Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt khi Cố Phán rống xong một câu kia, toàn bộ người có mặt ở đó có vài giây rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Mà vẻ mặt của Lam Tâm, Lý Trì cùng một đám trợ lý nhỏ, càng là vô cùng đặc sắc.

Cô Cố này có phải là xem tổng giám đốc của bọn họ như người mù hay không vậy? Còn xem người trên đất kia như không tồn tại nữa hả? Người này cũng bị cô xử lý thành ra như vậy rồi, tóc tai, quần áo đều ướt một mảng lớn, mà trên người cô lại chẳng có một chút vết bẩn nào...

Đây... Quay đầu lại còn dám nói mình bị bắt nạt? Lật lọng online cũng không nhanh như cô vậy đâu!

Thẩm Mộ Tuyết cũng kinh ngạc, cô ta tuyệt đối không nghĩ tới cái con điên không biết từ đâu xông ra này, lại dám đổi trắng thay đen như thế?

Chính mình bị cô ta vừa đạp, vừa đánh, vừa tưới cho một đầu đầy nước, cô ta lại còn dám nói là bị bắt nạt?

Có còn biết xấu hổ hay không?! Mình lớn như vậy, nhưng xưa nay chưa từng bị dạy dỗ hung ác như thế, bây giờ lại còn bị nói ngược lại thành thế này?

Thẩm Mộ Tuyết giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không biết sao bắp chân bị con điên kia đạp thật sự là quá đau đớn, khắp nơi trên mặt đất lại toàn là nước mà Cố Phán vừa mới tạt, cô ta mấy lần muốn chống tay đứng dậy, cuối cùng cũng không có sức lại trượt trở về.

Cô ta vừa tức vừa nhếch nhác, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, giận dữ nhìn về hướng cửa ra vào, nhìn Thẩm Mộ Ngạn giống như là nhìn chằm chằm kẻ thù vậy.
"Thẩm Mộ Ngạn! Con mẹ nó anh mù à?! Không nhìn thấy con chó anh nuôi cắn tôi thành ra thế này à?! Nếu anh còn nhớ rõ mình họ Thẩm, thì nhanh dạy dỗ cô ta một trận cho tôi!"

Cô ta thật sự là sắp tức chết rồi.

Trước đây, cô ta cũng không phải là chưa từng khiêu khích Thẩm Mộ Ngạn, nhưng đối phương chưa bao giờ chân chính để ý tới cô ta.

Mặc dù có cảm giác khó chịu vì bị ngó lơ, nhưng mỗi lần cô ta nói xong những lời nên nói, hả giận rồi, cũng sẽ cảm thấy dương dương tự mãn.

Hôm nay cô ta sẽ cứ như vậy mà tới, cũng hoàn toàn là nắm chắc Thẩm Mộ Ngạn lười vì những việc râu ria này mà so đo với mình.

Cô ta chính là muốn làm ầm ĩ, muốn náo loạn để mọi người đều biết, muốn làm cho Thẩm Mộ Ngạn mất mặt, mà anh vẫn sẽ không gây khó dễ cô ta thế nào.

Dù sao mặc dù Thẩm Mộ Tuyết náo loạn, nhưng đáy lòng vẫn biết, chỉ cần bản thân vẫn mang họ Thẩm, Thẩm Mộ Ngạn cho dù thủ đoạn lại tàn nhẫn, đối với cô ta cũng vẫn sẽ lưu lại một con đường.

Nhưng đứa con gái này lại là thế nào, cô ta căn bản không theo lẽ thường mà ra bài mà!

Vừa tiến lên, cái gì cũng chưa hỏi lập tức mắng chửi, một lời không hợp lại động thủ, nhìn thì nhỏ nhắn mềm mại, sao động tác có thể hung ác như vậy chứ!

Cô ta càng nghĩ càng giận, vừa định mắng Thẩm Mộ Ngạn hai câu nữa, thì thấy người bên kia đột nhiên có động tác.
Người đàn ông bước một bước, đi thẳng về phía Cố Phán, biểu cảm trên mặt anh không có thay đổi gì lớn, sau khi lại gần, trực tiếp đứng vững ở trước mặt Cố Phán.

Thẩm Mộ Tuyết nhìn anh không có một chút ý tứ quan tâm đến mình, mà là đi "Hành hung" chỗ đứa con gái điên kia, tức giận đến phổi cũng sắp nổ tung rồi.

"Này! Thẩm Mộ Ngạn! Con mẹ nó anh rốt cuộc có nghe thấy tôi nói gì không hả?!"

Giọng nói ngang ngược sắc bén vang lên trong phòng làm việc, kích thích màng nhĩ của tất cả mọi người. Cố Phán nghe mà cũng có chút phiền, cau mày vừa định nhìn sang mắng cô ta hai câu nữa, nhưng người đàn ông ở trước mặt vào lúc này bất chợt cầm tay cô lên.

Anh lấy cái khăn từ trong túi áo vest ra, chậm rãi lau sạch đầu ngón tay của Cố Phán.

Thật ra vừa rồi lúc tạt cốc nước qua, đúng là có vẩy một chút lên tay cô, nhưng bản thân Cố Phán cũng không có cảm giác gì, không nghĩ tới giờ trái lại là bị người đàn ông này để ý như thế.

Cố Phán không biết anh đang nghĩ gì, ánh mắt cô hướng lên trên, dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú kia của anh.

Đôi mắt của người đàn ông buông xuống, khóe môi không hề có chút độ cong, cả khuôn mặt so với ngày thường, không có gì khác biệt, một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, nhìn qua hờ hững lại lạnh nhạt.

Nhưng động tác dưới tay anh lại tỉ mỉ khác thường, như là đối xử với bảo bối nào đó vậy, nghiêm túc lại chuyên chú.

Lúc này tất cả những người vây xem đều bị hù dọa, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc nhà mình đối xử với người nào dịu dàng như vậy, mặc dù buổi sáng đã nhìn thấy tin tức hai người nắm tay nhau đi vào, nhưng giờ lại tận mắt nhìn thấy một màn này, vẫn cảm thấy quá mức chấn động.

Cố Phán trái lại không có cảm giác gì nhiều, dù sao người đàn ông này lúc riêng tư hành động tương phản lớn hơn cô cũng không phải là chưa từng thấy qua.

Về sau, Thẩm Mộ Ngạn thay cô lau sạch sẽ đầu ngón tay xong, giọng điệu thản nhiên mở miệng: "Lần sau lại gặp loại người này, không cần tự mình ra tay."

Chỉ chốc lát, giọng nói trầm thấp lại truyền đến, ở trước mặt tất cả mọi người, bổ sung một từ

"Bẩn."

Lam Tâm khẽ giật mình, trong ấn tượng, cấp trên của mình là người chưa bao giờ mang cảm xúc cá nhân ra nói chuyện. Trước kia cô ta ở bên cạnh anh bắt đầu thay anh xử lý cái u ác tính mà người nhà họ Thẩm lưu lại ở công ty, khi đó cô tiểu thư nhà họ Thẩm này cũng từng mở miệng khiêu khích Thẩm Mộ Ngạn, hơn nữa lời nói và giọng điệu, cũng tương xứng với trình độ ác liệt ngày hôm nay.

Nhưng khi đó Thẩm Mộ Ngạn phản ứng cực kỳ bình thản, cũng chưa từng nói ra bất kỳ lời gì tương tự như ngày hôm nay.

Nhưng hôm nay, anh lại vì Cố Phán động thủ, mà...

Bên kia Thẩm Mộ Tuyết vẫn còn ngồi dưới đất chưa đứng lên cũng sửng sốt.

Thẩm Mộ Ngạn đây vừa mới nói cái gì? Bẩn sao?

Hắn ta nói mình bẩn?!

Thẩm Mộ Tuyết không nhịn được nữa, buột miệng lại lớn tiếng gào lên

"Thẩm Mộ Ngạn! Anh đến cùng là có ý gì? Anh cứ cho phép một người ngoài ức hiếp người nhà mình như vậy sao? Anh đến cùng có còn là người nữa hay không hả?!"

Cố Phán vừa nghe thấy người phụ nữ này còn chưa có ý định yên tĩnh lại, lửa giận bốc lên lại muốn đi qua dạy dỗ cô ta một trận, nhưng còn chưa kịp có động tác gì, đã bị Thẩm Mộ Ngạn giữ chặt lấy tay.

Chỉ thấy anh rốt cuộc quay đầu lại, cho Thẩm Mộ Tuyết ở bên kia một ánh mắt.

"Có phải là hành động lần trước của tôi quá nhẹ không, cho nên mới chưa chân chính cho cô một bài học lâu dài?"

Ánh mắt của người đàn ông hờ hững mà lạnh lùng, rõ ràng lời nói không nặng, nhưng chính là không khỏi khiến người nghe cảm thấy một trận sợ hãi.

"Những thứ mà ông nội để lại cho các người, tôi có thể để cho các người an ổn nắm lấy, cũng có thể lấy đi toàn bộ."

Anh từ trên cao liếc nhìn xuống Thẩm Mộ Tuyết, "Nếu không tin, cô cũng có thể thử náo loạn tiếp xem."

Thẩm Mộ Tuyết cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn như vậy, cảm giác mà người được gọi là anh trai này cho cô ta trước đây luôn là trầm mặc ít nói, khinh thường nhiều lời.

Cha cô ta cùng với các chú trước kia làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, anh cũng đều chịu đựng hết, cho dù sau đó đã tiếp quản Thẩm thị, nhiều lắm cũng là trên chuyện công việc không nể tình một chút, nhưng lại chưa bao giờ chân chính cố ý gây khó dễ.

Trước khi ông nội qua đời đã tập hợp toàn bộ người trong nhà lại một chỗ, đã từng rất trịnh trọng nói với bọn họ về sau phải giao Thẩm thị cho Thẩm Mộ Ngạn, đồng thời cũng nói, để cha cô ta và mấy người chú cố gắng phụ tá Thẩm Mộ Ngạn, cho dù không thể, cũng không được ở sau lưng làm chuyện gì khuất tất.

Lời của ông nội lúc đó là

"Mấy đứa không sánh bằng nó."

Cô ta không biết cha và các chú lúc ấy nghĩ thế nào, dù sao Thẩm Mộ Tuyết cực kỳ khinh thường. Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Mộ Ngạn chính là tồn tại giống như một đứa trẻ mồ côi vậy, bác cả qua đời sớm, mẹ ruột của anh về sau lại ra nước ngoài tái giá, cũng chưa từng quay về.

Tính cách Thẩm Mộ Ngạn lại cô độc lạnh lùng, một mực không trò chuyện với anh chị em còn lại trong nhà họ Thẩm.

Dần dà, Thẩm Mộ Tuyết liền đối với anh có một loại xem thường không nói rõ ra được lý do. Cho nên hồi đó, trước lúc ông nội qua đời đặc biệt kêu bọn họ tới nói ra những lời kia, cô ta căn bản không tin.

Nhưng sau này, Thẩm Mộ Ngạn quả thực dùng sự thực chứng minh, thủ đoạn của anh ở trên thương trường đích thực rất mạnh.

Thẩm Mộ Tuyết ba lần bốn lượt muốn gây chuyện, đều sớm ngã sấp mặt ở trong tay anh.

Có điều chẳng sao, việc công cô ta không làm được gì, việc riêng có thể khiến anh khó xử không được tự nhiên thì cũng được.

Cho nên về sau, cô ta gần như chỉ cần vừa có cơ hội, thì sẽ gặp người nói anh đối với người nhà mình lòng dạ độc ác thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, lại không để ý đến tình thân ra sao.

Nhưng bất ngờ chính là, Thẩm Mộ Ngạn đối với mấy lời này, không hề để ý chút nào, vẫn chưa từng trực tiếp giải thích.

Sau một hai lần, lá gan của Thẩm Mộ Tuyết liền to lên, cô ta cũng cảm thấy chỉ cần mình vẫn luôn lấy chuyện nhà ra nói, Thẩm Mộ Ngạn chắc chắn sẽ không làm gì bắt chẹt cô ta.

Thế nhưng dáng vẻ vừa rồi của người đàn ông này, quả thực đã hù dọa cô ta rồi.

Rõ ràng anh chưa có bất kỳ động tác thực tế nào, giọng điệu cũng lạnh nhạt giống như thường ngày, nhưng khi ánh mắt của anh dừng lại trên người mình, cô ta đột nhiên có một loại ảo giác bị người bóp chặt cổ họng.

Thẩm Mộ Ngạn không quan tâm phản ứng của cô ta là gì, cũng không quay đầu lại mà phân phó Lý Trì: "Gọi bảo vệ lên đây, đem người ném ra ngoài."

Sau khi vở hài kịch kết thúc, người ở trong và ngoài văn phòng đều giải tản hết.

Có người trợ lý cầm cây lau nhà đang dọn dẹp một ít vệt nước ở dưới người Thẩm Mộ Tuyết vừa nãy, ánh mắt vẫn luôn lặng lẽ hướng về bên phía Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn quan sát.

Một hồi lâu sau, cô ta lề mà lề mề làm xong hết thảy, rồi cầm đồ đi ra ngoài.

Trước khi đi, còn rất tri kỷ thay bọn họ đóng chặt cửa văn phòng.

Lúc này trong văn phòng, một người ngoài dư thừa cũng không còn, tiểu thư Cố cũng không nhịn được nữa

Cơ thể nhỏ nhắn nhảy một cái về phía trước, trực tiếp nhảy lên người Thẩm Mộ Ngạn. Đôi chân mảnh khảnh sít sao quấn lấy vòng eo thon gầy mà mạnh mẽ của người đàn ông, hai tay ôm lấy cổ anh, giống hệt như gấu kaola, treo ở trên người anh.

"Vừa rồi em có lợi hại không?"

Cố Phán hồi tưởng lại vừa rồi phản ứng của bản thân vì Thẩm Mộ Ngạn ở trước mặt con mụ điên kia, thì thấy mình quả thực sắp hóa thân thành khẩu pháo di động rồi.

Trước kia cô chỉ biết sức chiến đấu của mình rất mạnh, nhưng lại cũng không biết chính mình một ngày kia, sẽ vì bảo vệ một người đàn ông, mà như vậy.

Hai cánh tay của người đàn ông vững vàng ôm lấy bắp đùi của cô, vì đề phòng cô rơi xuống, lại càng tăng thêm sức.
Nghe thấy lời nói của cô gái nhỏ, đáy mắt Thẩm Mộ Ngạn nhiễm lên một tia dịu dàng

"Ừ, Phán Phán lợi hại nhất."

Cố Phán được khen ngợi thì trong lòng dào dạt đắc ý, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, sóng mắt long lanh nhìn anh.

"Vậy, có phải anh nên thưởng cho em không?"

Thẩm Mộ Ngạn liếc nhìn cô, trong khoảnh khắc, đột ngột xoay người sang bên cạnh, bước hai bước đi về hướng bàn làm việc.

Sau khi đứng lại ở trước bàn, tay anh dùng sức hướng về phía trước, trực tiếp đặt cô gái nhỏ trong lòng lên mặt bàn.

Hai tay của người đàn ông chống ở hai bên người cô, bóng dáng cao lớn thẳng tắp hơi nghiêng về phía trước, đôi chân dài chống ở nơi đó.

Nhìn từ mặt bên, cái bóng của hai người rơi ở trên dưới đất chặt chẽ chồng lên nhau.

Khuôn mặt với đường nét rõ ràng của anh, chậm rãi tiến tới trước mặt Cố Phán.

Hô hấp vào thời khắc này toàn bộ đan xen vào nhau, vô cùng kỳ quái, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, nhưng Cố Phán lại thấy căng thẳng lạ thường.

Dường như vào giây phút này, không khí ở xung quanh đều bởi vì người đàn ông đang tới gần, mà trở nên mỏng manh, căng chặt.

Một giây sau, chỉ thấy anh kề sát vào trước người Cố Phán, dùng giọng cực thấp cực quyến rũ, nói ra mấy chữ

"Đem bản thân anh thưởng cho em, có được không?"

Văn phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở cũng không xem là gấp gáp của hai người đan xen vào nhau, vang lên bên tai ngày càng rõ ràng.

Thẩm Mộ Ngạn nghiêng người kề sát vào Cố Phán, môi mỏng ở bên miệng cô muốn hôn lại không hôn, trong hơi thở mang theo khí nóng dường như một đường chui vào trong ngực cô, chạm vào trái tim cô.

Cố Phán cảm thấy người đàn ông này từ khi bại lộ thân phận, quả thực càng ngày càng quá đáng rồi.

Trước mặt còn làm bộ ra dáng lắm, vẫn là một vẻ người bề trên ngồi ở tít trên cao không để ý đến cái gì, một khuôn mặt hờ hững đến lạnh lùng, một ánh mắt ngẫu nhiên cũng có thể hù dọa không ít người.

Nhưng sau lưng thì sao? Đặc biệt là lúc ở một mình với cô. Trước kia cô hy vọng nhất là anh có thể nói thêm hai câu ngôn từ ám muội cùng lời âu yếm, hai ngày nay đều giống như không cần tiền, liên tục tuôn ra.

Hơn nữa chỗ chết người nhất chính là, mỗi lần Cố Phán đều bị anh chọc ghẹo tới mặt đỏ tim đập dồn dập, mà lại không làm gì được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể trợn đôi mắt to long lanh nước, mặt hồng như hoa đào nhìn anh, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Anh có biết xấu hổ hay không hả?"

Đôi mắt của Thẩm Mộ Ngạn buông xuống nhìn cô, trong sóng mắt thâm thúy có tia sáng hơi lóe lên.

Mãi một lúc lâu, anh mới đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Vừa rồi em không sợ cô ta nổi điên à?"

Cố Phán biết anh đang nói tới Thẩm Mộ Tuyết, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sợ thì thế nào? Chẳng lẽ cứ để mặc cô ta nói anh trước mặt thư ký Lam và nhiều người như vậy à?"


Cố Phán quá biết tốc độ lan truyền của dư luận trong công ty lớn, có lẽ chuyện bên này xảy ra được một tiếng, không, có khả năng chưa tới một tiếng thì đã truyền khắp toàn bộ công ty rồi.

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn nặng nề, chỉ chốc lát, lại thấp giọng nói: "Lần sau đừng xúc động như vậy, bảo vệ chính mình trước đã."

"Mới không đâu." Cố Phán nghe được lời này thì hơi bĩu môi, vừa hung hăng vừa làm nũng lầm bầm một câu: "Ai bảo cô ta nói anh chứ? Em không nhìn được người khác nói người của em, sau này nếu cô ta lại tính xấu không đổi, em gặp một lần sẽ dạy dỗ một lần."

Người nhà họ Cố luôn bao che khuyết điểm, mà Cố Phán lại là chuyên gia trong lĩnh vực bao che khuyết điểm.

Dưới tình huống bình thường cô chẳng thèm quan tâm, nhưng một khi cô đã đặt đối phương ở trong lòng thì sẽ không nhìn được người khác đi bàn tán chê trách anh.

Tên đàn ông xấu xa Thẩm Mộ Ngạn này lúc trước khiến cô khổ sở như vậy, cô cũng chưa từng nói anh một câu không tốt ở trước mặt người ngoài, nhiều lắm là mắng thêm hai câu với Đổng Thiện Thiện mà thôi.

Nhưng Thẩm Mộ Tuyết thì sao?

Cố Phán không biết ân oán thị phi của nhà họ Thẩm, nhưng từ Thẩm Mộ Tuyết tự tìm đường chết như vậy mà vẫn còn có thể phách lối đến bây giờ thì thấy, những lời mà hôm nay cô ta nói về Thẩm Mộ Ngạn kia là tuyệt đối không thể tin.

Người mà chính cô thích đến như vậy, sao có thể nhịn được để người khác dẫm đạp lên chứ.
Thẩm Mộ Ngạn nghe cô nói xong, một lúc lâu cũng chưa nói thêm gì nữa. Anh nhìn Cố Phán, đáy mắt có tia sáng nóng bỏng kín đáo chậm rãi hiện ra.

Chỉ chốc lát, anh nắm lấy cằm của cô gái nhỏ, gương mặt tuấn tú lần thứ hai nghiêng xuống.

Mà đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, tiếng của Lý Trì ở bên ngoài truyền tới:

"Thưa tổng giám đốc, người của công ty UR còn đang chờ chúng ta họp ở tầng dưới, vừa rồi đã phái người tới giục một lần rồi. "

Động tác của Thẩm Mộ Ngạn thoáng khựng lại, Cố Phán nhân cơ hội liền đẩy anh ra.

"Vừa rồi anh chưa họp xong đã qua đây à?" Cô đâu biết người đàn ông này sẽ như vậy, lại vội vàng đẩy anh một cái, "Nhanh đi đi, đừng làm lỡ việc, em không sao cả."

Sắc mặt của người đàn ông sa sầm, giữa lông mày hơi nhíu hiện lên một dấu vết mờ nhạt, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, theo lời Cố Phán mà đứng lên.

Sau đó, lúc Lý Trì thấy tổng giám đốc nhà anh ta mở cửa văn phòng đi ra, nỗi lo lắng trong lòng mới buông xuống một chút.
Người khác không hiểu, nhưng anh ta là người hiểu rõ nhất.

Tuy vừa rồi lúc cô Cố giằng co với Thẩm Mộ Tuyết, đã chiếm ưu thế, nhưng tổng giám đốc nhà anh ta nhất định sẽ lo lắng cô Cố có bị kinh sợ hay không, dù sao đây là người ở trên đầu quả tim, phỏng chừng lấy tâm tính của tổng giám đốc nhà anh ta, cũng sẽ cảm thấy cô Cố tự mình ra tay liệu có bị mệt hay không.

Cho nên lúc Lý Trì đến đây, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng vừa rồi bọn họ sắp mở cuộc họp với đối tác thì nhận được tin Thẩm Mộ Tuyết tới đây náo loạn.

Theo lẽ thường, tổng giám đốc nhà anh ta nhất định sẽ chẳng quan tâm, nhưng hôm nay cô Cố ở đây, hơn nữa còn ở trong văn phòng trên tầng cao nhất, tổng giám đốc nhà anh ta sao có thể yên tâm được.

Vì thế lần đầu tiên anh bỏ lại một phòng họp đầy người, lạnh mặt chạy về văn phòng.

Lý Trì có thể hiểu được quyết định của tổng giám đốc nhà anh ta, nhưng giờ người đã đi rồi, nhưng ở dưới vẫn còn người chờ đấy, bọn họ cũng không thể cứ mãi không xuống được.

Có điều, cũng may tổng giám đốc hẳn là hiểu được nỗi trăn trở của anh ta, còn rất thoải mái mà đi ra cửa, hơn nữa sắc mặt thoạt nhìn vẫn có vẻ bình tĩnh, không khác lúc trước là mấy.

Kết quả nào đoán được, lúc đang đợi thang máy, người đàn ông ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói với Lý Trì:

"Tài liệu về dự án 790 kia, sửa sang lại giao cho tôi trước tối mai."

Lý Trì ngu người, có chút không hiểu ra sao, cái dự án đó không phải vừa muốn triển khai à? Cũng không phải rất vội mà, sao lại bỗng nhiên cần tư liệu gấp như vậy? Hơn nữa toàn bộ dự án đó, dữ liệu lớn đến mức quá đáng, trước tối mai làm sao có thể chỉnh sửa xong chứ?

"Thưa tổng giám đốc, không phải dự án đó không gấp lắm sao ạ? Huống hồ thời gian này cũng quá gấp, tôi..."

Lý Trì nói một cách tủi thân, nhưng người đàn ông không có chút phản ứng nào, gương mặt vẫn bình tĩnh nhìn về phía trước.

Nếu đã như vậy mà Lý Trì còn không hiểu tại sao thì coi như uổng công anh ta làm thư ký cho tổng giám đốc công ty lâu như vậy rồi.

Xem ra là vừa rồi mình làm hỏng chuyện tốt của tổng giám đốc? Cho nên mới chọc giận anh?

Nếu thật là vậy thì anh ta cũng quá oan ức rồi.

Anh ta cảm thấy bản thân thật giống như đại thần tận tụy khuyên vua lên triều sớm, nhưng hiển nhiên tổng giám đốc nhà anh ta cũng không cảm kích.

Trì Trì có khổ, nhưng Trì Trì không dám nói.

Thẩm Mộ Ngạn đi rồi, một mình Cố Phán ở trong văn phòng ổn định lại tinh thần một chút, lúc sau cảm thấy mình ở đây có hơi nhàm chán, liền muốn đi xuống đi dạo.

Nào ngờ, lúc đẩy cửa văn phòng ra, giáp mặt liền gặp phải Lam Tâm đang muốn gõ cửa.

Lúc này Lam Tâm nhìn Cố Phán, ánh mắt hơi lóe lên, thái độ khác hẳn lúc hai người đối diện trước đó.

Cố Phán nhìn cô ấy, chủ động hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tính Lam Tâm vốn thẳng thắn, trước kia làm việc cẩn thận, nghiêm túc, lại rất ít khi phạm sai lầm, vừa mạnh mẽ vừa chín chắn, nên trên cơ bản chưa từng xảy ra tình trạng giống như hiện tại thế này.

Trước kia cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình nhìn người cực chuẩn, đặc biệt là nhìn Cố Phán, cô ấy luôn cảm thấy đối phương là cô gái không tốt, có ý đồ riêng.

Cô ấy không quan tâm đến việc riêng của cấp trên, nhưng cũng không quen nhìn người có bụng dạ khó lường tiếp cận anh, sau đó khiến cho xung quanh trở nên mịt mù hỗn loạn.

Trước đây cô ấy cảm thấy, một khi để cô gái như Cố Phán có được chỗ dựa, thì cô nhất định sẽ làm xằng làm bậy một phen.

Nhưng Lam Tâm làm sao cũng không nghĩ tới, Cố Phán sẽ nói ra với mình những lời kia.

Hơn nữa bây giờ lúc có thể dùng tâm trạng bình thường để nhìn nhận sự việc, thì sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề trước kia bị bỏ sót.

Ví dụ như những lời Lý Trì từng nói với cô ta, rõ ràng từng câu từng từ đều đã tiết lộ thân phận của Cố Phán không hề đơn giản.

Tuy không nói rõ nhưng đối phương từng nói người này là bạn của cô Tư nhà họ Thẩm. Cô tiểu thư kia dù ở nhà họ Thẩm chẳng có địa vị hay quyền phát biểu gì, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư nhà danh giá, bạn của cô ấy, có thể kém cỏi sao?

Mà nhìn khí chất và cách xử sự của Cố Phán, cũng không phải là dáng dấp của một nữ nhân viên nghèo thực sự.

Nếu thân phận của cô thực sự không đơn giản, sao lúc trước mình có thể nghĩ như vậy, rằng cô tiếp cận Thẩm Mộ Ngạn chỉ là dùng sắc đẹp đổi lấy phú quý.

Lam Tâm cũng là vừa mới rồi, đột nhiên cảm thấy trước kia bản thân nhìn nhận sự việc quá mức phiến diện và cực đoan.

Suy đi nghĩ lại, liền muốn tán gẫu với Cố Phán một chút, nói câu... xin lỗi.

Cho nên lúc này, sau khi Cố Phán lên tiếng hỏi cô ấy có chuyện gì không, cô ấy yên lặng một chút rồi lấy hết can đảm, nói với cô, "Xin lỗi."

Cố Phán ngẩn ra, không nghĩ rằng cô thư ký không a dua nịnh hót này đột nhiên nói với mình hai từ này.

"Lúc trước tôi không nên ngay từ đầu đã có thành kiến với cô, cũng không nên ngay từ đầu đã coi thường cô."

Lam Tâm nói ra lời này từ tận đáy lòng, cũng không mấy khi hạ thấp mình. Có điều cũng không phải sợ Cố Phán dùng thân phận để trả thù cô ấy, chỉ đơn giản là muốn nói ra suy nghĩ của bản thân mà thôi.

Cố Phán thấy thái độ chân thành của cô ấy, cũng không gây khó dễ thêm.

"Thật ra những ngày đó có mấy lần chung đụng, tôi đã biết tính cách của cô thế nào, nếu cô thật sự có tâm tư khác, tôi cũng không thể thoải mái tin tưởng mà tán gẫu với cô.

Cũng chính vì nhìn thấy thái độ trong công việc và cách xử sự ngay thẳng, chín chắn của cô, tuy trước kia tôi cũng bị cô nói tới mức tức giận, nhưng... đều đã qua rồi."

Cố Phán cười híp mắt nhìn Lam Tâm, dáng vẻ rất chân thành, "Tôi hy vọng bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn có thêm nhiều cấp dưới vừa có năng lực vừa trung thành như cô, nếu không, chỉ cần mấy con sâu gây hại của nhà họ Thẩm kia cũng đủ khiến anh ấy đau đầu rồi."

Lam Tâm nghe cô nói trắng ra như vậy mà không hề khúc mắc chút nào, trong lòng lại là một trận chấn động.

Vừa định mở miệng nói gì đó đáp lại cô, phía sau bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Lam Tâm quay đầu lại nhìn thì phát hiện người tới chính là trợ lý mà mình vừa phái xuống liên hệ với phòng phát triển.

"Sao thế?"

Người trợ lý có chút khó xử nhìn Lam Tâm, nói: "Trưởng phòng phát triển bên kia nói, Nam Hạ vẫn không chịu ký hợp đồng sản phẩm mới của chúng ta."

"Vẫn bị kẹt ở bộ phận phát triển à?" Lam Tâm cau mày hỏi.

"Vâng.."

Sắc mặt Lam Tâm hơi tối đi, thật lâu sau mới lại nói: "Nói với bên đó, nếu thực sự không được thì thay người đi."

Cố Phán nghe đến đây, không nhịn được tò mò hỏi một câu: "Nam Hạ... là cô ca sĩ đang nổi kia à?"

"Phải." Lam Tâm gật đầu, "Chính là cô ta."

"Sao cô ta không muốn hợp tác với các người?"

Thẩm thị nhưng là công ty niêm yết số một số hai trong nước, người phát ngôn đại diện cho sản phẩm dưới trướng công ty càng là được tất cả mọi người trong làng giải trí điên cuồng thèm muốn, dù sao Thẩm thị phát triển luôn luôn đúng chỗ, hàng hiệu đòi hỏi chất lượng cao, hầu như chỉ cần lấy được một đại ngôn, là có thể chứng minh địa vị của mình trong giới.

Nam Hạ, người này Cố Phán đã từng nghe qua, hơn nữa trước đây cũng coi như từng gián tiếp hợp tác một lần. Chính mình đã từng viết một bài hát truyền đi, sau lại cũng không biết thế nào chuyển tới tay cô ấy, được cô ấy biểu diễn và phát hành.

Nghe nói trước đó, cô ấy chỉ từng phát hành ba ca khúc đơn, hơn nữa người sáng tác lời và nhạc là một lão tiền bối có địa vị trong giới. Sau đó lão tiền bối bị bệnh qua đời, Nam Hạ không muốn hát nữa.

Vậy nên ban đầu khi Cố Phán biết bài hát mà mình từng ném cho đối tác kia là Nam Hạ biểu diễn, còn thật sự giật mình một trận.

Nhưng lúc đó cũng không nghe nói cô ca sĩ này lại khó tính như vậy... Lần này là sao vậy?

Lam Tâm do dự một chút, không biết phải nói với Cố Phán thế nào, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đoàn đội bên Nam Hạ nói, Nam Hạ hiện giờ chỉ hát ca khúc mà tiểu thư Cố sáng tác, nhưng mấy năm nay tiểu thư Cố rất bí ẩn, trong giới ngoài một hòm thư của cô ấy ra, không có bất kỳ cách liên hệ nào khác. Người của chúng tôi đã gửi đi vô số email đều thành đá chìm đáy biển, nên hy vọng hợp tác thật sự xa vời."

Cố Phán vừa nghe ba chữ "tiểu thư Cố", thì suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Tình huống này là sao đây? Bây giờ cô nói vì cô chưa kịp xem hòm thư, mà suýt nữa làm mất một đại ngôn à?

Lam Tâm yên lặng giây lát, lại nói: "Quên đi, tuy hiện nay danh tiếng của Nam Hạ rất cao, cũng rất phù hợp với sản phẩm này, nhưng nếu cô ta không thể chấp nhận tình huống trước mắt, vậy cũng chỉ có thể tiếc thôi, cùng lắm thì lần sau..."

"Chờ chút!" Cố Phán giơ tay ngăn lại lời Lam Tâm sắp nói, "Cái đó... Thật ra tiểu thư Cố này, tôi quen."

Lúc Cố Phán cười vui vẻ đi xuống lầu, bên Thẩm Mộ Ngạn còn chưa họp xong.

Phòng họp của trụ sở chính đều là thiết kế kiểu cửa kính trong suốt, người qua lại cơ bản đều có thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng họp.

Người đàn ông lúc này đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa của bàn hội nghị dài, một thân lạnh nhạt trầm tĩnh.

Mí mắt hơi cụp xuống, đôi tay tùy tiện đặt trên đôi chân dài đang vắt chéo, ánh mắt nhàn nhạt quét qua bảng phân tích dữ liệu trên màn hình lớn ở phía trước.

Thẩm Mộ Ngạn lúc này lại biến thành người nắm quyền cao cao tại thượng của Thẩm thị, hơi thở quanh người cũng phủ đầy mấy chữ nhạt nhẽo mà không có tình người.


Thật giống như người ngoài bình luận về anh, anh chính là một người lạnh như băng chỉ có công việc và cơ hội kiếm tiền.

Nhưng những thứ này ở trong mắt Cố Phán, lại là một cảm giác khác.

Dù sao, người đàn ông lạnh lùng trong mắt người ngoài này, ở trước mặt cô, lại âm thầm lộ ra sự nóng bỏng.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ anh vây mình ở trước bàn làm việc vừa mới rồi, Cố Phán lại không nhịn được muốn cười trộm.

Sau đó, cuộc họp này giằng co khoảng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Mộ Ngạn cũng không chú ý tới Cố Phán ở bên ngoài, nên cũng không vội vã đi ra.

Anh vẫn ngồi nguyên tại chỗ lật xem tài liệu của cuộc họp vừa rồi, hồi lâu, sau lưng bỗng vang lên một trận tiếng bước chân lộc cộc, vừa định quay đầu lại, thì cảm thấy trước mắt tối sầm, một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng che lấy mắt anh.

"Thích ăn lẩu cay hay lẩu uyên ương?"

Thẩm Mộ Ngạn ngừng lại hai giây, sau đó bình tĩnh mở miệng, "Uyên ương."

"Thích mùa thu hay mùa xuân?"

"Mùa thu."

"Thích mặt trời mọc hay mặt trời lặn?"

"... Mặt trời lặn."

"Vậy..." Cố Phán dừng lại, âm thầm hừ hai tiếng, "Thích mèo hay chó?"

Khóe môi vẫn luôn ép thẳng của người đàn ông, bất chợt hiện lên một độ cong.

Chỉ chốc lát, bàn tay trắng nõn đẹp đẽ nắm chặt cổ tay của cô gái nhỏ, khẽ kéo một cái, lập tức kéo người từ phía sau đến trước mặt, đồng thời đặt cô ngồi lên chân mình.

Anh thuận thế ôm lấy eo cô, nhìn cô nói: "Thích con cáo nhỏ."

"..." Tên xấu xa này lại cmn không theo lẽ thường mà ra bài, tức á

Cố Phán tức giận nhéo ngực anh một cái, nhưng khổ nỗi người đàn ông này toàn thân trên dưới cơ thịt đều rắn chắc, cô căn bản không nhéo được.

Cuối cùng, động tác nhéo người dừng lại, cô vươn đầu ngón tay hung hăng ấn lên một chỗ trên áo sơ mi của anh.

"Ngài đây, vừa rồi em lại giúp anh giải quyết xong một chuyện, tính ra anh đã nợ em hai lần rồi, phần thưởng này có phải cũng nên tăng gấp đôi không?"

Chuyện thúc đẩy hợp tác giữa Thẩm thị và Nam Hạ, tính ra thì cũng xem như cô giúp Thẩm Mộ Ngạn giải quyết một vấn đề khó khăn, Cố Phán cảm thấy cách nói này của mình cũng không hề khoa trương.

Giữa lúc cô chuẩn bị tìm từ để đối phó với câu hỏi của người đàn ông, anh lại chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Ừ, có thể."

Cố Phán ngẩn ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.

"Sao anh không hỏi em đã làm gì? Cứ đồng ý dễ dàng như vậy sao?"

"Không sao cả." Thẩm Mộ Ngạn xiết chặt đôi tay đang ôm lấy eo cô, đem cơ thể cô ôm vào lòng mình chặt chẽ hơn, "Dù sao đều là tặng bản thân anh, một hay hai lần đều không sao cả."

"..." Cố Phán không nhịn được nữa, hai má ửng đỏ trừng anh, "Không biết xấu hổ!"

Vẻ mặt Thẩm Mộ Ngạn không có chút gợn sóng, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh.

"Cần em là đủ rồi."

Trong lời nói, lại rõ ràng chính là,

- Không biết xấu hổ!

- Cần mặt mũi làm gì? Cần em là đủ rồi.

Cố Phán thật sự cảm thấy, điểm mấu chốt của người này càng ngày càng thấp rồi.

Hơn nữa anh rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy? Người ta tán gái cũng phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, làm gì cũng phải tạo chút không khí chứ?

Cái lão này, sao mỗi lần chọc ghẹo cô đều tùy tùy tiện tiện, hơn nữa nhìn qua còn nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy.

Nếu không phải cô xác nhận vừa rồi cũng không phải là ảo giác, vả lại nếu không phải chính mình vẫn đang ngồi trong lòng anh, Cố Phán hẳn sẽ nghi ngờ người đàn ông này vừa rồi chỉ là gương mặt điềm tĩnh, nói chuyện công việc thôi.

Thật sự, dáng vẻ đó của anh, đổi lại là bất kỳ người nào lúc này nhìn thấy, đều sẽ không cảm thấy anh đã nói ra những lời vừa rồi.

Cô Cố không có lời gì để nói, bị anh ôm vào trong lòng, thật lâu sau mới lầm bầm một câu: "Ai muốn anh chứ!"

Lần này cô không cho tên xấu xa kia cơ hội mở miệng, lập tức nói: "Nếu em nhớ không nhầm, trước kia anh đã đồng ý phải theo đuổi em một đoạn thời gian nữa kia mà?"

"Ừ." Anh thuận miệng đáp lại, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ngắm nghía trong lòng bàn tay.

"Vậy thì bắt đầu từ tối nay đi!"

Cô Cố hết sức vờ vịt ho khan một tiếng, "Em đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi, đồng thời cũng để trống thời gian tối nay, để anh sắp xếp buổi hẹn hò. Có hài lòng không?"

Lúc cô gái trẻ nói chuyện thì vẫn ngồi trong lòng người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ mềm mại hơi hất lên, đáy mắt lấp lánh chút ánh sáng nhỏ vụn mang theo ý cười linh lợi, khóe môi hơi cong lên, nhìn qua có chút đắc ý.

Thẩm Mộ Ngạn lại có kích động muốn hôn con cáo nhỏ này, nhưng là nghĩ đến bọn họ còn đang ở trong phòng họp, hơn nữa bốn phía đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, anh chỉ đành miễn cưỡng ép ý nghĩ đó xuống.

Chỉ chốc lát, anh hỏi cô: "Vậy buổi tối em muốn làm gì?"

Cố Phán trợn mắt liếc anh một cái: "Làm ơn đi, hiện tại là anh theo đuổi em đó. Nội dung cuộc hẹn đương nhiên là anh thu xếp chứ!"

Có điều, nói xong lời này, Cố Phán lại cảm thấy hình như mình hơi làm khó người đàn ông này rồi.

Nếu nói để anh sắp xếp hạng mục công việc, có lẽ anh sẽ sắp xếp đâu vào đấy, nhưng để anh sắp xếp quá trình hẹn hò, anh chắc không làm được đâu nhỉ?

Sắp xếp không được thì cũng chẳng quan trọng lắm, chủ yếu là giờ cô đang tràn đầy hứng thú nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối, đến lúc đó anh làm ra chuyện gì long trời lở đất, không đáng tin cậy, thì người chịu thiệt không phải vẫn là cô sao?

Cho nên suy nghĩ giây lát, vì để cho an toàn, Cố Phán quyết định nhắc nhở anh một chút đi.

"Thời gian buổi tối không nhiều, chúng ta bình thường một chút, đi xem phim, ăn gì đó là được rồi." Cố Phán nói xong, đầu ngón tay ấn thật mạnh lên ngực người đàn ông hai cái, "Còn như xem phim gì, anh chọn, ăn cái gì, cũng do anh quyết định. Lần trước em cũng tốn rất nhiều tâm tư vào chuyện hẹn hò, tra xét rất nhiều tài liệu, anh tự xem rồi làm đi nhé."

Đã cho hướng đi, ít nhất sẽ không khiến buổi hẹn hò bị lệch đường. Còn hẹn hò cần làm gì, thì cứ để tên xấu xa này nghĩ đi!

Hừ! Nếu vậy mà anh còn không sắp xếp ra được thứ gì, vậy cô có lẽ sẽ phải nổi giận rồi.

Về sau cảm thấy chuyện này cũng đã nói được tương đối, Cố Phán liền vùng ra khỏi vòng tay người đàn ông, nhảy ra khỏi cái ôm của anh.

"Anh làm việc trước đi, buổi tối tan làm rồi tới chung cư của anh trai em đón em, em đi về thay quần áo."

Vừa nghe cô nói phải thay quần áo, đầu lông mày của Thẩm Mộ Ngạn lại hơi nhíu lại.

"Không được mặc váy quá ngắn."

Vốn dĩ Cố Phán đã lên kế hoạch trong đầu sau khi về chung cư của anh trai phải phối quần áo thế nào, nhưng vừa nghe tên xấu xa kia ở sau lưng nói một câu này, cô thở phì phò quay lại lườm anh một cái

"Em mặc váy ngắn thì sao chứ? Chẳng lẽ anh còn có thể ép em thay một lần nữa à?"

Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt nhàn nhạt liếc cô một cái: "Em cứ thử xem."

Cô chủ Cố bởi vì một câu nói này, sau khi trở lại chung cư, lập tức lôi kéo người chị em mắng tên xấu xa Thẩm Mộ Ngạn kia gần mười mấy phút đồng hồ.

Đổng Thiện Thiện cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sau cùng, hỏi chị em tốt của mình một câu: "Vậy tối nay cậu còn đi hẹn hò nữa không?"

"Đi chứ, sao lại không đi?"

Thật ra trong lòng Cố Phán vẫn rất mong đợi đi ra ngoài chơi riêng với Thẩm Mộ Ngạn. Tuy nội dung cuộc hẹn cô đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng lúc chỉ có hai người ở riêng với nhau, bầu không khí tóm lại không giống lúc bình thường.

"Vậy... vẫn mặc váy ngắn à?"

"Mặc chứ! Sao lại không mặc? Sao có thể vì một câu của anh ấy mà không mặc chứ?" Cố Phán hầm hừ, nói xong lại cảm thấy có chút không đúng. "Nhưng là, lúc trước tớ đã nghĩ thầm tối nay phải mặc một cái váy dài trắng á, chính là cái lần trước bọn mình đi dạo phố mua được. Cái đó đừng nói là lộ chân, hình như đến cả mắt cá chân cũng chẳng lộ nữa."

"À, tớ còn nhớ cái váy đó, cậu mặc vào vừa xinh vừa thuần khiết, lúc ấy tớ còn nói mặc cái váy đó vào, lập tức biến thành hình tượng mối tình đầu đấy."

Đổng Thiện Thiện không nói quá, cái váy đó thật sự rất đẹp, gương mặt của Cố Phán vốn dĩ rất xinh đẹp, thường ngày ăn mặc cũng rất lộ liễu, rất ít khi ăn diện trang điểm thuần khiết như vậy.

Cho nên lúc đó đột nhiên vừa nhìn một cái, Đổng Thiện Thiện đã cảm thấy chị em tốt của mình sau khi thay đổi phong cách lại vừa đẹp vừa thuần khiết, tuyệt đối là mối tình đầu trong miệng đám nam sinh.

Cố Phán gật gật đầu, "Đúng rồi, vốn dĩ tớ vẫn định mặc cái váy đó cho anh cậu mở rộng tầm mắt đấy, nhưng nếu mặc vào thật, chẳng phải có vẻ tớ rất nghe lời, rất sợ anh ấy à?"

Đổng Thiện Thiện hơi khó xử, một lát sau, miễn cưỡng mở miệng, "Cái đó, chị em này, tớ có câu này, không biết có nên nói không..."

"Lúc không biết có nên nói hay không thì đừng nói." Cố Phán liếc cô ấy một cái, trong lòng hiểu rõ, chị em tốt của mình nhất định muốn phát biểu ý kiến về mấy chữ "rất sợ anh ấy".

"... Vậy tớ cũng phải nói." Trong đầu Đổng Thiện Thiện chợt lóe lên cảnh sáng nay anh cả nhà mình tự chọn quần áo cho Cố Phán để cô thay ra, thì thở dài, "Cậu có phải là đã quên chuyện sáng nay rồi không? Chị em tốt này, đấu với anh cả tớ, cậu không thắng được đâu, trừ khi anh ấy chủ động nhượng bộ, nếu không ..."

Đổng Thiện Thiện nói xong, còn vỗ vỗ vai Cố Phán, một vẻ muốn tốt cho cô, "Nghe lời tớ đi, đừng tranh tiếng nói, cậu không thắng được đâu."

"..."

Cố Phán thật sự không muốn để ý tới người chị em muốn diệt sĩ khí của mình nữa, thật lâu cũng không nói thêm gì.

Sau đó dường như chợt nhớ tới gì đó, cô quay đầu lại nhìn Đổng Thiện Thiện

"Tớ hỏi cậu, Thẩm Mộ Tuyết nhà các cậu là thế nào vậy?

Vừa nghe đến tên Thẩm Mộ Tuyết, Đổng Thiện Thiện giật nảy mình, "Cô ta đến công ty à?"

"Ừ, hơn nữa còn đại náo một trận." hễ nghĩ tới mụ điên kia, là Cố Phán cảm thấy có chút cạn lời, "Cô ta ở nhà cũng như vậy à?"

Đổng Thiện Thiện không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, cuối cùng, nghĩ rồi nghĩ, nói với Cố Phán: "Chắc cậu cũng biết chuyện, ban đầu lúc ông ngoại tớ muốn để anh cả làm người nắm quyền mới của Thẩm thị, nhà họ Thẩm náo loạn lên chứ?"

"Ừ."

Cố Phán gật đầu, chuyện này cho dù Đổng Thiện Thiện không nhắc đến thì cũng không xem là chuyện gì bí mật.

Giới thượng lưu thành Bắc cũng chỉ có như vậy, chuyện của nhà họ Thẩm lúc đầu ầm ĩ rất lớn, gần như trở thành đề tài bàn tán của cả thành phố. Cho dù Cố Phán không thích nghe ngóng mấy chuyện bát quái này, nhưng cũng bị động nghe được một vài chuyện chắp vá lung tung.

"Hồi đó á, mẹ tớ không có dị nghị gì về quyết định này, hơn nữa tớ còn cảm thấy mẹ tớ hình như vẫn rất ủng hộ anh cả ngồi vào vị trí này. Bởi vì bà từng lén lút nói riêng với tớ, trong nhà họ Thẩm ngoài ông ngoại ra, thủ đoạn mạnh mẽ nhất cũng chỉ có anh cả thôi, vấn đề ưu tiên mà bà cân nhắc là cơ nghiệp nhà họ Thẩm có thể kéo dài hay không, cho nên mới cảm thấy anh cả ngồi lên vị trí đó là thích hợp nhất."

"Sau đó thì sao?"

"Nhưng mấy ông cậu thì phản đối, trong đó phản đối mạnh mẽ nhất là một nhà cậu hai, Thẩm Mộ Tuyết là con gái cậu hai. Từ nhỏ cô ta đã rất ngạo mạn, ban đầu tớ và mẹ vừa cùng nhau trở lại nhà họ Thẩm, cô ta đã thường xuyên giễu cợt châm chọc tớ rồi, nói tớ là con ghẻ, có điều tớ rộng lượng, cũng chẳng so đo với cô ta. Hơn nữa cô ta cũng không chỉ đối xử với tớ như vậy, bình thường đối với ai cũng vậy, cô ta gần như đều dùng thái độ khinh thường, bao gồm cả với anh cả nhà tớ."

Cố Phán nghe xong lời này, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Mụ điên kia rốt cuộc lấy đâu ra tự tin chứ? Người trong nhà nuông chiều ra tật xấu sao? Cô được ông bà nội và anh trai chiều như vậy mà cũng chưa nói đến trình độ đó đâu.

"Thế nên, bà công chúa kia liền cảm thấy ông ngoại cậu giao công ty cho anh cả cậu là quyết định cực kỳ sai lầm, nhiều năm như vậy cứ không có việc gì là chạy đến trước mặt anh ấy gây chuyện à?"

"Có tiếp tục gây chuyện không tớ không rõ lắm, dù gì quan hệ của tớ và anh cả cũng không phải là rất thân..."

Lời này của Đổng Thiện Thiện không phải là giả, một trận kia lúc Thẩm Mộ Ngạn vừa về nước, trong lòng cô ấy đối với anh vẫn còn có chút kính nể và sợ hãi.

Sau đó, cô ấy liên tục nghe được tình hình theo đuổi người của chị em tốt, mới dần dần dám có ý nghĩ đến gần.

"Có điều cô ta thật sự vì quyết định của ông ngoại mà náo loạn rất hăng. Lúc trước ở tang lễ của ông ngoại, không biết cô ta và anh cả nói chuyện gì, thậm chí sau đó còn ở trước mặt khách khứa, chỉ vào mũi anh cả mà mắng. Cũng bởi vì chuyện này, cái danh hung hãn của cô ta rốt cuộc bị truyền ra."

Cố Phán vừa nghe, thì trong đầu gần như trong nháy mắt liên tưởng đến hình ảnh lúc ấy, trong lòng lập tức có chút giận sôi máu.

"Đầu óc của cô ta có phải là có vấn đề không? Có bất mãn hơn nữa, cũng phải ngầm giải quyết chứ? Ngay trước mặt người ngoài mà nói anh cả cậu là có ý gì? Vả lại còn là tang lễ của ông ngoại cậu nữa!"

"Đúng thế, tớ biết mà, vậy nên tớ mới nói cô ta chẳng biết phân biệt tình huống gì cả mà."

Giờ Đổng Thiện Thiện chỉ cần vừa nhớ lại cảnh tượng lúc đó, là lại cảm thấy một trận khó chịu. Lúc ông ngoại còn sống rất thương cô, cô biết thân phận của mình và mẹ ở trong gia tộc lớn như nhà họ Thẩm, nhất định rất lúng túng. Nhưng ông ngoại lại chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai nói gì mẹ con hai người, thậm chí có một lần Thẩm Mộ Tuyết bắt nạt cô cũng bị ông ngoại nghiêm khắc dạy dỗ.

Cho nên, lúc đó Thẩm Mộ Tuyết vì những lợi ích của bản thân mà náo loạn tang lễ, Đổng Thiện Thiện cũng khó có khi nổi giận, nếu không phải mẹ cô ngăn lại, cô cũng muốn tiến lên đánh con mụ đó.

"Có điều tớ cho rằng sau chuyện đó, anh cả tớ sẽ nghiêm khắc chỉnh Thẩm Mộ Tuyết cơ, nhưng anh ấy lại chậm chạp chẳng có hành động gì cả."

Đổng Thiện Thiện thấy chuyện này rất khó hiểu, trước đây cô ấy đã từng nói suy nghĩ của mình với mẹ một lần, mẹ chỉ im lặng rồi nặng nề thở dài, cũng không giải thích với cô ấy thêm gì nữa.

Có điều Cố Phán nghe xong lời này, trái lại là hơi đoán ra được suy nghĩ của Thậm Mộ Ngạn.

"Anh cả cậu nhất định đã hứa hẹn gì đó với ông ngoại cậu, anh ấy muốn tuân thủ tuyệt đối, điểm mấu chốt của anh ấy lúc đó chắc chỉ có Thẩm thị thôi, chỉ cần mấy người cậu kia nhà cậu với mụ điên kia không làm chuyện gì bất lợi cho Thẩm thị, anh ấy đều sẽ nể mặt ông ngoại cậu mà lùi một bước."

Người đàn ông này nhìn thì lạnh lùng như vậy, nhưng thực ra điểm mấu chốt lại rất thấp.

Có điều nghĩ đến đây, Cố Phán lại đột nhiên nhớ tới hôm nay Thẩm Mộ Ngạn vì mình mà nói những lời uy hiếp Thẩm Mộ Tuyết, nhất thời lại có chút nóng mặt

Dường như trong giới hạn của người đàn ông này lại có thêm một người là mình nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Phán liền cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa ngọt ngào, như là bị người ta chất đầy một khối lớn kẹo bông vậy.

Cuối cùng, cô cười cười, "Quên đi, tớ mặc cái váy trắng kia thôi."

Đàn ông xấu xa cũng đáng thương như vậy, cô không giận anh nữa.

Chạng vạng, chừng sáu giờ tối, Thẩm Mộ Ngạn tới phía dưới chung cư của Cố An Nam.

Anh không mang theo tài xế cũng không để Lý Trì đi theo mà tự mình lái xe đến đây.

Lúc đến dưới lầu, anh gọi điện thoại cho cô, đầu dây bên kia vang lên hai tiếng thì vội vàng bị cắt đứt, đại khái qua khoảng mười phút, anh nhìn thấy người mà mình đang đợi đi ra từ cửa lớn của chung cư.
Con cáo nhỏ vốn xinh đẹp rạng rỡ, hôm nay mặc một cái váy dài trắng như tuyết. Tóc nửa buộc lên nửa buông xõa, phần được buộc lên được quấn thành hình tròn, ghim ở trên đỉnh đầu.

Trang điểm trên mặt cô nhạt đến mức gần như không đáng kể, túi khoác đeo trên lưng còn là mẫu thời thượng phong cách học đường, dưới chân đi đôi giày thể thao màu trắng, cả người nhìn qua thật giống như tân sinh viên vừa mới nhập học.

So sánh với cô, Thẩm Mộ Ngạn vừa rời khỏi công ty chưa kịp đổi bộ âu phục trên người, trông có vẻ nghiêm túc và chín chắn hơn.

Lúc đi tới trước xe, Cố Phán trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Thấy tầm mắt của người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đặt trên người mình, cô liền biết cái váy này hôm nay cô chọn đúng rồi.

"Có phải có ảo giác năm nay em mới mười tám tuổi không?"

Cố Phán vừa nói chuyện, vừa cười nghiêng người qua bên đó, ánh mắt thoáng mang theo khiêu khích, "Lúc trước anh trai em nói anh là trâu già gặm cỏ non hình như cũng không sai nha, giờ nhìn em thế này, anh có cảm thấy mình rất... cầm thú không?"

Thẩm Mộ Ngạn giơ tay lên nắm lấy cằm của cô gái trẻ, nhẹ nhàng in lên khóe môi cô một nụ hôn, chỉ chốc lát, gương mặt anh bình tĩnh nhìn cô, nói: "Cầm thú yêu em là được rồi."

"..." Tên xấu xa này lại cmn ra bài không theo lẽ thường mà a a a!

Trên đường tới rạp chiếu phim, nhiệt độ trên mặt Cố Phán cũng không giảm xuống. Cô chỉ đỏ mặt yên lặng tựa vào bên cạnh cửa sổ xe, cũng không nói chuyện.

Người đàn ông ở bên kia cũng vậy, bàn tay đặt trên tay lái, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ nắm lại, chuyên chú lái xe.

Cuối cùng, tới cửa rạp chiếu phim, đỗ xe xong, anh mới thản nhiên nói với cô gái nhỏ: "Đi thôi."

Thời gian còn sớm, không tính là giờ xem phim cao điểm. Phim mà Thẩm Mộ Ngạn chọn, dựa theo sở thích của phái nữ, là một bộ phim tình cảm gần đây đang rất nổi.

Cố Phán thấy anh lấy vé xong thì cầm lấy nhìn một chút, khi nhìn thấy tên phim trên vé, mắt cô lập tức sáng lên.

Bộ phim này cô đã sớm xem đoạn giới thiệu trên Weibo, khi đó đã dự định khi nào phim chiếu sẽ đi xem, bởi vì nam chính trong phim là một trong những "thần tượng'' cũ mà cô từng hâm mộ điên cuồng.

Tuy không hâm mộ đối phương quá nhiều năm, nhưng lại nghe được anh ta có tác phẩm mới ra, cũng vẫn không nhịn được muốn đến ủng hộ.

Vừa vặn, Thẩm Mộ Ngạn mua chính là bộ phim này, trong lòng Cố Phán rất vui vẻ.

Khi tiểu thư Cố vui vẻ biểu hiện vô cùng rõ ràng, lúc nhìn người đàn ông gương mặt cũng có chút tươi cười.

"Đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt."

Cố Phán biết tên xấu xa này ngày thường nhất định không hề có kinh nghiệm xem phim gì, có thể mua được vé, trong lòng cô đã vô cùng kính nể rồi, thế nên chuyện phía sau, cô dự định nắm lấy quyền chủ động.

Bên cạnh máy bán vé là nơi bán bỏng ngô và đồ uống, càng tới gần bên đó, mùi thơm ngọt ngào trong không khí lại càng rõ ràng.

Cố Phán mỉm cười, lôi kéo Thẩm Mộ Ngạn đi qua đó, sau khi đứng lại, cô nói với nhân viên phục vụ ở bên trong: "Một bịch bỏng ngô lớn, hai cốc Coca to, à, cho nhiều đá chút."

Thẩm Một Ngạn ở bên cạnh sắc mặt thản nhiên, giọng nói bình tĩnh nhưng có cảm giác tồn tại cực mạnh bổ sung một câu: "Muốn nhiệt độ thường."

Nhân viên phục vụ kia vốn đã sắp đi lấy đồ, vừa nghe thế thì ngẩn người, có chút khó xử, lúng túng cười với bọn họ:

"Hay là... hai người thương lượng một chút đi?"

Cố Phán hung hăng quay đầu lại lườm Thẩm Mộ Ngạn một cái, sau đó nói với nhân viên phục vụ: "Không cần thương lượng, nghe tôi đi, cho nhiều đá chút."

Tên xấu xa này càng ngày càng đáng ghét, cô cũng đã dựa theo sở thích của anh mà mặc váy dài rồi, sao ngay cả cô uống gì, có thêm đá hay không cũng muốn quản lý chứ?

Thẩm Mộ Ngạn không để ý tới lời cô vừa nói, trực tiếp móc điện thoại ra quét mã trả tiền, trong giọng nói bình tĩnh lại là kiên trì: "Hai cốc nhiệt độ thường, cảm ơn."

"..." Cố Phán thật sự sắp bị tên chết tiệt này chọc cho tức chết rồi, "Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?"
Sao cô cảm thấy chuyện yêu đương này của mình... không đúng, là sắp yêu đương, đối phương căn bản không giống bạn trai mà giống thầy giáo hơn?

Cố Phán nghĩ đến đây thì nhịn không được muốn động thủ đánh anh một cái, người đàn ông lại không cho cô cơ hội, thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Sau đó, giọng anh thật trầm mở miệng: "Đừng làm loạn."

"..."

Nhân viên phục vụ ở phía trong nhìn thấy cảnh này, cười cười, giọng điệu nói với Cố Phán thoáng mang theo động viên: "Cô à, đây là bạn trai cô lo lắng cho thân thể của cô đó. Con gái uống quá nhiều đồ lạnh đúng là không hề tốt, hơn nữa nhiệt độ ngoài trời hôm nay rất thấp, trong rạp chiếu phim của chúng tôi lại có đủ điều hòa. Không thì cô xem, tôi lấy hai cốc nhiệt độ thường cho hai người nhé? Được không?"

Lúc này tiểu thư Cố nào còn nghe vào tai đạo lý gì nữa, sự chú ý của cô cũng không đặt ở chỗ cần chú ý, vừa nghe đối phương nói đến từ "bạn trai" thì thở phì phì hất tay Thẩm Mộ Ngạn ra.

"Anh ta mới không phải bạn trai tôi." Cố Phán nói rồi quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, suy nghĩ một chút, nói ra lời dọa người, "Anh ta là chú của tôi! Kiểu người cái gì cũng quản ấy!"

Nhân viên phục vụ của rạp chiếu phim ngây người, nhất thời lúng túng không biết nên nói gì cho phải.

Thẩm Mộ Ngạn trái lại không bị lời nói của cô gái nhỏ hù dọa, chỉ tiếp tục bình tĩnh mở miệng: "Phiền anh trước tiên lấy đồ cho chúng tôi đi."
Nhân viên phục vụ hơi khó xử, sợ mình lấy đồ uống nhiệt độ thường thì Cố Phán sẽ làm loạn lên, thế nên lại nhìn về phía cô.

Cô chủ Cố tự nhiên cũng nhìn ra ý của nhân viên phục vụ, im lặng một chút rồi không cam tâm tình nguyện mà thỏa hiệp

"Nhiệt độ thường thì nhiệt độ thường đi, tôi đây kính già yêu trẻ, không tranh cãi với anh ta."

Một câu kính già yêu trẻ nói ra miệng, trái lại khiến cho trái tim Cố Phán thấp thỏm thật lâu.

Nhưng là mãi đến khi đi đến phòng chiếu phim, khuôn mặt của người đàn ông ở bên cạnh vẫn tĩnh lặng như nước, không có một chút phản ứng dư thừa nào. Trong tay cũng tình nguyện giúp cô cầm bỏng ngô và Coca, không nói thêm một câu.

Trong lòng Cố Phán có chút không chắc, luôn cảm thấy tên xấu xa này không thể tùy tiện tha thứ cho mình như vậy, chẳng lẽ là đang giữ lại chiêu gì?

Sau khi phim chiếu, suy nghĩ này dần dần bị cô vứt ra sau đầu.

Bộ phim này rất điển hình cho phim tình cảm thương mại, bên trong không trộn lẫn yếu tố máu chó lộn xộn gì, kết cấu kịch bản chặt chẽ, nhân vật cuốn hút, toàn bộ diễn viên diễn rất tròn vai.

Vì thế trên cơ bản những người đến rạp chiếu phim, chỉ coi trọng đôi mắt cũng sẽ bị bộ phim này hấp dẫn.

Vốn dĩ Cố Phán vẫn đang ăn bỏng ngô, sau đó nhìn thấy thần tượng cô từng hâm mộ xuất hiện, hơn nữa còn có một tạo hình đẹp trai đến bùng nổ, cô nhất thời chăm chú ngay cả bỏng ngô cũng không ăn nữa. Một đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Cốt truyện từ khi thần tượng kia lên sân khấu liền bắt đầu trở nên kịch tính. Trong phim anh ta và nữ chính là người yêu cũ, lúc hai người chia tay hiểu lầm rất sâu, nên khi gặp lại, cũng là thái độ vừa yêu vừa hận.

Dục vọng nổi lên bốn phía, hai nhân vật chính ở trong một căn phòng thuê chật chội, rất nhanh liền dính lấy nhau, giống như hai con thú khổ sở nhớ nhung đã lâu, quấn lấy nhau thì không buông ra nữa.

Trong màn hình tràn ngập ái muội cùng tiếng thở dốc, chỉ thấy nam chính ôm ngang nữ chính lên, sau đó hung hăng quăng lên giường.

"Cách."

Tiếng cởi bỏ thắt lưng vang lên, cơ bụng của nam chính ẩn hiện trên màn ảnh, Cố Phán chăm chú xem, cả người đều chìm vào trong diễn biến của bộ phim.

Lúc này, người đàn ông vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, bất chợt lên tiếng.

"Đẹp không?"

Cố Phán đang cực kỳ tập trung, ánh mắt vẫn vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm màn hình lớn, không chút suy nghĩ liền đáp lại: "Đẹp."

Nhưng câu trả lời này nói ra một lúc lâu mà cũng không thấy người đàn ông mở miệng nói gì với mình.

Chậm chạp phản ứng lại, Cố Phán nhận ra điểm không thích hợp. Thậm chí ngay cả đầu cũng chưa quay lại thì đã cảm nhận được khí áp ở bên cạnh có chút thấp.

Nếu cô nhớ không nhầm, lúc cô điên cuồng mê luyến "thần tượng" cũ này, nhưng là không ít lần nói với【S】trên Wechat, giờ cô ở ngay trước mặt tên đàn ông xấu xa này, khen người đàn ông khác...

Cố Phán thật muốn gõ chết chính mình mà!

Im lặng giây lát, cô mím môi xoay người lại nhìn anh, muốn lên tiếng sửa chữa: "Cái đó... Thật ra nhìn kỹ một chút, hình như cũng không đẹp đến vậy."

Thẩm Mộ Ngạn nhàn nhạt liếc cô, "Vậy còn xem nữa không?"

"...Không xem nữa?"

"Không xem nữa thì làm chút chuyện đứng đắn."

Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông lập tức vươn tay ôm cô gái nhỏ từ chỗ ngồi bên cạnh đặt lên chân mình.

Tiếp theo, không để cô kịp nói lời gì đã nắm lấy cằm cô, hung hăng phủ lên đôi môi của cô.

Cố Phán bị giật mình, giãy giụa từ khe hở giữa hai đôi môi phun ra một câu: "Còn có người đấy!"

Cô vừa nói vừa đập lên ngực anh, nhưng đổi lấy kết quả lại là người đàn ông trực tiếp gắt gao đè lại hai cổ tay của cô.

"Không có ai, đều đi cả rồi."

Lời này đích thực không phải lừa Cố Phán, phim này đã chiếu lâu rồi, người xem càng ngày càng ít. Lúc đầu đi vào cùng bọn họ, cũng chỉ có một đôi tình nhân trẻ mà thôi.

Hai người kia hình như không thích kiểu phim tình cảm có chút chán ngán này cho lắm, mở màn không bao lâu thì đã sớm rời đi, nhưng lúc ấy Cố Phán đang xem chăm chú, không hề phát hiện ra.

Nghe xong lời này của Thẩm Mộ Ngạn, Cố Phán mới hơi hơi yên tâm.

Nhưng lần này động tác của người đàn ông không tính là dịu dàng. Anh gắt gao ôm cô vào trong lòng, lồng ngực nóng bỏng giống như một đống lửa, thiêu đốt khiến cô căn bản không có năng lực tỉnh táo lại.

Đôi môi bị anh mạnh mẽ hôn, không chừa cho cô một cơ hội lấy hơi nào. Môi lưỡi nóng bỏng như bàn ủi, tới tới lui lui, để lại dấu vết khiến người ta không thể bỏ qua trên người cô.

Bộ phim trên màn hình vẫn còn đang chiếu, hai nhân vật chính trong đó cũng đang ái muội thở dốc quấn lấy nhau, lúc này Cố Phán cũng không rõ tiếng thở dốc nặng nề bên tai là trong phim truyền tới hay phát ra từ người đàn ông đang hôn cô.

Thẩm Mộ Ngạn hôn cô rất lâu, từ mưa to gió giật lúc bắt đầu, đến sau đó lại dần dần lắng lại khẽ mút, Cố Phán bị anh giày vò đến váng đầu hoa mắt, đầu óc trống rỗng vô cùng, ngoại trừ người đàn ông ở trước mặt, cô của lúc này, dường như cái gì cũng không cảm nhận được.

Về sau, lúc ra khỏi phòng chiếu phim, Cố Phán còn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Quá trình sau đó, trên cơ bản cô giống như em bé bị người đàn ông này ôm vào trong lòng mà hôn, không xem được thêm chút phim nào nữa, lúc này nhìn Thẩm Mộ Ngạn là một vẻ bình tĩnh ung dung, nếu không phải môi của anh cũng đỏ lên không ít, thậm chí Cố Phán còn cho là vừa rồi mình căn bản không phải đã hôn anh hơn một tiếng đồng hồ đấy.

Người đàn ông này nhìn qua thì ra dáng lắm, ai có thể ngờ được anh lại có thể hôn ác như vậy.

Giờ Cố Phán cũng không dám chạm vào môi mình nữa, cảm giác có hai chỗ cũng bị hôn trầy da rồi.

Có điều, tiểu thư Cố cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, là sau khi anh thấy mình chăm chú nhìn nam chính trên màn hình như vậy, mới có chuyện mất khống chế sau đó.

Đây chẳng phải là nói, tên đàn ông xấu xa này... ghen à?

Nghĩ đến đây, cô nhảy hai bước đến trước mặt anh, cản đường anh tiếp tục đi về phía trước.

"Vừa rồi có phải anh ghen không?" Cô trực tiếp ném cho anh một quả bóng, hỏi không chút giấu giếm.

Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên liếc cô, vẻ mặt nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì: "Em cảm thấy sao?"

Không biết vì sao, Cố Phán luôn cảm thấy từ trong ánh mắt của người đàn ông, nhớ đến những lời đã nói với anh lúc mình hâm mộ thần tượng kia.

Chẳng hiểu sao cô có chút chột dạ, cho nên lập tức xẩu hổ ho khan, không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa, mà quyết định nói sang chuyện khác.
"Cái đó, lát nữa chúng ta đi ăn gì nhỉ?"

"Em muốn ăn gì?" Thẩm Mộ Ngạn nói xong lại thêm một câu, "Về nhà ăn, anh làm."

Cố Phán cho là mình nghe nhầm, hai mắt chợt nhấp nháy, "Anh vừa nói gì? Anh làm? Làm cơm ạ?"

Thẩm Mộ Ngạn nhìn thẳng vào cô, không đáp lại, nhưng trong ánh mắt giống như đang nói "Hay là em làm?"

Lần này Cố Phán thật sự kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không quá khả quan.

"Hai vệ sĩ mà anh trai em phái tới còn đang đợi bên ngoài đấy, nếu em tới nhà anh, bọn họ nhất định sẽ nói với anh trai em..."

Trái lại cô không cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn sẽ làm gì mình, chẳng qua hiện tại vốn là thời kỳ nhạy cảm, nếu như thật sự truyền đến tai anh cô, khiến Cố An Nam cho rằng Thẩm Mộ Ngạn lừa mình đến nhà anh, ảnh hưởng đó... không tốt lắm đâu nhỉ?

Thẩm Mộ Ngạn không bị vấn đề này làm khó, lập tức liền đáp: "Vậy đến nhà em đi."

Nhà cô? Đó chẳng phải là chung cư của anh trai cô à? Nhưng là chị em của cô còn đang ở nhà đấy, đến lúc đó ba người ở cùng một chỗ, Đổng Thiện Thiện vẫn rất sợ anh cả nhà cô ấy, có thể có chút lúng túng không?

Có điều Cố Phán cũng không lo lắng được nhiều như vậy, thật ra cô rất tò mò Thẩm Mộ Ngạn nấu cơm sẽ là dáng vẻ gì, cho nên nghĩ một chút rồi gật đầu, đồng ý với cách của anh.

Sau đó, lúc lái xe đến siêu thị, Cố Phát lặng lẽ nhắn tin Wechat cho Đổng Thiện Thiện. Nói với cô ấy mình sẽ đưa Thẩm Mộ Ngạn về nhà.

Cô không nói rõ, nhưng thật ra ngụ ý rất rõ ràng, nếu chị em để ý, thì ra ngoài tránh đi một chút.

Làm xong chuyện nên làm, cả người Cố Phán nhẹ nhõm, trong đầu cũng chỉ còn lại chờ mong đối với bữa tiệc lớn của Thẩm thị.

Lúc đến siêu thị, Cố Phán lại phân phó hai vệ sĩ không cần đi theo, cứ chờ ở cửa ra vào là được rồi.

Hai người họ ngược lại vẫn tính là nghe lời, có lẽ cũng nhìn ra Cố Phán không có ý muốn chuồn mất, nên cũng không làm khó dễ thêm.

Sau khi vào siêu thị, Cố Phán dẫn đầu niêm phong túi, sau đó lại lấy một chiếc xe đẩy đưa tới trong tay Thẩm Mộ Ngạn.

"Chú Thẩm, chú đẩy đi."

Lúc cô gái nhỏ nói chuyện vẫn cười hì hì, khóe môi cong lên, dường như cố ý khiêu khích.

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn không dấu vết tối sầm lại, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, cam tâm tình nguyện hạ thấp thân phận cao quý mà đẩy xe, đi bên cạnh cô.

Chọn món ăn là Cố Phán, nhưng nên mua gì cô lại không biết.

Vì thế, lúc đi tới khu thực phẩm tươi sống, cô vừa muốn lấy điện thoại ra tra thực đơn, không ngờ, người đàn ông lại lập tức nói: "Em muốn ăn gì, để anh chọn."

Cố Phán cảm thấy hôm nay tên xấu xa này đơn giản là muốn để cô mở rộng tầm mắt, ai có thể ngờ người nắm quyền cao ngạo của Thẩm thị mà người ngoài vẫn thấy, vậy mà lại biết mua đồ ăn và nấu cơm.

Nhưng vừa nghĩ tới giờ anh làm những chuyện này là vì cô, Cố Phán lại cảm thấy trong lòng giống như đổ một cốc Sprite, sủi bọt ngọt ngào.

Sau đó Cố Phán giống như gọi thành quen, liên tục chú ơi chú à mà gọi:

"Chú ơi, cháu muốn ăn thịt bò hầm khoai tây."

"À, chú Thẩm, cháu còn muốn ăn canh trứng cà chua."

"Quả dứa này nhìn rất tươi nha, chú làm thêm món dứa cho cháu đi, chú Thẩm."

...

Tiểu thư Cố một đường ríu rít chẳng hề ngừng lại, người đàn ông ở bên cạnh lại vẫn yên lặng không nói, chỉ có lúc cô nói muốn ăn cái gì, mới lặng lẽ chọn nguyên liệu chính cùng gia vị sẽ dùng, từng cái một chọn bỏ vào trong xe đẩy.

Về sau, hai người mua một túi to nguyên liệu nấu ăn trở về, Cố Phán muốn xách giúp một chút, nhưng Thẩm Mộ Ngạn không cho cô cơ hội.

Vệ sĩ thấy bọn họ đi ra, thì im lặng theo sau. Hai chiếc xe một trước một sau lái ra khỏi bãi đỗ xe của siêu thị, chạy về phía chung cư của Cố An Nam.
Lúc đến dưới lầu, Cố Phán còn cố ý liếc xem chung cư của anh cô lúc này có sáng đèn hay không.

Khi thấy bên kia một mảng tối tăm, trong lòng cô đại khái nghĩ Đổng Thiện Thiện đã nhận được tin nhắn của mình, nên vội vàng đi ra ngoài rồi.

Cố Phán cũng không nghĩ nhiều, dự định sau khi trở về lại lên Wechat hỏi cô ấy đã đi đâu, để cô ấy báo bình an.

Sau đó cô kéo Thẩm Mộ Ngạn lên nhà, hai vệ sĩ ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên báo chuyện này cho Cố An Nam hay không.

Cố Phán cũng không quản được hai vệ sĩ kia nghĩ thế nào, dù sao hôm nay cô nhất định muốn đưa người đàn ông này về nhà, rốt cuộc để anh xuống bếp cơ hội tốt ngàn năm có một thế này, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua chứ.

Tới trước cửa chung cư, Cố Phán giơ tay trực tiếp ấn mật mã.

Cửa mới vừa mở ra, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở sau lưng khẽ đẩy mình vào phòng, một lát sau, trực tiếp giam cô lên tường.

"Bịch." âm thanh túi đồ rơi trên mặt đất vang lên.

Người đàn ông thậm chí không cho cô cơ hội bật đèn, trực tiếp ấn cô lên tường, nghiêng người đè lên.

Trong bóng tối, Cố Phán không thấy rõ mặt Thẩm Mộ Ngạn, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng anh cách mình càng ngày càng gần.

Chỉ chốc lát, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc vang lên bên tai cô.
"Nào, lại gọi một tiếng chú nghe thử xem."

-----*****-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#lang#man