Chương 39: Chữa trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Tổ trưởng đội nghiên cứu báo cáo phân tích số liệu kín đáo chuẩn xác, biết được cấp bậc của Thẩm Ngôn, các giáo viên quả thực mừng rỡ như điên.

"Cấp SS, Tinh thần lực Thẩm Ngôn thật sự đạt tới SS——"

"Tôi đã nói rồi, cậu ấy nhất định có thể tạo nên kỳ tích."

"Học viện Quân sự Đế quốc chúng ta lần này nhặt được bảo vật rồi!"

"Thiên tài Tinh thần lực SS duy nhất của đế quốc ở trường chúng ta, nhất định sẽ tạo thành oanh động."

"Tinh thần thể hóa hình." Giáo viên chương trình học 'vận dụng' tinh thần lực cảm thán, "Thao tác yêu cầu cao đến thế Thẩm Ngôn chưa nhập học đã làm được, thiên phú cậu bé này quá đáng sợ."

"Đúng vậy." Một giáo viên khác phụ họa, "Ngay cả trùng mẹ cấp S cũng bị trọng thương, sau này trên chiến trường, tuyệt đối là nhân vật thủ lĩnh!"

"Cần là đối tượng quan trọng bồi dưỡng."

Đây là ý tưởng nhất trí trong lòng tất cả giáo viên.

Kiểm tra Thẩm Ngôn hoàn mỹ kết thúc, cùng thời gian, phòng Thiệu Tinh Lan lại hoàn toàn hoảng loạn.

Tinh thần lực hỗn loạn nóng nảy tràn ngập cả căn phòng, người chàng trai trẻ nóng bỏng, đau đớn nằm ghế trên kêu rên, gân xanh thái dương căng chặt, cực lực nhẫn nại cơn đau bạo phát sau cắn nuốt tinh thần lực, cảm giác máu trong cơ thể đều đang cháy.

Nóng quá... Thật là khó chịu......

Thuốc, đúng rồi, thuốc!

Thiệu Tinh Lan đột nhiên mở hai mắt đỏ đậm như thấm đầy máu, đôi mắt màu hổ phách này đã mất đi trong suốt dĩ vãng, trở nên giống dã thú đáng sợ. Hô hấp y nặng nề, đầu ngón tay run nhè nhẹ, cắn răng lấy một hộp thuốc trong lòng ra.

Bởi vì khống chế lực không tốt, chiếc hộp bị ngón tay bạo lực bóp nát, viên thuốc màu trắng rơi đầy đất.

Chàng trai bất chấp thuốc giá trị ngàn vạn rơi rụng trên mặt đất, run rẩy từ trên vạt áo sờ đến hai viên còn sót lại bỏ vào miêng, đem viên thuốc nuốt xuống, đau đớn do tinh thần lực bạo động cuối cùng giảm bớt một chút.

Đây là lý do y từ lúc mười tuổi nhất định lúc nào cũng phải mang thuốc kề bên người.

Vốn dĩ năm tuổi khi kiểm tra đo lường xuất tinh thần lực cấp S đều ổn thoả, nhưng từ lúc thức tỉnh thiên phú cắn nuốt, tình trạng Tinh thần lực không ổn định vẫn luôn đi cùng y.

Thiệu thị mấy năm nay tìm vô nhân viên số nghiên cứu phát minh chữa bệnh, hao phí mấy tỷ tinh tệ cải tiến dược phẩm, thời gian khống chế ổn định hai tháng một lần.

Nhưng cả nhân viên điều trị lẫn Thiệu Tinh Lan đều biết, phương pháp này chỉ cưỡng ép đè lại cuộc bạo động, một khi bùng nổ sẽ càng mãnh liệt hơn phía trước.

Chẳng qua... Đây đã là biện pháp tốt nhất, tinh thần lực cấp S bạo động vốn không thể trị tận gốc.

Chàng trai nhắm hai mắt thống khổ thở dốc, cánh môi tái nhợt đều bị chảy máu.

Lần này sóng tinh thần lực cấp S khơi lại trạng thái không ổn định của y, nhất định sẽ không dễ bình phục, dựa theo kinh nghiệm cũ, chỉ sợ phải chịu đựng 40 phút... Hoặc là một tiếng?

Tóm lại, tất cả đều là phí công thôi.

Không ai có thể cứu y.

Nhân viên y tế ở ngoài cửa mang dụng cụ cách ly dày nặng, đẩy cửa vào chậm rãi đi đến giữa sóng tinh thần xao động, đến trước mặt Thiệu Tinh Lan, ý định nâng y dậy.

Đúng lúc này, cơ thể thiếu niên đột nhiên đau đớn đến run người, rồi sau đó nhanh chóng cứng lại, trong miệng thét lên một tiếng gào thảm thiết, ngay sau đó một tia sáng trắng thoáng chợt hiện trên trán y ——

Nhân viên y tế như có cảm giác ngẩng đầu, một con rắn trắng lớn chừng bảy tám mét trên cao, đồng tử vàng thẳng lạnh nhạt nhìn chằm chằm bọn họ, hướng bọn phun từng tiếng ss.

Cứu, cứu mạng.

Chân nhân viên y tế nhũn ra, không nghĩ tới tinh thần thể chàng trai này lại đáng sợ như thế, hơn nữa còn hóa hình trong hiện thực.

Băng Lân Cự Mãng hiển nhiên cũng rơi vào cơn nóng nảy giống chủ nhân nó.

Cơ thể cao lớn của nó đấu đá lung tung trong phòng, cái đuôi thô tô quét sạch toàn bộ dụng cụ, bàn ghế, ... vảy trắng ẩn hiển tia đỏ, Tinh thần lực phồng lên khiến nó kêu từng tiếng ss ss đau đớn, bắt đầu điên cuồng đâm vào vách tường phòng cách ly!

Tiếng báo nguy bén nhọn vang lên, quang não Thiệu Tinh Lan cũng đang cho thấy dấu hiệu sinh tồn bị uy hiếp, cùng với từng tiếng 'bộp bộp'. toàn bộ phòng rơi vào một mảnh hỗn loạn.

Dưới tình huống như thế, nhân viên y tế căn bản chẳng thể tiến vào điều trị, chỉ có thể xin trợ giúp từ Học viện Quân sự Đế quốc.

Hệ thống: "Ký chủ, cơ hội kiểm độ hảo cảm tới rồi! Tinh thần lực Thiệu Tinh Lan đang ở trạng thái không ổn định. Chỉ cần chữa khỏi y, tuyệt đối có thể đạt được mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên, thành công lấy được phần thưởng!"

Hiện tại độ hảo cảm đã có 20, chắc chắn lấy được mục tiêu giai đoạn một.

Thẩm Ngôn không chút do dự: "Được ."

Tinh thần lực bạo động cực kỳ đau đớn, Kim Vũ Vương Điệp trước mắt chỉ tiêu hao quá nhiều năng lượng nên ngủ say, vẫn chưa bị thương căn nguyên, về tình về lý cậu đều nên cứu người.

Hạ Lăng vẫn luôn ở cửa chờ Thẩm Ngôn.

Mái tóc bạc lóa mắt của Alpha tự nhiên buông trước ngực, đồ tác chiến trắng không nhiễm bụi, màu da trắng phản chiếu mặt mày thanh lãnh, phảng phất núi cao phủ đầy tuyết cao ngạo trác tuyệt, làm người không thể tới gần.

Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên, hơi thở băng giá quanh người hắn tất cả rút đi, bước ra chân dài tới trước đối phương.

Hạ Lăng đứng yên trước mặt cậu, đôi mắt xanh thẳng nhanh chóng đảo quanh người Omega, xác nhận đối phương không bị thương, thần kinh căng chặt mới thả lỏng một chút: "Thí nghiệm xong rồi, kết quả như thế nào?"

"Là cấp SS."

"......"

Tuy là Hạ Lăng cũng hoảng hốt, thiên phú Thẩm Ngôn hiếm thấy, thậm chí...Còn muốn cao hơn cả hắn.

Từ nhỏ hắn đã bị gánh cho cái danh thiên tài, còn là con trai độc nhất của nguyên soái đế quốc, đây là lần đầu tiên bị người ta áp chế về thiên phú.

Chỉ là hắn cũng không có cái loại 'lòng tự trọng của A cao cấp', thay vào đó còn cảm thấy vui mừng cho đối phương.

Chỉ là, thích người loá mắt như thế, có đôi khi thật sự muốn đem thiếu niên giấu đi không cho bất kỳ kẻ nào nhìn đến, chỉ để giữa đôi mắt tím mỹ lệ kia phản chiếu thân ảnh mình.

Hạ Lăng nhắm mắt, đem ý tưởng tồi tệ kia vứt đi.

Điểm chú ý của Thẩm Ngôn lúc này đặt ở cách vách.

Cậu nghiêng đầu nhìn lại, đã có không ít nhân viên y tế kinh hoảng thất thố chạy từ bên trong ra, lấy trình độ mẫn cảm của cậu với Tinh thần lực, bên trong xác thật có xao động Tinh thần lực không nhỏ.

"Thiệu Tinh Lan bên kia hình như xảy ra vấn đề, tôi đi xem coi có giúp được gì không."

Khóe môi Hạ Lăng mím chặt, im lặng vài giây mới nói, "Tôi đi cùng em."

"Được." Thẩm Ngôn đi về hướng phòng Thiệu Tinh Lan. Alpha đi theo phía sau, thần sắc đông lạnh.

Giáo viên trong trường dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, những lúc này cũng không có biện pháp tốt hơn.

Băng Lân Cự Mãng là Tinh thần thể cấp S, bây giờ nó đang phát điên, cực kỳ khó đối phó.

Phương pháp tốt nhất là đánh thức Thiệu Tinh Lan, lợi dụng quan hệ giữa chủ nhân và Thiệu Tinh Lan thu hồi con rắn to phát điên này.

Nhưng đáng tiếc chàng trai đã rơi vào hôn mê, tạm thời không bị đánh thức.

Chỉ có thể mấy người hợp lực dùng võng tinh thần lực trói nó lại, rồi nghĩ đối sách sau.

Đang chuẩn bị thực hiện, bọn họ đột nhiên nhìn Băng Lân Cự Mãng dừng động tác va chạm điên cuồng lại, đứng thẳng người, đồng tử vàng dựng thẳng ngây ngốc nhìn chằm chằm một hướng, sau đó đong đưa thân thể cao lớn bay đến phương hướng kia cúi đầu.

Trong lòng mọi người cả kinh, lập tức lui về bên cạnh, để lộ ra Omega đứng giữa.

Cậu có vóc dáng mảnh khảnh, thân hình hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo phảng phất thần ban, da thịt trắng nõn như sứ, cặp ắt tím phảng phất hội tụ muôn vàn ngôi sao, mỹ lệ vô song.

Chỉ cần đứng nơi đó, là có thể hấp dẫn vô số ánh mắt.

Tất cả mọi người nhận ra cậu —— Thẩm Ngôn.

Trừ bỏ cậu, không có người nào có được mỹ mạo không gì sánh kịp đó.

Mà biểu cảm Alpha đứng bên cạnh cậu lạnh nhạt, quanh người như tụ đầy băng tuyết, tóc bạc lóa mắt rủ trên sườn vai, huy chương vàng trước ngực lấp lánh sáng lên.

Thân phận của hắn cũng được miêu tả sinh động, vương bài Học viện Quân sự Đế quốc- Hạ Lăng.

Khi Băng Lân Cự Mãng cúi đầu về phía Thẩm Ngôn, Alpha nâng lên đôi mắt xanh thẳm lạnh nhạt chứa đầy chán ghét liếc nhìn nó một cái, thân hình cao lớn chắn trước người Omega, đồng thời phóng ra võng Tinh thần lực mỏng ngăn cản công kích nó.

Con rắn to trắng tức khắc càng thêm táo bạo, đồng tử dựng thẳng âm lãnh gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mở to miệng!

"Cẩn thận!" Những người khác tức khắc kinh hô.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ngón tay thon dài Thẩm Ngôn đè lại bả vai Hạ Lăng, tự phát tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."

Bởi vì tác dụng 'chữa trị' của Kim Vũ Vương Điệp, cậu vẫn luôn được Tinh thần lực ưu ái, đối phương tuyệt đối sẽ làm cậu bị thương. Quả nhiên, con rắn nhìn thấy cậu, lập tức đứng dậy ngậm miệng, sau đó rũ đầu lớn xuống, thuận theo ngừng trước mặt thiếu niên.

Dưới ánh đèn, lớp vảy màu trắng lạnh lẽo của nó phản chiếu màu sắc băng giá của vật chất vô cơ, lớp vảy nhẵn nhụi như gương, có thể nhìn thấy gợn sóng lướt qua, tinh khiết như tinh thể băng ngưng tụ.

Thẩm Ngôn giơ tay sờ lên, đầu ngón tay ngọc bạch chạm vào vảy trắng, xúc cảm lóng loãng lạnh lẽo đánh úp lại, rất thoải mái.

Cự mãng hiển nhiên cũng rất hưởng thụ, nó kêu từng tiếng ss ss, dùng đầu chạm vào tay thiếu niên, lại hưng phấn liếm một chút.

Nó thích con người trước mặt này, thích hương vị trên người cậu.

"Trời đất, sao đột nhiên nó trở nên ngoan vậy?"

"Người trị liệu lập tức chuẩn bị!"

Nhưng mà thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi.

Chỉ vài giây sau, Tinh thần lực vừa liều mạng áp chế lại bắt đầu đấu đá lung tung, âm thanh cự mãng trở nên thống khổ, vảy trắng xinh đẹp hiện ra từng trận hồng quang, tựa như có máu chảy từ vảy ra, trông đẹp nhưng cũng rất thê thảm.

Thẩm Ngôn đánh thức Kim Vũ Vương Điệp trong khu não, nó run run râu, hóa thành tia sáng bay ra ngoài.

Con bướm vàng chỉ có bảy tám cm dừng trên đầu Băng Lân Cự Mãng, vỗ cảnh mỏng như cánh ve.

So sánh hình thể khổng lồ của đối phương, chú bướm này nhỏ đến đáng thương, dường như giống hạt cát trên mâm.

Nhưng mà tiếp theo, quanh thân Kim Vũ Vương Điệp nổi lên từng đợt sáng vàng mãnh liệt, cánh bướm không không ngừng run rẩy ở không trung, phấn vàng rào rạt rơi xuống, như một cơn mưa vàng.

Kỹ năng thiên phú —— chữa trị.

Băng Lân Cự Mãng đắm chìm trong bột phấn vàng, bột phấn đều bị vảy hấp thụ, một tầng sáng vàng phủ ngoài thân nó.

Tinh thần lực nó kết nối cùng Kim Vũ Vương Điệp, có thể cảm nhận được từng đợt ý trấn an truyền đến nhè nhẹ, chải chuốt lại Tinh thần lực đang sôi sục trong cơ thể nó từng chút, biến thành năng lượng chính mình.

Tia đỏ trong cơ thể chậm rãi rút đi, động tác cáu kỉnh của cự mãng băng cũng ngừng lại, tựa như được trấn an hoàn toàn, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, dần dần khôi phục trạng thái nguyên bản.

"Oa, thật đẹp!" Rất nhiều người bị cảnh tượng như mộng lại thu hút.

"Này, này chẳng lẽ là ——" có giáo viên nhận ra trường hợp này, khiếp sợ há to miệng.

"Thiên phú - chữa trị, kỹ năng cao cấp nhất Tinh thần thể." Hiệu trưởng Hạ Vĩnh Thư không biết khi nào đi tới nơi này, ngữ khí cảm khái: "Thiên phú trị liệu cường đại này, đã bao nhiêu năm không gặp qua."

Khu não quan trọng cũng là bộ phận 'yếu ớt' nhất của một chiến sĩ, cơ thể bị thương nặng có thể khỏi hẳn, nhưng khu não bị thương thì không thể làm gì khác.

Nguyên nhân chính là như thế, quan trọng của thiên phú này không cần phải nói nhiều.

Thuộc tính chữa trị luôn cực kỳ thưa thớt, huống chi là trước mắt có thể chữa khỏi Tinh thần thể cấp S.

Đúng là bởi vì thiên phú quá mức này hiếm có, đế quốc mới đầu tư nghiên cứu thuốc khôi phục Tinh thần lực.

Chỉ là dược phẩm giá trị ngàn vạn tinh tệ căn bản không thể so sánh với thiên phú chữa trị, đặc biệt là với Tinh thần lực càng cao, ví dụ Tinh thần lực Thiệu Tinh Lan bạo động hôm nay, thuốc chỉ có thể hỗ trợ trị liệu.

Nếu không có Thẩm Ngôn ở đây, chỉ sợ cần ông tự mình động thủ.

Mà thiên phú tinh thần thể ông cũng chỉ là dời đi cùng thay thế thôi, còn chạy xa mới bì lại năng lực của thằng bé.

Thẩm Ngôn.

Mắt Hạ Vĩnh Thư hiện lên ý cười, tuyển thiếu niên tới Học viện Quân sự Đế quốc tuyệt đối là sự kiện đúng đắn nhất.

Tinh thần lực gần chạm 3S, thiên phú chữa trị trân quý, chỉ một ngày ngắn ngủi đã mang cho ông hai lần chấn động.

Quả thực là bảo tàng.

Thiên tài giống vậy, tiền đồ tuyệt đối không thể đoán trước.

Trong phòng, kết thúc trị liệu Kim Vũ Vương Điệp có chút yếu ớt ghé vào đỉnh đầu Băng Lân Cự Mãng, càng tô điểm thêm vẻ nho nhỏ, nhìn qua không thấy hình đâu.

Băng Lân Cự Mãng lại như cứng lại rồi, cơ thể cao to không nhúc nhích, hoàn toàn tụ thành một bức tượng điêu khắc. Nó thật cẩn thận cảm thụ được đối phương tồn tại, e sợ Kim Vũ Vương Điệp sẽ rơi từ đầu mình xuống.

Con bướm vàng nho nhỏ với cự mãng thân hình khổng lồ, tổ hợp vào lúc này lại hết sức hài hòa.

Thẩm Ngôn triệu hồi tinh thần thể suy yếu, Kim Vũ Vương Điệp trở về khu não quen thuộc lập tức ngủ say sưa.

Đánh chết khiếu trùng sau đó lại chữa trị tinh thần thể cấp S, nó trên cơ bản cũng muốn đến cực hạn.

Băng Lân Cự Mãng cảm nhận được Tinh thần thể nhẹ nhõm trên đỉnh đầu biến mất, nhạy bén tra xét một phen, rất nhanh chuyển tầm mắt trên người thiếu niên, đồng từ vàng dựng thẳng chiếu rõ thân ảnh người nọ.

Cứ như vậy nhìn nhau vài giây, cái đuôi thô to của nó đột nhiên vung, đem Thẩm Ngôn từ mặt đất cuốn lên.

!!!

Đuôi cự mãng là bộ phận tương đối mỏng, nhưng dù vậy cũng dày như miệng bát, nó dùng đuôi cuốn thanh niên từ mắt cá chân đến thắt lưng gầy gò, gắt gao cuốn lấy.

Vảy lạnh băng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp của con người, cự mãng phát ra tiếng ss ss thoải mái, đem con người nó thích đặt bên cạnh chủ nhân, đuôi lỏng đuôi quấn nửa người thiếu niên.

Đôi mắt xanh thẳm Hạ Lăng lạnh nhạt như băng kết, trên mặt tuấn mỹ che kín sương lạnh, ngón tay nắm chặt, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Tinh Lan lạnh lẽo đến tận xương.

Hạ Vĩnh Thư giơ tay vỗ vỗ bả vai cháu trai, thở dài: "Đừng xúc động."

Ông có thể cảm nhận độ ấm xung quanh Hạ Lăng chợt hạ thấp lẫn Pheromone cuồng bạo của bão tuyết, cứ như nháy mắt sẽ phải nổ tung trong không khí, cảm giác đầy đè nén.

Lượng Pheromone cấp cao một khi phóng thích, chỉ sợ ở đây người đều phải gặp chuyện.

Tuy rằng ông có thể lý giải tâm tình đối phương, nhưng trường hợp này hiển nhiên không thích hợp.

"Nơi này không sao đâu, mấy người đi về trước đi." Hạ Vĩnh Thư tiếp đón nhân viên y tế rời đi, vài giáo viên cũng bị ông đuổi ra ngoài.

Băng Lân Cự Mãng khỏi hẳn hóa thành tia sáng trắng về khu não chủ nhân, chân mày nhíu chặt của Tinh thần lực dần dần giãn ra, vẻ đau đớn trên mặt cũng chậm rãi tan đi.

Khu não trướng đau thế nhưng cảm giác được một loại thả lỏng, tựa như được ngón tay mềm nhẹ mơn trớn, ấm áp lại thoải mái.

... Kết thúc rồi sao?

Chàng trai gắt gao nhíu mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, có trong nháy mắt hoài nghi y đang nằm mơ.

Suy cho cùng y đã tám năm chưa trải qua cảm giác nhẹ nhàng như thế, càng không chân thật hơn cả mơ.

Nhưng mà khu não hoàn hảo không tổn hao gì tinh thần thể lại đang nói cho y —— đây không phải mơ.

Cho nên... Đây là thật sự?

Y được ai đó chữa trị, mà người kia ——

Chàng trai mở to đôi mắt màu hổ phách, liếc mắt cái đã thấy được Omega đứng trước mặt.

Da thịt thiếu niên trắng dưới ánh đèn còn nhẹ nhẹ tỏa sáng, mặt mày tinh xảo là thứ ngôn ngữ không thể diễn tả, đôi mắt tím còn lộng lẫy hơn cả đá quý, cứ như vậy rũ mắt nhìn y.

Từ góc độ Thiệu Tinh Lan có thể nhìn đến lông mi nhỏ dài nồng đậm, độ cung tuyệt đẹp, làm y nghĩ tới con bướm vỗ cánh sắp bay—— con bướm vàng xinh đẹp giống Omega.

Y hoảng hốt mà nhìn đối phương, trong giây phút đó, đáy lòng có thứ gì sắp chui từ đất ra, khiến tim y đập nhanh hơn bình thường.

"Cậu tỉnh rồi, hiện tại cảm giác thế nào?" Thẩm Ngôn nhẹ giọng hỏi, giọng trong vắt như suối chảy qua, thấm vào ruột gan.

Dáng vẻ chàng trai thực sự có chút thê thảm, màu đỏ đáy mắt còn chưa rút đi, tóc bị mồ hôi lạnh ướt thành từng sợi, cánh môi bị hàm răng cắn máu chảy đầm đìa, nom giống hoa hồng chịu qua cơn mưa to, để lộ chút hương vị đáng thương.

Tuy nhiên, đánh giá từ kết quả phản hồi của Tinh thần thể, nó hẳn đã ổn.

"Vẫn là... Có chút khó chịu."

Thiệu Tinh Lan ngồi dậy thấp khụ vài tiếng, ngón tay bấu chặt khoang trị liệu bên cạnh, sau đó nâng đôi mắt màu hổ phách lên chờ đợi nhìn thiếu niên: "Lần sau...Cậu sẽ còn giúp tôi trị liệu sao?"

"Sẽ." Thẩm Ngôn gật đầu, về tình về lý cậu sẽ không cự tuyệt.

"... Cảm ơn, tôi sẽ báo đáp cậu ——" không biết nghĩ tới cái gì, bên tai chàng trai nọ hơi phiếm hồng, giọng nói cũng nhiều thêm vài phần ngượng ngùng: "Chúng ta trước thêm phương thức liên lạc nhé."

Nhìn đến thanh Bạn bè trên mạng xã hội xuất hiện tên người nọ, Thiệu Tinh Lan hưng phấn liếm môi bị nứt, có chút đau. Nhưng mùi máu tươi nồng đậm cũng kích thích thần kinh y, tính cả tiếng tim đập như trống đánh reo hồ, thịch thịch thịch tràn ngập màng tai.

Khó có thể miêu tả vui sướng cùng kích động đánh úp lại, ngực đầy đầy trướng trướng, để y nhịn không được muốn tiếp cận đối phương hơn.

"Kỳ thật... Tôi xem qua tư liệu cậu, cậu còn lớn hơn tôi ba tháng." Đôi mắt màu hổ phách của chàng trai trong trẻo, nói mang theo một chút làm nũng: "Cho nên —— tôi có thể gọi cậu là anh Thẩm Ngôn không?"

**

Biên dịch có lời muốn nói : Amen, anh công này ngoài trà xanh trong cáo già à!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro