cho hắn.

Lần này đều không phải cháo, hàm răng tiểu bao tử đã mọc dài , hàm răng mọc tám cái xinh xắn lại trắng noãn, bất quá lực nhai còn không được, cho nên chỉ có thể ăn cháo.

An Tử Nhiên hắn bình thường bề bộn nhiều việc, nhưng là chưa từng quên tiểu bao tử, mỗi lần ăn chỉ cần có một chút thời gian, hắn đều sẽ đích thân uy tiểu bao tử ăn nữa bát cháo, sau đó mới giao cho Thu Lan đi đút.

Tiểu bao tử ăn uống tựa hồ so với những đứa trẻ lớn hơn như nhau, không biết có phải hay không là trời sinh là một người tham ăn, người khác cho hắn ăn cái gì, tiểu bao tử đều rất ít cự tuyệt.

An Tử Nhiên ngay từ đầu còn tưởng rằng tiểu bao tử trưởng thành sớm, cho nên hắn thích người ca ca này mới có thể vào thời điểm đút hắn ăn đều rất an tĩnh, sau lại mới phát hiện, tiểu bao tử rõ ràng là ai đến cũng không – cự tuyệt, chỉ cần có ăn, hắn cũng sẽ không ồn ào.

Sau một lát, An Tử Nhiên mới đem tiểu bao tử giao cho Thu Lan.

Ánh mắt tiểu bao tử lập tức di động theo nửa bát cháo còn dư lại, rất giống một người thích tham ăn.

Bất quá có thể ăn được là phúc, cho nên tất cả mọi người không lo lắng hắn có thể hay không bởi vì vậy mà béo.

"Các ngươi tối hôm nay có phải hay không an bài cái gì?"

Yên lặng ăn cơm Phó quản gia đột nhiên lên tiếng.

Mọi người ngẩn ra.

An Tử Nhiên lắc đầu, "Không có, ta trong khoản thời gian này đều tương đối rãnh rỗi, buổi tối lại không cần ra ngoài, Nhị thúc vì sao hỏi như vậy?"

"Nếu như các ngươi không có an bài gì, buổi tối không ngại đến chợ hoa đăng nhìn xem, lần tết hoa đăng này là lần cuối cùng của năm nay, so với mấy lần trước kia náo nhiệt rất nhiều, khoảng thời gian này ngươi ở Quân Tử thành còn chưa có đi qua đi, vừa lúc để cho Vô Thiên cùng ngươi đi ra ngoài thả lỏng một chút." Phó Dịch giải thích.

Nghe như vậy Phó Vô Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát An Tử Nhiên, sau đó mới nói: "Bản vương chính là có ý đó." Cho dù Phó Dịch không đề cập tới, hắn cũng sẽ nói đến chuyện này.

Tết hoa đăng là truyền thống Quân Tử thành, mỗi ba tháng đều sẽ tổ chức một lần.

Năm nay đã là tháng mười một, chính là đầu mùa đông.

Tết hoa đăng không có tổ chức ở bất kỳ bốn tập khu nào, mà là trên một dòng sông duy nhất trong Quân Tử thành- sông Hoài Tử, tổ chức ở vòng quanh bờ sông, mỗi khi vào thời điểm này, bờ sông Hoài Tử đều sẽ phi thường náo nhiệt.

Mặt trời ngã về tây, người bán hàng rong trong thành ăn xong cơm tối liền chen lấn nhau hướng về phía bờ sông Hoài Tử chạy đi, chính vì tranh giành một chỗ ngồi tốt để bày sạp, bởi vì là không có cố định, cho nên tới trước được trước.

Bầu trời tối lại, sông Hoài Tử đã náo nhiệt hẳn lên.

Sau bữa cơm tối lại qua hơn nửa canh giờ, Phó Vô Thiên liền dẫn An Tử Nhiên ra cửa.

Lão vương gia vốn định nghĩ cùng bọn họ đi tết hoa đăng, năm nay tổ chức qua ba lần tết hoa đăng lão cũng chưa từng đi qua đâu, bất quá không đợi Phó Vô Thiên cự tuyệt, Phó Dịch liền trước một bước ngăn hắn lại.

"Ngươi muốn đi đâu, chờ một lát ta bồi ngươi."

Lão vương gia vừa nghe, mắt nhất thời đảo vòng vo, " Có thể đem theo tiểu Tử Minh cùng nhau đi ra ngoài sao?"

Một câu nói lập tức để lộ ra lão Vương gia chưa từ bỏ ý định đối với tiểu bao tử.

"Không được!" Đang chuẩn bị ra cửa, An Tử Nhiên lại vừa vặn nghe được câu này trước một bước phủ quyết nói: "Tử Minh hắn còn nhỏ, tết hoa đang người đến người đi, rất dễ đụng vào người."

Phó Dịch và Phó Vô Thiên cũng là vẻ mặt tán thành.

Lão vương gia một bàn tay không vỗ nên tiếng*, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

Sông Hoài Tử, tết hoa đăng.

Lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều loại hoa đăng được treo đầy trên đường, một ngọn đèn rồi một ngọn đèn như là mặt trời nhỏ màu đỏ, trên mặt sông lại là những đèn đăng ước nguyện tốt đẹp trôi nổi lơ lửng của các thiện nam tín nữ, một ngọn đèn tiếp một ngọn đèn, cả năm nhân lẫn nữ nhân đứng ở trên bờ xem xét, thỉnh thoảng phát ra âm thanh thán phục.

Tết hoa đăng ngoại trừ là ngày lễ truyền thống của Đại Á, còn có một ngụ ý khác.

Nam nữ có đôi có cặp, không có bạn đời nếu như có duyên phận thì ở trong tết hoa đăng sẽ tìm được một nửa kia của mình, mà sông Hoài Tử giống như tơ hồng trong tay Nguyệt Lão, đem ngọn đèn đăng của các cô nương trôi nhẹ nhàng hướng bên kia sông, chính là nơi các công tử tài tuấn danh môn của Quân Tử thành đang đứng.

Hàng năm tết hoa đang ngoại trừ là ngày lễ của dân chúng, còn có công tử chưa thú thê, các thư sinh có tài văn chương anh tuấn kiệt xuất cũng sẽ ở bên bờ sông bên kia tổ chức các loại tụ hội hoặc thi đấu biểu diễn văn chương của chính mình.

Ngoài ra, các thư sinh trẻ tuổi còn có thể ở trước mặt mọi người vớt lên đèn đăng của các cô nương.

Một người chỉ được vớt một ngọn đèn đăng.

Nếu như cảm thấy có duyên phận là có thể cầm ngọn đèn đến đối diện tìm vị cô nương là chủ của đèn , nếu như không có tâm tư kia, sẽ đem ngọn đăng một lần nữa thả lại sông Hoài Tử, không thể tùy ý vứt bỏ, chà đạp tâm ý của các cô nương, nếu không sẽ bị mọi người sỉ nhục.

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều có cái duyên phận này, thế nhưng mỗi dịp tết hoa đăng quả thực thúc đẩy rất nhiều đối với người có tình, cho nên sông Hoài Tử được gọi là sông Nguyệt Lão, chuyên vì các thiện nam tín nữ bắc cầu làm mối.

An Tử Nhiên bồi bên người Phó Vô Thiên cùng đi tết hoa đăng, chỉ thấy trước cửa từng nhà treo hai cái lồng đèn đỏ lớn, đèn lồng tản ra màu đỏ vui mừng, đem cả con đường, kể cả sông Hoài Tử phản chiếu mùa đỏ, như lạc vào cánh cửa vui vẻ của cảnh giới kỳ lạ.

Đã quen với đèn nê ông thời hiện đại, lại gặp được cảnh tượng này, vẻ mặt An Tử Nhiên không khỏi hoảng hốt một chút.

"Làm sao vậy?"

Phó Vô Thiên lập tức nhận thấy được vẻ mặt của hắn có chút không bình thường.

An Tử Nhiên lắc đầu, "Không có gì, chính là cảm giác đã lâu không có nhàn nhã đi dạo phố như vậy, đảo mắt một năm lại trôi qua thật nhanh." Lại qua thêm mấy tháng hắn liền mười bảy tuổi.

"Vương phi nếu là thích, sau này chúng ta có thể thường thường đi ra ngoài dạo một chút." Phó Vô Thiên cầm tay hắn, ngũ quan anh tuấn ở dưới ánh rọi của hoa đăng đỏ to lớn ít đi vài phần trương dương lúc bình thường, sinh ra một chút nhu tình nghiêm túc, hắn rất thích cảm giác cùng vương phi nhà mình ở chung một chỗ, cho dù không nói lời nào, cũng có một phần ăn ý thuộc về bọn họ.

An Tử Nhiên cúi đầu nhìn tay mình bị hắn nắm trong tay, đột nhiên thấp giọng cười, "Được."

Trong mắt Phó Vô Thiên nhanh chóng hiện lên một tia ngoài ý muốn, tựa hồ không ngờ tới hắn sẽ đáp ứng sảng khoái đến như vậy, gò má thiếu niên tuấn tú rơi đầy sắc hồng, sắc mặt lập tức nhu hòa xuống, hắn chưa từng hối hận khi cưới y, thậm chí cảm thấy lúc trước mình may mắn mắt sáng như đuốc.

"Thế nào, thật bất ngờ sao?" An Tử Nhiên nhướng mày nhìn hắn.

Khóe miệng Phó Vô Thiên hơi câu dẫn ra, Vương phi hắn đêm nay tựa hồ mang một loại phong tình khác, ngay cả nhướng mi cũng đều so với bình thường càng động lòng người.

Động tác dắt tay của hai người cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.

Sự chú ý của mọi người lúc này đều ở trên sạp ven đường, bởi vì người của bốn tập khu đều tập trung ở đây, cho nên nhu cầu trước kia phải chạy đến các tập khu mới nhìn thấy được, hiện tại đều có thể xem đến ở tết hoa đăng, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà tết hoa đăng náo nhiệt như vậy.

Bình thường không có khả năng người của bốn tập khu chạy tới chạy lui, cho nên có cơ hội này, hầu như từng nhà đến tết hoa đăng đều sẽ mang theo một nhà già trẻ đi chung.

Hai người đứng ở trước sạp nhà bán các loại hoa đăng xinh đẹp, hoa đăng đều không phải cái loại hình trụ truyền thống, mà là các loại hình dạng động vật kỳ kỳ quái quái, còn có hoa đăng hình bông hoa và hình quả, có màu đỏ, màu xanh lam, tím nhạt, vân vân, phi thường đẹp.

"Nhị vị công tử thích dạng hoa đăng gì, chỗ ta loại hoa đăng gì cũng có, giá cả cũng không quá đắt, cái rẻ nhất chỉ cần mười văn tiền, đắt nhất cũng chỉ ba mươi văn." Người bán hàng rong cười ha hả nói.

An Tử Nhiên tiện tay chọn một cái hoa đăng hình con vịt tím.

Hoa đăng hình động vật cũng không phải đắt nhất, chỉ có hai mươi văn tiền, hình hoa quả là rẻ nhất, mua loại này đa số là bách tính bình thường, tiếp theo là hình hoa, nó là đắt tiền nhất, bởi vì quá trình làm ra phức tạp nhất, cũng khó làm nhất, kiểu dáng đặc biệt là đẹp nhất, cho nên chọn nó hơn phân nữa là các cô nương dung mạo xinh đẹp tuổi còn trẻ trung.

Phó Vô Thiên đưa cho người bán hàng rong hai mươi văn tiền.

Ra ngoài lần này, Phó Dịch chuẩn bị cho bọn hắn một túi tiền đầy bạc vụn.

Mua xong hoa đăng, hai người liền đi tới trước sạp hàng chuyên bán giấy bên bờ sông Hoài Tử, có thể viết lên giấy để lưu niệm, hoặc viết tâm nguyện lên.

Chủ nhân của sạp tựa hồ không có ở đây, trên bàn chỉ để một cái rương nhỏ, một sấp giấy viết, còn có bút lông và nghiêng mực, trước mặt rương dán một tờ giấy, trên giấy viết một tờ giấy một văn tiền.

Phó Vô Thiên đem một văn tiền bỏ vào trong rương.

An Tử Nhiên rút ra một tờ giấy màu lam, cầm bút lông viết trên giấy một câu, sau đó ném vào trong hoa đăng, làm xong hết thảy, hai người mới đến bờ sông Hoài Tử, bên bờ sông từ lâu tụ tập một đoàn cô nương mỹ mạo trẻ tuổi, hai người nhất thời có vẻ bất ngờ.

。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。

Nửa canh giờ: một tiếng

*Nguyên văn là cô chưởng nan minh: sức một người chẳng làm nên việc gì. holy để câu thành ngữ của mình cho mọi người dễ hình dung.

Chương 107: Vớt đèn.

Sông Hoài Tử không chỉ đơn thuần thả đèn mà còn là nguyện ước cầu duyên của các cô nương.

Nếu như nói sông Hoài Tử là sau này mới tạo thành, hai ba mươi năm trước, sông Hoài Tử còn chưa có biệt danh sông Nguyệt lão, mọi người ở sông Hoài Tử thả đèn thuần túy là để cầu phúc.

Khi đó không chỉ các cô nương có thể cầu duyên cầu phúc, nam nhân, lão nhân, tiểu hài tử, nếu có nguyện vọng gì đó cũng sẽ mua một ngọt đèn, hoặc là chính mình có thể làm một ngọn đèn, viết lên tâm nguyệt của mình sau đó cầm đến bờ sông thả, lúc đó cũng còn chưa có phổ biến vớt đèn.

Sở dĩ lại diễn biến thành như bây giờ, là bởi vì sau đó lại ngẫu nhiên xuất hiện một ít sự tình nam tử bởi vì ngoài ý muốn vớt đèn, sau cùng cố sự cùng chủ nhân ngọn đèn kết làm phu thê, đây cũng là tồn tại sông Nguyệt lão, sở dĩ phát triển đến bây giờ, đã rất ít xuất hiện tình huống nam tử thả đèn.

Bất quá rất ít không có nghĩa là không có, thỉnh thoảng vẫn có thể thấy một ít.

Phạm vi chung quanh thỉnh thoảng vang lên thanh âm xì xào bàn tán, An Tử Nhiên lại thấy cũng như không thấy các nàng liếc mắt, bước xuống bậc thang sông Hoài Tử chuẩn bị đem đèn đang cầm trong tay buông xuống.

Trên mặt sông đã trôi lơ lửng rất nhiều ngọn đèn xinh đẹp, trong đó đèn hình hoa là chiếm tối đa, đại bộ phận đều là các cô nương tự mình làm, mỗi một người đều thập phần khéo tay, thoạt nhìn không thể kém hơn so với các sạp hàng bán ven đường.

"Viết cái gì?"

Phó Vô Thiên thấy hắn cúi người xuống liền tò mò hỏi, vừa rồi hắn cũng không có cố ý nhìn xem vương phi nhà hắn viết cái gì ở trên giấy.

An Tử Nhiên đem ngọn đèn vịt con thả trên mặt sông, hình dạng đèn vịt con cũng không xấu, thế nhưng giữa những ngọn đèn hoa đăng xinh đẹp của mọi người thật đẹp lại phi thường đột ngột, cái xấu bị làm nổi lên, thực sự giống như một con vịt con xấu xí.

Không đợi hắn trả lời, các cô nương chung quanh liền đùa cười rộ lên.

Các nàng cũng thấy ngọn đèn vịt con xấu xí này, đại khái không ngĩ tới vẫn lại có người lựa chọn con vịt xấu như vậy, hơn nữa còn là người đàn ông, thỉnh thoảng vẫn có "con vịt xấu xí" đợi chữ vang lên. ( hãy nghĩ theo ý châm biếm)

Tuy rằng các nàng thoạt nhìn như là đang nhìn con vịt xấu xí, thế nhưng tinh mắt vẫn có thể phát hiện, có một số cô nương đường nhìn thỉnh thoảng hướng trên người bọn họ nhìn chắm chú, trong đó nhìn lén Phó Vô Thiên chiếm đa số, đương nhiên, cũng không có thiếu người nhìn lén An Tử Nhiên.

Bề ngoài hai người cũng rất xuất sắc, bất quá chân chính có thể để cho người cảm giác được an tâm dựa vào, chính là Phó Vô Thiên vừa nhìn cũng rất thành thục lại có mị lực nam nhân.

An Tử Nhiên đi trở lại bên người Phó Vô Thiên, không coi ai ra gì trả lời: "Chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi, có người vớt được đó chính là duyên phận, không ai vớt được cũng không có gì xấu."

Hắn vừa nói như vậy, Phó Vô Thiên lại càng thêm hiếu kỳ hắn viết cái gì ở trên giấy, trò chơi nhỏ? Nghe có vẻ rất thần bí.

An Tử Nhiên tạm thời không dự định nói cho hắn biết.

Phó Vô Thiên liếc mắt dừng ở gò má của hắn, liền cầm tay hắn, thấp giọng nói: "Bản vương rất chờ mong trò chơi nhỏ của vương phi."

Một tay An Tử Nhiên che ở trên lưng hắn, lại không lên tiếng nữa.

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh an tĩnh quỷ dị hạ xuống, ánh mắt các cô nương hầu như trừng lớn nhìn chằm chằm tay hai người nắm chung với nhau, nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau, hai nam nhân tay trong tay thấy thế nào liền quỷ dị thế đó, đặc biệt ở thế kỷ 21, bất quá ở chỗ này chỉ có một giải thích.

Bất luận là cô nương nhìn lén An Tử Nhiên, hay vẫn là nhìn lén Phó Vô Thiên đều cảm thấy một trận thất vọng.

Hai nam nhân bề ngoài tuấn dật như thế, dĩ nhiên lại là một đôi?

Bất quá còn có ánh mắt của một số người tương đối quỷ dị.

Từ bề ngoài xem cũng biết ai mới là chủ đạo, mà ở trong mắt một số người, bị đặt bên dưới hơn phân nữa là tiểu quan ở quan quán, hơn nữa cũng chỉ có tiểu quan ở quan quán mới dám ở trước mặt mọi người cùng một người đàn ông khác tình chàng ý thiếp.

Mặc kệ tâm các nàng nghĩ độc ác như thế nào, An Tử Nhiên cũng không có thuật đọc tâm.

Trước khi rời khỏi sông Hoài Tử, An Tử Nhiên liền đi tới trước bàn để giấy, liền cầm vài tờ giấy đều viết một câu nói, sau đó mới rời đi cùng Phó Vô Thiên.

"Ta muốn ăn đậu phụ."

Nhìn đoàn người rộn ràng, An Tử Nhiên đột nhiên nổi dậy ý niệm này, cách cơm tối đã qua gần một canh giờ, chỉ đủ đem cơm tối bọn họ tiêu hóa.

Phó Vô Thiên tự nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn, lúc vừa qua tới bên này, ven đường thấy có một nhà bán đậu hủ, sinh ý rất tốt, hẳn là ăn thật ngon.

Một lát sau, hai người đi tới trước sạp bán đậu hủ.

Lão bản của sạp là một đôi lão phu phụ, hai tóc hoa râm, hai người tựa hồ đã qua sáu mươi, sạp không lớn, hai bên trái phải bày bốn cái bàn cũ kỹ, mặc dù như thế, lúc này đã có bảy tám người đang ăn đậu hủ, có người đã ăn ba bốn bát.

Hai người đi về phía lão phu phụ.

An Tử Nhiên quay sang lão bá nói rằng: "Cho hai bát đậu hủ."

"Hai vị công tử chờ." Lão bá nói liền cầm lấy bát hai người, động tác nhưng thật ra rất nhanh nhẹn, rất nhanh thì xới tốt hai chén để cạnh nhau cho vào một thìa đường đỏ, vốn là hắn muốn cho hai thìa, bất quá lại bị An Tử Nhiên ngăn cản, lão bá đường đỏ đều không phải dạng viên, mà là dạng nước, thoạt nhìn thật ngọt.

An Tử Nhiên không có thói quen ăn cái gì đó quá ngọt, ăn xong đậu hủ, thế nhưng là cái này không quá giống nhau.

Bởi vì không có chỗ ngồi, hai người liền đứng ăn.

Một ngụm ăn vào trong miệng, đậu hũ lập tức tan ra, bởi vì không cho nhiều đường đỏ lắm, cho nên đều không phải đặc biệt ngọt, trái lại hương đậu hủ càng đậm mùi.

Thảo nào khách nhân lại nhiều như vậy, chính là không thể không thương xót lão bản đã một xấp dày niên kỷ mà còn ra đây bày sạp, hương vị đậu hủ thơm nồng cũng đủ khiến mọi người ăn một lần rồi trở thành khách quen.

Một bát đậu hủ cũng không nhiều, hai ngươi vài hớp liền ăn xong rồi.

Phó Vô Thiên tiếp nhận bát An Tử Nhiên đồng thời đưa tiền hai bát đậu hủ cho lão phụ, lão phụ lập tức cười nói một câu cảm tạ.

"Lão bà bà." An Tử Nhiên đột nhiên tiến lên gọi lại bạn già chuẩn bị trở về bên người lão phụ, " Có chuyện muốn phiền phức ngài, không biết có thuận tiện hay không?"

Lão phụ kinh ngạc một chút; "Công tử mời nói."

An Tử Nhiên đem một tờ giấy đã sớm chuẩn bị xong giao cho nàng, nhỏ giọng nói với nàng mấy câu.

Lão phụ nở nụ cười, "Công tử xin yên tâm."

"Như vậy, đa tạ!" An Tử Nhiên hướng nàng chắp tay.

"Công tử khách khí, bất quá chỉ là một cái nhấc tay."

Cùng lúc đó, bờ bên kia sông Hoài Tử.

Sau khi cuộc so tài kết thúc, một đám công tử tài giỏi tuấn dật hò hết ầm ĩ qua lại vây quanh đi tới bờ sông, chỉ thấy bờ sông nổi lơ lửng chừng trăm ngọn đèn xinh đẹp, một ngọn đèn so với một ngọn đèn, mọi người thấy hoa cả mắt.

"Đèn năm này tựa hồ so với năm ngoái còn nhiều hơn." Một gã thoạt nhìn mang theo vài phần phong độ thanh xuân nhẹ nhàng phe phẩy cầm quạt giấy đứng ở bờ sông, nhìn những ngọn đèn cảm thán một câu, lời tuy nói như vậy, ánh mắt của hắn lại đang nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn đang chiếu sáng, dường như hận không thể có một đôi hỏa nhãn kim tinh.

"Không biết năm nay ta có thể hay không vớt được một đoạn nhân duyên, thực sự chờ mong!"

"Chỉ bằng ngươi, đợi thêm mấy năm nữa đi."

"Này, ngươi khinh thường ta a, ta thì làm sao, lẽ nào ta thì không thể thành thân sao? Đừng cho là ta không biết, ngươi ngoài miệng mặc dù không có nói, kỳ thực trong lòng ngươi so với ta càng đói khát!"

"Ngươi mới đói khát!"

Một gã nam tử đi tới cắt đứt đối thoại của bọn họ, "Được rồi, các ngươi chớ ồn ào, nhanh lên vớt đi, nếu không đồ tốt đều bị vớt đi."

Vừa nghe đến câu này, hai người đang tranh cãi nhau, quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy tất cả mọi người cầm ngọn đèn, có người đã vớt được, hai người nhanh nhẹn chạy tới, chậm một bước nữa liền thực sự bị chọn thừa.

Nói đến vớt đèn, ở đây cũng là có ý tứ.

Ngọn đèn cô nương cầu duyên tuyệt đại đa số đều là tự mình làm, tay cô nương gia tương đối khéo, hơn nữa chủng loại cũng nhiều, cùng ngọn đèn buôn bán không giống nhau, ngọn đèn này tuy rằng chủng loại cũng nhiều, thế nhưng hình vẽ phần nhiều là trùng lặp, cho nên muốn biết có phải hay không chủ nhân ngọn đèn tự mình làm, sẽ xem hình vẽ trên ngọn đèn.

Nhìn một hồi, liền có một ít người chọn được ngọn đèn vừa ý.

Số lượng ngọn đèn càng ngày càng ít, người không có chọn được liền nóng nảy, tỷ như hai người vừa cãi vả nhau, gia thế nhà bọn họ cũng không phải là loại rất tốt, cho nên hy vọng có thể chọn được một ngọn đèn của tiểu thư giàu sang, thế nhưng nhìn tới nhìn lui, luôn cảm thấy ngọn đèn này đẹp, một hồi lại cảm thấy ngọn đèn kia đẹp.

Một chút do dự này liền so với những người khác chậm hơn.

"Ai, các ngươi xem, nơi đó có một ngọn đèn, thật xấu xí a!"

Lúc này, một công tử đứng ở trên bậc thang kiển chân đột nhiên chỉ vào một ngọn đèn đối diện đang chậm rãi trôi tới, được rất nhiều đèn xinh xắn của mọi người làm nổi bật lên, thoạt nhìn ngọn đèn quả thực rất xấu.

Những người khác ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên thấy một con vịt con xấu xí, giấy vịt con là màu vàng, tại ánh đèn chiếu rọi xuống nhìn như thực sự giống nhau, đặc biệt miệng nó rộng, thoạt nhìn rất khôi hài.

"Thật đúng là rất xấu, đây là ngọn đèn của ai vậy?"

Lập tức có người cười lớn phụ họa.

"Có muốn hay không vớt lên nhìn?" Có người đề nghị.

"Tốt!"

"Hồ đồ!"

Đúng lúc này, một đạo âm thanh như sấm rền sau giờ ngọ chợt vang lên, thoáng cái đánh vào trong lòng của mọi người, mấy người lại càng hoảng sợ, theo bản năng xoay người, sau khi bọn hắn thấy người nói chuyện lập tức ngậm miệng, ngược lại không phải là bọn họ nhận ra đối phương, mà là khí thế của hắn có chút kinh người, vừa nhìn thì không phải là người thường.

Bất quá vẫn là có người không phục nhảy ra.

Chính là nam tử ở mùa đông phe phẩy cây quạt, chỉ thấy vẻ mặt hắn không phục nói rằng: "Ngươi là ai, dựa vào cái gì ngăn cản chúng ta, đừng quên, mỗi người đều có cơ hội vớt ngọn đèn."

Một đôi mắt lạnh của nam tử rơi vào trên người hắn.

Bờ vai nam tử co rúm lại một chút, nhưng không nghĩ thua khí thế, vẫn đang ưỡn ngực.

Lúc này, đồng bạn nam tử bên cạnh một gã khí chất tao nhã nho nhã đứng ra, thoạt nhìn chỉ có hắn có phông độ so với nam tử có khí chất hơn lại càng tôn quý, thoạt nhìn so nam tử lại càng không tầm thường.

"Đã như vậy, ngươi có thể lợi dụng cơ hội của ngươi vớt ngọn đèn lên đi, bất quá chính như ngươi nói, cơ hội chỉ có một liền, liền nhìn ngươi có nguyện ý hay không."

Nam tử nghẹn họng.

Hắn đương nhiên không muốn, hắn chờ giờ khắc này đã hơn mấy tháng, làm sao có thể không công lãng phí ở con vịt con màu vàng xấu xí phía trên kia!

Hắn không ra, những người khác cũng không ra, bọn họ và nam tử hai người không giống nhau, gia cảnh đều không phải là đặc biệt tốt, bất quá là dựa vào hiểu chút tri thức có chút tài năng mới đứng được ở chỗ này.

Lúc bọn hắn nói chuyện vịt con xấu xi rốt cục trôi đến bên bờ, chỉ bất quá lúc này đã không có người nào đối với nó có hứng thú, tất cả mọi người liền chạy đi vớt đèn, từng ngọn đèn theo bên người vịt con xấu xí đều bị chọn đi, chỉ còn lại có nó cô linh linh chuyển động trên mặt sông, có vẻ đặc biệt cô độc.

Người chọn đèn đã bắt đầu xem đến tờ giấy ước nguyện bên trong, hưng phấn có, thất vọng có, hoài nghi cũng có, do dự cũng có.

Mặc dù có người hy vọng có thể vớt được ngọn đèn của người phú quý, thế nhưng vớt được kỳ thực cũng nhìn không ra gia cảnh của đối phương như thế nào, đây mới là duyên phận, người có dũng khí mới có thể được hạnh phúc, bất quá cũng có người lo lắng đối phương là một sửu nữ, cho nên vẫn tự mình do dự liên tục.

Nam tử nho nhã đứng ở bờ sông đột nhiên đi tới trước vịt con xấu xí.

Nam tử cũng đi tới, nhìn hắn một cái nói rằng: "Có hứng thú?"

Nam tử nho nhã ôn nhu cười: "Quả thật có chút hứng thú, nhiều ngọn đèn xinh đẹp như vậy, đối phương lại hết lần này tới lần khác chọn trúng một con vịt con xấu xí, chẳng biết là dạng nữ tử gì?"

"Kỳ thực ta cũng có hứng thú muốn biết." Nam tử đột nhiên nói.

Nam tử nho nhã nở nụ cười một tiếng: "Chỉ biết ngươi cũng sẽ cảm thấy hứng thú."

Bọn họ không giống những người khác rất mong chờ vớt đèn, cho nên không thể nói là lãng phí cơ hội hay không, cùng lắm thì nhìn xong vịt con xấu xí liền đem nó thả lại sông Hoài Tử, tóm lại sẽ không có ảnh hưởng gì.

Nam tử lập tức khom lưng cầm vịt con xấu xí vớt lên, bên trong quả nhiên cũng để một tờ giấy, nam tử cẩn thận lấy tờ giấy ra, sau đó đưa cho nam tử nho nhã.

Nam tử nho nhã tiếp nhận tờ giấy, này vừa nhìn liền không khỏi nở nụ cười.

"Chủ nhân của ngọn đèn này quả nhiên là một người thú vị, xem ra chúng ta không có toi công vớt ngọn đèn này."

。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。

Lão phụ: ông cụ, cách hô tôn kính. Không biết có thuận tiện hay không?"

 Chương 108: Hội đèn lồng 

Hai người dựa theo gợi ý trên tờ giấy đi tới sạp đậu hủ đường.

Bởi vì quần áo bọn họ đẹp đẽ quý giá, một thân lộ ra khí chất hơi bất phàm, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

Đang bưng đậu hủ đường cho khách nhân, lão phụ xoay người liền nhìn thấy hai người, lau hai tay lên chiếc khăn quấn trên cổ một chút lập tức đi tới, "Nhị vị công tử là tới ăn đậu hủ đường sao?"

Hai người chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể đoán được người có thân phận có địa vị, rất ít người tự hạ xuống thân phận của mình ngồi ở sạp ven đường ăn cái gì như bọn họ vậy, tuy rằng trước đó đã có hai người An Tử Nhiên, thế nhưng lão phụ vẫn là lễ phép hỏi một câu.

Nam tử nho nhã ôn hòa trả lời: "Lão bà bà, chúng ta điều không phải đến ăn đậu hủ đường, không biết ngài có thấy qua loại giấy này hay không?" Nói xong liền lấy ra một tờ giấy đưa cho lão phụ xem.

Lão phụ vừa nhìn, nhất thời lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

"Nguyên lai là các ngươi, có có có!"

Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, dĩ nhiên thật sự có!

Không bao lâu, nam tử nho nhã lấy tờ giấy từ bên trong ngọn đèn kia, chủ nhân của tờ giấy cũng không phải viết nguyện vọng tốt đẹp cái gì như những ngọn đèn khác, mà là một trò chơi nhỏ, đối phương để cho bọn họ dựa theo gợi ý trên tờ giấy, nếu có thể thành công đi tới bước cuối cùng sẽ gặp được một kinh hỉ ngoài mong đợi.

Nam tử nho nhã cảm thấy rất thú vị, loại trò chơi này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, vừa lúc bọn họ tiếp theo cũng không có việc gì, vì vậy liền xuất hiện ở nơi này.

Hai người cũng không có lo lắng là có người tâm hoài bất quỷ hay không, cố ý nhằm vào bọn hắn, loại chuyện ngọn đèn như vậy tính ngoài ý muốn rất cao, ai cũng vô pháp bảo chứng là ai vớt được, chính vì vậy, hai người mới dám không hề cố kỵ đi tới sạp đậu hủ, sự thực chứng minh, quả thực là một trò chơi nhỏ.

"Trước đây không lâu, có hai người ở chỗ này ăn một bát đậu hủ đường, sau đó có một công tử trẻ tuổi cầm một tờ giấy màu vàng giao cho lão phu, nói là một lúc nữa có thể sẽ có người tới lấy tờ giấy này, nếu như không có thì để lão phu vứt đi." Lão phụ nói đúng sự thực.

Nam tử nho nhã nói: "Như vậy, lão bà bà có thể đem tờ giấy kia cho chúng ta không?"

Lão phụ nở nụ cười: "Cái này tạm thời không được, vị công tử kia có nói phải hoàn thành một cái nhiệm vụ mới có thể đem tờ giấy kia giao cho các ngươi."

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Nguyên tưởng rằng bất quá chỉ là người đi ngang qua, vậy mà muốn làm nhiệm vụ, quả nhiên là ngạc nhiên!

Lúc này càng thêm cảm thấy hứng thú!

"Không biết là phải làm nhiệm vụ gì?" Nam tử nho nhã bên cạnh nam nhân lập tức hỏi.

Lão phụ cười nói: "Kỳ thực rất đơn giản, nhị vị chỉ cần một lần ăn sáu bát đậu hủ đường là được."

Nam tử nho nhã hỏi: "Lão bà bà, là một người sáu bát, hay là hai người sáu bát?"

Lão phụ nói: "Một người sáu bát."

Nam nhân đi về phía trước từng bước: "Ta đến đi."

Nam tử nho nhã gật đầu, hai người nghĩ giống nhau, cửa thứ nhất phải làm nhiệm vụ, phía sau khẳng định còn có thể có, hai người dù sao vẫn có một người bảo trì bụng rỗng tùy thời ứng đối. Bọn họ cũng không có hoài nghi lão phụ có phải hay không lừa gạt bọn họ ăn đậu hủ đường, nhìn lượng khách nhân chỉ biết sinh ý bọn họ không tệ.

Một bát đậu hủ đường phân lượng không nhiều lắm, nam nhân hai ba muỗng liền ăn xong một bát, rất nhanh, mười hai bát liền ăn xong rồi, bất quá mười hai bát xuống bụng vẫn là có chút no.

Nam tử nho nhã thanh toán, lão phụ lập tức lấy tờ giấy giao cho bọn họ.

Nam nhân đi tới, "Mục tiêu kế tiếp là nơi nào?"

Nam tử nho nhã đem tờ giấy đưa cho hắn, "Hội đèn lồng!"

Tết hoa đăng không thiếu được hạng mục truyền thống đó là hội đèn lồng, hội đèn lồng không chỉ là ngắm hội, còn có đoán câu đố, đốt đèn sơn, một chút trò chơi thú vị vân vân, mỗi tết hoa đăng, hội đèn lồng chính là nơi náo nhiệt nhất.

Lúc hai người mới cầm được tờ giấy thứ hai, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đã đi tới hội đèn lồng.

Đoàn người rậm rạp chằng chịt chen thành một đống, hội đèn lồng chất đầy người, hầu như không có chỗ đặt chân chấm đất, bất quá có Phó Vô Thiên hộ tống bên người, bọn họ vẫn là dễ dàng chen đến đèn sơn trên cùng.

Nếu nói đốt đèn cùng An Tử Nhiên biết đến không giống nhau, nơi này đốt đèn đều không phải là ở trong đỉnh núi, mà là đem số lượng ngọn đèn khổng lồ sắp hàng chỉnh tề đi lên, hình thành một tòa núi nhỏ, lại do mọi người tự mình đi tới châm ngọn đèn, mỗi người châm một ngọn đèn là có thể xong chúc phúc, đây là tập tục Đại Á.

Đèn sơn có một trăm tầng, lúc này đã có người châm đến chín mươi tám tầng, còn dư lại hai tầng kỳ thực chỉ còn bốn ngọn đèn, bất quá độ cao của đèn sơn rất cao, không có nền tảng võ công chắc chắn, lên rồi ra tỷ lệ lúng túng khá lớn, mọi người do do dự dự, chính là không ai dám leo lên.

Lại nói tiếp, đốt đèn sơn ngoại trừ có tác dụng chúc phúc, từ tầng chín mươi trở lên còn có thưởng.

Để cổ vũ mọi người đi tới đốt đèn sơn, người tổ chức hội đèn lồng cố ý tăng thêm phần thưởng, mỗi một người châm một tầng ngọn đèn liền nhận phần thưởng tương ứng, số tầng càng cao, phần thưởng lại càng tốt.

Có người nói, tầng đèn thứ một trăm phần thưởng là một ngọn đèn ngọc lưu ly.

Ngọn đèn ngọc lưu ly đích xác là một loại phần thưởng xa hoa, óng ánh trong suốt được điêu khắc chế tác từ thủy tinh mà thành, phi thường trân quý, loại vật này không chỉ có giá trị sưu tầm, hơn nữa cũng có giá trị thưởng thức, là một trong những đồ vật được rất nhiều quyền quý sưu tầm, bách tình bình dân chỉ nghe nói qua, thế nhưng rất ít gặp qua.

Chính là bởi vì có đèn ngọc lưu ly, cho nên hội lồng đèn mùa đông so với trước kia đều náo nhiệt hơn.

Chỉ bất quá giá trị đèn ngọc lưu ly cũng tương đương với độ khó châm ngọn đèn cuối cùng, từ lúc hội lồng đèn bắt đầu đến bây giờ, vô số người tới đều hướng về đèn ngọc lưu ly đều không có khả năng leo lên, có người thậm chí mới leo đến phân nửa liền chân mềm nhũn, tầng một trăm phi thường cao, té xuống khẳng định biến thành phế nhân, cho nên tất cả mọi người phi thường thèm nhỏ dãi ngọn đèn ngọc lưu ly, nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

"Muốn đèn ngọc lưu ly sao?"

Phó Vô Thiên cúi đầu nhìn về phía An Tử Nhiên bên cạnh.

An Tử Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, hắn đối với trang sức đẹp mắt không có yêu thích thu thập đặc biệt gì, có thì có, không có sẽ không có, huống chi hiện tại hắn còn có những chuyện khác muốn làm.

"Ngọn đèn này vẫn là để lại cho người phía sau đi."

Không cần châm ngọn đèn thứ một trăm, vẫn còn tầng thứ chín mươi chín, đem ba ngọn đèn đều châm lên cũng có thể được phần thưởng, tuy rằng cùng đèn ngọc lưu ly không cách nào so sánh được, thế nhưng phần thưởng cũng không tệ, nghe nói là bức tranh do một vị có chút danh tiếng họa.

Phó Vô Thiên võ công vốn là cực mạnh trong quân, đừng nói tầng chín mươi chín, ngay cả tầng một trăm hắn cũng nắm chắc có thể dễ dàng châm.

Đang lúc dưới ánh mắt sợ hãi thán phục của mọi người, Phó Vô Thiên quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi người nhìn ra được, nam nhân anh tuấn này kỳ thực vẫn điêu luyện, nói không chừng hắn có thể nắm bắt phần thưởng tầng một trăm, bất quá hắn hình như không có ý đó, châm hết ba ngọn đèn tầng chín mươi chín liền trực tiếp nhảy xuống.

Thân thể mạnh mẽ trên không trung nhanh chóng nhưng mạnh mẽ giống như một con hùng sư trực tiếp hạ xuống trước mặt đồng bạn của hắn, bước tiến phi thường vững vàng, trong đám các cô nương người xem phát sinh các loại tiếng kinh hô, lo lắng hắn ngã xuống, đợi sau khi hắn bình yên vô sự chạm mặt đất, từng đạo ánh mắt nghiên cứu tìm tòi ái mộ liền rơi vào trên người Phó Vô Thiên.

Những nam nhân nhất thời có chút không biết tư vị.

Không phải là lớn lên đẹp một chút, võ công cũng không kém, bọn họ cũng không phải rất kém cỏi, bất quá trong lòng bọn hắn cũng rất may mắn, nam nhân nếu vô ý với danh bài đệ nhất, nói rõ bọn họ vẫn còn có cơ hội.

Nghĩ vậy, các nam nhân bắt đầu xoa tay chuẩn bị ở trước mặt các cô nương ngưỡng mộ trong lòng chính mình biểu hiện thật tốt một phen.

Bên kia, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi đến nơi nhận phần thưởng.

Sau khi tiếp nhận bức họa, An Tử Nhiên như cũ cầm tờ giấy mới vừa viết xong giao cho người phụ trách trông coi đèn sơn.

Chuyện này chỉ như một cái nhấc tay, người phụ trách cũng giống lão phụ sảng khoái đáp ứng.

Hai người sau đó liền rời đi hội đèn lồng.

Chân trước mới vừa đi, nam tử nho nhã và đồng bạn của hắn chân sau đã tới rồi.

Hội đèn lồng không chỉ có trò chơi đốt đèn sơn, bởi vì gợi ý trên tờ giấy thứ ba chỉ ở trên hội đèn lồng, cho nên bọn họ còn phải đi tìm hiểu từng cái một mới được, hai người đứng ở chỗ không nhiều người lắm, chỉ là nhìn từng góc đều đầy ấp người.

"Kế tiếp phải làm sao, đi hỏi từng người?" Nam nhân hỏi nam tử nho nhã bên người.

Nam tử nho nhã nhìn bốn phía một vòng, sau cùng tập trung đoán đố đèn và đốt đèn sơn, hai loại trò chơi nhỏ này độ khó tương đối khá cao, hơn nữa cũng có tính khiêu chiến, "Trước tiên đi xem đoán đố đèn."

Đố đèn cách bọn họ gần, bất quá đương nhiên không có được đáp án, hơn nữa đố đèn cuối cùng đã bị người cầm đi.

Hai người thay đổi tuyến đường đi đốt đèn sơn, quả nhiên từ chỗ người phụ trách lấy được tin tức mong muốn, bất quá điều kiện tiên quyết cầm được tờ giấy là châm ngọn đèn cuối cùng ở tầng một trăm.

Nhiệm vụ này đối với người bình thường mà nói rất khó.

Không phải mọi người đều có thể có khinh công trác tuyệt như Phó Vô Thiên.

An Tử Nhiên kỳ thực cũng biết đạo lý này, nhưng hắn vẫn đưa ra nhiệm vụ cửa thứ hai rất cao, bất quá hắn cũng chưa nói không thể tìm người hỗ trợ, cho nên vẫn là lưu lại đường lui.

May mà hai người đều không phải là người thường.

Ngọn đèn cuối cùng bị nam nhân đốt, thành công lấy được phần thưởng và tờ giấy gợi ý.

Bất quá hai người cũng từ trong miệng người phụ trách nghe được chuyện của người hoàn thành ngọn đèn ở tầng chín mươi chín, cùng lão phụ nói như nhau, đúng là hai nam nhân.

Nam tử nho nhã cười a a nói: "Toàn bộ người ở tết hoa đăng sợ là chỉ có chúng ta mới có thể rãnh rỗi như vậy."

"Bất quá đối phương cũng coi như 'làm" chúng ta kiếm được ngọn đèn ngọc lưu ly." Nam nhân nói tiếp, đèn ngọc lưu ly quả thực điều không phải thứ tốt thông thường, mặc dù hai người cũng không thiếu.

Hai người trực tiếp đi tới mục tiêu kế tiếp.

。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。

Hùng sư: con sư tử hùng dũng mãnh mẽ.

Chương 109: Tiết mục xen giữa. 

Thủ tục tối trọng yếu nhất của tết hoa đăng là tắt đèn.

Kiếp trước, An Tử Nhiên tuy rằng học là khoa học tự nhiên, nhưng là bởi vì một ít nguyên nhân, hắn đã từng đọc thuộc qua lịch sử, đặc biệt là văn hóa lịch sử, mà hội đèn lồng đó là một loại văn hóa lịch sử.

Hội đèn lồng bắt đầu từ triều đại Hán, lưu hành ở triều đại Đường, hưng thịnh ở triều đại Tống, cho tới bây giờ vẫn luôn là truyền thống ngày lễ quan trọng của dân gian, ngày mười lăm tháng giêng âm lịch hàng năm, ban đêm ánh trăng treo cao, từng nhà sẽ lại đốt lên ngọn đèn tỏ vẻ chúc mừng, phi thường rầm rộ.

Bất quá hai nơi vẫn có một chút khác biệt.

Kiếp trước hàng năm chỉ có một lần hội đèn lồng, Đại Á lại có bốn lần, hơn nữa bách tính Đại Á đối với hội đèn lồng càng coi trọng hơn, tiêu biểu kiệt xuất nhất đó là thi đấu đèn, cũng chính là xem đèn.

Đại hội thi đấu đèn được tiến hành nửa sau tết hoa đăng.

Khi tết hoa đăng được tiến hành một nửa, mọi người đã hưởng thụ qua bầu không khí náo nhiệt của tết hoa đăng, lúc này liền sẽ tiếp tục đi đến đại hội thi đấu đèn.

Chẳng hạn như bây giờ, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên rời đi nơi đốt đèn sơn sau liền theo dòng người đi tới đại hội thi đấu đèn.

Xa xa nhìn sang, màu sắc vạn ngọn đèn, như mộng như ảo, hưng thịnh không bao giờ đoạn tuyệt.

Thấy một màn như vậy, tuyệt đối sẽ không có người nghĩ đến Đại Á bây giờ còn là một quốc gia tràn ngập nguy cơ, cũng tuyệt không có người nghĩ tới loại thịnh thế này là ở dưới sự thống trị của một hôn quân phát sinh, bất quá mặc kệ thời gian tới Đại Á sẽ như thế nào, lúc này mọi người thầm nghĩ quý trọng trước mặt.

Đại hội thi đấu đèn phụ thuộc đó là ngọn đèn.

Bất luận là loại hình đoàn thể đều có thể tham gia, chỉ cần báo danh sớm là được.

Lúc đến hội đèn lồng, người báo danh đem ngọn đèn mình làm tốt đưa cho người trong đại hội thi đấu đèn, người tới sớm còn có thế chính mình lựa chọn một vị trí bắt mắt, sau đó đem ngọn đèn treo lên.

Hai bên trái phải ngọn đèn, đại hội có đặt một rương nhỏ, trên mặt rương có một lỗ nhỏ hình tròn, nếu là thích ngọn đèn này, nghĩ nó được làm rất đẹp, rất có giá trị xem xét, như vậy có thể bỏ vào một phiếu cho nó để bày tỏ ủng hộ, phiếu là lĩnh ở trái phải hai bên cửa đại hội thi đấu, mỗi người chỉ có thể cầm một tờ, nhiều liền không được, đây là vì phòng ngừa có người gian lận.

Đại hội thi đấu đèn chỉ có nửa canh giờ, chỉ trong khoảng thời gian này mới được bỏ phiếu.

Thời gian không phải rất dài, bất quá đây là bởi vì tiếp sau còn muốn tính phiếu, vì vậy trước định đoạt ra hạng ba ngọn đèn, bất quá đây là quy tắc hai năm trước mới đổi.

Trước kia là sau khi kết thúc đại hội thi đấu đèn ngày thứ hai mới cho ra kết quả, nhưng là cứ như vậy liền cho một số người thừa cơ hội lợi dụng quyền thế gian lận.

Một số quan gia và thiên kim nhà giàu để đạt được ba thứ hạng đầu, các nàng sẽ không từ thủ đoạn, cho nên hội đèn lồng hai năm trước, ba hạng đầu đại hội thi đấu đèn cho tới bây giờ đều là các nàng bao hết.

Sau lại khiến cho bách tính công phẫn, cho nên về sau bọn họ cự tuyệt tham gia đại hội thi đấu đèn, dù sao bọn họ tham gia cũng vô ích, thế cho nên về sau tham gia đại hội thi đấu đèn đều là thanh liêm quan gia và thiên kim nhà giàu.

Không chỉ có như vậy, càng khôi hài hơn chính là.

Trước kia người yêu thích bỏ phiếu cao hơn chín mươi lăm phần trăm đều là bách tính, thế nhưng từ sau khi nữ nhi của bọn họ không đi tham gia thi đấu đại hội đấu đèn, những người này cũng không đi bỏ phiếu, kết quả tổng số phiếu liên tục ba vòng thi đấu đại hội đèn so với trước kia thiếu rất nhiều, trong đó số phiếu ba hạng đầu thấp đến đáng thương không nở nhìn con số.

Sau này Sùng Minh đế đã biết chuyện này.

Bất quá làm một hôn quân, hắn phi thường có tinh thần hôn quân.

Sùng Minh đế không để cho người cải biến thi đấu đại hội thi đấu đèn, trái lại mệnh lệnh bách tính phải đi tham gia thi đấu đại hội đèn, người nào trái lệnh chém!

Bách tính sợ hãi, vì vậy chỉ có thể để cho nữ nhi tham gia.

Bất quá bọn hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sau lại bị bọn họ nghĩ ra được một phương pháp tuyệt diệu để ứng đối.

Bọn họ đem tất cả phiếu đều tập trung bỏ vào một nhà, vì vậy đại hội đấu đèn sẽ xuất hiện một màn phi thường thú vị, rất nhiều người xếp thành hàng dài, đều đem phiếu của mình tập trung bỏ vào trong cái rương nào đó, kết quả đem cái rương chất đầy, người chịu trách nhiệm phải lấy thêm một cái rương mới.

Kể từ đó, số phiếu của người nào cao nhất chính là có mắt nhìn, hay nghĩ cái xấu nhất cũng không làm xong.

Vì vậy liên tục hai vòng thi đấu danh bài đệ nhất đại hội đấu đèn đều bị một cô nương bình dân nhận hết, để cho một bình dân dẫm lên trên đỉnh đầu, điều này làm cho hai ba gã tức giận đến cái cổ đều lớn.

Sau cùng, người tổ chức không thể không làm ra cải cách thi đấu đại hội thi đấu đèn, lúc này mới làm cho đại hội thi đấu đèn chân chính công bằng đi lên, cũng có thể tiếp tục phát dương quang đại, mà sau khi chế độ mới xuất hiện, những thiên kim đó trực tiếp bị bỏ rơi khỏi ba hạng đầu, mặc dù vẫn còn một số người chưa từ bỏ ý định ăn gian, ví dụ như dùng tiền mời mấy trăm người bỏ phiếu, nhưng vô ích.

Nếu như đưa cho mỗi người mười văn tiền, mấy trăm người quả thực tiêu không bao nhiêu bạc, thế nhưng đi đâu mà tìm nhiều người như vậy? Huống chi mấy trăm người căn bản không đủ.

Người hạng ba của đại hội đấu đèn số phiếu đều vượt lên hơn một nghìn phiếu, huống chi là ngưới đứng nhất và đứng nhì, người dẫn đầu thông thường sẽ không ít hơn năm nghìn phiếu.

Hơn nữa đại hội thi đấu đèn bây giờ đã tăng thêm quy định trừng phạt, một khi phát hiện có phiếu bầu khả nghi, không chỉ sẽ hủy bỏ tư cách tham gia đại hội thi đấu của nàng, hơn nữa còn quán triệt báo lên trên, liền lưu lại vết nhơ này cả đời. Cứ như vậy, đại hội thi đấu đèn thực sự trở thành trận tranh đấu danh phù kỳ thật.

Khoảng cách đại hội thi đấu đèn kết thúc chỉ còn lại không tới hai khắc.

An Tử Nhiên từ chỗ tổ chức lấy ra hai tờ giấy, sau đó đem hai tờ giấy sau cùng nhờ cậy người của đại hội đấu đèn.

Người của đại hội đèn là một người có tướng mạo trung niên mang theo vài phần khôn khéo, hắn không có giống như hai người trước sảng khoái tiếp nhận giấy, trái lại hồ nghi nhìn hai người một chút.

"Các người muốn làm cái gì?" Ở đây không phải là chỗ có thể tùy tùy tiện tiện!" Người trung niên thoáng bất mãn nói, trong mắt không nhịn được hiện ra hết.

An Tử Nhiên thu hồi giấy, không nói gì nữa, đối phương nguyện ý hỗ trợ rất tốt, không muốn hắn cũng không có khả năng cưỡng cầu, chỉ là dễ dàng khiến cho người ta có ấn tượng không tốt mà thôi.

Người trung niên liếc nhìn khuôn mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, hừ lạnh nói: "Cầm được phiếu liền đi nhanh lên, chặn ở chỗ này lẽ nào nghĩ muốn lấy thêm phiếu sao, đi mau đi mau, vẫn còn rất nhiều người chờ lấy phiếu đâu!"

Giọng nói thật ác liệt, ngay cả những người phía sau cũng bắt đầu nhìn không được.

Thanh âm mấy người xì xào bàn tán nhất thời truyền tới, không có chỗ nào là không chỉ trích người trung niên, người trung niên nghe được mặt lúc trắng lúc xanh, thái độ càng thêm không tốt, hung hăng trợn mắt liếc nhìn An Tử Nhiên, "Người gây trở ngại trật tự ở đại hội giống nhau đều bị đuổi ra ngoài, các ngươi nếu như không chịu đi nữa, ta gọi người!"

An Tử Nhiên bỗng nhiên nhìn hắn.

Người trung niên nhìn bọn hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lập tức lớn tiếng gọi người qua đây.

Đại hội thi đấu đèn là loại so tài khá lớn, cho nên khẳng định cần người giữ gìn trật tự, hắn kêu một tiếng, lập tức có năm người mặc phục sức thủ vệ cùng màu chạy tới.

"Bọn họ nhiễu loạn trật tự đại hội, đem bọn họ đuổi ra ngoài cho ta!"

Năm thủ vệ không nói hai lời liền hướng An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đi tới, ngay giữa lúc một người trong số họ gần nắm vai An Tử Nhiên thì, một bàn tay trước một bước nắm cổ tay của hắn, hơi chút dùng lực liền nghe được thanh âm "Răng rắc", ngay sau đó là âm thanh gào thảm thiết của thủ vệ.

Bốn người khác sửng sốt một chút, phản ứng kịp lập tức vung mạnh nắm tay xông đến.

Phó Vô Thiên bỗng đem thủ vệ dùng sức hất ra, có hai người tránh né không kịp, bị đồng bọn trước mặt bay tới đập trúng, ba người nhất thời ngã trái ngã phải thành một cục, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Còn dư lại hai người đã vọt tới trước mặt bọn họ.

"A!"

Một gã thủ vệ bay ngược té ra phía sau, nặng nề đập xuống đất, đầu khớp xương tựa hồ bể nát, thanh âm lớn đến người vây xem cũng đều nghe được, thế nhưng đây không phải là mấu chốt nhất, bởi vì thủ vệ đang che hạ khố của hắn vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh, vừa nhìn chỉ biết đau vô cùng, một số nam nhân phản ứng theo bản năng che lại hạ khố của mình.

Người cuối cùng cũng sợ đến dừng lại, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người xuất thủ không dám lại xông lên.

An Tử Nhiên bình tĩnh thu hồi chân.

Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn vương phi của hắn, trong mắt lóe lên ý cười, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền khiến cho mọi người kinh ngạc, ngay cả hắn cũng không có nghĩ tới vương phi của hắn sẽ trực tiếp công kích bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân, bất quá cũng là, chính là bởi vì là nam nhân, cho nên mới rõ ràng nhất nhược điểm của nam nhân.

"Ngươi, các ngươi... Cũng dám làm loạn trật tự đại hội thi đấu đèn, các ngươi chờ bị bắt đi." Người trung niên cũng không có cảm thấy sợ, trái lại thở phì phò buông lời ngoan độc.

Hắn tự tin như vậy không phải là không có nguyên nhân, tết hoa đăng là lễ bộ Đại Á phụ trách, nếu như xảy ra chuyện lễ bộ nhất định sẽ truy cứu, lễ bộ là chỗ nào, đó là một trong lục bộ của Đại Á, quyền lực cực lớn, người bình thường là không có khả năng đối kháng được.

Phó Vô Thiên như cười như không nhìn hắn, trên người chợt bộc phát ra khí thế uy hiếm: "Bản vương cũng muốn biết, người nào dám bắt bản vương cùng với vương phi của bản vương."

Lời này vừa nói ra, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh lại.

Người trung niên thoáng cái ngã trở về trên ghế.

Hắn hắn hắn... Hắn là một Vương gia? Thiếu niên bên cạnh là Vương phi của hắn?

Hai nam nhân?

Người trung niên đang muốn phủ định, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, mặt rốt cuộc loát một cái xanh, tuy rằng sự kiện kia đã qua hơn nửa năm, nhưng là nam nhân tự xưng Vương gia, Vương phi hắn lại là nam nhân, không phải được xưng là quận vương chiến thần lại có thể là ai, vương gia Đại Á có dũng khí lấy nam Vương phi cũng chỉ có một người chiến thần!

"Xem ra phải để cho lễ bộ một lần nữa chỉnh đốn một chút người của đại hội thi đấu đèn." Ánh mắt Phó Vô Thiên đảo qua đám người trên mặt đất, cùng với người trung niên có chỗ tựa chiếu cố, binh quyền của hắn tuy rằng nộp lên trên rồi, thế nhưng thân phận vẫn còn ở nơi đó, lễ bộ ngạo khí như thế nào đi nữa cũng phải cấp cho hắn mấy phần mặt mũi.

"Vương Vương Vương... Vương gia tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, đụng phải nhị vị ngài, tiểu nhân sau này cũng không dám nữa, cầu Vương gia tha cho một lần!" Người trung niên ùm một tiếng quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu với hắn.

An Tử Nhiên không để ý đến hắn, đi tới trước mặt một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, "Vị đại thẩm này, có thể nhờ người một việc được không?"

Phụ nhân phản ứng kịp, lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi, "Mời, mời nói."

"Ta muốn mời ngài ở chỗ này chờ một người, chỉ cần khoảng hai khắc là được, đến lúc đó đem tờ giấy này giao cho hắn, nếu như không có người đến, tờ giấy này liền tùy ngươi xử trí." An Tử Nhiên đem tờ giấy đặt vào trong tay phụ nhân này đồng thời còn có một lượng bạc, trước khi phụ nhân cự tuyệt nói rằng" Đây là thù lao!"

Phụ nhân quả thực muốn cự tuyệt bạc của hắn, có thể giúp được Vương phi chiến thần nàng đã nghĩ rất là vinh hạnh, đâu còn dám lại thu bạc của hắn.

Bất quá An Tử Nhiên không có để cho nàng cơ hội cự tuyệt, nói xong liền trở lại bên người Phó Vô Thiên, hai người liếc mắt nhìn nhau liền bước vào trong đám người, không biết liền nhìn không thấy bối cảnh bọn họ.

Người trung niên trên mặt đất, trong đầu chỉ có hai chữ "Xong rồi."

Những người khác một bên thảo luận về Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên, rất nhanh thì tản đi.

Phụ nhân và người nhà của nàng đứng ở cửa theo ý tứ của An Tử Nhiên, bọn họ cũng hướng về phía đại hội thi đấu đèn mà đến, thế nhưng dừng lại khoảng hai khắc là có thể kiếm một lượng bạc, chuyện tốt như vậy bọn họ đương nhiên rất thích ý, huống chi còn là giúp Vương phi chiến thần, sau khi trở về bọn họ có nhiều hơn một chuyện để khoe khoang, ngẫm lại liền cảm thấy cao hứng.

Nam tử nho nhã và bằng hữu của hắn cũng không có để cho bọn họ chờ lâu lắm, rất nhanh thì xuất hiện ở cửa đại hội thi đấu đèn, người phát phiếu đã được thay đổi, người trung niên và năm tên thủ vệ sớm đã bị người khiêng xuống dưới, làm cho bọn họ không biết ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì.

Hai người tiến lên hỏi.

Phụ nhân cách khá gần, nghe được hai chữ tờ giấy, lập tức đoán được hai người này hẳn là người mà Vương phi chiến thần đang đợi, tuy rằng không phải là một người, thế nhưng cũng sẽ không đúng lúc như vậy.

"Nhị vị công tử thật là tìm tờ giấy này?"

Nghe được thanh âm của người phụ nhân, hai người hướng phía nàng đi qua, trong mắt đều hiện lên một vẻ kinh ngạc, bọn họ cho rằng tờ giấy nhất định là ở chỗ của người phát phiếu ở đây, lại không nghĩ rằng lại sẽ ở trong tay một phụ nhân tầm thường.

"Đa tạ!" Nam nhân cảm tạ tiếp nhận tờ giấy

Phụ nhân khoát khoát tay, "Không cần khách khí, ta thật cao hứng có thể giúp được."

Sau đó, phụ nhân mang theo trượng phu cùng với nữ nhi của mình đi vào đại hội, tuy rằng đã qua thời gian bỏ phiếu, thế nhưng còn có đốt phiếu máy, đây mới là cao –trào!

Nhìn theo hướng hai người bọn họ rời đi, hai ngươi càng khẳng định trước khi bọn hắn đến nhất định là có chuyện gì xảy ra.

"Cái trò chơi nhỏ này càng ngày càng thú vị, thật chờ mong thấy hai người kia."

Nam tử nho nhã cười nói một câu, hai người liền cùng nhau tiến vào đại hội.

。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。

Công phẫn: nổi căm giạn chung của nhiều người thanh liêm quan gia và thiên kim nhà giàu.

Chương 110: Nhị hoàng tử 

Tờ giấy thứ tư, cũng chính là tờ giấy sau cùng.

An Tử Nhiên cũng không có dặn dò phụ nhân để cho bọn họ làm nhiệm vụ gì sau mới có thể cầm được tờ giấy, bởi vì thời gian không còn kịp nữa, cho nên lúc này đây bọn họ trực tiếp cầm tới tay.

Hai người nguyên bản vốn có chút kinh ngạc, thế nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy nội dung phía trên tờ giấy cũng biết tại sao.

Nội dung tờ giấy ngạc nhiên cùng đại hội thi đấu đèn không có bất cứ quan hệ gì, bất quá đối với hai người mà nói trái lại càng thú vị, bởi vì đối phương yêu cầu bọn họ ở trước khi đại hội thi đấu đèn tìm ra người đạt ba hạng đèn đầu giành được khen thưởng đem bọn họ tìm ra, đó là một nhiệm vụ khó khăn lại vừa không tính là nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, lý do rất đơn giản.

Trải qua mấy vòng trò chơi, bọn họ đã đại khái nghe ngóng được quần áo và tướng mạo của hai người, nghe hình dung hẳn là hai nam tử có bề ngoài rất xuất sắc, người như thế thông thường rất bắt mắt.

Chân chính khó khăn lầ tham gia đại hội thi đấu đèn quá nhiều người, đặc biệt đại hội thi đấu đèn đã đến giai đoạn cuối cùng, bởi vì liên quan đến tính toán phiếu, đoàn người hầu như chen chúc thành một khối, muốn tìm được hai người dưới tình huống như vậy độ khó liền gia tăng không ít.

Mặc dù như thế, hai người lại cảm thấy rất thú vị.

Loại trò chơi tìm người này bọn họ còn chưa có chơi qua, hơn nữa người là có tính chất lưu động, không giống hai nhiệm vụ trước, ở trong mắt bọn họ kỳ thực rất đơn giản, trái lại không có tính khiêu chiến quá lớn.

Nam nhân xuất sắc đều có chung một tính chất, chính là nhiệm vụ càng khó khăn càng có thể làm cho bọn họ dấy lên ý chí chiến đấu.

"Xem ra chúng ta phải tách ra đi rồi."

Nam nhân nhìn đoàn người phía trước rậm rạp chằng chịt người, hai người cứ như vậy chen vào, sợ rằng đến sáng sớm ngày mai cũng không nhất định có thể tìm được hai người kia, cho nên tất phải tách nhau ra tìm.

Nam tử nho nhã nói: "Chỉ có thể như vậy."

Tiếp đó, hai người liền một trái một phải tách ra đi vào.

Tính toán phiếu là một phân đoạn trọng yếu nhất của đại hội thi đấu đèn, mặc dù có ngọn đèn đạt được nhiều số phiếu lại làm cho thời gian kéo dài, thế nhưng không ai cảm thấy sốt ruột, hơn nữa đại hội thi đấu đèn cũng có đối sách tương ứng, bọn họ mời hai mươi người cùng nhau điếm phiếu, mỗi người điếm một cái rương, có thể điếm sai, thế nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến thứ tự ba hạng đầu, không ai lại so đo.

Lúc này, hai mươi tên thủ vệ đại hội mặc y phục cùng màu mỗi người đều mở một cái rương trước mặt mình.

Những cái rương này đều tương đối nhẹ, bởi vì trình tự tính toán phiếu đều dựa theo trọng lượng xếp hàng, từ nhẹ đến nặng, vì là lưu lại một chút hồi hộp phần sau, mà sau lưng rương có dán tên của người chủ ngọn đèn.

Không lâu lắm, đằng trước đã có mười mấy người tính toán số phiếu xong, những người này đều có số phiếu không cao, nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai trăm tờ, khoảng cách bình quân số phiếu tên hạng thứ ba còn kém xa lắm, có người thất vọng, có người khuẩn trương, cái rương của mình xuất hiện càng chậm liền đại biểu càng có hi vọng đoạt được ba hạng đầu.

Bất quá không phải tất cả mọi người điều đứng ở chỗ này chờ kết quả cuối cùng.

Ngọn đèn ở đại hội thi đấu đèn cũng không có thu hồi, vẫn đang đặt triển lãm trên đài, từng hàng qua đi, thiếu cái rương che lấp, hình ảnh thoạt nhìn càng đồ sộ, đủ mọi màu sắc, rực rỡ nhiều màu.

An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên bước chậm ở trong một loạt ngọn đèn phía trước, hai người đều không nói gì, ánh trăng bao phủ dưới bóng đêm, xung quanh không còn đoàn người chen chút, bầu không khí cũng có vẻ yên bình.

An Tử Nhiên đột nhiên dừng lại ở phía trước một ngọn đèn.

Tầm mắt của Phó Vô Thiên rơi vào trên ngọn đèn, "Ngọn đèn này trái lại rất độc đáo."

An Tử Nhiên nhàn nhạt câu hạ khóe miệng, đối với người cổ đại mà nói đúng là tương đối độc đáo, bởi vì ngọn đèn trừ bỏ tùy ý có thể thấy được tạo hình phổ biến, tỷ như ngọn đèn bọn họ thấy trên sạp đang bán phía trước.

Chủ nhân của ngọn đèn này phải là một cô nương khéo tay, nàng thậm chí rất có thể đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, cho nên nàng mới làm ra ngọn đèn hai tiểu đồng tử một nam một nữ, tiểu đồng tử tựa như tiểu đại nhân làm tư thế chắp tay chúc tết cho đối phương, nụ cười của hai người rất xán lạn, quan trọng nhất là có thể làm cho bọn họ lây nhiễm tươi cười, khiến cho An Tử Nhiên nhớ tới tiểu bao tử ở trong phủ.

Hắn đời này nếu như không có gì ngoài ý muốn chắc là sẽ không có hài tử, cho nên hắn dự định bồi dưỡng tiểu bao tử, sản nghiệp Quân Tử thành tạm thời không đề cập tới, sản nghiệp An gia ở An Viễn Huyền là nhất định hắn phải kế thừa.

"Chúng ta trở về đi."

An Tử Nhiên xoay người đối với Phó Vô Thiên bên cạnh nói rằng.

Phó Vô Thiên không hỏi hắn vì sao đột nhiên phải đi về, thời gian khi y dừng lại nhìn ngọn đèn hắn liền đại khái đoán được Vương phi hắn trong lòng đang suy nghĩ gì, bất quá...

"Không chơi trò chơi nhỏ?"

An Tử Nhiên lắc đầu, "Ngươi nghe thanh âm, tính toán phiếu tựa hồ cũng nhanh kết thúc, lúc này còn chưa có tới, xem ra là không có hy vọng rồi."

"Bản vương thật tò mò, nếu như đối phương thực sự tìm tới rồi, Vương phi định cho hắn một cái dạng gì kinh hỷ?" Phó Vô Thiên nói, trên đường hắn đã biết nội dung tờ giấy thứ nhất, luôn nghĩ hỏi vấn đề này.

"Ta còn chưa nghĩ ra." An Tử Nhiên rất không xấu hổ nói rằng. Ngay từ đầu hắn kỳ thực là tồn tại tâm tư trêu đùa đối phương, hơn nữa trò chơi nhỏ chỉ là đột nhiên tâm huyết, trên người làm sao có thể mang theo các loại đồ vật khen thưởng? "Bất quá.... kinh hỷ cũng là bởi vì người mà khác nhau."

Phó Vô Thiên nói: "Làm sao bởi vì người mà phương pháp khác nhau?"

An Tử Nhiên nêu ví dụ nói: "Nếu đối phương là một thư sinh bần cùng, ngươi nghĩ ta cho hắn mười lượng bạc có được tính là một kinh hỷ hay không?"

"Tính! Như vậy nếu như đối phương không thiếu bạc đâu?"

An Tử Nhiên do dự, cái này tương đối phiền toái, hắn còn chưa nghĩ ra, ánh mắt đột nhiên rơi vào bức tranh hắn cầm trên tay, mặc dù là họa sư có một chút danh tiếng, thế nhưng đưa cho Trác Hải Đường có lẽ sẽ tương đối kinh hỷ, Trác Hải Đường là họa sư hắn mời tới.

"Rốt cuộc tìm được!"

Đúng lúc này, một thanh âm ưu nhã đột nhiên từ phía sau bọn họ tiến đến, không xoay người, bọn họ cũng cảm giác được tầm mắt của đối phương rơi trên người bọn họ, không cần hỏi, "Tìm được rồi" trong miệng hắn nhất định là chỉ tìm được bọn họ.

An Tử Nhiên kinh ngạc xoay người, hắn không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự có người vớt ngọn đèn của hắn, còn cố ý bồi hắn chơi trò chơi nhỏ nhàm chán này, ngoài ý muốn nhất, hắn thực sự ở trong đại hội thi đấu đèn tìm được bọn họ, nam tử đi đến có một phong độ nhẹ nhàng, khí chất nho nhã.

"Vô Thiên?"

Nguyên bản khóe miệng nam tử nho nhã mỉm cười, sau khi nhìn đến Phó Vô Thiên bên cạnh An Tử Nhiên bỗng nhiên biến mất, trên mặt trở thành vẻ kinh ngạc chợt lóe lên.

Phó Vô Thiên so với hắn bình tĩnh hơn nhiều, thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ngay cả biểu tình thay đổi một chút cũng không có, trái lại hướng hắn nhàn nhạt hé miệng, "Nhị hoàng tử."

Lần này đến phiên An Tử Nhiên kinh ngạc.

Người này chính là nhị hoàng tử Phó Nguyên Thành, hiện giữ chức hộ bộ thượng thư, người này bề ngoài tao nhã, vốn có tính chất lừa gạt, khiêm tốn nhún nhường, không kiêu căng, khôn khéo tài giỏi, mà lại có thiên phú trị quốc rất cao, ở trên người hắn chưa từng có xuất hiện qua một từ ngữ không tốt nào.

Hắn là hoàng tử giữa năm hoàng tử của Sùng Minh đế rất có tài năng lãnh đạo, còn muốn có được nhân tâm hơn đại hoàng tử và tam hoàng tử, cho nên hai người đều coi hắn trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Phó Nguyên Thành tuy rằng không giống Phó Nguyên Võ và Phó Nguyên Dương có mẫu tộc có thể dựa vào, thế nhưng hắn cũng là hoàng tử không thể khinh thường nhất, ngoài năng lực của bản thân hắn ra, quan trọng hơn là hắn có hoàng đệ ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến trung thành và giúp đỡ.

Mẫu phi của ngũ hoàng tử Vân phi là người Triệu gia, tổ tiên Triệu gia là khai quốc công thần, lúc còn trẻ vì Đại Á lập được công lao hiển hách, tổ tiên đều là xuất thân tưởng lĩnh, đến hai đời phụ thân Vân Phi và đệ đệ này, tuy rằng bởi vì bị phụ tử Phó Khiếu che lấp hào quang, thế nhưng vẫn không thể khinh thường.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Phó Vô Thiên bị Sùng Minh đế thu đi binh quyền sau cùng rất có thể sẽ rơi xuống vào trong tay phụ tử Triệu gia, Phó Nguyên Thành có ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến ủng hộ, đủ để bù đắp hoàn cảnh xấu không có mẫu tộc của hắn.

Song phương cũng không có nghĩ tới sẽ có loại duyên phận này.

Lúc này, cùng Phó Nguyên Thành phân công nhau tìm người, Triệu Nghị cũng thấy bọn họ, hắn là đệ đệ của Vân Phi, hai tỷ muội kém số tuổi khá lớn, bởi vì Triệu Nghị là Triệu Cương hơn ba mươi tuổi mới cùng phu nhân hạ sinh, bởi vậy tuổi cùng Phó Nguyên Thành không sai biệt lắm, cho nên mới có thể cùng đi chung.

"Triệu Nghị tiếp kiến quận vương."

Thấy An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, Triệu Nghị trong mắt nhanh chóng hiện lên một vẻ kinh ngạc, bất quá hắn rất nhanh thì phản ứng kịp, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng y hành lễ.

Phó Nguyên Thành nở nụ cười một chút, nhìn hai người nói: "Quả nhiên đủ kinh hỉ." Sau đó hắn lại nhìn về phía An Tử Nhiên, "Vị này nói vậy chính là Vương phi đường đệ Vô Thiên, sớm nghe nói qua đệ muội, vẫn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên cùng nghe đồn không giống nhau."

An Tử Nhiên nhàn nhạt hướng hắn gật đầu một cái, không thân cận, ngược lại có vẻ xa lánh.

Phó Nguyên Thành vẫn chưa chú ý, lấy ra bốn tờ giấy dọc theo đường đi, "Bốn tờ giấy này chắc hẳn chính là đệ muội viết đi?"

Hắn thấy qua chữ của Phó Vô Thiên, bao la hùng vĩ rộng lớn, không ai bằng, nếu như chữ trên tờ giấy là y viết, hắn liếc mắt là có thể nhận ra.

An Tử Nhiên trả lời: "Là do ta viết."

Phó Nguyên Thành cười nói: "Trò chơi nhỏ rất thú vị."

An Tử Nhiên đơn giản nói: "Đa tạ khích lệ!"

Phó Nguyên Thành nhìn ánh mắt của hắn nhất thời trở nên ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú thú vị), tính tình này thật là đủ đạm mạc, bất quá so với hắn tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, nghe nói hắn là con của địa chủ huyện thành nhỏ, nhìn hắn nhưng một chút cũng nhìn không ra tới hắn có một tia sợ hãi, nếu như sớm biết rằng Vương phi Phó Vô Thiên thú vị như vậy, hắn nhất định sớm một chút đến Phó vương phủ bái phỏng (thăm hỏi).

An Tử Nhiên không thích ánh mắt của hắn, cảm giác như là đang nhìn một kiện vật phẩm.

Phó Vô Thiên làm như không biết ý nghĩ của y, sau khi nói mấy câu khách sáo liền tìm cái cớ mang theo vương phi của hắn rời khỏi đại hội thi đấu đèn.

Sau cùng gác lại một bên gặp phải hai người, hành trình tết hoa đăng này vẫn là rất tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro