Nước Đá Play

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nước đá play

Phim vừa kết thúc, mọi người đều rời đi rất nhanh, trong đó có cả Diệp Anh. Thùy Trang còn chưa kịp bừng tỉnh từ dư vị cao trào, thân mình ê phẩm mềm nhũn làm sao theo kịp bước đi như bay của người nọ.

Một đường ra khỏi rạp chiếu phim, Thùy Trang chưa từng đuổi kịp bóng dáng Diệp Anh.

Chạy, hay là không chạy, Thùy Trang do dự. Nhưng nàng chỉ do dự vài giây thì đã bị người ta dùng tay chặt cổ hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình bị một gã đàn ông khiêng trên vai, gã đang chạy hối hả dưới bãi đỗ xe ngầm.

Thùy Trang dùng sức hết đấm rồi đánh đầu gã ta nhưng dường như gã không ngờ tới nàng có thể tỉnh nhanh như vậy, nhất thời có chút luống cuống chân tay, thế là dùng cái tay nhàn rỗi kia bắt lấy tay nàng.

Tuy rằng sức Thùy Trang không làm lại đàn ông nhưng hai tay vẫn linh hoạt hơn một tay, vài lần còn chọc trúng mắt của gã ta. Gã hết chịu nổi bèn ném Thùy Trang xuống đất.

Nền xi măng rất cứng, lần này Thùy Trang bị quăng ngã không nhẹ, cả người đều đau, nhưng hiện giờ nàng không rảnh đâu mà lo chuyện đó, nàng nhanh chóng đứng dậy từ từ lui về sau, thử hỏi gã ta:

"Anh là người của Diệp Anh sao? Diệp Anh đâu rồi?"

Gã kia rất cao to lực lưỡng, xoa tay hầm hè nhìn nàng cứ như là Tử Thần.

Gã nói: "Diệp Anh với Diệp Thư cái gì, anh đây không quen biết, dù có là lão Thiên Vương tới đây cũng không cứu được cô em đâu, cô mà còn quậy quọ nữa thì anh giết cô luôn bây giờ!"

Không phải người của Diệp Anh, thế thì là ai? Hay là kẻ ban đầu thuê Diệp Anh tới giết nàng? Đối phương đã biết mình còn sống cho nên lại phái sát thủ khác tới nhổ cỏ tận gốc?

Đối mặt gã đàn ông này Thùy Trang chỉ thấy sợ hãi, nàng chạy cũng chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại, còn tuyệt vọng hơn cả lúc lọt vào tay Diệp Anh. Nàng thật sự không biết mình đã đắc tội với ai, tại sao có người ba lần bốn lượt muốn giết nàng như vậy.

Diệp Anh...... Đúng rồi! Diệp Anh vừa mới cho nàng một chiếc điện thoại, không ngờ nhanh như vậy đã có thể hữu dụng.

Thùy Trang: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Thùy Trang vừa vờ hỏi vừa yên lặng đưa tay vào trong túi, đè giữ phím âm lượng.

Gã đàn ông kia dường như cũng không để Thùy Trang vào mắt, gã mặc kệ Thùy Trang lui từng bước về sau, cũng không vội mà chậm rãi dồn nàng vào góc.

Gã dọa: "Anh muốn đưa cô em tới lò hỏa táng, trước đó sẽ lột da cô làm thảm, rồi cộp -- cộp -- cộp --, băm thi thể cô thành từng mảnh, cuối cùng sẽ đem đi thiêu hủy."

Gã ta vừa cười vừa nói, mỗi chữ đều âm trầm dọa người.

"Là một kế hoạch không tệ, chẳng qua da của ông anh chẳng đẹp đẽ gì, thật là vô giá trị."

Gã đàn ông vừa rồi còn kiêu ngạo lúc này bị họng súng của Diệp Anh kê vào đầu, gã thành thật giơ hai tay lên, cả người sợ đến run rẩy.

Gã đàn ông: "Diệp...... Diệp Anh tiểu thư, xin cô! Xin cô đừng giết tôi! Tôi chỉ là chân chạy việc."

Diệp Anh nhướng mày: "Hả? Vừa rồi không phải nói không quen biết tôi sao?"

Gã đàn ông vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo thế mà bây giờ đã mềm chân quỳ ụp xuống: "Quen, quen biết mà."

Diệp Anh đá hắn bò lăn dưới đất, "Đã biết mà còn dám tới giành người của tôi!"

Nàng dẫm lên lưng gã, nói với Thùy Trang: "Em xem em đi, thật không để người khác bớt lo chút nào, sao lại để lạc đường chứ? Suýt chút nữa thì mất luôn cái mạng rồi."

Thùy Trang chột dạ cúi đầu: "Em...... Em cũng không biết nữa......"

Diệp Anh: "Thôi vậy, lần này tôi cũng tha thứ cho em, gã này tôi cũng xử lý giúp em."

Đoàng --

Thùy Trang còn chưa kịp phản ứng, gã đàn ông vừa rồi còn sinh long hoạt hổ đã bị Diệp Anh bắn một phát vỡ đầu. Máu tươi ồ ạt trào ra từ trán gã, vài giây đã chảy tràn một vũng máu, bởi vì địa thế mà rất nhanh đã chảy tới dưới chân nàng.

Đây là lần đầu Thùy Trang nhìn thấy có người chết ngay trước mắt mình, tuy rằng người này vừa rồi còn muốn giết nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy sinh mệnh của gã bị chấm dứt thật quá dễ dàng.

Diệp Anh bình tĩnh lấy ra một cái khăn tay, lau kỹ họng súng mới đeo trở lại bên hông, ngay sau đó nhếch môi cười với Thùy Trang: "Chúng ta đi thôi, lát nữa sẽ có người tới thu dọn."

Vào thang máy, Diệp Anh nhìn lên bảng quảng cáo trên vách, vui vẻ nói với Thùy Trang: "Tôi muốn ăn bò bít tết, chúng ta đi nhà hàng này đi."

"Vâng......" Thùy Trang cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, hơn nữa không dám đối mặt cùng Diệp Anh, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cảm giác của nàng đối với Diệp Anh không còn là sợ hãi bình thường mà là vô cùng sợ hãi.

Vừa mới giết một người đang sống sờ sờ mà Diệp Anh vẫn bình thản ung dung đi dạo phố, ăn cơm, như chưa từng có gì xảy ra. Mà món bò bít tết kia Thùy Trang cũng ăn không nổi miếng nào, nàng nhìn miếng thịt bò đo đỏ tơ máu, trong đầu đều là hình ảnh cái trán be bét máu của gã đàn ông khi nãy.

Dù biết rằng gã ta không phải là người tốt lành gì, nhưng nàng vẫn không sao chịu nổi cảnh tượng ấy. Tuy rằng nàng đã nhìn quen thương trường lục đục với nhau, nhưng chuyện chém giết quá xa vời với nàng, nàng cần có thời gian để vượt qua ám ảnh.

Sự khó chịu của Thùy Trang đương nhiên Diệp Anh cảm nhận được, dọc đường đi nàng đều ẩn nhẫn chịu đựng, cho đến khi lên lầu Thùy Trang quăng tay nàng ra.

Diệp Anh: "Sao thế? Cảm thấy tôi là sát nhân cuồng ma nên sợ tôi ư? Không phải em còn ghé vào trước mặt tôi, cầu xin tôi chơi em sao?"

Hơi thở Diệp Anh rất lạnh lùng, Thùy Trang có thể nhìn ra nàng thật sự tức giận, nàng cũng biết mình làm như vậy là không đúng, Diệp Anh vì cứu nàng mới giết người, nhưng vừa nghĩ đến tay Diệp Anh vừa mới giết người, nàng liền bất giác sợ nàng đụng chạm. Mấy ngày nay nàng vốn tưởng rằng nàng và Diệp Anh có lẽ sẽ trở thành người yêu thật sự, bây giờ nàng mới nhận ra, mình và Diệp Anh vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.

Diệp Anh chộp mạnh lấy tay Thùy Trang, kéo nàng vào phòng mình ném lên giường không thương tiếc.

Tiếp đó, Diệp Anh dùng dây thừng trói chặt tứ chi nàng, làm nàng không thể động đậy, chân cũng không thể khép lại. Quần áo lại bị Diệp Anh dễ dàng xé nát, thân mình trắng bóng ngoan ngoãn phơi ra cho Diệp Anh ngắm nghía.

Làm xong hết thảy, có lẽ Diệp Anh đã bình tĩnh hơn, nàng ưu nhã cởi tây trang, treo tây trang và áo sơ mi trắng ngay ngắn vào trong tủ.

Lần đầu Thùy Trang nhìn thấy cơ thể trần trụi của Diệp Anh, dù nàng đã sớm nhìn ra dáng người nàng ấy hoàn mỹ nhưng vẫn bị sốc trước một màn trước mắt.

Thân thể Diệp Anh cũng trắng như tuyết giống như khuôn mặt nàng, toàn thân chỉ có hai chỗ trước ngực và giữa hai chân là khác. Thân mình trắng nõn càng làm cho đầu vú hồng hào mê người, còn có khe hở non nớt giữa hai chân nàng nữa, tất cả đều làm Thùy Trang không rời được mắt. Đối mặt với một Diệp Anh như vậy, bỗng nhiên Thùy Trang không sợ nổi nữa.

Diệp Anh bò lên trên người Thùy Trang, ngón tay mảnh dài cuốn tóc nàng nghịch ngợm, "Không phải vừa rồi còn sợ tôi lắm sao? Sao bây giờ vẻ mặt lại thế này rồi?"

"Em xin lỗi......" Thùy Trang dời mắt khỏi Diệp Anh, thiệt tình xin lỗi.

"Xin lỗi thì có ích gì? Chỗ này của người ta bị thương mất rồi." Diệp Anh cởi trói một tay Thùy Trang, đặt lên trên một bên vú mình.

Xúc cảm chạm vào rất ấm áp mềm mại, làm Thùy Trang áy náy càng nhiều, "Xin lỗi chủ nhân, thân thể của em tùy chị xử trí."

Diệp Anh cười, cười vũ mị quyến rũ, "Là em nói đó nha ~"

Bỗng nhiên Diệp Anh nhảy xuống giường, tuy rằng động tác nhẹ nhàng nhưng hai bầu tròn trịa trước ngực vẫn rung ra rung rinh. Thùy Trang nhìn, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Diệp Anh đi thẳng đến ven tường, đẩy nhẹ một cái, vừa rồi còn là vách tường kín kẽ bỗng dưng mở ra, hóa ra trong phòng còn có phòng ẩn. Một lát sau, nàng cầm một cái hộp tỏa hơi lạnh đi ra.

Diệp Anh lại trói chặt tay nàng, sau đó mở hộp ra. Bên trong đựng rất nhiều cục nước đá ngay ngắn, đá không lớn chỉ to chừng nửa ngón cái. Nàng mị nhãn như tơ nhìn Thùy Trang, dưới cái nhìn chăm chú của nàng cầm lấy một cục đá bỏ vào trong miệng, sau đó cúi đầu hôn nàng.

Cục nước đá làm cho đôi môi vốn lạnh lẽo của Diệp Anh càng thêm giá lạnh, đôi môi lạnh kia chỉ ngừng trên cánh môi Thùy Trang trong phút chốc, ngay sau đó bên trong bỗng chui ra một cái lưỡi cạy mở môi và răng nàng. Cục nước đá trượt vào trong miệng nàng, cùng theo vào còn có cái lưỡi linh hoạt của Diệp Anh.

Lưỡi lạnh lẽo vờn quanh cục đá xoắn xít cùng lưỡi Thùy Trang quấy đảo trong miệng nàng.

Thùy Trang: "Hưm......"

Cục đá ở giữa hai cái lưỡi tan ra rất nhanh, chỉ chốc lát sau từ ngón cái đã biến thành hạt đậu, tuy rằng nước đá nuốt không kịp sẽ chảy ra từ khóe miệng Thùy Trang nhưng nàng vẫn bị sặc, trong lòng bối rối chỉ có thể để mặc Diệp Anh quấy loạn trong miệng nàng.

Sau một màn hôn môi ướt át, môi Diệp Anh vẫn lạnh lẽo như thế, cánh môi lạnh lẽo ấy lướt dọc theo cằm Thùy Trang xuống cổ nàng. Diệp Anh giống như đứa trẻ tìm được đồ chơi, không ngừng mút nơi đó.

Nàng mút một cái Thùy Trang liền nuốt một cái, cứ thế lặp lại, cổ họng không ngừng chuyển động lên xuống.

Có lẽ sợ chơi hư Thùy Trang, Diệp Anh đổi môi thành lưỡi, đánh hai vòng ở cổ họng rồi tiếp tục trượt xuống. Nhưng cái lưỡi lại ham chơi ở chỗ xương quai xanh lưu luyến hồi lâu mới chịu mò đến đỉnh núi.

Đỉnh núi đã nóng rực, môi Diệp Anh chỉ mới mút hai phút đã nóng bừng lên. Nàng lại ngậm vào một cục đá, bao trùm lấy đỉnh núi. Đỉnh nhọn nóng rực mềm mại kia liền bị kích thích, bắt đầu nhanh chóng trở nên se cứng. Đây đúng là điều Diệp Anh muốn, như vậy nàng có thể cắn đầu vú kẹp vào cục nước đá.

Thùy Trang: "A...... Ưm......"

Cục đá dán vào đầu vú nhạy cảm làm Thùy Trang không nhịn được rên rỉ vì lạnh, so với nước đá thì lưỡi của Diệp Anh có vẻ ấm áp hơn. Cái lưỡi ấm cùng cục đá lạnh đảo vòng vòng quanh đầu vú nàng, cùng với đầu vú bên cạnh đem đến cảm giác khi lạnh khi nóng làm cho Thùy Trang khó chịu vô cùng.

Theo số vòng gia tăng, cục nước đá trở nên càng ngày càng nhỏ, nước tan ra theo độ cong của vú chảy xuống ngực nàng, xúc cảm lạnh lẽo cũng đồng thời lan ra.

Diệp Anh liếm đầu vú, liếm luôn cả nước đá vào trong miệng, dưới độ ấm của hai người, rất nhanh cục nước đá đã không còn bóng dáng tăm hơi, không còn cục đá trở ngại, Diệp Anh liếm càng thuận tiện hơn. Nàng dùng đầu lưỡi đá đầu vú nhỏ, để nó búng tới búng lui trong miệng mình, nàng đá lưỡi càng nhanh Thùy Trang kêu càng lớn tiếng.

Thùy Trang: "Ớ...... Chủ nhân...... Chơi em đi...... Hớ ~~~"

Diệp Anh dùng cánh tay chống đầu, sung sướng nhìn Thùy Trang, "Cầu xin tôi nữa đi."

Thùy Trang mở to mắt, "Chủ nhân...... Xin chị cắm em......"

Thùy Trang cũng không biết mình bị làm sao vậy, hai tiếng chủ nhân nàng càng kêu càng quen miệng, nàng ngoan ngoãn cảm thấy có lỗi và một chút cảm giác khó thể gọi tên, cái cảm giác ấy làm nàng càng ngày càng nghiện Diệp Anh.

Diệp Anh đặt hộp đá ngay giữa hai chân Thùy Trang đang dạng rộng, nàng thản nhiên cầm hết cục đá này tới cục đá khác nhét vào chỗ ấm áp giữa hai chân Thùy Trang. Nơi đó sớm đã ướt nhờn lầy lội, cục đá rất dễ dàng lọt tót vào chỗ sâu trong.

Thùy Trang: "A...... Đừng...... Lạnh quá...... Á......"

"Ngoan, ráng một chút, một lát sẽ hết lạnh." Diệp Anh nói xong lại ngậm lấy đầu vú Thùy Trang mút vào.

Càng ngày càng nhiều cục đá bị nhét vào trong đường đi, nhưng vì lỗ thịt nóng rực mà những cục đá sâu tận cùng đều đã tan thành nước hòa cùng nước nhờn chảy ra ngoài huyệt khẩu, ga trải giường màu tím nhạt của Diệp Anh rất nhanh đã bị thấm ướt một mảng tím than.

Cho đến khi hành lang thịt đã không còn chỗ nhét đá nữa, Diệp Anh mới chịu ngừng nhét. Nàng đong đưa đầu ngón tay, kẹp cục đá vào giữa hai ngón tay cắm sâu vào trong tiểu huyệt.

Đường đi bị căng đầy, Diệp Anh phải gian nan bắt đầu thử cắm rút ngón tay. Một vài cục đá ở huyệt khẩu bị nàng móc rớt ra ngoài, còn một ít lại bị nàng đẩy càng sâu.

Lỗ thịt hồng hào mềm mại làm sao chịu nổi kích thích này, từng cục nước đá lạnh lẽo chen lấn nhau kích thích Thùy Trang sắp rơi nước mắt tới nơi. Hốc mắt nàng đã phiếm hồng, một giọt nối liền một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng trượt xuống, thấm ướt cả tóc và gối đầu của nàng.

Người đẹp khóc thôi cũng đẹp, Diệp Anh nhìn đến xuất thần, trong lòng giống như có gì đó tràn ra, vỗ nhè nhẹ vào trong lòng nàng.

Nàng nhả đầu vú đã bị mút sưng ra, hôn ngược lên mắt Thùy Trang. Đầu tiên là hôn nước mắt, sau đó lại thè lưỡi tự liếm môi mình, nhấm nháp, Diệp Anh cảm thấy như là sơn trân hải vị.

Động tác trên tay nàng trở nên ôn nhu vô cùng, có lẽ vì Thùy Trang rơi nước mắt, mà cũng có lẽ vì những cục nước đá kia đã bị mài mòn góc cạnh trở nên mượt mà, tóm lại Thùy Trang đã rơi vào cảnh đẹp, thân thể nhẹ tênh.

Thùy Trang: "Ớ ~~~ Hớ ớ ~~~ Chủ nhân...... Nhanh lên......"

Diệp Anh như bừng tỉnh từ trong mộng, khôi phục tốc độ mãnh liệt, động tác cũng trở nên giàu tính xâm lược hơn.

Vừa rồi nàng bỗng dưng thương xót nàng, đây không phải cảm xúc mà nàng nên có.

Diệp Anh kẹp chặt cục đá, để cục đá và ngón tay mình cùng cà vào thành thịt, chạm vào tất cả điểm mẫn cảm của nàng.

Thùy Trang: "Ớ ớ...... Hớ ớ ~~~"

Nước đá dường như không còn quá lạnh, chúng như hòa làm một cùng ngón tay Diệp Anh, làm nàng điên, làm nàng cuồng, làm nàng vô cùng vui sướng.

Ngón tay Diệp Anh phằm phập ở giữa hai chân Thùy Trang, môi lưỡi cũng tận tình trêu chọc lỗ tai nhạy cảm của nàng.

Tình dục sắp bò lên đến đỉnh cao phong, khoái cảm sắp bao trùm Thùy Trang.

Thùy Trang: "Ứaa ~~~ Ớ ~~~ Ớuu ~~~ Hết chịu nổi...... Áhhh......"

Cảm giác tê dại nháy mắt thổi quét toàn thân, Thùy Trang giãy giụa, rên rỉ, kéo căng dây thừng kêu giường, cho đến khi nàng kiệt sức, cho đến khi nàng hoàn toàn rơi xuống từ cao trào, phòng mới an tĩnh lại.

Diệp Anh cởi trói cho Thùy Trang, ôm nàng vào trong lòng, xoa đôi tay bị siết đỏ hồng cho nàng. Mê mệt trong lòng Diệp Anh, Thùy Trang bỗng nhiên có chút cảm động, còn chưa kịp nghe nàng kia mở miệng tự mắng chính mình thì nàng đã ngủ say mất rồi.

——-//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro