Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả thật, bởi vì thái độ của Châu Thi Vũ đối xử với Vương Dịch hoàn toàn khác biệt so với Chung Vĩ Triết, nên làm Vương Dịch càng cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất là yếu ớt.

"Ân, người vừa gọi là bạn trai của em? Nói cái gì vậy?"

Vương Dịch cố tỏ vẻ thật tự nhiên hỏi thăm, Châu Thi Vũ đang xem điện thoại, nghe được Vương Dịch hỏi thật tức nhíu mày. Không biết có phải vì không muốn nhắc đến bạn trai hay là vì người nhắc đến là Vương Dịch .

Cho dù biết Châu Thi Vũ tâm tình không vui, nhưng bây giờ Vương Dịch vẫn phải tiếp tục nói đến chuyện này. Nàng nhất định phải từ Châu Thi Vũ biết được tình huống cụ thể, mới có thể suy tính được bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Nhìn Châu Thi Vũ không nói cái gì, vì vậy nàng đổi một phương pháp khác, giả bộ như than thở nói: "Em đứa nhỏ này, rõ ràng nói là bạn thân, phải thành thật với nhau, nhưng chính em lại bắt đầu giấu diếm."

Nghe được lời này Châu Thi Vũ mới có phản ứng, cô nhìn chằm chằm Vương Dịch bên cạnh, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng lại có vẻ như không biết nói như thế nào.

"Viên Viên tỷ, em không biết phải nói thế nào với chị về tình huống phức tạp hiện giờ."

Vương Dịch tiếp tục dẫn dắt Châu Thi Vũ để cô nói ra lời trong lòng: "Phức tạp, có gì phức tạp?"
Châu Thi Vũ mím môi, nghĩ một chút nói: "Còn nhớ em đã nói với chị, em hoài nghi bạn trai em đã kết hôn không?"

Vương Dịch trong lòng khẻ động, lại gật đầu, tiếp tục nghe Châu Thi Vũ giống như tự thuật nói: "Từ sau lúc đó, em có điều tra... Vẫn muốn tìm người tên Phương Nhan, nhưng chỉ được nhìn thoáng qua một lần."

Cô rất tự nhiên dựa vào vai của Vương Dịch , Vương Dịch không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ có thể nghe tự giọng nói phát đoán tâm tình của cô lúc này.

Nghe thấy Châu Thi Vũ không có từ bỏ muốn tìm kiếm chân tướng, Vương Dịch mấy lần dường như sắp bị bại lộ sự thật làm nàng đổ mồ hôi lạnh, nàng cố khắc chế bản thân để không run rẩy, cực lực làm cho bản thân mình bình thường nhất: "Đây cũng quá trùng hợp rồi, có phải hay không cô ấy cố tình tránh mặt em."

Nàng nói như vậy, chỉ muốn Châu Thi Vũ có thể đối với sự tồn tại của "Vương Dịch " mà hết hi vọng.

Châu Thi Vũ nghe như vậy ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt của Vương Dịch , có chút kích động nói: "Em cũng cảm thấy cô ấy cố tình tránh né em. Thế nhưng, cô ấy tại sao lại muốn tránh em, nếu như em thật sự là tình nhân của chồng cô ấy, thì cô ấy phải quang minh chính đại tìm em gây khó dễ, thậm chí có thể đánh em!"

Chỉ cần nghĩ bản thân không biết được rõ ràng sự thật, thì cảm xúc của Châu Thi Vũ không ổn định: "Em đối với tình cảm này hoàn toàn không có cảm giác an toàn, em cùng bạn trai ở cùng một chỗ, trong đầu đều sẽ nghĩ mình là một người bạn gái bình thường, hay là một hồ ly tinh trong truyền thuyết?"

Cô trở nên mơ hồ, lại càng tức giận hơn, càng có nhiều cảm xúc không tên quấn lấy mình. Vương Dịch thấy vậy liện nắm lấy tay của cô, nàng dùng sức, dù biết sẽ làm cho cô đau. Nhưng Vương Dịch muốn dùng hơi ấm để an ủi cô, nàng hận không thể xé bỏ lớp quần áo, để có thể cho cô thêm hơi ấm.

Loại chuyện này sẽ chẳng có ai hiểu cho Châu Thi Vũ , càng sẽ không hiểu được sự phiền não trong mấy tháng nay làm cho khổ sở.

Vương Dịch cảm thấy mình đã làm sai, nàng nên là làm cho Châu Thi Vũ cùng Chung Vĩ Triết dứt khoát cắt đứt mối quan hệ.

Nhưng nếu dứt khoát, thì nàng cũng làm mau chóng ly hôn, nếu mình không nhanh chóng dứt khoát giải quyết thì Châu Thi Vũ cũng đau khổ gấp trăm lần.

Bạn trai thì là người đã kết hôn, bản thân thì biến thành tình nhân bên ngoài, mới làm quen được một người bạn thì người bạn này lại là vợ của bạn trai. Vì mục đích có thể cùng chồng ly hôn, không từ thủ đoạn để tiếp cận, nếu chân tướng như vậy bị đưa ra ánh sáng, Vương Dịch tin tưởng Châu Thi Vũ sẽ sụp đổ mất.

Vương Dịch trong lòng than thở, liền nghe được Châu Thi Vũ tự lẩm bẩm: "Em kỳ thật đã cùng anh ta nói chia tay, anh ta từ chối, còn đánh em... Uy hiếp em, nói đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi được anh ta."
Nghe được như vậy trong nháy mắt, Vương Dịch thậm chí muốn tức khắc đi tìm Chung Vĩ Triết: "Hắn dám làm như vậy!" Nhưng bây giờ, Vương Dịch chỉ có thể dùng giọng điệu run rẩy để hỏi, lửa giận của nàng sắp bùng cháy cả người.

"Viên Viên tỷ, em rất sợ hãi... Đây là lần đầu em yêu đương...Em chưa hề biết thì ra nam nhân đáng sợ như vậy..." Châu Thi Vũ thân thể run rất ngày càng nhiều, rõ ràng đang nhớ lại dáng vẻ của Chung Vĩ Triết lúc uy hiếp.

Châu Thi Vũ nước mắt đã muốn chảy ra, nàng cảm thấy Châu Thi Vũ nhất định đang sợ hãi lắm, nhất định phải nghĩ ra phương pháp.

Vương Dịch giờ phút này không nói ra được cái gì, nàng cảm thấy đối với Châu Thi Vũ áy náy, nên trong lòng âm thầm thề sẽ làm cho Chung Vĩ Triết phải trả giá đắt. Nàng muốn để Châu Thi Vũ thoát khỏi tình trạng này, để Chung Vĩ Triết phải thân bại danh liệt.

"Viên Viên tỷ, chị ở bên cạnh em đi." Châu Thi Vũ lại nói, Vương Dịch nghĩ nghĩ nhưng cũng không có khẳng định trả lời lại.

Châu Thi Vũ ôm chặt hơn, trên mặt sự đau khổ đều được niềm vui thay thế, giống như cảm thấy lời nói của mình chiếm được sự đồng tình của Vương Dịch nên làm ra khổ nhục kế. Nhưng Châu Thi Vũ nói đều là thật, nhưng chẳng qua cũng muốn lợi dụng nó để đạt được mục đích của mình.

Vương Dịch không biết cái gì, chỉ cảm thấy đau lòng Châu Thi Vũ đang ở trước mặt này, nàng hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp của mình cho Châu Thi Vũ , bù đắp lại sự tổn thương của Châu Thi Vũ , nhưng nàng cái gì cũng không làm được, nàng chỉ có thể ôm chặt Châu Thi Vũ ... Hai người cứ ôm nhau như vậy, cho đến giờ cơm tối.

Đây là bữa cơm tất niên đầu tiên của Vương Dịch sau khi về nước, càng không tin được là nàng lại cùng ăn cơm tất niên với hai người chỉ mới gặp được một khoảng thời gian ngắn. Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, rất hài lòng.

Cơm nước xong xuôi đã mười giờ tối, Châu Mẫu Thân có thói quen ngủ sớm, hai người để Châu Mẫu Thân trở về phòng, còn hai người thì ở lại rửa chén. Hôm nay Vương Dịch mặc quần áo tương đối khó hành động. Châu Thi Vũ nhìn quần áo của Vương Dịch thì nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi đổi áo ngủ."

Vương Dịch cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết vì sao âm thanh của cô nhỏ như vậy, cho đến khi nghĩ đến thì ra các nàng còn đang ở phòng khách, Châu Mẫu Thân chỉ mới đi vào phòng thì liền hiểu rõ.

Nàng cũng đè thấp giọng trêu ghẹo: "Ân, đừng nói cho chị biết, bộ đồ ngủ kia, mẫu thân em còn chưa biết nhe!"

Mặt Châu Thi Vũ liền đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Em chỉ mặc cho một mình chị xem."

Vương Dịch cười cười, cảm giác cô gái nhỏ này thật đáng yêu, cũng nói lại: "Vậy độ bồ ngủ này, chỉ mặc cho mình chị coi...Mà đúng rồi, lần trước đã hứa với chị sẽ mặc và bày ra một tư thế đẹp." Nàng tiếp tục trêu chọc Châu Thi Vũ , Châu Thi Vũ không nói được cái gì, chỉ chạy nhanh với phía phòng ngủ.

Hai người đều thay đổi áo ngủ, mà trong lúc hai người mặc đồ ngủ xuất hiện ở phòng khách, mới cảm thấy được có sự xấu hổ xuất hiện.

Đừng nói Châu Mẫu Thân có thể đột nhiên đi nhà vệ sinh, chỉ mặc loại đồ ngủ này, sẽ làm cho người ta nghĩ đến chuyện kỳ quái.

Vương Dịch thì còn tốt, nhưng Châu Thi Vũ đã bắt đầu miên man không ổn định, cô mặc tạp dề vào để giảm bớt xấu hổ, khuôn mặt xinh xắn phối hợp với áo ngủ cùng tạp dề tinh tế che đậy, tình cảnh này truyền đến thị giác, làm cho sự đẹp đẽ này kích thích đến đòi mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro