Ngoại truyện mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Ánh mắt các vị khách quý khác cũng đều hướng tới Thẩm Ngôn.

Đường cong bắp chân cậu không tinh tế giống nữ sinh, mà bao trùm một tầng cơ bắp hơi mỏng, đồng thời kiêm cả sức lực và mỹ cảm, có thể nói chạm tới cực hạn mỹ học.

Nhưng ai có thể biết đôi chân thoạt nhìn thon dài xinh đẹp trước mắt này, có thể không chút cố sức nào đá rơi đầu người khác xuống đâu?

Lực bạo phát cấp SSS cực kỳ khủng bố.

Hai người làm nóng người xong, tổ chương trình đã dịch chuyển thiết bị tập thể hình trước, ở phòng tập thể thao trải lên một tầng lót phòng cùng loại với lót yoga.

Tám vị khách quý thân cao chân dài dựa theo phương thức tổ A/B giao nhau, từ trái đến phải xếp thành một hàng, lấy tư thế tập hít đất chuẩn bị sẵn sàng.

Nhìn từ màn hình, toàn lag chân dài và cơ bắp dưới lớp đồ thể dục, làm người xem trong phòng phát sóng trực tiếp hưng phấn kêu ngao ngao.

【 rốt cuộc muốn bắt đầu rồi! 】

【 thiệt kích động. 】

【 tui dám đánh đố lần này người hạng nhất tuyệt đối là Hứa, anh ta là người chuyên nghiệp nhất. 】

【 tui đánh cuộc anh Từ, anh Từ cũng được á? 】

【 tôi mặc kệ, Hạ tổng anh thắng cho tôi, Ngôn thần còn chờ hẹn hò cùng anh đó!! 】

【 Hạ tổng xông lên ——】

Khi đạo diễn tiến vào đếm ngược, các khách quý để cánh tay khỏe mạnh giữ song song với mặt đất, eo lưng thẳng, thân thể kéo thành một đường thẳng tắp, cơ bắp phần vai cùng cánh tay ở trạng thái dùng sức căng lên, cả cơ thể tràn ngập cảm giác lực lượng.

Nhiếp ảnh gia tiến hành quay phổ rộng từ trái sang phải, từ thị giác người xem, quả thật là bùng nổ hormone.

Mà giữa một loạt người, màu da Thẩm Ngôn so với người bên cạnh trắng vài tông, ở trong đám người phá lệ bắt mắt.

【đối lập thế này, Ngôn thần thật sự quá trắng luôn, trắng đến phát sáng. 】

【đường cong cơ thể cũng đẹp thật. 】

【 Ngôn thần cố lên, xem trọng anh! 】

Tổ đạo diễn: "Bắt đầu —— tính giờ!"

Kim giây nhanh chóng chuyển động: "30 giây."

"Một phút."

Lâm Thừa Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cậu ta cảm giác chống đỡ cả người dần dần trở nên nặng hơn, vị trí eo bụng cũng cảm nhận được áp lực khó có thể chống cự.

Cậu ta không muốn nhìn người xung quanh, chỉ dưới đáy lòng yên lặng đếm thời gian.

Cho dù thể lực anh ta không bằng những khách quý tổ A kia, nhưng anh ta tuyệt không là người cuối cùng!

"90 giây."

Hô hấp Lạc Hoành có chút không thoải mái, hơi thở nặng nề, toàn thân đều đang run rẩy rất nhỏ.

Cơ bụng ở trạng thái dùng sức căng chặt đến phát đau, làm người sống trong nhung lụa như cậu ta cực kỳ khó chịu.

Lâm Thừa Hiên cũng tương tự.

Cậu ta theo bản năng nâng mông lên một ít, lại vẫn không thể triệt tiêu cảm giácbụng rơi xuống, chỉ đành cắn răng kiên trì.

Phó đạo diễn: "Hai phút."

"Không được, tôi không kiên trì được."

Lạc Hoành luôn luôn chú trọng tư thế trực tiếp ghé vào trên mặt đất, cảm giác đau nhức ở bụng được giảm bớt, trong nháy mắt cảm giác thở một hơi nhẹ nhõm.

Không bao lâu, Lâm Thừa Hiên cũng đưa ra từ bỏ.

"Lạc Hoành, 2 phút 27 giây."

"Lâm Thừa Hiên, 2 phút 43 giây, cũng không tệ."

Nhân viên công tác bên cạnh vỗ tay.

Đối với plank mà nói, thành tích này đã thoát ly trình độ bình thường, đủ để gọi 'tốt'.

Khu bình luận cũng đều là đối cổ vũ hai người.

Chỉ là, kích thích nhất đánh giá khách quý tổ A, cũng là bộ phận được khán giả chú ý nhất.

Thời gian đã qua đi ba phút.

Lâm Thừa Hiên lui đến một bên, tiếp tục đánh giá sáu người.

Tổ A Hứa Chính Sơ, Lục Từ, Hạ Văn Xuyên vẫn ổn định như cũ, thân thể thẳng, mắt nhìn phía trước, tư thế tiêu chuẩn; mà Thường Úc cúi đầu, cái trán gần như dán cánh tay, hô hấp rõ ràng nặng rất nhiều.

Tổ B Thẩm Ngôn và Bạch Nhược Hàm thoạt nhìn cũng còn ổn, vẫn chưa biểu hiện ra dấu hiệu không trụ được.

Đặc biệt là người trước, đến tần suất hô hấp đều không loạn một phần nào.

"Tôi... Rời khỏi."

4 phút 11 giây, Thường Úc thấp gấp ra tiếng.

Lúc cậu chàng đứng lên mặt đều đỏ lên, mồ hôi trên trán có thể thấy thể lực xác thật đạt tới cực hạn, không thể tiếp tục.

【 oa, 4 phút, Úc thần được đó! 】

【 tui có hai phút đều kiên trì không nổi. 】

【 tra xét một chút tư liệu, ở plank vượt qua 4 phút chính là ưu tú, Úc thần rất lợi hại! 】

【 con giai vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. 】

Ba người rời khỏi, chỉ còn lại năm người vào càng lâu hơn, cũng càng cạnh tranh kịch liệt.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phó đạo diễn nhìn đồng hồ: "Mười phút."

【 chèn hỡi, đã 10 phút! 】

【tiêu chuẩn plank mới 6 phút, thể lực khách quý này thật đáng sợ. 】

【ba vị tổ A làm tui có dự đoán, nhưng không nghĩ tới Thẩm Ngôn và Bạch Nhược Hàm vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ. 】

【 đừng quên Bạch Nhược Hàm tập chuyên nghiệp cái gì, người tập nhảy múa thể lực tốt là bình thường. 】

【 cũng đúng, nhưng Ngôn thần thật sự quá ngoài dự đoán của mọi người. 】

【 cậu ấy sao phương diện nào cũng mạnh thế nhỉ? Tôi thật sự phục!! 】

【 trời ơi, mấy người xem tư thế Ngôn thần kìa, từ đầu tới cuối cũng chưa từng thay đổi... Dáng vẻ nhẹ nhàng ghê. 】

Màu da trắng nõn của Thẩm Ngôn làm cậu nổi bật trong năm người, nhân khí ũng cao nhất.

Không chỉ có người xem phòng phát sóng trực tiếp đang chú ý hắn, đám người Lâm Thừa Hiên một bên nghỉ ngơi cũng đem ánh mắt phóng trên người cậu.

Thân hình thanh niên cao dài thành một thẳng tắp, đồ thể dục rộng thùng thình phủ xuống phía dưới, từ mặt bên ẩn ẩn có thể nhìn đến một đoạn eo nhỏ, cơ bụng căng chặt đường cong rất xinh đẹp.

Cơ bắp ở cánh tay bởi vì dùng sức đột hiện ra đường cong, hô hấp bằng phẳng, tư thế tiêu chuẩn đến như tiến hành chỉ đạo.

Cho người ta cảm giác không chỉ không hề cảm giácmỏi mệt, ngược lại thập phần nhẹ nhàng.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp vốn tưởng rằng đây là một hồi cạnh tranh giữa các vị khách tổ A, không nghĩ tới hiện tại xông vào một con ngựa đen thực lực siêu mạnh!

Chiếu xuống như vậy, hươu chết về tay ai còn chưa biết, cũng làm trận chiến thể lực này càng có điểm xem.

"Mười lăm phút."

Thời gian này đã vượt qua cực hạn phần lớn người, kế tiếp mỗi một giây đều sẽ đặc biệt gian nan.

Trán và cổ Hứa Chính Sơ chảy ra mồ hôi tẩm ướt tự ngực một tảng lớn, mồ hôi dọc theo cằm từng giọt dừng ở trên đệm, nhuộm cái đệm phía dưới thành màu đậm.

Cánh tay anh ta nổi gân xanh, cơ bắp phồng lên đến dường như muốn nổ tung, đệch, rõ ràng mang theo vài phần cố sức.

Lúc này Bạch Nhược Hàm cũng thật sự không dễ chịu.

Tuy rằng thể lực cậu ta tốt, lại chịu huấn luyện chuyên nghiệp, chân đã bắt đầu không chịu khống chế run rẩy, phần eo thoáng trầm xuống lại nâng lên, bụng đau nhức, đang cắn chặt răng.

Cậu ta nhịn không được nhìn Thẩm Ngôn bên cạnh một cái, đối phương vẫn như cũ duy trì tư thế tiêu chuẩn vẫn không nhúc nhích, lông mi buông xuống, hoàn mỹ đến như một pho tượng.

Trạng thái như vậy không thể nghi ngờ mang đến tâm lý áp lực cực lớn cho người, thậm chí sẽ sinh ra tâm tư từ bỏ.

Bạch Nhược Hàm vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bên kia.

Trạng thái Hứa Chính Sơ cùng giống nhau cậu ta, cơ thể phát run, gân xanh thái dương toàn bộ nổi lên, cậu ta có thể nghe được hô hấp dồn dập không xong đối phương.

Trước mắt trong sân còn lại năm người, cho dù thể nào, cậu ta nhất định phải bắt được trước bốn.

Kiên trì, cần thiết phải kiên trì!

"Hai mươi phút, nếu chống đỡ không được có thể nghỉ ngơi." Phó đạo diễn nhắc nhở.

20 phút, dù với vị khách quý nào đều có thể chứng minh thực lực của chính mình.

Đáng tiếc, bọn họ không chỉ chứng minh bản thân, còn là đang cạnh tranh quyền lợi hẹn hò, bởi vậy đều căng nhau.

【 cảm giác Hứa sắp kiên trì không được. 】

【 Bạch Nhược Hàm cũng vậy, tôi cảm thấy cậu ấy mệt sắp khóc rồi, thiệt bội phục nghị lực cậu ấy. 】

【 anh Từ nhìn cũng rất mệt. 】

【20 phút thật sự quá tốt, làn đạn nhiều người như vậy có mấy người kiên trì nổi đến 20 phút? 】

【 tui quá xấu hổ, người ta rõ ràng ưu tú như vậy còn tranh, xứng đáng sự nghiệp thành công. 】

【 chỉ là Ngôn thần cùng Hạ tổng đều còn rất nhẹ nhàng. 】

【 Hạ tổng mạnh ghê, Ngôn Ngôn về sau nhất định sẽ cực kỳ tính phúc, hắc hắc. 】

Trong sân trừ bỏ Hạ Văn Xuyên và Thẩm Ngôn, mặt ba vị khác đều đã tới nỏ mạnh hết đà, hoặc tiếp cận trạng thái nỏ mạnh hết đà, khảo nghiệm trước mắt là nghị lực ai mạnh hơn, kiên trì được hơn.

Nếu hiện tại từ bỏ, tất nhiên là kiếm củi ba năm thiêu một giờ; nếu tiếp tục kiên trì, vậy còn có cơ hội.

Không đến cuối cùng, ai có thể biết kết quả như thế nào?

"Hứa Chính Sơ, 23 phút 49 giây."

Cuối cùng vẫn là Hứa Chính Sơ từ bỏ trước.

Kỷ lục cao nhất trong quá khí của anh ta là25 phút, ngày thường tầm 20-23 phút.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới đàn phú nhị đại sống trong nhung lụa sẽ mạnh như vậy, thế cho nên càng so càng có chút nhụt chí, trở thành hạng năm.

Hứa Chính Sơ rời khỏi xong sắc mặt rất kém cỏi, lại không thể không tiếp thu sự thật anh ta không có quyền lợi mời.

"Bạch Nhược Hàm, 24 phút 11 giây, hạng bốn."

Bạch Nhược Hàm lúc này đã không được, đang ngã vào đệm hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Cổ cậu ta và trên mặt tất cả đều là mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, cơ bụng xé rách khiến cậu ta có chút thống khổ cuộn tròn thân thể, qua vài phút mới ổn định lại.

Cậu ta chuyên nghiệp có lẽ không bằng Hứa Chính Sơ, nhưng cậu ta dựa đến nghị lực ngoan cường và cỗ tàn nhẫn trong lòng bản thân.

Hỗn loạn trong đó cũng có khát vọng với Thẩm Ngôn.

Cho dù thế nào, cậu ta đều phải vì mình tranh thủ một chút khả năng chẳng sợ chỉ có một chút.

*

Năm người theo thứ tự rời đi, này hàng trở nên trống vắng.

Lục Từ nhìn về phía Thẩm Ngôn cách đó hai vị trí.

Thanh niên thoạt nhìn còn ổn định như lúc ban đầu, eo lưng thẳng lên, khuôn mặt tinh xảo bịt kín một tầng mồ hôi mỏng, lại làm cả người cậu càng có vẻ mị lực, cũng càng gợi cảm.

Nhưng mà khi anh ta cúi đầu, lại nghe được tiếng thở dốc nặng nề của bản thân cùng với tiếng hàm răng rung lên khanh khách, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt dọc theo cằm, làm ướt cả đệm và quần áo.

Lục Từ nhắm lại mắt, phần cơ vai tam giác cùng bắp tay phồng lên cực hạn, cổ hiện ra mấy đạo gân xanh.

Anh ta không cần chiến thắng Thẩm Ngôn, anh ta muốn chiến thắng Hạ Văn Xuyên.

Anh ta không nhìn tới trạng thái đối phương, cho nên chỉ có thể tiếp tục, thẳng đến anh ta đến cực hạn!

Phó đạo diễn nhìn đồng hồ: "30 phút."

Ông đều rất kinh ngạc với thể lực ba người, đương nhiên khiếp sợ nhất thuộc Thẩm Ngôn.

Dường như mỗi lần thanh niên luôn có thể mang ngạc nhiên mới cho người khác, tựa như một bảo tàng có thể không ngừng khai quật.

Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người ba người cuối cùng.

Bạch Nhược Hàm nhìn Hạ Văn Xuyên không chút biến hoá cảm xúc một cái, hít sâu một hơi đi đến bên người Lục Từ, "Anh Từ cố lên, lại kiên trì một chút!"

Cậu ta tình nguyện để Lục Từ đi hẹn hò cùng Thẩm Ngôn, cũng không thể làm Hạ Văn Xuyên thực hiện được.

Nhưng thể lực người đàn ông thật sự quá tốt, hắn giống thanh niên, ngoài mặt mày thanh lãnh có chút mướt mồ hôi, cơ bắp quần áo phồng lên độ cong rõ ràng, không có biểu hiện đặc biệt.

Cũng không phải đơn thuần dùng nghị lực có thể chống lại, đây tuyệt đối chênh lệch là thực lực.

"Lục Từ, 34 phút 52 giây, hạng ba."

Phó đạo diễn tuyên bố kết quả, cũng ý nghĩa trần ai lạc định.

Thẩm Ngôn cùng Hạ Văn Xuyên nhìn nhau cười, hai người đồng thời đứng dậy, trong tiếng ở một mảnh vỗ tay đối diện.

【 má nó, ai có thể nghĩ đến cuối cùng lại là Hạ tổng cùng Ngôn thần thắng? Vỗ tay. 】

【 tui còn có thể nói cái gì, bọn họ chính là trời đất tạo nên một đôi! 】

【 quá mạnh, sao hai người này có thể mạnh như vậy? Xem dáng vẻ thành thạo này, tuyệt đối không phải cực hạn. 】

【 thật là thể lực khủng khiếp. 】

【 cảm ơn tổ chương trình để tôi kiến thức được nhiều cơ thể trơn tru cường tráng hoàn mỹ như thế, cực kỳ thỏa mãn. Lau nước miếng.jpg】

【 thật là vui, hẹn hò, hẹn hò! 】

Trong làn đạn che trời lấp đất, tổ chương trình cho mỗi vị khách hạng bốn một tấm thiệp.

Lục Từ và Bạch Nhược Hàm duỗi tay tiếp nhận, biểu cảm lại không chút vui sướng.

Thẩm Ngôn dùng khăn ướt giúp Hạ Văn Xuyên lau đi mồ hôi mỏng trên trán, dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của người đàn ông mà đưa thiệp mời ra, cười nói: "Ngài Hạ Văn Xuyên, ngày mai có thể mời anh hẹn hò cùng em được không?"

"Có thể." Hầu kết Hạ Văn Xuyên lăn lăn, ngón tay trắng lạnh gắt gao nắm lấy tấm thiếp do thanh niên đưa tới, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vài ba tia sáng: "Vậy ngày hẹn hò mai, Ngôn Ngôn có thể đồng ý với tôi không?"

"Đương nhiên." Thẩm Ngôn duỗi tay tiếp nhận, mắt tím cong lên xinh đẹp, "Cảm ơn lời mời của anh, em rất chờ mong."

【 a a a a, kích động đến mức tui điên cuồng gõ bàn. 】

【 bó lớn cẩu lương đập dô tui, tui lại vui vẻ chịu đựng. 】

【 vì sao xem người khác yêu đương tui sẽ vui vẻ như vậy, hu hu, thần tiên tình yêu. 】

【 vì anh Từ cùng tiểu Bạch vốc một phen nước mắt đồng tình, nhưng mà thực xin lỗi, toy cũng ủng hộ bọn họ ——】

【 thật là cắn ngon quá! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro