Chương 77 : Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Hạ Lăng rời đi, Thẩm Ngôn giơ tay sờ sờ ngọn tóc xoã tung, đã hoàn toàn khô.

Không giống kiểu khô ngày thường dùng gió ấm để sấy khô, mà là Alpha giúp cậu lau khô.

Thiếu niên nửa ghé vào trên giường, một tay chống cằm, mắt tím xinh đẹp thả vào không trung, cảm giác trên sợi tóc phảng phất vẫn lưu lại xúc cảm từ đầu ngón tay đối phương xuyên vào, mềm nhẹ, lại tê dại như bị điện giật.

Đêm nay đã là lần thứ ba.

Thẩm Ngôn đè lại ngực, tần suất tim đập đã khôi phục bình thường, nhưng trước đó cậu rõ ràng cảm nhận được khác biệt, cái loại cảm giác trái tim không chịu khống chế nhảy lên này, rốt cuộc là gì?

Trong đầu lại nhịn không được hồi tưởng lại hình ảnh ngay lúc đó.

Cậu ngồi trên một chiếc ghế có thể điều chỉnh, xuyên thấu qua vách tường bóng loáng như mặt gương vừa vặn có thể nhìn đến động tác của người nọ.

Hạ Lăng đứng ngay sau cậu, cúi đầu, mặt mày thanh lãnh dưới ánh đèn hạ có vẻ nhu hòa vài phần.

Đôi mắt Alpha hơi rũ, khớp xương ngón tay rõ ràng thâu những sợi tóc dài của cậu về phía sau, lực độ rất nhẹ, như lông chim phất qua, trêu chọc tâm cậu.

Khăn lông thuần trắng mềm nhẹ bao lấy tóc, chà lau, sợi tóc rơi rụng lại bị đầu ngón tay nhẹ nhàng câu lấy, vuốt về phía sau, cứ thế vòng đi vòng lại.

Ngón tay Alpha lành lạnh, thon dài, trên bề mặt phát sáng nhàn nhạt, năm ngón tay mảnh khảnh đưa qua đẩy lại trên nền tóc nâu đậm, dọc theo phương hướng sợi tóc từng chút một, từ gốc tới ngọn

màu nâu cùng màu đen tóc, g điểm từng. mái tóc, tông màu Độ tương phản đặc biệt sắc nét, có một cảm giác se se không thể diễn tả được. Độ tương phản màu sắc đặc biệt sắc nét và có một cảm giác se da khó tả.

Đầu ngón tay nhợt nhạt hơi lạnh thỉnh thoảng cọ qua da đầu, mang đến một trận tê dại, Thẩm Ngôn cảm giác hô hấp mình trở nên có chút dồn dập, lông mi nhỏ dài nồng đậm run rẩy, ngay cả sống lưng cũng căng thẳng.

Hạ Lăng lập tức dừng động tác lại, hai tròng mắt xanh thẳm yên lặng nhìn cậu, "Xin lỗi, làm đau tóc em sao?"

"... Không có." Thẩm Ngôn rũ mắt, cậu ngoảnh mặt đi, cảm giác cổ họng hơi khô.

Alpha cũng tương tự.

Hầu kết hắn khó nhịn lăn lăn, đầu ngón tay hơi lạnh cảm thụ được sợi tóc mềm mại của Omega, ngọn tóc còn dính nước làm ướt đầu ngón tay, dường như cả không khí cũng thêm sền sệt vài phần. ( đại đại xét duyệt, chỗ này chỉ đang lau tóc thôi nha ~ )

Áo ngủ Omega rộng thùng thình, nút thắt tuy rằng đã thắt đến nút trên cùng, nhưng phần sau cổ thon dài trắng nõn, dưới ánh đèn vẫn sáng lấp lánh như một viên ngọc trai.

Hạ Lăng tận lực bỏ qua nó, nhưng hô hấp lại hơi mang theo chút dồn dập.

Hắn thu liễm tâm trí, tiếp tục động tác giúp thiếu niên lau tóc, mỗi một lọn tóc đều bị khăn lông mềm nhẹ nhàng chăm sóc, động tác phá lệ tinh tế.

Thẩm Ngôn trước nay không cảm giác được thời gian lại lâu đến vậy.

Từng động tác của Alpha giống như bị tua chậm, biểu cảm chuyên chú của đối phương, xúc cảm ngón tay xuyên qua tóc, hơi thở nặng nề, còn có chút ngứa cùng run rẩy mỗi lúc vô tình chạm phải sau tai cậu, hết thảy hết thảy, cậu đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cậu có chút hối hận để Hạ Lăng hỗ trợ lau tóc.

Thời điểm người nọ rời đi, còn sửa sang lại áo tắm dài tán loạn của cậu bỏ vào tủ quần áo, khăn lông cũng được bỏ vào máy rửa mặt.

Omega nằm trên giường lăn lộn, áo ngủ vạt áo nhấc lên phía trước lộ ra một đoạn eo nhỏ, vân da rõ ràng, bạch phát sáng.

Hắn dùng chăn che mặt lại, chỉ lộ ra vành tai ửng đỏ, sau đó ở trong lòng liều mạng nói với chính mình ——

Chỉ là lau tóc, thuận tiện giúp đỡ sửa sang lại quần áo mà thôi.

Chuyện rất bình thường.

Giữa bạn bè cũng có thể làm.

Đối phương không có bất kỳ gì hành động khác người, đừng nghĩ nhiều......

Ngay lúc đang suy nghĩ phiền loạn, cậu nghe được quang não thông báo, vừa click mở, phát hiện trước đó còn vài tin nhắn chưa đọc.

Thiệu Tinh Lan: 【Anh trai Thẩm Ngôn mai không cần mang theo gì đâu, em sẽ mang dịch dinh dưỡng, kẹo vị bạc hà, đúng rồi, còn có máy trị liệu! Tóm lại, mấy cái này giao cho em là được.】

Thiệu Tinh Lan: 【Anh trai Thẩm Ngôn ngủ ngon, phải nghỉ ngơi thật tốt nha. 】

Sau đó là tin nhắn Lục Vân Thiên gửi tới.

Lục Vân Thiên: 【 xin lỗi, gửi tin nhắn trễ quá, công việc trợ giảng nhiều hơn tưởng tượng của anh.】

Lục Vân Thiên: 【 Ngôn Ngôn, ngày mai có thời gian không? Anh mang em đi lái thử Aircar RS sau cải tạo.】

Thẩm Ngôn đảo qua tin nhắn của Thiệu Tinh Lan, phảng phất có thể nhìn đến bộ dáng thiếu niên cười sáng ngời, cong mắt làm nũng. Khóe môi cậu nâng lên, cũng trả lời một câu 'ngủ ngon'.

Về phần RS sau cải tạo, thiếu niên cũng cực kỳ chờ mong.

Phiên bản giới hạn toàn tinh tế, bản thân nó đã nằm ở vị trí đứng đầu, các tính năng phương diện đều xuất sắc nhất, nếu có thể hoàn toàn mở hình thức lái tay, vậy khẳng định rất kích thích!

Đáy lòng cậu mang theo vài phần nóng lòng muốn thử.

Chẳng qua, buổi sáng ngày mai có thể quá sớm hay không?

Tuy rằng Học viện Quân sự Đế quốc yêu cầu giáo viên, trợ giảng cùng nhóm quân giáo sinh thống nhất làm việc và nghỉ ngơi, nhưng Lục Vân Thiên cho cậu cảm giác không giống như sẽ nghiêm túc tuân thủ quy định này.

Nhưng nếu không đi, Hạ Lăng sẽ đưa cậu đến sân huấn luyện.

Nghĩ đến đây, thiếu niên đột nhiên trở mình, mũi chân hơi căng chặt, Đầu ngón chân hơi phồng, mu bàn chân trần giống như một cây cung màu ngọc bích, sáng bóng không tỳ vết.

Hít sâu một hơi, Thẩm Ngôn trả lời Lục Vân Thiên: 【buổi sáng ngày mai thời gian 5:30 tiện không? 】

Giây tiếp theo đối phương đã trả lời: 【 không thành vấn đề, đến lúc đó anh chờ em dưới lầu.】

Lục Vân Thiên nhìn tin nhắn thiếu niên gửi tới, khóe môi nâng lên, hiện tại đã sắp 12 giờ tối, anh còn tưởng rằng đợi không được.

Ước chừng nhìn một phút, anh mới đóng quang não, cưỡng bách chính mình trở lại với công việc.

Màn hình quang bình thể hiện báo cáo phân tích 5000 chữ, còn mười mấy bài chưa xem xong.

Công việc trợ giảng Học viện Quân sự Đế quốc cũng không phải nhàn, môn cận chiến lại là một trong số những môn chính, trình độ quan trọng không thấp.

Nhân tài tân sinh lớp tinh anh kiệt xuất, mỗi một người đều là tướng lĩnh sĩ quan tiềm tàng, yêu cầu với học viên lẫn giáo viên càng cao.

Buổi sáng hơn hai mươi trận đối chiến đã tiêu hao lượng lớn thể lực lẫn tinh lực, nhưng Lục Vân Thiên không giống quân giáo sinh có thể tranh thủ nghỉ ngơi trong lớp văn hóa, mà còn có nhiệm vụ khác.

Bắt đầu từ buổi chiều, anh liên tục xem video đối chiến của mỗi tân sinh lớp tinh anh, sau đó còn cùng thiếu tá Phong Tề thảo luận về nội dung giảng dạy của lớp tiếp theo, phương án cải tiến, cùng'kế hoạch huấn luyện riêng' của từng sinh viên.

Tới buổi tối, còn phải xem báo cáo phân tích của họ.

Thân là Nhị điện hạ đế quốc, anh gạt bỏ ý định thừa kế ngai vàng, đây là lần đầu tiên anh đảm nhận khối lượng công việc nặng nề như vậy.

Vốn dĩ tâm tình thập phần bực bội nhưng khi nhìn đến tin nhắn đối phương lại hoàn toàn tiêu tán.

Mắt đào hoa câu nhân của Lục Vân Thiên mang theo ý cười, dưới ánh đèn càng tô thêm vẻ đa tình.

Cho dù thế nào, anh đều hy vọng có thể cùng đối phương nhiều trong chốc lát, đánh đổi bằng việc bỏ đi thời gian nghỉ ngơi.

Màn hình quang bình được tắt lúc 1 giờ sáng, mà đồng hồ báo thức anh lại được đặt vào 4:30.

Đồng thời, hệ thống thông minh nhắc nhở: Trợ giảng Lục Vân Thiên, sáng nay không có sắp xếp gì, xin anh nghỉ ngơi thật tốt.

*

Năm giờ sáng, đồng hồ sinh học Thẩm Ngôn giúp cậu tỉnh lại đúng giờ, trước tiên gửi tin nhắn cho Hạ Lăng.

Thẩm Ngôn: 【buổi sáng nay muốn chạy thử xem Rs bản cải tạo, đàn anh Hạ Lăng không cần tới đón tôi. 】

Chờ cậu rửa mặt xong, đối phương mới trả lời một câu ' Được '.

Alpha rũ mắt nhìn dòng tin nhắn trên quang bình, mặt mày thanh lãnh còn lạnh hơn cả ánh trăng, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Nhưng hắn biết khẳng định sẽ có một lần như vậy.

Hắn nhường vị trí điều khiển cho đối phương, chẳng phải vì thiếu niên thích hay.

Hắn đã sớm đoán trước rồi.

Hạ Lăng giơ tay cài nút áo đồ tác chiến màu trắng đến nút trên cùng, sau đó vuốt phẳng nếp gấp trên cổ tay cùng cổ áo, ngón tay thon dài mang lên bao tay trắng, không khác biệt với ngày xưa.

Nhưng mà Pheromone cấp cao đột nhiên dữ dằn tràn ngập toàn bộ không gian, băng tuyết lạnh thấu xương làm mặt tường đều kết một tầng băng, mà biểu cảm lạnh nhạt của hắn cũng khiến người máy cũng không dám lại đây.

Người máy nhỏ khởi động hệ thống ổn định nhiệt độ, nơm nớp lo sợ hỏi: "Chủ, chủ nhân, bữa sáng ngài muốn ăn cái gì?"

Hạ Lăng liếc mắt nhìn nó một cái, lãnh đạm nói: "Không ăn."

Người máy nhỏ nước mắt lưng tròng: "Chỉ là, chỉ là, huấn luyện rất vất vả QAQ."

Hạ Lăng không để ý nó, lạnh mặt cầm mấy bình dịch dinh dưỡng ra cửa.

Lúc này Lục Vân Thiên đang chờ ở cửa biệt thự.

Hôm nay anh không mặc đồ tác chiến, mà mặc thường phục màu màu kaki, nút tay áo, cài áo kim loại, xích bạc phối hợp chặt chẽ, một vài thiết kế nhỏ tôn thêm dáng người tuyệt vời của Alpha.

Cổ áo anh mở hai nút, lộ ra hầu kết gợi cảm cùng xương quai xanh, một đầu tóc vàng rõ ràng đã được chải chuốt, dưới ánh mặt trời phá lệ loá mắt.

Sửa soạn tỉ mỉ như thế không giống đi thử xe, mà giống đi hẹn hò.

Alpha nửa dựa vào Aircar, khí chất lười biếng cao ngại, khóe môi mang cười, thỉnh thoảng ngó xuống thời gian hiện trên quang não.

Anh hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn, sớm có thể nhìn thấy Omega mình thích.

Sau đó anh thấy được Hạ Lăng đi ra từ biệt thự, nháy mắt đứng thẳng, sắc mặt cũng trầm xuống.

Hạ Lăng cũng thấy được anh, mặt ngoài thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nếu xem nhẹ Pheromone như bão tuyết thổi đến.

Hai Alpha đỉnh cấp ai cũng không có nói chuyện, nhưng tin tức tố lại điên cuồng tàn sát bừa bãi trong không khí.

Hơi thở băng tuyết hương gỗ cùng rượu trắng WJ xa hoa, nồng đậm đến mức giám sát không khí cũng bắt đầu báo nguy, chúng nó như dã thú hung tợn cắn xé lẫn nhau, lại như hai thanh kiếm sắc va chạm, chỉ mũi kiếm vào đối phương, chiêu nào cũng trí mạng, không hề nhân nhượng——

Nếu có mặt Alpha khác, nhất định sẽ bị Pheromone áp chế gắt gao quỳ rạp trên mặt đất, gân xanh thái dương toàn bộ nổi lên, bò cũng không đứng dậy.

Mà cấp bậc Pheromone của Hạ Lăng cùng Lục Vân Thiên quá cao, một người là cấp 10 cao nhất, một người dí sát đằng sau , thế lực ngang nhau.

Vài phút sau, sắc mặt hai A bắt đầu trắng bệch, hô hấp không thuận, khớp xương tay rõ ràng che kín gân xanh, tỏ rõ bọn họ cũng không nhẹ nhàng.

Cuối cùng, hai người không tiếng động kết thúc giao đấu khi quan não Lục Vân Thiên nhảy lên tin nhắn.

Thẩm Ngôn: 【 anh xuất phát chưa? Tôi lập tức xuống dưới. 】

Pheromone phóng thích đồng thời dừng lại tại lúc này.

Môi mỏng Hạ Lăng mím chặt, theo bản năng dời mắt, hàng mi buông xuống dài giống tuyết rơi.

Dù đã sớm biết, đau đớn tại ngực vẫn từng đợt đánh úp lại, cảm giác còn muốn khó chịu hơn Pheromone mang tới cho hắn.

Lục Vân Thiên thấp khụ một tiếng, hô hấp nặng nề, anh không thể không thừa nhận, Pheromone bản thân vẫn kém hơn đối phương một chút.

Chỉ có điều, trận này anh thắng.

Lúc Thẩm Ngôn nhìn thấy Lục Vân Thiên, Hạ Lăng sớm đã không thấy thân ảnh, nhưng trong không khí vẫn còn mùi gỗ tùng mãi chưa tiêu tan, chói lọi chứng tỏ sự tồn tại của hắn.

... Hạ Lăng vừa rồi cũng ở đây?

Ngoại trừ hương gỗ tùng lạnh, hương vị Pheromone của Lục Vân Thiên cũng nồng đậm tương tự, gần tới mức làm say lòng người.

Nhìn sắc mặt Alpha tái nhợt, mắt tím Omega hiện lên hiểu rõ, đồng thời trong lòng yên lặng thở dài.

Quả nhiên hai Alpha cao cấp không thể ở gần, vừa thấy mặt sẽ có tranh đấu.

Lục Vân Thiên nỗ lực điều chỉnh hơi thở sốt ruột mắt đào hoa mênh mông mang theo nhè nhẹ ý cười, giọng ôn nhu lưu luyến: "Ngôn Ngôn, lên xe."

"Ừm." Thẩm Ngôn nhìn RS màu vàng nhạt trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia hưng phấn.

Aircar như tia chớp bay thẳng vào không trung, nhanh giống như một chùm tia sáng, thiếu niên điều khiển Aircar thỉnh thoảng thực hiện những cú lộn khó, luồng không khí phun ra biến thành những đường ngoằn ngoèo, như muốn chia đôi bầu trời.

Cũng may Học viện Quân sự Đế quốc chiếm địa diện tích cực lớn, cũng đủ để RS rong ruổi ở không trung.

Dùng tốc độ siêu nhanh như thế hơn mười phút sau, Thẩm Ngôn chưa đã thèm mà ngừng lại.

Tuy rằng thời gian thoạt nhìn khá ngắn, nhưng kỳ thật vậy đủ rồi.

Cậu bay vòng quanh khu vực khổng lồ suốt sáu vòng, dòng khí đều đều để lại không trung, như một bức vẽ nhân vật trừu tượng.

Đương nhiên, nếu có cơ hội, cậu còn muốn đến vài lần.

Thật sự rất sướng, thực kích thích.

"Ngôn Ngôn, em cảm thấy tính năng RS sau cải tạo thế nào?" Lục Vân Thiên một bên dò hỏi, một bên thuận thế cầm ngón tay thiếu niên vì thao tác nhanh mà hơi cứng đờ, đặt trên đùi nhẹ nhàng xoa ấn, động tác thành thạo.

"Tính năng cực kỳ ưu việt, cơ bản không còn chỗ để cải tiến......" Thẩm Ngôn đang tự hỏi, sau đó đã bị cầm ngón tay.

Tay đối phương thật nóng, đầu ngón tay cậu cuộn lại, bị ngón tay thon dài hữu lực kéo ra, mang theo vài phần không không cho cự tuyệt.

Chẳng qua, Omega có chút kinh ngạc phát hiện, ấn một lúc xác thật thoải mái hơn nhiều.

Biểu tình Lục Vân Thiên nghiêm túc, vài sợi tóc vàng rơi trên trán, đường nét khuôn mặt ba chiều sắc nét, đôi mắt hoa đào tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ chỉ chú ý vào đồ vật trước mắt, không có gì khác.

Alpha như vậy xác thật rất có mị lực.

Thẩm Ngôn nhìn biểu tình chuyên chú của anh, cảm thấy chính mình không nên để ý điều này.

Hơn nữa thủ pháp anh thật sự rất chuyên nghiệp.

Không biết Nhị điện hạ đế quốc học từ nơi nào được cái này?

Suy nghĩ chỉ có một chớp mắt, cậu nghĩ đến vấn đề không trả lời, trầm ngâm nói: "R-S được sửa đổi có công suất và tốc độ cao hơn khoảng 15%, hấp thụ sốc hơn 10%, độ nhạy cao hơn 5%, tính năng tản nhiệt được cải thiện. . . . . . "

Thiếu niên quá nhạy bén với số liệu.

"Phải, em nói gì cũng đúng." Lục Vân Thiên có chút ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, không nghĩ tới tất cả đều đoán trúng.

Thẩm Ngôn cũng rất vui vẻ, nhìn anh cười rực rỡ.

Mắt tím Omega xinh đẹp, trong mắt giống hàm chứa ngân hà, mỹ lệ vô song.

Hầu kết Alpha hoạt động rõ ràng, anh nhìn khóe môi đối phương nâng lên, cánh môi cong duyên dáng, tim đập nhanh hơn, xúc động muốn hôn lên.

"Thích chiếc xe này, sau này anh đều đến đón em, nhé?" Lục Vân Thiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cậu, tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn.

Lông mi Thẩm Ngôn hơi rũ: "...Thật ra không cần phiền toái như vậy."

Lục Vân Thiên cũng biết không có khả năng, vì thế lui mà cầu tiếp, "Vậy tuần này anh đón em."

Anh yên lặng nhìn vào mắt tím xinh đẹp của Omega, thanh âm mang theo một chút chua xót cùng khẩn cầu: "Đừng từ chối anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro